Đời sống quanh ta

khieulong
Posts: 3555
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

NHÌN NGƯỜI
Có một giai thoại về đại học Stanford, “Một câu chuyện thật thú vị”, nội dung như sau:

Một phụ nữ trong bộ trang phục áo bằng vải lanh kẻ sọc và chồng mình trong bộ com-lê giản dị đã mòn xơ cả chỉ, xuống ga tàu ở thành phố Boston và rụt rè bước đi không hẹn trước tới văn phòng ở phía ngoài của đại học Harvard. Trong chốc lát cô thư ký có thể nói rằng những người ở nông thôn lạc hậu về văn hóa như thế không có việc gì phải bước chân vào đại học Harvard thậm chí còn không xứng đáng được vào đại học Cambridge.

Cô thư ký mặt mày cau có. Người đàn ông nói nhẹ nhàng:

- Chúng tôi muốn gặp thầy hiệu trưởng

Cô thư ký gắt gỏng lên:

- Ông ấy bận rộn cả ngày.

Người phụ nữ trả lời.

- Chúng tôi sẽ đợi.

Suốt nhiều giờ trôi qua, cô thư ký không thèm để ý đến họ, trong lòng hy vọng rằng hai người rốt cuộc sẽ nản lòng mà bỏ đi.

Nhưng hai người vẫn không đi. Và cô thư ký đã nản lòng, và cuối cùng quyết định phải quấy rầy vị hiệu trưởng, mặc dù đó là công việc thường ngày mà cô luôn luôn thấy ân hận mỗi khi làm. Cô nói với vị hiệu trưởng:

- Có thể nếu họ gặp được thầy ít phút họ sẽ đi ngay.

Vị hiệu trưởng thở dài bực tức, rồi gật đầu. Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía ngoài của ông ta.

Vị hiệu trưởng với gương mặt lạnh lùng đầy vẻ nghiêm nghị đi khệnh khạng về phía cặp vợ chồng. Người phụ nữ nói với vị hiệu trưởng:

- Chúng tôi có một đứa con trai đã từng theo học ở trường đại học Harvard một năm. Nó thực sự yêu mến ngôi trường này. Nó cảm thấy hạnh phúc khi học ở đây. Thế nhưng, cách đây một năm, nó đột nhiên bị giết chết. Và vợ chồng tôi rất muốn xây dựng một tấm bia để tưởng nhớ con trai mình ở một nơi nào đó trong khuông viên trường.

Vị hiệu trưởng không động đậy, ông đã bị sốc. Ông nói một cách thô lỗ cộc cằn:

- Thưa bà, chúng tôi không thể dựng tượng cho mỗi người đã từng theo học ở Harvard rồi sau đó bị chết. Nếu chúng tôi làm như vậy thì ngôi trường này sẽ trông giống như một nghĩa trang !

Người phụ nữ nhanh chóng giải thích:

- Ồ, không phải như vậy. Chúng tôi không có ý định xây dựng một bức tượng. Chúng tôi nghĩ sẽ xây một tòa nhà cho nhà trường.

Vị hiệu trưởng trợn tròn con mắt. Ông liếc nhìn chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ rồi thốt lên:

- Một tòa nhà ! Ông bà có tưởng tượng được một tòa nhà trị giá bao nhiêu không ? Chúng tôi phải đầu tư hơn 7 triệu rưỡi đô la cho xưởng thiết bị vật lý ở Harvard.

Người phụ nữ im lặng một lát. Vị hiệu trưởng có vẻ hài lòng. Bây giờ thì ông có thể rời khỏi họ. Người phụ nữ quay lại phía chồng và nói nhỏ:

- Bắt đầu xây một trường đại học tất cả chỉ tốn ngần ấy thôi sao ? Tại sao chúng ta không xây một trường đại học riêng ?

Người chồng gật đầu đồng ý.

Khuôn mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng. Và ông bà Leland Stanford đã bỏ đi, đến thành phố Palo Alto, bang California, nơi đó họ lập nên trường đại học mang tên mình, một đài tưởng niệm để tưởng nhớ đứa con của mình mà trường Harvard không còn quan tâm đến nữa.

“Bạn có thể dễ dàng đánh giá tư cách của những người khác thông qua cách mà họ đối xử với những người không thể làm gì vì họ và cho họ” (Malcolm Forbes).



CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ

NHÌN NGƯỜI


Vẻ hào nhoáng bề ngoài

Ngày nay, người ta thích chạy theo vẻ hào nhoáng bề ngoài. Nhiều người đua nhau phô trương sự giàu có của mình. Vì sự giàu có thường mang lại cho người ta danh giá và lời ca tụng.

Nhưng, “không phải mọi thứ lấp lánh đều là kim cương”. Nhiều kẻ giàu có đã sống một cuộc đời vô nghĩa. Có câu: “Người ta ca tụng trước tài năng, nhưng người ta cúi phục trước lòng nhân”.

Nhiều kẻ sống chỉ biết đi tìm sự giàu có, nên những ai có thể giúp họ vững bước trên con đường giàu có, thì họ mới cần quan hệ, ngoài ra, họ chẳng quan tâm đến ai. Thật không sai khi Malcolm Forbes kết luận: “Bạn có thể dễ dàng đánh giá tư cách của những người khác thông qua cách mà họ đối xử với những người không thể làm gì vì họ và cho họ”.

“Vì họ” và “cho họ” là thứ “ích kỷ thời đại”. Là cội nguồn của sự thoái hóa đạo đức con người. Nó làm cho con người lạnh lùng trước những kẻ thiếu thốn, và ngoảnh mặt trước những kẻ khốn cùng. Vì họ nghĩ rằng: những người “thiếu thốn và khốn cùng” kia làm cản trở bước tiến của họ, thậm chí có thể làm cho họ bị thiệt hại và nghèo đi, khi họ phải đưa bàn tay cứu giúp.

Và, cứ như thế, tháng năm nối tiếp, họ lo củng cố sự hào nhoáng bề ngoài của họ, còn tâm hồn của họ thì ngày càng trống rỗng !

LA FONTAINE để lại câu nói đáng ta suy ngẫm: “Danh giá phần đông chỉ là bọn hề ở hí trường. Cái bề ngoài của nó chỉ lòe được kẻ ngây ngô thôi” (Les grands pour la plupart sont masques de théâtre. Leur apparence impose au vulgaire idolâtre).


Điều cao quý bên trong


Cái gì ở trong thẳm sâu tâm hồn thì khó thấy, nhưng đó lại là điều cao quý và bền vững với thời gian. Đó là vẻ đẹp tâm hồn, mà chỉ có những ai sở hữu một tâm hồn cao đẹp mới “nhìn thấy” và “hiểu được”. Người ta thường dùng “ngôn ngữ riêng” để diễn tả sự cảm nhận kỳ diệu ấy qua một thứ “giác quan thiêng liêng” mà không phải ai cũng có được, như “đôi mắt tâm hồn”, “đôi tai tâm hồn”…

Như câu chuyện về đại học Stanford, vị hiệu trưởng không thể thấy được “tâm hồn” của hai vợ chồng Leland Stanford vì chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ mà họ mặc đã làm tối mắt vị hiệu trưởng thông minh ấy.

Vấn đề không phải là vì vị hiệu trưởng không có thời giờ để tiếp khách, mà vì khách chỉ là những người trông nghèo nàn thiếu học, không có lợi gì khi bỏ công sức và thời gian để trò chuyện với họ.

Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía ngoài của ông ta.

Trong ánh mắt phàm phu, biết bao điều còn mờ tối. Lòng kiêu căng tự phụ, chận lối biết bao người. Nhiều khi ta không nhận ra được “viên ngọc tâm hồn” ở tha nhân, vì ta quá vội vã, ta tự cho là mình đã thông suốt tất cả. Giống như nhiều thầy tu tự cho mình là thánh, nên nhìn ai cũng là những kẻ tội đồ.

