Thơ anh về thăm những con hẻm tối đèn
Những kẻ tuổi hai mươi không bao giờ đến
Những đôi mắt trũng sâu, tấm thân tàn đợi chết
Những con người quên cả họ tên
Thơ anh về bên những mái nhà tranh
Những mái lá bốn mùa nắng mưa không vách
Có em bé ngậm trầy đôi vú lép
Giọt sữa mẹ hồng hay máu rỉ từ tim
Thơ anh băng theo những chuyến tàu đêm
Tuyến Hà Nội Sài Gòn mang tên Thống Nhất
Thơ sẽ đếm bao nhiêu mầm non tổ quốc
Đang ngửa bàn tay nơi mỗi trạm xe dừng
Thơ anh chào đất nước buổi vào xuân
Trên con đường nối liền Nam Bắc
Núi một dải nhưng lòng người xa cách
Sông một dòng nhưng tình vẫn chia đôi
Thơ anh dừng chân trên những ngọn đồi
Những nấm mộ hoang chưa một lần được đắp
Thơ trở lại khóc bạn bè đã khuất
Chén tương phùng sao thiếu mặt anh em
Thơ anh về thăm những bác nông dân
Tội nghiệp con trâu già trên cánh đồng nắng cháy
Thơ sẽ nếm giọt mồ hôi thấm máu
Để mãi mặn mà như nước mắt quê hương.
- Tạ ơn em đã vì anh và con
mà khổ cực
- Nhớ những ngày tuyệt vọng
ngoài Bắc .
------------------
Gói quà năm ký , mở run run
Không khóc mà nghe lệ đẫm tròng
Em chốn quê nhà bao khổ cực
Nuôi chồng nuôi cá mảnh tình chung
Thân cò chưa lặn lội bờ sông
Chưa biết cày sâu giữa cánh đồng
Con nhỏ vẫn còn đang tập nói
Tay bồng tay bế biết sao xong ?!?!
Em viết đôi dòng pha nước mắt
" Hai người chung ngắm một vầng trăng
Mà sao ngăn cách trời nam bắc
Đau đớn nào hơn sống chẳng gần !? "
Anh đã bảo rồi , em chớ đợi
Lưu đày đâu dám mộng đoàn viên
Vì con em hãy liều thêm bước
Hãy để mình anh gánh lụy phiền ..
Nếu lỡ mà anh về chẳng được
Khi đàn con lớn hỏi về cha
Thì em hãy chỉ trời phương Bắc
Bố đã đền yên nợ nước nhà ..
Nhược Thu
-------------
Bài dịch Anh ngữ
BOTH OF US ARE WATCHING THE MOON
The five kilos’care package, I opened it with trembling hands,
Although not crying, tears have swelled in my eyes.
From back home, how much pain and suffering have you borne
To support me and nurture our love.
An egret not accustomed to waters on the riverside
A person not used to hard labor in the rice paddy
With the youngest child still uttering the first few words,
And the older one in your arms, how can you tend to other tasks?
You wrote a few lines dampened with tears
“Both of us are watching the moon
Why so much distance is spread from South to North,
Which pain is more tearing than separation?”
I have said to you, don’t wait for me,
In exile, who can dream of the reunion day,
For the children’s sake, please step forward
Let me endure the suffering alone.
If I cannot return to you,
When our grown-up children ask about their father
Just point to the North horizon, and say
Your father has paid his tribute to the country.
Translated by Binh Nhung
07/18/03
Last edited by hoanghoa on Mon Aug 13, 2007 8:50 pm, edited 2 times in total.
Anh gởi cho em bài thơ tình viết vội
Trang giấy là môt chiếc lá khô rơi
Anh gởi cho em bài thơ tình giữa đời
Bút mực là giòng nước mắt đang rơi
Anh gởi cho em bài thơ tình viết vội
Đêm trại tù đèn là ánh sao rơi
Anh gởi cho em bài thơ tình cuối đời
Mây gío trăng ngàn là vầng điệu chơi vơi
Em yêu ơi bài thơ tình quá ngắn
Khi tháng ngày mình quấn quít bên nhau
Như lúc dừng quân một thoáng nghe nghẹn ngào
Nhớ gia đình nhớ thương đàn con nhỏ
Nhưng em yêu ơi! Lời thơ dài thê thiết
Dài khôn cùng như ngày tháng chốn tù giam
Tù Bắc tù Nam ôi địa ngục khinh hoàng
Còn sống ở dương trần mà như là vịnh cách nhân gian
Đêm nay nhớ em nhớ đàn con nhỏ
Nhớ Sài Gòn nhớ gia đình Lăng Ông
Nhớ chao ôi muôn nỗi nhớ trong lòng
Gom góp lại thành khói sầu nặng trĩu
Thơ của anh là hồi càn truy điệu
Khóc sơn hà khóc thương bạn bè xưa
Khóc giòng sông khóm trúc hàng dừa
Bài thơ tình là giòng nước mắt hay mưa
Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu
- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy …là phần Bé đấy
Bên bờ biển Palawan
Có một em bé gái
Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
Ðang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ
Và nói chuyện một mình
Như nói với xa xăm
- Em đến từ Việt Nam
Câu trả lời thường xuyên và duy nhất
Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất
Chỉ hai tiếng nầy thôi
Em nhớ kỹ trong lòng
Em chỉ ra ngoài Ðông Hải mênh mông
Cho tất cả những câu hỏi khác
Mẹ em đâu?
- Ngủ ngoài biển cả
Em của em đâu?
- Sóng cuốn đi rồi
Chị của em đâu?
- Nghe chị thét trên mui
Ba em đâu?
Em lắc đầu không nói
- Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa
Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
Trên ghe sót lại chỉ dăm người
Lạ lùng thay một em bé mồ côi
Ðã sống sót sau sáu tuần trên biển
Họ kể lại em từ đâu không biết
Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
Chị của em hải tặc bắt đi đâu
Sóng cuốn mất người em trai một tuổi
Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
Ðã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
Ôi những giọt máu Việt Nam
Linh diệu vô cùng
Nuôi sống em
Một người con gái Việt
Mai em lớn dù phương nào cách biệt
Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
Máu thương yêu đã chảy bốn ngàn năm
Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại
- Viên kẹo tròn nầy để dành cho Mẹ
Viên kẹo vuông nầy để lại cho Ba
Viên kẹo nhỏ nầy để qua cho chị
Viên kẹo lớn nầy để lại cho em
Còn viên kẹo thật to nầy…là phần Bé đấy
Suốt tuần nay em vẫn ngồi
Một mình lẩm bẩm
Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi
Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
- Thật trễ làm sao
Em tiếp tục thì thầm
Những câu nói vẩn vơ
Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc
Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
Mai nầy ai hỏi Bé yêu chi
Em sẽ nói là em yêu biển
Nơi cha chết không tiếng kèn đưa tiễn
Nơi tiếng chị rên
Nghe buốt cả thịt da
Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
Nơi em trai ở lại
Với muôn trùng sóng vỗ
Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu.
Trần Trung Ðạo
A LITTLE VIETNAMESE GIRL AND A PEBBLE
- This round piece of candy is for Mom,
The square one saved for Dad,
The little one saved for sister,
A bigger one saved for brother,
And the largest candy … is for me.
On the Palawan seashore,
there’s a little girl
at the age of five or six
counting pebbles at the beach
and talking alone
talking to the loneliness.
- I have arrived from Vietnam.
Her sole and frequent answer.
Two simple words that many have forgotten.
Only these two words,
she held dear in her heart,
and pointing to the sea
where all questions are answered,
Where’s Mom?
- She slept out the sea.
Where’s brother?
- The waves swept him away.
Where’s sister?
- I heard her scream at the boat top.
Where’s Dad?
And she shook her head in reply.
- There wasn’t anyone left when I awoke.
The small boat rescued a few days back.
On it survived several.
And it was a miracle that an orphan girl
was still alive after six weeks.
Six weeks on the open sea.
Those survived recounted a journey of horror
when hunger killed Dad and Mom,
pirates kidnapped sister,
and the waves swept away her year-old brother.
And those who survived the six-week ordeal
cut their flesh to feed her the blood.
Drops of Vietnamese blood
miraculously
saved the orphan girl,
a Vietnamese girl.
The loving blood that flowed for four thousand years,
and will flow for a million years more.
- This round piece of candy is for Mom,
The square one saved for Dad,
The little one saved for sister,
A bigger one saved for brother,
And the largest candy … is for me.
A week goes by and still she sits,
mumbling to the loneliness,
gazing at the sea,
waiting for her Mom coming home from the market.
- How late,
and the little orphan girl went on mumbling
silly sentences,
those Mom used to scold.
The little orphan girl
tilted her head and there’s no one to stroke her hair
for the sea has brought with it love and remembrance.
And tomorrow when one asks what the little orphan loves,
she’ll reply
that she loves the sea.
Where Dad died without a funeral,
where sis’s cries pierced the soul,
where nights fall and Mom’s not back,
where brother lies with the thousand waves.
Little orphan girl,
Her life a pebble.
Cry once and the tears will forever flow.
Mẹ ngồi suốt hai giờ trên xe buýt
Chỉ mong đến tận nơi để nghe đọc thơ con
Những vần thơ chan chứa vạn nỗi buồn
Những vần thơ chảy ra từ tim mẹ.
Bảy mươi lăm năm
Cuộc đời bao dâu bể
Mẹ vẫn còn nguyên vẹn một tình thương
Bụi thời gian không lấp kín tủi buồn
Ðời đất khách chẳng làm phai quá khứ
Lòng mẹ vẫn nương về cố xứ
Nhìn trời xanh hoài vọng phút thanh bình.
Mẹ chờ lâu không ?
Như chờ ngày đất nước được hồi sinh
Vườn trầu cũ, hàng cau xưa ai bón
Mẹ để lại quê hương, láng giềng, hàng xóm
Mồ mả tổ tiên, thân thuộc xa gần.
Mẹ buồn lắm không ?
Một đời mẹ long đong
Bảy mươi lăm tuổi, ngọn đèn dầu sắp cạn
Lỗi là ở chúng con
Những con chim trúng đạn
Mang vết thương quằn quại bốn phương trời
Thơ con buồn hay máu chúng con rơi.
Mẹ đi xe buýt suốt hai giờ
Chỉ mong đến tận nơi
Ðể nghe đọc thơ con
Những vần thơ vốn buồn hơn nước mắt
Con biết lòng mẹ đau mà không khóc
Như chúng con vẫn gượng cười đi giữa điêu linh.
Có giống dân nào như một giống chim
Bay suốt bốn ngàn năm chưa dừng lại
Như đời mẹ mang nỗi buồn đi mãi
Bảy mươi lăm năm chưa một chỗ quay về
Mẹ ghé từng quán sách ở San Jose
Ðể rao bán những bài thơ con viết
Như bán tình thương mẹ chảy hoài không hết
Bán cả niềm đau cho nhân loại vô tình.
Có ai cần đọc thơ con
Một thi sĩ vô danh
Viết những chuyện chẳng còn ai muốn nhắc
Câu chuyện Việt Nam mịt mờ xa lắc
Mười tám năm bao nước chảy qua cầu
Xin mẹ đừng buồn dù chẳng ai mua
Hồn thơ đó nghìn năm sau vẫn đọng.
Nhờ có mẹ thơ con còn hy vọng
Mẹ là thơ nên nước Việt sẽ hồi sinh.
Giọng cello chìm trong hơi thở
Em áo mỏng trầm hương mang đôi cánh thiên nga hồn bay lên thiên đường thơ anh
Đêm nhiệm mầu đầy giấc mơ xanh
Cho những đam mê cháy bỏng
Anh có nghe tiếng thì thầm ?
Khi em gọi anh từ xa xăm tiềm thức
Gió tháng bảy nồng nàn ngủ trên vòm ngực
Tuổi ba mươi trễ tràng rơi xuống bờ vai thơm
Định mệnh đã cột chặt mẹ vào bi kịch chiến tranh
Đi tìm người thương yêu hết thời trẻ dại
Định mệnh đã cột chặt em mãi mãi
Đi tiếp con đường tình dang dở của mẹ ngày xưa
Giọng cello nhấn chìm cơn mưa
Để nước mắt em yếu mềm đón nhận
Hòa cùng nuớc mắt mẹ từ tiền kiếp trở về nhân gian tưới ngập tràn trái tim vô cảm
Của anh
Và riêng anh
Ba mươi mấy năm bi kịch chiến tranh
Vẫn còn nguyên mầm mống
Có lẽ nào anh nhẫn tâm để em là bản sao lận đận ?
Thời mẹ cưu mang
Có lẽ nào anh nhẫn tâm bình thản ?
Trước tình yêu em
Giọng cello như một lời phán truyền
Rằng cuộc đời em phải tiếp nối
Những gì tồn tại trong quá khứ
Cuộc chiến tranh Việt Nam...Việt Nam
Lê Thị Thu Hương
Sun Jul 29, 2007
Last edited by tiendung on Sat Aug 04, 2007 1:07 pm, edited 1 time in total.
Những người lính Bắc Việt chết- đều được trở về nhà
Những người lính Mỹ chết- đều được trở về Tổ quốc
Những người lính Việt Nam Cộng Hòa chết- vẫn còn nằm nơi rừng thiêng- nước độc
Còn nằm bên núi đá lạnh căm căm
Đâu là nhân bản- đâu là nhân văn
Đâu là người Việt Nam cao thượng
Đâu là người Việt Nam anh hùng
Sao nỡ để tồn tại những điều oan trái ?
Tôi xin được hỏi đồng bào thân yêu của tôi ở hải ngoại
Tôi xin được hỏi đồng bào thân yêu của tôi ở quê nhà
Ba mươi hai năm cuộc chiến trôi qua
Xin là gió, gió mùa nơi đồng nội
Bọc cánh diều bay bỗng quyện ánh trăng
Gọi nắng mai hoe vàng bông lúa mới
Luỹ tre xanh quê cũ ngát hương đồng
Xin là mây, mây ngàn giăng đỉnh núi
Khói sương nhoà lạc mấy nẽo đường hoang
Trôi phương nào đành lang thang trọn kiếp
Chốn ban sơ bát ngát nước non ngàn
Xin là nắng, nắng hanh màu lá úa
Mỗi chiều về xào xạc tiếng thu rơi
Nắng chói chang đốt khô đôi hàng lệ
Nơi xa xôi trông ngóng một phương trời
Xin là sóng, trăm ngàn con sóng nhỏ
Lênh đênh đời phiêu bạt giữa mù khơi
Sao Bắc đẩu trên trời cao vời vợi
Đâu quê hương với biển rộng sông dài ...
Đến với em đi mặt trời
Để hoa quỳ vàng hé nụ trinh nguyên mời mọc vầng đông chạm vào vùng nhạy cảm
Xoè cánh bung ra ngất ngây trái cấm
Tinh khiết trong em mùi hương thanh tân thời con gái búp măng
Anh vĩ đại và quyền năng
Khiến em không thể nào cưỡng lại
Đôi mắt trời bao dung ngần ấy
Em tan vào anh - vào anh
Mặc kệ thiên hạ chung quanh
Mặc kệ hạt mưa định mệnh có hạnh phúc hay không ?
Em vẫn kiêu hãnh là người chiến thắng
Khi trái tim của anh thuộc về em
Tình yêu như cậu bé Phù Đổng vươn vai lớn lên
Mang huyền thoại cuộc chiến tranh ngày ấy
Ngày mẹ còn trẻ dại
Tuổi mười sáu ước mơ hình tượng anh hùng
Mấy mươi năm một thiên tình mộng từ bi kịch cuộc chiến Việt Nam
Em bước ra thay mẹ nối tiếp con đường tình dang dở
Cả kiếp này làm sao mà trả nỗi
Món nợ tử - sinh của đời người
Anh ơi ! Chỉ nửa vòng trái đất thôi !
Chừng đó thời gian xa lắc
Chừng đó thời gian giờ mới gặp
Sao anh nỡ lòng nào không yêu em ?
Sao anh nỡ lòng nào lạnh lùng với em ?
Như hoa quỳ vàng cần có vầng đông
Em cần có anh trong cuộc sống
Giữa thế gian hư - thực khôn lường
Hãy khép lại cánh cửa dĩ vãng đau thương
Hãy quên đi những chiếc lá khô rã mục
Mùa thu đâu chỉ là khoảnh khắc
Để anh đau và em cũng đau đớn tột cùng
Mấy mươi năm một thiên tình mộng từ cuộc chiến Việt Nam vẫn còn
Dai dẳng điểm danh qua từng số phận