Khi những cơn ho kéo tới
lồng ngực em có những đóa lục bình
vừa trôi vừa nở
những cánh hoa màu tím
rơi lã chã trong ngực trên vai
xin anh hãy nhặt hộ
Cơn sốt đang ùa về
Xin anh lau cho em
những giọt nước nóng trong nồi xông
đang làm ướt cả chân mày
mắt cũng ướt như khi vừa khóc
lồng ngực rát
trái tim nghe thổn thức
Xin anh hãy về vỗ vỗ nhẹ trên lưng
cơn sốt đêm qua
đánh thức cả căn buồng
chăn gối giấu câu thơ còn đang viết
xin anh hãy về
nhặt cánh hoa màu tím
những cánh lộc bình đang trôi trong ngực em.
Có một người
Lỗi hẹn những mùa Đông
Bao nhiêu tháng mười hai không trở lại
Con đường tình
bao năm sương giăng mãi
Ôi ! con đường
những tháng ngày mộng mơ...
Người con gái - đôi mắt - mầu mây trắng
Ánh mắt đó
làm hồn tôi chết lặng
Kỷ niệm hồng ngày ấy chẳng phôi phai
Tôi là người
lỡ hẹn tháng mười hai
Lỡ hẹn với mắt mầu mây muôn thuở
Tháng mười hai ơi
Con đường dài thương nhớ ...
Vấn vương lòng, se sắt bóng hình ai ?
Có một người
lỗi hẹn tháng mười hai
Để trôi qua những mùa hoa sưa nở.
Để bao năm
Đường tình rưng rưng nhớ
Người lỡ hẹn không về
Những sợi lông măng ngày nào
Bên dòng sông Sài Gòn
Anh đã hôn
Lên chiếc cổ trắng ngần của em
Lúc tiễn anh xuống tàu ra ngoài Côn Đảo xa xăm
Những giọt nước mắt âm thầm
Rơi trên vòng thép kẽm gai
Những giọt nước mắt đỏ như màu máu
Từ trái tim bé bỏng của em
Vỡ oà nỗi đau và nỗi nhớ
Với chừng đó tháng năm
Những sợi lông măng rất mịn màng
Như sương mù buổi sáng
Bay dật dờ giữa dòng sông Sài Gòn
Dòng sông hẹn hò – em nhớ không?
Lúc em còn trẻ dại ngồi khóc bên anh
Mỗi lần nhìn thấy những cánh hoa lửa hàng đêm thắp sáng bầu trời
Mỗi lần nghe tiếng đại bác vọng về thành phố thân yêu
Nơi em cắp sách đến trường
Nơi anh sống đầy âu lo cảnh giác
Nơi cuối cùng của sự bình yên
Nơi em vẫn thường cầu nguyện
Rằng chiến tranh hãy còn xa lắc xa lơ
Trong trí tưởng tượng của anh
Trong trí tưởng tượng của em
Những sợi lông măng dễ thương và rất mềm
Mềm và dễ thương như bờ vai trần trụi của em
Bờ vai theo anh qua bao cánh đồng khói lửa
Qua bao dòng sông đạn bom
Qua bao cánh rừng khô cằn cháy xém
Ôi chiến tranh!
Chiến tranh mang niềm tin – hi vọng của anh
Một mai đất nước hoà bình
Trên chuyến tàu thống nhất Bắc – Nam
Anh còn sống trở về
Được yêu em bằng cả tấm lòng
Được làm thơ bằng cả tấm lòng
Dù tấm lòng chưa đủ
Trước cuộc đời phù phiếm xa hoa
Ôi! Cuộc chiến tranh mấy mươi năm trôi qua
Dài bằng thời gian chờ đợi
Dài bằng nỗi đau và nỗi nhớ
Của anh
Của em
Ôi! Anh vẫn mong những ngày tháng còn lại sẽ êm đềm
Em đềm như dòng sông Sài Gòn ngày nào
Chúng mình hò hẹn
Về tương lai của anh
Của em
Một mai đất nước hoà bình
Trên một vùng tuyết trắng chơ vơ
Mờ mờ những dấu chân chim nhỏ bé
Như dấu chân của người tha phương cô lẻ
đi tìm mùa xuân
Đi tìm lại mùa xuân ngày ấy
Nhánh lộc đời hoa trẩy niềm vui
Mẹ già dáng gẩy lui cui
Bếp hồng chờ bánh đẩy lùi bóng đêm
Khóm trúc xanh bên thềm rực rở
Pháo đì đùng chuyên chở năm sang
Gió đong đưa nhánh mai vàng
Cúc, lan trong nắng huy hoàng đón xuân
Nhưng bước chân gian truân - phận đời lữ thứ
Ánh lửa chỉ còn là những lần mơ dữ
Làn khói ấm, mùi bánh thơm mờ dần trong ký ức
Đông giá lạnh - đoá hoa xuân còn ngủ vùi - chưa vội thức
Vết thương quê hương đau nhức - tết chẳng muốn đón đưa
Trên một vùng tuyết trắng lưa thưa sợi nắng
Có những dấu chân chim lẳng lặng đi trốn mùa đông
Và bên song
Có kẻ xa quê tần ngần mơ ước
Trong tuyết đông sướt mướt lòng thầm hỏi
Ngày qua - mỏi mòn chờ đợi - tháng ngày qua
Bao giờ cánh hoa xuân nở thắm trước sân nhà?