Chắc các bạn đã biết câu chuyện “Ngọc bích họ Hòa”:

Nước Sở, có người họ Hòa, được một hòn ngọc ở trong núi, đem dâng vua Lệ Vương. Vua sai thợ ngọc xem. Thợ ngọc nói: “Đá, không phải ngọc”. Vua cho người họ Hòa là nói dối, sai chặt chân trái.

Đến khi vua Vũ Vương nói ngôi, người họ Hòa lại đem ngọc ấy dâng. Vua sai thợ ngọc xem. Thợ ngọc nói: “Đá, không phải ngọc”. Vua lại cho họ Hòa là nói dối, sai chặt nốt chân phải.

Đến khi vua Văn Vương lên ngôi, người họ Hòa ôm hòn ngọc, khóc ở chân núi Sở Sơn suốt ba ngày ba đêm đến chảy máu mắt ra. Vua thấy thế, sai người đến hỏi. Người họ Hòa thưa: “Tôi khóc không phải là thương hại cho chân tôi bị chặt, chỉ thương về nỗi ngọc mà cho là đá, nói thật mà cho là nói dối”. Vua bèn cho người xem lại cho rõ kỹ, thì quả nhiên là ngọc thật, mới đặt tên gọi là “Ngọc bích họ Hòa” (Hàn Phi Tử).


Nhìn người

Có câu: “Con cáo nó tưởng ai cũng ăn gà như nó”. Vị hiệu trưởng trong câu chuyện không ngờ trong những con người “nghèo nàn” thế kia lại có thể chứa một “kho tàng” như thế ! Đúng là “ngọc trong đá” ! Đối với những con người kia, có thể việc làm của họ chỉ là chuyện “bình thường”, nhưng với vị hiệu trưởng, đó lại là chuyện “phi thường” vì lòng ông quá “tầm thường”. Vị hiệu trưởng ! Ngạc nhiên chưa !? Và ngạc nhiên trong sự thẹn thùng.

Khuôn mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng.

Vị hiệu trưởng đã để vuột mất một cơ hội lớn để phát triển hơn nữa cho đại học Harvard, nhưng nỗi đau không phải là sự mất mát mà là sự tủi nhục trong tâm hồn. Khi vị hiệu trưởng thấy mình quá lớn lại là lúc nhận ra mình quá nhỏ, và bài học hôm nay không phải đến từ bậc quân sư, mà chỉ là từ những con người xem ra thật bình dị.

Còn sống ngày nào đừng đoán người qua vẻ mặt. (La Fontaine)

Nào, ta hãy thận trọng. Khi “nhìn người” để rồi phê phán và ứng xử, có khi chính lúc ấy lại là lúc ta để lộ nguyên hình “tâm hồn đầy rong rêu” của ta.

Họ - những người ta đang tiếp xúc - là những kẻ quá bé mọn hay vì lòng ta quá hẹp hòi. Họ là những người quá vụng về hay vì lòng ta quá đòi hỏi. Họ là những người quá thấp hay vì lòng ta quá kiêu căng. Họ là những người quá tội lỗi hay vì ta tự phong mình là thánh nhân...

Và ta nhìn người, nhìn đời, không vừa ý ta. Không vừa ý ta vì không có lợi gì cho ta. Không “vì ta, cho ta”. Khi ta muốn tom góp lại là lúc ta đánh mất tất cả.

Biết bao điều tốt đẹp đến với ta, nhưng ta đã từ chối vì ta không nhận ra được điều quý giá tiềm ẩn, những điều mà chỉ có “đôi mắt tâm hồn” ta mới thấy được.

Nếu bạn cảm thấy sao đời mình u ám quá, thử coi lại xem cánh cửa sổ tâm hồn mình thật đã có lau kỹ chưa (La Rochefoucauld)
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Suốt Đêm Không Ngủ


Khi tôi bắt đầu đi ngủ là 11 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ đang rơi. Tôi chui vào trong chăn, cầm lấy cái đồng hồ báo thức, phát hiện ra nó không kêu được nữa, tôi quên chưa mua pin. Trời lạnh như thế này, tôi chẳng muốn dậy. Tôi liền gọi điện cho mẹ:


- Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, mai con phải đi sớm đến công ty, có cuộc họp, 6h mẹ gọi con dậy nhé

Giọng mẹ ở đầu bên kia chừng một lúc mới nghe thấy, có lẽ mẹ đang ngủ, mẹ bảo:

- Được rồi con yêu!

Khi chuông điện thoại reo, tôi vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp, bên ngoài trời vẫn còn tối.
Mẹ ở đầu bên kia nói:

- Cindy à, con mau dậy đi, hôm nay có cuộc họp đấy!

Tôi ngẩng đầu nhìn, mới có 5h40 phút.
Tôi không nhịn được bực mình:

- Con không phải là bảo mẹ 6h rồi sao? Con muốn ngủ thêm một chút nữa!

Mẹ ở đầu bên kia không nói gì cả, tôi cúp máy.
Thức dậy, tôi tắm gội xong xuôi rồi đi làm. Thời tiết thật lạnh, tuyết rơi lả tả giữa trời đất bao la. Đứng ở bến xe bus, chân tôi run cầm cập. Xung quanh còn mờ mờ ảo ảo, đứng bên cạnh tôi là hai bác đã có tuổi, tóc hoa râm.
Tôi nghe thấy bác trai nói với bác gái

- Bà xem tối nào bà cũng ngủ không ngon, mới có mấy giờ sáng đã giục tôi dậy rồi, bây giờ thì đứng đợi rõ lâu!

Đúng vậy, chuyến xe đầu còn 5 phút nữa mới đến. Cuối cùng xe cũng đã đến, tôi lên xe. Lái xe là một chàng trai còn rất trẻ, đợi tôi lên xe xong, anh ta liền cho xe chạy.Tôi nói với anh ta:

-Này anh tài xế, còn hai bác nữa đang ở dưới, trời lạnh như thế này mà họ đã đợi rất lâu rồi, tại sao anh không đợi người ta lên xe rồi mới chạy?

Anh ta rất bình tĩnh nói:

- Không sao đâu, đó là bố mẹ tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, bố mẹ tôi đến để xem đấy!
Bỗng nhiên tôi bật khóc! Tôi nhìn thấy tin nhắn gửi đến của bố:

- Con gái à, mẹ nói là mẹ đã không tốt, mẹ cả đêm ngủ không ngon, dậy từ rất sớm, lo con sẽ muộn cuộc họp

Tôi bỗng nhớ đến một câu ngạn ngữ của người Do Thái:

"Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!"

Xem xong tin nhắn, tôi tự nhủ thầm là nhất định phải ngoan và hiếu thảo với cha mẹ của tôi.

Trong cả cuộc đời này, người mà sẵn lòng hy sinh tất cả vì bạn mà không hối hận, không cần đền đáp, tới tận khi nhắm mắt xuôi tay vẫn quan tâm, lo lắng cho bạn ...và người đó chỉ chính là cha mẹ của bạn.
Hãy hiếu thảo với cha mẹ và tránh đừng làm cho họ buồn bạn nhé.

Do Dom ST.
dailien
Posts: 2462
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Image

Những lời cuối cùng của Steve Jobs

Những lời cuối cùng của Steve Jobs - người sáng tạo ra Iphone Apple - chấn động cả thế giới.

"Tôi đã đạt đến tột đỉnh của thành công. Trong con mắt người khác, cuộc đời tôi là một biểu tượng của thành công. Tuy vậy phía sau của công việc tôi có rất ít niềm vui. Tài sản của tôi cuối cùng cũng bình hoá với tôi. Trong lúc này trên giường bệnh viện, hồi tưởng về cuộc đời, những lời khen ngợi, tự cao, tự hào về tài sản nhưng tôi cảm thấy thật vô nghĩa trước tử thần, cái chết.

