Tạp Ghi

hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

No speak English: No sin

Bùi Bảo Trúc
Nhân vật Tarzan trong tác phẩm của Edgar Rice Burroughs là một thanh niên da trắng lạc cha mẹ từ bé, lớn lên với bầy thú trong rừng già Phi Châu, không hề có những tiếp xúc với xã hội loài người, nói chi với người Anh, người Mỹ nên làm sao nói được tiếng Anh. Nhưng rồi chàng gặp người phụ nữ tên là Jane, hai người vẫn trở nên đôi bạn. Không biết chàng học ESL (English as a Second Language) ở đâu nên mới có người bịa ra chuyện hai người lúc mới gặp nhau, Tarzan nói với Jane rằng: “Me Tarzan, you Jane.” Sự thực thì không có chuyện này ở trong truyện của Burroughs cũng như trong phim do Johnny Weissmuller thủ diễn. Tuy hoàn toàn không có những chi tiết vừa kể, nhưng vẫn có nhiều người đoan chắc là Tarzan có nói câu đó.

Ăng Lê kiểu Tarzan nói với Jane không biết phải gọi là Ăng Lê gì, nhưng nhất định không phải là Ăng Lê bồi, vì Tarzan có đi làm bồi cho ai đâu. Nó là phương tiện thông tin giữa những người không nói chung một ngôn ngữ và cũng không được dậy hay học để nói một ngôn ngữ chung ngõ hầu giao tiếp với nhau. Hai bên sắp xếp những tiếng gần gũi nhất với đời sống ngay trước mặt để thông tin với nhau, bỏ qua những câu nệ về văn phạm, ngữ học. Đó là thứ ngôn ngữ (pidgin English) của những thành phần ít học, không trường lớp, bài bản.

Tuần qua, một video clip được phổ biến rộng rãi trên Facebook với cảnh một hoa hậu Việt Nam làm giám khảo cho cuộc thi đàn ông đẹp trai thế giới năm 2015. Người đẹp Việt Nam này, cô Vũ Trần Triều Thu (hoa hậu Đông Nam Á năm 2014) đặt một câu hỏi cho người thí sinh Hàn Quốc bằng tiếng Anh. Câu hỏi được ban tổ chức viết sẵn. Cô hoa hậu Việt Nam học thuộc lòng, chỉ việc phát âm theo giọng Ăng Lê Hà Nội. Tội nghiệp cô. Cô phát âm câu hỏi đó lần đầu. Mọi người ớ ra ... “Ơ quả mơ!” cóc hiểu gì hết. MC trên sân khấu xin cô nhắc lại. Cô nhắc lại câu hỏi bằng tiếng Anh theo cách phát âm kiểu “con-cu-lây-tinh” (calculating) và “min mai địt” (mean minded) như trong một cuốn sách dậy tiếng Anh vô học ở trong nước. Dĩ nhiên là... bố Mỹ, bố Ăng Lê cũng không hiểu được. Thế là một MC trên sân khấu phải nói thay cô, dùng bản chính của câu hỏi tiếng Anh đọc lên (bằng cách phát âm bình thường) đến lúc ấy mọi người mới hiểu.

Cô hoa hậu Việt Nam vẫn cười vui vẻ với khán giả một cách khả ái. Khán giả có vẻ hoàn toàn thông cảm với cô. Đó là một thái độ văn minh và lịch sự. Cô nói tiếng Anh không ai hiểu thì đã sao! Cô là người Việt, không phải người Anh. Cô không nói được tiếng Anh là chuyện dễ hiểu. Có bao nhiêu (hoa hậu) người Anh, người Mỹ, người Úc... nói được tiếng Việt ? Cô là một người đẹp. Việc của cô là chăm sóc sắc đẹp của cô. Chúng tôi không cần cô ngày ngày phải mở cuốn văn phạm tiếng Anh (Mastering American English) ra làm các bài tập rồi lại vào “lab” luyện giọng theo những cái máy.

Xin cô cứ “Sois belle et tais-toi,” hãy cứ đẹp đi nhưng câm mồm lại cho chúng tôi nhờ là được rồi như tên cuốn phim của Alain Delon và Jean Paul Belmondo ngày nào. Cô không nói giỏi tiếng Anh cũng không sao, không chết thằng Tây nào hết. Bằng cớ là cuộc thi vẫn diễn ra một cách thành công với câu Ăng Lê dễ sợ của cô.

Câu hỏi tiếng Anh ấy quả thực là đã chơi khó cô. Những chữ trong câu hỏi đều không phải là những chữ thường gặp trong tiếng Anh. Nào là “essence,” rồi lại “pageant,”... mà cô lại phát âm theo giọng chợ Đồng Xuân và giọng Ăng Lê bờ Hồ làm sao người ta hiểu được.

Đáng lý ra phải có người chỉ cho cô đọc câu tiếng Anh một cách ngọn ngành. Nathalie Cole khi hát bài 'C'est Si Bon' đã phải nhờ một người Pháp chỉ cho cách phát âm đúng ba chữ Pháp đó nên chúng ta cũng chẳng nên “ném đá” cô tới tấp đến nỗi cô đã phải khóa Facebook của cô lại.

Cô không phải là một nhà ngoại giao tại một hội nghị quốc tế. Cô không đưa ra một phát biểu liên quan đến sinh mạng của những con cá tội nghiệp đang phơi bụng ngoài Vũng Áng. Cô không phát biểu tại tòa án quốc tế về vùng biển chết ở ngoài khơi Việt Nam,

Tiếng Anh như của cô là đủ xài rồi,

Nhưng cái đứa nói MÊ DZÊ IN ZIEC NAM thì không được.

Dốt và ngu lắm. Đỉnh cao trí tuệ cái... củ gì!

Nghĩ tới câu Ăng Lê của nó thì nên tha cho cô Vũ Trần Triều Thu. Hệt như một người không học Nga ngữ một ngày nào bị dí vào tay một mảnh giấy viết bằng tiếng của ông Putin thì có... ngọng không ?

Nhưng mấy chữ MADE IN... thì trên thế giới này, ngay mấy con chó chạy lông nhông ngoài đường gác chân lên cột đèn (để chào bác Hồ) cũng phải biết. Vậy mà nó không nói được rồi cứ thế ông ổng MÊ DZÊ...

Không nói được tiếng Anh chẳng có gì xấu cả. Cũng không bao giờ là một cái tội. Không học thì làm sao nói được?

Nhưng ngu và dốt thì không tha được. Thế mà cũng khoe là trình độ Anh ngữ (theo tiểu sử) được ghi nhận là hạng B (biết nói những câu thông thường).

Ăng Lê như thế thì chó cũng chịu thua.

Thà như ông Tú Xương:

“Hán tự chẳng biết Hán

Tây tự chẳng biết Tây

Thôi đi về đi cầy...”

Bố khỉ! Nó là thằng đã ngu lại dốt, không ở mức độ ngang hàng với cô Vũ Trần Triều Thu!
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Người làm báo không có tiếng nói

Hoàng Giang

Image
Sạp bán báo trên đường phố

Không rõ từ bao giờ mà nghề làm báo ở Việt Nam bị coi như một thứ nghề mạt hạng đến vậy, bị cả phía dân lẫn phía chính quyền khinh khi. Ngay sau vụ một chai nước giải khát của Tân Hiệp Phát bị phát hiện có chứa 1 con ruồi, thì công ty TNHH URC bị tố cáo đã sử dụng gần 600 tấn acid citric nhiễm độc chì nặng trong hơn 1.500 lô sản phẩm, tương đương 1 tỉ chai nước trà xanh C2 và Rồng đỏ. Tuy nhiên, thông tin này không được dư luận biết đến và quan tâm cho đến khi có nguồn tin hàng loạt tờ báo có tiếng ở Việt Nam bị URC mua chuộc để viết bài theo ý của tập đoàn này. Theo thông tin được chia sẻ, số tiền mà URC dùng để đút lót lên tới hơn 10 tỷ đồng. Cho đến nay, các bài báo bênh vực, bào chữa cho tập đoàn này vẫn chưa được chỉnh sửa hoặc gỡ xuống. Và quan trọng hơn, số lượng sản phẩm của URC vẫn được bày bán trên thị thường Việt.


Nghề viết, nghề làm báo, hay các ngành nghề liên quan đến truyền thông nói chung, không tạo nên một sản phẩm hữu hình, nhưng có sức mạnh cực kỳ lớn. Những người làm truyền thông không đi theo guồng quay của xã hội, chính họ là người tạo guồng quay cho xã hội, chỉ bằng ngôn từ và hình ảnh. Tại các đất nước nơi tiếng nói cá nhân được đặt lên hàng đầu, những người làm nghề viết lách, và nhất là trong lĩnh vực báo chí, luôn khiến xã hội phải nể sợ. Họ là những tay cảnh sát không súng, những luật sư không cần bước vào tòa án, nhưng đủ sức mạnh để tìm hiểu và lên án nhiều mặt tối của xã hội.

Nếu có bạn đọc nào yêu thích phim ảnh, có lẽ sẽ biết đến bộ phim Spotlight, được giải Oscar 2016 cho bộ phim xuất sắc nhất. Spolight kể về cuộc tìm kiếm sự thật của báo The Boston Globe trong vụ bê bối lạm dụng tình dục trẻ em của các linh mục của nhà thờ công giáo Boston. Martin Baron, nhà báo, nhà biên tập của The Boston Globesau sự kiện đó, đã được trao giải thưởng Pulitzer danh giá. Năm 2012, Martin Baron chuyển sang làm biên tập cho báo The Washington Post, một tờ báo chính thống có tiếng của Mỹ. Ông tiếp tục đem lại thành công lớn cho The Washington Post khi tờ báo này chiếm 2 giải Pulitzer vào năm 2014. Martin Baron trở thành một trong những nhà báo nhiều quyền lực hàng đầu nước Mỹ. Mới đây, The Washington Post bị tước quyền tham dự các buổi họp báo của Donald Trump bởi có những bài viết chỉ trích mạnh mẽ ứng cử viên tổng thống đảng Cộng hòa này.

Ngày 21 tháng 6 hàng năm được gọi là ngày Báo chí cách mạng, để tôn vinh ngành báo chí Việt Nam. Tôi không rõ từ “cách mạng” ở đây mang ý nghĩa gì, khi mà các cây bút hiện nay không tạo nên nổi 1 hiệu ứng nào trong việc thay đổi xã hội. Nhìn vào báo chí nước nhà, ta thấy như một sân khấu tuồng chèo, các vở kịch với nội dung hời hợt, trống rỗng cùng những con rối nói lời nịnh nọt, dối trá. Tuy nhiên, tôi không muốn trách cứ, bởi chính bản thân tôi cũng hiểu, chọn con đường làm báo ở đất Việt, là chọn đi vào một cái ngõ cụt.

Có một sự thật rất phũ phàng đối với nghề làm báo, đó là nếu họ chọn lương tri của nghề nghiệp, viết lên sự thật, dù dân là người hưởng lợi, nhưng dân có trả tiền cho nhà báo đâu? Trong khi chính quyền nhà nước, hay các tập đoàn quyền lực kia, đủ sức để nuôi sống họ đến cả đời. Cứ nhìn “tấm gương” của ông Mai Phan Lợi viết một chữ “tan xác” oan gia trên trang xã hội cá nhân mà bị đình chỉ; hay nhà báo Hoàng Khương bị ép nghỉ việc vì “sai sót nghiệp vụ”, sau khi vạch trần tay cảnh sát giao thông nhận hối lộ; và biết bao cây bút khác bị chính quyền xử phạt, theo dõi, bắt giam vô cớ, đủ thấy ngậm ngùi và xót xa cho ngành báo chí Việt Nam.

Ngày nhà báo Việt Nam như một nốt trầm để nhìn nhận lại một xã hội đang bị đẩy đưa bởi hàng loạt những thông tin hời hợt và sai lệch, và có lẽ nó giống như một ngày tôn vinh việc “tự vỗ ngực’ mình của nhà nước cộng sản trong vai trò đạo diễn các vở kịch truyền thông trong hơn 4 thập kỷ. Mỗi khi có một vụ việc nào gây ồn ào dư luận mà truyền thông quốc gia lại “im thin thít” và “lặn mất tăm”, tôi lại nhớ đến một câu trách cứ hài hước “Đài tiếng nói Việt Nam mà chẳng có tiếng nói gì thế này?!” Thực sự, để có tiếng nói không phải là điều dễ dàng, nhất là khi các cây bút Việt Nam chưa nhận thức được tầm quan trọng của tác động của các con chữ lên dư luận quần chúng. Dĩ nhiên, tiếng nói đó chỉ có thể đóng góp được ý nghĩa lớn lao và lâu dài khi lấy sự thật làm cốt lõi. Tôi tin rằng nếu người làm báo viết đúng theo lương tâm và lẽ phải, tiếng nói ấy sẽ lớn dần lên và vang vọng hơn.
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image


Liệu Trung Cộng sẽ đánh Việt Nam?

Chu Chi Nam và Vũ Văn Lâm
(Danlambao) - Từ ngày tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama viếng thăm Việt Nam đến giờ, tình hình Biển Đông trở nên căng thẳng hơn, đến nỗi sau cuộc họp của các nước Đông Nam Á vừa qua không ra được một thông cáo chung, ngoại trưởng Singapour định họp báo chung với ngoại trưởng Trung cộng, nhưng vì bất mãn, nên đã bỏ về sớm.

Từ đó có những người đưa ra nhiều giả thuyết, trong đó có giả thuyết Trung cộng sẽ đánh Việt Nam, người khác thì đưa ra giả thuyết hoàn toàn trái lại.

Chúng ta hãy cùng nhau xem xét vấn đề trên để có thể nhìn sự kiện sáng tỏ hơn:


I) Giả thuyết cho rằng Trung cộng không đánh Việt Nam:

Những người đưa ra giả thuyết này viện một số lý lẽ như sau:

Trên thực tế Việt Nam đã lệ thuộc Trung cộng, nếu nói gần thì Hội nghị Thành Đô năm 1990, nếu nói xa thì từ ngày Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nổi lên cướp chính quyền, đưa Việt Nam vào gông cùm cộng sản Nga-Tàu. Họ Hồ đã thản nhiên tuyên bố: “Tôi không có tư tưởng gì cả, tư tưởng của tôi đã có Staline và Mao nghĩ hộ.” Ngày hôm nay, con cháu họ Hồ cũng vậy, sẵn sàng gọi dạ, bảo vâng bởi Trung cộng. Việt Nam hiện nay đang ở vào thời kỳ Bắc thuộc lần thứ năm, như chính ngoại trưởng cộng sản Nguyễn Cơ Thạch tuyên bố sau Hội nghị Thành đô, mặc dầu ông là ngoại trưởng vào lúc đó, nhưng không được tham dự hội nghị này, vì yêu cầu của Trung cộng.


Giới lãnh đạo CSVN hiện nay chỉ là những thái thú của Trung cộng, sẵn sàng làm bất cứ việc gì khi nước này đòi hỏi. Như hai Hiệp ước với Trung cộng năm 1999, dâng cho Trung cộng gần 1000 km vuông đất liền ở vùng biên giới, và với Hiệp ước năm 2000, dâng cả chục ngàn cây số vuông vùng biển. Ngày xưa với Hiệp ước Thiên Tân thời Pháp thuộc, ảnh hưởng của Việt Nam ở vùng Vịnh Bắc bộ là 60%, nay với Hiệp ước mới chỉ còn 45%, nhượng cho Trung cộng 15%.

Về chính trị, kinh tế và văn hóa, bất cứ một quyết định chính trị nào cũng phải được sự đồng ý của Bắc Kinh, cán cân ngoại thương luôn có lợi cho Trung cộng, hại cho Việt Nam, hàng năm cả 20 tỷ USD; nước này có thể thuồn dễ dàng những hàng bị tẩy chay trên thế giới, hàng độc hại, ô nhiễm sang Việt Nam, bằng đường chính thức hay buôn lậu qua biên giới; người Tàu có thể qua nước ta một cách dễ dàng, không cần visa, đấy là chưa nói đến những khu đất dọc theo biên giới hay tại các địa điểm trọng yếu khắp nơi trong nước, từ nam chí bắc, được nhượng cho Tàu cả hàng trăm năm. Có những nơi họ ngang nhiên đề bảng “Cấm người Việt Nam lai vãng”; ngay cả người của chính phủ cũng không được vào, huống chi là dân thường, như trường hợp ở Vũng áng. Về văn hóa thì sách báo, phim ảnh được bày bán đầy đường ở Việt Nam. Viện Khổng tử chỉ là một trung tâm tuyên truyền cho chính sách bành trướng của Trung cộng.


Trước tình trạng như vậy, nhiều người nghĩ rằng: “Vạ gì Trung cộng đánh Việt Nam cho hao người, tốn của”. Những người này không phải là họ không có lý.


II) Giả thuyết cho rằng Trung cộng sẽ đánh Việt Nam


Tuy nhiên những người cho rằng Trung cộng sẽ đánh Việt Nam cũng đưa ra một số lập luận, vừa dựa trên lịch sử, vừa dựa trên chính sách hiện nay của Tập Cận Bình, và nhất là họ dựa trên một số bài báo của một số cánh diều hâu trong quân đội Trung cộng.

Thật vậy, nếu chúng ta theo dõi tình hình chính trị Trung cộng từ năm 1979, tức là ngày Đặng Tiểu Bình trở lại nắm chính quyền, rồi chủ trương mở cửa, hiện đại hóa nước Tàu, từ đó đến giờ, thì có một số điểm cần ghi nhớ:

Họ Đặng khuyên đàn em hãy cố gắng chờ thời, một cách nín thở qua sông với câu nói “Thao quang, dưỡng hối” mà nhiều người biết đến. Về nội bộ, thì “Không tố cáo lẫn nhau, nhất là đối với những người trong Bộ Chính trị và Ban Thường vụ Bộ Chính trị”. Chính sách vừa quốc nội và hải ngoại này đã được Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào tuân theo. Tuy nhiên từ ngày Tập Cận Bình kế vị Hồ Cẩm Đào vào năm 2012 tới giờ thì hoàn toàn đi ngược lại.

Không còn chính sách nín thở qua sông, mà là chính sách bành trướng, dương oai, dũng võ ra nước ngoài, qua việc đề cao “Giấc mộng Trung quốc”, thiết lập Con đường Tơ lụa, chính sách Đường Lưỡi bò, bành trướng để khống chế Biển Đông. Về quốc nội, thì Tập Cận Bình bỏ qua lời khuyên của họ Đặng, đưa Chu Vĩnh Khang, Từ Tài Hậu và có thể ngay cả Giang Trạch Dân ra tòa.

Từ điểm đó, một số quân đội theo phái diều hâu, đã chủ trương một cuộc “Chiến tranh Chớp nhoáng” đối với Việt Nam. Họ đưa ra những luận cứ sau đây:

Đây là một cuộc chiến tranh chớp nhoáng, không phải là một cuộc chiến lâu dài, mục đích là làm cho tiềm lực quân đội Việt Nam yếu đi.

Cần dạy cho Việt Nam một bài học thứ nhì, vì nếu lâu ngày, Việt Nam sẽ lớn mạnh về quân sự, vì vậy, cần phải vào lúc này, khi Việt Nam còn yếu về quân sự. Theo họ, Cộng sản Việt Nam chỉ là “Phường ăn cháo, đái bát” như lời của Đặng Tiểu Bình. Ngày hôm nay CSVN lấp ló theo Tây phương, đang tìm cách “Thoát Trung”, ngày mai khi mọc lông, mọc cánh, thì “Tìm cách chống Trung.”

Những tướng lãnh theo cánh diều hâu, trong quân đội Trung cộng hiện nay, còn đưa ra một kế hoạch cho “Cuộc Chiến tranh Chớp nhoáng” này.

Theo đó:


Chỉ cần 200 chiếc máy bay, 100 chiếc hỏa tiễn, 10 chiếc tàu ngầm, và 20 sư đoàn đóng ở biên giới phòng bất trắc, còn cuộc chiến chủ yếu là không quân, hỏa tiễn và hải quân.


Họ dự đoán, Việt Nam hiện nay có vào khoảng 40 chiếc máy bay, 6 chiếc tàu ngầm, mấy chục hỏa tiễn và 15 sư đoàn. Với cuộc không chiến và hải chiến chớp nhoáng, mà có thể tiêu diệt được 1/3 lực lượng quân sự của CSVN, tức là tiêu hủy được vào khoảng trên dưới 10 chiếc máy bay, 2 hay 3 chiếc tàu ngầm và 3 hay 4 sư đoàn, thì đã là quá thành công, dù giá phải trả có cao chăng nữa.


Họ còn cảnh báo: Ngày hôm nay tình báo Trung cộng trải khắp Việt Nam, biết rõ đâu là chỗ đóng quân, đâu là chỗ ẩn náu, mai sau lâu ngày CSVN sẽ di tản, không biết đâu mà tìm.

Tất nhiên, khi có ý định “Cho Việt Nam một bài học thứ nhì”, những tướng lãnh cánh diều hâu, không phải là không nghĩ đến phản ứng của thế giới, nhất là của Mỹ.

Theo họ, khi “Chiến tranh Chớp nhoáng” Việt Trung xảy ra, thì Mỹ sẽ phản ứng, như việc tố cáo Trung cộng vi phạm luật lệ quốc tế, xây cất trái phép lên những hòn đảo chiếm của Việt Nam, việc đang làm hiện nay. Mỹ có thể đi xa hơn, đó là dùng không quân, hải quân tiêu diệt những căn cứ quân sự ở quần đảo Trường Sa này. Tuy nhiên, Mỹ sẽ ngừng ở đây, theo lời tiên đoán của nhóm diều hâu. Chẳng khác nào như trong lịch sử: Khi Kim Nhật Thành tràn quân xuống Nam Hàn, thì Mỹ đổ bộ quân vào năm 1950, đẩy lùi quân của họ Kim tới sông Áp Lục, vĩ tuyến thứ 36, rồi ngừng ở đó, không dám dùng nguyên tử đánh tiếp Trung cộng, như lời đề nghị của tướng Mac Arthur, Tư Lệnh quân đội Hoa kỳ trong Chiến tranh Triều tiên.


Vấn đề Trung cộng đánh hay không đánh Việt Nam, chúng ta không thể nhìn theo con mắt hữu lý của lịch sử. Nếu theo trường phái hữu lý, thì Hitler không bao giờ dám gây chiến với Anh, Pháp, Đệ Nhị thế Chiến không xảy ra, Trung cộng không bao giờ dám cho Việt Nam một bài học vào năm 1979, vì trước đó CSVN mới ký một Hiệp ước hỗ tương quân sự với Liên sô, theo đó “Nếu một trong hai nước bị nước thứ ba tấn công, thì nước thứ hai phải có nhiệm vụ giúp đỡ nước thứ nhất.”, hơn thế nữa lúc đó đang có cả mấy chục sư đoàn Liên sô đóng ở biên giới phía bắc Trung cộng. Thế mà Trung cộng của Đặng Tiểu Bình dám gửi quân qua biên giới, “Dạy cho CSVN một bài học”.

Ngày hôm nay, đánh hay không đánh Việt Nam, vấn đề nó không thuộc trường phái hữu lý của lịch sử, mà nó tùy thuộc cá nhân của Tập Cận Bình, mà ông này đã được nhiều người ví với Hitler. Việc ví này không phải là không có lý do.

Việc Tập Cận Bình dám như Hitler gây ra Đại Chiến thế giới không, thì không chắc, nhưng rất có thể họ Tập dùng không quân và hải quân, làm một cuộc chiến tranh chớp nhoáng, dạy cho CSVN bài học thứ nhì, như Đặng Tiểu Bình, vì có một điều trùng hợp là vào thời đó, họ Đặng đang tranh quyền khốc liệt với Hoa Quốc Phong, ngày hôm nay họ Tập cũng đang tranh quyền khốc liệt với phe Giang Trạch Dân. Dùng ngoại chiến để tranh giành quyền hành, để giữ, củng cố quyền hành, điều này xẩy ra rất thường trong lịch sử Tàu.

Lịch sử biết đâu chỉ là cái gì lập lại, tất nhiên nó không thể nào giống như hai giọt nước, nhưng tương đối, nó có những khuynh hướng giống nhau. (1)

Paris ngày 01/07/2016
Chu Chi Nam và Vũ Văn Lâm
vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »


Người Thợ Lặn Cảng Sơn Dương.
Sau 85 ngày chờ đợi, sau cùng, ngày 30 tháng sáu 2016, Văn Phòng Chính Phủ Việt Nam với các bộ ngành đã công bố rõ nguyên nhân vụ Vũng Áng và thủ phạm không ngoài dự đoán là Công Ty TNHH gang thép Hưng Ngiệp Formosa(Hà Tĩnh). Các người lãnh đạo công Ty Formosa đã xuất hiện trên mạng, đã cúi đầu xin lỗi và xin bồi thường 500 triệu USD.

Sau khi tin này được đưa ra, người ta đã bàn tán rất nhiều trên mạng. Nào là số tiền bồi thường không phải là 500 triệu, mà lên đến hàng tỷ đồng, nào là chuyện tiền bạc không giải quyết được gì, cái mà người ta quan tâm, là sự bền vững của môi trường, bảo đảm rằng Formosa không tái phạm và phải cam kết khắc phục các hậu quả…v.v…

Phía chánh phủ thì vẫn coi việc đầu tư thu hút FDI là quan trọng cho VN và nhất là Hà Tĩnh, một tỉnh nghèo, nên có vẻ muốn xử cho êm chuyện. Tất cả chỉ là những sự đã rồi, nếu nói theo ý của bọn họ.

Trong cái ồn ào của dư luận trong và ngoài nước, người ta quên đi một nạn nhân của Formosa, tôi muốn nói tới người thợ lặn cảng Sơn Dương, người đã bỏ mạng vì làm việc tại vùng biển bị ô nhiễm này. Ông ta tên là Lê Văn Ngầy, 46 tuổi, quê tại Khánh Hòa. Ngày 25 tháng tư năm 2016, bà Nguyễn Thị Ngân, giám đốc Bệnh Viện đa khoa khu vực Bắc Quảng Bình đã xác nhận có tiếp nhận ông thợ lặn này nhưng khi đến bệnh viện thì ông Ngầy đã tử vong. Theo những đồng nhiệp của ông, làm việc cho công ty lao động quốc tế Nibelc, thì kể từ khi phát hiện cá biển chết hàng loạt , các người thợ lặn đều cảm thấy có dấu hiệu khác thường về sức khỏe sau mỗi ca làm việc :

_Mỗi lần lặn xong, lên bờ là cảm thấy mệt mỏi khác thường lắm. Da thì vàng hẳn lên và thấy choáng váng tức ngực. Cứ như có thứ gì đó chạy rùng rùng trong người vậy (lời ông thợ lặn Nguyễn Thiếu, 36 tuổi, cũng quê tại Khánh Hòa).

Ngày 22 tháng tư, ông Thiếu nhớ lại : Hôm đó khi xuống nước, tôi thấy nước biển có mầu vàng đục khác thường, cá biển ít đến thấy lạ. Sau buổi lặn, ông Ngầy than khó thở, được chở tới bệnh viện ngày 24, nhưng vừa đến bệnh viện thì tử vong, thi thể được bàn giao cho gia đình đưa về quê mai táng. Không thấy công bố nguyên nhân cái chết của ông Ngầy, và cũng không hiểu bệnh viện có làm các khám nghiệm Pháp Y hay không ??

Nay Văn Phòng Chính Phủ đã công bố rõ ràng và Formosa đã nhận lỗi. Vậy thì sự việc đã minh bạch là cái chết của ông Ngầy là do lỗi của Formosa. Có thể nói một cách không sai lầm là đây là một án mạng, và nạn nhân là người thợ lặn xấu số đó.

Tại bất cứ quốc gia nào trên thế giới, dưới bất cứ chánh thể nào, khi đã gây ra án mạng, dù cố ý hay không cố ý, thì thủ phạm phải được xử theo hình sự. Formasa đã xả chất độc vào vùng biển, nơi các người thợ lặn làm việc, làm tử vong một người, và gây bệnh cho nhiều người, thì phải ra tòa. Nếu tòa phán quyết có tội, thì phải ngồi tù, và phải bồi thường cho gia đình nạn nhân . Phải xử từng trường hợp một (cas par cas), chứ không phải chỉ cúi đầu xin lỗi, và bao trọn gói 500 triệu đô la là xong hết. Nên nhớ dự án Formosa lên đến 10 tỷ USD.

Tại nơi tôi ở, chỉ cần uống rượu rồi lái xe gây tai nạn chết người cũng phải ở tù nhiều năm rồi, còn ở đây là đổ chất độc xuống biển làm người ta chết, tại sao Formosa có thể thoát ra dễ dàng như vậy ??

Hay là Việt Nam không phải là một quốc gia giống như các quốc gia khác ?? Kẻ gây ra án mạng chỉ xùy tiền ra là an toàn trên xa lộ ??

Hay là sanh mạng của ông Ngầy cũng chỉ đáng giá như rong biển mà thôi ??

Trên đây chỉ là một vài ý kiến vụn vặt của một người từ bên ngoài nhìn về đất nước, không hiểu đúng hay sai, nhưng không thể thờ ơ với những sự việc đang diễn ra nơi cố quốc, dù rất muốn quên đi.

Trần Mộng Lâm.
vuongquan
Posts: 270
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

CÁC ANH, MỘT CHÍNH PHỦ KHỐN NẠN!

Image

Khi thông tin cá chết xuất hiện các anh đã trả lời dân thế nào ?

‘’KHÔNG CÓ THẨM QUYỀN KIỂM TRA FORMOSA!’’ Xin lỗi các anh, đất này của người Việt Nam hay của Đài Loan, Trung Quốc mà họ có quyền cấm các anh vào kiểm tra ? Giả sử Formosa không sản xuất thép, mà chế bom nguyên tử, hay đem quân đội vào đóng ngay huyết mạch Bắc Nam thì cái đất nước này sẽ khốn nạn thế nào ? Các anh là con người hay là con chó mà chỉ một doanh nghiệp tư nhân cũng có thể khiến cả một chính phủ nghe lời ? Rồi 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày rồi từ ngày đổi sang tuần, rồi từ tuần đổi sang tháng.

Các anh ưu việt đến nỗi TỚI TẬN BÂY GIỜ VẪN CHƯA PHÁT HIỆN ĐƯỢC NGUYÊN NHÂN CÁ CHẾT. Trong trường hợp này, các anh không phải đang khoe dốt, nhưng là đang khoe ÁC! Ác với đồng bào, ác với đồng loại.

Bởi các anh đâu phải không biết nguyên nhân, và thằng dân cũng vậy, nhưng các anh dùng mọi thủ đoạn để lách luồn, để chống chế, để nguỵ biện.

Tôi không biết các anh ăn gì để sống, nhưng biết các anh đã bán cái gì đi để mua thực phẩm cho cái lũ các anh. CÁC ANH BÁN NƯỚC! Tôi không biết các anh đã họp kín gì với Formosa, với cả đống ban bệ của các anh, nhưng tôi biết một điều, bước ra khỏi hội nghị, Formosa thẳng thừng tuyên bố:


CHỌN CÁ HAY CHỌN NHÀ MÁY THÉP. Sự trơ trẽn này của formosa chứng tỏ họ hiểu các anh, bọn thằng dân chúng tôi, và bọn Tầu, Đài ĐỀU BIẾT RÕ đâu là nguyên nhân cá chết, và tất nhiên, Tầu, Đài đã được bảo kê an toàn.

CÁC ANH CÒN NÓI MÌNH KHÔNG BÁN NƯỚC HẠI DÂN ?

Màn kịch thủy triều đỏ là cực điểm của vở bi hài kịch Vũng Áng.

Khi mà AI-CŨNG-BIẾT-VÌ-SAO thì các anh trơ trẽn, trâng tráo đổ cho tảo đỏ.

Xin lỗi nói thẳng với anh, biển không phải là phụ nữ, mà cá chết 27 ngày không đỏ, đến ngày thứ 28 thì...hành kinh. Nhưng tột cùng khốn nạn của các anh có lẽ là chính lúc này.


Khi các anh đã chỉ FORMOSA khóa dưới mức nguy hiểm, các anh đồng loạt hô ‘’ĐÃ AN TOÀN’’ và nhiệt tình quảng bá hình ảnh quan chức ăn cá, tắm biển, vui chơi DÙ VẪN CHƯA DÁM XÁC ĐỊNH NGUYÊN NHÂN NHIỄM ĐỘC. Tình trạng tái nhiễm độc có thể diễn ra bất cứ lúc nào, chỉ khi có cá chết, người chết, thì dân mới lại ngã ngửa ra lần nữa.


Cho phép tôi chửi KHỐN NẠN CÁI LŨ CÁC ANH! Các anh không phải chỉ đang buôn bán cái mảnh đất này, cái dải nước này, nhưng là các anh đang buôn bán sinh mạng của mấy trăm ngàn nóc nhà, mấy triệu con người, thậm chí là mấy chục triệu con người. Các anh không dám nhìn nhận người dân xuống đường biểu tình vì chính cái khốn nạn của các anh, cái vô liêm sỉ, cái mất nhân tính của các anh, nhưng đốn mạt hơn, các anh đổ tất thảy những cái đê tiện đó cho con ông kẹ ‘’thế lực thù địch’’ rồi đem 2 thằng ký giả quèn chỉ làm được mỗi việc phỏng vấn, lấy tin, và cứu trợ nhân đạo ra tế thần. Cả VTV, VTC nữa, các anh cũng đốn mạt, hèn hạ vô cùng!


Còn Tiền Phong nữa, lương tri con người, lương tâm báo chí các anh để đâu mà bảo ‘’Nước biển 4 tỉnh miền Trung đã an toàn!’’ Các anh đã bao giờ làm phóng sự điều tra độc lập, cử người xâm nhập vào Formosa để tìm ra nguyên nhân, và tự mình xác định được là vấn đề đã được hoàn toàn khắc phục hay chưa, hay chỉ nghe đảng hô sao thì viết vậy ? Tôi hỏi thật các anh truyền thông, câu này tôi hỏi thật lòng: Các anh là phóng viên, nhà báo, hay là đĩ điếm ? Mà Đảng bảo hùng hục là hùng hục, bảo nằm im là răm rắp nằm im ?

Bảo cười là cười, bảo câm phải câm, cho nói gì mới được nói ấy! Nếu phải làm báo như thế, tôi thật không bao giờ dám tự xưng mình là phóng viên, nhà báo, vì có khác gì phò đâu! Một số người bảo toàn bộ sự việc chỉ là chiêu trò của Trung Quốc, để hất cẳng Đài Loan, để đuổi dân khỏi Hà Tĩnh, để nhân cơ hội cả nước lên đồng mà âm thầm gom thêm vài cục đảo, rằng thằng dân Vệ đang bị thằng Hán lợi dụng. Là gì đi chăng nữa thì cũng chỉ chứng tỏ một điều:


...mọi người đi tắm đái xuống biển


BỌN NÓ ĐÁNH CỜ CÒN CÁC ANH HẦU QUẠT. Bọn nó luôn nằm trên còn các anh nằm dưới. Phò thì có thắt cà vạt, mặc áo vét lên ti vi vẫn là phò. Lời cuối, tôi bảo thật, ở trên kia TRỜI XANH CÓ MẮT.

Các anh xếp tôi vào loại xách động biểu tình, thì đây: ALL ZOMBIES: LET'S RAPE THE STREETS!!!!
Image

Nancy Nguyễn
tramthaiha
Posts: 453
Joined: Tue Sep 08, 2009 7:54 pm
Contact:

Post by tramthaiha »

Khóc cá, khóc biển, khóc người
Ngô Nhân Dụng
Hôm qua, Tòa Trọng tài Thường trực (PCA) đã tuyên án vụ Philippines kiện Trung Quốc. Tập hồ sơ 497 trang giấy đã khẳng định: “Trung Quốc không có cơ sở pháp lý nào để đòi chủ quyền trong vùng biển nằm trong ‘đường 9 đoạn’,” cũng gọi là Đường Chữ U hay Lưỡi Bò.

Cộng đồng thế giới văn minh hoan nghênh và yêu cầu hai nước thi hành ngay phán quyết này. Cộng sản Việt Nam cũng hoan nghênh, nhân dịp tái xác nhận chủ quyền Việt Nam trên các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Nhưng chỉ “nói suông,” không có một lời nào yêu cầu Trung Cộng thi hành. Họ bảo “sẽ có tuyên bố về nội dung phán quyết” sau, khiến dân Việt Nam ngạc nhiên trước thái độ dè dặt không cần thiết này.

Chỉ phán xử một phần trong số 15 điểm do Manila nêu ra, Tòa Trọng tài tuyên bố rằng, nói chung, không một hòn đảo hay bãi đá ngầm nào ở Trường Sa có khả năng duy trì đời sống con người, cho nên không chỗ nào có thể biến thành vùng đặc quyền kinh tế hoặc thềm lục địa của bất cứ nước nào, như Trung Cộng vẫn đòi hỏi.

Tòa Trọng tài Thường trực PCA, thành lập năm 1899 tại The Hague (La Haye, Den Hagg trong tiếng Hòa Lan) do sáng kiến của Sa Hoàng nướcNga, là tổ chức quốc tế lâu đời nhất thế giới chuyên xử các tranh chấp quốc tế bằng giải pháp trọng tài. Như trong vụ xử vừa qua, tòa căn cứ vào Công ước Luật Biển Liên Hiệp Quốc (UNCLOS) mà chính Bắc Kinh đã ký kết. Phán quyết của tòa PCA là một đòn đánh mạnh trên chủ trương, thái độ và các hành động xâm lấn, gây hấn của Trung Cộng từ năm 1974 đến nay, từ khi họ đánh chiếm Hoàng Sa của nước ta. Nhìn vào những thắng lợi của Phi Luật Tân, người Việt Nam thấy tủi thân! Tại sao dân Việt Nam không được hưởng những thắng lợi đó?

Tòa đã gay gắt lên án Trung Quốc đã xâm phạm quyền chủ quyền của Philippines tại Vùng Đặc quyền kinh tế của nước này. Toà cũng kết tội các tầu hải giám Trung Quốc gây nguy hiểm khi đâm, đụng với tàu đánh cá Philippines, một điều mà đáng lẽ chính quyền Việt Nam phải đứng ra thưa kiện từ mấy chục năm trước. PCA tuyên bố một số những vùng biển đang tranh chấp hoàn toàn thuộc vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) của Philippines, xác định Trung Quốc đã vi phạm chủ quyền của nước này. Đây là một điểm có thể áp dụng cho Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, nếu chính quyền Hà Nội dám kiện.

Hơn nữa, Toà kết tội Trung Quốc đã “gây hại không thể khắc phục môi trường biển,” đặc biệt là đối với các vùng san hô. Việt Nam cũng là một nạn nhân của tội ác này! Tòa nói rõ rằng luật biển UNCLOS “không cho phép dùng một nhóm đảo để thiết lập các khu quân sự,” như Trung Cộng đang làm sát nách nước ta! Trung Cộng còn bị lên án khi xây các đảo nhân tạo ở vùng đặc quyền kinh tế của nước khác; đồng thời lại phá huỷ bằng chứng về điều kiện tự nhiên ở Biển Đông, và các hành động này làm cho xung đột ở Biển Đông thêm trầm trọng. Việt Nam là một nạn nhân trực tiếp của các hành động xâm lấn phi pháp này, nhưng lại không dám kiện!

Phán quyết của Tòa Trọng tài đã đặt một căn bản pháp lý rõ ràng, vững chắc cho tất cả các nước khác đang tranh chấp với Trung Cộng trong vùng Biển Đông. Nếu đối với Philippines Trung Cộng không có thẩm quyền trên cả vùng Chữ U, thì điều này cũng áp dụng cho tất cả các nước khác; họ có thể căn cứ vào đó mà hành động, nếu can đảm.

Nhưng dân Việt Nam không hy vọng nhà cầm quyền Việt Cộng can đảm. Mà chính quyền Trung Cộng cũng biết thế. Một học sinh có tánh hay dọa dẫm, bắt nạt ở trong sân trường thường có khả năng nhìn là thấy ngay đứa bạn nào dễ bắt nạt, thằng nào đụng tới nó sẽ đánh lại ngay. Trong lúc PCA đưa ra bản phán quyết thì báo chí ở Việt Nam loan tin tàu Trung Cộng đã đánh chìm thêm nhiều tàu đánh cá Việt Nam trong vùng quần đảo Trường Sa. Việt Nam sẽ thưa kiện hay không? Tất cả những gì Philippines mới thắng đối với Trung Cộng, Việt Nam có thể còn thắng mạnh hơn! Việc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974, chiếm đảo Gạc Ma năm 1988 còn đó, chưa ai quên. Tòa Trọng Tài có thể dứt khoát bắt Trung Cộng trả lại! Nhưng mấy chục năm nay rồi, Việt Cộng không hề dám hó hé.

Nhưng Việt Cộng lại rất nhanh đàn áp mạnh tay những người dân Việt dám phản đối Trung Cộng. Hôm Chủ nhật vừa rồi, công an Việt Cộng đã tấn công Lã Việt Dũng, một người trong nhóm No-U, một nhóm lâu nay vẫn biểu tình chống Đường Chữ U của Trung Cộng. Anh Lã Việt Dũng bị bắt sau khi đi dự một bữa tiệc với “đội bóng No-U.” Năm sáu tên công an đã bám sát Lã Việt Dũng, xúm lại dùng gạch đánh vào đầu anh. Vụ “đánh phủ đầu” này chắc để ngăn chặn trước khi Tòa Trọng tài tuyên án, không cho nhóm No-U tổ chức ăn mừng vì PCA đồng ý với họ!

Trước đó hôm Thứ Bảy, công an tỉnh Nghệ An đã bắt và đánh tám người trong Hội Anh em Dân chủ khi họ từ Quảng Bình qua Nghệ An dự đám cưới. Các nạn nhân còn bị trấn lột mất hết tiền, giấy tờ, điện thoại và cả quần áo! Cùng ngày, công an Sài Gòn bắt cóc Nguyễn Viết Dũng đưa lên máy bay bắt trở về Vinh, rồi bị và đưa đi tra khảo. Trước đó nữa, ngày Thứ Năm, công an tỉnh Quảng Bình đàn áp hai ngàn đồng bào biểu tình “khóc cá,” đòi đóng cửa nhà máy thả chất độc giết cá của công ty Formosa. Nhiều đồng bào bị đánh trọng thương; như Linh mục Phero Hoàng Anh Ngoi, giáo sứ Cồn Se, huyện Quảng Trạch làm chứng.

Cho công an đàn áp người dân Việt, chính quyền cộng sản đang tiếp tay cho hải quân Trung Cộng trong chiến dịch đe dọa, trước ngày Tòa Trọng Tài tuyên án. Ngoài biển thì Trung Cộng cho tập trận, bắn đạn thật, trong vùng biển nằm ngoài khơi bốn tỉnh bị nạn cá chết. Trong đất liền thì Việt Cộng bắt, đánh tất cả những người dân có can đảm phản đối Trung Cộng. Hai đảng Cộng sản cùng tấn công trên hai mặt trận, đúng như lời “vừa là đồng chí, lại là anh em!”

Sau bản án của Tòa Trọng tài phủ nhận tham vọng bành trướng của họ, Trung Cộng sẽ còn tiếp tục gây hấn. Các nước lớn trong khối G-7, không có Nga, lên tiếng yêu cầu Trung Cộng phải thi hành bản án, nhưng Bộ Ngoại Giao Bắc Kinh phủ nhận hoàn toàn thẩm quyền của một tòa án quốc tế đã ngoài 200 tuổi. Trung Cộng có thể rút khỏi Công ước luật Biển Liên Hiệp Quốc năm 1982 (UNCLOS), rồi công bố một vùng Nhận dạng phòng không (ADIZ) ở Biển Đông để làm dữ. Tùy theo thái độ của chính phủ Philippines, Trung Cộng có thể sẽ khiêu khích, xây dựng phi trường trên bãi cạn Scarborough của Phi đã bị cưỡng chiếm. Lúc đó, Trung Cộng sẽ phải trực diện đối đầu với cả hai nước Phi và Mỹ.

Trong mấy tháng gần đây Mỹ đã đưa nhiều mẫu hạm và tàu chiến tới vùng Biển Đông để biểu dương quyền tự do hàng hải. Bản án của Tòa Trọng tài cho chính phủ Mỹ một căn bản pháp lý vững vàng tiếp tục hành động này. Cuộc đương đầu trực tiếp giữa hai cường quốc khó xảy ra, nhưng nếu biết lợi dụng cơ hội này thì tất cả các nước Đông Nam Á có thể dựa vào mà cứng rắn hơn trước tham vọng bành trướng của Bắc Kinh.

Điều đáng buồn cho dân tộc Việt Nam là chính quyền cộng sản chỉ tỏ ra sợ hãi và quỵ lụy đối với “đồng chí anh em” Trung Cộng.

Hiển nhiên nhất là trong vụ hai chiếc máy bay Su-30MK2 và CASA 212 mất tích. Nhạc sĩ Tô Hải đã nhìn thấy chính quyền Việt Cộng “bí, bí, mật, mật, chắp vá lung tung,” khiến dân phải “đoán mò, làm câu chuyện rơi máy bay” ngày càng thêm huyền bí. Hai chiếc máy bay có đi vào vùng hải quân Trung Cộng sắp thao diễn hay không? Họ gặp tai nạn hay bị tấn công? Không ai biết! Viên phi công trên chiếc máy bay được đồng bào cứu thoát hiện nay đang ở đâu? Không ai biết! Tại sao phi hành đoàn chín người thuộc Lữ đoàn 918, Quân chủng phòng không không quân cũng chết tức tưởi? Không ai biết! Một điều Tô Hải biết chắc là nhân dân “không ai tin là nhà nước nói thật nữa!” Bây giờ Việt Cộng không thể nói chiếc CASA 212 gặp tai nạn nữa, vì dân chài đã vớt được 130 mảnh vỡ, không biết do ai bắn mà vỡ. Cuối cùng, nếu hỏi ai là thủ phạm giết chết các phi công, bắn hạ hai chiếc phi cơ, toàn dân Việt Nam sẽ chỉ tay về phía bắc!

Tình trạng che đậy, bưng bít của Việt Cộng trong vụ hai máy bay gặp nạn chỉ “vạch áo cho Trung Cộng xem lưng!” Nó biết là mình sợ! Nó sẽ đe dọa mạnh hơn, làm dữ hơn, vì nó biết một chính quyền đã mất hết nhân tâm thì càng yếu, càng dễ bắt nạt!
Sau khi khóc những con cá chết oan dọc 240 cây số bờ biển, sau khi khóc cả vùng biển do cha ông để lại đã bị đầu độc, bị giết chết, nay người dân Việt Nam lại khóc những phi công và quân nhân chết tức tưởi trên mặt biển nước mình, trong khi chính quyền vẫn bảo vệ bí mật!

Tô Hải kết luận niềm bí mật này “xuất phát từ thói quen “độc quyền tư tưởng”, “độc quyền ăn nói.” Liệu một dân tộc có thể chỉ biết khóc, khóc, và khóc mãi hay không? Phải gạt nước mắt, đứng lên đòi tự do dân chủ!
vuongquan
Posts: 270
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »


Giá của bịch thức ăn mắc hơn hai cuộc đời còn rất trẻ

July 23, 2016

Image
Hai thanh niên trong phiên tòa xét xử vụ án “cướp bánh mì.” (Hình: Zing news)

Trần Tiến Dũng/Người Việt


SÀI GÒN (NV) – Hai người chưa thành niên, Ôn Thành Tân 18 tuổi, cư dân quận 9 và Nguyễn Hoàng Tuấn 18 tuổi, cư dân huyện Củ Chi thành phố Sài Gòn trong cơn đói đã giật túi đồ ăn gồm 2 bịch chuối sấy, 1 ổ bánh mì ngọt, 1 bịch đậu phộng rang muối, 3 bịch me trộn đường trị giá 45,000 đồng. Bị tòa án quận Thủ Đức bỏ tù tổng cộng 18 tháng.

Nhân vật Jean Valjean, phải chịu án tù vì ăn cắp một mẩu bánh mì cho con của người chị gái, trong tiểu thuyết Những Người Khốn Khổ của văn hào Vitor Hugo, thế kỷ 19.

Giữa thế kỷ 21, trong chế độ độc tài tham nhũng ngàn ngàn tỷ, số phận hai người Việt đang chờ xin việc và đang đói cũng lãnh án tù vì ổ bánh mì ngọt.

Vậy có gì giống nhau? Không có gì, nhân vật tiểu tuyết và con người đời thật không có gì giống nhau cả. Thế nên mức án tuyên cho hai thiếu niên Việt vì ăn giật bánh mì chắc chắn là một mức án của tòa không có tánh người.

Ngay cả nếu so sánh độ bất nhân của các bản án oan, thì án oan có thể còn bào chữa được do nhiều yếu tố dẫn đến oan sai và có thể minh oan sau này, nhưng ở đây đỉnh điểm của sự vô nhân đạo chính là hai bị cáo chưa thành niên với tổng trị giá tài sản ăn giật 45 ngàn đồng Việt Nam (chỉ bằng một tô phở điểm tâm sáng) phải lãnh bản án tù cùng sợi dây xích tiền án hủy hoại cả cuộc đời.

Một câu hỏi đặt ra: “Phải chăng một bịch đồ ăn có giá chỉ bằng một tô phở và dưới rất xa số tiền ‘bo’ cho gái ở các điểm ăn chơi, vậy mà trong mắt cán bộ xử án lại hơn cả cuộc đời hiện tại và tương lai của hai con người? Có hay không các ông đại diện pháp luật và hệ thống cầm quyền hiện hành coi sinh mạng và số phận người rẻ mạt?”

Dư luận hỏi chỉ để hỏi cho có chuyện vì hẳn nhiên ai cũng biết các bản án và tù không có án rành rành trước dư luận, đã và đang chứng minh các công dân nghèo khó và cô thế ở Việt Nam đang có số phận rẻ mạt trong hệ thống cầm quyền.

Hẳn dư luận chưa quên “vụ án cướp mũ” diễn ra năm 2015, tòa án Tiên Lãng, Hải Phòng sau 7 phiên xét xử đã định tội danh “cướp giật tài sản với thủ đoạn nguy hiểm” cho bốn nam học sinh vì các em này trên đường đi học về đùa vui giật mũ của một bạn gái, cái mũ trị giá 60 ngàn đồng Việt Nam.



Mỗi bản án dành cho người của hệ thống đảng cầm quyền phạm tội ngàn ngàn tỷ và mỗi án của tội dân bình thường, sự khác biệt đang có mà luật pháp chế độ tạo ra chính để cho tất cả người Việt ngoài hệ thống đảng cầm quyền thấy số phận rẻ mạt của họ.

Vậy đó, 45 ngàn đồng Việt Nam có giá hơn hai cuộc đời còn rất trẻ. Những ai muốn sống cuộc đời cam chịu nếu cần than khóc thì hãy than khóc trước cho phận cầu an của mình đi.
tramthaiha
Posts: 453
Joined: Tue Sep 08, 2009 7:54 pm
Contact:

Post by tramthaiha »

Image

Nguyễn Thị Kim Ngân: đất nước thiếu dân chủ thì lòng dân không yên!?

CTV Danlambao
- "Đất nước thiếu dân chủ thì lòng dân không yên" - Bà chủ tịch đảng hội nói một câu vô cùng phản động. Tuy nhiên, bà này nói muộn đến 70 năm và nói thiếu, nói sai. Muộn là vì lòng dân đã không yên từ thời Hồ Chí Minh theo lệnh của Mao khởi động chiến dịch truy tận gốc trốc tận ngọn hàng trăm ngàn gia đình trên đất Bắc cho đến nay. Thiếu ở chỗ không nói cho rõ những kẻ nào là thủ phạm dẫn đến tình trạng không yên cái lòng. Và cũng không chính xác bởi vì đất nước Việt Nam hoàn toàn không có dân chủ chứ không có chuyện thiếu thừa gì ở đây.

Một "đặc thù" của cộng sản là... mặt dày. Họ có thể tay phải cầm dao giết, tay trái gõ mỏ tụng kinh rằng giết người là hành động sai trái.

Mặt bà Ngân không đi ra ngoại lệ rất "dày" đó. Bà ta biết rõ hệ thống chính trị đang áp đặt lên Việt Nam là một hệ thống độc tài, độc đảng trong đó chính bà tham gia và góp phần củng cố. Quyền lực chính trị đều nằm trong tay và quyết định bởi một nhóm cầm đầu đảng cộng sản. Ngay cả cái ghế chủ tịch quốc (đảng) hội bà đang ngồi cũng do đảng của bà sắp xếp cho bà an tọa. Sắp xếp thần kỳ đến mức bà phải tuyên thệ nhậm chức đến 2 lần.

Phát biểu tại buổi gặp các cơ quan báo chí vào ngày 23 tháng 7, bà Ngân mị dân hứa hẹn rằng: "Đảm nhận nhiệm vụ quan trọng mà cử tri và nhân dân cả nước giao phó, chúng tôi sẽ kế thừa những thành tựu 70 năm qua...". (*)

Nghe bà Ngân nói thì biết chắc lòng dân còn lâu mới có thể yên với loại người đểu giả như bà Ngân nắm giữ vai trò chủ tịch quốc hội đại diện cử tri.

Thứ nhất bà đảm nhận nhiệm vụ của đảng cộng sản giao phó chứ nhân dân nào được quyền giao nhiệm vụ cho bà. Mọi thứ đã được "giao phó" từ những ngày trước đại hội đảng 12 khi Nguyễn Phú Trọng sắp xếp phe cánh để loại Nguyễn Tấn Dũng.

Thứ 2, bà vừa phát biểu "đất nước thiếu dân chủ thì lòng dân không yên" rồi lại quay sang hứa ngay rằng sẽ kế thừa những thành tựu 70 năm. 70 năm "thành tựu" đó là gì? Đó là "thành tựu" của một chế độ độc tài, độc đảng, là 70 năm tiêu diệt mọi khát vọng tự do, dân chủ của người dân. Là 70 năm đàn áp, cầm tù mọi tiếng nói, nỗ lực xây dựng một nền dân chủ thật sự.

Để tiếp tục kế thừa "thành tựu" 70 năm phá hoại đất nước tan hoang của đảng, bà Ngân tuyên bố sẽ tập trung vào các nhiệm vụ cụ thể:

1. Tiếp tục nâng cao hoạt động lập pháp, đảm bảo đồng bộ, khả thi của các đạo luật, tiếp tục thể chế hóa các quy định của Hiến pháp và Nghị quyết Đại hội Đảng 12 thành những đạo luật cụ thể theo hướng thống nhất, đồng bộ, phù hợp với yêu cầu đổi mới đất nước và hội nhập sâu rộng.

Dân chủ chỗ nào khi các ông các bà tự cử, tự bầu, tự xưng là đại diện cử tri lại nâng cao hoạt động lập pháp dựa vào nghị quyết đại hội của một đảng?

2. Tiếp tục nâng cao, đổi mới các hoạt động giám sát của QH. Chọn trọng tâm, trọng điểm, vấn đề nhân dân bức xúc để đưa ra chuyên đề giám sát tối cao.

Giám sát cái gì khi mọi vấn đề giám sát đều được khởi động từ Tổng bí thư của đảng. Tổng bí thư chỉ đạo cái này. Tổng bí thư yêu cầu cái kia. Tổng bí thư chỉ thị đây là những chuyện cần làm ngay, vấn đề cấp bách phải giải quyết...

3. QH sẽ nâng cao chất lượng các quyết định liên quan đến các vấn đề hệ trọng của đất nước. Trong đó tập trung vào dự án, công trình trọng điểm, thiết thực, mang lại sự bền vững của phát triển kinh tế, môi trường và giám sát những vấn đề chống thất thoát, lãng phí và tham nhũng.

Thế thì, từ ngày 4 tháng 4 khi cá chết khắp nơi, bà chủ tịch đảng hội cho đến toàn thể các đại biểu của đảng cất cái miệng ở đâu khi vấn đề hệ trọng là thảm hoạ môi trường đang xảy ra?

"Đất nước thiếu dân chủ thì lòng dân không yên"...

Tại sao thiếu (hay đúng hơn là không có) dân chủ?

Thì đây, cũng chính từ bà Nguyễn Thị Kim Ngân, chủ tịch của cái gọi là Quốc hội của nước CHXHCNVN khi nói đến luật biểu tình:

"Khi có luật biểu tình thì phải đăng ký biểu tình thế nào, đứng ở vị trí nào, khẩu hiệu ra sao và quan trọng nhất là đảm bảo không gây rối loạn."

Dân chủ là thế đó. Dân phải đứng ở đâu, muốn thể hiện điều gì phải do đảng và nhà nước kiểm soát.

Dân chủ là thế đó bởi vì bà Ngân quan niệm dân chủ như thế này: "Nhà nước chúng ta là của dân, do dân, vì dân. Do đó, bản chất dân chủ trong hoạt động của bộ máy nhà nước phải được tôn trọng. Còn ở đâu đó xảy ra mất dân chủ thì đó là sai phạm, thiếu sót của tổ chức đó chứ không phải bản chất nhà nước ta."

Tức là, dân chủ theo bà là chuyện giữa các cán bộ đảng viên nhà nước với nhau, và nếu chỗ nào trong đảng, trong nhà nước (cũng toàn là đảng viên với nhau) mà không có "dân chủ" thì đừng có... tính nó vào điểm số "dân chủ" của đảng ta.

Dân chủ của bà Ngân hoàn toàn không có bóng người dân. Nó phải được gọi là "đảng chủ".

Trả lời phóng viên về vụ Formosa, sau một thời gian dài ngậm miệng ăn tiền, bây giờ bà Ngân tuyên bố: "Chính phủ đã có báo cáo, tổ chức gây ra sự cố môi trường đã cúi đầu nhận lỗi, bồi thường, cam kết xử lý môi trường. Đó là bước đầu, là thắng lợi của ta."

Một quốc gia mà khi một công ty ngoại quốc làm hại môi trường chỉ cần cúi đầu nhận lỗi là đã sung sướng tuyên bố đó là thắng lợi thì còn gì là thể thống của một nhà nước pháp quyền!? Và bà ta còn nói: "Phải có bằng chứng không thể chối cãi thì họ mới nhận lỗi".

Người đứng đầu cơ quan lập pháp mà không phân biệt được "lỗi" và "tội" để từ đó nhầm lẫn hay cố tình nhầm lẫn giữa tội phạm ra xin lỗi và truy tố thủ phạm cá chết vì những tội hình sự. Đó là chưa nói đến việc đối với công dân Việt Nam thì công an của đảng chẳng cần bằng chứng, và chẳng bao giờ có chuyện công dân nhận lỗi, cứ việc thoải mái bắt "tạm giam" và chuyển thành giam thật với bản án đã được định sẵn.

Đất nước thiếu dân chủ!?

Ngày nào còn đảng CSVN ngày đó đất nước chỉ có một thứ: đảng chủ.

Lòng dân chưa yên!?

Ngày nào còn có những người như Nguyễn Thị Kim Ngân và đồng (chí) bọn tiếp tục cướp chính quyền và cai trị người dân bằng côn đồ, đạo đức giả Hồ Chí Minh và nhà tù thì ngày đó lòng dân chẳng thể nào yên nỗi.

26.07.2016
CTV Danlambao
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Nhận xét về báo cáo của Chính phủ về thảm hoạ cá chết

Danlambao
- Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc vừa gửi báo cáo về vụ cá chết cho Quốc hội cho biết sẽ công bố đánh giá toàn bộ thiệt hại vào tháng 8. Điều này có nghĩa là chính phủ đã nhận bồi thường thiệt hại 500 triệu USD từ Formoma trong khi chưa nắm rõ mức độ thiệt hại của thảm hoạ môi trường.

Về lý do chậm trễ trong việc đưa ra kết luận thảm hoạ về môi trường, báo cáo lý giải rằng chậm trễ là do quá trình đấu tranh để buộc Formosa thừa nhận trách nhiệm. Tuy nhiên, bản báo cáo hoàn toàn không đề cập gì đến việc các quan chức lãnh đạo các Bộ ban ngành của chính phủ đã liên tục công bố sai trái về nguyên nhân cá chết (tảo nở hoa, thuỷ triều đỏ); những công bố này không những đã lừa dối người dân mà còn chạy tội cho Formosa trong khi - theo báo cáo - chính phủ "đấu tranh" với Formosa.

Kết quả của cuộc "đấu tranh" giữa một bên là chính phủ của một quốc gia, một bên chỉ là một công ty nước ngoài dẫn đến kết luận là Formosa thừa nhận vi phạm 53 sai phạm hành chính. Đây chỉ là những vi phạm "hành chính", hoàn toàn không có đề cập gì đến việc có hay không có những nỗ lực điều tra xem Formosa có những vi phạm hình sự hay không.

Báo cáo cũng không giải thích được vì sao Formosa chỉ trong giai đoạn chạy thử nghiệm mà có thể dẫn đến tình trạng cá chết hàng loạt - một hiện tượng mà bình thường một nhà máy thép đi vào hoạt động nếu có làm tổn hại môi trường cũng phải đến nhiều năm người ta mới khám phá ra hệ luỵ của nó.

Chính vì vậy mà báo cáo hoàn toàn không đả động gì đến số lượng và loại hoá chất độc hại mà Formosa đã thải ra trong mấy ngày. Đây mới là dữ kiện quan trọng nhất mà người dân muốn biết.

Về thiệt hại, bản báo cáo cho biết có khoảng 115 tấn cá chết không tính số chìm dưới đáy. 450 ha rạn san hộ bị tác động trực tiếp với 40-60% bị phá huỷ. 18.000 tàu thuyền với 41.000 lao động bị ảnh hưởng trực tiếp, trong đó 4.000 tàu đang phải nằm bờ; trên 1.600 lồng nuôi cá bị chết; 10 ha cua, 5,7 ha tôm bị chết; 19.500 người buôn bán hải sản bị ảnh hưởng thu nhập. Báo cáo cũng nói đến thiệt hại về kỹ nghệ du lịch nhưng chỉ nói đến 4 tỉnh miền Trung trong đó lượng khách huỷ bỏ tour là 50%, Hà Tĩnh giảm khách xuống còn 10-20%.

Báo cáo này cũng hoàn toàn không đề cập đến nguyên nhân vì sao sau khi hiện tượng cá chết được phát hiện trên biển thì lại có hiện tượng cá chết trên nhiều sông hồ trải dài khắp 3 miền đất nước:

- 04.05.2016, sông Bưởi, Thanh Hoá;
- 05.05.2016, sông La Ngà, Đồng Nai;
- 05.05.2016, sông Lạch Bạng, Thanh Hoá;
- 09.05.2016, đảo Phú Quý, Bình Thuận;
- 15.05.2016, sông Bưởi tại Thanh Hoá;
- 17.05.2016, sông Hinh, Phú Yên;
- 17.05.2016, kênh Nhiêu Lộc, Thị Nghè, Sài Gòn;
- 08.06.2016, hồ Hoàng Cầu, Hà Nội;
- 10.06.2016, sông Thương, Bắc Giang;
- 13.06.2016, khu vực biển ở xã Xuân Phương (Sông Cầu), Phú Yên;


Theo ông Trần Hồng Hà, Bộ trưởng TN-MT, chính phủ lại sẽ công bố những thiệt hại một lần nữa vào đầu tháng 8 sau khi điều tra, đánh giá toàn diện.

Báo cáo này cũng đã cho biết "Chính phủ thẳng thắn nhìn nhận sự cố gây tâm lý bức xúc, bất an trong dân, làm giảm lòng tin của người dân. Người dân nghi vấn về sự đúng đắn, đầy đủ của quá trình thẩm định, phê duyệt các thủ tục đầu tư, xây dựng, vận hành nhà máy ở Hà Tĩnh, giảm lòng tin vào khả năng của các cơ quan trong việc ứng phó với các tình huống khẩn cấp về môi trường. Sự cố để lại hệ quả bất an trong xã hội, người dân lo lắng về việc mất sinh kế, thất nghiệp, nợ nần, phá sản do không tiêu thụ được cá và sản phẩm hải sản..." (1)

Trong khi chính báo cáo của phía chính phủ Nguyễn Xuân Phúc thừa nhận những bức xúc, bất an, giảm lòng tin của người dân như vậy thì:

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố: "...sự cố hải sản chết bất thường ở một số tỉnh ven biển miền Trung; sự chống phá quyết liệt của các lực lượng thù địch... đã gây không ít khó khăn cho công tác bầu cử..." (2)

Bộ trưởng Bộ Thông tin Truyền thông Trương Minh Tuấn gán ghép những công dân Việt Nam bày tỏ những bức xúc, bất an này là "thế lực thù địch":

Về việc truy xét trách nhiệm báo cáo cũng cho biết là Thủ tướng Chính phủ đã chỉ đạo các bộ, ngành và UBND Hà Tĩnh tiến hành kiểm điểm, làm rõ trách nhiệm đối với những thiếu sót của các tổ chức, cá nhân có liên quan. Trường hợp phát hiện vi phạm sẽ xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật. Đồng thời, giao Thanh tra Chính phủ, Bộ Công an tiến hành điều tra, xử lý theo quy định của pháp luật.

Trong một thảm hoạ lớn lao như thế, với những tuyên bố và hành vi cố tình lừa bịp người dân trong cả tháng đầu sau khi cá chết, với nhiều chỉ dấu làm "sai quy trình" trầm trọng của cán bộ... chính phủ dự trù chỉ "kiểm điểm" và "làm rõ trách nhiệm" với những "thiếu sót"!?

Thêm về phần "thiếu sót" báo cáo thừa nhận "Chính phủ đánh giá thời gian qua Việt Nam đã quá coi trọng thu hút đầu tư mà chưa quan tâm đúng mức tới công tác bảo vệ môi trường, chưa lường hết được những nguy cơ tiềm ẩn. Trên thực tế có những sự cố môi trường đã xảy ra rất khó khắc phục hoặc không thể khắc phục nên Nhà nước cần thay đổi quan điểm trong vấn đề đầu tư cho hoạt động bảo vệ môi trường."

Tuy nhiên chủ từ được dùng cho việc thừa nhận này không những không chính xác mà là một lối chạy trốn trách nhiệm xảo trá. Ở đây, kẻ chịu trách nhiệm lớn nhất là Chính phủ lại là người đánh giá và kẻ thiếu sót lại là "Việt Nam".

Báo cáo không nêu rõ sẽ "kiểm điểm" và "làm rõ trách nhiệm" của đối tượng... Việt Nam này ra sao. Trước mắt thì người ta thấy Võ Kim Cự đang được đưa ra làm con dê tế thần cho chủ trương "chọn thép thay vì chọn cá" trước đây của đảng.

29.07.2016
Danlambao
danlambaovn.blogspot.com
buikiem
Posts: 503
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »


Ôm tiền ra ngoại quốc, cuộc tháo chạy mới ở Việt Nam


July 31, 2016

Image
Tập đoàn Kinh Đô đã bán phần lớn cổ phiếu cho nước ngoài. (Hình: Văn Lang/Người Việt) Tập đoàn Kinh Đô đã bán phần lớn cổ phiếu cho nước ngoài. (Hình: Văn Lang/Người Việt)

Văn Lang/Người Việt
SÀI GÒN (NV) – Cái thời mà người ta nói “Cái cột đèn có chân mà đi được nó cũng đi,” tuy đã xa, nhưng bây giờ Việt Nam đang bắt đầu một cuộc tháo chạy khác.

Đầu tiên phải kể tới sự triệt thoái vốn của các công ty “đại gia” tư nhân, cũng như nhà nước. Các doanh nghiệp tư nhân của người Hoa vùng Chợ Lớn. Dưới chính thể cộng sản, họ bị “chà” đi, “xát”lại không biết bao nhiêu lần. Cho tới khi, tập đoàn bánh kẹo Kinh Đô, vốn xuất thân từ một lò bánh của gia đình, vươn lên thống lĩnh hoàn toàn thị trường Việt Nam. Nó trở thành niềm tự hào của người Hoa, trong giai đoạn làm ăn sau thời “mở cửa.”

Nhưng trong năm 2015, tập đoàn Kinh Đô đã bán tới 80% cổ phần cho tập đoàn Mondele’z International có trụ sở chính nằm tại Hoa Kỳ. Và cũng theo lời của một doanh nhân người Hoa, trong tương lai, cuộc triệt thoái vốn có thể lên tới… 97%.

Vị doanh nhân người Hoa này, lắc đầu ngao ngán, cho biết: “Khi Kinh Đô đã bán cho nước ngoài, thì khó có doanh nghiệp Việt Nam nào còn có thể trụ lại được.”

Hàng loạt công ty tư nhân Việt Nam “phất” lên sau mở cửa. Nay hoặc đã phá sản, hoặc đang đứng trên bờ vực của sự phá sản,với số nợ chồng chất trong ngân hàng. Một số ít còn lại,lặng lẽ âm thầm bán công ty (hoặc đa số cổ phần) cho các công ty nước ngoài.

Người Thái Lan, tuy không ồn ào, nhưng đã mua hầu hết các siêu thị ở Sài Gòn. Và cũng đã lên tiếng sẵn sàng mua lại tập đoàn bia Sài Gòn, niềm tự hào còn sót lại của người Việt.

Trong bối cảnh đó, nhà nước Việt Nam ra quyết định triệt thoái vốn khỏi các tập đoàn mà lâu nay nhà nước là “ông chủ,” tức nắm từ 51% cổ phiếu trở lên.

Trong số danh sách triệt thoái vốn của nhà nước, có cả những tập đoàn lâu nay vốn là “con gà đẻ trứng vàng” cho ngân sách.

Hai cái tên “cộm cán” trong đợt rút vốn này phải kể tới tập đoàn sữa Vinamilk và tập đoàn Viễn Thông FPT (FPT Telecom).

Câu hỏi đặt ra là, tại sao lúc này nhà nước lại rút vốn? Mà lại khuyến khích bán cổ phiếu cho nhà đầu tư nước ngoài để thu ngoại tệ. Như Vinamilk được khuyến cáo là sẵn sàng để nước ngoài sở hữu 100% cổ phiếu.

Phải chăng nhà nước cộng sản đang cần tiền để trả nợ công (vay của nước ngoài) đã tới thời kỳ phải đáo hạn? Hay là do sức ép đã cam kết khi gia nhập WTO và hiệp định TPP sắp tới?

Nhưng câu trả lời nghiêng về phía cả doanh nghiệp nhà nước lẫn tư nhân ở Việt Nam, đều thấy họ không có khả năng cạnh tranh khi thị trường mở ra thực sự. Nên “khôn hồn” là bán trước, trong khi còn được giá hơn là để phá sản, mất trắng. Tư nhân vẫn tiếp tục điều hành công ty cho ông chủ nước ngoài. Nhà nước thì chỉ việc thâu thuế công ty mới, không quan tâm sợ nó phá sản như khi nhà nước vẫn quản lý.

Nhưng cuộc triệt thoái vốn của phe nhà nước gặp cản trở, vì Bộ Tài Chánh, cũng như Tổng Công Ty Đầu Tư và Kinh Doanh Vốn Nhà Nước (SCIC – State Capital and Investment Corporation) nơi được giao việc quản lý các tập đoàn trên, nay lại được giao việc thoái vốn. Nhất định không chịu nhả miếng “mồi ngon” ra.

Một lo ngại khác, là lợi ích phe nhóm, sẽ định giá cổ phiếu thấp hơn thị trường nhiều lần. Sau đó mua bán, giao dịch “nội bộ” lòng vòng với nhau, bán tài sản quốc gia, thực chất là chia tài sản – mồ hôi, nước mắt, xương máu của nhân dân, cho những nhóm tư bản thân hữu, bọn tư bản đỏ.

Một cuộc tháo chạy khác,là các công ty khởi nghiệp của giới trẻ có học thức ở Việt Nam trong lãnh vực IT và kinh doanh Internet đều chạy qua Singapore. Vì ở đó họ được hưởng chính sách ưu đãi. Còn về thủ tục thì họ chỉ mất có một ngày, trong khi ở Việt Nam phải mất từ 6 tháng tới 1 năm .Chưa kể các khoản “bôi trơn.”

Khi các doanh nhân tháo chạy

Diễn biến mới nhất, một cựu CEO của tập đoàn FPT, đã đem gia đình vợ con đi định cư ở Hoa Kỳ theo diện EB-5.

Theo như bà Kim Hạnh, cựu tổng biên tập báo Tuổi Trẻ cho biết là hiện có một làn sóng người ra đi theo diện EB-5.

Bà Kim Hạnh đồng thời là người trong nhóm sáng lập tờ Sài Gòn Tiếp Thị, từng giữ chức Giám đốc Trung tâm xúc tiến thương mại thành phố và hiện nay, điều hành tổ chức tư nhân mang tên “Trung Tâm Nghiên Cứu Kinh Doanh và Hỗ Trợ Doanh Nghiệp” quy tụ nhiều CEO đã thành danh ở Sài Gòn và miền Nam nói chung và cũng là người thường xuyên tiếp xúc với giới doanh nhân.
Image
Trụ sở của tập đoàn sữa Vinamilk tại Phú Mỹ Hưng, quận 7, Sài Gòn. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Có hai mức đầu tư để có thẻ xanh. Mức 500 ngàn Mỹ kim là đầu tư được chỉ định và mức 1 triệu Mỹ kim (không chỉ định). Tối thiểu phải tạo ra việc làm cho 10 người bản địa, được cấp thẻ xanh trong 2 năm, và sau hai năm “tái thẩm” công việc đầu tư hiệu quả tạo công việc lâu dài cho người bản địa sẽ được cấp thẻ xanh… lâu dài.

Tiền đầu tư theo diện EB-5 chỉ cần chứng minh là hợp pháp. Nhưng không phân biệt là tiền đầu tư của cá nhân hay nhà nước. Vì vậy, khá nhiều quan chức Việt Nam và Trung cộng tận dụng tiền đầu tư của công ty nhà nước để tháo chạy sang Hoa Kỳ.

Một doanh nhân trẻ trong làn sóng ra đi diện EB-5,viết trên Facebook cho biết là một du học sinh, trở về nước kinh doanh và thành đạt. Dù thừa nhận là được hưởng “ơn mưa móc” từ chế độ. Nhưng anh ta vẫn quyết dắt gia đình, vợ con ra đi, chỉ vì không muốn con cái của mình suốt đời phải sống trong sự dối trá!

Trong một diễn tiến khác,mới đây quốc hội cộng sản Việt Nam đã bãi miễn tư cách của một nữ đại biểu đương nhiệm. Vì bà này đã dùng tiền đầu tư vào đảo quốc Malta để kiếm quốc tịch Malta. Một cách để lo… tương lai cho mình và con cái sau này.

Theo một thống kê chưa đầy đủ, thì trong năm 2014 chỉ có 6,418 trường hợp đi định cư ở nước ngoài theo diện đầu tư. Thì trong năm 2015,con số đi định cư bằng tiền đầu tư đã tăng vọt lên tới 17,662 trường hợp.

Cũng theo một thống kê, thì trong vòng 5 năm (2008-2013), số tiền từ Việt Nam “đội nón” ra đi là 33 tỷ Mỹ kim. Trong đó có tiền đầu tư để được định cư ở nước ngoài và tiền cho du học sinh một đi không trở lại.

Một doanh nhân trẻ trong làn sóng ra đi, cho rằng nhà nước Việt Nam đang “chảy máu” không chỉ rất nhiều tiền. Mà quan trọng hơn cả là nguồn nhân tài đầy nhiệt huyết kinh doanh cũng đang lần lượt ra đi.

Điều đó giống như sân khấu về khuya, mà còn chỉ toàn đào kép già nua bệnh hoạn. Khán giả ngáp dài, trong khi nhà đèn lại “rung chuông” cảnh báo sắp tới giờ… cúp điện.
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Không có cái họa nào lớn hơn...

Song Chi.
Ai rước giặc vào nhà?

Khởi đầu là sự ngây ngô, ngu muội, mù quáng, cả tin vào những cái gọi là tình hữu nghị cộng sản, thế giới cộng sản đại đồng, xem điều đó quan trọng hơn cả lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc, nên đảng cộng sản VN đã tự nguyện coi đảng cộng sản Liên Xô, đảng cộng sản Trung Quốc là anh cả anh hai, là thầy. Nhất nhất mọi chuyện nghe theo lời Liên Xô, Trung Quốc, tiến hành cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn phá nát đất nước trong 20 năm, thực chất là “đánh Mỹ và đánh miền Nam thay cho Liên Xô, Trung Quốc”, và đưa miền Bắc vào đói nghèo, lạc hậu bởi rập khuôn mô hình Liên Xô thời bao cấp…Ngu muội đến mức tự nguyện ký công hàm công nhận một phần lãnh hải của mình là của Trung Quốc, và khi Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa còn nghĩ là để cho Trung Quốc giữ dùm còn tốt hơn thuộc về miền Nam!

Sau chiến tranh thì vơ vét vàng, gạo, thuốc men….của miền Nam đi trả nợ Liên Xô, Trung Quốc. Cái tình hữu nghị ấy được đền đáp bằng việc Trung Cộng do tức giận đảng cộng sản VN ngả hẳn về phía Liên Xô sau 1975 đã lệnh cho Khơ Me Đỏ quấy phá VN, dẫn đến việc VN vừa bước ra khỏi một cuộc chiến dài dằng dặc lại phải sa lầy vào cuộc chiến biên giới Tây Nam 10 năm, bị thế giới quay lưng cấm vận, đã đói nghèo càng thêm nghèo đói. Đồng thời Trung Cộng phát động cuộc chiến tranh biên giới tàn khốc, VN mất thêm xương máu và một phần lãnh thổ dọc biên giới. Thời gian từ 1979-1989 tiếp tục chiến tranh lai rai, mất thêm một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa. Còn Liên Xô? Trong cả hai biến cố cuộc chiến biên giới Việt-Trung 1979 hay trận hải chiến Trường Sa 1988 Liên Xô không hề can thiệp, hỗ trợ, mặc dù giữa Việt Nam và Liên Xô có ký Hiệp ước Liên minh Quân sự Đồng minh song phương năm 1978.

Đến khi Liên Xô và khối XHCN cũ ở Đông Âu sụp đổ, đảng cộng sản VN vẫn chưa tỉnh ngộ, lại tự nguyện xin xỏ Trung Cộng cho bình thường hóa quan hệ, dẫn đến Hiệp ước Thành Đô 1991 đầy bất lợi mà chưa ai rõ là VN đã ký những gì với Trung Cộng. Ngay cả những Hiệp ước Biên giới trên đất liền giữa Việt Nam- Trung Quốc 1999, Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ năm 2000 cũng chưa bao giờ được công khai, nhưng nhiều nguồn tin cho biết VN đã nhân nhượng cho TQ khá nhiều về lãnh thổ, lãnh hải, người dân thì chỉ thấy được những gì cụ thể như ải Nam Quan, một phần thác Bản Giốc…không còn thuộc về VN nữa...

Nào đã yên, kể từ đó là quá trình xâm lấn từ từ, lệ thuộc từ từ, ngày càng sâu nặng của VN với Trung Cộng. Với sự tiếp tay tích cực của đảng cộng sản VN, bây giờ thì không còn do ngu muội vì lý tưởng, học thuyết gì nữa, mà chỉ vì tiền, vì lợi ích cá nhân, phe nhóm và trên hết là lợi ích của đảng, nên đảng cộng sản đã cam tâm bán rẻ đất nước cho Trung Cộng, nhắm mắt làm ngơ cho Trung Cộng thực hiện mưu đồ của họ, chuẩn bị kế hoạch lâu dài xâm chiếm VN.

Cho đến hôm nay, người VN giật mình nhìn lại, Trung Quốc hầu như đã hoàn tất xong các bước trong kế hoạch đó, biển Đông với Bắc Kinh đã trở thành ao nhà, Trung Quốc đã kịp thời quân sự hóa các đảo, chuẩn bị kỹ lưỡng cho một cuộc chiến tranh quy mô không chỉ với VN, trong khi đó VN thì sao? Kinh tế thì lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc, từ Nam ra Bắc chỗ nào cũng có mặt người Trung Quốc, ở những vị trí quan trọng nguy hiểm nhất về an ninh quốc phòng; ngoài khơi, trên đất liền, trên không và bây giờ là cả không gian mạng, Trung Cộng cũng có thể dễ dàng kiểm soát, đánh phá…Vụ các sân bay lớn ở VN thời gian gần đây bị mất sóng liên lạc, hai máy bay quân sự bị bắn rơi, hay vụ hai sân bay lớn nhất của VN là Tân Sơn Nhất và Nội Bài bị tin tặc Trung Cộng tấn công trong ngày 29.7 vừa qua … chỉ là những dấu hiệu dằn mặt mà thôi. Đó là chưa kể việc Trung Quốc tuồn sang VN thực phẩm hàng hóa độc hại, các công ty Trung Quốc gây ô nhiễm nặng nề cho môi trường, hủy hoại từ từ giống nòi VN...

Nếu không phải là đảng cộng sản cầm quyền với chủ trương thân Trung Cộng mà là một chế độ tự do dân chủ thân Mỹ và phương Tây thì tất cả những điều này có xảy ra cho đất nước, dân tộc VN không? Và nếu đảng cộng sản còn tiếp tục ngồi đó với chính sách câm mù điếc, với sự tham lam, hèn hạ, bất lực của họ đối với Bắc Kinh thì hậu quả sẽ thế nào?

Hỏi tức là đã trả lời.

Sai lầm nối tiếp sai lầm

Cái tội rước giặc vào nhà đã quá rõ nhưng khi tình thế đã đến mức này, khi giặc không chỉ ở ngoài ngõ mà còn ở ngay trên đất VN và không loại trừ khả năng ở ngay trong hàng ngũ bộ máy quan chức, lãnh đạo, đảng và nhà nước cộng sản VN lại tiếp tục có những cách hành xử, đối phó rất sai lầm và tai hại. Một mặt, họ tiếp tục im lặng, nhịn nhục, có lẽ họ vẫn hy vọng mong manh rằng nếu nhịn nhục, không liên minh với bất cứ nước nào khác, không tạo bất cứ cơ hội nào để chọc giận Bắc Kinh thêm thì Trung Cộng sẽ để yên cho họ và không gây chiến. Đối với nhân dân và thế giới, họ tiếp tục bưng bít thông tin, che dấu mức độ nghiêm trọng của tình thế, sự bao vây về mọi mặt của Trung Cộng đối với VN cũng như sự bất lực của họ. Tiếp tục ru ngủ và đe dọa nhân dân với những lập luận quen thuộc “mọi chuyện đã có đảng, nhà nước lo, không nên để cho các thế lực thù địch lợi dụng cơ hội kích động, giật dây, gây chia rẽ mối quan hệ hữu nghị Việt Trung, làm rối thêm tình hình”…

Trong khi một người dân thường có hiểu biết cũng thấy, lẽ ra nhà nước VN phải tìm cách thoát dần Trung Quốc từ kinh tế cho tới an ninh, chính trị, liên minh với các nước lớn để có được sự hỗ trợ khi Trung Cộng dở trò tấn công VN, công khai minh bạch tất cả những thủ đoạn xâm chiếm dần dần nước khác của Trung Cộng để thế giới biết, và nhất là với nhân dân để nhân dân hiểu rõ tình hình. Họ phải khơi dậy lòng yêu nước, sự đoàn kết, thái độ quan tâm đến chính trị, đến hiện tình đất nước của nhân dân thay vì đàn áp, rắp tâm biến người dân trở thành bạc nhược (giống họ) hoặc thờ ơ, vô cảm vì cho rằng có lên tiếng cũng chẳng được gì.

Quan trọng hơn, họ phải nghe theo nguyện vọng của nhân dân, thay đổi thể chế chính trị để VN trở thành một quốc gia tự do dân chủ. Có như thế mới tập trung được tối đa sức mạnh đoàn kết của nhân dân, có thêm bạn bè đồng minh thực sự từ các nước dân chủ tiến bộ, đồng thời khi đó, mọi ràng buộc, nợ nần ân oán cho đến mọi văn bản, ký kết, thỏa thuận giữa hai đảng, hai nhà nước cộng sản mới trở nên vô giá trị, VN mới có thể đường hoàng thoát khỏi Trung Quốc.

Nhưng thực tế cho đến nay chẳng có dấu hiệu nào cho thấy đảng cộng sản VN sẽ lựa chọn, dù chỉ một lần trong suốt lịch sử cầm quyền dài hơn 70 năm, đặt quyền lợi của đất nước, của dân tộc lên trên quyền lợi của đảng cả.

Không có cái họa nào lớn hơn đối với một quốc gia, một dân tộc cho bằng cái họa khi có một đảng cầm quyền hèn hạ, bán nước. Thế nhưng 90 triệu người Việt chúng ta liệu có vô can khi để cái họa này tồn tại quá lâu?

Một lần nữa, hỏi tức là đã trả lời.
buikiem
Posts: 503
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Image

Tiên sư anh… (báo) đảng, giỏi đến thế là cùng

Hạ Trắng
(Danlambao) - Có một ông cựu quan nọ, từng là Phó ban Thanh tra Tỉnh Bắc Ninh thuộc xứ thiên đường xã nghĩa. Đã là thiên đường thì ôi thôi khỏi nói: giàu có, sung sướng và hạnh phúc. Cái thể loại hạnh phúc dưới sự lãnh đạo tài tình không thể chê được của “đảng ta”.

Hồi còn đương chức, ông khổ lắm. Ông khổ không phải vì thiếu ăn thiếu mặc. Những thứ ấy ông dư thừa - leo đến chức Phó ban Thanh tra tỉnh chứ đâu phải vớ vẩn. Ông khổ vì chứng bệnh “đại tràng co thắt”.


Chứng bệnh này đeo đẳng ông những 20 năm trời như đảng đeo dân. Ối cha mẹ ơi, có một sự oái oăm không hề nhẹ. Đấy là một “chứng bệnh tiêu hóa phổ biến ở các nước đang hoặc kém phát triển do mức sống còn thấp, điều kiện vệ sinh ăn uống không được chú trọng”, gọi tắt là “bẩn”. Người ta còn chứng minh được ở Việt Nam, tỉ lệ mắc các chứng bệnh liên quan đến đại tràng rất cao, cứ 3 người lại có 1 người mắc chứng này. Cái thiên đường xã nghĩa giàu có, hạnh phúc bỗng chốc bị thực tế phũ phàng có nguồn gốc từ vấn đề tiêu hóa (ỉa đái) tố cáo là… hàng rởm.

Nỗi khổ của ông không biết cơ man nào mà tả xiết. Hơn 20 năm sống chung với nó, ăn với nó, ngủ với nó, đi họp với nó, dự lễ kết nạp đảng với nó, dưng dưng hát quốc ca cũng nghĩ đến nó. Thứ ông quan tâm trước nhất bao giờ cũng là cái nhà cầu, gọi lịch sự là “nhà vệ sinh”, mượn tiếng tây thì gọi là “toilet”, chứ không phải “chỗ nào khác”, nhất là trong các chuyến công tác.

Nhưng rồi một ngày, thật tình cờ và thật bất ngờ ông đã… tịt, à quên - đã khỏi bệnh. Ông khỏi vì “chăm đọc báo” - tất nhiên là báo đảng. Đây này, trích nguyên văn nhé: “nhờ chính sách được nhận báo miễn phí với các cụ ngoài 80, mà ông Hồng đọc được tờ báo Nhân dân với bài viết “Bí quyết “vàng” cho bệnh đại tràng cấp và mạn tính”. Đúng là không có cái kết (cục) nào có hậu (môn) cho bằng cái kết này. (*)

Trong khi người dân thờ ơ, thậm chí gọi những ai đọc báo Nhân dân là “dở hơi”, thì ông Hồng (tên ông quan nọ) lại tỏ ra hết sức sung sướng và biết ơn. Biết ơn trước là vì chính sách được nhận báo miễn phí, sau là vì ông tịt bệnh đại tràng. Cái lợi hại của (báo) đảng là đấy, chứ đâu. Các thể loại táo bón hay té re là trị được hết.

Có người vừa đọc cái tít bài báo đã ôm bụng cười. Người thì bảo, 20 năm đọc báo đảng đâm ra nó trám mẹ cái hậu môn, đi ỉ hổng ra. Hết bệnh là đúng rồi!!!

Lại có ý kiến khác cho rằng, tại thời làm quan ông ăn tạp mới nên nông nỗi ấy. Đã thế còn đọc báo đảng nên bệnh nặng thêm. Không biết thế nào mà lần.

Mà cũng lạ lắm cơ, cái báo Nhân Dân ấy, rất có duyên với chuyện tiêu hóa, vệ sinh này nọ. Chuyện ông cựu quan kia khỏi bệnh đại tràng vì đọc báo Nhân Dân đã đành. Mấy chuyện vặt trong tù cũng hay ho không kém.

Số là trong tù, tờ báo duy nhất người tù được đọc là tờ Nhân Dân. Kể ra thì cánh tù nhân cũng có tí ti công bằng với các công dân bô lão ở ngoài về chính sách được phát báo Nhân Dân miễn phí. Còn đọc hay không thì… kệ tía nó. Loại báo này làm hai nhiệm vụ chính, hay nói cách khác là được tù sử dụng cho hai mục đích chính. Một là dùng để… chùi “đ**”, hai là để cuộn thuốc lào, còn gọi là quấn sâu kèn. Cánh tù kháo nhau, chỉ có Nhân Dân quấn thuốc lào hút mới phê, mới đượm. Họ khẳng định như thế vì đã qua giai đoạn thử nghiệm với những tờ báo khác. Những tờ báo được người nhà tuồn vào để thỏa mãn cơn khát thông tin của cánh tù. Dĩ nhiên, để mang được những tờ báo này vào trại, người nhà cũng phải đấm mồm đấm miệng cho cai tù, chứ không chỉ nhận xuông.

Cái chuyện “thoát khỏi bệnh đại tràng sau hơn 20 năm nhờ chăm đọc báo”, chắc chỉ có ở Việt Nam.

Cũng chỉ có “đảng ta” mới trở nên vĩ đại nhờ đi sâu, đi sát vào quần (chúng) nhân dân. Và thò mặt vào từng ngõ ngách, xó xỉnh, từng hố xí nhỏ to để tuyên truyền cho cái sự “quang vinh” của đảng.


Hạ Trắng
dailien
Posts: 2456
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Donald Trump : Ứng viên tổng thống bị coi là « người điên »


Thùy Dương RFI

Image
Ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa, Donald Trump tại North Carolina, Hoa Kỳ, 09/08/2016.REUTERS/Eric Thayer

«Rối loạn nhân cách thể hiện qua việc xem thường các chuẩn mực xã hội, khó cảm nhận các cảm xúc, thiếu cảm thông với người khác và bốc đồng», « suy tôn thái quá bản thân »… Trước những nghi vấn không ngớt về sức khỏe tâm thần của ứng viên Đảng Cộng Hòa Donald Trump, Hiệp Hội Tâm Thần Học của Mỹ đã buộc phải can thiệp.


Trong bài viết có tiêu đề « Ông Trump : ứng viên tổng thống điên rồ tới mức nhiều người coi là ông mắc bệnh tâm thần », nhật báo Libération cho biết, bằng cách bác bỏ hành xử như các chính trị gia truyền thống, có thiên hướng chửi rủa, nhục mạ và không bao giờ biết xin lỗi người khác, từ một năm nay, ông Donald Trump đã tạo cơ hội cho mọi người đặt câu hỏi về sức khỏe tâm thần của ông, và đương nhiên là về khả năng trở thành tổng thống của ông.

Bản kiến nghị « Donald Trump nguy hiểm cho đất nước » mà bà Karen Bass, nghị sĩ Dân Chủ ở California đã đưa lên mạng Internet và yêu cầu giám định tâm thần cho ứng viên đảng Động Hòa Donald Trump đã thu được 30.000 chữ ký. Nghị sĩ Karen Bass viết là ông Donald Trump « dường như tập hợp tất cả các triệu chứng rối loạn nhân cách của một người suy tôn thái quá bản thân ».

Libération cũng cho biết trong những tuần vừa qua, nhiều phóng viên và người dẫn chương trình truyền hình đã thể hiện những lo ngại về sức khỏe tâm thần của ông Donald Trump. Vấn đề này cũng đã thu hút được sự chú ý của nhiều chuyên gia y khoa và tâm thần. Chẳng hạn, giáo sư y khoa Jeffrey Flier, cựu giám đốc Khoa Y danh tiếng của đại học Havard không chỉ đánh giá ông Trump bị rối loạn nhân cách, suy tôn thái quá bản thân mà còn cho rằng con người ông Trump chính là định nghĩa cụ thể cho chứng bệnh tâm thần đó.

Trong bối cảnh này, Hiệp Hội Tâm Thần Học của Mỹ đã thấy cần thiết phải kêu gọi các thành viên Hiệp Hội hành xử có trách nhiệm. Chủ tịch Hiệp Hội muốn các chuyên gia trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần hiểu là bối cảnh bầu cử tổng thống hiện này có thể dẫn tới việc một số người muốn là các ứng viên tổng thống phải được kiểm tra tâm thần nhưng điều đó không chỉ là vô đạo đức mà còn là vô trách nhiệm.

Nhưng theo Libération, điều đó cũng không thể ngăn cản những người dẫn chương trình truyền hình, các nhà bình luận và ngay cả bản thân ông Donald Trump, qua cách hành xử của ông, tiếp tục tạo ra những suy nghĩ là ông mắc bệnh tâm thần.

Về hiện tượng Donald Trump, báo Liberation còn có xã luận nhan đề « Vỡ bong bóng », hay nói một cách khác là cái mặt nạ của Donald Trump đã rơi và làm lộ rõ bộ mặt thật của ứng viên tổng thống của đảng Cộng Hòa Mỹ.
Mở đầu, xã luận Liberation cẩn thận nhắc nhở : hãy tránh coi ước mong của mình là những gì có thật, đừng nhìn thấy một vật gì ngả nghiêng, uốn cong mà cho rằng nó sụp đổ, nói một cách nôm na, đừng quá mong ước rồi vội vàng « trông gà hóa cuốc ».

Bởi vì tuy có nhiều điểm dở, nhưng cũng phải thừa nhận Donald Trump có một phẩm chất : ông ta có khả năng, tiềm lực ; quá trình xây dựng sự nghiệp của ông ta chứng minh rõ điều này. Và bất hạnh thay là Donald Trump có đủ khả năng làm được mọi thứ, kể cả việc thay đổi tỉ lệ được lòng dân của ông ta hiện đang đi xuống. Vì còn những ba tháng nữa mới tới kỳ bầu cử tổng thống Hoa Kỳ. Ba tháng đôi khi là một khoảng thời gian dài.

Chính vì thế, theo Liberation, việc « cái bong bóng Donald Trump » bị nổ tung cũng làm cho chúng ta thở phào nhẹ nhõm một chút trong kỳ nghỉ hè nhan nhản những kẻ to mồm ầm ĩ, như Vladimir Putin hay Recep Erdogan. Hiện tượng ngày càng có nhiều người thuộc đảng Cộng Hòa chỉ trích, bỏ rơi Donald Trump trở nên ngoạn mục
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image

Từ quan chức bắn dân tiến lên quan chức bắn nhau

Nguyễn Bá Chổi
(Danlambao) - Cuộc cách mạng bạo lực do Hồ Chí Minh du nhập từ ông Liên Xô vào Việt Nam vừa kinh qua kinh quá một bước ngoặt cực kỳ hoành tráng - từ chỗ quan chức bắn dân rồi dân bắn quan chức nhảy vọt lên một tầm cao mới: quan chức bắn quan chức.

Vụ quan chức bắn dân đầu tiên là vụ xử lý địa chủ ác ghê Cát Hanh Long tức Nguyễn Thị Năm mà Hồ Chí Minh phải bịt râu giấu mặt đi xem tại hiện trường trong thập niên 50 của thế kỷ trước, rồi tiến tới dân bắn quan chức do anh em Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý thực hiện tại huyện Tiên Lãng thuộc Thành phố Hải Phòng mới cách đây mấy năm.

Nếu “sự cố” bắn giết chỉ dừng lại ở chỗ quan chức bắn dân không thôi thì sự nghiệp Kắt Mạng chẳng có gì đáng tự hào với chủ trương bạo lực “súng đẻ ra chính quyền”, mà phải đạt tới đỉnh cao theo quy luật tiến hóa của phép duy vận biện chứng, ấy là quan chức bắn quan chức.

Thực ra thì thời kỳ quá độ quan chức giết quan chức đã xảy ra từ khuỷa từ khuya, ngay thời Hồ Chí Minh còn chưa mọc hết lông con... chim hòa bình, nhưng chỉ trong âm thầm, được "bác" và đảng giấu kỹ như meo giấu kít.

Phải đợi cho đến khi có sự xuất hiện của Anh Tẹc Nét, đảng ta có muốn làm con mèo để giấu kít đảng cũng không được. Nên mới có chuyện để lòi “một đống” quan chức bắn quan chức ở tỉnh Yên Bái giữa ban ngày mới đây.

Từ chỗ quan chức đảng ta bắn dân, kinh qua thời kỳ dân ta bắn quan chức đảng, nay tót lên đỉnh cao chói lọi là quan chức đảng bắn quan chức đảng. Đó là báo hiệu không thể chối cãi rằng, con đường bác đi đã đến chỗ bi đát tận cùng. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý bác đi là bi đát không bao giờ thay đổi.

19.08.2016

Nguyễn Bá Chổi
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image

CA SĨ HẢI NGOẠI....NHỮNG KẺ BÁN LINH HỒN CHO QUỶ

Người Lính Già Oregon

I.
Thời gian gần đây, khi đọc tin một số ca nhạc sĩ hải ngoại kéo nhau về Sài Gòn, Hà Nội trình diễn, tự dưng tôi nghĩ đến Việt Khang, ca nhạc sĩ anh hùng của lòng tôi và của biết bao người Việt Nam trên thế giới và trong nước. Việt Khang sáng tác rất ít, tôi nhớ hình như chỉ đôi ba bài, Việt Nam tôi đâu ? và Anh là ai ? Và đích thân hát bài của chính anh. Nhưng chỉ qua những bài ấy thôi anh đã biểu hiện lòng yêu nước nồng nàn, cao độ, tha thiết hơn bất cứ ca nhạc sĩ nào từ trước đến nay, kể cả thời Việt Nam Cộng Hòa. Lời ca thật đơn sơ, bình dị, không có những câu văn vẻ, khuôn sáo, hoặc sắt máu, dữ dằn, đằng đằng sát khí, theo đơn đặt hàng…Không.

Tất cả nơi anh nghe như lời than vãn hoặc tình tự thường ngày, âm điệu thật nhẹ nhàng. Dễ dàng đến nỗi các cháu bé hải ngoại năm tuổi cũng có thể trình bày một cách suông sẻ. Như tiếng thổn thức của mẹ già, em thơ, dâng lên tự đáy lòng. Như tiếng nghẹn ngào, nức nở từ nỗi uất hận bao nhiêu năm đè nén nay òa vỡ, miên man chảy theo sông, theo biển…

Bản thân Việt Khang, sinh năm 1974, chưa hề biết chiến tranh, chưa hề biết cộng sản hay quốc gia, chưa hề hưởng một ơn mưa móc dù nhỏ của chế độ Việt Nam Cộng Hòa,
- Chưa hề biết những tủi nhục và oan nghiệt đã rơi ập xuống đất nước và gia đình ngày 30.4.1975,
- Chưa hề chạy trốn việt cộng trối chết, trước hay sau ngày mất nước, hốt hoảng như chuột,
- Chưa hề khai mình là tỵ nạn cộng sản,
- Chưa hề tự phong là trí thức tốt nghiệp tại ngoại quốc, là ca sĩ, nhạc sĩ với sự nghiệp âm nhạc 10, 20, 50 năm.
- Chưa hề…Nhưng, cũng như bao thanh niên cùng thế hệ, anh đã lớn lên và đang sống ngay trong lòng chế độ việt cộng, trên một đất nước nay biến thành một trại tù khổng lồ.

Cho nên, cũng như tất cả người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản chân chính trên thế giới, anh đã hiểu thế nào là độc tài, là áp bức, là bất công, biết thế nào là thiếu tự do, nhân quyền, dân chủ, mơ ước như thế nào bóng dáng của hạnh phúc, ấm no, chờ đợi như thế nào ánh sáng bình minh đến xua tan đêm tối vây hãm triền miên cả một dân tộc đọa đày.

Việt Khang chỉ làm đôi ba bài hát thôi, nhưng đã bị truy tố ra tòa, lãnh ba năm tù ở, bởi lũ lãnh đạo việt cộng khôn nhà dại chợ, chuyên hà hiếp dân lành, tay không một tấc sắt, nhưng lại sợ hãi, khúm núm trước quân thù Tàu Cộng.
Điều đó cho thấy lũ chúng nó rất sợ anh và ảnh hưởng của hai ca khúc có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đâm thẳng vào tim chúng nó, nhức nhối như những nhát kiếm bén nhọn.
Chỉ cần hai bài thôi, nhưng trong ấy người nghe bao nhiêu tiếng gọi yêu nước ngút ngàn, bao nhiêu lời tình tự dân tộc thiết tha, bao nhiêu thương yêu và thù hận. Anh không hô hào lật đổ ai, nhưng bọn chúng nó phải nể và sợ.

Việt Khang, tôi gọi tên em với tất cả lòng cảm thương, và thán phục, và tôn vinh, dù chưa một lần được gặp em, quen em, nhìn em, nghe em hát. Nhưng tôi cần em, ít ra trong bài viết này, cần hình ảnh rạng ngời và gương hy sinh cao quý của em cho chính nghĩa, đại cuộc, để dạy một bài học làm người cho lũ hát xướng hải ngoại đang rủ nhau về nước trình diễn.

Nói đến Việt Khang, tôi lại nhớ một ca sĩ hải ngoại khác ít nhiều chiếm ngự hồn tôi: Nguyệt Ánh. Nguyệt Ánh với lòng yêu nước vô bờ, thôi thúc như tiếng sóng Thái Bình Dương réo gọi, với những bài hưng ca đấu tranh mạnh mẽ, quyết liệt, làm vỡ tim người.

Và xa hơn, ca nhạc sĩ tỵ nạn Cuba qua Mỹ từ lúc nhỏ, có cha từng phục vụ trong Quân Đội Mỹ tại Việt Nam: Gloria Estafan, hiện sống tại Miami. Danh cô vang lừng thế giới, không chỉ vì sự nghiệp ca hát, mà còn và nhất là bởi lập trường của một người tỵ nạn chân chính cương quyết chống chế độ cộng sản phi nhân Fidel Castro và bè lũ.
- Một lần được mời trở về Cuba hát nhân dịp Đức Giáo Hoàng viếng thăm, cô đã từ chối.
- Lần khác, được mời qua Vatican hát trong một đại lễ, cô chấp nhận với một điều kiện duy nhất: Xin Đức Thánh Cha cầu nguyện, và làm mọi cách, cho đất nước Cuba của cô được tìm lại tự do, nhân quyền.

Cô đã sáng tác và trình bày một ca khúc mang tên ‘’Go away’’ bình dị, tương tự ‘’Việt Nam tôi đâu ?’’ của Việt Khang, trong đó cô nhẹ nhàng lên tiếng mắng mỏ và yêu cầu Fidel Castro cuốn gói rời khỏi Cuba:

Go away
Won’t you just go away
Don’t you come back one day
Take your stuff
Take all of your precious things
Leave right now [...]

II.

Trong khi ca nhạc sĩ anh hùng Việt Khang bị giam cầm trong nước, và đồng nghiệp gốc tỵ nạn Cuba Gloria Estafan cương quyết không trở về quê hương khi chế độ độc tài còn ngự trị thì các ca sĩ, nhạc sĩ thuộc diện xướng ca vô loài Việt Nam hải ngoại vô nhân vô sỉ vô luân, đực có, cái có, đẹp có, xấu có, trẻ có, già có, sang có, sến có, khôn có, ngu có, nổi tiếng có, cắc ké có, đủ cả…rủ nhau làm đơn xin trở về hát cho việt cộng nghe, mặc nhiên, tự nguyện bán linh hồn cho quỷ. Nếu thực sự bọn họ có một linh hồn.

Bán linh hồn cho quỷ, bọn Việt Gian chỉ có bia ôm, thân xác đĩ điếm và thiếu nữ nghèo khổ. Không có tình yêu cứu rỗi, chúng phải từ chết đến chết, bị khinh chê, nguyền rủa đời đời.

Riêng lũ xướng ca vô loài Việt Gian còn phải qua những màn phỏng vấn, điều tra về lập trường, số lượng và nội dung những bài sẽ hát, rồi phải hát thử cho công an nghe.

Một người quen sống tại Việt Nam có kể về những ca sĩ hải ngoại hát ở phòng trà đường Cao Thắng, Sài Gòn, từng đứa một, từ Lệ Thu, Ý Lan, Thanh Tuyền, Giao Linh đến Tuấn Vũ, Chế Linh, Từ Công Phụng v.v…

Muốn được phép trình diễn, bọn ca sĩ này phải qua một kỳ thử nghiệm hát cho công an việt cộng nhìn, nghe trước những bài đã được chúng cho phép. Chúng gật đầu, chấm đậu mới được lên sân khấu, dù là phòng trà tư.

Điều này làm người ta nhớ hoạt cảnh thê thảm trong đó những cô gái quê muốn lấy ‘’chồng ngoại’’, phải sắp hàng cởi áo cởi quần cho những thằng Đài Loan, Đại Hàn, Mã Lai đui què sứt mẻ, nửa khùng nửa điên…tha hồ sờ mó, khám, lựa, tuyển, chi tiền, dắt đi. Than ôi. Còn cái nhục nào hơn!

Nhưng bọn vô loài vô sỉ ấy đâu biết nhục là gì. Cha ông ta cũng đã dặn dò: ‘’đĩ chín phương còn để một phương lấy chồng’’. Đằng này, còn phương nào, mười hay hai mươi, chúng cũng giành nhau làm ráo hết. Không biết nhục, trái lại, chúng lại vênh váo, trơ tráo lên tiếng tự bênh vực cho hành động của mình: đại khái, chúng về, vì:

• muốn đền đáp lại lòng mến mộ của đồng bào trong nước

1) Đồng bào nào ? Ba mươi năm nay, có người dân nào thuộc miền Nam cũ đang phải sống thoi thóp, ngột ngạt dưới gông cùm cộng sản, còn nhớ đến bọn ca sĩ, nhạc sĩ hải ngoại trước kia đã bỏ rơi đồng bào chạy có cờ, nay ế khứa, hết tiền, về già trông bèo nhèo như những cái mền rách, còn nhớ đến những bài tình ca một thời rên rỉ, sướt mướt, lảm nhảm, lảng nhách của chúng, để viết thư yêu cầu chúng trở về hát cho họ nghe ?

Rồi đồng bào lấy tiền đâu mua vé cả trăm đô ?

Nói chi những người dân của chế độ xã hội chủ nghĩa biết chúng là ai, mà mến với mộ, tiếc với nhớ ?

Ngược lại, thấy chúng lần lượt trở về biểu diễn, ca múa, làm hề, đại đa số nếu không khinh bỉ như những con chó ghẻ thì cũng tỏ ra dửng dưng, thờ ơ, lạnh nhạt.

2) Đồng bào, hay chỉ là bọn cai thầu văn nghệ cơ hội chủ nghĩa, tham tiền, lợi dụng thị hiếu mới của đám cán bộ, đại gia việt cộng no cơm rững mỡ, trưởng giả học làm sang, hoặc nguy hiểm hơn, bọn tay sai của lũ công an trong biệt đội văn nghệ có nhiệm vụ thực thi điều khoản ‘’giao lưu văn hóa’’, ‘’hòa hợp hòa giải’’ của nghị quyết 36, bày ra những buổi trình diễn để câu những con mồi nghệ sĩ, ca sĩ Việt kiều vì ham tiền, hám danh, mà gục mặt trở về nhận lãnh những lời tâng bốc dõm và đồng tiền tanh hôi của việt cộng bố thí cho ?

3) Tại hải ngoại, suốt bao năm trời, bọn xướng ca vô loài này được đồng hương tỵ nạn nâng đỡ, đùm bọc, viết bài lăng xê, ca tụng chúng, nuôi sống chúng bằng cách mua vé tham dự những shows văn nghệ, ra mắt CD…mặc dù theo thời gian tài sắc của chúng đi xuống.

Nay chúng trở mặt, trở cờ, trở thành những đứa Việt Gian quay về cung cúc phục vụ kẻ thù, và điều đó càng làm ta hiểu hơn nỗi lòng của Cụ Nguyễn Đình Chiểu, một anh hùng kháng Pháp, qua hai câu thơ mộc mạc, thẳng thừng:

Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà

• nghệ thuật, mà nghệ thuật thì phi chính trị

1) Nghệ thuật vị nghệ thuật ư ? Còn lâu. Trên lãnh vực văn chương, hội họa, từ thời Lãng Mạn Théophile Gautier và trường phái Parnassiens bên Pháp, người ta đã tốn nhiều giấy mực và nước bọt để thảo luận, tranh cãi về quan niệm này, nhưng cuối cùng không đi đến đâu.
Bởi vì không bao giờ có một nghệ thuật vị nghệ thuật. Nghĩa là bất cứ nghệ thuật nào cũng phải phục vụ nhân sinh, tức con người. Đối với việt cộng, quan niệm này còn khắt khe hơn, gần như tuyệt đối.
Đối với chúng, nghệ thuật phải phục vụ, không phải con người, mà duy nhất bác và đảng. Nghệ thuật đồng nghĩa với chính trị, tuyên truyền, nói dối.

- Tố Hữu khi làm thơ khóc Staline sức mấy mà vì nghệ thuật vị nghệ thuật ?
- Trịnh Công Sơn kêu gào nối vòng tay lớn vì nghệ thuật thuần túy hay vì chủ trương phản chiến, thân cộng của y ?

Mới đây, tin tức cho biết những ca sĩ của Trung Tâm Chống Cộng Asia bị cấm hát ở Việt Nam, tại sao ?

2) Cụ thể hơn, bọn xướng ca vô loài hải ngoại về trình diễn bên ấy làm gì có tự do để hát bất cứ bài nào tùy ý ?
Kìa, Phạm Duy mà một số bơm sĩ phong là cây ‘’đại thụ của làng nhạc’’ Việt Nam, mà văn Trần Mạnh Hảo một lần bị ma nhập đã gọi là ‘’thượng đế của âm giai’’, là ‘’thần linh của tiết tấu’’ v.v…có một sự nghiệp âm nhạc đồ sộ, vậy mà khi trở về cũng chỉ được việt cộng cho phép hát, phổ biến, trên dưới mươi bài.

3) Chưa nói việc bọn ca sĩ phản bội này cố tình mập mờ, nhập nhằng giữa danh từ ‘’chính trị’’ và ‘’làm chính trị’’. Làm chính trị thường được hiểu là hoạt động cho các đảng phái, tổ chức này nọ.

Nhưng chống cộng, quyết tâm tiêu diệt việt cộng, không phải là ‘’chính trị’’ hay ‘’làm chính trị’’, mà là một bổn phận của toàn dân Việt, đặc biệt là những người quốc gia tỵ nạn cộng sản chân chính, đối với tổ quốc.

• không theo phe nào

1) Ngày tắp đảo, trước mặt các viên chức di trú ngoại quốc, có ca nhạc sĩ nào không mếu máo khai mình là người quốc gia tỵ nạn, không thể sống nổi dưới ách thống trị, độc tài của việt cộng. Nay được phép việt cộng cho về, chúng tuyên bố ‘’chúng tôi không theo phe nào’’, quốc gia hay cộng sản, mà trở về với dân tộc, với quê hương có chùm khế ngọt. Ô hô, nhổ rồi xin liếm lại.
Có đứa như tên Chế Linh, để lấy điểm, còn lên án chế độ Việt Nam Cộng Hòa chủ trương tiêu diệt dân tộc Chàm, trong khi chính y hoặc đồng chủng được hưởng nhiều quyền lợi:
- Không đi lính (nhưng được phép mặc đồ lính để trình diễn),
- không thạo tiếng Kinh, nhưng vẫn được đồng bào ưu ái,
-không có tú tài nhưng vẫn được đặc cách theo các trường đào tạo công chức, cán bộ…
Có đứa như Khánh Ly than thở với báo chí việt cộng là hát tại hải ngoại vất vả, khó ăn lắm, hát tại quốc nội được nhiều tiền hơn…

2) Chiến tranh bằng súng đạn đã chấm dứt, nhưng trận chiến giữa người quốc gia với cộng sản vẫn còn, gay go, khó khăn gấp bội, nhất là trong bối cảnh hiện nay khi việt cộng, vì cần tiền bạc, tài năng, chất xám, vẫn bám sát gót người Việt hải ngoại, để thi hành nghị quyết 36, dụ dỗ bọn nhẹ dạ và cố xóa cho bằng được lằn ranh Quốc-Cộng rõ rệt.
Kẻ nào nói mình không theo phe nào là vô tình hay cố ý tuyên truyền không công cho việt cộng.

3) Không theo phe nào, tức là đứng giữa, bình dân hơn, là cẳng giữa, sau khi đã có cẳng phải, cẳng trái.
Tôi nhớ câu chuyện có thật đã xảy ra: Trong một bữa họp mặt, bạn bè vui chơi, và đến giai đoạn bàn về chuyện những kẻ tự nhận là mình trung lập trong chiến trận Quốc-Cộng hiện nay, hạng người nửa nạc nửa mỡ, ba phải, ba rọi, cẳng giữa, không theo phe nào.
- Một người tuyên bố: ‘’Tôi đứng ở ngả ba đường’’.
- Người thứ hai lên tiếng: ‘’Tôi là con người đứng giữa’’.

Một anh bạn, vốn là bác sĩ nổi tiếng chống cộng, ăn nói bộc trực, bình dân, thấy bực bội, bèn trả lời:
- ‘’Đứng ở ngả ba đường thì xe nào chạy tới cũng đụng mà ngủm củ tỏi’’. Và nhìn chòng chọc vào ‘’con người đứng giữa’’, anh dằn từng tiếng một: ‘’Trong thân thể người ta, tôi biết chỉ có một con đứng giữa, không phải con người, đó là con…’’

III.

Trong cái đám ca nhạc sĩ bèo nhèo như cái mền rách về chầu chực, quỳ lụy việt cộng nói trên, có một anh chàng thuộc Cộng Đồng Oregon, cùng thành phố tôi đang cư ngụ. Trong bài ‘’Đền Ơn Đáp Nghĩa’’ (báo Phương Đông Times, số ngày 7.12.2012, trang 22), Mục Sư Huỳnh Quốc Bình, cựu Chủ Tịch Cộng Đồng Oregon, đã giới thiệu anh ca nhạc sĩ này, như sau:

‘’[...] Tôi biết ít nhất một ca nhạc sĩ rất nổi tiếng. Tại địa phương ông cư ngụ, chưa ai thấy ông đóng góp một xu cho những công tác ích lợi chung trong cộng đồng.
Ông cũng không hề một lần đóng góp lời ca tiếng hát của ông cho đồng hương địa phương thưởng thức, nếu có thì phải trả thù lao.
Ông chỉ chu du ca hát xứ người. Vậy mà khi cần tiền, ông bèn tổ chức ‘’tạ ơn em’’ tại địa phương nơi ông không buồn quan tâm trong mấy Thập Niên. Điều buồn cười hay khôi hài, là đã có năm bảy trăm người, mỗi người bỏ ra năm bảy chục Mỹ kim, để mua vé danh dự, hoặc thượng hạng, hầu có thể nghe ông hát ‘’tạ ơn em’’ và mua CD nhạc của ông mang về nghe ông ‘’tạ ơn em’’…

Điều phũ phàng hơn hết là khi cộng đồng có những buổi tổ chức có tính cách xã hội, giúp đỡ những ai cần giúp đỡ, hoặc biểu tình lên tiếng tranh đấu cho những người bị việt cộng đàn áp tại Việt Nam, thì ông ca nhạc sĩ này lại biệt tăm và số người tham dự buổi ông tổ chức ‘’tạ ơn em’’ cũng mất dạng [...]’’

Ngoài ra, nghe tin anh ta về nước lần thứ hai, nhiều đồng hương đã lên tiếng, và tôi xin chuyển tiếp hai bức thư bình phẩm tiêu biểu:
………..
…………
‘’Ủa! tôi tưởng nó đã chết rồi mà.

Tên này chắc cuối đời vợ cần tiền, cũng như cần Casino như Lệ Thu…cho nên nó về hát phục vụ cán ngố và dân tham nhũng tư bản đỏ for money chứ có con thằng ca sĩ nào hát nào cho dân nghe, dân nghèo nào có tiền 50, 70 đô một vé…mà láo khoét, nếu nó thực sự hát free xin các thái thú cho tổ chức ngoài trời hát cho dân nghe như Việt Nam Cộng Hòa thì sẽ có nhiều người tình nguyện kêu gọi trả tiền cashier cho nó…thật đáng buồn!!! một cái thằng chẳng bao giờ nghĩ đến quân dân Việt Nam Cộng Hòa đã đi trước tầm đạn bảo vệ cho nó sống còn…nó khá hơn Phạm Duy là chưa viết Tục Ca.’’

Anh ca nhạc sĩ này, ngoài sự nghiệp âm nhạc, còn được cả nước, trong và ngoài, biết đến, một cách ồn ào, vì căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, sau khi bị ung thư màng óc, cách đây hơn một thập niên, và túi mật tin do bạn bè trong Cộng Đồng và trên Mạng chuyển, chính xác hay vịt cồ, tôi không biết chắc nhưng cả ba lần đều thoát chết.
Sau đó, nghe nói anh ta đi lưu diễn ‘’tạ ơn em’’ và ‘’kỷ niệm 50 năm’’ tình ca tại Texas, Portland, California, Úc Châu, tôi thật lòng mừng cho anh ta được tai qua nạn khỏi và mừng cho nhân loại từ nay đã có thuốc chữa trị căn bệnh nan y quái ác kia.

Tuy nhiên, khi đọc tin anh ta trở về Việt Nam trình diễn lần thứ hai và xem hình vợ chồng anh ta tươi rói, tại phi trường, với ‘’vòng hoa chiến thắng’’ trên cổ, tôi phải dằn lòng lắm mới không buột miệng chửi thề, merde, nhưng đồng thời cũng không thể nào không nghĩ đến câu nói trứ danh của Julius Caesar trong vở kịch cùng tên viết bởi Shakespeare:

Cowards die many times before their deaths,
The valiant never taste of death but once.

đã được Mục Sư Huỳnh Quốc Bình, một lần trong một bài viết, dịch ra như sau:

Những kẻ hèn nhát chết nhiều lần trước khi chết thật,
Người dũng cảm chỉ chết một lần thôi.

Anh ta cũng không xa lạ với đa số đồng hương Oregon và cá nhân tôi. Nhưng có hai lý do, ngoài những điều Mục Sư Huỳnh Quốc Bình nêu lên trong bài viết, đã khiến tôi không thể im lặng mãi:

a) Anh ta coi thường Cộng Đồng Oregon và những người hâm mộ tại địa phương mới đây đã đến mua vé tham dự buổi văn nghệ tạ ơn vợ và mừng sự nghiệp 50 năm do anh ta tổ chức, để kiếm tiền. Ai cũng biết, Cộng đồng Oregon không chống Cộng ồn ào, dữ dằn như những Cộng Đồng California, Texas, nhưng vẫn chống, luôn luôn chống, và kịch liệt chống.
Đa số cư dân là những thuyền nhân từ các đảo tỵ nạn đến, hoặc cựu sĩ quan tù nhân cải tạo sang Mỹ theo diện HO, nên chống cộng, tiêu diệt việt cộng có nghĩa thi hành một bổn phận, trách nhiệm đương nhiên đối với tổ quốc.
Cũng như dân bản xứ, người Việt tỵ nạn tại Oregon hiền hòa, lịch sự, dĩ hòa vi quý, nhưng điều đó không có nghĩa họ thờ ơ, thụ động, khờ khạo.
Ai chống cộng, ai quốc gia, ai Việt gian, ai tay sai, ai phải ai trái, ai ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, họ đều biết, và biết đúng, biết rõ, nhưng không nói ra đấy thôi.
Bằng chứng: Cho đến bây giờ, sau nhiều năm nghị quyết 36 được phát động với mưu đồ phá hoại, lủng đoạn các Cộng Đồng Quốc Gia Tỵ Nạn, chưa một thằng tay sai việt cộng nào dám xuất đầu lộ diện tại Oregon. Ló ra là bị chặt đuôi, không sống nổi.

Lần đầu, anh ca nhạc sĩ Portland này về Việt Nam trình diễn, người ta biết được do chính báo chí trong nước (Tuổi Trẻ và Công An Thành Phố Hồ chí Minh) phổ biến, nhưng đã bỏ qua, vì ai cũng thông cảm cho căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối của anh ta được vợ và báo chí hải ngoại loan truyền ầm ĩ, nghĩ rằng biết đâu có thể đó là chuyến đi sau cùng trong đời.

Tuy nhiên, lần này, khỏi bệnh, anh ta chơi cái mửng cũ, lại về nữa, âm thầm, sau khi đã moi gần cạn hầu bao của đồng hương hải ngoại với những màn ‘’tạ ơn em’’ và ‘’kỷ niệm 50 năm’’.
Về, để tái biểu diễn cho những thằng, những con đảng viên, công chức, đại gia, cán bộ, công an và gia đình, đồng bọn, có bạc tiền rũng rĩnh, chứ người dân nghèo, lao động vất vả, đầu tắt mặt tối, buôn thúng bán mẹt, làm gì có cơ hội và điều kiện bước chân vào rạp lớn của thành phố để nghe anh ta cám ơn vợ mình hoặc rên rỉ ‘’bây giờ tháng mấy rồi hỡi em’’ ?

b) Anh ta trở về Việt Nam trình diễn, mặc nhiên thách đố công luận chống cộng, mặc nhiên chấp nhận trở thành một tên phản bội trắng trợn, vô liêm sỉ trước mắt những đồng hương nạn nhân của bọn cộng phỉ trên toàn thế giới và riêng tại Oregon.
Trong khi chúng tôi đang giao chiến với việt cộng trên mặt trận ‘’võ mồm’’, bằng những bài pháo kích ác liệt, và thỉnh thoảng bị phản pháo, trong khi đa số đồng hương tỵ nạn ngày đêm thao thức, lo âu cho vận mệnh đất nước đang có nguy cơ rơi vào tay giặc ngoài Tàu Cộng với sự đồng lõa của lũ lãnh đạo thù trong bất tài, khiếp nhược, tham tàn,
- trong khi bao nhiêu nhân sĩ, thanh niên tại quốc nội, có cả Việt Khang và một số thiếu nữ liễu yếu đào thơ, Huỳnh Thục Vy, Tạ Phong Tần…biết yêu nước thương nòi, quyết tâm tranh đấu cho tự do, nhân quyền, đang bị bạo quyền bắt bớ, giam cầm, đày đọa ở những nhà tù khắp nước,
- trong khi các phụ nữ, bé gái bị ép bán ra ngoại quốc làm điếm, và những bài học đạo đức, luân lý cổ truyền tốt đẹp từ hàng ngàn năm qua bị phá sản một cách thê thảm, tại học đường cũng như ngoài xã hội, bởi nền văn hóa bần cố nông hủy diệt trí thức, lương tri và mọi giá trị tinh thần,
- trong khi những thằng lãnh tụ tự phong tham nhũng, no say, béo tốt đang làm mưa làm gió trên mảnh đất khốn khổ, tội nghiệp,
- trong khi đó thì anh chàng ca nhạc sĩ mặt trơ mày bóng của chúng ta lại lén lút trở về múa hát, mua vui cho những tên đồ tể bán nước hại dân.

Làm sao tôi có thể im lặng mãi.

Người Lính Già Oregon

Portland,
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: Bing [Bot] and 2 guests