Đời sống quanh ta

quangminh
Posts: 548
Joined: Thu May 27, 2010 1:54 am
Contact:

Post by quangminh »


Image

Những phương pháp cải thiện trí nhớ hiệu quả:

Kẻ thù nguy hiểm nhất của trí nhớ là stress. Trong gia đình cũng như ngoài xã hội, mọi người đều chịu nhiều áp lực. Không ít người bị stress trầm trọng khiến cơ thể phóng thích nhiều cortisol (hormone stress), làm tổn thương vùng hippocampus.
Mặt khác,stress còn làm giảm, thậm chí mất tập trung.Ngoài ra,cortisol còn thúc đẩy việc sản xuất insulin, ngăn không cho vùng hippocampus sử dụng đủ đường huyết để não có năng lượng cho việc ghi nhớ. Hơn thếstress còn gây khó khăn cho việc "truy cập" ký ức đã được lưu giữ.

Dưới đây là các cách giúp cải thiện trí nhớ.


1.Hóa giải stress bằng phương pháp thiền hay yoga. Đây là cách gỡ bỏ các áp lực, làm trùng giãn tâm thần, tăng khả năng tập trung... Ngoài ra, bạn có thể luyện tập thể lực ngoài trời như bơi lội, đi bộ, đạp xe, tập aerobic... Hoạt động thể lực chính là biện pháp đốt cháy stress, vì chúng cho tim tăng cung lượng máu tới não và các phủ tạng, khiến tinh thần phấn chấn, sảng khoái.


2.Tập thể dục cho não bằng cách đọc sách, báo, lướt các trang web lành mạnh và bổ ích. Đồng thời, bạn nên chơi các trò chơi trí tuệ như ô chữ, cờ tướng (hoặc cờ vua), học ngoại ngữ hay chơi một loại nhạc cụ nào đó... Cách này làm tăng lượng ô-xy tới não, thúc đẩy quá trình dịch chuyển từ bộ nhớ ngắn hạn sang dài hạn.


3.Một chế độ dinh dưỡng đầy đủ và cân đối,nhiều rau, trái cây, giúp tăng cường các chất dinh dưỡng như lecithin (có trong dầu đậu nành, trứng, lạc, mầm lúa mạch, gan), vitamin C (trong cam, chanh, rau, quả) và các vitamin nhóm B (trong gan, thận, thịt nạc, sữa, yoghurt). Tất cả các chất này hỗ trợ cho việc sản xuất chất dẫn truyền thần kinh acetylchline.

Các a-xít béo omega-3 như DHA được coi là "thức ăn của não".. Chúng có nhiều trong các loài cá biển vùng nước lạnh như cá hồi, các trích... giúp bù đắp một lượng đáng kể chất xám của não. Chất béo trong não làm thành các màng tế bào và giữ vai trò quan trọng trong hoạt động sống còn của tế bào não. Các nơ-ron thần kinh cũng rất giàu a-xít béo omega-3 còn giúp cân bằng xảm xúc lành mạnh và tâm trạng tích cực ở người cao tuổi. DHA cũng là thành phần chính của các "khớp thần kinh".

Nhiều công trình nghiên cứu đã cho thấy, các chất chống ô-xy hóa từ rau, trái cây, các quả mọng (mâm xôi), khoai lang, cà chua, bông cải xanh, củ cải đường, cam, nho, quả cherry, kiwi, gấc... làm giảm đáng kể nguy cơ suy giảm trí nhớ di chứng trung hòa hoặc vô hiệu hóa các gốc tự do. Ngoài ra, các chất chống ô-xy hóa còn cải thiện dòng chảy ô-xy qua cơ thể và não.
Với những người cao tuổi, chế độ ăn hạn chế năng lượng xem ra rất hữu ích. Họ sẽ tránh được các nguy cơ thừa cân, béo phì, dẫn tới những bệnh mạn tính như cao huyết áp, đái tháo đường, bệnh tim mạch... Chúng không những đe dọa khả năng ghi nhớ mà cả sinh mạng người cao tuổi.

Não có chừng 50% nước cho nên bạn phải uống đủ nước (1.500-2.000ml mỗi ngày) để thủy hợp (hydrate hóa) não dễ dàng. Thiếu nước hoặc mất nước nhẹ có thể làm gia tăng hormone stress, khiến não bị tổn thương, giảm thiểu trí nhứ. Bạn có thể uống nước sôi để nguội hoặc nước trà. Trong trà có nhiều chất tăng thư giãn tâm thần, tăng sự lanh lợi, hoạt bát... Thế nhưng, bạn cần tránh uống trà đặc vào buổi tối vì có thể dẫn đến mất ngủ.

Mỗi ngày, bạn nên uống một đến hay ly rượu vang đỏ. Chúng có tác dụng làm giãn nở mạch máu. Các chất chống ô-xy hóa trong rượu còn bảo vệ tế bào não, qua đó cải thiện trí nhớ của bạn. Tuy nhiên, không nên lạm dụng rượu vì uống nhiều làm tăng cholesterol, nguy cơ xơ vữa động mạch và cản trở dòng máu tới não. Các nghiên cứu của Đại học Harvard, Mỹ, đã chứng minh, người lạm dụng rượu thường kém tập trung. Khi tham gia những thử nghiệm về nhận thức, họ kém hơn hẳn những người uống rượu vang có chừng mực.


4.Phải tạo được giấc ngủ tốt để giúp não củng cố trí nhớ ngắn hạn cũng như dài hạn. Nghiên cứ của Đại học Lubeck, Đức, đã cho thấy sự sáng tạo và khả năng giải quyết vấn đề có liên quan mật thiết đến giấc ngủ đầy đủ của mỗi người. Chứng mất ngủ hay chứng ngừng thở khi ngủ làm cho người ta mệt mỏi nên không thể tập trung.


5.Kiểm soát tốt những căn bệnh mãn tính như cao huyết áp, đái tháođường... cũng là một giải pháp hữu hiệu để tăng cường trí nhớ.


6.Lối sống tích cực, lạc quan, cởi mở có tác động rất lớn trong việc giảm thiểu nguy cơ trầm cảm, nhất là đối với phụ nữ tiền mãn kinh, mãn kinh và những người lớn tuổi. Đồng thời, cách này còn cải thiện đáng kể trí nhớ và các hoạt động trí tuệ nói chung.

Bài viết của hai bác sĩ Mehmet Oz và Michael Roizen
Nguyễn Minh Tâm dịch
quangminh
Posts: 548
Joined: Thu May 27, 2010 1:54 am
Contact:

Post by quangminh »


Image

Cuộc sống không cho ai quá nhiều

Ở một đất nước giàu có của Châu Âu, có một cô ca sĩ rất nổi tiếng. Tuy mới chỉ 30 tuổi nhưng danh tiếng cô đã vang dội khắp nơi, hơn nữa cô có một người chồng như ý và một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Một lần, sau khi tổ chức thành công một đêm diễn, cô ca sĩ cùng chồng và con trai bị đám đông người hâm hộ cuồng nhiệt bao quanh. Mọi người tranh nhau chuyện trò với cô. Những lời lẽ tán tụng khen ngợi tràn ngập cả sân khấu.

Có người khen cô tuổi nhỏ chí lớn, vừa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào nhà hát tầm cỡ quốc gia và trở thành nữ ca sĩ trụ cột của nhà hát. Có người tán tụng rằng mới có 25 tuổi mà cô đã được lựa chọn là một trong 10 nữ ca sĩ có giọng háy opera xuất sắc nhất thế giới. Có người lại ngưỡng mộ cô có người chồng tuyệt vời, một cậu con trai kháu khỉnh, dễ thương.

Trong khi mọi người thi nhau bàn luận, cô ca sĩ này chỉ im lặng lắng nghe, không thể hiện thái độ gì. Khi mọi người nói xong cô chậm rãi nói:

“Trước tiên, tôi cảm ơn những lời ngợi khen của mọi người dành cho tôi và những người trong gia đình tôi. Tôi hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này với mọi người. Nhưng các bạn chỉ nhìn thấy một số mặt trong cuộc sống của tôi, nhưng còn một số mặt khác các bạn vẫn chưa nhìn thấy. Cậu con trai của tôi mà mọi người khen là bé kháu khỉnh, đáng yêu, thật bất hạnh, nó là 1 đứa trẻ bị câm. Ngoài ra, nó còn có một người chị tâm thần và thường xuyên bị nhốt ở nhà.”

Mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt nhìn nhau, dường như rất khó chấp nhận một sự thật như thế. Lúc này, cô ca sĩ mới điềm tĩnh nói với mọi người:

“Tất cả những chuyện này nói lên điều gì? Có lẽ chúng nói lên một triết lý, đó là Thượng đế rất công bằng, ngài không cho ai quá nhiều thứ bao giờ.”

Thượng đế rất công bằng , ngài không cho ai quá ít, cũng không cho ai quá nhiều. Vì thế, đừng nên chỉ nhìn thấy hoặc ngưỡng mộ những thứ người khác có, mà nên nghĩ và trân trọng những thứ bạn đang có, cho dù đó không phải là những vinh quang tột đỉnh.

Vậy nên, nếu ai hỏi bạn “Bạn có hạnh phúc không?” Bạn hãy trả lời rằng "Mình hạnh phúc. Hạnh phúc theo cách sống và những gì mình đang có trên đời này."

Khuyết danh
khieulong
Posts: 3555
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Cô giáo gốc Việt thành người hùng trong lốc xoáy Mỹ

Trong cơn lốc xoáy dữ dội đang quét qua trước mặt, Jenifer Doan động viên các học sinh của mình bình tĩnh,
rồi cô dang tay ôm các em nhỏ vào lòng để che chắn.


Image
Jenifer Doan lúc được lực lượng cứu hộ giải cứu khỏi đống đổ nát. Ảnh: AP
Nằm trên giường bệnh với xương ức và xương sống bị gãy, các vết trầy xước khắp cơ thể, Jenifer Doan gần như không thể nói được. Tuy nhiên, hình ảnh về cơn lốc xoáy kinh hoàng hôm 20/5 vẫn hiện rõ mồn một trong trí nhớ của cô.

Theo CBS News, Doan là giáo viên lớp ba tại trường tiểu học Plaza Towers ở Moore, gần thành phố Oklahoma, thủ phủ bang Oklahoma. Cơn lốc xoáy tấn công thành phố của cô vào lúc 14h45, với sức gió lên tới khoảng 320 km/h và bao phủ một khu vực 3,2 km.

Jenifer không thể cầm được những giọt nước mắt khi nhớ lại thời điểm cô cố gắng trấn an các học sinh của mình và che chở cho các em trước cơn gió hung hãn.