Trong bóng tối, khi nhìn ánh đèn màu xanh và tiếng ồn ào của máy dưỡng khí, tôi cảm nghiệm được những hơi thở của tử thần rất gần kề. Bây giờ tôi mới hiểu thấu, nếu một lần bạn đã có tiền đủ cho cuộc đời của bạn, bạn hãy đeo đuổi một mục đích khác không liên quan đến tiền bạc. Nên tìm một điều gì quan trọng hơn. Ví dụ như là lịch sử tình yêu nhân loại, nghệ thuật, ước mơ tuổi thơ… Đừng làm nô lệ cho vật chất, giàu sang, vì nó sẽ biến bạn thành một người yếu ớt như tôi.

Thượng Đế tạo dựng chúng ta để cảm nghiệm được tin yêu trong tim, chứ không phải những ảo tưởng về tiền tài, danh vọng như tôi đã làm trong suốt cuộc đời nhưng không thể đem theo tôi được. Tôi có thể mang theo được những kỉ niệm của yêu thương. Đây mới chính là sự giàu sang sẽ có thể đồng hành với bạn, là sức mạnh, ánh sáng soi sáng cho bạn tiến tới. Tình yêu có thể đi hàng ngàn cây số và chính vì thế cuộc đời không có giới hạn. Đi, tiến đến nơi mà bạn muốn, Cố gắng lên để đạt được những mục đích. Tất cả là ở trong tim và trong lòng bàn tay của bạn.

Cái giường nào đắt giá nhất trên đời? Đó là giường bệnh viện, vì nếu có tiền, bạn có thể mướn tài xế lái xe cho bạn, nhưng không thể dùng tiền để thuê người mang bệnh cho bạn. Mất tài sản mình có thể tìm lại được, có một cái khi đã mất thì không thể tìm lại được: sự sống. Dù đang ở giai đoạn nào trong cuộc đời, cuối cùng, tất cả phải đối diện khi bức màn sự sống kéo xuống.Làm ơn hãy nâng niu và nhận thức được giá trị tình yêu gia đình, tình yêu bạn đời và tình yêu bạn hữu, gìn giữ sức khỏe cho bạn và chăm sóc đồng bào của bạn."
thuytrieu
Posts: 90
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:09 pm
Contact:

Post by thuytrieu »

Tổ tiên đã lưu lại cho chúng ta 27 bí quyết, thực sự rất hữu ích

Bạn có biết tổ tiên chúng ta đời xưa lưu lại bảo bối dưỡng sinh gì không?

1, Ăn no không gội đầu, đói không tắm. Rửa mặt nước lạnh, vừa đẹp vừa khỏe. Mồ hôi chưa khô, đừng tắm nước lạnh. Đánh răng nước ấm, chống ê chắc răng.

2, Ăn gạo có trấu, thức ăn có chất sơ. Nam không thể thiếu rau hẹ, nữ không thể thiếu ngó sen. Củ cải trắng, sống không tốt nhưng chín thì bổ. Ăn không quá no, no không nên nằm.

3, Dưỡng sinh là động, dưỡng tâm là tĩnh. Tâm không thanh tịnh, ưu tư vọng tưởng dễ nảy sinh. Tâm thần an bình, bệnh sao đến được. Nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm ích trí.

4, Dược bổ thực bổ, đừng quên tâm bổ. Coi tiền như cỏ, coi thân như bảo. khói hun cháy lửa, tốt nhất không ăn. Chiên dầu ngâm ướp, ít ăn thì tốt.

5, Cá thối tôm rữa, lấy mạng oan gia. Ăn mặc giữ ấm, nhất thân là xuân. Lạnh chớ chạm răng, nóng chớ chạm môi. Đồ chín mới ăn, nước chín mới uống.

6, Ăn nhiều rau quả, ít ăn đồ thịt. Ăn uống chừng mực, ngủ dậy đúng giờ. Đầu nên để lạnh, chân nên giữ ấm. Vui chơi biết đủ, không cầu an dật.

7, Dưỡng sinh là cần cù, dưỡng tâm là tĩnh tại.

8, Người đến tuổi già, thì phải rèn luyện, đi bộ chạy chậm, luyện công múa kiếm; đừng sợ giá lạnh, quét sạch sân nhà, hội họa thêm vui, tấm lòng rộng mở;

9, Nghe tiếng gà gáy, đừng cố nằm thêm, trồng hoa nuôi chim, đọc sách ngâm thơ; chơi cờ hát kịch, không ham phòng the, việc tư không nhớ, không chiếm lợi riêng.

10, Ẩm thực không tham, bữa tối ăn ít, khi ăn không nói, không nên hút thuốc; ít muối ít đường, không ăn quá mặn, ít ăn chất béo, cơm không quá nhiều;

11, Mỗi ngày ba bữa, thức ăn phù hợp, rau xanh hoa quả, ăn nhiều không sợ; đúng giờ đi ngủ, đến giờ thì dậy, nằm dậy nhẹ nhàng, không gấp không vội;

12, Uống rượu có độ, danh lợi chớ tham, chuyện thường không giận, tấm lòng phải rộng.

13, Tâm không bệnh, nên phòng trước, tâm lý tốt thân thể khỏe mạnh; tâm cân bằng, phải hiểu biết, cảm xúc ổn định bệnh tật ít;

14, Luyện thân thể, động cùng tĩnh, cuộc sống hài hòa tâm khỏe mạnh; phải thực dưỡng, no tám phần, tạng phủ nhẹ nhõm tự khai thông;

15, Người nóng giận, dễ già yếu, thổ lộ thích hợp người người vui; thưởng thức thư họa, bên suối thả câu, lựa chọn sở thích tự do chơi;

16, Dùng đầu óc, không mệt nhọc, bớt lo dưỡng tâm ít náo nhiệt; có quy luật, sức khỏe tốt, cuộc sống thường ngày phải hài hòa;

17, Tay vận động, tốt cho não, phòng ngừa bị lạnh và cảm cúm.

18, Mùa hè không ngủ trên đá, mùa thu không ngủ trên phản. Mùa xuân không hở rốn, mùa đông không che đầu. Ban ngày hoạt động, tối ngủ ít mơ.

19, Tối ngủ rửa chân, hơn uống thuốc bổ. Buổi tối mở cửa, hễ ngủ là say. Tham mát không chăn, không bệnh mới lạ.

20, Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần sảng khoái, tham ngủ tham lạc, thêm bệnh giảm thọ. Tranh cãi buổi tối, ruột như sát muối.

21, Một ngày ăn một đầu heo, không bằng nằm ngủ ngáy trên giường.

22, Ba ngày ăn một con dê, không bằng rửa chân rồi mới lên giường.

23, Gối đầu chọn không đúng, càng ngủ người càng mệt. Tâm ngủ trước, người ngủ sau, ngủ vậy sẽ thành mỹ nhân.

24, Đầu hướng gió thổi, ấm áp dễ chịu, chân hướng gió thổi, hãy mời thầy lang.

25, Không ngủ nơi ngõ hẻm, độc nhất khi gió lùa.

26, Đi ngủ không thắp đèn, sáng dậy không chóng mặt.

27, Muốn ngủ để tấm thân nhẹ nhõm, chân không hướng tây đầu không hướng đông
vuongquan
Posts: 275
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Không ngủ trong xe với máy lạnh.

Image
Người đàn ông bật máy lạnh ngủ trong xe và rồi anh ta không còn “thức dậy sau này” nữa.

Nhắc nhở: Không bật máy lạnh ngủ trong xe hơi. Hôm 11/9, ở Thiệu Hưng, TC, trước cửa một khách sạn lớn, một người đàn ông trên 30 tuổi, ngủ trong một chiếc Audi A6 đã mãi không tỉnh dậy được nữa. Các bác tài xế lái xe chú ý, mùa hè đừng mở máy lạnh ngủ trong xe, những ngày nắng nóng, càng phải biết giữ gìn cơ thể của mình.

Môi trường không khí lạnh khép kín trong một chiếc xe hơi là nguyên nhân dễ dẫn đến ngộ độc carbon monoxide nhất.

Căn cứ vào các trường hợp được phát hiện là đã chết trong xe ô tô khi đang bật điều hòa, cảnh sát phân tích nguyên nhân có thể do ô tô thải carbon monoxide vào không khí trong xe, khi khí carbon monoxide tích tụ ngày càng nhiều sẽ gây bão hòa lượng oxy, cuối cùng dẫn đến những sự chết ngoài ý muốn.

Ngộ độc khí thải từ ô tô là bởi trong một môi trường khép kín, ô tô thải khí trong một thời gian dài, do đó không thể chuyển đổi một lượng lớn các khí thải độc hại thải vào trong xe sẽ gây ngộ độc, Tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn nếu bạn ở trong nhà xe hoàn toàn đóng kín. Vì vậy, bật điều hòa trong xe ô tô khi ngủ rất dễ xảy ra những tình huống nguy hiểm.


Chuyên gia Tư vấn nhắc nhở bạn: vạn lần không nên mở động cơ trong khu vực kém thông thoáng, và không ngủ trong xe hơi khi bật máy lạnh, bởi lẽ: nguồn thông gió bên trong xe kém, động cơ bài khí thải carbon monoxide sẽ từ từ rò rỉ vào trong xe. Nếu như điều hòa trong xe mở trong khoảng thời gian dài, tốt nhất bạn nên mở một khoảng thông khí nhỏ, để không khí có thể đối lưu từ bên ngoài vào trong xe.
vuongquan
Posts: 275
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »


Trung Quốc đông đúc đến mức nào


Vì dân số đông nhất thế giới, hầu hết điểm du lịch Trung Quốc luôn trong tình trạng quá tải, đặc biệt vào mùa cao điểm từ tháng 5 đến tháng 9.

Image
Có dân số vào khoảng 1,3 tỷ người năm 2015, Trung Quốc khiến du khách nước ngoài ngỡ ngàng với sự đông đúc đến nghẹt thở
tại các tuyến đường giao thông và điểm du lịch. Trong ảnh là hàng người chen nhau tham quan Vạn Lý Trường Thành.


Image
Hành khách tại nhà ga xe lửa trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Trung Thu ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc.

Image
Thang cuốn xuống tàu điện ngầm giờ cao điểm ở Bắc Kinh


Image
Những dòng người không ngừng nghỉ trên lối vào ga xe lửa.


Image
Đám đông háo hức chờ đợi khu nhà mở bán ở Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang.


Image
Các thí sinh tập trung tại lối vào một lớp học để tham dự kỳ thi tốt nghiệp kéo dài 3 ngày ở Hợp Phỉ, tỉnh An Huy.
1,8 triệu người đã tham gia kỳ thi này năm 2013.


Image
Người dân đi chợ mua rau buổi sáng ở Bắc Kinh.


Ảnh: Reuters

Hải Thu
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image


Khi những giòng sông không còn lơ đãng
Tôi không quen biết gì Thu Phương nhưng biết đến Huy M.C và Thu Phương từ khi còn Làn Xóng Sanh. Thu Phương được biết đến với : Cô gái đến từ hôm qua, Thôi anh hãy về, Đêm nằm mơ phố vv…Nhưng để lại ấn tượng nhất trong tôi vẫn là Dòng sông lơ đãng. Chất giọng của Phương hợp với bài hát này và tôi thích cả nội dung của bài hát mà tác giả Việt Anh sáng tác:

Từ chốn nào giòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẩn thờ nhìn hoàng hôn
Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc
Để một giòng sông lơ đãng trôi qua …

Có nhiều người hát bài hát đó, nhưng phải thú thật là Thu Phương hát bài đó rất truyền cảm, đi vào lòng người với chất giọng của riêng cô – một người con gái gốc Hải Phòng.

Những tưởng Thu Phương định cư tại Mỹ với Huy MC thì mọi chuyện coi như êm thấm. Nhưng không…họ chia tay nhau sau 14 năm chung sống. Thu Phương có gia đình mới. Chuyện tình cảm, gia đình của Phương là chuyện cá nhân. Người viết không bao giờ đề cập và bình luận. Đó là nguyên tắc của tôi.

Câu chuyện ở đây là cả một sự tiếc nuối cho cá nhân Phương và cho rất nhiều nghệ sĩ ở Hải Ngoại. Khi Phương qua Mỹ, thì cô xin tị nạn chính trị. Rất nhiều đồng bào Việt Nam đều ra tay tiếp đón và cưu mang. Những tình cảm đó, chắc hẳn Thu Phương, Bằng Kiều và nhiều người nghệ sĩ sẽ nhớ. Và lúc đó giòng sông cứ lơ lãng trôi theo tiếng hát của Thu Phương...

Nhưng cô đã không đi hết trọn con đường của một người tị nạn. Cô trở về Việt Nam ca hát với những hợp đồng béo bở từ các đại gia đỏ và CSVN. Cô trở về để khoác lên mình chiếc áo dài mang lá cờ lấy về từ Phúc Kiến bên Tàu. Cô phản bội chính lá cờ đã cho cô cơ hội được định cư tại xứ xở tự do, đã nâng đỡ cô lúc cô còn bỡ ngỡ nơi xứ người. Và thế là giòng sông đã đỏ phù xa của những ngày bão lũ…

Nhưng Thu Phương không phải là cá biệt, rất nhiều nghệ sĩ tị nạn cộng sản đã trở về Việt Nam hát với cộng sản. Mỗi một nghệ sĩ, họ là những giòng sông nghệ thuật lơ đãng ru hồn người thưởng thức. Nếu biết dùng nó để đánh thức những tâm hồn yêu nước thì đó chính là điều tuyệt vời. Thật tiếc, nó lại trở nên đỏ ngầu như chính những bàn tay vấy máu đồng bào mà CSVN đang chìa ra bắt tay của văn nghệ sĩ Hải Ngoại.

Rất nhiều trong nghệ sĩ đó, chính tác giả cũng một thời yêu mến như: Lệ Thu, Ý Lan, Thanh Tuyền, Giao Linh đến Tuấn Vũ, Chế Linh, Khánh Ly…Nhưng rồi, đã cảm thấy buồn vì họ đã phản bội lại những gì mà người tị nạn trân trọng nhất: Sự trung thành với Quốc Gia.

Nếu đơn thuần chỉ là những người nghệ sĩ bình thường, chúng ta chẳng có gì để trách họ bởi vì hát, biểu diễn là nghề của họ. Sống với nghề, đi với nghề chẳng có gì đáng trách. Nhưng những người nghệ sĩ mà tôi muốn nói ở đây là những người đã từng một thời gắn bó với VNCH, với người lính VNCH, đã tới nước ngoài định cư theo diện tị nạn, đã đứng trên sân khấu của người Việt tị nạn để hát lên những nỗi căm hờn cộng sản. Vậy mà, họ đã quay về Việt Nam để giao lưu với CSVN – những kẻ đã giết cha ông họ, đẩy gia đình họ lên con thuyền mênh mông ngoài biển, chửi bới họ là “đĩ điếm, đồi trụy, phản động”…Nhưng cao hơn cả, CSVN đã và đang giết cả một dân tộc, bán đứng một dân tộc cho giặc Tàu. Vậy mà nhiều nghệ sĩ tị nạn lại quay về hát hò tưng bừng với chúng. Quả là đáng buồn…

Vẫn biết rằng, cái vòi bạch tuộc của nghị quyết 36 luôn tìm cách len lỏi cộng đồng. Nhưng nếu trong mỗi chúng ta có một sự tự trọng nhất định về danh dự người Quốc Gia thì chắc chắn chúng ta không làm những việc có lợi cho cộng sản, bắt tay với cộng sản. Tiếc rằng, rất nhiều người thiếu cái điều cơ bản đó.

Tôi còn nhớ, Du Tử Lê đã viết “Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển”, vậy mà ông chẳng ra biển, ông đã nuốt lời về với cộng sản những năm tháng cuối đời. Đáng buồn vì những điều mà ông thất hứa. Nó cũng giống như rất nhiều văn nghệ sĩ đã quên đi lời thề chống cộng năm nào…Họ đã để những giòng sông không còn lơ đãng….

Những người làm nghệ thuật, họ có thể biện minh cho mình “Nghệ thuật của tôi là nghệ thuật vị nghệ thuật” để tìm cách đi về ăn chơi, nhảy múa với cộng sản. Các vị đúng, nhưng chưa đủ vì nghệ thuật thì phải vì nghệ thuật. Nhưng khi đã mang trong mình căn cước tị nạn, nhất là tị nạn cộng sản, thì các vị phải biết rằng các vị có trách nhiệm trong mình để làm một thứ nghệ thuật của người tị nạn.

Hơn thế nữa, những người nghệ sĩ này có biết hàng ngày có hàng trăm nghìn tên Tàu đang ung dung trên đất Việt Nam ? Từ bộ chính trị đến quan chức địa phương đều bị Tàu cộng sai khiến ? Hàng nghìn tàu cá bị giặc Tàu phá nát mỗi năm trên chính biển đảo quê hương ? Hàng trăm nghìn km2 mặt nước và đất liền bị cắt cho Tàu ? Hàng mấy trăm km bờ biển bị nhiễm độc bởi thảm họa Formosa ? Đó chính là tội ác của cộng sản. Hợp tác làm ăn, nhảy múa với cộng sản đó chính là phản bội lại dân tộc Việt Nam.

Có những giòng sông, khi nó chảy qua những miền quê hương êm đềm thì rất mơ màng và gợi tình. Nhưng nếu nó bị lạc đường qua những miền đất dữ với những con người không biết giữ lấy tình yêu với quê hương thì nó sẽ trở thành những giòng sông nhuộm máu đồng bào. Khi mà những giòng sông không còn lơ đãng nữa thì cũng là lúc thính giả tắt đài, tắt tivi và quay lưng lại với những người đứng trên sâu khấu. Còn nỗi buồn nào cho người nghệ sĩ bằng chính nỗi buồn bị khán giả quay lưng ? Vì thế, người nghệ sĩ hãy sống để cho những giòng sông mãi còn lơ đãng !

Đặng Chí Hùng

23/09/2016
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Người nước nào có tuổi thọ cao nhất và thấp nhất thế giới

Công dân của Monaco có tuổi thọ trung bình 89,52, trong khi người dân Cộng hoà Chad chỉ sống bình quân 49,81 tuổi.


Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), tuổi thọ trung bình của dân số toàn cầu năm 2015 là 71,4, tăng 5 tuổi trong vòng gần 20 năm qua.
Đây được cho là kết quả của nỗ lực cải thiện điều kiện chăm sóc sức khỏe cho trẻ em cùng với việc ra đời những loại thuốc tốt hơn.

Trong 224 nước được liệt kê trên World Factbook của Mỹ, trong năm 2015 công dân của Monaco đạt độ tuổi trung bình cao nhất là 89,52,
ngược lại công dân của Chad chỉ sống với mức trung bình 49,81 tuổi. Cũng theo WHO, người dân châu Phi chỉ sống đến độ tuổi trung bình 60.

Image
Tại Nhật Bản, người dân có tuổi thọ cao thứ hai thế giới với độ tuổi trung bình là 84,7. Ảnh: Chung Sung-Jun.


Theo Medicaldaily, các yếu tố ảnh hưởng đến tuổi tác bao gồm dịch bệnh ở khu vực sống, sức khỏe tâm thần, thuốc, bạo lực, dinh dưỡng,
nước uống, tai nạn giao thông, sức khỏe tình dục và sinh sản, ô nhiễm môi trường, văcxin...

Giới tính cũng đóng vai trò quan trọng đến tuổi thọ. Năm 2015, tuổi thọ trung bình của phụ nữ là 73,8, còn nam giới là 69,1.
Tại châu Mỹ, phụ nữ sống trung bình 79,9 năm, còn nam giới có tuổi thọ trung bình chỉ 74.

Các quốc gia có tuổi thọ cao nhất và thấp nhấp thế giới

Top 10 nước có tuổi thọ cao nhất

Monaco
Nhật Bản
Singapore
Macau
San Marino
Iceland
Hong Kong
Andorra
Thụy sĩ
Guernsey

Top 10 nước có tuổi thọ thấp nhất

Cộng hòa Chad
Guinea-Bissau
Afghanistan
Swaziland
Cộng hòa Namibia
Cộng hòa Trung phi
Somalia
Gabon
Zambia
Lesotho

Thu Hiền
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »


Sự giản dị của quyền lực: Obama giúp Bush ‘selfie’

September 28, 2016

Image
Tấm hình ông đương kim Tổng Thống Barack Obama chụp hình giúp ông cựu Tổng Thống George W. Bush.
VIRGINIA – Cựu Tổng Thống George W. Bush (con) và đương kim Tổng Thống Barack Obama vừa có một hành động gây xôn xao dư luận.

Hiển nhiên là một dư luận rất tích cực, về cách hành xử giản dị, bình dân, của những cá nhân quyền lực nhất thế giới.

Cả hai nhân vật này cùng có mặt tại Bảo Tàng Viện Quốc Gia Văn Hóa và Lịch Sử Người Mỹ gốc Châu Phi, Washington D.C., 24 Tháng Chín. Rất đông người tham dự. Và cả hai cũng rất bận rộn bắt tay người hâm mộ.

Thế rồi, ông Bush loay hoay chụp hình “selfie” (dùng máy điện thoại tự chụp hình) với một số người tham dự. Đến khi biết là không thể nào “selfie” mà gom hết mọi người vào trong máy chụp hình, ông quay qua Tổng Thống Obama, vỗ vỗ vào lưng ông này. Ông Obama quay lại; đoạn vui vẻ cầm lấy điện thoại. Ông Bush và các “fan” của mình đứng chụm vào nhau. Một tấm hình tuyệt đẹp!

“Thời khắc quý giá trong một giai đoạn hai đảng đang tấn công và hạ nhục nhau.” Một lời nhận định trong bản tin của giới truyền thông.

Bức hình lan truyền rất nhanh trên Internet, và nhận rất nhiều bình phẩm từ người đọc.

Một người viết trên Twitter: “Thích quá, thật là vô giá.”



Mời độc giả xem video: 1/3 cuộc gọi điện thoại tự tử của Bộ Cựu Chiến Binh không được trả lời

Một người khác viết: “Thật là tuyệt. Được chụp hình với một ông tổng thống; và được một tổng thống khác chụp hình.”

Trên Facebook, một người gốc Việt viết: “Càng uy quyền càng bình dân, càng học cao càng khiêm tốn, và ngược lại!”

Ai cũng biết cựu Tổng Thống Bush không giỏi chụp hình “selfie,” nhưng rõ ràng là ông rành cách sử dụng mạng xã hội. Bức hình nói trên được chính ông Bush đưa lên mạng Instagram với dòng chữ: “Ông tổng thống, cám ơn đã giúp chụp hình chúng tôi với gia đình Bonner.”

Các thành viên dòng họ Bonner, người gốc Phi Châu, đã ở Mỹ đến đời thứ tư, sẽ cùng Tổng Thống Obama rung chuông tự do – Freedom Bell, nặng 500 pound, tại nhà thờ First Baptist Church, Williamsburg, Virginia. Nhà thờ này xây năm 1776, được xem là nhà thờ Baptist đầu tiên của người da đen tại Mỹ.

Trong khi ông Bush giỏi dùng mạng xã hội, thì ông Obama nổi tiếng giỏi… selfie. Ông từng selfie cùng các nguyên thủ quốc gia tại nhiều sự kiện chính trị.

Đoạn văn cám ơn của ông Bush gởi đến ông Obama còn viết tiếp như sau: “Một quốc gia vĩ đại không che dấu lịch sử của nó; mà nhìn thẳng vào những khiếm khuyết của mình, để chỉnh sửa. Bảo Tàng Quốc Gia Văn Hóa và Lịch Sử Người Mỹ gốc Châu Phi nói lên sự thật ấy: Một quốc gia được xây dựng trên lời cam kết về tự do đã giam cầm hàng triệu người trong xiềng xích… cái giá phải trả cho sự đoàn kết của chúng ta chính là tội tổ tông của nước Mỹ. Tôi lấy làm vinh dự là người ký thành luật xây dựng công trình này. Và hôm nay, tôi rất vui khi thấy công trình ấy hoàn tất và thuộc về nơi đây.”

Ông Bush, 13 năm trước, khi còn là tổng thống, đã ký thành luật xây dựng Viện Bảo Tàng này.

Buổi lễ khánh thành Bảo Tàng Viện có sự tham dự của hàng loạt nhân vật tiếng tăm. Về chính trị có đệ nhất phu nhân Michelle Obama, cựu đệ nhất phu nhân Laura Bush, Thẩm Phán Tối Cao Pháp Viện, John G. Roberts Jr., Phó Tổng Thống Joseph R. Biden Jr., và cựu Tổng Thống Bill Clinton. Về nghệ thuật có các nghệ sĩ Stevie Wonder, Patti LaBelle, Denyce Graves, diễn viên Robert De Niro và Angela Bassett. (Đ.B.)
vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »

Image

Chuyện có thật tại Indonesia.

Đây là 1 câu chuyện có thật tại Indonesia)

Trong phòng xử... án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản.

Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.

Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.

Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”


Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo. Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp “Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố

văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”


Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.

Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.

Than ôi, từng lớp dân nghèo người Việt Nam chịu cảnh đói nghèo bất công den dường nào & đến bao gio ???.
hoanghoa
Posts: 2264
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Yahoo bí mật theo dõi email của khách hàng
06.10.2016

Image
Logo của Yahoo tại trụ sở chính ở Sunnyvale, California.


Yahoo đã bí mật theo dõi hàng trăm triệu email gửi vào các tài khoản Yahoomail theo chỉ thị của tình báo Mỹ, theo một phúc trình công bố hôm 4/10.

Thông tấn xã Reuters cho biết năm ngoái công ty Internet này thực hiện những vụ theo dõi sau khi nhận được yêu cầu mật của Cơ quan An ninh Quốc gia FBI.

Ba cựu nhân viên của Yahoo tiết lộ với Reuters rằng chính phủ Mỹ thúc đẩy Yahoo tầm soát một loạt các thư từ, các con số và các từ ngữ trao đổi, cho thấy chính phủ đang nỗ lực truy tìm một cụm từ hay một mật mã cụ thể.

Vẫn theo Reuters, Yahoo đã bí mật xây dựng một chương trình phần mềm truy lục tất cả email gửi tới khách hàng, sử dụng những từ khóa hay các cụm từ do tình báo Mỹ cung cấp.

Yahoo ra một tuyên bố ngắn gọn rằng họ là một công ty chấp hành luật pháp, tuân thủ luật pháp nước Mỹ.”
vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »

Image

Đũa ăn: Nguồn gốc và ý nghĩa của chúng
Ngày nay với sự phổ biến của các món ăn châu Á, đôi đũa đã trở thành vật dụng quen thuộc ở mọi nơi trên thế giới. Tuy nhiên nó là đồ dùng nấu ăn ở Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và Việt Nam từ hàng ngàn năm nay. Gắn liền với nền văn hóa tại những địa phương này, đôi đũa hiện diện trong rất nhiều các truyền thuyết và phong tục dân gian khác nhau.


Một câu chuyện rất nổi tiếng kể lại rằng đũa được phát minh bởi Đại Vũ huyền thoại của Trung Hoa, trong suốt thời gian nhân loại đang bị đe dọa bởi những trận lũ lụt lớn. Quá bận rộn với công việc đổi mới hệ thống đê điều để kiểm soát dòng nước lũ, Đại Vũ đã không thể có thời gian gặp mặt vợ con mình, chưa nói đến ngồi xuống để có nổi một bữa ăn tươm tất. Một lần, khi được nhân công đưa đến một hòn đảo, Đại Vũ đã bài trí một cái nồi và nhóm lửa để nấu thịt. Bồn chồn muốn lấp đầy dạ dày của mình cho xong để trở lại với nhiệm vụ trước mắt, chứ không thể đợi cho đến khi nồi thịt nguội, ông bèn bẻ hai cành cây rồi dùng chúng để gắp thịt trực tiếp từ nồi nước có váng mỡ đang sôi. Những người khác cũng bắt chước ông, và đôi đũa đã được sinh ra đời.

Đũa được xác nhận sớm nhất là đôi đũa bằng kim loại thuộc triều đại nhà Thương (khoảng năm 1600-1046 trước công nguyên) được khai quật từ một địa điểm khảo cổ gọi là Ân Khư.

Việc ăn bằng đũa đã dần dần trở nên phổ biến. Cắt thái thức ăn trước khi dùng sẽ tiết kiệm nhiên liệu (vì các thực phẩm thái nhỏ hơn có thể được nấu chín nhanh hơn) và không cần dùng dao trên bàn ăn, là điều bị coi là kém văn hóa, man rợ.

Khổng Tử, triết gia sống ở thế kỷ thứ 6 trước công nguyên, được cho là đã có câu châm ngôn rằng người đàn ông lịch sự “không cho phép đặt dao trên bàn của mình”.

Những quy ước tượng trưng

Về bề ngoài, đũa biểu thị các yếu tố của triết học Trung Quốc, đặc biệt là triết lý âm dương. Hai chiếc đũa phải được sử dụng như là một cặp đôi với nhau, với một chiếc được giữ chắc trong khi chiếc kia di chuyển thì mới dùng được. Điều này phản ánh sự hiểu biết về âm dương, tương ứng với các yếu tố thụ động và tích cực, hình thành nên khái niệm về một tổng thể vận động không ngừng.

Kiểu đũa thông thường có một đầu tròn và đầu kia vuông. Trong tư tưởng Trung Quốc, hình tròn phản ánh trời, còn đất được đại diện bởi các hình vuông. Điều này có xuất xứ từ bát quái, là một tập hợp các nguyên tắc sử dụng để bói toán. Các ngón tay cầm ở giữa thân đũa, đại diện cho con người được đất trời nuôi dưỡng. Bởi vì chúng nhấn mạnh sự hoà hợp của đất trời, đũa được coi là vật tốt lành, và thường được cho vào của hồi môn để chúc phúc cho cặp vợ chồng mới cưới.

Theo truyền thống, chiều dài tiêu chuẩn của một chiếc đũa là bảy thốn (1 thốn khoảng 2.54cm) và sáu phân (1 phân khoảng 1cm). Điều này được cho là đại diện cho “thất tình lục dục” được mô tả trong tư tưởng Phật giáo.

Khi cầm đũa theo đúng cách, các ngón tay tự nhiên đảm đương ba vị trí: ngón cái và ngón trỏ phía thân trên đũa, ngón tay đeo nhẫn và ngón út ở bên dưới, còn ngón giữa nằm giữa hai chiếc đũa. Điều này tượng trưng cho nguyên lý của truyền thống Trung Quốc về trời, đất và con người.

Ngón đeo nhẫn và ngón út hỗ trợ lẫn nhau ở phần dưới chiếc đũa thấp hơn, đại diện cho Đạo của đất, đó là sự hợp tác của những con người đang sống trong cõi âm. Ngón tay cái và ngón trỏ đại diện cho tính linh hoạt và ổn định, đó là những luật lệ của thiên thượng. Ngón giữa tượng trưng cho vị thế khó khăn nhưng cao quý của quốc vương, theo truyền thống được gọi là thiên tử, là người không chỉ đáp ứng các nhu cầu của người dân nhưng đồng thời phải tuân hành theo đạo đức và pháp luật.


Người Trung Quốc xưa tin rằng có tồn tại mối quan hệ giữa thiên thượng và nhân loại. Những tín ngưỡng như thế thấm đẫm vào văn hóa và cuộc sống, từ những nghi lễ tôn giáo trong triều đình Hoàng gia đến những phong tục lưu truyền trong dân gian từ đời này qua đời khác.
tramthaiha
Posts: 453
Joined: Tue Sep 08, 2009 7:54 pm
Contact:

Post by tramthaiha »


3 loại 'Bùa hộ mạng ' nên thường xuyên có ở đầu giường


Ở đây không đề cập đến những loại Bùa chú trừ tà trong giới Tâm linh, mà 3 loại Bùa này giúp bạn phòng ngừa những tai biến bất ngờ
có thể gặp trong lúc ngủ. Bao gồm: 1 ly nước, 1 cây kim, 2 viên aspirin.


Trong cuộc sống thời hiện đại, có 2 dạng triệu chứng sẽ ngay lập tức cướp đi mạng sống của con người: đó là đột quỵ và nhồi máu cơ tim.
Ba loại Bùa đặt ngay tầm tay này sẽ giúp bạn giành lại mạng sống từ tử thần.

1. Hai viên thuốc aspirin


Một trong những vấn đề đe dọa tính mạng chính là những cơn nhồi máu cơ tim nhẹ. Chúng xuất hiện rất nhẹ nhàng
và gần như không dễ nhận thấy, thậm chí bạn không hề cảm thấy bị đau thắt ngực.


Image
Nhồi máu cơ tim có thể xảy ra trong giấc ngủ êm đềm.
Ban đầu cơ thể sẽ xuất hiện những triệu chứng khác không giống như bệnh tim, sau đó mới có thêm cảm giác đau nửa (người) bên trái. Kế đến bạn sẽ cảm thấy buồn nôn, toát mồ hôi lạnh, nổi gai ốc với những triệu chứng bất thường, không phổ biến. Người bệnh tiếp tục bị đau ngực nặng lên, mức độ đau đủ để khiến bạn bật dậy nửa đêm.

Đa số người bị nhồi máu cơ tim không có triệu chứng đau, do đó khi đã ngủ thì họ sẽ không bao giờ thức dậy được nữa. Nếu bạn may mắn phát hiện mình có bất kỳ triệu chứng nào như mô tả ở trên, hãy ngay lập tức ngậm 2 viên aspirin (luôn để sẵn trên đầu giường) cho thuốc tan ra, sau đó uống thêm một ít nước.

Image
Hãy ngay lập tức ngậm aspirin nếu cảm thấy có các dấu hiệu nhồi máu cơ tim.
Sau đó, bạn phải ngay lập tức được đưa đi cấp cứu, đồng thời thông báo ngay với bác sĩ là bạn vừa uống hai viên thuốc aspirin. Trong khi chờ đợi xe tới, bạn hãy ngồi trên ghế hoặc ghế sofa.

2. Một cây kim


Đột quỵ là một căn bệnh nguy hiểm nhưng lại xảy ra khá phố biến, đặc biệt ở lứa tuổi trung và cao niên. Người bệnh bỗng nhiên bị tắc nghẽn mạch máu não hoặc vỡ mạch máu não.

Khi bị đột quỵ, các mao mạch não bị vỡ, bệnh nhân đột nhiên sẽ cảm thấy đau đầu nặng, cơ thể mất thăng bằng và ngã đổ xuống đất. Trong trường hợp này, bạn không nên hoảng sợ. Bất kể là người bệnh đang ở đâu, nhà tắm, nhà bếp, văn phòng, hãy giữ cho cơ thể họ nằm yên không động đậy. Bởi vì nhúc nhích sẽ làm mạch máu vỡ nặng hơn. Giữ bệnh nhân trong một tư thế ổn định. Nếu bệnh nhân không tự ngồi vững được, bạn hãy cho họ ngồi vào lòng bạn, giữ yên tư thế ngồi như vậy, tránh không để cho bệnh nhân ngã thêm một lần nữa.
Image
Đột quỵ khiến bệnh nhân mất thăng bằng và ngã đổ.
Khi đã ngồi yên, bạn bắt đầu tiếp tục hỏi người bệnh xem họ cảm thấy như thế nào. Nếu người bệnh không nói được, ú ớ, mắt miệng méo lệch, chảy nước dãi và các triệu chứng khác, bạn phải ngay lập tức thực hiện 2 động tác sau đây. Một là gọi cấp cứu hoặc sự giúp đỡ của người xung quanh càng nhanh càng tốt. Hai là tìm một chiếc kim nhọn, tốt nhất là kim sạch, hoặc dùng bật lửa đốt đầu kim, hoặc dùng nước bọt rửa kim thật sạch, thậm chí bạn có thể dùng răng để cấp cứu.

Bạn dùng kim hoặc vật nhọn, thậm chí là răng để cắn lên 10 đầu ngón tay của bệnh nhân, làm sao để tay chảy ra một vài giọt máu. Nếu máu không thể tự chảy thì bạn có thể chích thủng da tay rồi bóp mạnh nặn máu chảy ra. Lưu ý là cả 10 đầu ngón tay đều phải làm cho chảy máu như vậy.
Image
Dùng đầu kim chích vào 10 đầu ngón tay và nặn máu ra.
Tiếp sau đó, trong lúc chờ đợi cấp cứu, bạn có thể dùng ngón tay với một lực tương đối mạnh, vuốt vành tai người bệnh từ trên xuống dưới. Dùng kim chích 2 lỗ cho chảy một vài giọt máu ở thùy tai, chờ ít phút sau, có thể là xe cấp cứu chưa đến thì bệnh nhân đã có biểu hiện hồi tỉnh trở lại. Bệnh nhân sẽ bắt đầu hồi phục trạng thái cơ miệng, cơ mắt, giảm tình trạng bị méo lệch (không méo mồm nữa).

Đợi bệnh nhân đã cảm thấy mọi thứ trở lại bình thường mới đưa đến bệnh viện. Nếu bỏ qua các bước sơ cứu này mà ngay lập tức đưa đi bệnh viện, việc di chuyển và rung lắc trên đường chính là nguyên nhân làm cho mạch máu vỡ nghiêm trọng hơn.

Ngón tay là nơi kết nối với trái tim, khi làm chảy máu sẽ giúp giảm huyết áp tức thì. Tay có nhiều huyệt vị kết nối với cơ thể, thức tỉnh huyệt vị giúp cơ thể mau chóng hồi tỉnh trở lại.

3. Một ly nước lọc

Nếu bạn là người có tiền sử bệnh tim, hãy tập cho mình thói quen uống nước trước khi đi ngủ, và mang một cốc nước để sẵn trong phòng ngủ. Điều này là để phòng khi bị đau đau thắt ngực, nhồi máu cơ tim và các bệnh khác liên quan đến tim mạch thì có thể "giải cứu" kịp thời.
Image
Hãy uống một cốc nước trước khi đi ngủ.
Đây là những bệnh gây ra bởi độ nhớt máu quá cao. Trong khi ngủ sẽ xuất hiện hiện tượng cơ thể đổ mồ hôi, mất nước, dẫn đến giảm lượng nước trong máu, làm cho độ nhớt máu tăng cao hơn bình thường. Vì thế, nếu bạn uống một ly nước trước khi đi ngủ, nó có thể làm giảm độ nhớt máu, giảm nguy cơ đau tim. Hoặc nếu khi tỉnh dậy cảm thấy khó chịu, hãy uống ngay cốc nước và nghỉ một lúc trước khi ra khỏi giường.

Theo T.P (tổng hợp)

Nghệ An
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »


Nghiên cứu mới chứng minh cafe giúp giảm nguy cơ mất trí nhớ ở phụ nữ


Trước đây các nhà khoa học đã kết luận rằng cafe có thể làm giảm các yêu tố nguy cơ phát triển bệnh tim, giảm nguy cơ đột quỵ…
Và một nghiên cứu mới đây tiếp tục chứng minh thức uống này có thể làm giảm chứng hay quên ở phụ nữ.

Trước đây các nhà khoa học đã kết luận rằng cafe có thể làm giảm các yêu tố nguy cơ phát triển bệnh tim, giảm nguy cơ đột quỵ…
Và một nghiên cứu mới đây tiếp tục chứng minh thức uống này có thể làm giảm chứng hay quên ở phụ nữ.

Image
Một nghiên cứu mới đây cho thấy cafe có thể làm giảm chứng hay quên ở phụ nữ.
Một nghiên cứu mới đây được công bố trên tạp chí Lão Hóa kết luận rằng, tiêu thụ khoảng 261mg caffeine mỗi ngày có thể làm giảm đến 36% nguy cơ mất trí nhớ ở phụ nữ.

Các nhà điều tra đã thu nhập dữ liệu từ 6.467 phụ nữ sau mãn kinh có độ tuổi thấp nhất là 65 với mức độ tiêu thụ caffeine khác nhau. Sau những đánh giá thường niên về chức năng nhận thức trong vòng 10 năm, 388 phụ nữ trong nhóm đã được chẩn đoán là mắc bệnh mất trí nhớ hoặc có những rối loạn về nhận thức.

Tuy nhiên, những người phụ nữ tiêu thụ nhiều hơn mức caffeine trung bình (là 261mg/ngày) được chẩn đoán ở mức thấp hơn so với những phụ nữ tiêu thụ dưới 64mg/ngày.

“Chúng tôi không thực sự ngạc nhiên vì kết quả thu được gần giống với những suy đoán của chúng tôi”, Tiến sĩ Ira Driscoll, tác giả dẫn đầu nghiên cứu, giáo sư tâm lý học tại đại học Wisconsin, Milwaukee nói.

Trong thực tế, các nghiên cứu trước đây đã kết luận rằng cafe có liên quan đến nhiều lợi ích sức khỏe khác nhau, chẳng hạn như giảm các yêu tố nguy cơ phát triển bệnh tim, bệnh tiểu đường tuýp 2, giảm nguy cơ đột quỵ, các bệnh thần kinh và tự sát do stress.

“Tôi nghĩ rằng những phát hiện này là rất hấp dẫn và phù hợp với những quan điểm trong quá khứ về tác động tích cực của caffeine đối với tuổi thọ”, Tiến sĩ Michael A.Yassa, phó giáo sư của viện khoa học thần kinh và hành vi Đại học California nói.

Trong năm 2014, Yassa và sau đó đồng nghiệp của ông, giáo sư Johns Hopkins cũng nghiên cứu các liên kết của caffeine và não bộ. Ông cho rằng chất kích thích này có khả năng tăng cường trí nhớ ít nhất 24 giờ sau khi uống.

Tuy nhiên, không phải tất cả các bằng chừng khoa học thu được đều chỉ ra lợi ích của caffeine, vẫn có một số những nghiên cứu nhỏ chứng minh cafe chưa thật sự tốt lắm. Cafe là một chất đặc biệt, “đó chính là lý do tại sao các nghiên cứu lớn kéo dài 10 năm như chúng tôi là rất cần thiết”, Driscoll nói.

Cô hy vọng các nghiên cứu trong tương lai sẽ tập trung vào “những cơ chế sinh học tiêm năng ẩn trong mối quan hệ giữa caffeine và rối loạn của não bộ”.

Hoàng An, theo Yahoo
duynga
Posts: 117
Joined: Sat Oct 13, 2012 2:40 am
Contact:

Post by duynga »


Ăn pizza mãi giờ mới biết công dụng của tấm nhựa trắng 3 chân này để làm gì


Miếng nhựa này có lẽ ai cũng thấy khi nhận hộp bánh pizza nhưng chắc chẳng ai biết nó dùng để làm gì đâu nhỉ.

Image

Nếu bạn là 1 trong số 7 tỉ người trên Trái đất này thích ăn pizza,
hẳn bạn luôn nhìn thấy miếng như có 3 chân này trong những hộp bánh được giao hàng tận nơi.

Đã bao giờ bạn nghĩ đến công dụng của chúng để làm gì chưa?
Hay chỉ mải mê ăn và chả buồn để ý đến lý do nó tồn tại trong hộp bánh pizza của bạn? Giờ thì chúng tôi bật mí nhé.

Miếng nhựa đó có tên là "pizza saver", dùng để bảo vệ ngăn không cho pizza không dính vào nắp hộp bánh.
Nó được phát minh vào ngày 10/2/1983 bởi Carmela Vitale và đã được trao bằng sáng chế.

Có thể nói, phát minh của Vitale đã và đang trở thành vật cứu rỗi với bất kì tín đồ pizza nào.

Image
Ăn pizza mãi giờ mới biết công dụng của tấm nhựa trắng 3 chân này để làm gì
Suốt hơn 30 năm qua, pizza saver đã giúp người ăn pizza tránh việc ăn phải chiếc bánh bị nham nhở, chảy nhão nhẹt và dính lên phía dưới nắp hộp bánh.

Bạn cứ thử tưởng tượng thế này, nếu không có pizza saver, chiếc bánh pizza được giao tận nơi của bạn trông sẽ như mớ hỗn độn với sự pha trộn giữa sốt cà chua và phần nhân bánh. Và tất cả chúng sẽ dính hết lên phía dưới nắp hộp.

Điều đó có làm bạn ngon miệng khi ăn nữa không? Hẳn nhiên là không rồi. Chính vì thế, đối với các tín đồ pizza, pizza saver quan trọng, cần thiết hệt như phô mai trong bánh, hơn hẳn những loại toping khác.


Giải thích rõ hơn thế này để bạn hiểu nhé. Bởi vì hộp đựng pizza thường làm từ hộp các-tông, hợp để giữ thức ăn ấm. Nhưng nó có một lỗ hổng trong thiết kế: khi pizza nóng được đặt vào hộp, khu vực ở giữa của nắp hộp sẽ bị chùng xuống do hơi nước.

Pizza càng ở trong hộp lâu, hơi nước càng tập trung bên trong hộp và khu vực ở giữa của nắp hộp cứ thế mềm, chùng xuống. Và như thế, nó sẽ dính vào bánh pizza, dính chặt vào phô mai và các loại topping cho đến khi hộp được mở ra.

Image
Thiết kế ban đầu của pizza saver trong đơn đề nghị chứng nhận bằng sáng chế của Vitale. (Ảnh: booyorkcity)
Người "khai sinh" cho pizza saver - bà Carmela Vitale đến từ New York, Mỹ - đã nộp đơn đề nghị chứng nhận bằng sáng chế vào ngày 10/2/1983 và nhận được bằng vào 12/2/1985.

Trong bằng sáng chế của mình, pizza saver là một miếng nhựa nhỏ có 3 chân được đặt ngay giữa bánh để duy trì toàn vẹn cấu trúc của hộp.

Vitale diễn tả sự cần thiết của pizza saver trong bằng sáng chế rằng "nắp hộp thường bị chùng, dễ dàng sụp xuống ở phần trung tâm nắp hộp nên có thể sẽ làm hỏng mặt trên bánh trong quá trình bảo quản hay vận chuyển" và "một thiết bị gọn nhẹ, rẻ tiền được làm từ nhựa có khả năng chịu nhiệt" là điều cực kì cần thiết.

3 chân chống của pizza saver sẽ nhằm hạn chế dấu ấn để lại trên bánh, càng nhỏ càng tốt. Rõ ràng rằng 3 dấu chấm nhỏ từ 3 chấn chống của pizza saver sẽ tốt hơn hẳn việc nhân bánh nhầy nhụa khắp hộp.

Ban đầu, pizza saver không được thiết kế có mặt tiếp xúc như bây giờ nhưng sau đó đã được thay đổi, bởi hình tròn sẽ tăng diện tích tiếp xúc với nắp hộp hơn hẳn hình tam giác. Chắc bạn sẽ chẳng phàn nàn về việc này, phải không?

(Nguồn: gizmodo)
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests