Thơ Lính

Thơ nhạc trữ tình, thơ nhạc lính, video...
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »


Image

CHẲNG HAY


Chiều dựng mùa đông mây xám ngắt
núi cao trời thấp có ta về
giang hồ đâu có ai phong ấn
mà nghĩ từ quan trở lại quê

Ta đi, xưa gió đưa vài dặm
ta đi, xưa mưa ướt vừa căm
quê nhà ngoảnh lại mờ trong gió
hình như không đủ buồn trong lòng

Ta đi, có những ngày trú quán
lòng mốc tình khô như lá bay
ngồi quán suốt ngày trông thiên hạ
ta có sầu không ta cũng chẳng hay

Ta đi, có những ngày khô héo
chẳng nhớ quê nhà, chẳng muốn về
mẹ, chị, đàn em như bóng khói
nương với đời ta quay quắt trong mê

Ở đâu rồi cũng đời vất vưởng
chiều lặng lòng câm dạt phố người
khi không ta có đời lang bạt
đời học trò xưa khép cánh hổ ngươi

Chiều nay không hẹn ta lại về
mùa đông dài vẫn níu chân quê
ta về, gió đón phong sương lạnh
ta về, mưa đón ta về quê

Thôi chẳng về chi thôn xóm quạnh
nhà xưa giờ chắc cũng điêu tàn
đứng đây đường cái quan bên núi
ta cũng đã trầm lòng mê mê

Chiều dựng mùa mưa bên vách núi
chiều neo sương khói buổi ta về
mẹ, chị, đàn em không có mộ
thăm ai? thăm ai? ta về quê.


Vũ Hữu Định
nuoclanh
Posts: 163
Joined: Wed May 30, 2007 12:09 pm
Contact:

Post by nuoclanh »

Nguyễn Bắc tên thật Kiều Đình Thanh, quê quán Tam Quan, Quảng Nam. Lãnh tụ Mặt Trận Nhân Dân Liên Minh Phục Quốc, bị bắt ngày 23/12/1983. Án từ hình. Xử bắn ngày 16/12/1985 tại Đà Nẵng.

Tính cách về nhân dáng của ông không bao giờ mờ phai trong tâm hồn những con người VN yêu nước. Đặc biệt, nơi những nhà giam có nhốt tù chính trị.

Những người đồng chí của ông còn nhớ được trọn vẹn duy nhất một bài thơ trước ngày ông bị đem đi xử bắn.

---------------------------------------

Sao đành nằm xuống
Thơ Nguyễn Bắc
(viết trong buồng giam vào buổi chiều trước ngày bị tử hình).




Nhớ lắm em ơi ! anh nhớ lắm
Biết em từng phút mỏi mòn trông
Đêm khuya thức giấc con thơ khóc
Tựa cửa ôm con đợi bóng chồng.

Biết nói sao cho hết đoạn trường
Chỉ còn đọng lại ngàn vấn vương
Nơi đây rêu phủ tường vôi lạnh
Gói trọn tim anh vạn sầu thương ...

Thu lại về rồi em có hay ?
Gió thu đã đổi ngọn heo may
Năm xưa Chức Nữ ru con ngủ
Nước mắt vây quanh tấm lụa dầy ...

Vọng phu ngày trước cũng trông chồng
Đứng đếm thời gian giữa khoảng không
Biền biệt năm qua rồi tháng tới
Suối lệ đêm ngày hóa biển đông !.

Anh vẫn còn đây em biết không
Hờn căm rực lửa đốt tim lòng
Bạo thù gian xảo đang từng phút
Mặc áo nhân từ phá núi sông.

Anh vẫn còn đây em biết không
Đêm ngày vò-võ suốt cùm đen (*)
Pháp trường vẫy gọi hồn ma vọng
Mà ngẫm giang sơn tủi xác thân !

Em hỡi ! bây giờ em ở đâu
Trăng lên có gọi thấu cung sầu
Đêm về bóng nguyệt in đáy nước
Em có nghe lòng dậy đớn đau

Em ơi ! non nước rộng bao la
Tích tụ ngàn đời tổ tiên ta
Một thủa giặc về gây tang tóc
Đau thương trùm lấp khắp nhà nhà ...

Làm trai ngang dọc cả muôn phương
Kiếm thép nhung y giữa chiến trường
Giận gót chưa đạp tan lũ giặc
Giờ đành ngã bóng khuất tà dương !

Giờ đành ngã bóng !...
khuất tà dương ...


1985 -- Những ngày đợi án tử thi hành chép lại theo tưởng nhớ của Nam Phương

-----------------------------------
* ghi chú :
Suốt cùm đen : 1 loại cùm-suốt, dài vừa đúng 1 chiều ngang chỗ nằm, có 2 khoen thép (móng ngựa) để khóa khít 2 cổ chân.

----------------------------------------


Anh Hùng Vô Danh

Image
Đọc thơ : Huyền Thoại.
--------------------------------------------------------------------------------
Thơ:Đằng Phương
(Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy)


Họ là những anh hùng không tên tuổi
Sống âm thầm trong bóng tối mông mênh.
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước.

Họ là kẻ từ nghìn muôn thuở trước
Đã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu.
Và làm cho những đất cát hoang vu
Biến thành một giải san hà gấm vóc.

Họ là kẻ không nài đường hiểm hóc
Không ngại xa, hăng hái vượt trùng sơn.
Đã âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn
Cuộc Nam Tiến mở giang sơn lớn rộng.

Họ là kẻ khi quê hương chuyển động
Dưới gót giày của những kẻ xâm lăng.
Đã xông vào khói lửa, quyết liều thân
Để bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc.

Trong chiến đấu không nài muôn khó nhọc,
Cười hiểm nguy, bất chấp nỗi gian nan.
Người thất cơ đành thịt nát, xương tan
Nhưng kẻ sống, lòng son không biến chuyển.
Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm,
Quyết khước từ lợi lộc với vinh hoa
Họ buông gươm quay lại chốn quê nhà
Để sống lại cuộc đời trong bóng tối.

Họ là kẻ anh hùng không tên tuổi.
Trong loạn ly, như giữa lúc thanh bình
Bền một lòng dũng cảm, chí hy sinh
Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch.

Tuy công nghiệp không ghi trong sử sách,
Tuy bảng vàng, bia đá chẳng đề tên,
Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên
Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật.
Nhưng máu họ đã len vào mạch đất
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông.
Và anh hồn cùng với tấm tinh trung
Đã hoà hợp làm linh hồn giống Việt.



Giọng đọc: Huyền Thoai
Anh Hùng Vô Danh
dailien
Posts: 2456
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

KHÔNG THỂ NÀO QUÊN.



Chu Tất Tiến



Mày bảo tao quên đi sao?

Nhớ lại làm chi, chuyện cũ từ năm nào

Nhà đã cháy, sao bới tro lên mà khóc?

Sao không coi chuyện đời bể dâu thoáng chốc?

Một chút phù du, sinh tử, dập vùi

Ba mươi mấy năm rồi, sao mãi ngậm ngùi?

Cứ Tháng Tư lại cờ quạt, chọc cười thiên hạ?

***

Mày nói đúng,

Nếu tao là người lạ

Không sinh ra và trưởng thành trong chiến tranh

Không nhìn thấy Cộng quân tàn sát dân lành

Từ thuở bé đã thấy đầu lâu cắm cọc

Đã chứng kiến Việt Minh tay dao, tay cuốc

Bổ sọ người như giết chó, giết heo

Đã biết Lý Bá Sơ heo hút lưng đèo

Chỗ táng địa của vạn người lương thiện

Những đấu tố mà quỷ vương hiện diện

Gào thét vang trời "Giết giết mãi, không tha!" (*)

Dưới chế độ Việt Minh, người ở lẫn với ma

Không dám thở, lạy ông bí thư, lạy bà cán bộ

Sinh phúc cho con, cả nhà con một hộ

Nguyện cắn rơm, cắn cỏ hầu hạ ông, bà

Những tiếng khóc sụt xùi, không dám vang xa

Nhưng gom lại, thì vỡ òa như thác...

***

Mày không nhớ sao?

Khi Cộng quân coi mạng người như rác

Pháo kích triền miên vào toàn chỗ dân cư

Đắp mô, đặt mìn, hành hạ dân quê

Treo cổ, cắt gân, chặt đầu, bêu chợ

Rồi Mậu Thân, hiện nguyên hình quỷ dữ

Chôn sống cả ngàn người, thầy giáo, sinh viên

Bác sĩ, thương gia, tu sĩ, thanh niên

Dồn xuống hố, tay còn còng dây kẽm

Những con mắt mở trừng, máu nhòa đen nhẻm

Những bộ ngực thanh xuân vỡ nát trong đêm

Những bàn tay chới với giơ lên

Tếng gào thét lùng bùng không khí

Mẹ ngất người, quằn đi, máu lệ

Bà vợ nằm, bụng chửa, tan hoang

Lũ con thơ hốt hoảng, ngỡ ngàng

Sẽ chết lịm trong mịt mù, tăm tối

***

Mày đã quên hết sao?

Trong tháng Tư Đen, đại bác Cộng Quân dội xối

Trên Đại Lộ Kinh Hoàng, hàng lũ dân oan

Mẹ bồng con, cha ôm mẹ, tay bị, vai mang

Chạy trốn Cộng quân, không ngờ truy sát

Bọn vô lương tâm ra tay tàn ác

Đạn bắn mịt trời, thân ngã như xung

Vú mẹ rời con, máu sữa hòa loang

Cha gục xuống, con bò ngang mặt lộ

Người chạy như điên, dầy nhau vô số

Chân gẫy, đầu rơi, bụng xổ, hồn thăng...

***

Những người như mày,

Có nhớ chút nào chăng?

Từ ngày lính cụ Hồ tràn vô thành phố

Cả đất nước đắm chìm trong nỗi khổ

Được củ khoai ngon mà như thấy ông Trời

Được miếng vải mới nhớ mình là người

Dăm ký gạo tưởng như vừa trúng số

Rừng sâu, nước độc, chúng lùa dân thành phố

Biến loài người thành lũ khỉ nhăn răng

Miệng méo, chân cong, chỉ đôi mắt mở căng

Nhìn xã hội cuồng điên mà hận ghét

Người chung quanh đều là kẻ thù ta hết

Vì chỉ rình mò, tố cáo, lập công

Cho Bí Thư, Chủ Tịch ngồi hưởng không

Giơ tay năm ngón là ở tù mút chỉ

Tàn sản nhân dân, tập trung vào thành ủy

Đổi tiền, cướp chợ, cũng vào túi tham quan

Những hành vi côn đồ, của phong kiến, thực dân

Chúng áp đặt với lòng lang, dạ thú...

***

Ôi! Cuối thế kỷ 20 mà Việt Nam ủ rũ

Bỗng chốc thành thời đồ đá rong rêu

Nếu không có tình thương của những Việt kiều

Đất nước chắc biến thành giang sơn của khỉ

Vậy mà mày quên,

Còn trách chúng tao ủy mị

Cứ nhìn lá cờ mà khóc khôn nguôi

Mày còn nhớ không?

Bao bạn bè đã chết khơi khơi

Cho lá cờ đó vùng bay phấp phới

Bao tuổi trẻ, hồn thanh xuân vời vợi

Đã tử vong, cho đất nước tồn sinh

Cho mày, tao được cuộc sống yên bình

Cho lũ nhỏ được học hành, tiến tới

Mày bảo tao quên đi ư?

Làm sao tao quên nổi

Chỉ trừ đục óc tao, và móc mắt đi

Cho tao không nhìn, không nghĩ, không suy

Không nhớ về đất nước bốn ngàn năm ngào nghẹn

Ngày 30 tháng Tư cũng chỉ là điểm hẹn

Của lịch sử ta, dù ngày tháng căm hờn

Khi nào môn Sử bỏ đi, không còn uống nước nhớ nguồn

Không ai nhắc, lúc đó, không còn tháng Tư nữa.

Còn bây giờ, tuy không tràn khói lửa

Nhưng bạo quyền vẫn cai trị dân đen

Mỗi Tháng Tư, tao vẫn nhớ không quên

Những dấu mốc oán hờn cần gột rửa

Mỗi Tháng Tư, tim tao lại như ung vữa

Mắt lại nhòa, môi cắn chặt, tay rung

Ôi! Quê huơng ơi! Yêu dấu vô cùng

Thôi, tao lại khóc,

Biết bao giờ gặp lại...

Còn những người như mày,

Mong vài giây khắc khoải...



Chu tất Tiến. Tháng Tư Đen. 2008


(*) Thơ Văn Nô Cộng Sản: Giết! giết mãi, bàn tay không phút nghỉ...
nuoclanh
Posts: 163
Joined: Wed May 30, 2007 12:09 pm
Contact:

Post by nuoclanh »

Image

Lam Sơn gọi
Trạch Gầm


Thằng số 5 mầy đi đâu rồi hử
Hãy cùng ta trở lại chốn Lai Khê
Đêm Lam Sơn tha hồ mà tâm sự
Gợi nhớ thương của một thuở đi ... về

Tao khởi đi từ Bưng Cầu mầy nhé
Ngã ba đường vào An Lộc, Phước Long
Quán cháo lòng thường giữa khuya mở cửa
Đủ mềm môi - Cạn - Đất đỏ bụi hồng

Đèn hỏa châu dục mầy về Phú Giáo
Gõ cửa Đồng Xoài - Mở cửa Đức Phong
Bắt tay bạn cái bắt tay bằng máu
Còn chửi nhau là còn được yên lòng

Lộ 13 tao lội dài thương nhớ
Mỗi lần đi là gẫy đổ hẹn hò
An Lộc - Lộc Ninh - Tàu Ô - Sa Nhỏ
Đã bao lần hôn mặt đất cam go

Lúc rỗi rảnh lại gặp nhau dưới phố
Phố quận quen như hơi thở người tình
Rừng cao su dàn hàng ngang đứng ngó
Thằng mất thằng còn - ve vẩy lặng thinh

Đời chinh chiến - Nuôi dài bao mơ ước
Đội hoang tàn vẫn đứng thẳng hai chân
Mình đâu nghĩ có một ngày mất nước
Trôi lang thang giữa đất khách vô chừng !

Còn nghe rõ 5 trên 5 mầy nhỉ
Chớ vội nghe tắt máy giũ phong sương
Mười năm tù đong đầy bao nuối tiếc
Mơ một ngày trở lại với quê hương

Thằng số 5 mầy đi đâu rồi hử
Hãy kéo nhau cùng về lại Bình Long
Để được đứng dưới mùa Hè Đỏ Lửa
Dẫu chết đi - Lòng mới được yên lòng.

Trạch Gầm
(Chỉ riêng tặng cho các thằng bạn loại đại bàng ngày xưa)


------------------
Đêm Lam Sơn là tên Câu lạc bộ của Sư đoàn 5 BB QLVNCH


.
dailien
Posts: 2456
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »


Image

Người thương binh uống rượu bên dòng sông

Thái Tú Hạp
(Ðể nhớ bạn trước ngày chia tay trên bến sông Ðà Nẵng)




Rượu uống bao nhiêu chiều rồi nhỉ
Chỉ thấy dòng sông đỏ dáng trời
Chỉ thấy lòng ta mưa chẳng tạnh
Sóng sầu nghiêng ngả mảnh hồn trôi

Bạn cứ đi. Ðừng quên người ở lại
Ta một mình. Sống được với quê hương
Như mãnh thú khép mình trong phố nhỏ
Ðốt hết tuổi đời nghiệt ngã đau thương

Bao lần bên dòng sông soi mặt
Thoáng nhớ mây trời đỉnh Chu Phong
An Lộc - Khe Sanh - Ðèo Lao Bảo
Tử sinh ta xem nhẹ như không

Ngày tháng rong chơi lửa reo đầu đạn
Ta giờ lạc mất những đường chim
Ngồi lại bên dòng u uất sử
Uống giọt cuối cùng máu rỉ từ tim

Chia với cỏ cây nỗi niềm tri kỷ
Nhân gian chừng như lãng quên ta
Chiều uống rượu bên dòng sông tủi nhục
Hát một mình bài hát cũ: Quốc Ca

Bao năm thấu triệt đời hư huyễn
Tâm động hồi chuông nhung nhớ quê
Tưởng đến ngày mai. Thầm ước nguyện
Dòng sông thắp nắng đón nhau về

Lâu quá hai phương trời cách biệt
Bạn hiền nay đã giạt về đâu!
Phố cũ chiều trôi đời nhạt nắng
Trong gió vọng nghe tiếng hát sầu...?!


Thái Tú Hạp
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image



Tiếc Thuơng

Thơ: Cao Tần
Nhạc: Minh Bằng
Trình bày: Như Quỳnh - Lâm Nhật Tiến
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »



Mời Nhau Chén Rượu Hồ Trường



(*)

Mới đó... chừng đã 30 năm
Kể từ ngày “một-chín-bảy-lăm”
Thời gian lướt đi thật nhanh
Nhìn lại một thời xuân xanh
Mà tưởng như giấc mơ hoa đêm mùa hạ!

Soi bóng mình trong gương thấy lạ
Tóc đã bạc màu, má hóp, da nhăn
Lòng chợt dấy lên nhiều nỗi băn khoăn
Khi bóng dáng quê hương chập chờn trước mắt
Ruột gan co thắt
Nước mắt chực trào
Thương quá chừng hai tiếng “mày tao”
Thương nghiệp dĩ một thời làm lính chiến
Nay tất cả đã trở thành miên viễn
Riêng tao phương này vẫn nhớ đến tụi bay
Nhất là lần tưởng niệm năm nay
Cái mốc thời gian - 30 năm nghiệt ngã
Vẫn nhớ như in, từng cánh chim vội vã
Lìa bỏ quê hương, bỏ cả gia đình
Tao thương thân tao
Thương lũ chúng mình
Nhưng không tiếc đã sanh lầm thế kỷ
Tao bây giờ sống không bình yên trên đất Mỹ
Nhìn bóng chiều tà tiếc một đời trai!

Bằng hữu ơi!
Đêm nay...
Tao lại nhớ đến chúng mày
Những thằng bạn, đã một thời, cùng vào sanh ra tử
Tao cố bậm gan sống đời lữ thứ
Nhưng khô cạn dần mỗi độ tháng tư
Đêm nay rượu bỗng thừa dư
Bên ngoài trời tối đen như mực
Đã khuya lắm tao vẫn ngồi canh thức
Uống rượu khan, ngâm bản Hồ Trường
Cầm chai rượu trong tay đưa tám hướng bốn phương
Vẫn “không biết rót về đâu
Đâu người tri kỷ” (*)
30 năm!
Sống tha hương tao nghiệm ra chân lý
“Mỗi một con người chỉ có một quê hương”
Lũ chúng mình:
Đứa vùi sâu trong lòng đất lạnh
Đứa bỏ xác đại dương
Dăm ba đứa khắp chân trời góc bể
Dù cuộc sống ra sao cũng không bao giờ và không thể
Quên bỏ được phần đất tổ quê cha

Đôi lúc có người nói “chúng mình đã già”
Nên tao cố gọi chúng mày bằng tiếng “anh” trang trọng
Nhưng nghe chính tiếng mình vẫn tưởng đâu thằng nào nói ngọng
Ha hả cười... gào hai tiếng “mày tao”
Rượu Hồ Trường, có còn nghĩ đến nhau
Xin nâng chén dù chúng mình ở Đông Tây Nam Bắc
Chúng mình dù như ngọn đèn dầu heo hắt
Xin được một phút huy hoàng trước lúc xuôi tay (**)


Yên Sơn

-----------------------
(*) Bài thơ Hồ Trường của Nguyễn Bá Trác
(**) Trong bài thơ “Giục Giã” của Xuân Diệu
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm
tiendung
Posts: 874
Joined: Tue Jun 19, 2007 7:47 am
Location: Paris
Contact:

Post by tiendung »

Image


Đáp lời sông núi
Nhạc và lời: Trúc Hồ
Trình bày: Hợp ca


Đáp Lời Sông Núi
Nhạc và lời: Trúc Hồ
Asia Video 58 (2008)



Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Quyết bảo vệ giang san, ta thề chết cho quê hương.

Ðây muôn triệu con tim, đây muôn triệu khối óc cùng giòng máu Việt Nam.

Ðây Hưng Ðạo Vương, đây Lý, Lê, Trần, bốn ngàn năm chưa một lần khuất phục ngoại xâm.

Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Quyết bảo vệ giang san, ta thề chết cho quê hương.

Quyết bảo vệ giang san, từng tấc đất, từng cây cỏ, từng phố phường, từng con đường, từng bờ biển quê hương.

Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Quyết bảo vệ giang san, ta thề chết cho quê hương.

Ðây muôn triệu con tim, đây muôn triệu khối óc cùng giòng máu Việt Nam.
Ðây Hai Bà Trưng, đây Lý, Lê, Trần, bốn ngàn năm chưa một lần khuất phục ngoại xâm.

Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Tổ quốc lâm nguy, xương máu này ta nguyện hiến dâng.
Ðáp lời sông núi, anh em ta đáp lời sông núi.
Quyết bảo vệ giang san, ta thề chết cho quê hương.

Việt Nam, Việt Nam, Việt Nam...



Respond to the call of the country
Music and Vietnamese Lyrics by Truc Ho
Asia Video 58 (2008)
(Translated by Tony Le)


Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
The nation is in danger; this blood – we must sacrifice.
Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
Determined to protect our territories, we vow to die for the homeland.

Here are millions of hearts and minds of the same Vietnamese blood line.
Here is Tran Hung Dao, here are the Ly, Le, and Tran – never once submitted to foreign invasion in 4000 years.

Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
The nation is in danger; this blood – we must sacrifice.
Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
Determined to protect our territories, we vow to die for the homeland.

Determined to protect our territories, every inch of land, every plant, every town, every city street, every seashore of the homeland.

Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
The nation is in danger; this blood – we must sacrifice.
Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
Determined to protect our territories, we vow to die for the homeland.

Here are millions of hearts and minds of the same Vietnamese blood line.
Here are the Trung Sisters, here are the Ly, Le, and Tran – never once submitted to foreign invasions in 4000 years.

Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
The nation is in danger; this blood – we must sacrifice.
Respond to the country’s call, brothers, let’s respond to the country’s call.
Determined to protect our territories, we vow to die for the homeland.

Vietnam, Vietnam, Vietnam…….
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »


Image

Hồn Tử Sĩ

Nước non còn đó chờ mong
Việt Nam là mãi tấm lòng quê xa
Mơ màng thấy dải quan hà
Nghe hồn tử sĩ tiếng ca não nùng!

Cúi đầu bái phục anh hùng
Người đi giữ nước chưa xong chẳng về.
Dặm nghìn núi thẳm sơn khê
Gió sương mờ mịt lời thề còn vang.

Dù cho một thuở gian nan
Khói mờ biên ải dặm ngàn lênh đênh
Nghìn thu hồn mãi hiển linh
Xả thân chiến địa trải tình nước non.

Sử xanh ghi tạc lòng son
Tấm gương trung liệt mãi còn tôn vinh!
Tôi nay lạc cõi phù sinh
Nguyện hồn tử sĩ yên bình cõi tiên!



Hàn Thiên Lương
tiendung
Posts: 874
Joined: Tue Jun 19, 2007 7:47 am
Location: Paris
Contact:

Post by tiendung »

Image


Ly chiến sĩ


đ.m, sao mày không uống đi
mặt con gà chết thấy mà ghê
ngày mai xung trận còn hay mất
phú qúi, công danh, một tiếng khì

tao biết mày buồn, có phải không
được tin em bé sắp đi đoong
thằng này khờ quá, nghe tao phán:
một trái là xong, khỏi lấy chồng

đ.m, còn thằng ngựa chứng kia
uống đi rồi đón, má mày kìa
dăm ba ngày phép về du hí
cơm hẩm ăn hoài chửa-chán-chê

ê, thằng lính cận đấu văn chương
xếp bút, treo nghiên, bỏ mái trường
bàn luận anh hùng, gan cóc tía
Phạm Thái hề, ta cũng chẳng gờm

gươm mài chưa bén , mong chi nguyệt
kệ cứ say đi, mặc chuyện đời
ta chẳng màng đâu, gươm tráng sĩ
một đời lính trận đã phong ngôi

ai như lão trọc Tiêu Sơn ấy
ôm mộ Quỳnh Như khóc một đời
ta chẳng phí đâu giòng nước mắt
chẳng tình, chẳng nghĩa, một ly bôi !

ê, thằng gà chết, sao mày khóc ?
uổng phí hiên ngang cả một trời
lính trận hề chi ba lẻ tẻ
dẫu đời sương khói sắp xa khơi

ê, thằng mắt trắng, ngồi lơ láo
hãy uống cho say một trận cười!
mai lỡ xác thân vùi chiến địa
mà sầu hun hút vẫn chưa nguôi



Phạm quang Ngọc
tiendung
Posts: 874
Joined: Tue Jun 19, 2007 7:47 am
Location: Paris
Contact:

Post by tiendung »

Image


Uống rựơu đêm chiến hào


ngồi chiến hào sâu nhìn trăng xanh
mịt mù pháo giặc nổ vòng quanh
tử sinh canh bạc đang gầy cuộc
chẵn lẻ được thua, thế cũng đành

nón sắt che đầu cho vững bụng
men cay vài ngụm nhắp đỡ buồn
gắng đóng cho oai tuồng anh dũng
vèo cánh chim qua nỗi mất còn

vài nắp bi đông cho đỏ mặt
xá gì lẻ tẻ chuyện loanh quanh
cồm cộm thịt da vài mảnh sắt
giáp dầy tên đạn vẫn mong manh

xơ xác tóc mai còn xạm khói
mắt xanh chợt mỏi giấc công hầu
bão cát bạt ngàn vang tiếng gọi
bước nào phiêu bạt nẻo xưa sau

vài năm lính trận dăm thằng bạn
xuôi ngược chia nhau vài áng mây
gặp nhau rượu đổ như mưa hạn
rót mãi chưa đầy cơn tỉnh say

ngất ngưởng cười nhau đời nắng dãi
rung đùi chuyện vãn vẫn mênh mông
sầu mây còn cuộn ngoài quan ải
còn lâu yên ngựa mới thong dong

kẽm gai thoảng giọng chim lạc loài
ngứa miệng trầm trầm điệu hót chơi
hư huyền tưởng gót chân xa lại
bay vần thơ lạc đến khôn nguôi



Nguyễn Mạnh Trinh
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image


Xuân Lộc không lộc xuân



Có bao giờ em nghĩ
Xuân Lộc không lộc xuân
Có bao giờ chiến trận
Xóm đạo chuông vang lừng
Ðại pháo nát góc rừng
Vẫn chuông chiều Bảo Ðịnh
Rrung rưng về, rưng rưng
Rừng cao su cúi thấp
Vườn cây trái bâng khuâng

Có bao giờ đôi lần
Ngồi ăn cơm nón sắt
Nghe chuông hồi xa xăm
Ðâu trời và đâu đất
Chúa Phật bạn ân tình
Em, giữa lòng chiến trận
Vẫn lời nguyện, câu kinh
Xin cho mai còn sống
Những bè bạn, bạn bè
Vào vùng và đang tấp
Quê hương giờ tháng tư

Coi như lá tình thư
Bao lâu rồi chưa gởi
Chuông xóm đạo bồi hồi
Lộc xuân buồn Xuân Lộc
Em có buồn gì tôi



Nguyễn Nam An
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image


BẢN TRƯỜNG CA THỨ NHẤT



Từ đây ta chẳng làm thơ nữa
Dâu biển tang thương. Giận cuộc đời !
Đường cũ thay tên, nhà đổi chủ
Việt Nam, con Lạc cháu Hồng ơi !!!


Mực không còn thắm trong lòng giấy
Dòng chữ cô đơn nét rã rời
Rượu cạn, căm hờn trơ đáy cốc
Uống hoài, hận tủi chẳng hề vơi !


Ý thơ, điệu nhạc lòng năm cũ
Cơn lốc vô tình cuốn mất đi
Chỉ mảnh hồn đau còn sót lại
Một lần ta biết khóc chia ly !


Là lần ta khóc đời vong quốc
Khóc một quê hương bị phản lừa
Và khóc bạn ta nằm bất động
Khóc mình buông súng nhận mình thua !


Nợ nần, ừ nhỉ, chưa sòng phẳng
Một nửa đời vay, nửa vứt đi
Khóc ngất, phải mình tên chiến bại
Khi chưa tàn cuộc đã thiên di ?!


Bạn ta dăm đứa anh hùng lắm
Không hổ mày râu giống Lạc Hồng
Nước biến, một lòng trung với nước
Còn ta. Mẹ kiếp ! Thẹn ta không !


Thôi em, như thế mà hay đấy
Ta chẳng làm thơ nữa cũng hay
Chỉ có thằng ta là quá dở
Nửa đời gãy cánh, đủ đường cay !


Nửa đời còn lại càng thêm đắng
Thất thểu lang thang thứ ngựa què !
Có lúc sầu bay trên đỉnh gió
Trường ca ta hát giữa hôn mê ...


Trường ca ơi hỡi, trường ca hỡi !
Cơm áo nghe ra cũng nặng nề
Dan díu đời ta bao món nợ
Nợ tình, nợ nghĩa, nợ sơn khê !


Trong cơn bão hận đời vong quốc
Tay trắng làm sao trả nợ đây ?
Em cứ đòi đi, ta cứ khất
Bốn nghìn năm một nỗi đau này !


Trường ca ta vẫn nghêu ngao hát
Kẻ bảo ta điên, kẻ bảo khờ
Ta bảo ta rằng, ôi, nhớ quá !
Nhớ em, nhớ bạn, nhớ rừng xưa ...



Ngô Minh Hằng
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image


TUỞNG NHỚ


(Nén hương lòng,
kính dâng những Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà
đã anh dũng hy sinh cho chính nghĩa,
cho Tổ Quốc Việt Nam
)


Lòng tôi, một nén hương, thành kính
Xin thắp và xin tưởng nhớ Người
Hỡi những Anh Hùng dân tộc Việt
Máu xương Anh hiến dựng xây đời
Vì yêu dân, nước nên Anh nhận
Trách nhiệm người trai buổi nhiễu nhương
Tôi cảm ơn Anh, tôi ngưỡng phục
Tấm lòng son sắt với quê hương!
Anh đem dũng cảm, đem kinh lược
Chiến đấu, Anh ngăn bước giặc thù
Nguy hiểm không sờn, không nhụt chí
Cho dầu gục ngã giữa âm u ...
Dakto, An Lộc hay Rừng Sát
Quảng Trị, Pleime hoặc Hạ Lào
Anh đã hào hùng trong chiến thắng
Hào hùng trong cả bước gian lao!
Từ bờ Bến Hải xuôi Đồng Tháp
Có dấu chân Anh khắp bốn vùng
Xương máu Anh trong từng mạch đất
Trong từng nhịp thở của non sông!
Hồn Anh hoà với hồn sông núi
Dẫu chẳng bia xanh, chẳng sử vàng
Nhưng đã muôn đơì dân tộc Việt
Nhớ ơn bồi đắp, giữ giang san!
Trong từng giọt nước, từng thân cỏ
Phảng phất như Anh đã mỉm cười
Có tháng Tư nào loang máu đỏ
Quê buồn như mắt lệ Anh rơi !!!
Tháng Tư, ôi tháng Tư oan nghiệt
Ai xé mà tan những mảnh đời
Những gói poncho không đất phủ
Những đau buồn muôn kiếp khôn nguôi
Tháng Tư, ôi tháng Tư đau xót
Có những người trai chết vội vàng
Và có những người không sống nhục
Chọn cho mình cái chết vinh quang!
Anh hy sinh thế vì dân, nước
Tôi biết ơn và thương tiếc anh
Anh, đã Anh Hùng dân tộc Việt
Cho dù hoang mộ có VÔ DANH !



Ngô Minh Hằng
tiendung
Posts: 874
Joined: Tue Jun 19, 2007 7:47 am
Location: Paris
Contact:

Post by tiendung »

Image


Nén hương cho người nữ tù



Nắng hanh vàng rơi từng mảnh trên sân
Chị nằm đó im lìm và bất động
Đôi tay gầy buông xuôi theo mệnh nước
Bao uất hờn còn chất chứa khuôn nguôi


Tuổi trẻ chị hiến dâng cho tổ quốc
Dòng máu Trưng Vương cháy rực trong tim
Lý tưởng đó - Tự do và hạnh phúc
Để Việt Nam mãi tươi đẹp muôn đời


Chí không thành chị ôm sầu trọn kiếp
Chốn ao tù - chị hứng chịu khổ đau
Ngày lao động mệt nhoài - đêm đói rét
Giết tan mòn thân xác chị tàn hơi


Lúc trăn trối, chắp tay lên chị bảo:
Một lạy này tạ tội với non sông
Lạy thứ hai: Gởi về Đấng sanh thành
Chí không thỏa! Mẹ ơi, con bất hiếu


Vĩnh biệt nhé! Người nữ tù đại úy
Hồn lìa rồi vẫn trăn trở quê hương
Bao uất ức nghẹn ngào và tức tưởi
Chưa làm tròn đã từ giã ra đi


Vĩnh biệt nhé! Người nữ tù khả ái
Khép lại thôi những khốn khổ đọa đày
Không Cờ Vàng phủ lấy nấm mồ tươi
Vùi vội vã không bạn bè đưa tiễn


Vĩnh biệt nhé! Người nữ tù danh dũng
Nằm lại đây giữa chốn vắng rừng sâu
Chắc hẳn nơi kia, Chị cũng mỉm cười!
Là vì chị đã đền xong nợ nước...


Quốc buồn, quốc khóc gọi hồn
Tôi buồn, tôi thắp hương lòng nhớ thương!



HOÀNG THỊ CỎ MAY
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 4 guests