"Tôi bảo các em nằm xuống, lúc đó không có điện và tất cả đều hoảng loạn", Doan kể. "Tôi đưa tay ôm những em kế bên mình và nhìn ra cửa. Tôi cúi đầu xuống và cơn lốc vừa ập tới".

Ở gần đó, Doan nghe thấy tiếng kêu cứu "Em không thể giữ nổi viên đá nữa rồi cô ơi".

"Tôi bảo thằng bé hãy bình tĩnh và họ (những nhân viên cứu hộ) sẽ đến. Thằng bé chỉ nó với tôi rằng em ấy không thể thở được và không muốn chết", Doan kể tiếp. Thế rồi tiếng kêu tắt hẳn. Một học sinh của Doan đã bị chôn vùi ngay gần cô.

"Tôi không biết chúng tôi bị kẹt ở đó trong bao lâu nữa. Một ai đó cuối cùng cũng đến và đào bới đống hỗn độn phía trên đầu tôi. Họ đặt tay lên người tôi", cô kể tiếp.

Doan không bị bất tỉnh, nhưng cô không biết chuyện gì đã xảy ra với các học sinh hay đồng nghiệp của mình khi được các nhân viên cứu hộ giải thoát và đưa đi. Đến hôm sau, cô mới hay tin 7 trong số 20 học sinh của mình đã thiệt mạng, nhưng hai học sinh được cô che chở đã sống sót.

"Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi", Doan nói.

Jenifer Doan cho hay cậu bé được giải cứu ít phút trước cô đã sống sót dù bị thương. Bản thân cô không biết mình có cần phẫu thuật không hay sẽ nằm viện đến bao giờ.
Image
Jenifer Doan trên giường bệnh. Ảnh: CBS News
Tổng cộng có 10 trẻ em và 14 người lớn đã bị cướp đi sinh mạng khi lốc xoáy quét qua Oklahoma, trong khi hơn 200 người khác bị thương. Tổng thống Barack Obama miêu tả đây là một trong những trận lốc xoáy có sức tàn phá khủng khiếp nhất trong lịch sử nước Mỹ, gây thiệt hại khoảng hai tỷ USD.

Jenifer Doan, cùng các giáo viên khác của trường Plaza Towers, những người đã trở thành lá chắn sống cho các học sinh của mình, được người dân Mỹ ca ngợi là những anh hùng.

Theo Người Việt, trên trang Facebook của bạn bè cô, một số người kêu gọi cầu nguyện và quyên góp tiền để giúp cô trả chi phí phẫu thuật.

"Xin mọi người giúp Jennifer Doan trả chi phí y tế! Bất cứ đóng góp nào cũng là một sự giúp đỡ rất lớn!", một người tên Luu Betty viết. Một người khác tên Kelly Tran thì viết: "Bạn bè và đồng hương Việt Nam đang cầu nguyện cho cô". Các bạn của cô cũng lập ra trang Facebook có tên "Praying for Jennifer Doan” (Cầu nguyện cho Jennifer Doan) để nhận giúp đỡ.

Anh Ngọc
buikiem
Posts: 504
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Image

Cảnh phạt roi lái xe say rượu ở Singapore:


Tại Singapore, có một số luật được đề xuất đã làm giảm bớt các tình trạng tội phạm xã hội; trong đó bằng việc phạt tiền, phạt đánh roi và hình phạt công khai bằng sự sỉ nhục từ công chúng là một phần của nền pháp luật Singapore.

Tại Singapore các tội như: hiếp dâm, mại dâm, trộm cắp, đánh nhau vv, được phạt tiền, bỏ tù và đánh bằng roi; trộm cắp, bản án tối thiểu đến 5 roi hoặc phạt tù 3 năm; tàng trữ súng, dao dài, dao găm v.v..., sẽ bị phạt tiền cộng với phạt đánh bằng roi.

Say rượu lái xe sẽ bị phạt 5 ngàn cộng với sáu tháng tù; nếu người vi phạm lặp đi lặp lại sẽ bị phạt một triệu đô cộng một năm tù giam, tạm đình chỉ giấy phép và đánh roi.


Hút thuốc ở nơi công cộng, không chỉ để trả tiền phạt vài trăm đô, mà còn phải bị phạt làm vệ sinh nơi công cộng, bán thuốc lá và rượu cho trẻ vị thành niên sẽ phải chịu hình phạt tương tự.

Khạc nhổ nơi công cộng, bị phạt tiền và nếu lập lại sẽ bị phạt gấp đôi theo số lần vi phạm.Theo quy định hình phạt roi chỉ áp dụng đối với người phạm tội là nam giới.

Theo Bộ luật tố tụng hình sự của Singapore Điều 231, mục tiêu đánh roi đối với người phạm tội là nam ở độ tuổi dưới 50. Người phạm tội bị hình phạt cao nhất là 24 roi, người phạm tội trẻ tuổi (tuổi từ 7 tuổi trở trên đến dưới 16 tuổi) được giới hạn đến 10 roi.

Hình phạt roi của Singapore sẽ thực hiện bằng cách đánh vào mông trần của tội phạm, họ dùng roi bằng dây nho trước khi ngâm nước, nhưng quan trọng nhất là sẽ không để cho người phạm tội bị tổn thương vùng thận bằng cách đệm những tấm đệm ở giữa lưng và thắt lưng để ngăn ngừa chấn thương.

Hầu hết người Singapore đều công nhận các hình phạt này đã giúp ngăn chặn được tội phạm giảm một cách đáng kể.

thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Miễn phúng điếu hay phúng điếu.
Có rất nhiều đám tang, không chỉ trong cộng đồng Phật Giáo mà cả trong các cộng đồng tôn giáo khác, khi đăng cáo phó thường ghi là: “Xin Miễn Phúng Điếu” và có một số cáo phó khác còn ghi rõ là: “Xin Miễn Phúng Điếu và Tặng Vòng Hoa”. Vậy xin hỏi: ý nghĩa của việc miễn phúng điếu này như thế nào? Nếu tang gia nhận tiền và tràng hoa người ta mang đến phúng điếu, thì người qua đời có mang nợ hay không? Và có nên nhận hay không nhận phúng điếu?

Trước hết chúng ta thử xem định nghĩa chữ Phúng Điếu là gì. Theo Hán Việt Tự Điển của Đào Duy Anh, Phúng có nghĩa là đem lễ vật đến cúng người chết, Điếu là viếng thăm nhà có tang. Phúng điếu là mang lễ vật đến cúng người chết, thăm hỏi và chia buồn cùng tang gia. Lễ vật ở đây được hiểu là nhang, đèn, hoa, bánh trái và tiền bạc. Như vậy “Xin Miễn Phúng Điếu” có nghĩa là không nhận những thứ đó. Ngày nay người ta hiểu miễn phúng điếu có nghĩa là “xin miễn nhận tiền”.

Được hỏi về việc này, một cụ già nho học nói rằng, ngày xưa khi tang chủ niêm yết (báo tang) “Xin Miễn Phúng Điếu” có nghĩa là gia chủ không nhận tiền nhưng có thể nhận nhang đèn bánh trái. Đây là một tín hiệu báo cho bà con láng giềng biết, tang gia là những người có hiếu, có tình, có nghĩa đối với người thân qua đời, họ đủ sức lo liệu được tang lễ. Họ chỉ nhận nhang đèn bánh trái vì những thứ này không tốn kém bao nhiêu, còn tiền bạc thì tốn kém nhiều cho người đi phúng viếng, vả lại đối với tiền bạc, họ nghĩ rằng, chỉ có thân nhân người qua đời được hưởng, nên người sống nhận thì không tốt, vì người qua đời phải mang nợ, không biết kiếp nào mới trả được.


Thật ra, đám tang có linh đình hay không, lễ cầu siêu, cầu nguyện có lớn hay không và phần mộ có to và đẹp hay không, tất cả đều dành cho người sống và đều làm đẹp, làm nở mày nở mặt cho người còn sống và chỉ giúp cho người sống an lòng mà thôi. Nếu như người qua đời khi còn sống có ý muốn dù âm thầm trong tâm hay nói ra là đám tang nên được tổ chức trang trọng, linh đình, mời nhiều thầy hay nhiều cha đến làm lễ với nhiều vòng hoa phướng liễn, thì dĩ nhiên, căn cứ theo luật nhân quả, thì phàm hễ có tác ý, tất nhiên là tạo nghiệp, có nhân thì có qủa. Dù nhận tiền hay hoa, thì người qua đời theo lý này vẫn mang nợ. Còn nếu như người qua đời khi còn sống dặn dò con cái tang lễ nên tổ chức đơn giản, không nhận phúng điếu thì đâu có gì phải mang nợ. Nếu có chăng chỉ là món nợ tinh thần của người quá vãng đối với tình cảm của người còn sống dành cho trước khi chết.

Tưởng cũng nên biết thêm, việc phúng điếu bằng vòng hoa bắt nguồn từ văn hoá phương Tây, không phải là một tập tục của người Việt Nam ngày xưa. Đối với người Việt, theo Toan Ánh tác giả “Phong Tục Việt Nam”, thì “lễ phúng điếu thường là trầu cau trà rượu, hoặc những nhà nho học thì dùng những bức trướng hoặc những đôi câu đối, ca ngợi những đức hay tính tốt của người chết. Ở thôn quê, người trong làng xã thường dùng tiền để phúng viếng, một cách trực tiếp giúp đỡ thiết thực tang chủ trong lúc cần thiết v.v..”

Ngày nay, tại các thành phố lớn ở Việt Nam người ta bắt chước văn hoá của người phương Tây hay dùng những vòng hoa tươi hoặc hoa cườm để phúng điếu người chết. Ngược lại, một số làng quê Việt Nam vẫn còn giữ được tập tục xưa. Trong các làng xã khi có người chết, bà con láng giềng mỗi người phụ giúp một tay với tang gia lo tổ chức đám tang, những người khác ở làng trên hay xóm dưới không giúp gì thì dùng tiền để phúng điếu. Đây là một hình thức giúp đỡ trực tiếp cho gia đình người chết để thanh toán các chi phí đám tang. Điều nầy, nói lên tinh thần tương thân tương trợ của người dân quê Việt Nam chúng ta. Vì thế, ở các vùng quê, ít có gia đình nào từ chối việc phúng điếu bằng tiền khi có người thân qua đời. Họ nghĩ rất đơn giản rằng, hôm nay mình nhận của người ta, mình mang nợ họ thì mai kia con cháu mình sẽ mang trả lại.

Tại các thành phố ngoài Việt Nam, đặc biệt như ở Bắc Mỹ và Tây Âu, nơi có đông người Việt sinh sống, thường họ có đời sống khá giả hơn. Do tình cảm gia đình, bè bạn và láng giềng không được gần gũi và ấm áp như ở thôn quê Việt Nam, nên người ta đã tự lo trước cho cái chết của họ một cách tương đối đầy đủ, mà không cần nhờ đến ai, làm phiền ai, kể cả con cháu sau này. Họ để dành tiền cho hậu sự này, qua việc mua bảo hiểm nhân thọ hay gia nhập vào các quỹ tương trợ để khi chết, gia đình có tiền sống và trang trải tất cả chi phí cho việc ma tang. Cho nên vấn đề nhận phúng điếu bằng tiền sẽ không là vấn đề cần thiết.

Có lẽ chính vì thế mà các cáo phó hay thiệp báo tang in ở các nhật báo hải ngoại đa phần ghi là “xin miễn phúng điếu”. Đôi khi có một số cáo phó còn ghi rõ thêm: “thể theo ước nguyện của người quá cố, mọi đóng góp xin vui lòng gửi vào trương mục123456 cho hội từ thiện A hay cúng cho chùa B, nhà thờ C…” Tại nhà quàn, một số đám tang cẩn thận hơn còn để một thùng giấy ghi “xin miễn phúng điếu” và “mọi đóng góp xin cúng cho chùa A, nhà thờ B hay hội từ thiện C.” Riêng tại sở làm của một số công ty lớn do người Mỹ làm chủ, khi có nhân viên qua đời, họ không nhận tiền phúng điếu mà đưa cho các đồng nghiệp tên một hội từ thiện, yêu cầu gửi thẳng ngân phiếu ghi số tiền muốn phúng điếu đến địa chỉ đó. Số tiền gửi tặng hội từ thiện này, cuối năm sẽ được trừ thuế, mà tiền thì lại được tiêu vào việc có ích lợi cho người khác.

Các việc làm này, một số người quan niệm rằng người chết sẽ không mắc nợ, nếu có nợ chăng chỉ là nợ tấm lòng của họ đến với mình, một số người khác cho rằng việc không nhận tiền phúng điếu mà nhận tiền cho các chùa, nhà thờ và hội từ thiện, chưa chắc đó là một giải pháp hay. Nhưng xét trên bình diện rộng, thì việc nhận tiền phúng điếu để làm việc từ thiện xã hội là một hình thức tương trợ lẫn nhau, vừa có lợi ích thiết thực cho xã hội mà cũng vừa đem lại sự an lạc cho hương linh người quá cố. Cả hai đều hoan hỷ, đều hưởng lợi: những người kém may mắn trong xã hội hưởng được một chút qùa của thân nhân và bằng hữu người chết để lại, người quá cố đã chết mà vẫn còn tạo được cái duyên lành có ích lợi cho tha nhân; đồng thời, thân nhân và bằng hữu người chết cũng có cơ hội bày tỏ tấm lòng với người quá cố và còn gián tiếp làm được một công việc phúc lợi cho đời. Người viết được biết ở Việt Nam, nhiều đám tang qua hình thức này đã giúp được nhiều phúc lợi cho cộng đồng. Đơn cử như sau đám tang của cụ ông Nguyễn Sằng, nguyên là một nhà giáo ở Nha Trang Khánh Hoà, vị đại diện cho tang quyến đã trao số tiền 200 triệu đồng phúng điếu trong tang lễ của cụ cho các quỹ từ thiện trong tỉnh. Trong đó: quỹ khuyến học 60 triệu đồng, quỹ từ thiện 60 triệu đồng, bếp ăn từ thiện Bệnh viện Đa khoa tỉnh Khánh Hòa 20 triệu đồng và các gia đình thương binh 60 triệu đồng.

Riêng nói về những vòng hoa, ngoài việc tô điểm cho tang lễ thêm phần trang trọng, giúp cho bầu không khí trong nhà quàn bớt vẻ lạnh lùng, còn mang ý nghĩa chuyên chở tình cảm của người sống với người chết, hy vọng thần thức người chết được hoan hỷ, vì thấy mình và con cái mình được nhiều người quý mến, được nhiều người biết đến (bản ngã). Tuy nhiên, hoa chỉ dùng được một hay hai ngày, rồi sau đó khi đưa đám đến huyệt mộ hay đến lò thiêu, thì những tràng hoa nầy cũng theo người chết mà vào thùng rác, thật là uổng phí! Nhưng, như trên đã trình bày, hoa là tiền nên người chết có thể phải gánh chịu món nợ này, nếu như khi còn sống có ý muốn trong tang lễ có nhiều hoa.

Tưởng cũng nên biết cố đại lão Hoà thượng Thích Thánh Nghiêm, một vị Thánh Tăng thời hiện đại đã để lại di chúc trước khi Ngài viên tịch: “không đăng cáo phó, không phúng điếu, không xây mộ tháp, không lập bia tượng, không nhận vòng hoa, liễn đối. Lễ nghi phải vô cùng đơn giản, không lãng phí nhưng trang nghiêm”.

Ngài cũng cho biết qua một buổi phỏng vấn trên đài truyền hình Đài Bắc lúc còn sống, Ngài có nói lại lời nói của đức cha La Quang, một vị giám mục hiền đức thuộc giáo xứ huyện Đài Bắc là “sau khi chết (ngài) không mong có người dâng hoa, không mong có người ca tụng công đức, cũng không mong phô trương, truy điệu” và cho biết khi cha La Quang qua đời, “tôi đến tưởng niệm, nhìn thấy quan tài của cha đặt trong đại sảnh, xung quanh chẳng có gì cả, đây là một gương mẫu rất tốt”.[1] Hai Ngài là những tấm gương sáng ngời cho hậu thế.

*********

Nói tóm lại, miễn phúng điếu hay phúng điếu tùy thuộc vào quan niệm sống của người quá vãng và của tang quyến, tuỳ thuộc hoàn cảnh gia đình của tang quyến, tuỳ thuộc vùng địa dư và phong hoá của cộng đồng nơi người quá vãng đã sinh sống. Nếu ở miền thôn quê Việt Nam thì phúng điếu là một tập tục dễ thương nên được duy trì. Nếu ở các thành phố lớn ở Việt Nam, Tây Âu hay Bắc Mỹ thì miễn phúng điếu có thể là một lựa chọn khéo, phù hợp với hoàn cảnh và phong tục tập quán địa phương.

Thật ra, đám tang có linh đình hay không, lễ cầu siêu, cầu nguyện có lớn hay không và phần mộ có to và đẹp hay không, tất cả đều dành cho người sống và đều làm đẹp, làm nở mày nở mặt cho người còn sống và chỉ giúp cho người sống an lòng mà thôi.

Tâm Diệu
quaichao
Posts: 1186
Joined: Mon Jun 11, 2007 5:32 am
Contact:

Post by quaichao »

Những thứ không nên mua ở chợ


Chợ là nơi chúng ta có thể đi hàng tuần, hàng ngày. Đi chợ là để mua thực phẩm tươi sống, đồ đông lạnh, đồ hộp
hay là những thứ dùng ngay trong bếp như khăn giấy (paper towels) hay xà bông giặt.
Ngoài ra, ở chợ còn có vô số thứ được bán với giá khá cao bởi vì sẵn đi thì mua luôn cho tiện.
Trong khi đó, nếu mua ở những cửa hàng chuyên biệt thì giá có thể rẻ hơn rất nhiều, đặc biệt là những thứ dưới đây không nên mua ở chợ.

Image
(Hình minh họa: Getty Images)


1. Nồi niêu xoong chảo, dụng cụ làm bếp

Đúng là sẽ tiện lợi hơn khi mua luôn cái chảo trong lúc đi mua thịt ba chỉ trong chợ. Nhưng bù lại, bạn phải trả giá cao hơn nhiều cho cái chảo đó.


2. Mỹ phẩm, đồ vệ sinh và những sản phẩm chăm sóc cá nhân

Có thể là bạn tiết kiệm được thời gian khi mua son bóng dưỡng môi, mua kem dưỡng da, kem đánh răng, thuốc xức nách, băng vệ sinh cùng lúc cùng nơi khi đi mua thức ăn, nhưng giá những món đó mắc hơn là cái chắc.


3. Những thiết bị máy móc nhỏ

Tại sao cùng một lò nướng bánh mì như nhau mà bạn phải trả $40 khi mua ở chợ, trong lúc ở tiệm chuyên bán những vật dụng này giá của nó chỉ có $20? Tương tự như vậy, không nên mua máy pha cà phê, ấm trà hay đĩa lót ly… ở chợ. Đơn giản chỉ là nó mắc hơn.


4. Đồ dùng cho tiệc tùng

Bạn sẽ trả tiền ít hơn nhiều khi mua bong bóng, nón chóp, đèn cầy, bảng tên, thiệp mời,… ở nơi chuyên bán đồ supply cho tiệc tùng.


5. Pin, bóng đèn, dây kéo điện (extension cords)

Không nên vô chợ mà mua những thứ này, nên tìm đến những nơi chuyên bán các mặt hàng này mua sẽ đa dạng và rẻ hơn nhiều. (N.L.)
tankhoasinh
Posts: 838
Joined: Sat Jun 23, 2007 4:20 am
Contact:

Post by tankhoasinh »

7 điều tưởng bình thường nhưng lại có hại cho bạn

Tr. Thu


Có những điều bạn vẫn nghĩ là tốt cho sức khỏe nhưng thực chất lại hoàn toàn không phải vậy, thậm chí chúng còn có hại cho bạn.

Cụ thể là 7 thói quen dưới đây. Bạn hãy xem xét lại nhé.

Nước uống

Trong khi chúng ta đã quen thuộc với những lời khuyên uống 8 ly nước mỗi ngày thì bạn có biết rằng uống quá nhiều nước lại không hề tốt chút nào.
Vì khi đó nước sẽ gây nguy hiểm cho bạn vì nó làm hạ thấp nồng độ muối trong máu của bạn.
Nếu nồng độ muối quá thấp, cơ thể sẽ sản sinh ra hormone aldosterone, làm tăng lượng muối trong thận, gây hại thận.

Ngoài ra bạn cũng cần lưu ý khi uống nước đóng chai. Nhiều nghiên cứu đã cho thấy rằng các hóa chất (phthalates) từ chai nhựa
có thể ngấm vào nước và phá vỡ sự cân bằng hormone của con người khi được uống vào cơ thể.

Image
Uống quá nhiều nước lại không hề tốt chút nào.

Tập thể dục nặng lúc sáng sớm

Tất cả mọi người đều công nhận tác dụng của việc tập thể dục hàng ngày là rất tốt cho sức khỏe nhưng theo các nhà nghiên cứu,
việc tập thể dục buổi sáng sớm lại có thể không có lợi lắm.

