Tạp Ghi

MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Trump, Nobel Hòa bình ?


Image
Tổng thống Mỹ Donald Trump và lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong Un trên màn ảnh truyền hình. Ảnh chụp tại một ga xe lửa ở Seoul ngày 09/03/2018.AFP

Sau Barack Obama cách đây một thập niên, sẽ đến lượt Donald Trump được trao giải Nobel Hòa bình nhờ giải quyết được hồ sơ gai góc Bắc Triều Tiên ?

Đó là đề nghị của một số dân biểu Cộng Hòa và cũng là một khả năng tổng thống Hàn Quốc Moon Jae In đã nêu lên. Nhưng dĩ nhiên là rất nhiều người đã phản đối ngay ý tưởng nói trên và các nhà phân tích cũng cho rằng hãy còn quá sớm để tranh luận về chuyện này.

Hôm qua, 02/05/2018, một nhóm 18 nghị sĩ Cộng Hòa đã viết thư cho Ủy ban Nobel để đề nghị trao giải Nobel Hòa bình cho tổng thống Trump, vì những nỗ lực của ông thúc đẩy hòa giải giữa hai nước Triều Tiên.

Trước đó, ngày 30/04 vừa qua, vợ góa của cố tổng thống Hàn Quốc Kim Dae Jung đã ca ngợi nỗ lực của đương kim tổng thống Moon Jae In sau cuộc họp thượng đỉnh với lãnh đạo Bắc Triều Tiên Kim Jong Un, đồng thời chúc ông Moon Jae In cũng đoạt giải Nobel Hòa bình giống như chồng bà vào năm 2000.

Đáp lại lời chúc đó, tổng thống Hàn Quốc cho rằng tổng thống Mỹ Donald Trump có thể được giải Nobel Hòa bình, « nhưng chúng tôi thì chỉ muốn có hòa bình ». Ngày hôm sau, ông Trump tỏ vẻ rất cảm kích về đề xuất nói trên của ông Moon Jae In, nhưng theo ông, « cái chính là phải đạt đến điều đó (…) Tôi muốn có hòa bình. »

Bề ngoài thì khiêm tốn như vậy, nhưng trong thâm tâm chắc là Trump rất khoái nghe chữ « Nobel », vì một vị tổng thống như ông, lên cầm quyền mà không có chút kinh nghiệm về ngoại giao, quân sự, chính trị, đang rất cần một sự công nhận của quốc tế.

Đúng là tình hình trên bán đảo Triều Tiên trong những tuần qua đã biến chuyển một cách vô cùng ngoạn mục, không ai ngờ là Bình Nhưỡng và Seoul lại trở nên hòa dịu như thế, thể hiện qua cuộc họp thượng đỉnh lịch sử Moon Jae In - Kim Jong Un tại Bàn Môn Điếm ngày 27/04/2018. Giữa ông Kim Jong Un và tổng thống Donald Trump cũng không còn những lời lẽ hiếu chiến nữa. Hai ông cũng sẽ gặp nhau vào cuối tháng này hoặc đầu tháng tới. Hơn bao giờ hết, thế giới hy vọng là bán đảo Triều Tiên sẽ thật sự phi hạt nhân hóa, đẩy lùi hẳn nguy cơ chiến tranh.

Nhưng theo hãng tin AFP, nhiều nhà phân tích cho rằng hãy còn quá sớm để dự báo về kết quả thương lượng với chế độ Bình Nhưỡng. Đối với ông Aaron David Miller, một nhà thương thuyết trong nhiều chính quyền Dân Chủ lẫn Cộng Hòa, tranh luận về chuyện trao giải Nobel Hòa bình cho tổng thống Trump quả là một điều « phi thực tế », vì còn quá sớm.

Thật ra trong vấn đề này, có hai lập luận trái ngược nhau hoàn toàn về vai trò của tổng thống Trump trong tình hình hiện nay trên bán đảo Triều Tiên. Một bên thì cho rằng ông Trump chẳng có vai trò nào cả, còn bên kia thì khẳng định toàn bộ là nhờ công lao của ông.

Phe Dân Chủ, vốn ghét cay ghét đắng Trump, thì rất « dị ứng » với ý tưởng trao giải Nobel Hòa bình cho ông. Nhưng bên phía Cộng Hòa, những người ủng hộ Trump hết mình, thì cho rằng thượng đỉnh sắp tới với Kim Jong Un, mà cách đây chỉ vài tháng không ai dám nghĩ đến, là bằng chứng cho thấy ông có thể thành công trong những hồ sơ mà những người tiền nhiệm đã thất bại.

Tuy vậy, những người chống đối quyết liệt Trump thì lập luận rằng, từ ngôn từ, phong cách, cho đến các chính sách của ông, tất cả đều cho thấy là tổng thống Mỹ hoàn toàn không đáng được giải Nobel Hòa Bình.
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Bí quyết dựa cột
NGUYỄN ĐẠT THỊNH

Luật sư Rufoph W.Giuliani sắp bị fired, nếu không ai tốt bụng dịch cho ông ta nghe câu châm ngôn Việt Nam,
'biết thì thưa, thì thốt, không biết thì dựa cột mà nghe'.

Tổng thống chưa nói 'you are fired' (anh bị đuổi sở), nhưng cũng sắp nói; động từ fire (sa thải) là tiếng nói quen miệng của Tổng Thống Trump;
thói quen tai hại đó đang đến với Giuliani chỉ vì ông không biết bí quyết 'dựa cột mà nghe'.

Do không biết mà lại lẹ miệng, vì méo mó nghề nghiệp -nghề thầy cãi- thích khua môi múa mỏ ông Giuliani đứng ra giải thích
việc tổng thống đang mang tai mang tiếng là dùng 1,300 tờ giấy cent (giấy $100), để bịt miệng cô 'gái đĩ già mồm'
-mặc dù cô Stormy Daniels, chỉ làm đĩ trên màn ảnh.

Giuliani là một luật sư lớn, và đã có lúc -nhờ khoa nói năng mạch lạc- ông được cử tri Nữu Ướcbầu làm thị trưởng.
Sau khi biết ông chỉ giỏi nói mà không biết cách làm những điều ông hứa hẹn, cử tri bầu người khác.
Mất ghế thị trưởng, ông trở lại nghề thầy cãi -cái nghề cần uy tín và lương tâm phục vụ khách hàng- cả hai yếu tố đó, Giuliani đều thiếu;
vì vậy mà cửa hàng 'bán nước bọt' của ông vắng teo; đang ế khách, ông chợt thấy một job ngon: làm luật sư cho Tổng Thống Trump -
vị lãnh đạo vừa sẵn mỹ kim, vừa nhiều quyền lực. Chỉ cần vừa lòng ông ta, là lại có ghế cao để ngồi, có tiền nhiều để rủng rỉnh.

Image
Rufoph W.Giuliani dự hội nghị của người Iran tại Hoa Thịnh Đốn ngày 5 tháng Năm, 2018. (Tasos Katopodis / Getty Images)
Ngay sau khi nhận job 'luật sư của Trump', ông giải thích là tổng thống đang trả góp mỗi tháng $35,000 cho luật sư Michael Cohen, trả góp cho đến lúc trả đủ $130,000 -số tiền ông Cohen tự ý ứng ra, trả trước cho cô Stormy Daniels -nữ tài tử thường đóng phim con heo- vì cô này tự xưng là tình nhân của tổng thống.
Giuliani giải thích cách nào mà tổng thống cũng thấy việc trả góp cho ông luật sư cũ của mình là đúng, nên ngày hôm sau – 5/3/18 - ông viết tweet xác nhận là ông đang trả góp, mà không ngờ bọn fake news xúm lại khai thác tin đó.

Ông Giuliani giải thích là ông đưa ra lập luận 'trả góp' như vậy là để tránh việc dư luận có thể diễn dịch là tổng thống vi phạm luật bầu cử, nhưng nhiều luật sư khác cũng đang phục vụ quyền lợi của tổng thống lại lo là lối diễn giải này sẽ tạo ra phản tác dụng.

Một đạo luật ban hành năm 1978 viết là mọi viên chức liên bang đều phải khai báo nợ nần trên $10,000 -và Tổng Thống Trump cũng không được miễn trừ. Điều này có nghĩa là tổng thống đã phạm đạo luật 1978 vì không khai báo ông thiếu nợ ông Cohen -luật sư cũ của ông.

Những người đồng nghiệp và có cùng một thân chủ -Donald Trump- với ông Giuliani cho là ông phạm tội 'lạy ông, tôi ở bụi này', loại tội không ai khảo mà rưng rưng khai ra hết; vì chính cái sáng kiến 'trả góp' gợi ra cái tội 'nợ mà không khai.'

Lối giải thích của ông Cohen là tự ông móc túi lấy ra 1,300 tờ giấy trăm đưa cho cô Daniels tạo ra một trường hợp vô lý -thân chủ 'ăn bánh', luật sư trả tiền- nhưng giúp Trump không phạm tội 'quên' khai báo nợ nần.

Cô phát ngôn viên Sarah Huckabee Sanders nói trước khi ông Giuliani khui ra việc trả góp, chưa bao giờ cô biết là tổng thống mắc nợ.

Một ông thầy dùi Dân Chủ (Democratic consultant) hành nghề tại Nữu Ước -ông George Arzt- thích thú nhận xét "mọi người đều ngạc nhiên không biết ông Giuliani đang múa vũ khúc nào; có lẽ vì tưởng là ông Trump thích náo loạn, nên ông ta tạo thêm náo loạn cho thân chủ."

Hôm thứ Sáu 5/4/18, tổng thống cũng lắc đầu chịu thua ông thầy cãi nguyên thị trưởng New York; tổng thống nói, "Mọi chuyện ông ta nói đều không đúng. Trước khi nói điều gì, phải hiểu thật kỹ." Ý tổng thống muốn dạy ông Giuliani một câu châm ngôn khác của VN - 'uốn lưỡi 7 lần, nói năng không vấp.'
Người luật sư cũ của tổng thống -ông Michael Cohen- 'dễ thương' hơn; ông là người gốc Do Thái, bố ông là một bác sĩ đã từng bị quân phát xít Đức giam trong lò đốt người (Holocaust), và mẹ ông là một nữ y tá.
Ông tốt nghiệp trường luật Thomas M. Cooley Law School năm 1991; năm sau ông làm luật sư chuyên cãi tích kệt giao thông, và kiện đòi bồi thường thương tích cho những người lái tắc xi-nói cách khác những thân chủ nghèo nhất trong giới thân chủ của luật sư.

Hơn 11 năm sau, ông ra ứng cử nghị viên thành phố New York, và khai thành tích là chủ của công ty Taxi Funding Corp.

Tháng Sáu 2017 sở thuế thành phố New York viết trát đòi vợ chồng Cohen $37,434 tiền thuế taxi chưa đóng; cũng năm đó ông vào làm cho tổ hợp The Trump Organization, nói cách khác ông mới làm cho tổng thống được một năm thì mắc nạn -công tố viện New York 'chụp' toàn bộ hồ sơ dịch vụ của ông tại nhà ông, tại văn phòng, và tại một phòng khách sạn mà ông thuê để tạm sống trong lúc văn phòng ông sửa chữa kiến trúc.

Fake news gọi ông là luật sư chuyên nắn bóp (fixer), vì thân chủ của ông -Tổng Thống Trump- thường gây đổ vỡ, mà kiện thưa chỉ gây ra tai tiếng bất lợi cho sự nghiệp chính trị của ông Trump. So sánh với vài chục chính khách vừa mất nghiệp vì lạm dụng tình dục, thì thành tích lạm dụng tình dục của tổng thống có thể cao hơn mọi người; nhiều người ra mặt tố cáo tổng thống, nhưng rồi dư luận xấu cũng lắng dần -một phần nhờ tài của fixer Cohen, trừ một vụ vỡ lở -cô Daniels đòi trả lại ông $130,000 để lấy lại quyền khui lớn liên hệ tình dục giữa tổng thống và cô ta.

Kể về uy tín nghề nghiệp thì tên tuổi Cohen không bằng một góc thành tích của Giuliani, nhưng kể về thành quả thì trong một năm dài, Cohen đã làm việc đắc lực, giúp đỡ rất nhiều cho thân chủ Trump, trong lúc Giuliani thất bại ngay trong công tác đầu tiên của ông phục vụ Trump.
Bí quyết của Cohen là biết rất rõ vai trò của mình, và cũng biết rất rõ tính tình thân chủ mình là ham nói, nên ông chỉ cắm đầu làm, mà không thưa, không thốt gì cả, nhường cái vinh quang thành công cho thân chủ, trong lúc một mình thầm lặng gánh chịu mọi khó khăn.
Cái hố của Giuliani là không biết bí quyết 'dựa cột' câm miệng mà nghe; ông đem sáng kiến khai tổng thống mắc nợ, (không lấy gì làm sáng) lên đài truyền hình làm talk show.
Ông sẽ bị 'đá' ra khỏi Bạch Cung; xin an ủi ông bằng câu: ông không phải là người đầu tiên bị tổng thống đá, và chắc chắn ông cũng không phải là người cuối cùng. Tiếng Tây gọi là 'mắm sốt'.
(ndt)
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Vùng lên hay là chết

Ng. Dân.
(Danlambao) - Đất nước Việt Nam chưa bao giờ đáng lo và đáng ngại như lúc này. Lo và ngại điều chi? Một đất nước đang bị mất, và một dân tộc đang trở nên bị trị... “Một ý nghĩ vô cùng yếm thế, và một tư tưởng rất “phản động”. Nếu là chính quyền đang cai trị, và nếu là người dân đang thụ hưởng có được lợi quyền, hoặc là những ai còn “mơ ngủ”, thì chắc chắn là phải nói như vậy.

Một đất nước đang phát triển, một dân tộc sau bao năm đấu tranh, nay giành được độc lập tự do và một chế độ “ưu việt” do một đảng lúc nào cũng “thành công và thắng lợi” đang cai trị, thì ai dám nói là “đáng ngại”, “đáng lo”? Chỉ có đám “phản động” và ‘thế lực thù địch” dụng tâm đánh phá?

Trên 43 năm, từ ngày nắm quyền lãnh đạo toàn đất nước và tính xa hơn nữa là từ ngày đảng CSVN hô hào kêu gọi toàn dân cùng một lòng theo đảng đứng lên đánh thực dân giành độc lập, rồi "đánh Mỹ để giải phóng đất nước", thắng lợi thành công, đến ngày hôm nay, đất nước, dân tộc VN đã ra sao?

- Theo đảng thì: Ta từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Đất nước hôm nay phát triển mọi mặt, và toàn dân đã được ấm no.

- Theo cái nhìn (khách quan) từ bên ngoài thì: Đại đa số người dân còn khổ, còn nghèo, và còn luôn bị áp chế bất công tàn bạo. Từ bao sự tàn bạo qua mấy mươi năm, người dân sợ hãi, người dân cứ phải an tâm, khuất phục, cúi đầu.

- Cũng có một số khác - một số được đảng ban ân, cho một vài ân sủng lợi lộc, có của có tiền, không ngần ngại bảo vệ đảng, vì đảng mà sẵn sàng chống lại bất cứ ai chống đảng và không chịu nghe theo lời đảng.

Mấy mươi năm thành công của đảng là: dối gian, ru ngủ, lừa gạc phĩnh phờ, và… tàn bạo.

“Hãy tin vào đảng - Mọi sự đã có đảng và nhà nước lo” - một câu nói từ mấy mươi năm, lúc nào cũng là “liều thuốc” để chữa trị: Trị những ý tưởng hoài nghi. Trị những nhập nhằng đảng nói và làm luôn khác biệt. Và trị một đám dân đen suốt đời nơi đáy giếng, nơi rừng sâu thăm thẳm tối tăm, một khi có chút ánh sáng “sự thật” soi rọi vào.

Cứ để đảng liệu toan, vì đảng là anh minh, là tài tình, sáng suốt… Từ mấy mươi năm là như vậy.

Từ những ngày nớp với giáo ngang vai, và cây tầm vông vạt nhọn. Với vũ khí thô sơ nhưng mà có tấm lòng kiên cường sắt đá. Với hiểm nguy không sợ, gian khổ không màng, và con đường dù có chông gai, muôn trùng nguy hiểm, ta không sờn chí. Hết thế hệ này sang thế hệ khác. Hết người này ngã xuống, người khác tiến lên, và đi đến thành công - thành công và thắng lợi cho đảng quang vinh. Thì như vậy, dân tộc VN đâu phải là yếu hèn, không ý chí? Nhưng mà, vẫn chỉ một lòng tin đảng, theo đảng, và để cho đảng dẫn lối soi đường… Thốt lên câu nói nghẹn ngào đau lòng là: “một đàn bò được xỏ mũi và chăn dắt từ những tên chăn súc vật”. Xin lỗi, lời ví von có phần mạo phạm, nhưng mà ý nghĩa nào khác chi hơn? Chỉ đáng tiếc là một dân tộc kiêu hùng lại bị “xỏ mũi dẫn đường” dắt đi từ một bọn cướp.

Xin trở về với thực tại:

Đất nước VN, sau 43 năm, từ ngày hoàn toàn thống nhất, từ ngày một đảng độc quyền thống lãnh và cai trị, ngày hôm nay, ta thấy đươc những gì?

- Bộ mặt của đường xá mở rộng. Hình ảnh của những khu nhà cao tầng san sát. Sinh hoạt tấp nập của một xã hội với nhiều tiện nghi vật chất. Hình thức tráng lệ nguy nga không thua gì các nước văn minh tiên tiến. Có phải là mức phát triển của một đất nước hôm nay? Vì bao vật chất phát triển này là của ai, và dành lấy cho ai hưởng thụ? Chắc không phải là cho đại đa số toàn dân?

Người dân vẫn bần hàn cơ cực. Người dân vẫn đói khát lang thang. Người dân vẫn không có nhà để ở, không có đất để sinh hoạt nuôi trồng. Và người dân - dân oan (bị cướp đoạt tài sản, nhà cửa ruộng đồng) bơ vơ lang bạt đi khiếu kiện đòi công bằng, công lý (10-15-20-30 năm) không được ai giải quyết. Người dân phải đi làm thuê ở mướn nơi xứ người để kiếm miếng ăn, để có tiền gởi về cho đảng…

- Một đất nước gọi là đã được phát triển, đã có hạnh phúc ấm no…? Cái gì được gọi là phát triển? Và ai thật sự là hạnh phúc ấm no? Người dân hay đảng? Xin được minh chính trả lời?

- Một đất nước mà hôm nay, cấp lãnh đạo cuộc sống với mọi vinh sang như vua chúa thời phong kiến. Và người dân bần cùng, cơ cực, bất công, oan khuất còn hơn thời thuở thực dân.

- Một đất nước mà sau 43 năm luôn rêu rao là "đánh đuổi đế quốc, giành lấy độc lập tự do", mà bây giờ bè lũ Tàu (kẻ thù của dân tộc) được rước vào ngự trị: làm ăn chiếm lĩnh từng phần, và sinh sống tư do, đặc lợi, đặc quyền hơn người bản xứ.

- Một đất nước mà toàn bộ các cấp lãnh đạo đều “hèn với giặc, ác với dân”, luôn cúi lòn phĩnh nịnh ngoại bang, và đối xử với dân như cỏ rác, súc vật chỉ vì muốn được hưởng lợi, uy quyền, giàu có vinh sang.

- Một đất nước bị đầu độc - độc hại về mọi mặt - môi trường, xã hội, thực phẩm thức ăn và độc hại cả tư tưởng, văn hóa, con người…

- Một đất nước với tham nhũng, bất công, bạo tàn, giết chóc… Một xã hội điên loạn, băng hoại, bạo hành, bạo lực lan tràn cùng khắp mọi nơi.

Ngày trước, theo lời đảng gọi: "miền Bắc thắt lưng buộc bụng, tất cả cho giải phóng miền Nam, hy sinh mạng sống máu xương; hy sinh tài vật lực để chi viện cho ½ đất nước trong cảnh khốn cùng, bị bốc lột đày đọa… Và miền Nam thì tuông đổ máu xương để quyết lòng đánh Mỹ."

“Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng đất nước mạnh giàu, to đẹp gấp 10 lần hơn”. Bây giờ, Mỹ cút, ngụy nhào, sau 43 năm hoàn toàn giải phóng, đất nước “to đẹp”, “giàu mạnh” cở nào? Tụt hậu (so với lân bang) bao chục, trăm lần? Và nhà nước ta “ăn xin”, “cầu viện” sao mãi hoài không dứt?

- Đất nước với tài nguyên khánh kiệt. Kinh tế suy sụp. Biển đảo bị chiếm. Ngư dân bị giết. Ruộng đồng khô hạn, người nông dân đói kém, kiếm sống khắp nơi. Vậy mà “đảng ta” ngất ngưỡng vinh sang nhà cao cửa rộng: những vila nghìn tỷ, những biệt phủ dát vàng… đã nói lên điều gì? Giải phóng cho ai? Và ai ấm no, sung túc? Người dân hay đảng?

Vơ vét tận cùng, tham lam vô độ… Và tột cùng của dối gian, tàn bạo, lưu manh. Một đảng chỉ biết củng cố lợi quyền cho bè lũ. Một đảng ươn hèn không biết nhục. một đảng khoác lác không biết ngượng. Vô liêm sĩ không cùng… Một đảng cách biệt, xa hẳn người dân, thì không còn tư cách gì để lãnh đạo toàn dân như bao năm hô hào kêu gọi. Một đảng cần phải bị loại trừ.

Dân tộc Việt Nam, một dân tộc qua bao nghìn năm bất khuất, kiên cường, vùng lên đánh đuổi giặc. Một dân tộc cũng đã góp phần, và bị đảng lợi dụng đánh đuổi xâm lăng. Mấy mươi năm tin đảng để phải tuông đổ máu xương giành lấy tự do, độc lập. Nhưng rồi, lòng tin bị lợi dụng, bao hy sinh bị phí phạm, lãng quên. Một đảng chỉ biết địa vị lợi quyền, và cúi đầu khuất phục kẻ thù dâng nạp non sông, đang đưa dân tộc vào chổ chết, vào vòng nô lệ. (Hiện tình đất nước ngày hôm nay đã cho thấy rõ là vậy).

Vậy thì dân tộc VN sẽ phải tính sao đây? Vùng lên tận diệt cái đảng bán nước để toàn dân có được sống còn, hay an tâm, cam chịu… vẫn tin theo đảng để đi vào chổ chết?

Tổ quốc anh linh đang gọi. Hồn thiêng sông núi đang chờ. Dân tộc VN phải vùng dậy để tồn sinh.

14.05.2018

Ng. Dân.

danlambaovn.blogspot.com
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Image

Đã ra "vấn đề" Trọng không lú!
Nguyễn Ngọc Trác
(Danlambao) - Đọc bài "Đàn linh cẩu thời @ đang cấu xé lẫn nhau" của tác giả Cánh Dù Lộng Gió trên Dân Làm Báo, chợt thấy phản hồi dưới đây:

"Thật là nực cười. Khi mà trong đội ngũ cán bộ Đảng viên hay là công chứ còn có tham nhũng thì lại kêu ca này nọ. Đến khi Đảng, toàn thể cấp lãnh đạo nghe được lời dân rồi giao cho bác Trọng chủ trì. Bác xử lí được những sai phạm lớn thì lại lồi lên một cái nhóm rận chủ đổ cho bác là thanh trừng nội bộ để đưa đàn em vào. Thế như thế nào thì mới vừa cái đám rận chủ đây?"

Xem ra cũng khá thú vị khi "mổ" (nhưng không "xẻ") ý tứ câu chữ trên để hầu quý độc giả. Mọi người đều biết chữ "rận" - vốn dĩ là một cách nói "trại" giữa chữ "dê" và chữ "rờ" mà Cộng Sản Bắc Kỳ luôn đọc như một, nhằm châm chọc những người đấu tranh cho dân chủ.

Còn bây giờ... độc giả Dân Làm Báo cùng tôi "mổ" nhé!

Dù là DLV hay LL47, sau đây xin phép (độc giả DLB, chứ không phải xin phép bọn CSVN) gọi tắt là "DLV&47".

1. Tên DLV&47 nói: "Khi mà trong đội ngũ cán bộ Đảng viên hay là công chứ còn có tham nhũng thì lại kêu ca này nọ", điều này có nghĩa, dân đen VN bao nhiêu năm nay chỉ biết than vãn, càm ràm, chửi bới v.v... và luôn "cầu khẩn" để mong "đèn đảng soi xét". Cũng chính từ đó, nên bọn CSVN thấy tội nghiệp quá, khi tháng này qua năm nọ cứ phải nhìn "hàng đàn" con-vật-người lôi thôi lếch thếch, vạ vật khắp nẻo và sống lây lất đầu đường xó chợ, nên những tên bán nước hại dân (cũng) thấy đôi chút mủi lòng, vì thế...

2. ... mỗi đêm, sau những bữa ăn toàn "đạm" và tốn rất nhiều "bạc"; sau những trận thác loạn với rượu mạnh và gái; sau những cơn ngả ngớn với ma túy và hồng phiến; sau những giờ đồng hồ "foot masage" và "body masage" , dù chăn ấm nệm êm, chúng vẫn không tài nào chợp mắt, bởi tiếng oan hồn rên rỉ vọng về, xói vào tai bọn chúng, từ những con phố vắng lặng trong bóng đêm với ánh đèn vàng mờ ảo hắt hiu. Dù sau những tấm rèm Thượng Hải mềm mượt và mát lạnh, những chiếc gối bằng lông ngỗng và cả những "tấm nệm làm bằng thịt gái trẻ", tất cả những thứ đó vẫn không thể nào che khuất bóng quế chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện, với đầu tóc bù xù và đôi mắt trừng trừng cùng hai hàng huyết lệ, đang hiện về đòi nợ. Bởi vì quá hãi hùng, lại vẫn buộc phải giữ hình ảnh "đảng ta là đạo đức là văn minh" nên tên DLV&47 mới vô tình tiếp tục cung khai: "Đến khi Đảng, toàn thể cấp lãnh đạo nghe được lời dân rồi giao cho bác Trọng chủ trì". Đúng vậy, ...

3.... chỉ đến khi "nghe được lời dân" như nghe lời rên rỉ trong tắt nghẹn của những dòng máu trong cổ họng sủi đầy bọt phẫn hận, cùng những tiếng thét gào rền vang như sấm động từ những ngôi mộ tan hoang với xương tàn cốt lạnh bị ném vung vãi, sau những "chiến cuộc" cướp đất thành công vang dội, nên bọn đâu sỏ hãi hùng, vội vàng nhau "giao cho bác Trọng chủ trì". Thật quá quý hóa...

4.... bởi "Bác xử lí được những sai phạm lớn...". Không hiểu tên "bác Trọng" xử lý như thế nào mà "lại lồi lên một cái nhóm..." ở ngay thành Hồ, dân chúng đang tố cáo trong trào dâng uất hận, tựa những trận sóng dữ của ngày biển động cấp 12, đập vào "ghềnh đá Thủ Thiêm" đang vỡ nát ra từng mảnh. Vâng! Chính những "mảnh đá hờn căm" tung tóe khắp Thủ Thiêm làm cho "rận chủ" không còn cách nào khác phải "...đổ cho bác là thanh trừng nội bộ để đưa đàn em vào". Vì vậy, cả bộ chính trị đang quá hốt hoảng, ra lệnh mồm cho đám "báo chí nhà nước" ngưng đưa tin. Vì vậy, tên DLV&47 mới hỏi...

5.... "Thế như thế nào thì mới vừa cái đám rận chủ đây?". Trác tôi nhắm mình kham hổng có nổi, sau khi hết sức "mổ phần đầu", nên nhờ độc giả DLB ..."mổ" tiếp. Quý độc giả giúp Trác cho đến khi nào "mổ" nó "từa lưa", rồi đem qua Trung Cộng "bán nội tạng bác Trọng của nó" thì... xin dừng tay...

Với năm đoản văn sắp xếp theo phản hồi của tên DLV&47, quý độc giả thấy rất rõ, ngoài việc tự bộc lộ tư tưởng khinh dân như cỏ rác của "cha con" nhà bọn CSVN vong bản, tên DLV&47 đã vô tình làm lộ "bí mật quốc gia", đó là chúng được huấn luyện kỹ thuật "chiến tranh tâm lý" từ bọn đầu sỏ, nhưng rất thô vì chỉ có một... kiểu, mà Trác xin phép "diễn nôm" là: "bác Trọng" biết rồi, từ từ rồi "bác" giải quyết hết, "bác" thương dân lắm vì bác là "người bắc có ní nuận" chứ không phải tụi cộng sản nam kỳ như bọn 3X hay con heo Lê Thanh Hải đâu. Yên chí! Chờ!

Nguyễn Phú Trọng đang tung ra chiến dịch rất lớn trên mọi lĩnh vực để tự biến mình thành một "vị cứu tinh" không khác Hồ Chí Minh năm xưa. Lộ mẹ nó rồi!

"Thế như thế nào thì mới vừa cái đám cộng sản bán nước đây?". - Người dân chúng tao hỏi! Có giả nhời không thì bảo?!

Nguyễn Ngọc Trác
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Tiền Bối Của John Kelly Cũng Không Thể Hội Nhập
Nguyễn Thanh Việt
Tác giả là nhà văn và nhà giáo,
đã đến Hoa Kỳ dưới dạng tỵ nạn Việt Nam
Tôi đã quên bãng một kỷ niệm về mẹ tôi khi bà ngồi một mình, cất giọng đọc lớn từ một tờ thông báo của nhà thờ. Với trình độ học vấn tiểu học, đó là cách duy nhất bà có thể đọc. Là một đứa trẻ Mỹ lưu loát tiếng Anh, tôi thấy thương cho mẹ, và có lẽ, cũng len thêm một chút hổ thẹn.

Ký ức đó đã trở lại trong tôi qua những lời nói của ông Chánh Văn Phòng Tòa Bạch Ốc John Kelly, khi ông tả những người di dân bất hợp pháp đến từ biên giới phía Nam như những người “khó có thể đồng hóa vào xã hội Hoa Kỳ, vào xã hội tân tiến của chúng ta.”

“Họ hầu hết là dân quê mùa. Họ đến từ những xứ mà bình thường trình độ học vấn chỉ đến lớp bốn, năm, hoặc sáu. Họ không nói được tiếng Anh.” Ông Kelly nói, “Họ khó mà hội nhập được, họ đâu có kỹ năng chuyên môn nào. Họ không phải là người xấu. Họ có lý do để đến đây. Và tôi thông cảm với lý do của họ. Nhưng luật là luật.”

Ông Kelly cảm thấy thương hại những người này. Trong số đó, cũng giống như mẹ tôi, có người sinh ra từ vùng thôn quê. Nhưng ông Kelly— như Tổng thống Trump, mới tuần trước đây đã gọi một số di dân trái phép nào đó là “đồ súc vật”— không thể thông cảm cho họ. Tầm nhìn lãnh đạm của họ lại được nhiều người Mỹ chia sẻ.

Ngay cả một số bạn bè Việt-Mỹ của tôi, những người mà, dù đã đến đất nước này dưới dạng di tản tỵ nạn chiến tranh, cũng cho rằng Hoa Kỳ không nên nhận thêm bất cứ người tỵ nạn nào nữa, nhất là những người từ các nơi như Syria. Một vài người, như ông thị trưởng Mỹ gốc Việt của thành phố Westminster, California, nơi đông đảo dân Việt hải ngoại cư ngụ nhất, còn kêu lên rằng Hoa Kỳ không nên nhận thêm bất cứ người di dân trái phép nào nữa, vì trong bọn họ có cả “bọn tội phạm”.

Chúng ta là những người tỵ nạn lương thiện, họ lập luận như vậy. Còn dân mới đến là những người tỵ nạn xấu.

Từng lớn lên trong cộng đồng tỵ nạn người Việt ở San Jose, California trong những thập niên 1970 và 1980, tôi có thể chứng nhận rằng đã có rất nhiều người tỵ nạn xấu trong chúng ta. Gian lận phúc lợi. Lừa gạt bảo hiểm. Hối lộ. Bạo lực băng đảng, với biệt tài riêng đột nhập tư gia.

Tất cả những xấu xa đó đều đã được lãng quên. Người Mỹ gốc Việt giờ đây đã là phần tử của “thiểu số khuôn mẫu”, những người tin rằng họ đã tự thành đạt, đã không nhờ hoặc chỉ nhờ rất ít vào sự trợ giúp của chính phủ. Những người đó chẳng khác gì ông Kelly, hậu duệ của người di dân Ái Nhĩ Lan và Ý, gồm người lao động không có tay nghề với lõm bõm vài câu tiếng Anh. Quên lãng nguồn gốc là đặc tính chung của mọi người Mỹ, bởi chúng ta tin rằng đây là đất nước của sự khởi đầu.

Điều mà một số người trong chúng ta thường quên là gần như trong mỗi thời điểm của lịch sử đất nước, những người đã được pháp luật công nhận là công dân Mỹ đều kiếm ra được những mục tiêu mới để gán cho cái tội không thể đồng hóa: dân bản địa, Mễ thua cuộc, dân nô lệ, hoặc những di dân mới, loại chung là dân-da-mầu.

Năm 1751, ngay cả trước khi lập quốc, Benjamin Franklin đã viết rằng “Có lẽ tôi bị ảnh hưởng bởi cục diện của nước tôi, bởi tính thiên vị là điều tự nhiên trong nhân loại.“ Ông ưa chuộng “tiếng Anh” và “dân trắng,” và không muốn Pennsylvania trở thành một “thuộc địa của kẻ ngoại bang”, những kẻ “không bao giờ chấp nhận ngôn ngữ hoặc phong tục của chúng ta, cũng như họ không thể có được màu da như chúng ta”. Ông ám chỉ người Đức.

Người Mỹ gốc Đức bây giờ được coi là “dân trắng”, phần vì màu da, phần vì cách suy nghĩ, và phần vì quan điểm. Chính sự “trắng hóa” đó đã cứu người Mỹ gốc Đức để họ tránh cảnh bị tống hàng loạt vào các trại giam trong thời Đệ Nhị Thế Chiến như trường hợp dân Mỹ gốc Nhật. Từ những bài học lịch sử như vậy, ta sẽ không ngạc nhiên khi thấy một số người Mỹ gốc Việt háo hức vứt bỏ quá khứ tỵ nạn của mình, luôn cả ký ức vì sao chỉ có 36 phần trăm dân Mỹ chấp nhận người Việt tỵ nạn sau 1975.

Cái lựa chọn đó hiện hữu trong lòng mỗi di dân tỵ nạn và hậu duệ của họ. Ông Kelly và một số người Mỹ gốc Việt đã chọn quên đi quá khứ của mình hoặc thay vào đó, tự khoác cho mình và gia đình mình cái can trường, tự lập, tốt đẹp của người Mỹ, hơn hẳn những di dân hoặc tỵ nạn mới nhất, cũng như đầy đe dọa nhất. Vì quên đi dĩ vãng, những người Mỹ này lại tái diễn cảnh khởi đầu của đất nước—với nỗi lo sợ triền miên đối với những ai đen đậm hơn, khác biệt hơn.

Tôi chọn cái ký ức về lòng dũng cảm của mẹ tôi, và thưở ban đầu đó trước khi bà trở thành một công dân Mỹ và đổi tên thành Linda. Tên cúng cơm của bà là Bảy, số 7, vì gia đình người Việt đông con thường gọi con bằng số cho dễ, thay vì gọi tên. Cùng với bố tôi, với học vấn bậc trung học, mẹ đã vươn lên từ cảnh quê mùa nghèo khổ để trở thành một người thương gia thành công qua những quyết định rất liều lĩnh, trong đó quyết định đầu tiên là rời miền Bắc di cư vào Nam năm 1954. Bố mẹ tôi đành mất gần như tất cả trong sự chọn lựa liều lĩnh nhất để di tản sang Hoa Kỳ tỵ nạn năm 1975.

Khi tôi chứng kiến cảnh mẹ cất cao giọng đọc một mình, bà đã khởi sự làm ăn ở Mỹ được hơn chục năm rồi, và một lần nữa, đã trở thành một thương gia thành công. Bà bị bắn một lần ờ ngay trong tiệm bà, lúc đó tôi không có mặt, và một lần khác bị một tên cướp chĩa súng vào mặt tại nhà, lần này thì tôi đã chứng kiến.

Mẹ tôi không thạo tiếng Anh, nhưng trong công việc bà đã giỏi đủ để đóng góp tiền thuế nhiều hơn nhiều người Mỹ. Bà đã từng và luôn tục là người can đảm, nhưng nhiều người Mỹ coi bà chỉ là kẻ ngoại cuộc, kề cả cái người đã treo bảng trên cửa sổ một tiệm gần tiệm thực phẩm của bố mẹ tôi tại San Jose: “Thêm một người Mỹ mất kế sinh nhai vì dân Việt.”

Nhờ những gì mẹ đã làm, giờ đây tôi đã ăn học thành tài và có một mái ấm, để tôi cũng có thể trở thành một người Mỹ dễ quên, nóng lòng muốn được những người Mỹ khác chấp nhận, và sẵn sàng chứng tỏ cái Mỹ tính của mình bằng cách ngăn chận những người như cha mẹ tôi vào đất nước này. Nhưng tôi tự cảm thấy mình là một trong những người Mỹ gốc Việt—và rât nhiều người trong chúng ta—đã không hề quên mình phải đồng hành với những người di dân và tỵ nạn, với người nghèo khổ và bị bỏ rơi, những người với hoàn cảnh rất giống mẹ tôi.

Bà có cần đâu cần lòng thương hại hay sự hổ thẹn của tôi. Chỉ cần lòng bác ái và kính trọng.

(Nguồn https://www.nytimes.com/2018/ 05/19/opinion/sunday/john- kelly-refugees-immigration. html?smid=tw-nytopinion&smtyp= cur)

Web:www.pivotnetwork.org Facebook: https://www.facebook.com/ PIVOTorg/ Twitter: @PIVOTorg
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »


Image

So sánh số phận 2 dân tộc Hàn quốc - Việt Nam
Trong bối cảnh liệu Hội nghị thượng đỉnh Trump-Kim có xảy ra hay không?


Luật sư Đào Tăng Dực

- Những người Việt trong cộng đồng tại hải ngoại, khi có tiếp xúc với những người Tây Phương hoặc các chủng tộc khác, thường gặp nhiều khó khăn để giải tích tại sao, cộng đồng người Việt Hải Ngoại lại thành công về mọi phương diện, không thua kém cộng đồng người da trắng, da vàng và đôi khi vượt trội, trong khi đất nước Việt Nam lại là một trong những quốc gia nghèo khổ, tham nhũng, kém phát triển nhất thế giới.

Khi chúng ta nêu ra lý do là vì chế độ CSVN độc tài, tiêu diệt mọi đối lập và sử dụng các công ty quốc doanh lũng đoạn kinh tế, củng cố tham nhũng, làm chậm sự phát triển kinh tế, thì họ cảm thấy rất khó tin vì họ cho rằng trên đời không thể nào có những chế độ như thế. Họ liền hỏi lại, như thế thì hệ thống tòa án để đâu, quân đội đâu, cảnh sát đâu? Thì chúng ta lại đi vào những giải thích rất dài dòng.

Tuy nhiên khi chúng ta gặp những người bạn đến từ Nam Hàn thì sự thông cảm vô cùng nhanh chóng. Một khi họ nghe mình giải thích rằng đất nước chúng ta chậm tiến vì bị cộng sản cai trị thì họ hiểu ngay và bày tỏ lòng chia xẻ sự bất hạnh của dân tộc Việt Nam.

Khi chúng ta thân thiết hơn với họ, chúng ta liền nhận xét ngay rằng, tuy họ rất hãnh diện vì sự phát triển vượt bực của Nam Hàn trên các phương diện kinh tế và dân chủ hóa đất nước, nhưng họ vô cùng xấu hổ vì sự hiện điện của Bắc Hàn, không những như một chế độ CS, mà còn như một chế độ CS theo truyền thống Stalinist nữa. Họ cho rằng, CS Bắc Hàn còn tệ hại hơn CSVN và như thế, tuy họ có một nửa đất nước tự do và phồn thịnh, nhưng người dân trên nửa còn lại thì sống không khác những con vật.

Sự đồng cảm của họ đối với dân tộc VN dĩ nhiên là có cơ sở. Cả hai dân tộc đều oai hùng bất khuất, vượt sống sau những đêm dài lịch sử phải phấn đấu với Bá Quyền Trung Quốc. Sau đó, sự du nhập của Phong trào CS Đệ Tam Quốc Tế qua các nhân vật lịch sử như Hồ Chí Minh và Kim Nhật Thành đã khai sáng 2 đảng CS liên hệ, trá hình dưới danh nghĩa 2 đảng Lao Động.

Cả 2 quốc gia không phải là không có những đảng phái đối lập cạnh tranh với các đảng CS, nhưng vào năm 1949, với sự chiến thắng của Đảng CSTQ, dưới quyền lãnh đạo của Mao Trạch Đông, thì các đảng CS Việt Nam và Hàn Quốc vươn lên, tiêu diệt mọi thành phần quốc gia.

Trong giai đoạn hậu Đệ Nhị Thế Chiến, Đại Hàn dưới mắt của cả Hoa kỳ lẫn Trung Quốc, có một vị trí chiến lược quan trọng, như một vùng trái độn, giữa lục địa Trung Quốc, cũng như thủ đô Bắc Kinh và quân đội Hoa Kỳ (đồn trú tại Nhật Bản). Chính vì thế khi đảng CS Triều Tiên phát động cuộc chiến xâm lược toàn bộ bán đảo Triều Tiên, năm 1950, với sự tham gia của hằng trăm ngàn quân Trung Cộng, đẩy lùi phe quốc gia và Hoa Kỳ về một vùng đất nhỏ ven biển thì Hoa Kỳ phản công. Sự giao tranh dừng bước với một cuộc ngưng bắn tạm thời kéo dài đến hôm nay chia cắt đất nước làm hai.

Cũng cùng thời điểm đó, Pháp Quốc là chủ nhân ông thuộc địa Việt Nam thất trận tại Điện Biên Phủ năm 1954. Hồ Chí Minh và đảng CSVN bị Trung Quốc và Liên Xô ép buộc ký Hiệp Định Geneve chia cắt đất nước năm 1954. Tuy nhiên ngay từ đó, CSVN đã chuẩn bị kế hoạch và gài người để lũng đoạn hệ thống chính trị và xã hội dân sự miền nam, hầu tổng tấn công xâm chiếm sau đó.

Ngày hôm nay, toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam nằm dưới sự cai trị của người CS, trong khi chỉ miền Bắc Hàn Quốc chịa số phận cay nghiệt này. Tuy nhiên tính về giai đoạn lịch sử thì cả 2 đảng CSVN và Lao Động Bắc Hàn hầu như 2 đảng cộng sản song sinh.

Mặc dầu gần đây, thế giới sôi động vì tình hình Triều Tiên, bắt đầu bằng những cuộc thí nghiệm nguyên tử và phi đạn liên lục địa liên tục, sau đó là thương thuyết hòa bình bất ngờ với chính quyền dân chủ Nam Hàn ngày 27 tháng 4 vừa qua và mới nhất là đề nghị Hội Nghị Thượng Đỉnh giữa TT Hoa Kỳ Donald Trump và Lãnh Tụ Kim Jung-Un của Bắc Triều Tiên về võ khí nguyên tử.

Một cách tổng quát, nhiều người lập luận rằng nhân dân Đại Hàn may mắn hơn nhân dân Việt Nam. Lý do là vì vào thời điểm 1975, chủ nghĩa CS đang trên đà bành trướng và Hoa Kỳ cũng như thê giới tự do đang rơi vào khủng hoảng chính trị (là Watergate) và Kinh Tế (về dầu hỏa Trung Đông).

CSVN lúc đó đang quyết tâm chinh phục miền nam như công cụ bành trướng chủ nghĩa của Liên Xô và Trung Quốc.

Ngày hôm nay, toàn bộ chủ nghĩa CS đã và đang tiếp tục thoái trào. Bắc Hàn tuy có võ khí nguyên tử nhưng chỉ còn thoi thóp về kinh tế. Dân chúng lầm than và dưới sự tuyên truyền liên tục của chính quyền dân chủ Nam Hàn, có thể nổi loạn bất cứ lúc nào.

Một áp lực khác vô cùng lớn lao trên CS Bắc Hàn phát xuất từ đàn anh Trung Quốc. Thật vậy, những phiêu lưu nguyên tử của Bắc Hàn về tuy có tính chiến lươc thuận lợi cho việc bảo vệ chế độ Bình Nhưỡng, nhưng vô cùng nguy hiểm trên phương diện chiến lược đối với Bắc Kinh. Lý do là vì sự hiện diện của vũ khí nguyên tử Bắc Hàn là biện minh vô cùng thuyết phục, hầu các chính quyền Nam Hàn lẫn Nhật Bản tăng cường quân sự. Riêng Nhật Bản sẽ tái vũ trang kể cả chính thức hóa các hàng không mẫu hạm và trang bị vũ khí nguyên tử.

Không có sự đe dọa nào lớn lao và kinh hoàng cho Trung Quốc bằng một nước Nhật tái vũ trang và sở hữu vũ khí hạt nhân.

Chính vì thế, tuy CS Bắc Hàn đưa ra nhiều yêu sách và hăm dọa trước ngày đàm phán 12 tháng 6 sắp đến, hoặc có thể hủy bỏ cuộc đàm phán này ngắn hạn. Tin tức gần đây cho thấy TT Hoa Kỳ Donal Trump tuyên bố hủy bỏ hội nghị hội nghị thượng đỉnh ngày 12 tháng 6 vì những khó khăn do CS Bắc Hàn gây ra, nhưng sau đó một ngày lại tuyên bố có thể tiếp tục vì thái độ hòa hoãn hơn của Bình Nhưỡng.

Tuy nhiên khách quan mà nói thì các thái độ khác nhau của CS Bắc Hàn chỉ là những trò hề vô thực chất. Các áp lực từ bên trong của nhân dân rên xiết, hoặc từ bên ngoài của đàn anh Trung Quốc và nhu cầu duy trì chế độ, sẽ buộc CS Bắc Hàn đàm phán sớm muộn mà thôi.

Sự thật oái ăm là, trong giai đoạn này của lịch sử, con đường duy nhất để các chế độ CS sống còn, từ Việt Nam đến Bắc Hàn, là dùng nhân dân của chính họ, như những con tin nhân quyền, hầu thương thuyết những hiệp ước về kinh tế, kéo dài quyền thống trị của giai cấp chóp bu trong đảng trên sự thống khổ của toàn dân.

Một cách tổng quát thì cả 2 dân tộc Hàn Quốc và Việt Nam đều là những vật hy sinh vô cùng bất hạnh cho sự sống còn của 2 định chế song sinh, phi nhân nhất của nhân loại, còn sót lại của thế kỷ 21: đảng CSVN và đảng Lao Động Bắc Hàn.

Sự cáo chung của 2 định chế này tăng tốc tiến trình dân chủ hóa và sẽ kéo theo sự sụp đổ của chính đảng CSTQ lẫn sự cáo chung của nhiều chế độ độc tài khác trên thế giới, khai sinh một

Kỷ nguyên dân chủ, hòa bình và thịnh vượng chưa từng có cho nhân loại.

26.05.2018
Luật sư Đào Tăng Dực
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Nhân dân đã điểm mặt và lịch sử sẽ ghi tên những tội đồ
dâng giang sơn Việt Nam cho Tàu cộng và đẩy dân tộc Việt Nam vào Bắc thuộc


Phạm Đình Trọng

(Danlambao) - ...Dù kỳ họp Quốc hội lần này hay kỳ họp Quốc hội lần sau bấm nút cho ra đời luật Đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt Vân Đồn - Bắc Vân Phong - Phú Quốc, xẻ đất, xẻ biển, xẻ thịt cơ thể Tổ quốc Việt Nam nhượng cho Tàu Cộng 99 năm, 70 năm hay 50 năm, đánh đổi lấy sự bảo hộ của Tàu Cộng cho sự tồn tại của đảng CSVN thì Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Chí Dũng cùng những ông nghị, bà nghị cộng sản bấm nút chấp thuận dự luật này đều là những tội đồ ô nhục của giống nòi Việt Nam, những tội đồ kế tiếp sau Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, Lê Đức Anh, Nguyễn Văn Linh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Võ Kim Cự. Tội đồ bán nước!...

*

1988. Với lệnh trói tay chiến sĩ Việt Nam giữ đảo Gạc Ma trong quần đảo Trường Sa không được nổ súng chống trả quân Tàu Cộng tràn lên cướp đảo, Lê Đức Anh, Bộ trưởng bộ Quốc phòng nhà nước cộng sản Việt Nam đã dâng Gạc Ma cho Tàu Cộng và biến 64 chiến sĩ Việt Nam giữ Gạc Ma thành tấm bia sống cho lính Tàu Cộng thảm sát.

1990. Nguyễn Văn Linh, đảng trưởng cộng sản Việt Nam dẫn đầu đoàn hàng thần sang Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Tàu Cộng ký cam kết Thành Đô chấp nhận sự bảo kê của Tàu Cộng cho sự tồn tại của đảng CSVN trước bão táp của thời đại đang cuồn cuộn nổi lên quét sạch bãi rác cộng sản của lịch sử khỏi đời sống chính trị loài người. Cam kết Thành Đô đã mở ra một thời Bắc thuộc mới đau đớn của dân tộc và ô nhục của lịch sử Việt Nam.

2001. Nông Đức Mạnh, đảng trưởng CSVN ký Tuyên bố chung với đồng cấp Tàu Cộng Giang Trạch Dân, cam kết đón Tàu Cộng vào khai thác bô xít Tây Nguyên. 2009, Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng nhà nước CSVN tuyên bố: Khai thác bô xít Tây Nguyên là chủ trương lớn của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam. Nông Đức Mạnh và Nguyễn Tấn Dũng đã rước hàng sư đoàn quân Tàu Cộng mặc bộ đồ công nhân trá hình là những lao động khai thác bô xít vào chiếm lĩnh Tây Nguyên, biến điểm cao chiến lược Tây Nguyên thành đất nhượng cho Tàu Cộng, người Việt không được lai vãng đến.

2006. Là Thủ tướng, Nguyễn Tấn Dũng ký quyết định thành lập khu kinh tế Vũng Áng. 2008, là Trưởng ban Quản lý Khu kinh tế Vũng Áng, Võ Kim Cự đã ký vượt thẩm quyền cấp phép cho Công ty Hưng Nghiệp Formosa đầu tư dự án Nhà máy liên hợp luyện gang thép và cảng nước sâu Sơn Dương với thời hạn 70 năm. Hưng nghiệp Formosa thương hiệu là doanh nghiệp Tàu Đài Loan nhưng tiền đầu tư vào Vũng Áng, công nghệ và con người đổ bộ vào Vũng Áng là Tàu đại lục. Sau bức tường sừng sững, Vũng Áng đã trở thành lãnh địa riêng của Tàu Cộng, thành căn cứ quân sự, thành pháo đài cắt đôi đất, cắt đôi biển Việt Nam.

Xả thải giết chết sự sống của biển Việt Nam, Formosa là thảm họa khủng khiếp, lớn lao, lâu dài của sự sống trên đất nước Việt Nam. Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Võ Kim Cự là những tội đồ dâng Vũng Ánh cho Tàu Cộng cũng là tội đồ giết chết sự sống Việt Nam.

2018. Luật Đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt Vân Đồn - Bắc Vân Phong - Phú Quốc do Bộ trưởng Kế hoạch Đầu tư Nguyễn Chí Dũng chủ trì soạn thảo được trình ra Quốc hội. Toàn bộ nội dung luật, cách diễn đạt của luật cho thấy luật chỉ hướng về Tàu Cộng, luật làm ra chỉ để dành ba vùng đất yếu huyệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc trên ba miền đất nước Việt Nam dâng cho Tàu Cộng trong 99 năm. Để giấu giếm ý đồ đó, trong từ ngữ, luật né tránh tuyệt đối nhắc đến tên Tàu Cộng và tên Tàu Cộng được thay bằng “nước chung đường biên giới với Quảng Ninh”.

Qua chỉ lệnh của Chủ tịch Quốc hội Thị Kim Ngân với ủy ban Thường vụ Quốc hội: “Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật không trái Hiến pháp, phải bàn để ra luật chứ không thể không ra luật”, cho thấy luật mở ba đặc khu kinh tế Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc để đón Tàu Cộng vào Việt Nam là ấp ủ, là hoài thai từ bộ Chính trị mà đứng đầu là đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng và luật đã được đảng trưởng cùng bộ Chính trị xét duyệt, xác quyết rồi chỉ còn thủ tục đưa ra Quốc hội để hợp thức hóa mà thôi.

Dù kỳ họp Quốc hội lần này hay kỳ họp Quốc hội lần sau bấm nút cho ra đời luật Đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt Vân Đồn - Bắc Vân Phong - Phú Quốc, xẻ đất, xẻ biển, xẻ thịt cơ thể Tổ quốc Việt Nam nhượng cho Tàu Cộng 99 năm, 70 năm hay 50 năm, đánh đổi lấy sự bảo hộ của Tàu Cộng cho sự tồn tại của đảng CSVN thì Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Chí Dũng cùng những ông nghị, bà nghị cộng sản bấm nút chấp thuận dự luật này đều là những tội đồ ô nhục của giống nòi Việt Nam, những tội đồ kế tiếp sau Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống, Lê Đức Anh, Nguyễn Văn Linh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Võ Kim Cự. Tội đồ bán nước!

10.06.2018
Phạm Đình Trọng
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Image

Ván bài đã ngửa
Điền Phương Thảo

– “Cần luật này bảo vệ chế độ này, không thể để muốn nói gì thì nói, muốn chửi ai thì chửi.” Lời khẳng định này của Tổng Bí Thư chính là nguyên nhân sâu xa khiến 86,86% Đại biểu quốc hội đã nhấn nút thông qua Dự thảo Luật An Ninh Mạng. Thế nhưng:

1- Có phải “luật là để bảo vệ chế độ”?


Có câu “quan nhất thời, dân vạn đại”, lịch sử cho thấy dân tộc Việt Nam đã trải qua nhiều chế độ, các thể chế lãnh đạo rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ có vai trò của người dân trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước là trường tồn. Do vậy, luật là để bảo vệ người dân. Mà muốn bảo vệ được người dân thì luật phải thuận lòng dân. Do vậy “việc nhân nghĩa cốt ở yên dân” là một tư duy giá trị về việc “lấy dân làm gốc” trong áng hùng thư Bình Ngô Đại Cáo của nhà chí sĩ Nguyễn Trãi viết sau khi nghĩa quân Lam Sơn giành thắng lợi trong cuộc chiến chống quân Minh kéo dài 10 năm (1418–1427).


Và điều kiện tiên quyết để thực hiện đường lối lãnh đạo giàu tính nhân bản này đó đất nước đó, xã hội đó phải thực thi quyền tự do dân chủ, tầng lớp lãnh đạo là những người biết lắng nghe, biết đối thoại, nguyện vọng của người dân được tôn trọng, mà một trong các hình thức thể hiện nguyện vọng của người dân đó là quyền tự do biểu đạt chính kiến, tự do ngôn luận. Đây cũng là quyền công dân được Hiến Pháp, pháp luật Việt Nam và các công ước quốc tế quy định.


Tuy nhiên, vì “luật pháp Việt Nam bảo vệ chế độ hơn là bảo vệ người dân” như nhận định của luật sư Võ An Đôn, nên Quốc hội đã đi ngược lại với ý muốn của người dân khi mà đã có đến hơn 65.000 công dân ký tên yêu cầu Quốc Hội không thông qua Dự thảo Luật An Ninh Mạng trong bản kiến nghị do nhóm Hate Change khởi xướng. Đồng thời, có đến 93% trong số hơn 64.000 người đã chọn “không đồng ý với Luật An Ninh Mạng” trong một cuộc trưng cầu ý kiến diễn ra trong vòng 24 giờ do trang Luật Khoa Tạp Chí tổ chức. Bên cạnh đó, vào ngày 10/6, một cuộc biểu tình đồng diễn ra khắp cả nước để phản đối Luật Đặc Khu và Luật An ninh Mạng.


“Lấy dân làm gốc” là một trong những đường lối lãnh đạo ưu việt được các vị lãnh tụ tài ba và đạo đức của các thời đại lựa chọn, nếu muốn bảo vệ giang sơn xã tắc của mình. Vâng! Bảo vệ giang sơn xã tắc chứ không phải bảo vệ chế độ. Bởi lẽ giang sơn xã tắc là của toàn dân. Chế độ là của một nhóm người đang lãnh đạo người dân theo thể chế họ muốn mà thôi.


Chúng ta đồng ý với ông Tổng Bí Thư rằng: “Trên thế giới, rất nhiều nước có luật này”. Cụ thể là 138 quốc gia đã ban hành Luật An Ninh Mạng theo số liệu thống kê của Liên Hiệp Quốc.Tuy nhiên, nội dung chính của Luật An Ninh Mạng của các nước đều nhằm cải thiện tình hình an ninh thông tin của các doanh nghiệp trong kỷ nguyên số và cơ quan công quyền, cũng như bảo vệ tốt hơn người dân trên môi trường mạng Internet, chứ không phải là công cụ để bịt miệng người dân.


Cùng là các quốc gia ban hành Luật An Ninh Mạng nhưng rõ ràng Đức, Singapore không hề giống Trung Quốc. Chính phủ Trung Quốc đã thiết lập một hệ thống kiểm duyệt Internet chặt chẽ với mục đích ngăn chặn người sử dụng Internet ở Trung Quốc truy cập các tư liệu gây bất lợi cho chế độ , tránh “nguy cơ” người dân tự do tìm hiểu thông tin các từ khoá liên quan đến dân chủ, các sự kiện “nhạy cảm” như “Lục Tứ”, “Chiến tranh biên giới Liên Xô – Trung Quốc năm 1969”,“sự kiện thảm sát tại Quảng trường Thiên An Môn ngày 4/6/1989”, Pháp Luân Công và ngay cả từ Chân-Thiện-Mỹ vì đó chính là nguyên lý của Pháp Luân Công cũng như tin tức của nhóm bất đồng chính kiến.

Vấn đề là Luật An Ninh Mạng tại Việt Nam sẽ là bản sao của Trung Quốc. Điều này có cần thiết phải chứng minh khi mà với Luật Đặc Khu thì người Trung Quốc có thể sẽ hiện diện “đông như quân Nguyên” trên mảnh đất hình cong như chữ S này với thời gian rất ư lâu dài ?


2- Tại sao “không thể để muốn nói gì thì nói”?


Trong một thể chế mà người dân thực sự có quyền tự do ngôn luận thì tại sao “không thể để muốn nói gì thì nói” ? Nếu họ nói sai thì chính quyền phải nói cho họ biết “họ sai ở chỗ nào”, đối thoại với họ trong tinh thần dân chủ, còn “nếu như họ nói phải thì tại sao lại cấm và nhốt họ?”. Không kể những người kém ý thức khi sử dụng trang mạng xã hội, một người dân có văn hóa và hiểu biết thì không thể “muốn chửi ai thì chửi”. Tuy nhiên, nếu các lãnh đạo Đảng, Nhà nước là những người tha hóa, mất đạo đức, thiếu nhân phẩm thì không thể nào “ngăn chặn hành vi gây mất uy tín, xúc phạm nhân phẩm, danh dự” của người dân đối với họ.


Vì lẽ, người giữ chức vụ cao trong xã hội được xem là người của công chúng. Do vậy mỗi khi vấp sai trái, họ phải chịu áp lực từ dư luận. Ở các nước tự do dân chủ và văn minh, người dân không đặt lãnh tụ, giới lãnh đạo vào chính sách thần thánh hóa. Vì thế, ngay cả khi người dân xúc phạm danh dự của giới cầm quyền thì điều đó cũng không có nghĩa là họ phạm luật.


Bà Park Geun-hye bị người dân tố cáo nhiều tội danh nghiêm trọng ngay trong khi bà còn giữ chức vụ Tổng Thống Hàn Quốc nhưng không một người dân Hàn Quốc nào bị cấm đoán không được “muốn nói gì thì nói”, ngược lại cựu Tổng Thống đã bị truất phế và có thể đối mặt mức án ít nhất là 10 năm tù.


Ngay sau khi lễ nhậm chức của Tổng Thống Donal Trump, có cả triệu người Mỹ xuống đường biểu tình, phản đối Tân Tổng Thống, nhưng không có đoàn biểu tình nào bị các lực lượng công vụ, cảnh sát đàn áp, bắt bớ vì người dân đã “muốn chửi ai thì chửi ”, kể cả người bị chửi là người quyền lực nhất nước Mỹ.


Với luật An Ninh Mạng thì người dân chỉ được phép tiếp cận những thông tin mà nhà cầm quyền cho là tốt đẹp. Vì thế, mọi sự che đậy khiến tạo môi trường cho những bất đồng chính kiến ngấm ngầm phát triển như dung nham trong lòng núi lửa. Một đất nước thực sự an bình, một chế độ thực sự yên ổn là khi người dân “tâm phục, khẩu phục” đường lối lãnh đạo của chính quyền chứ không phải chỉ “ bằng mặt mà không bằng lòng” vì họ là người yếu thế trước cường quyền. Khi sự bất bình của người dân giống như những mạch ngầm đã có trong lòng đất và mọi trật tự trên bề mặt quả địa cầu giống như “trật tự xã hội” trong một chế độc tài chỉ là bề nổi, thì sự phản kháng của người dân sẽ là những trận động đất bất ngờ. Cuộc tổng biểu tình khắp nước vào ngày 10-06 vừa qua đã là một minh chứng cụ thể.


Giờ thì tuyên bố của ông Tổng Bí Thư như chẳng khác nào “ván bài đã lật ngửa” trong canh bạc vận mệnh của người dân và đất nước. Trong tay những người dân có tâm huyết với đất nước lúc này có thể là những quân bài xấu vì “quyền tự do ngôn luận bị tước đoạt”, vậy “hãy để sự khôn ngoan biến họ thành người chơi giỏi”, vì đó là cách để người dân không “bị dẫn dắt trong ngu dốt và câm lặng, như bầy cừu được dẫn đến lò mổ” – George Washington.

Điền Phương Thảo
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Ai bật đèn xanh cho công an TP Hồ Chí Minh tra tấn người biểu tình ôn hòa?
Thứ Bảy, 23 Tháng Sáu 20183:00 CH

FB Châu Đoàn

Việc công an tp HCM bắt người vô cớ, đánh đập dã man chỗ công cộng rồi tiếp tục tra tấn những người bị bắt tại đồn khi họ không cho mật khẩu truy cập vào điện thoại là rất đáng lo ngại.

Có nhiều người bị thương nặng, trong ấy có người bị chấn thương sọ não, bị đa chấn thương nội tạng. Nó thể hiện rằng chính quyền sẵn sàng hành động vô pháp, đạp lên quyền tự do cá nhân của người dân, coi rẻ sinh mạng của người dân.

Tôi tự hỏi tất cả những sự đàn áp này là do chính quyền tp HCM hay do chỉ đạo từ trung ương. Bất luận là từ đâu thì đây cũng là một sự việc rất đáng buồn, rất đáng lo ngại và công luận nên quan tâm. Quan tâm bởi điều này liên quan tới chất lượng sống của cộng đồng, ai cũng có thể là nạn nhân của sự bắt bớ và đánh đập tuỳ tiện.

Tuỳ tiện đến mức, chỉ cần thấy một người đưa điện thoại lên để ghi hình, là bọn bịt mặt có thể xông vào đánh đập và bắt bớ. Lưu ý là ngày 17/6/2018 vừa qua không có biểu tình, những nhân chứng bị bắt và đánh đập đều đi công việc khác. Có thể họ bị nghi là có ý định biểu tình nhưng kể cả có biểu tình thì công an tp HCM cũng không có quyền làm như vậy.

Đừng nói là không phải công an đánh đập bởi những kẻ ra tay mặc thường phục, đeo khẩu trang. Không phải là công an nhưng những hành động này diễn ra trước mắt công an, nạn nhân bị quẳng lên xe để đưa về đồn thì bản chất vẫn là hành động của chính quyền.

Sự việc này khiến tôi liên tưởng tới phong trào cải cách ruộng đất vào đầu những năm 60 thể kỉ trước khi người nông dân có quyền bắt bớ, đấu tố rồi kết án tử hình với tầng lớp địa chủ. Điểm chung ở đây là quyền lực rơi vào tay kẻ ít học, được sai bảo là làm mà không hề suy xét đúng sai.

Kết quả là phong trào CCRĐ đã giết oan rất nhiều người và ông Hồ Chí Minh đã khóc vì sai lầm này. Một phong trào sửa sai được phát động sau đấy nhưng người chết rồi thì có sửa đến đâu cũng không thể sống lại được.

Tôi tự hỏi những vị lãnh đạo cao cấp có biết tới những sự việc đàn áp người dân một cách man rợ, đầy thú tính của chính quyền tp HCM và họ có nhìn nhận sự việc xảy ra là một sai lầm không.

Người dân chưa phải là một tội phạm, và có là một tội phạm thì cũng không được tra tấn, dùng nhục hình với họ. Việt Nam đã ký Công ước của Liên Hợp quốc về chống tra tấn và các hình thức đối xử hoặc trừng phạt tàn bạo, vô nhân đạo hoặc hạ nhục con người (Convention against Torture and Other Cruel, Inhuman or Degrading Treatment or Punishment- CAT) ngày 07/11/2013. Quốc hội đã phê chuẩn công ước này ngày 28/11/2014 và Việt Nam nộp văn kiện phê chuẩn cho Tổng Thư ký LHQ ngày 05/02/2015.

Những sự việc vừa qua cho thấy chính quyền tp HCM đã vi phạm công ước này và đã xâm hại nghiêm trọng quyền con người. Họ đối xử với người dân như thể với một loài dã thú nguy hiểm.

Xin nhớ cho là những người bị bắt vẫn đầy đủ quyền công dân, họ không phải là tội phạm đã bị kết án. Điều này cho thấy chính quyền tp HCM đã chà đạp lên luật pháp và hành xử man rợ đến đâu.

Tôi nhắc lại là tôi không ủng hộ bạo lực với bất kỳ phía nào. Tôi chỉ ủng hộ biểu tình ôn hoà để người dân có thể thể hiện thái độ của mình với một chính sách, hay một dự luật của chính phủ đưa ra. Những kẻ cố tình lợi dụng sự hỗn độn để gây rối cần được nghiêm trị.

Chính những kẻ gây rối đã làm ảnh hưởng tới hình ảnh chung của biểu tình và đã tạo cớ cho chính quyền đàn áp người dân đi biểu tình ôn hoà.

Khi cả xã hội dùng đến bạo lực, ấy là một tín hiệu cho thấy xã hội đã suy đồi thành man rợ, vô pháp vô luân, tất cả sẽ là một đống nhầy nhụa của thù hận, ngu dốt và ai cũng có thể trở thành nạn nhân.

Có một nỗi buồn không nhỏ khi nhìn thấy đã bao năm trôi qua mà xã hội này tuy có được vài con đường cao tốc, vài toà nhà cao tầng nhưng chính quyền tp HCM đã hiện nguyên hình là một chính quyền man rợ, coi rẻ mạng sống của người dân.
dailien
Posts: 2456
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Image

Kim Ngân cương quyết giữ KHU, không yêu KHU là không yêu nước
Dân đen
(Danlambao) - Sau khi tạm dừng thông qua Dự luật Đặc khu vì người dân lên tiếng phản đối, Nguyễn Thị Kim Ngân và bầy đàn quốc hội của đảng đã nhanh chóng thông qua Dự luật An ninh mạng để gia tăng khả năng bịt miệng người dân. Bước tiếp của bầy đàn yêu KHU là xuống đường, nhưng không xuống đường yêu nước. Bà Ngân xuống đường gặp cử tri đảng viên để khẳng định lập trường cương quyết giữ KHU và lên án những ai người biểu tình chống KHU là không yêu nước.

Tại Quân khu 9, bà Ngân khẳng định lập trường giữ KHU: “Tôi nói rõ luật này nhằm xây dựng một định hướng góp phần hoàn thiện kinh tế thị trường phù hợp với điều kiện cụ thể của từng vùng. Đặc khu là để góp phần phát triển kinh tế tạo vùng động lực để xây dựng đất nước. Nếu xây dựng đặc khu mà ảnh hưởng đến an ninh, chủ quyền quốc gia thì chúng ta không làm. Chúng ta không thể đơn giản đề ra luật, hình thành một đơn vị đặc khu mà làm cho đất nước khó khăn”.

Ai cũng có thể tuyên bố 1 câu "tốt đẹp" như thế. Bà Ngân đã không và không thể giải thích hiểm họa cho thuê đất 99 năm cho trường hợp "đặc biệt", không trình bày được tại sao lại chọn 3 địa điểm chiến lược về an ninh quốc phòng làm đặc khu, không xoá tan được viễn ảnh đặc khu sẽ được cho bá quyền phương Bắc thuê và hoàn tất việc "xâm lược mềm" Việt Nam.

Từ đó Nguyễn Thị Kim Ngân lên án "những kẻ phá hoại gây rối vừa rồi là những người không yêu nước nhưng vỗ ngực tự xưng mình là người yêu nước..." và lên mặt dạy đời về lòng yêu nước "Đừng để lòng yêu nước bị những kẻ lợi dụng dân chủ xuyên tạc, kích động, gây rối để từ tình yêu nước trở thành phá hoại đất nước, phá hoại cuộc sống bình yên của nhân dân".

Nhìn lại lịch sử, quá trình hoạt động và hành vi của tập đoàn lãnh đạo Ba Đình - từ Hồ Chí Minh đến Nguyễn Phú Trọng - câu nói "lợi dụng lòng yêu nước để phá hoại đất nước" lại phản ảnh chính xác vô cùng bản chất của họ. Nếu cần chính xác hơn thì phải nói: "Đ ảng cộng sản mới là tập đoàn lợi dụng lòng yêu nước của người dân để cướp quyền cai trị, tàn phá đất nước và bán buôn Tổ Quốc".

Yêu KHU là yêu nước.................... TÀU.

Đó là mệnh lệnh của thời đại Hồ Bả Chó.

21/06/2018
Dân đen
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Image

Một Cuộc So Găng

Nguyễn Di Ngữ


Tôi biết là Chủ Nhật bình yên, nên chỉ ra đường từ 9g. Ngồi nhâm nhi ly café nhìn xuống phố, những đoàn xe gắn máy bất thường cũng đang tà tà về Sài Gòn từ các hướng, phải thế chứ.
Trung tâm Sài Gòn ngột ngạt và vắng hoe, Dòng xe như những đoàn quân đang ra trận, tiến về Tân Sơn Nhất. Rào chắn, thép gai, bầy Hán gian ăn mặc đủ màu làm người Sài Gòn quen mắt rồi, nên hình như không ai bận tâm mà thu những bức ảnh khó coi làm mất đẹp sáng Chủ Nhật.

Tôi chạy trên đường Phan Đình Giót, lòng chợt nghĩ, thiếu cha chi cái tên đẹp mà nhét tên thằng cắt ké này ở con đường chính vào sân bay thuộc hạng quốc tế của Sài Gòn thiệt là chán. Tại góc đường Huỳnh Lan Khanh là một tá xe cảnh sát trong tư thế sẵn sàng tác chiến. đám mô tô cảnh sát lượn tới lui theo đoàn xe gắn máy của người Sài Gòn đang hành quân trấn áp bọn tay sai, Có vài chàng tuổi trẻ nẹt ga ầm ỉ, lạng lách vài đường, khiêu khích đám áo vàng đang căng mắt canh chừng.

Vòng sang Trần Quốc Hoàn, tôi chạy dọc công viên. Bầy Hán gian, bày binh bố trận kinh thiệt, trên những lối đi bộ trong công viên là một đám an ninh chìm nổi, mấy chiếc xe pick up chở một đống khiên chống biểu tình đậu sẵn đợi lệnh, tài xế ứng chiến trong cabin. Đám DQTV mặc áo giáp đi từng toán dọc trên vỉa hè.

Theo đường Trương minh Ký tôi chạy về Sài Gòn. Ngó vào góc Trương Tấn Bửu (Trần Huy Liệu) mấy tên áo xanh chia nhau đứng dài theo hè phố. Cách xa khu công viên Hoàng Văn Thụ mà giặc cũng canh chừng, ghê thiệt. Tội nghiệp con đường Trương Tấn Bửu, nơi lâu lắm rồi, thuở còn đi học có lúc tôi sống ở đó.

Lâu lắm tôi mới có dịp dạo một vòng, Kia là chợ Trương Minh Giảng bây giờ hình như nó thấp đi so với con đường bao lần bị nâng cao, chống ngập, vậy mà mưa xuống là phải lội. Cả đại học Vạn Hạnh cũng chẳng giống ai, phía mặt tiền cầu Trương Minh Giảng, người ta phơi quần áo dọc ngang trên mấy tầng cao trông quá tởm. Đúng là văn hoá thời mạt vận.

Nhà thờ Đức Bà hôm nay vắng hoe, công an và rào thép gai làm du khách nổi da gà khi tới đó. Với đà này, nay mai thành phố du lịch của hòn ngọc viễn đông sẽ tiêu tán đường. Tôi chạy xe thật chậm làm mấy tên trật tự đứng bên lề thiếu điều bước xuống đường,. Tôi đâm ra khoái cái lối chọc giận của mình. Một sáng bình yên, giữa bầy Hán gian đông như kiến.

Hai giờ trưa, tôi nai nịt lên đường và chạy thẳng lên Tân Sơn Nhất. Buổi chiều chưa tới giờ hẹn mà dân Sài Gòn cỡi xe gắn máy dập dìu hướng về điểm khai trận rồi. Từng đoàn, từng đoàn nối đuôi nhau, Người trẻ Sài Gòn vẫn hiên ngang đội nắng hành quân. Người Sài Gòn đã bước qua vạch mốc sợ hãi, đang so găng với bầy công an tại những điểm nóng như lò bát quái.

Đường Vỏ Tánh từ cổng Bộ Tổng Tham Mưu ngày trước kéo dài tới chợ Bà Chiểu, hình như người ta, trong khu vực, mang hết xe gắn máy ra đường rong chơi. Dưới cái nắng 16 giờ mà khúc đường rầy xe lửa cắt ngang có mấy lúc Gần Kẹt Xe, tôi đã đánh mấy vòng qua con đường đó.

Hơn 16g thì mặt trận tại công viên Hoàng Văn Thụ có thêm đoàn quân mới, Áo giáp, nón sắt ngồi hàng hai trên xe tải, chạy lòng vòng quanh công viên. Lối dẫn vào phi trường nhộn nhịp hẵn lên, xe gắn máy là đông nhất. Bọn đứng canh biết rõ đó là dân Sài Gòn chuẩn bị xuống đường bằng xe máy, nhưng làm gì được nhau? Trên đường mà.

Đoàn quân trấn áp bao vây khu vực công viên bằng xe pick up trang bị đủ thứ nối đuôi nhau, mô tô màu trắng chạy dọc ra hướng Cộng Hoà, đậu kín khu Maximax.

17g Trên cầu vượt là những dòng xe gắn máy, từng tốp kéo nhau rẽ vào sân bay, cú diệu võ dương oai này là bọn an ninh nhốn nháo. Hình như tất cả bọn chúng đều đứng bật dậy từ hai bên đường, ở các góc ngã ba, ngã tư. Tiếc là tôi không thể bấm vài tấm ảnh ghi lại bức tranh so găng của người Sài Gòn và bầy Hán gian lúc này.

Cuộc dàn trận của hai bên cứ thế kéo dài hơn 30 phút. Tôi theo một đoàn xe gắn máy khá đông hướng về Sài Gòn, theo đường Công Lý. Trên tuyến đường này, vào thời điểm đó, lực lượng chống biểu tình lộ hết nguyên hình, Nếu tính sơ bộ chí ít hôm nay giặc đã chuẩn bị cả sư đoàn để ngăn chận biểu tình. Ở công viên Hoàng Văn Thụ đã gần ngàn mạng đủ loại. Dọc các tuyến đường của Sài Gòn, nơi nào cũng có bọn chó săn đứng ngó.

18g . Mùa này trời vẫn chưa tối. xe chửa cháy còn đậu ở góc Hàn Thuyên, lực lượng mô tô và xe bắt người vẫn còn án ngữ ở Nguyễn Du, góc Hai Bà Trưng và Thống Nhất. Cái công viên to lớn như thế mà lạnh tanh, Chiến địa ở đây rờn rợn.

Tôi chống xe đứng sát công viên trước nhà thờ Đức Bà, Buổi chiều trời mát, dân Sài Gòn tụ ở đây khá đông chen lẫn cùng du khách, chính số đông này làm bọn giặc căng mắt đợi, vài chiếc xe cảnh sát chớp đèn hiệu, chạy quanh nhà thờ. Ai yếu bóng vía sẽ tưởng như mình đang ở giữa khu vực giao tranh.

Một xe 50 chỗ ngồi chở du khách đến tham quan muộn, chiếc xe vừa ngừng lại trước trường Hoà Bình thì một đám công an nhào tới ra dấu cho tài xế chạy tiếp. Trời đất khu du lịch chi mà lạ rứa, dừng xe đỗ khách cũng cấm, Quanh khu nhà thờ biển cắm dựng khắp nơi, thiệt hết nói nỗi cái lũ người rừng lạc vào thành phố này rồi.

Một tên cớm cỡi mô tô đuổi tất cả xe đang đậu sát công viên. Đành phải dời gót ngọc, nơi này là lề đường bọn nó có cớ để cấm. Chạy dọc theo Tự Do một đổi, tôi cắt ngang ra phía Bạch Đằng, tới Nguyễn Huệ nhìn về phía xa, có vài người đang lang thang trên phố đi bộ, hai bên vẫn có những dòng xe của người trẻ Sài Gòn đang tiếp tục hành quân. Phía công viên dọc bờ sông vắng hoe, ngoại trừ vài du khách nước ngoài không biết ất giáp gì về một thành phố nồng mùi chiến tranh, thứ chiến tranh không có tiếng súng.

Hôm nay ở Sài Gòn, tôi có một ngày Chủ Nhật để dạo quanh xem cổ máy đàn áp của bầy Hán gian dàn trận. Khi tôi về đến nhà đã 18g hơn. Có lẽ Sài Gòn của tôi vẫn đang tiếp tục cuộc so găng giữa hai đối thủ, một bên trang bị tận răng đồ chơi của quân đội, bên kia là những người tay không với trái tim sắt đá đang gìn giữ cơ đồ trong nanh vuốt của bầy dã thú.

Nguyễn Di Ngữ
24-06-2018
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Ai sẽ trả lời cho em Trương Thị Hà?

Image
Sinh viên Trương Thị Hà trong buổi biểu tình ôn hoà tại Sài Gòn ngày 10/6/2018
Kông Kông

(Danlambao) - Làm Thầy (chưa nói đến chính học trò đang là nạn nhân ở ngay trước mặt) khi chứng kiến cảnh “công an nhân dân” bắt người vô cớ và thẳng tay đánh đập, nhục mạ hàng trăm người vô tội thuộc đủ mọi thành phần tại trại tra khảo dã chiến Tao Đàn, Tp HCM, hôm 17/6/2018 như thế mà không dám phản ứng, không dám nói thẳng được đôi lời thì có là Thầy, là Trí thức hay không?

Cứ cho là ông Phạm Tấn Hạ, Phó Hiệu trưởng trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn và ông Trần Nam, Trưởng phòng Truyền thông của trường (là nhân chứng) cùng có chung lập trường “chống bọn phản động” đi nữa thì việc 2 ông im lặng trước tội ác bạo lực của công an là đương nhiên đồng lõa. Với học hàm học vị cao như thế mà 2 ông làm ngơ trước tiếng kêu gào gần như tuyệt vọng của cô học trò đang gặp nạn thì trường sẽ “giáo dục và đào tạo” ra những ai?

Mở đầu thư ngỏ trên FB của em Trương Thị Hà là 4 chữ “Thầy Hạ kính mến” và văn phong thư ngỏ thật lễ phép, cho dù nội dung rất đắng chát, tự nó đã chứng tỏ tư cách cá nhân em. Em đúng là một học trò giỏi và ngoan. Tinh tế trong nhận xét và vẫn lễ độ với thầy. Đại học ở các nước phương Tây rất trân quý những sinh viên như em. Vì đó là nền tảng của Tự do. Nhưng liệu rồi “thầy” của em có trả lời hay không? Nếu không, thì sẽ thêm một chuyện “khôi hài ứa nước mắt” cho ngành giáo dục!

Vì khi trò hỏi mà thầy không trả lời, hoặc không dám trả lời thì tự nó sẽ nói lên tất cả. Ở đây, còn có thêm nhân chứng là Trưởng phòng Truyền thông của trường. Liệu trường có dám “truyền thông” sự việc nầy để công luận phán xét?

Là lớp trưởng của “lớp học chăm chỉ nhất, đoàn kết nhất và có thành tích học tập cao nhất khóa học” thì ông Hạ cũng như ông Nam không thể không biết em Trương Thị Hà. Không thể không biết tư cách của học sinh Lớp trưởng lớp 17/2, khóa 2017 - 2020. Thế nhưng khi nghe công an mắng là “con điếm”,”con đĩ”, “con phản động”, “bị đuổi học” và công an 2 còn dữ dội hơn “Loại này làm đĩ, làm điếm, chứ Lớp trưởng gì. Tao khinh!” mà 2 “thầy” cũng im lặng thì đấy không phải là cái tát vô mặt cô học trò mà tát thẳng vô mặt 2 ông “thầy” ngay tại chỗ. Thế nhưng, 2 “thầy” vẫn im lặng. “Đức im lặng” của 2 “thầy” đạt đến đỉnh như thế thì quả thật là phi thường!

Đến lúc quá căng thẳng, học trò thống thiết van xin “thầy” gọi giúp luật sư “Thầy chỉ cần thông báo cho các Luật sư của em thôi, chỉ cần vậy thôi, thầy ơi. Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.”. Và “thầy” trả lời: “Thầy không biết về luật”?

Vâng, bây giờ và mãi về sau “Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.”! Biết ơn vì nhờ cú va đập trực tiếp giữa tình nghĩa thầy/trò thời nay, nói rộng hơn là trí thức XHCN, để em (và thế hệ em) thấy rõ bản chất của chế độ!

Chính nhờ cú va đập nầy sẽ cứu em ra khỏi sự băng hoại đạo đức của xã hội đã rơi xuống tận đáy và cũng là đầm lầy nhân cách XHCN để vươn lên đứng thẳng làm người!

Rất tiếc lúc đó không ai có thể còn giữ được iphone để chụp ảnh nét mặt của 2 “thầy”, chờ đến “ngày thầy giáo” hàng năm, sẽ gửi kèm ảnh đó với bó hoa chúc mừng (!)

Với cháu Trương Thị Hà, trước cháu đã có Nguyễn Phương Uyên, người vượt qua nỗi sợ hãi khi đứng vững được giữa Tòa Án Nhân Dân mấy năm trước vì họ kết án Phương Uyên tội đã viết “Đi chết đi CSVN” bằng máu! Hôm nay cháu đang trực diện với 2 “thầy” của trường cháu đang theo học và cũng là sự trực diện của học sinh với với hệ thống trường đại học để thấy rõ 2 thầy của cháu chỉ là “nhà dáo” cho một chế độ bán nước không hơn không kém. Còn cháu, vô tình trở thành một nhà giáo Nhân văn, nói được tiếng nói của lương tâm!

Sẽ không có mấy “thầy” XHCN nào có thể trả lời được những điều cháu vừa kể ngoại trừ chính cháu và thế hệ trẻ người VN yêu nước!

*

From: Trương Thị Hà

Sinh viên năm 2, mã sinh viên 1767010064, khóa 2017- 2020, Lớp trưởng lớp 17/2, Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh.

To: Tiến sỹ Phạm Tấn Hạ

Phó Hiệu trưởng trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh, Trưởng phòng đào tạo;

Cc: Thạc sĩ Trần Nam

Trưởng phòng truyền thông trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh (đi cùng thầy Hạ chứng kiến sự việc).

.oOo.

Hà Nội, 21h20' ngày 29/06/2018.

Thầy Hạ kính mến,

Khi viết những dòng này, nước mắt em không ngừng tuôn rơi khi nghĩ về thầy. Em khóc chỉ vì em thấy cô đơn và bị bỏ rơi tại trại tập trung Tao Đàn ngày 17/06/2018 với những con người đáng sợ mang danh “công an nhân dân”. Em không giận thầy cả, vì nếu có giận, những kẻ đã xúc phạm danh dự và xuống tay đánh em mới là kẻ đáng giận thầy ơi.

Em là lớp trưởng lớp 17/2 Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh. Em luôn mang lại niềm vui và động lực học cho các bạn trong lớp. Em luôn cố gắng kết nối các bạn trong lớp, các thầy cô và Giáo vụ. Tháng này, lớp em thi cuối kỳ, em đang chuẩn bị viết thư cảm ơn các thầy cô bộ môn đây ạ. Lớp 17/2 có thể tự hào rằng, lớp em là một trong những lớp học chăm chỉ nhất, đoàn kết nhất và có thành tích học tập cao nhất khóa học. Thầy có thể hỏi thầy Triết, thầy Triều, cô Hạnh và cô Nguyên trực tiếp dạy lớp em ạ. Em nói như vậy, chỉ muốn thầy biết rằng, em là sinh viên ngoan và đáng tự hào của thầy, em là một Lớp trưởng có trách nhiệm với lớp. Chứ không phải như những người “công an nhân dân” kia nói em là: “con điếm”, “con đĩ”, “con phản động”, “bị đuổi học.”….

Tao Đàn, ngày 17/06/2018.

Thầy ơi, chỉ thầy mới có thể cứu được em lúc này thôi ạ…

Công an 1: Tôi sẽ gọi thầy Phó Hiệu trưởng của em đến đây.

Thầy ơi, khi nhìn thấy thầy, em đã khóc vì sung sướng. Vì em biết rằng, thầy sẽ làm gì đó để giúp em ra khỏi nơi đáng sợ này ạ. Nhưng…

Công an 1 (đe nẹt): Sinh viên của thầy đây. Là một kẻ phản động, thầy nhìn những gì nó làm này, kêu gọi biểu tình, hướng dẫn người dân đối phó với công an…

Công an 2 (liên tục sỉ nhục): Loại này làm đĩ, làm điếm, chứ Lớp trưởng gì. Tao khinh!

Công an 3 (vỗ về): Em “hợp tác” đi là được về ngay mà. Bọn anh có làm gì đâu mà em mời Luật sư.

(nhìn vào thầy khóc): Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu được em lúc này thôi ạ. Thầy hãy báo cho Luật sư Trần Vũ Hải và Luật sư Lê Công Định giúp em là em đang bị bắt ở đây ạ. Số điện thoại của 2 Luật sư đây ạ.

Thầy: Im lặng…

(khóc to hơn): Em là người hành nghề Luật, em có quyền được mời Luật sư…Thầy có thể hỏi các thầy cô đại học Luật Hà Nội của em. Họ sẽ nhắc đến em là một đứa sinh viên ngoan. Ngày xưa, các thầy cô đại học Luật yêu quý và bảo vệ em như thế nào mà ngày nay, thầy lại đối xử với em như vậy. Nếu các thầy cô đại học Luật ở đây, các thầy cô sẽ cứu em. Em biết thầy không có nghĩa vụ phải thông báo Luật sư giúp em. Nhưng em là sinh viên của thầy, em đang cầu xin thầy. Thầy ơi, thầy hãy nhìn vào mắt em. Em có giống một đứa sinh viên hư không ạ? Thầy đừng im lặng như vậy mà. Thầy chỉ cần thông báo cho các Luật sư của em thôi, chỉ cần vậy thôi, thầy ơi. Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.

Công an 1: Có phải điều tra tội phạm đâu mà mời Luật sư, Luật sư không có quyền đến đây cả! Vô ích thôi.

Thầy: Thầy không biết về Luật.

(khóc và bất lực): Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu được em thôi. Sinh viên của thầy nghi bị người của Báo Tuổi trẻ hiếp dâm, thầy cô trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn đã lên tiếng và Luật sư của em đã bảo vệ quyền lợi của em sinh viên ấy. Em cũng là sinh viên của thầy, em xin thầy hãy đối xử công bằng với em như em sinh viên kia. Hãy thông báo cho các Luật sư của em là em đang ở đây ạ.

Công an 4: Mệt con này quá. Giờ ký nhận được chưa?

: Im lặng và nhìn thầy.

Công an 4 (Vả vào mặt Hà): Bốp. Mày không “hợp tác” à. Mày nhắc đến 3 từ "mời Luật sư" nữa, tao vả cho vỡ mồm.

Thầy: Im lặng…

Thầy ơi, công an tát em, em không đau cả, em đau vì thầy không bênh em, em đau vì thầy không ôm em, em đau vì thầy không che chở em. Em đau vì thầy lặng im trước hành vi chà đạp nhân phẩm và xâm phạm thân thể trắng trợn của công an Quận 1. Có lẽ, thầy sẽ không bao giờ quên gương mặt đáng thương của em tại trại tập trung Tao Đàn ngày hôm đó đâu.

Tại sao thầy ký vào Biên bản do công an soạn sẵn? Tại sao thầy nói với em là thầy không biết Luật, nhưng thầy lại tin những gì Công an nói, chứ không tin đứa sinh viên ngoan của thầy? Tại sao thầy lại quay lưng bỏ lại em một mình ở đấy ạ?

Xin thầy hãy trả lời giúp em những câu hỏi này hoặc đơn giản là tâm sự thật lòng với em vào email: htruong692669@protonmail.com ạ.

Em tin rằng, lúc đó có Công an nên thầy không thể giúp em. Giống như các thầy cô đại học Luật ngày xưa, các thầy cô đã âm thầm che chở và bảo vệ em. Công an đánh em, sỉ nhục em, em không đau vì đó là nhiệm vụ của họ. Nhưng các thầy cô của em không bảo vệ và che chở cho em, em sẽ đau khổ lắm thầy ơi.

Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu vớt được tâm hồn yếu đuối của em lúc này được thôi ạ. Hãy nói cho em suy nghĩ thật lòng của thầy. Thầy có thương em không? Chỉ cần vậy thôi là em thấy yên lòng rồi thầy ơi. Em cám ơn thầy và luôn tự hào là sinh viên Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn ạ.

Nguồn: https://www.minds.com/media/859611110328188928

(30/6/2018)
Kông Kông
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

"VÀI ĐIỀU KHIẾN VIỆT NAM “KHÁC BIỆT” THẾ GIỚI
- Trên thế giới, khi bị tước đoạt dân chủ người ta đổ ra kín đường để đấu tranh,

ở VN người ta đổ ra kín đường xem bắn pháo hoa.

- Trên thế giới, ở tuổi 17 người ta nổi tiếng vì đoạt giải nobel hòa bình,

ở VN người ta nổi tiếng vì ngậm bao cao su lên mạng khoe vú.

- Trên thế giới, khi để bùn đỏ nguy hiểm tràn ra người ta bồi thường và truy cứu trách nhiệm,

ở VN người ta lên báo bảo rằng đấy là “bùn có màu đỏ”.

-Trên thế giới khi tham nhũng thành quốc nạn người ta thực hiện chiến dịch “bàn tay sạch”,

ở VN người ta bảo đừng ném chuột kẻo vỡ bình.

- Trên thế giới, khi ngân sách cạn kiệt, nợ công tăng cao người ta quy trách nhiệm cho chính phủ,

ở VN người ta coi đấy là trách nhiệm toàn dân.

- Trên thế giới, người ta coi việc giành lại những gì của đất nước đã bị cướp đoạt là trách nhiệm của mình,

ở VN người ta “ưu ái” nhường lại cho đời sau.

- Trên thế giới, khi để tham nhũng tràn lan, kinh tế kiệt quệ người ta từ chức,

ở VN người ta bảo Đảng phân công thì tôi làm, tôi không xin xỏ ai.

- Trên thế giới, khi ngoại bang xâm lược bờ cõi, người ta gọi đấy là kẻ thù,

ở VN người ta gọi đấy là anh em.

- Trên thế giới, người ta gọi là thắng lợi khi đánh đuổi được ngoại xâm,

ở VN người ta chờ nó rút sau khi đã tung hoành chán chê rồi tuyên bố thắng lợi.

- Trên thế giới, khi người ta biểu tình chống ngoại xâm mọi người bảo đấy là yêu nước,

ở VN người ta bảo đấy là phản động.

- Trên thế giới, người ta bảo nhân quyền là do tạo hóa ban cho và bất khả xâm phạm,

ở VN người ta bảo đấy là do Đảng ban cho và tao thích xâm phạm lúc nào thì xâm phạm.

Tội ác ghê gớm nhất của người ta ở VN là:

- biến con người Việt thành những con người không còn tử tế, không còn liêm sỉ, càng lúc càng tham lam, tàn bạo,
thủ đoạn;

- biến xã hội Việt Nam thành xã hội suy đồi và giả dối đến mức chưa từng có từ trước tới nay trong văn hoá Việt;

- biến nước Việt thành một nơi chất độc huỷ hoại không những đến thứ để ăn, để uống, để hít thở mà còn huỷ hoại đến tận ý chí, tinh thần và đạo làm người; một nơi không còn một chút nội lực, một nơi con người thờ ơ với hiểm hoạ diệt vong ngay trước mắt..."

Ps: xin bình luận, chia sẻ !

fb Lê Vi
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Khi côn an là xã hội đen

Cánh Dù lộng gió
(Danlambao) - Trên thế giới chỉ có những nước cộng sản là xài từ công an. Các nước tư bản giãy hoài chưa chết chỉ dùng từ cảnh sát Quốc Gia hay nếu theo chế độ quân chủ thì dùng từ cảnh sát Hoàng Gia, thí dụ như cảnh sát Hoàng Gia Anh, hay cảnh sát Hoàng Gia Thái v.v...

CSVN cũng học đòi dùng từ cảnh sát nhưng chỉ dùng cho giao thông với tên gọi là cảnh sát giao thông, thay vì chính quyền VNCH gọi bằng cảnh sát công lộ trước đây.

Riêng quân đội nhăn răng thì dùng từ kiểm soát quân sự thay vì từ quân cảnh trước đây của QLVNCH. Quân đội Mỹ kêu bằng "MP" viết tắt bởi chữ "Military Police".

Trước năm 1975 cảnh sát quốc gia miền Nam được mệnh danh là bạn dân, những gì ờ hậu phương thì họ đảm nhiệm. Ngoài tiền tuyến thì đã có QLVNCH đảm trách. Trong khi bây giờ chẳng những người dân mà cả đến quân đội csvn cũng phải nép vế côn an nhân dân tấm lá chắn của đảng cướp.

Họ là những người bảo vệ đảng cướp đắc lực nhất với câu khẩu hiệu: "Còn đảng còn tiền (mình)". Họ đi tới đâu người dân cũng né tránh vì sợ dây dưa tới mình khi phải đối mặt vì sợ kiếm chuyện.

Bước vào các ban ngành của côn an để xin giấy tờ thì càng rõ nét hơn, họ những người côn an "vì dân do dân", quát tháo người dân như quát con quát cháu trong nhà, họ tự cho họ cái quyền ban phát cho ai thì ban phát, không thích thì hoạch hoẹ đủ thứ giấy tờ nếu chưa làm thủ tục đầu tiên (tiền đâu), nếu phong bì chưa đủ dose thì hẹn lần lừa cho tới khi vừa ý.

Khi đi làm nhiệm vụ thì cảnh sát hình sự thường đến nhà người bị điều tra để bỏ nhỏ coi có cần làm hồ sơ nhẹ đi hay không và có cần chạy án không thì sẽ giúp.

Cảnh sát giao thông thì ngoài nhiệm vụ bảo vệ an toàn giao thông ra còn có nhiệm vụ núp lùm để bắn tốc độ ở những đoạn dốc dài mà các loại xe không thể chạy chậm đúng quy định được. Không thổi thì thôi, nếu vô phước đám này mà thổi thì bằng mọi cách sẽ kiếm ra lỗi để phạt cho dù người điều khiển xe có không vi phạm, cãi lại ư? Bỏ nhẹ một câu: "Chống người thi hành công vụ" là xong phim, nhẹ hơn tý nữa thì phán: "Không hợp tác với côn an khi làm nhiệm vụ". Người dân lúc đó chỉ còn biết cúi đầu nghe phán tội vi phạm cấm cãi.

Côn an các phường xã lại là ông vua con một cõi, trong phường xã có chuyện vui, buồn, cười, khóc gì đám này đều có tiền lót tay hết, chuyện vui thì phải chia vui, chuyện buồn như chết chóc thì được mời nhậu đám tang, xin giấy khai tử thì phải nhét phong bì người chết mới có cái giấy xuống âm phủ trình diện diêm vương, đánh bạc đá gà ư? Cái vụ này nhanh hơn tên lửa đạn đạo à nha, nghe hơi một cái là kéo quân xuống vây lượm không sót mạng nào, vừa thu được tiền đặt cọc vừa được tiền chạy tội nhất là kẻ nào tổ chức thì coi chừng về nhà nghe vợ lải nhải trách móc bên lỗ tai vài bữa chưa ngủ nổi. Còn không có tiền thì vào nhà đá nghỉ ngơi một thời gian cho bỏ cái tật không chịu lòi tiền ra cho côn an. Bọn côn an phường xã như ở phường Bến Thành quận 1 còn ăn chia với tụi móc túi của khách đi đường, bắt cóc bỏ dĩa nếu người dân bắt được giao cho côn an thì vào cửa trước buổi sáng, buổi chiều đã thấy tụi này đang hành nghề lại ngoài đường nhất là trên đoạn phố Tây Lê Lai.

Côn an cai tù còn ăn đậm hơn tất cả, tội phạm vào trong đó tụi nó muốn cho sống thì sống muốn cho chết thì xúi mấy thằng đại bàng nó chăm sóc kỹ lưỡng một chút có khi biến thành ma ngay tức khắc vì nạn nhân "tự ý treo cổ" như những người vào đồn côn an trước đây xin tự ý treo cổ có giấy trăn trối đàng hoàng. Tụi này nó ăn trên đầu trên cổ tù phạm cắt bớt tiêu chuẩn khẩu phần ăn của tù nhân muốn thăm nuôi ngoài quy định thì phong bì, muốn làm ở chỗ mát nhàn hạ thì phong bì cả gang, muốn hằng năm 2 lần giảm án ngày 30/04 và tết nguyên đán thì phong bì cả thước, tội phạm nào đại gia thì có nhà riêng đầy đủ trong đó trại tù bán cho giá cả trên Trời nhưng khi ra tù phải trả lại cho trại. Chỗ tôi một quản giáo thôi khi về hưu có tiền xây nhà 3 tầng trong nhà toàn gỗ quý.

Dân xuống đường biểu tình ư, nếu ít thì cho côn an các loại, cảnh sát cơ động 113, dân phòng, đặc biệt là đội quân an ninh mặc đồ dân sự mà chúng ta thường gọi là xã hội đen nếu đông người thì cho cái đám an ninh mặc đồ thường phục trà trộn vào ném đá giấu tay vào côn an gần đó để côn an có cớ nhảy vào đàn áp, đánh đập người dân dã man, đám khác làm bộ giơ máy lên quay những người đứng đầu hay những người hô hào lớn tiếng sau đó về nhà rồi bắt nguội.

Nếu những người có quốc tế đặc biệt quan tâm thì côn an sẽ cho đám an ninh côn đồ mặc thường phục ngồi canh cửa nhà 24/24 buồn buồn thì cho chủ nhà thưởng thức gạch đá, mắm tôm cá thối quăng vào nhà, liều hơn chút quăng cả chùm thuốc nổ vào trong nhà như nhà cô Minh Hạnh vừa qua. Nếu phát hiện đi lang thang ngòai đường thì sẽ bị đám an ninh côn đồ mặc thường phục đánh hội đồng hoặc có người quẹt vào xe cho té gây thương tích có khiếu kiện hay tố cáo thì côn an đổ thừa tại làm mất lòng xã hội đen nên tụi nó mới gây sự.

Thôi thì chúng ta cứ dè chừng đâu có côn an đấy có xã hội đen mà tránh, chỗ nào có toán cảnh sát giao thông thế nào gần đó cũng có vài tên mặc thường phục hay cò giao thông lảng vảng mớm đưa tiền hối lộ vì côn an mặc sắc phục không dám nhận tiền tại chỗ, và rất sợ bị người dân quay camera. Thấy bóng người dân nào cầm điện thoại quay ngay lập tức đám xã hội đen nhảy tới giựt điện thoại và sinh sự ngay, dù lệnh ở trên không cấm người dân quay lại cảnh côn an ăn hối lộ.

Vì thế mới có câu nói "Côn an là xã hội đen, xã hội đen là công an, cả hai là một". Chế độ này đã đến thời kỳ ung thư giai đoạn cuối hết thuốc chữa chỉ còn chờ chôn vì căn bệnh này đã lan rộng ra khắp nước, Mỹ đánh thuế các mặt hàng như tôm cá của vc xuất khẩu qua Mỹ, còn thép Tàu Cộng sản xuất chở qua đóng mác VN thì Mỹ đánh thuế rất cao cho vc bỏ tật thân mình lo không nổi còn ôm thêm người khác cho rặm người. Thị trường chứng khoán nay mai cũng muốn sập sàn vì bơm tiền vào tới đâu đỏ sàn tới đó các công ty ngoại quốc đua nhau bán tháo cổ phiếu chạy làng nên ngày nào cũng đỏ sàn, thua cháy túi.

Những dấu hiệu này cho thấy chế độ đã đến hồi cáo chung, nội bộ lục đục, kinh tế tụt dốc, các mặt hàng đều tăng giá, và gần đây một số cựu chiến binh csvn đã rủ nhau xuống đường, người dân cũng đã ý thức được nguy cơ mất nước qua cái vụ cho thuê đặc khu 99 năm và vụ bịt miệng người dân bằng luật ANM. Chẳng chóng thì chày gậy ông sẽ đập lại lưng ông.

08.07.2018
Cánh Dù lộng gió
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Image

Cả thế giới, cả nước Thái Lan cùng vui mừng

Ngô Nhân Dụng


Mười hai thiếu nhi trong đội đá banh làng Mae Sai và huấn luyện viên của họ đã được đưa từ hang động Tham Luang ngập nước về tới nhà thương. Truyền thông thế giới theo dõi câu chuyện trong hơn hai tuần lễ, hàng trăm triệu người chia sẻ những nỗi vui buồn, tình tương thân và niềm hy vọng cùng gần 70 triệu người Thái Lan.
Ông Narongsak Osotthanakorn, người đứng đầu cuộc giải cứu cho biết đã có mười ngàn người tham dự “chiến dịch giải cứu” trong 17 ngày.

Hôm Thứ Ba 10 tháng Bảy, 100 người làm việc tại chỗ, trong đó có 12 “người nhái” và một vị bác sĩ người Australia, đã đưa năm nạn nhân sau cùng ra khỏi hang, được cách ly chờ điều trị an toàn vì trong hang có thể chứa nhiều vi khuẩn nguy hiểm do phân chim và phân dơi tích tụ.

Chúng ta cùng chia sẻ nỗi vui mừng của dân tộc Thái Lan, nhưng cũng hãnh diện vì tình tương thân, liên đới của cả loài người.

Ngay khi biết được có đội banh thiếu nhi bị kẹt trong hang ngập nước, chính phủ Autralia đã gửi ngay một toán cấp cứu kinh nghiệm qua giúp. Tổng thống Trump cũng gửi lời cầu chúc các em thoát hiểm và hứa giúp chính phủ Thái Lan cứu các em thoát nạn. Tỷ phú Elon Musk ở Mỹ gửi một chiếc “tàu ngầm” tí hon chứa được hai người qua Thái Lan.

Hai người Anh đã lặn qua mấy cây số ngập nước để chui vào hang động Tham Luang ngày 8 tháng Bẩy. Hai ông Richard Stanton và John Volanthen có kinh nghiệm cứu người từ hang động ngập nước hơn một tuần lễ, ở Mexico năm 2004. Họ xung phong làm cố vấn cho các người nhái Thái tổ chức cuộc tiếp cứu.

Một số thợ mỏ người Chile, cũng chia sẻ kinh nghiệm của 33 người đã sống 69 ngày dưới hầm ngập nước trong một mỏ đồng, năm 2010. Họ gửi những lời khích lệ cho các em trong đội banh Thái: “Các cháu có sợ cũng đừng mắc cỡ,” ông Omar Reygadas nói qua video. “Bởi vì hồi đó các bác cũng sợ! Các bác đã khóc ròng! Người lớn như các bác cũng khóc đó!”

Lòng từ bi của cả loài người tự nhiên phát khởi, trước số phận của 12 cầu thù đá banh từ 12 đến 16 tuổi! Các em bị coi như mất tích, có thể đã chết vì bị nước cuốn đi. Hơn 10 ngày sau bản tin đã tìm ra cái hang nơi các em đang kẹt làm cả thế giới thở ra nhẹ nhõm! Ai cũng muốn săn sóc, an ủi các những trẻ em bị nạn!
Cũng như một tháng trước đây, cả thế giới mủi lòng nhìn hình ảnh một bé gái khóc lóc nhìn lên bà mẹ người Hunduras tại biên giới Mexico – Mỹ. Bao nhiêu người chia sẻ mối lo lắng cho số phận hơn 2,300 đứa trẻ bị tách ly, đưa đi giam giữ nơi khác nơi tập trung các cha, mẹ đang xin tị nạn. Năm 2017, loài người cũng xúc động trước hình ảnh thê lương những trẻ em sau khi chết vì hơi độc, ở Syria. Trước đó, hình ảnh một em bé chết nằm trên bãi biển Hy Lạp đã đánh thức lương tâm loài người trước cảnh dân Syria vượt biển tìm đường qua Châu Âu xin tị nạn nội chiến. Đứng trước những trẻ em hoạn nạn, khổ đau, không ai không mở tấm lòng từ bi!

Ông Narongsak đã ngỏ lời cảm ơn cả thế giới, nhưng nhấn mạnh đến mối quan tâm của đức vua và hoàng gia, được coi là một định chế lâu đời được mọi người kính trọng, đóng vai thống nhất nhân tâm. Trong hơn nửa tháng qua, người Thái Lan đã đoàn kết thành một khối, chung quanh vụ cấp cứu 12 trẻ em cùng một huấn luyện viên.

Ông Saman Gunan, 38 tuổi, đã giải ngũ những tình nguyện trở lại, mặc bộ đồ người nhái, đem các bình dưỡng khí tiếp tế cho các em trong động, và đặt nhiều bình trên con đường ngầm dưới nước dẫn vào cửa động. Ông đã qua đời khi chính bình dưỡng khí ông đeo bị cạn!

Bà Mae Bua Chaicheun làm ruộng ở khu vực gần khu hang động Tham Luang ngập nước. Tuần trước, bà đã rời bỏ những thửa ruộng đang làm giở để đến trung tâm giải cứu giúp việc. Bà lau giọn mọi chỗ sạch sẽ và đem nước uống cho các quân nhân túc trực.

Khi quay trở về nhà, bà khám phá ra tất cả hai mẫu đất ruộng mà mình vừa mới cầy cuốc cả tháng để gieo mạ nay đã bị ngập lụt. Người ta hút nước từ trong các hang động ra để cứu 12 trẻ em, nước tràn ngập ruộng đất cả mấy làng chung quanh! Bây giờ, khi nước xuống bà sẽ phải bắt đầu làm lại! Nhưng bà Mae Bua không quan tâm: Miễn là cứu được các cháu bé!

Chính phủ Thái Lan có chương trình đền bù cho các nông dân có ruộng bị “lụt” như bà Mae Bua. Bà sẽ được cấp hạt giống, phân bón và thuốc trừ xâu bọ, trị giá khoảng $430 mỹ kim. Nhưng bà Mae Bua nói rằng bà sẽ không ghi tên xin trợ cấp, “để chính phủ có tiền dùng vào việc khác!”

Quốc gia nào trên thế giới cũng mong có những công dân mang tinh thần như bà Mae Bua! Cái gì đã tạo nên những hành động tình nguyện vì công ích và hy sinh tư lợi như vậy? Một là tình yêu dân tộc, yêu những người cùng máu nủ ruột thịt với mình. Hai là lòng tin vào các định chế quốc gia, ở nước Thái Lan gồm có hoàng gia, bên cạnh giới tăng sĩ, và quân đội.

Nhưng nhiều trẻ em trong đội túc cầu gặp nạn không hoàn toàn thuộc chủng tộc Thái Lan. Làng Mae Sai nằm ở vùng Ba Biên Giới giữa Thái Lan, Myanmar và Lào, tiếp giáp khu Tam Giác Vàng. Trong làng phần lớn là dân thiểu số.

Cậu bé Adul Sam-on, 14 tuổi, được chiếu trên ti vi khắp nơi khi em đối đáp với một “thợ lặn” người Anh. Ông này báo tin cho cả thế giới biết đã tìm ra đội banh mất tích trong vùng hang động ngập nước và phỏng vấn các nạn nhân. Adul Sam-on là người sắc tộc “Wa,” cha mẹ chú có khi qua làm ruộng ở Myanmar, các con học ở Thái Lan. Dân Wa bên kia biên giới có khi qua Thái Lan để coi đá banh. Cậu Adul nói tiếng Thái, tiếng Miến Điện, tiếng phổ thông của Trung Quốc, và học được tiếng Anh ở nhà trường Thái. Mấy bạn đồng đội chỉ lập đi lập lại một tiếng “ăn,” “Eat! Eat! Eat!” nhưng Adul biết nói rõ ràng bằng tiếng Anh: “Chúng tôi cần thực phẩm, cần thuốc men!”

Từ nay, dân làng Mae Sai sẽ cảm thấy rõ ràng là “Người Thái Lan” sau khi thấy cả thế giới nhìn họ như những người Thái! Và họ cũng chứng kiến cảnh hoàng gia Thái, chính phủ Thái đã huy động và điều khiển cuộc giải cứu thành công.

Quân đội Thái có thể nhân vụ giải cứu này chiếm được cảm tình của dân chúng, trong khi nhiều người vẫn chống chế độ quân phiệt. Ông thủ tướng quân nhân đã đến tận nơi đón bốn cầu thủ yếu nhất được cứu trong nhóm đầu tiên. Trong 17 ngày chờ đợi, trẻ m khắp nước Thái Lan niệm Phật và ngồi thiền cầu nguyện cho các cầu thủ đá banh nhỏ bị nạn. Các em quên không thèm coi world cup nữa!

Ông huấn luyện viên 25 tuổi đã dậy các em ngồi thiền trước khi có người tìm ra họ. Ekapol Chantawong, thường gọi tên là “Ake,” đã thoát chết một lần, khi cha mẹ qua đời trong một trận bệnh dịch khi Ake lên 10 tuổi, báo The Australian kể. Ông sống với bà và một người cô, và được đưa vào chùa tu. Mười năm sau ông lại hoàn tục, rồi trở thành huấn luyện viên, mà cả làng công nhận ông yêu đám trẻ như con cháu mình. Ông vẫn tới chùa thường xuyên để ngồi thiền hàng tiếng đồng hồ. Khi cảnh sát Thái Lan tỏ ý có thể sẽ truy tố Ekapol về tội bất cẩn vì đưa các em đi vào một nơi đã có báo động là nguy hiểm, phụ huynh của 12 em và cả làng đều lên tiếng xin khoan hồng.

Có những biến động khơi dậy tình đoàn kết người dân một nước, như tại Thái Lan trong thời gian xẩy ra vụ giải cứu đội banh này. Tình cảm chung đó là yếu tố kết thành một dân tộc. Bẩy mươi triệu dân Thái hãnh diện khi cảm thấy một tình cảm tương lân, gần gũi nhau, chia sẻ với nhau những mối lo và niềm hy vọng chung. Họ đang ngẩng đầu hãnh diện nhận mình là “Người Thái.” Giống như một bà người Thái Lan, nhìn một phụ nữ ngoại quốc, cất lời khen: Cô xinh quá! Trông cô giống hệt người Thái!

Một dân tộc là một cộng đồng tưởng tượng, nối kết những người thường cả đời không thấy mặt nhau. Tình tự dân tộc lâu lâu cũng cần được “hâm nóng.” Như ở Việt Nam, tình tương thân, đoàn kết đã nổi lên khi hàng triệu người đồng loạt thức dậy và bầu máu nóng sôi lên, khi phải chứng kiến cảnh Cộng sản Trung Quốc ngang nhiên đưa một giàn thăm dò dầu khí vào vịnh Bắc Việt! Hoặc gần đây, khi chính quyền cộng sản định lập những đặc khu kinh tế, mà người Việt thấy rõ chỉ vì họ chịu áp lực của tư bản đỏ Trung Quốc. Dân làng Mae Sai sẽ hãnh diện công nhận họ là công dân của nước Thái Lan.

Sẽ có ngày mọi người Việt Nam, ở trong và ngoài nước, sẽ ngẩng đầu hãnh diện tự giới thiệu mình là Người Việt Nam!
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 6 guests