Nghiên cứu của một nhà nghiên cứu từ Đại học Brunel, Middlesex cho thấy rằng việc tập thể dục nặng
(tập tạ, nâng vật nặng, chống đẩy...) vào buổi sáng sớm có thể có ảnh hưởng đến hệ thống miễn dịch
và khiến những người tập luyện phải đối mặt với khả năng tăng nguy cơ nhiễm trùng do vi khuẩn và virus.

Tuy nhiên, chạy bộ buổi sáng hoặc buổi tập thể dục nhẹ nhàng thường không gây ra nhiều nguy cơ.
Tốt nhất, nếu muốn tập thể dục nặng nhọc thì bạn nên tập vào thời gian trong ngày chứ không phải lúc sáng sớm.

Image
Tập thể dục nặng vào buổi sáng sớm có thể có ảnh hưởng đến hệ thống miễn dịch.

Bổ sung dinh dưỡng

Chúng ta đều biết rằng các loại vitamin đều tốt cho sức khỏe nhưng bổ sung vitamin không cách không khoa học lại thực sự có hại cho sức khỏe.
Nhiều nghiên cứu đã kết luận, nếu bổ sung magiê, sắt và vitamin B6 với liều cao sẽ làm tăng tỷ lệ tử vong ở những phụ nữ lớn tuổi,
bổ quá quá liều vitamin E có thể làm tăng nguy cơ ung thư tuyến tiền liệt ở nam giới.

Một số người được chỉ định thiếu vitamin và dinh dưỡng (ví dụ như thiếu vitamin D hoặc vitamin B12 ở những người ăn chay...).
Trong trường hợp này, thay vì uống nhiều thuốc bổ sung vitamin D và vitamin B12, họ nên lựa chọn một chế độ ăn uống đa dạng,
đầy đủ dinh dưỡng từ trái cây và rau quả sẽ là tốt nhất.

Image
Bổ sung vitamin không cách không khoa học lại thực sự có hại cho sức khỏe.

Tránh ánh mặt trời

Từ nhiều năm, sự nguy hiểm của ung thư da đã được cảnh báo rộng trên nhiều phương tiện truyền thông, thông tin đại chung.
Việc phổ biến thông tin này cũng tốt vì nó tạo cho nhiều người trong chúng ta có thói quen bảo vệ da mỗi khi có dịp ra ngoài trời.

Tuy nhiên, việc bảo vệ da một cách thái quá như vậy lại gây ra hậu qua là da không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời
dẫn đến sự thiếu hụt ngnhieem trọng một nguồn vitamin D tự nhiên. Thiếu vitamin D có thể dẫn đến bệnh còi xương, nhuyễn xương và trầm cảm.

Theo một nghiên cứu của Anh thì để giảm nguy cơ còi xương, mỗi ngày, con người có thể phơi nắng tối đa 10 phút
dưới ánh nắng mặt trời mà không cần dùng kem chống nắng.

Image
Mỗi ngày, con người có thể phơi nắng tối đa 10 phút dưới ánh nắng mặt trời.

Không ăn chất béo

Khi bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống lành mạnh, rất nhiều người lựa chọn các loại thực phẩm ít chất béo để giúp giảm trọng lượng dư thừa.
Tuy nhiên, loại bỏ tất cả các chất béo, bao gồm cả axit béo omega-3 sẽ có thể gây bất lợi cho sức khỏe của bạn.

Axit béo omega-3 được tìm thấy trong dầu cá, quả óc chó và hạt lanh... nó không chỉ giúp giữ cho làn da bạn căng,
đẹp mà còn tránh được nếp nhăn. Omega-3 cũng rất cần thiết cho não và sức khỏe tim mạch, có thể giúp ngăn chặn bệnh viêm khớp.
buikiem
Posts: 504
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Bill Gates: Rửa bát mỗi tối, và để lại cho con 0,05% tài sản

"Tối nào tôi cũng rửa bát, chắc chắn đó là một nghi lễ đáng để duy trì", Bill Gates nói

Image
Rửa bát mỗi tối và chỉ để lại cho con 0,05% tài sản
Trong cuộc phỏng vấn với Đài truyền hình ABC, có độc giả hỏi Bill Gates hay là ông đã quên mất tiền là gì rồi mà chỉ định để lại cho bốn người con mỗi người có 10 triệu USD.

Gates đáp “chắc chắn” ông đã mất cảm giác với rất nhiều thứ trên đời. "Lâu lắm tôi chưa đi dọn cỏ trong vườn”, ông đùa. “Tôi quên mất cảm giác ấy nó thế nào rồi. Nhưng tối nào tôi cũng rửa bát, chắc chắn đó là một nghi lễ đáng để duy trì". Gates nói ông không muốn để lại cho con cái quá nhiều tiền vì ông muốn các con “tự do chọn lựa con đường mình sẽ đi".

"Tôi nghĩ đứa trẻ nên lớn lên với nhận thức rõ ràng rằng mình phải tự tạo ra con đường của chính mình, tự chọn lấy công việc mình sẽ theo đuổi. Chúng phải hiểu không phải cứ muốn bao tiền cũng được”, ông nói.

"Tôi thực sự nghĩ rằng để lại cả đống tiền cho các con là có hại cho chúng chứ chẳng phải có lợi, đặc biệt là nếu bạn bè nhìn vào chúng chỉ thấy một đống tiền, mà bản thân chúng nhìn vào mình cũng có suy nghĩ tương tự".

Nộp thuế 6 tỷ USD

Chủ tịch Microsoft Bill Gates nói nếu chính phủ muốn đánh thuế Microsoft và các đại gia công nghệ khác, chỉ cần đổi luật là xong.

Nói về chiêu trò né thuế của các công ty công nghệ lớn như Google và Apple, tỷ phú Bill Gates nói ông là “một trong những người hiếm hoi đang nộp thuế bằng tiền tươi thóc thật.”. Tính tới nay, vị tỷ phú giàu nhất thế giới này đã nộp 6 tỷ USD tiền thuế.

"Tôi thấy những gì chính phủ mang lại cho mình là cực kỳ giá trị”, Bill Gates nói. “Và theo như tôi được biết thì tất cả các công ty công nghệ tới nay đều tuân thủ triệt để luật pháp hiện hành. Và vì mọi điều luật đều được tuân thủ, nên nếu ai đó đòi lớn tiếng đòi đánh thuế các công ty lớn, họ nên sửa đổi luật ".

"Tôi mừng là người ta đang tranh luận về chủ đề này, nhưng các công ty công nghệ không cần phải lấy cả đống tiền của cổ đông nộp cho nhà nước trong khi luật không yêu cầu”, Bill Gates nói. "Nếu mọi người cứ muốn doanh nghiệp phải nộp một số tiền cố định, thì hãy định ra số tiền ấy đi; doanh nghiệp sẽ vui vẻ mà tuân thủ bất kỳ điều luật nào".

Viện trợ không phải là thúc đẩy ăn bám

Khi được hỏi về một cuốn sách cho rằng viện trợ nước ngoài đang làm hại cho Châu Phi và cần phải hạn chế viện trợ, Bill Gates cho rằng cuốn sách ấy khiến người ta “nảy ra ý xấu".

Cuốn “Dead Aid” (Viện trợ chết) của Dambisa Moyo cho rằng “viện trợ phát triển dường như vô hạn cho các chính phủ Châu Phi đã thúc đẩy thói ăn bám, khuyến khích tham nhũng và rút cục lại kéo dài tình trạng nghèo đói". Tỷ phú Bill Gates nói tác giả cuốn sách này “không hiểu lắm về viện trợ và những gì tiền viện trợ đang làm ".

"Cứu trẻ con thoát chết không phải là tạo ra thói ăn bám. Nếu bọn trẻ ốm quá chúng không thể đến trường. Nếu ăn uống thiếu chất quá não chúng không phát triển được. Cứu vớt bọn trẻ không phải thúc đẩy là thói ăn bám.”

Theo Cafef
lengoi
Posts: 486
Joined: Sat Oct 23, 2010 7:17 pm
Contact:

Post by lengoi »

Image

"Bên kia đồi, vườn cỏ nào cũng xanh": Nick Việt Nam
Khi “lang thang” trên internet, đôi khi gặp những chuyện bực mình, những chuyện “rợn tóc gáy”, những điều ích lợi, những điều độc hại, nguy hiểm, nhưng cũng có những điều khiến chúng ta thực sự chạnh lòng, mủi lòng,…

Hạ tuần tháng 5-2013, một người đàn ông Úc tên là Nick Vujicic (không chân, không tay) được Việt Nam bỏ ra 36 tỷ đồng VN (khoảng 1 triệu 700 ngàn USD) để “rước” anh qua Việt Nam, cụ thể là tới TPHCM và thủ đô Hà Nội, để “nói chuyện” với người Việt như một bằng chứng hùng hồn về việc “vượt lên chính mình” hoặc “vượt qua số phận”.

Anh Nick được thế giới biết đến và được ca tụng là “người kỳ diệu nhất hành tinh”. Cũng chẳng có gì quá đáng, vì nhìn vóc dáng anh khiếm khuyết như vậy mà anh có được thành công ngày nay thì quả là anh có sức chịu đựng và sự nỗ lực rất quyết liệt.

Tuy nhiên, chúng ta phải công nhận rằng công lao trước tiên phải là cha mẹ của anh, sau đó là chính phủ Úc – kể cả người vợ của anh, đã tích cực nâng đỡ anh rất nhiều, nếu không thì có lẽ lịch sử đời anh đã khác hẳn. Bởi vì chính Nick cũng đã từng tìm đến cái chết khi bị bạn bè khinh miệt, bị xã hội xa lánh, bị cộng đồng nhìn bằng nửa con mắt.

Tại Việt Nam cũng có một Nick khác. Đó là một đàn ông không chân tay, thậm chí không áo mặc, mà phải rong ruổi khắp nơi để xin lòng thương hại của người đi đường! Không biết anh ở vùng nào và tên gì, tôi tạm gọi anh là Nick Việt Nam, vì anh rất giống Nick Úc về vóc dáng, nhưng Nick Việt Nam đáng thương hơn nhiều!

Với 36 tỷ đồng VN để đón Nick Úc, dĩ nhiên cũng có chiều hướng tích cực nhất định nào đó. Tuy nhiên, thiết nghĩ rằng chúng ta chỉ cần dành ra “số lẻ” trong “số tiền lớn” kia để giúp Nick Việt Nam thì hẳn là Nick Việt Nam rất có thể sang một trang đời hoàn toàn khác, chứ không thê thảm như hiện nay!

Nick Úc được mệnh danh là “người kỳ diệu nhất hành tinh” vì được cha mẹ, xã hội và chính phủ Úc nâng đỡ, nếu Nick Việt Nam được nâng đỡ như vậy, hẳn là anh cũng có thể trở thành một dạng “siêu nhân” nào đó. Thế nhưng bất hạnh chồng chất bất hạnh, Nick Việt Nam còn phải tự mưu sinh trên chiếc xe trượt làm bằng miếng ván. Người khuyết tật phải can đảm mới có thể sống hòa nhập với cộng đồng, những người như Nick Việt Nam lại càng phải can đảm hơn nhiều!

Hình ảnh của Nick Việt Nam khiến chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều, ít ra là về tình đồng loại, cao hơn thì là lòng nhân đạo. Giáo huấn Xã hội của Giáo hội Công giáo đề cập đến các vấn đề tương tự, liên quan an sinh xã hội. Thế nhưng phải chăng chúng ta mới dừng lại ở dạng lý thuyết?

Lạy Thiên Chúa, xin thương xót những người khuyết tật, đặc biệt là Nick Việt Nam và những người như anh. Xin tha thứ sự vô tâm của chúng con, và xin Thần Khí Chúa biến đổi chúng con từ trong tâm khảm để chúng con tuân giữ Thánh Luật Ngài và sống như Đức Giêsu Kitô.

Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ nguyện giúp cầu thay và nâng đỡ những người khuyết tật, những người bị xã hội ruồng bỏ, tuy họ là những bông hoa không “đẹp mắt” với người đời, nhưng họ lại có thể là những bông hoa đẹp nhất dâng kính mừng Mẹ trong Tháng Hoa này.

Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.

Trầm Thiên Thu
Cuối Tháng 5 2013
tiendung
Posts: 874
Joined: Tue Jun 19, 2007 7:47 am
Location: Paris
Contact:

Post by tiendung »

Con bị bắt cóc 32 năm hội ngộ cùng gia đình tại Mỹ
Tuesday, June 04, 2013 7:14:08 PM

Ngọc Lan/Người Việt

LOS ANGELES (NV) - Sân bay quốc tế LAX trưa ngày Thứ Ba, 4 Tháng Sáu, chứng kiến một hình ảnh thật đẹp và thật xúc động: đó là cuộc tái ngộ của gia đình ông Ngô Văn Việt ở Glendale cùng người con trai Ngô Văn Đảm bị bắt cóc ở Thái Lan từ 32 năm trước trên đường vượt biên.

Ông Việt, người cha từng bắt đầu hành trình đi tìm con từ 20 năm trước, nói về tâm trạng của mình trong lúc chờ đón con tại phi trường, “Hôm nay là ngày đầu tiên con tôi đến Mỹ từ Thái Lan. Cảm xúc của hôm nay là không bao giờ, không bao giờ tưởng tượng được sau 32 năm gặp lại nó, không biết tả như thế nào cho hết tình cha con trong 32 năm qua. Không thể nào tả hết được niềm nhớ thương trong chừng ấy thời gian.”
Image
Gia đình ông Ngô Văn Việt và đứa con trai Ngô Văn Đảm (thứ hai từ phải), bị bắt cóc ở Thái Lan lúc 3 tháng tuổi, hội ngộ tại phi trường LAX.
(Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)


Bà Kim Lê, người mẹ từng “coi như chết đứng, hết biết mình mẩy gì hết, không biết mình mấy tuổi luôn” khi đứa con “còn ẵm bồng cho bú mà tự dưng bị bắt mất đi,” nói một cách xúc động, “Tôi chờ con tôi thất lạc đã 32 năm, giờ tôi đang hồi hộp chờ con tôi ra. Suốt đêm tôi ngủ không được mong cho tới sáng tôi được gặp con tôi.” Giọng bà nghẹn lại trong nỗi hồi hộp lẫn niềm vui ngập tràn.

Và đứa bé Ngô Văn Đảm ngày xưa nay đã là người đàn ông 32 tuổi, không thể nói được tiếng Việt, chỉ có nụ cười rạng rỡ trên gương mặt và vài chữ tiếng Anh khi đặt chân xuống phi trường, “I love my family!”

Quay ngược hành trình


Hơn ba thập niên trôi qua, nhưng ông bà Việt-Kim vẫn không thể nào quên được một ngày của Tháng Ba, 1981, khi đứa con trai út hơn 3 tháng tuổi bị chiếc tàu đánh cá Thái Lan bắt cóc cùng với đứa cháu gái 11 tháng tuổi của họ.

Trong khi người cha “chỉ còn biết khóc” thì người mẹ “gần như cũng muốn chết theo nó được.”

Sau 10 năm định cư tại Mỹ, cuộc sống bắt đầu ổn định, cũng là lúc sự thôi thúc phải đi tìm đứa con bị bắt cóc năm xưa trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng người cha này.

Tuy nhiên, dù mang nặng niềm tin rằng con trai mình còn sống do “người ta muốn xin mang về nuôi mà mình không cho nên họ bắt mang đi” nhưng chuyến đi tìm con lần thứ nhất vào năm 1993 và lần thứ hai năm 1997 của ông Việt ở Thái Lan đều không tìm ra một manh mối nào.

Những tưởng phải bỏ cuộc, vì ông Việt thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu, thì gần 15 năm sau, một bài báo được đăng trên nhật báo Người Việt nhân ngày Lễ Thanksgiving 2011 mang tên “Vượt biên, bị cướp biển, thất lạc: Cha và con đoàn tụ” lại làm bừng lên trong vợ chồng ông Việt niềm hy vọng.

Sau khi đọc bài viết trên về hành trình ông Trương Văn Hào ở Rochester, New York, đi tìm được người con trai tại một tỉnh xa xôi của Thái Lan sau 34 năm thất lạc, ông Việt liên lạc và được ông Hào đưa trở lại Thái Lan, bắt đầu hành trình tìm kiếm mới.
Image
Dù không phải lần đầu gặp lại con sau 32 năm bị mất tích, nhưng bà Kim Lê vẫn hồi hộp chờ đợi giây phút được nhìn thấy con tại Hoa Kỳ.
(Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

Thế nhưng, một lần nữa, sau 16 ngày lặn lội ở Thái Lan, qua nhiều tỉnh, nhiều làng, với sự giúp đỡ của ông Hào, ông Việt vẫn không có được một chút tin tức nào. Ông quyết định trở về Kiên Giang thăm người mẹ đang bệnh nặng, trước khi quay trở về Mỹ.

Trong thời gian này, người nhà của ông Việt ở Việt Nam tình cờ nhìn thấy trên TV một người thanh niên tên Buff xuất hiện trong chương trình “Như Chưa Hề Có Cuộc Chia Ly” giống ông Việt như tạc!

Điều lạ lùng là người thanh niên ấy cũng đang trong quá trình đi tìm kiếm cội nguồn Việt Nam của mình.

Ông Việt nhớ lại, “Khi vừa nhìn thấy hình ảnh người con trai tên Buff đó trên TV, tôi xác nhận ngay rằng đó chính là con tôi, vì gương mặt nó giống tôi dữ lắm. Tôi không thể tin tưởng được là tại sao lại có người giống tôi một cách kỳ lạ như vậy. Nên tôi cảm giác rằng nó là con mình liền. Tôi nhìn hình ảnh nó bước từ trong ra và kêu lên trong đầu trời ơi sao anh chàng này giống tôi lạ kỳ.”

Bà Kim Lê lúc đó đang ở Mỹ, nghe chồng gọi điện thoại báo tin, bà cũng mở Youtube có chương trình đó lên xem.

“Vừa mới nhìn thấy nó tôi nhận ra liền. Cảm thấy rợn người hết trơn, nhận ra được liền vì nó giống ổng quá! Tôi mừng lắm. Coi như suốt ngày đó không làm gì được hết. Mừng khóc luôn.” Bà Kim kể.

Nhưng để chắc chắn đến 100% rằng đó là con mình, ông Việt vẫn quyết định sang Thái Lan tìm gặp người thanh niên tên Buff để thử DNA.

Lúc bác sĩ báo cho biết kết quả thử DNA của ông và Buff hoàn toàn khớp với nhau, người cha này cùng những người có mặt chứng kiến khi đó “đều nhảy lên muốn đụng trần nhà luôn” vì “Mừng quá mà!” như ông Việt nói.

Ngày 19 Tháng Bảy, 2012, tại quê nhà ở Giồng Riềng, Kiên Giang, không chỉ gia đình ông bà Việt-Kim mà “cả làng” đều đổ xô đến để mừng cuộc hội ngộ đầu tiên của họ ngay tại nơi từ đó họ bước chân đi vượt biên.

Hội ngộ tại Hoa Kỳ

Ngày xuống tàu vượt biên, gia đình ông Việt có tổng cộng 6 người, trong đó 5 người đã đặt chân đến mảnh đất tự do từ năm 1983. Riêng đứa con út Ngô Văn Đảm, tức Buff, mãi 32 năm sau mới có thể hội ngộ cùng cha mẹ và anh chị, cùng một đứa em gái ra đời sau ngày anh bị bắt cóc, tại đích đến cuối cùng.

Dù rằng đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ lúc tìm gặp được nhau, nhưng sự bồn chồn, háo hức chờ đón đứa con nơi gia định chọn làm quê hương từ hơn 30 năm qua vẫn thể hiện rõ trên nét mặt của người cha, người mẹ, người anh, người em.

Anh Đoàn Ngô, người anh trai lớn của Đảm, cùng đi trong chuyến tàu vượt biên năm xưa, nói, “Tôi rất vui vì không bao giờ ngờ có ngày hôm nay, dù đây là lần gặp thứ hai chứ không phải lần đầu, nhưng vẫn thấy rất là vui vì trong lòng mong chờ biết bao lâu, ba mươi mấy năm rồi.”
Image
Ông Tăng Bảo Can (giữa): "Hôm nay, đi đón con của bạn mà tôi cũng ngỡ như gặp được con của mình.
Anh Việt cho tôi niềm vui, niềm hy vọng là tôi cũng sẽ tìm được con của mình." (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)


Có mặt trong những người ra đón Đảm là ông Tăng Bảo Can, một người cha cũng có đứa con gái bị bắt cóc trên đường vượt biên từ hơn 30 năm trước.

Ông Can tâm sự, “Tôi đến phi trường để chia sẻ niềm vui với anh Việt. Niềm vui của gia đình anh Việt khiến tôi nghĩ rằng cũng sẽ sắp có niềm vui cho tôi. Tôi đã đi tìm con gái tôi gần 33 năm rồi. Hôm nay, đi đón con của bạn mà tôi cũng ngỡ như gặp được con của mình. Anh Việt cho tôi niềm vui, niềm hy vọng là tôi cũng sẽ tìm được con của mình.”

Trong tâm tình của một người cha đang dạt dào niềm hạnh phúc, ông Việt nói, “Niềm vui của tôi không chấm dứt sau khi tìm được con trai mình, mà tôi muốn niềm vui của mình được gửi đến mọi người để cho tất cả có thêm niềm hy vọng sẽ tìm được con em của mình. Chúng tôi muốn mang những kinh nghiệm và khả năng mà mình đã có được trong quá trình đi tìm con để giúp lại cho những người đi sau được dễ dàng hơn chúng tôi. Quý vị nào có con cái bị thất lạc cứ liên lạc với tôi, tôi xin được giúp đỡ bằng những kinh nghiệm mà mình đã có.”

Từ trong phi trường bước ra, Đảm, đứa bé bị tước khỏi vòng tay cha mẹ từ ngày còn ẵm ngữa, nay đã là một người đàn ông đĩnh đạc, cười thật tươi trong vòng tay của cha mẹ, anh em.

Một điều thật lạ, Đảm lại là đứa con giống cha nhất trong số các anh em trai của mình.

Dù bất đồng ngôn ngữ, dù chỉ có thể nói với nhau được ít câu tiếng Anh, “Em mệt không?” “Em vui không?” “Anh sẽ mua cà phê cho em” nhưng giữa anh em họ dường như không có bất kỳ khoảng cách nào của sự yêu thương.

Nhìn sự sum họp của họ, những người còn đang trông mong tin tức con cái mình bị thất lạc trên hành trình vượt biển từ mấy mươi năm qua lại cảm thấy có chút gì như an ủi, và hy vọng, một ngày nào đó, mình cũng có những khoảnh khắc đoàn tụ như thế.
quangminh
Posts: 548
Joined: Thu May 27, 2010 1:54 am
Contact:

Post by quangminh »

Bangkok - thành phố hấp dẫn nhất thế giới năm 2013

Đánh bại London, Bangkok giành vị trí quán quân trong bảng xếp hạng các thành phố điểm đến hấp dẫn nhất toàn cầu năm 2013
do tổ chức MasterCard Worldwide đánh giá, bầu chọn.

MasterCard Worldwide, tổ chức liên kết toàn cầu giữa các cơ quan tài chính, ngân hàng, doanh nghiệp… và người sử dụng thẻ thanh toán,
vừa công bố bảng xếp hạng 132 thành phố điểm đến hấp dẫn nhất thế giới dựa trên lượng chi tiêu của khách quốc tế đến và đi qua biên giới
ở các điểm đến, nhằm cung cấp thông tin thống kê và dự báo tăng trưởng du lịch năm 2013.

Image
Bangkok, thành phố điểm hến hấp dẫn nhất năm 2013. Ảnh: TTGASIA
Trong bảng xếp hạng này, Bangkok đã từ vị trí thứ ba năm 2012 đoạt ngôi vị quán quân 2013. Đây cũng là thành phố thu hút nhiều du khách nhất, với 15,98 triệu, đạt mức tăng trưởng 10,9 % so với năm 2012.

Tuy đứng thứ 16 trong bảng xếp hạng nhưng Tokyo vẫn cho thấy sự phục hồi mạnh mẽ từ sau đợt khủng hoảng bởi những hậu quả nặng nề của trận động đất Tohoku, sóng thần và thảm họa rò rỉ ở nhà máy hạt nhân Fukushima. Ngoài ra, nếu chỉ tính chỉ số khách du lịch thì Tokyo đạt vị trí số 7 và đứng thứ 3 về lượng chi tiêu của khách trong thành phố.

Ông Ann Cairns, Chủ tịch thị trường quốc tế MasterCard Worldwide cho biết: "Các chỉ số phản ảnh sự tái cân bằng toàn cầu đang dần được thiết lập. Phần lớn là do việc gia tăng của các thị trường mới nổi và các hệ thống thanh toán điện tử trở nên phổ biến hơn, tạo điều kiện thuận lợi cho nhiều người trên toàn thế giới tham gia vào nền kinh tế toàn câu dễ dàng hơn".

Bangkok là thủ đô đầu tiên ở châu Á giành được vinh dự này. Theo nhận định của Yuwa Hedrick-Wong, cố vấn kinh tế toàn cầu của MasterCard Global: "Dấu hiệu này cho thấy sự nổi lên ngày càng rõ rệt của các nước nằm ở phía Nam bán cầu, trong đó bao gồm châu Phi, châu Á và Nam Mỹ".


Bảng xếp hạng 10 thành phố điểm đến hấp dẫn nhất thế giới

Đơn vị: triệu khách du lịch quốc tế.

1. Bangkok: 15,98
2. London: 15,96
3.Paris: 13,92
4. Singapore: 11,75
5. New York: 11,52
6. Istanbul: 10,37
7. Dubai 9,89
8. Kuala Lumpur: 9,20
9. Hong Kong: 8,72
10. Barcelona: 8,41


Hàn Hạnh
MatVit
Posts: 1315
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

HAI NGƯỜI DU KHÁCH VÀ CHIẾC VÍ
Image
Hai người khách bộ hành đang đi cùng nhau trên một con đường thì một người bỗng nhặt được một chiếc ví đầy cứng.

“Tôi may mắn quá!” anh ta nói. “Tôi đã nhặt được một chiếc ví. Nó nặng như thế này thì chắc chứa đầy tiền đây.”

“Đừng nói là ‘tôi đã nhặt được như thế,’” người bạn đồng hành với anh ta nói. “Phải nói cho đúng là ‘ chúng ta đã nhặt được và ‘chúng ta may mắn quá.’ Bạn đồng hành với nhau thì phải chia nhau cả cái may lẫn cái rủi trên đường mới phải.”

“Ồ không, không đâu, “ người kia giận dữ nói. “Tôi đã nhặt được thì nó là của tôi.”

Ngay khi đó họ nghe thấy tiếng quát to “Đứng lại, đồ ăn cắp!”. Họ nhìn quanh và thấy một đám người cầm gậy gộc đang đi về phía họ.

Người nhặt được chiếc ví đâm ra hoảng sợ.
“Chúng ta chết mất nếu họ tìm được trong người chúng ta chiếc ví của họ,”

“Ồ không, không” người kia đáp, “Hồi nãy ông không chịu bảo là ‘chúng ta’, thì bây giờ ông cũng đừng có nói là ‘chúng ta' đấy nhé. Phải giữ lấy lời. Phải nói là ‘Tôi sẽ chết mất.”

Chúng ta đừng mong người ta chia sẻ với mình cái rủi mà lại không chịu chia sẻ với họ điều may mắn!!
khieulong
Posts: 3555
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image


"Hai câu chuyện" không thể bỏ qua mà không đọc!

Chuyện thứ nhất
Có rất nhiều quân nhân can trường trong thế chiến thứ Hai, một trong những anh hùng đó là Trung Tá phi công Hải Quân Butch O’Hare. Trung tá O’Hare là phi công khu trục tùng sự trên hàng không mẫu hạm Lexington trong vùng biển khu vực Nam Thái Bình Dương.

Một hôm toàn thể phi đoàn của ông được giao phó thi hành một phi vụ quan trọng. Sau khi cất cánh và gia nhập đội hình bay, liếc nhìn bảng phi cụ, ông nhận ra có chuyện không ổn, hoặc là đồng hồ báo xăng bị hư hoặc là ai đó không bơm đẩy xăng cho ông. Với tình trạng này, ông không đủ xăng để hoàn thành nhiệm vụ và trở về tầu được. Trung tá O’Hare báo với Phi ĐoànTrưởng và được lệnh phải quay về. Ông miễn cưỡng rời khỏi đội hình của phi đoàn và quay trở lại hàng không mẫu hạm.

Trên đường về tầu, bỗng nhiên, trung tá O’Hare thấy một cảnh tượng làm ông dựng tóc gáy: dưới thấp xa xa trước mặt ông là nguyên một phi đoàn oanh tạc cơ của Nhật đang trên đường tìến về hải đội Hoa kỳ. Phi đoàn khu trục của Hoa Kỳ đã bay đi thi hành nhìệm vụ và hải đội không còn ai bảo vệ cả. Dù có gọi, phi đoàn khu trục cũng không thể trở về kịp để cứu và cũng không còn thời gian để báo với hải đội những nguy hiểm sắp đến. Việc duy nhất còn có thể làm là bằng bất cứ giá nào cũng phải xua đuổi phá tan và chuyển hướng đội oanh tạc cơ Nhật.

Không còn nghĩ đến an nguy cho mình, trung tá O’Hare lao thẳng vào đội hình đoàn oanh tạc cơ Nhật, với bốn nòng súng 50 ly gắn trên cánh đỏ rực, ông tấn công tới tấp bắn hết chiếc này đến chiếc khác. Đến khi hết đạn, ông vẫn tiếp tục tấn công, liều lĩnh đâm thẳng vào các phi cơ Nhật, cố gắng cắt đuôi chiếc này, hay cắt cánh chiếc kia mong cho họ không điều khiển và bay được. Trong đáy cùng tuyệt vọng, ông làm bất cứ gì có thể làm để các oanh tạc cơ Nhật không đến được hải đội Hoa kỳ.

Cuối cùng, đoàn phi cơ Nhật bối rối và chuyển hướng. Thở ra nhẹ nhõm, trung tá O’hare lê lết chiếc máy bay tả tơi của mình về lại hàng không mẫu hạm. Ông báo lại sự việc, chiếc máy quay phim gắn trên phi cơ là bằng chứng hùng hồn nhất. Nỗ lực trong tuyệt vọng để bảo vệ hải đội Hoa kỳ, ông đã hạ 5 chiếc oanh tạc cơ Nhật.

Đó là ngày 20 tháng 2 năm 1942. Trung tá O’Hare là phi công Hải Quân đầu tiên trong quân chủng được trao tặng Huân Chương Danh dự của Quốc Hội Liên Bang Hoa kỳ.

Năm 1943, trung tá O’Hare tử trận trong một cuộc không chiến lúc ông 29 tuổi. Để không ai có thể quên được người anh hùng này, phi trường của thành phố Chicago , quê hương ông, đã được đặt tên là phi trường O’Hare. Dịp nào đó nếu dừng chân tại phi trường O’Hare, xin hãy đi thăm khu kỷ niệm O’Hare, nhìn tận mắt Huân Chương Danh Dự đã gắn lên ngực áo của ông. Khu lưu niệm này nằm giữa Terminal 1 và Terminal 2.

Chuyện thứ hai

Hơn mười lăm năm trước đó, tại thành phố Chicago có một người mang biệt danh là Easy Eddie. Trong thời gian này, Trùm tội ác Al Capone hầu như làm chủ thành phố. Capone nổi tiếng không do các hành động anh hùng mà vì các việc làm bóc lột, tàn nhẫn và hung ác. Thành phố Chicago , qua Capone, tràn ngập những nơi bán rượu lậu, các động mãi dâm và các vụ giết người không gớm tay.

Easy Eddie là luật sư của Al Capone. Chắc chắn Eddie rất giỏi. Việc rành rẽ và biết lợi dụng các kẽ hở pháp luật của Eddie đã giúp Capone nhởn nhơ ngoài vòng tù tội. Để tỏ lòng biết ơn, Capone trả công Eddie rất hậu. Không chỉ về tiền bạc mà còn chu cấp về tài sản nữa. Chẳng hạn như gia đình Eddie sống trong một lâu đài lớn, kín cổng cao tường và thừa mứa các tiện nghi của lúc đó với kẻ hầu người hạ ngay trong nhà. Lâu đài này lớn đến độ chiếm nguyên một đoạn đường của thành phố Chicago
Dĩ nhiên với cuộc sống giầu có quyền thế của kẻ đương thời, làm sao Eddie có thể nhận và hiểu được những khốn cùng của xã hội chung quanh.

Như mọi người, Eddie có một yếu điểm. Có một con trai và Eddie thương con vô cùng. Cậu bé có đủ thứ ở trên cõi đời, toàn những loại thượng hảo hạng: quần áo, xe cộ ngay cả trường học nồi tiếng vì giá cả tiền bạc không thành vấn đề, không gì có thể ngăn cản được. Mặc dù liên hệ chặt chẽ và chìm ngập trong tội ác, Eddie cũng đã có những cố gắng dậy con thế nào là phải và trái.

Vâng, Eddie đã cố dậy cậu con trai vượt lên từ cuộc sống nhớp nhúa của chính mình, ước mong con sẽ là người tốt.. Cho dù giầu có và quyền thế xiết bao nhưng vẫn có hai thứ Eddie không thể cho con được, hai thứ mà chính Eddie đã chót bán cho Capone: làm gương và để lại cho con niềm danh dự.

Qua nhiều đêm trằn trọc thao thức, Eddie quyết định việc để lại danh dự cho con cần thiết, quan trọng và có ý nghĩa hơn là cho con cuộc sống giầu có với những đồng tiền từ máu và nước mắt của người khác. Phải thay đổi hoàn toàn những việc làm lầm lỡ trước kia, phải báo với chính quyền những sự thật vế Al Capone. Eddie cố gắng rửa sạch những nhơ nhớp trên cái tên của mình, ngõ hầu cho con biết thế nào là trung thực và ngay thẳng.

Để hoàn tất mọi chuyện, Eddie phải ra trước toà làm nhân chứng chống lại ông Trùm, biết rằng giá phải trả sẽ không nhỏ. Hơn tất cả mọi chuyện trên đời, Eddie muốn phục hồi tên tuổi mình, hy vọng sẽ để lại cho con tấm gưong và niềm danh dự.

Eddie ra trước toà làm nhân chứng, Trùm Al Capone vào tù. Vài tháng sau, Eddie gục ngã trong cơn mưa đạn trên một con đường lẻ loi ở Chicago . Eddie đã để lại cho con trai một món quà lớn nhất trên thế gian này, mua bằng giá cao nhất là sinh mạng của chính mình.

Hai câu chuyện này có liên hệ gì với nhau ?
Trung tá phi công Hải Quân Butch O’Hare là con trai của Easy Eddie !


Ước mong các bạn cũng ngậm ngùi và cảm động như tôi khi đọc những dòng này.
khieulong
Posts: 3555
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

CHÚ CHÓ TRUNG THÀNH
Hồi tôi mới độ 15 tuổi, bố tôi mang về một con chó đực. Con chó có bộ lông trắng, đôi mắt màu nâu đen rất đẹp. Năm đó mất mùa đói kém, gia đình tôi phải thường xuyên ăn độn khoai sắn. Lạ lùng thay, con chó này cứ lớn phổng phao, mượt mà. Nó phải nặng đến 15kg. Cũng như nhiều gia đình khác, những con chó nuôi đều không được đặt tên. Nó là loài vật, nên vô danh! Mỗi lần muốn gọ...i, chỉ cần: "Êu, Êu" là nó xuất hiện, ve vẩy đuôi, miệng rít lên những tiếng như tiếng rên, rất dễ thương! Thường ngày, khi không có ai cần đến, nó nằm khoanh tròn trong gậm giường, đầu hướng ra phía cửa. Có khách lạ, nó sủa lên vài tiếng báo hiệu. Còn là người quen thân, nó vùng dậy, xông ra, vẫy đuôi rối rít và kêu lên mừng rỡ.

Từ ngày mua được con chó này, nhà tôi như được bình an hơn. Cha tôi quý con chó lắm. Mùa đông giá rét, ông lấy một chiếc bao tải quấn quanh mình, giữ ấm cho nó. Những ngày hè nóng nực, ông mang nó ra ao tắm cho sạch lông. Nhà tôi nghèo như thế, vậy mà đôi khi ông vẫn đi đâu đó tìm được một khúc xương mang về cho nó gặm. Con chó rất quyến luyến cha tôi, suốt ngày luẩn quẩn bên ông.

Một hôm có hai người khách lạ đến nhà tôi hỏi mua chó. Họ nói, họ ở làng bên cạnh, cách làng tôi một cánh đồng. Ngày mai gia đình họ có đám giỗ, cần một con chó để thịt! Cha tôi nghe vậy không muốn bán, nhưng gia cảnh nhà tôi lúc đó rất nghèo. Cả cha mẹ và bốn anh em tôi, mặc dù bữa ăn phải độn nhiều khoai sắn nhưng không ngày nào thật sự được ăn no. Mẹ tôi bàn với cha tôi lâu lắm. Nếu tiếp tục nuôi thì không còn gì để cho nó ăn, dù rằng con chó vô cùng dễ ăn. Nó có thể ăn vài cọng rau thừa, dăm bảy cái vỏ khoai lang, mấy cái xương lõi sắn, vài hạt cơm rơi vãi quanh mâm hoặc bất cứ cái gì có thể ăn được mà con người cho phép. Tuy nhiên, nuôi nó cũng như thêm một miệng ăn nữa. "Người chẳng có mà ăn, lấy đâu ra cơm nuôi nó mãi?" - Mẹ tôi bảo thế.

Có một điều rất lạ là khi cả cha và mẹ tôi miễn cưỡng đồng ý bán con chó, thì tự nhiên nó chạy biến đi đâu mất! Không lẽ con chó này hiểu được tiếng người? Chúng tôi chia nhau đi tìm mọi xó xỉnh, xung quanh nhà, thậm chí sang cả nhà hàng xóm, nhưng bặt vô âm tín. Cho đến khi cha tôi nước mắt lưng tròng, lên tiếng gọi, thì từ trong đống rơm ở phía sau chuồng lợn nó chui ra! Người ta lấy cái chày giã gạo chẹn cổ nó xuống, trói mõm và bốn chân nó lại. Con chó tội nghiệp kêu rên ư ử, hai mép nó sùi bọt. Cha tôi ôm lấy nó, khóc. Nhìn bộ dạng cha tôi, thương lắm. Tôi liên tưởng đến lão Hạc, một nhân vật của nhà văn Nam Cao khi phải bán cậu Vàng!...

Người ta trả tiền cho mẹ tôi và dùng đòn ống khiêng nó đi. Cha tôi buồn bã lên giường nằm, tay trái vắt ngang qua trán, tay phải để lên bụng và thở dài thườn thượt... Chiều hôm đó ông bỏ ăn. Một bát cơm và đĩa khoai phần ông vẫn còn nguyên trong trạn. Mẹ tôi bảo, nó chỉ là một con chó, việc gì phải tiếc quá như vậy? Nếu muốn, lại sẽ mua con khác về nuôi! Cha tôi không nói gì, cứ nằm im như người bệnh nặng...

Đêm hôm đó trời tối đen như mực. Cả nhà tôi đã ngủ yên, chỉ một mình cha tôi thao thức. Thỉnh thoảng ông trở dậy, bật diêm hút thuốc. Rồi ông nằm xuống thở dài, trằn trọc, quay ra, lật vào, ngao ngán. Tâm trạng ông nôn nao, buồn phiền như tiếc nuối một vật gì đã mất đi, quý lắm... Vào khoảng 2-3 giờ sáng, cha tôi là người đầu tiên phát hiện những tiếng động rất lạ ở vách cửa. Cha tôi yên lặng lắng nghe. Không có nhẽ đêm đầu tiên không có con chó giữ nhà là đã có kẻ trộm? Mà nhà tôi có gì đáng giá để kẻ trộm phải rình mò? Nhưng chỉ một phút sau, linh tính báo cho ông biết, con chó đã trở về! Nó cào mạnh vào cửa, kêu ư ử như cầu cứu. Cha tôi vồng dậy, kéo cửa ra. Con chó mừng rỡ nhảy sổ vào nhà. Mẹ tôi trở dậy thắp đèn. Tội nghiệp con chó. Cổ nó còn nguyên một vòng xích sắt có khóa, nối với đoạn dây thừng lớn đã bị nó cắn đứt kéo lê theo. Đầu và bụng nó ướt lút thút, bốn chân và đuôi dính đầy bùn. Nó đói quá, hai bên sườn xẹp lại, sát vào nhau. Cha tôi vội tháo vòng xích, lấy cái khăn rách lau khô lông và lau sạch bùn ở đầu, ở bụng, ở chân và đuôi nó, rồi vào trạn lấy bát cơm còn để phần ông từ hồi chiều hôm trước, trộn với một ít tương cho nó ăn. Lạ lùng thay, con chó đói gần chết, và lại lần đầu tiên được ăn một bát cơm ngon như thế, vậy mà nó ngước mắt nhìn cha tôi, như nghi ngờ và ngần ngại... Một lúc sau, nó mới cúi đầu xuống ăn một cách từ tốn. Cha tôi vuốt ve nó rất lâu, sau đó cho nó vào gầm giường. Ông lên giường nằm và một lúc sau ông đã chìm vào giấc ngủ bình thản và ngon lành.

Sáng hôm sau, mới tinh mơ hai người mua chó hôm trước quay trở lại nhà tôi. Con chó đánh hơi thấy trước nên nó trốn biệt. Cha tôi điều đình và trả lại tiền cho hai người mua chó. Cả nhà tôi đều hiểu rằng, dù có phải chết đói, cha tôi cũng không bao giờ bán con chó cho ai nữa.

Từ hôm đó chúng tôi để tâm chăm lo cho con chó nhiều hơn. Cha tôi, dù cả bữa cơm ông phải ăn khoai là chính (tiêu chuẩn mỗi người chỉ một bát cơm), song ông luôn dành cho con chó một nửa bát. Con chó hình như cũng hiểu được điều này. Nó trở nên nhút nhát hơn, cảnh giác hơn với mọi người. Nhưng với cha tôi, nó cứ luẩn quẩn bên chân ông. Khi ông ra đìa, nó luôn đi theo ông như hình với bóng. Còn những lúc ông đi làm xa, không cho nó đi theo thì nó ra đầu thềm nhà nằm ngóng ra cổng, chờ cho đến khi nào ông về, nó nhảy xổ ra, mừng rối rít rồi theo ông vào nhà!

Khoảng chừng hai năm sau, kinh tế gia đình tôi khá giả hơn trước. Con chó cũng lớn hơn, khỏe ra, mượt mà, rất đẹp. Nó luôn luôn theo sát cha tôi, không rời nửa bước. Vào một buổi trưa cuối mùa hè, cha tôi ra đìa để vớt bèo lục bình về làm phân xanh. Cái đìa này lầy bùn, cỏ và cây dại mọc dày đặc từ hàng trăm năm nay. Dưới gốc rễ cây đan quyện vào nhau như những tấm lưới thép, tạo thành những hang hốc sâu đầy bùn. Ở dưới đó, rất nhiều lươn và cá trê lưu cữu to bằng bắp chân người lớn. Đôi khi người ta còn bắt được cả rái cá, kỳ đà. Nhưng không một ai có thể tưởng tượng ra dưới cái đìa rậm rạp đó lại có một con trăn hoang to như một cây tre bương, dài cỡ 3 mét, sống lâu năm và chắc nó cũng đã ăn hết cả mấy tạ cá dưới đìa.

Hôm đó cha tôi lội dưới bùn vớt những đám bèo dày đặc vứt lên bờ. Đến gần gốc một cây vạy, ông nhìn thấy đuôi một con trăn lớn thò ra. Cha tôi quyết định bắt sống hoặc đánh chết con trăn này. Ông chộp lấy đuôi con trăn, đạp hai chân vào gốc vạy, kéo con trăn ra ngoài. Con trăn chống cự. Khi bị lôi ra khỏi hang, nhanh như một tia chớp, con trăn cong người cắn chặt vào bắp chân cha tôi. Ông ngã ra bờ đìa và kêu lên một tiếng sợ hãi. Ngay lúc đó con chó không kịp sủa một tiếng nào, nó nhảy bổ vào, cắn vào cổ con trăn và dính liền hàm răng vào đó, như không bao giờ muốn nhả ra nữa. Con trăn quật mình cuốn chặt lấy thân con chó. Chỉ bằng một cú núc, nó làm con chó gãy đôi xương sống! Mõm con chó vẫn cắn chặt vào cổ con trăn. Hai bên mép nó ứa ra hai dòng máu và ở lỗ hậu môn lòi ra một đống phân nhão! Cha tôi đã ý thức được sự nguy hiểm, ông vớ lấy con dao quắm mang theo để chặt cây, nhằm vào đầu con trăn chém rất mạnh. Con trăn chỉ quằn quại được một lát, nó mềm nhũn ra và bất động. Cha tôi cứ để máu ở chân chảy ròng ròng, ông quay ra cố gỡ mõm con chó ra khỏi cổ con trăn và ôm chặt nó vào lòng. Nhìn thân mình con chó ướt sũng, bê bết bùn, mềm ẹo, mắt nhắm nghiền, cha tôi khóc. Ông nghĩ rằng nó đã chết. Cha tôi mang con chó về nhà, tắm, lau khô và để nó nằm vào một cái nong đặt ở cuối thềm. Ông bảo tôi đi tìm một cái thùng gỗ, đặt con chó vào và mang nó đi chôn. Khi cha tôi nhấc nó lên, định cho nó vào hòm thì đôi mắt nó mở hé ra và chớp. Cha tôi mừng quá, sai tôi đi tìm ông lang Tá về băng, bó nẹp cố định xương sống cho nó. Xong xuôi mọi việc, cha tôi mới thấy đau ở bắp chân. Ông ngồi xuống bậc thềm, để cho ông lang rửa sạch, sát trùng, bôi thuốc và băng bó vết thương.

Buổi chiều, ông bảo mẹ tôi nấu một nồi cháo gạo, rồi đập hai quả trứng gà vào quậy đều. Đây là một món ăn sang trọng để tẩm bổ mà gia đình tôi rất ít khi được ăn. Ông múc cháo ra tô, chờ nguội và vuốt ve dỗ dành cho con chó ăn. Nó nằm im, đôi mắt ướt nhìn cha tôi, nhưng không ăn một miếng nào. Cả xóm tôi đem con trăn ra làm thịt chia nhau, ai cũng khen con chó quá khôn, nhưng không ai tin rằng nó còn có thể sống thêm được vài ngày nữa. Nhiều người bảo mẹ tôi đem con chó ra mà thịt, kẻo để nó chết uổng phí của trời! Chỉ riêng cha tôi không nghĩ thế. Ông luôn tin rằng con chó sẽ sống cùng ông, và nếu chẳng may nó chết, ông sẽ đem chôn nó như chôn một con người!

Khoảng hai tháng sau, với sự chăm sóc của cha tôi, con chó đã bình phục. Tuy nhiên vì xương sống của nó bị gãy nên hai chân sau hoàn toàn bị liệt. Mỗi lần đi, nó chỉ dùng hai chân trước chống xuống đất và lết trên đầu gối của hai chân sau. Điều làm cả nhà tôi ngạc nhiên, từ khi con chó đi được theo kiểu lê lết, nó chỉ gặp khó khăn trong khoảng một tháng đầu. Sau những ngày ấy, nó lết nhanh không kém gì những con chó bình thường.

Từ dạo đó, cha tôi cưng con chó như con. Một suất cơm đạm bạc và ít ỏi của ông, bữa nào cũng được chia làm đôi. Thảng hoặc, ngày nào có một hai miếng thịt, cha tôi cũng dành cho nó một phần. Con chó rất khôn, hình như nó biết tất cả mọi điều đang diễn ra xung quanh. Nó không bao giờ quấy rầy chúng tôi. Nhưng với cha tôi, nó quấn quýt, liếm láp chân tay, không muốn rời ra nửa bước. Ban đêm ông nằm ngủ, nó nằm dưới chân giường. Hình như chỉ như thế thì cả chó và người mới thấy yên tâm!.

Cuộc sống như vậy trôi đi. Cả nhà tôi luôn biết ơn con chó và gần như ngày nào cũng nhắc đến chuyện con trăn! Cho đến tháng hai năm 1959, nhà tôi có đại tang. Cha tôi bị một cơn bạo bệnh rồi qua đời! Tôi còn nhớ như in, hôm đưa ma cha tôi, trời mưa tầm tã, rét lắm, nhưng người đi đưa rất đông. Anh chị em, chú bác, cô dì, dòng họ ai cũng khóc như mưa. Không mấy ai để ý trong dòng người đông đúc đó, con chó liệt cũng có mặt. Nó ướt lút thút như chuột lột, rét run lẩy bẩy, cố lết trên đôi chân liệt, len lỏi giữa dòng người than khóc sướt mướt trong đám tang. Không ai hình dung ra được con chó liệt đó có thể đi theo đám tang ra tận nghĩa địa, nơi chôn cất cha tôi, và sau đó bằng cách nào nó lại tự lê lết về nhà? Chỉ đến khi trời tối mịt, thắp đèn lên, mới tìm thấy nó nằm sâu trong gầm giường, bộ lông hãy còn ẩm ướt và đôi mắt buồn rầu khó tả, cứ nhìn đi đâu đó, như hướng về một cõi nào mơ hồ nhưng ở đâu xa lắm...

Sáng hôm sau, cúng cơm cho cha tôi xong, chúng tôi gọi chó ra cho nó ăn. Không còn thấy nó nằm trong gầm giường nữa. Nó đã lết ra đầu thềm tự khi nào, nằm quay đầu ra cổng ngóng chờ xem một ngày nào đó liệu cha tôi có trở về? Tôi bế nó vào nhà, vỗ về và dỗ dành cho nó ăn, nhưng tuyệt nhiên nó không đụng vào bất cứ thứ gì. Tôi đem mấy miếng thịt lợn luộc, những thứ mà ngày thường nó vô cùng thích ăn. Nó quay đầu ra chỗ khác. Tôi đặt nó trở lại gầm giường. Nó không chịu nằm yên, lại lết ra đầu thềm, nằm ngóng ra cổng, kiên trì chờ đợi và im lặng như một mô đất.

Sau hơn một tuần lễ con chó nhịn ăn như thế, nó gầy rạc đi. Cả nhà bận cúng tuần cho cha tôi, nhưng ngày nào tôi cũng để tâm và dỗ dành, hy vọng nó ăn lấy một chút. Nhưng nó không màng.

Rồi một buổi sáng tinh mơ, trời còn đầy sương và se se lạnh, chúng tôi ra nghĩa trang thắp nhang và đặt tấm bia đá trên mộ cha tôi. Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức không còn tin ở mắt mình: Con chó liệt đã nằm chết trên mộ cha tôi tự bao giờ, hai chân trước chồm lên ôm lấy ngôi mộ, hai chân sau bại liệt như đang quỳ, cơ thể nó đã cứng đơ, đôi mắt nhắm nghiền, thanh thản, nhưng dường như còn hơi ươn ướt...

Chúng tôi trở về nhà đóng một cái hòm gỗ, khâm liệm con chó tử tế và chôn nó dưới chân mộ cha tôi... Tôi cắm mấy nén nhang lên ngôi mộ nhỏ bé này, lòng miên man nghĩ ngợi: Không biết giờ này linh hồn cha tôi đang phiêu diêu bên trời Tây cực lạc, Người có biết con chó đầy ân tình và tội nghiệp của Người đã mãi mãi đi theo Người...

Khổng Văn Đương
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Hai bát phở bò
( riêng tặng những người con hiếu thảo nhân ngày của Cha )

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai còn rất trẻ, trạc mười bảy, mười tám tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng vẫn không dấu nổi nét thư sinh, dường như cậu vẫn đang là học trò phổ thông…

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát phở bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm một bát phở cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành thôi. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát phở thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, chắc là tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Người bồi bàn nhanh nhẹn bưng lên ngay hai bát phở nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát phở bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có phở rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!".. Rồi cậu ta tự bưng bát phở nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con.

"Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát phở mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, được sắt mỏng như lá lúa. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ… ừ, con ăn nhanh lên, ăn phở bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương bồi bàn từ bếp đi ra, bê một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ làm dấu ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỷ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng". Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt bỏ vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏi quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng …

(Sưu tầm )
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests