Tạp Ghi

tramthaiha
Posts: 453
Joined: Tue Sep 08, 2009 7:54 pm
Contact:

Post by tramthaiha »

Khi con người giữ lại

Tuấn Khanh
14-3-2017

Image
Ảnh: internet
Tháng 1/1995, khi ông Võ Văn Kiệt ký văn bản số 406-Ttg, ra lệnh không được đốt pháo trên cả nước. Không những pháo trong hiện thực bị săn lùng và hủy diệt, mà ngay cả pháo trong trí tưởng cũng bị ngăn chận. Ít lâu sau đó, trong một lần đưa ca khúc Bài Ca Tết Cho Em (sáng tác: nhạc sĩ Quốc Dũng) vào chương trình sản xuất CD mùa xuân, một biên tập viên đã than thở rằng Sở Văn hóa Thông tin ở Sài Gòn nói phải sửa lại lời, vì có chữ “pháo”, nghe nhạy cảm với một loại hình sản phẩm đã bị cấm.

Những chuyện hài hước như vậy, không bao giờ thiếu trong một nền văn hóa bị kiểm duyệt theo chỉ đạo, và cũng theo tính trung thành đến bại hoại của những nhân viên kiểm duyệt tại Việt Nam, kể từ sau 1975.

Một buổi sáng, khi đọc bản tin về chuyện 5 ca khúc có từ nửa thế kỷ trước bị lại cấm lưu hành, nhiều người dân đã tỏ ý bất bình. Nhưng với giới văn nghệ đã tận mặt sống và quay quắt trong các sợi xích kiểm duyệt từ suốt nhiều năm thì lại khác. Phản ứng thường là một nụ cười mỉa, và gật gù như của một anh bạn “đến giờ này mà vẫn còn bệnh hoạn như vậy à?”

Năm ca khúc đó, bao gồm Cánh thiệp đầu xuân (tác giả Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa, Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương). Như bao lần, những người “làm” văn hóa của Nhà nước vẫn giải thích mơ hồ, thậm chí ngớ ngẩn như dừng lưu hành để tìm tên tác giả chính xác. Một quan chức nhà nước, được báo Tuổi Trẻ dẫn lời, nói rằng ông băn khoăn vì không biết ý nghĩa lời hát “cuộc chiến” nằm trong Con đường xưa em đi, là cuộc chiến nào.

Như một đứa trẻ to lớn nhưng gồng gánh tâm hồn tự kỷ, hệ thống văn hóa xã hội chủ nghĩa của Việt Nam hiện nay loay hoay với một nỗi ám ảnh mơ hồ, và không thể hội nhập cùng cuộc sống bình thường. Đứa trẻ đó lo sợ mọi thứ – từ quá khứ đến tương lai. Đứa trẻ cố vươn vai đứng thẳng oai vệ trong đời sống, nhưng nhột nhạt thầm kín vì đêm đêm còn mắc tật đái trộm trên giường. Đứa trẻ tự cáu gắt vì chứng không thể trưởng thành của mình.

Nhạc sĩ Thanh Sơn, lúc còn sinh thời, từng ngồi buồn hiu, kể rằng một nhân viên kiểm duyệt của Sở, trẻ bằng tuổi con út của ông, ra lệnh cho ông về phải bỏ chữ “phu quân” trong một ca khúc tình yêu đồng quê của ông, chỉ vì chữ “quân” có thể ám chỉ đến quân nhân Việt Nam Cộng Hòa.

Năm ngoái, một đôi bạn trẻ viết tạp bút về Sài Gòn, chạy xin giấy phép in với một nhà xuất bản. Khi bản thảo đưa lên duyệt, một đoạn văn liên quan đến bài hát Chiếc lá cuối cùng (tác giả Tuấn Khanh sinh năm 1933) bị lưu ý là phải bỏ đi vì liên quan văn hóa trước 1975. Khi các bạn trẻ này kêu nài rằng bài hát đã được duyệt, tác giả được lưu hành… thì biên tập viên – kiểm duyệt viên bối rối, chuyển sang ý khác là “cũng phải bỏ, vì gợi ý đến nhạc sĩ Tuấn Khanh hiện nay, người đang có vấn đề”.

Trãi qua rất nhiều năm. Kể từ lúc những bánh xích xe tăng chiến thắng của những người Cộng sản lăn trên các đường phố ở miền Nam. Có không ít những khung thước văn hóa thật mới mẻ được kẻ ra cho người dân. Từ chiếc quần ống loe bị chận cắt giữa đường, mái tóc dài nam giới bị giữ lại và buộc xén đi vô tội vạ… cho đến hôm nay, quả là một chặng đường rất dài để con người Việt Nam thấy rằng mình đang phải chạy hồng hộc trên một vòng tròn thật lớn, để cố về điểm xuất phát văn minh ban đầu của mình.

Đầu năm 2017, có tin bài hát Ly rượu mừng được trả tự do. Rất nhiều người vui mừng vì nghĩ rằng “rồi cuối cùng những điều tốt đẹp nhất cũng đã trở lại”. Có không ít những bài viết, sự hân hoan xuất hiện trên các trang mạng. Có bóp, thì phải có mở chứ!

Cảm giác này có thể so sánh với năm 1977, khi nạn đói tràn lan ở Việt Nam, bệnh ghẻ ngứa rừng hành hạ mọi gia đình. Rồi đến năm 1990, khi nhiều người bắt đầu được ăn cơm có thịt và sử dụng xà bông Hoa Kỳ gửi về từ các thùng đồ của kiều bào – thì người Việt nam cũng đã hân hoan và hạnh phúc như vậy. Quả là có bóp, rồi phải có mở!

Và rồi, khi một ca khúc được trả tự do, thì cũng không lâu sau, có đến 5 ca khúc khác bị giam lại. Cái được và mất có vẻ đã rõ trong đời sống văn hóa bình thường của con người. Mở và bóp!

Cấm và cho / Bóp và mở trong kiểm duyệt văn hóa tại Việt Nam chưa bao giờ có một câu trả lời quang minh, hay có một thái độ chính đáng. Năm 2012, khi được hỏi về cách thức cho phép lưu hành những bài hát trước năm 1975, ông Lê Ngọc Cường – nguyên cục trưởng Cục Nghệ thuật biểu diễn từng xác nhận rằng thay vì lên danh sách những bài cần cấm, thì Cục chỉ có danh sách những bài được cho phép (khoảng hơn 1500 bài, trong số hàng chục ngàn bài hát trước 1975). Và việc bóp xiết các bài hát cũ, được khoán lớn cho Sở ở thành phố Hồ Chí Minh, vì nơi này được coi là có khả năng “biết rõ nội tình”.

Nội tình ấy, Trịnh Công Sơn, đến khi qua đời nhiều năm, vẫn chưa bao giờ được phép ấn hành chính thức và đầy đủ bộ Ca khúc Da Vàng, tập tác phẩm được coi là làm nên tên tuổi của ông.

Nội tình ấy, Nhạc sĩ Phạm Duy, từ khi giao cho công ty Phương Nam quản lý và xin phép các ca khúc của ông từ năm 2005 đến nay, chỉ khoảng 200 bài hát được cho phép. Thậm chí có những bài cấp phép rồi, lại cấm như Trường ca Con đường Cái quan và Còn chút gì để nhớ.

Không biết dựa vào luật nào, Cục chỉ cho phép một năm làm đơn xin từ 2 đến 3 lần, mỗi lần từ 7 đến 13 bài. Và nếu chiếu theo trình tự đó, di sản hơn 1000 bài hát của nhạc sĩ Phạm Duy có thể phải đến năm 2050 mới được cấp phép hoàn toàn. Dĩ nhiên, đó là trong tình trạng các nhà “làm” văn hóa không trở chứng tự kỷ kinh niên.

Cũng có ý kiến cho rằng Nhà nước đang lo lắng vì không cản nổi tình trạng văn hóa trước 1975 bùng phát lại ở miền Nam và nhiều nơi khác. Khởi đầu là âm nhạc, sau đến là sách vở, lịch sử… nên đang tìm cách kìm hãm bằng cách cắt nhanh nguồn cảm hứng của dân chúng. Khởi đầu là không ít nghệ sĩ của Nhà nước được hậu thuẫn lên tiếng bài bác bolero, rồi kế đến kêu đòi một nền văn minh gameshow không có bolero… Hôm nay là thả một và nhốt năm, như tín hiệu của một mùa xuân không còn nghe tiếng pháo.

Nếu lưu ý, sẽ không ít người ngạc nhiên rằng năm 2017, khi bài hát Ly rượu mừng được trả tự do một cách hữu ý trước Tết Nguyên Đán, nhưng lại không vang lên rộn rã bằng những năm mà người dân phải tự vượt rào để hát, để nghe nó. Có lẽ người dân đã bằng lòng với sự bình thường và giá trị được trả lại, nên không ra sức níu kéo như nhiều thập niên qua.

Nhưng ngay khi danh sách 5 bài hát bị cấm được tung ra, lạ thay, đâu đâu cũng nghe người dân hát, mở lại những ca khúc này. Chuyện “cấm”, trở thành một thái độ vô vọng trước đời sống tự nhiên trong phút chốc.

Và như thế, những bài hát cấm đó, chắc chắn lại sẽ vang lên – không khác gì những ngày tháng Ly rượu mừng bị giam nhốt. Kẻ có quyền có thể phất tay phế bỏ, nhưng nhân dân sẽ mãi mãi âm thầm giữ lại trong trí nhớ và từng lời hát khe khẽ của mình, bởi lẽ năm bài hát ấy – hay hàng chục ngàn bài hát khác – không có tội tình gì.

Vì họ biết, cuối cùng tài sản lớn nhất của con người là văn hóa chứ không là cường quyền. Âm nhạc hay sách vở – tri thức và cảm xúc… sẽ còn lại mãi mãi, bền bỉ thách đố mọi thời đại mê muội của quyền hành.
buikiem
Posts: 503
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Image


CSVN muốn “tiêu diệt mọi dấu tích văn hóa-nghệ thuật của một nửa đất nước trước 1975”

Hạ Trắng
(Danlambao) - Sau khi “cởi trói” cho “Ly rượu mừng”, Cục Nghệ thuật Biểu diễn vừa ra quyết định tạm... trói lại năm ca khúc trước 1975 là "Con đường xưa em đi", "Chuyện buồn ngày xuân", "Cánh thiệp đầu xuân", “Rừng xưa”, “Đừng gọi anh bằng chú” để “thẩm định lại dị bản, tên tác giả, ca từ”.

Tuy nhiên, công luận đều cho rằng việc “thẩm định lại dị bản, tên tác giả” chỉ là trò bịa đặt, không có căn cứ mà mục tiêu chính là nhằm bức tử các ca khúc vốn thuộc vào hàng tinh hoa của nền nhạc Miền Nam trước năm 1975. Điều này thể hiện thái độ hằn học, thù ghét, sự ngu dốt và cả mặc cảm của chế độ Cộng sản đối với chế độ VNCH.


Dưới chế độ VNCH, nghệ thuật nói chung và âm nhạc nói riêng đã đạt đến trình độ đỉnh cao. Các tên tuổi nhạc sĩ, nghệ sĩ và những ca khúc trước 1975 dù bị bách hại, bức tử hay cấm đoán vẫn có sức sống mãnh liệt cho đến ngày hôm nay. Ngược lại, miền Bắc dưới sự cai trị của cộng sản thì các văn nghệ sĩ, từ họa sĩ đến nhà điêu khắc, từ đạo diễn đến nhà biên kịch, từ nhà văn cho đến nhà thơ, nhạc sĩ đến văn công đều phải phục vụ lợi ích cho mưu đồ chính trị. Nhiệm vụ duy nhất của họ là ca ngợi Hồ Chí Minh, ca ngợi đảng cộng sản. Các văn nghệ sĩ cộng sản hầu hết bị biến thành những tên đao phủ và các sáng tác của họ góp phần không nhỏ trong việc đẩy hàng vạn thanh niên ra trận để rồi chết cho cuộc chiến phi nghĩa này.

Do không được tự do sáng tác nên nhiều năm qua, “nền âm nhạc Việt Nam” dưới bảng chỉ đường XHCN, đôi mắt cú vọ của tuyên giáo, công an... đã không có nổi một tác phẩm ra hồn. Điều này đã tạo ra xu hướng “trở về với nhạc miền Nam” mà ngay cả nhà cầm quyền dù ngăn cấm, kiểm duyệt cũng không thể chống lại. Thậm chí, các bài “nhạc xưa” còn được biểu diễn một cách “tự nhiên” trên truyền hình. Trừ các đảng viên cộng sản, những kẻ cuồng cộng và những người không được tiếp cận với nền âm nhạc nào khác ngoài “nhạc đỏ” mới hát và nghe những ca khúc tuyên truyền của đảng. Còn lại, người ta tìm đến nhạc quốc tế hoặc nhạc lính, nhạc vàng và cả những sáng tác “sau 1975” mà tác giả hoặc nội dung có dính dáng đến VNCH.

Cựu TNCT - blogger Huỳnh Anh Tú, chia sẻ với chúng tôi:

“Các ca khúc miền Nam trước 1975 nói chung và năm ca khúc bị “cấm” lần này nói riêng, đều là những bài hát mang hơi thở của tự do, là nghệ thuật đích thực. Hãy làm một phép thử, nếu như chúng ta loại bỏ hết các ca khúc miền Nam trước 1975 thì gia tài âm nhạc của Việt Nam còn lại gì. Người ta không thể “tỏ tình” với nhau bằng “Bác đang cùng chúng cháu hành quân”, “Cô gái vót chông”, “Đảng đã cho ta cả mùa xuân” hay những bài nhạc đỏ, nhạc “Cách mạng” theo cách gọi của người cộng sản được. Chả lẽ, với trí tuệ luôn tự nhận là “đỉnh cao” mà suốt hơn 40 năm, người cộng sản không thể hiểu được nội dung một bài hát vẻn vẹn của ít câu ngắn ngủi hay sao mà bây giờ còn cần “thẩm định lại”. Việc cấm đoán này, tôi nghĩ không những không đạt được mục đích mà còn mang lại những tác dụng ngược. Điều gì cấm, càng gây tò mò và hứng thú. Tôi nghĩ, trong thời gian tới "Con đường xưa em đi", "Chuyện buồn ngày xuân", "Cánh thiệp đầu xuân", “Rừng xưa”, “Đừng gọi anh bằng chú” sẽ được hát nhiều hơn như chưa bao giờ bị cấm”.

Cựu TNCT Huỳnh Anh Tú từng có thời gian 14 năm tù đày trong nhà tù cộng sản vì chống lại thể chế độc tài này. Anh cũng chính là người cuối cùng sở hữu “cây đàn tù” và mang nó trở về trong ngày mãn án. Cây đàn guitar đã trải qua gần 40 năm tù đày và làm bạn tâm giao với nhiều thế hệ tù chính trị. Để được làm bạn với cây đàn guitar, những người tù chính trị từng phải trả giá bằng máu, nước mắt, những trận đòn thù của cai tù. Cây đàn guitar cũ kỹ và những ca khúc Miền Nam trước 1975 đã được Huỳnh Anh Tú và các bạn tù chính trị của anh xướng lên trong nhà tù, nơi họ từng bị giam cầm, bất chấp cấm đoán và đánh đập.

Chúng tôi cũng tìm gặp Nhà báo Phạm Đoan Trang, người không chỉ được biết đến bởi những hoạt động nhân quyền mà còn với tư cách của một người yêu nhạc và chơi nhạc. Nhà báo Phạm Đoan Trang cho rằng nhà cầm quyền muốn “tiêu diệt mọi dấu tích của văn hóa- nghệ thuật của một nửa đất nước trước 1975”.

“Có một điểm tôi phải nói rõ là hầu như tất cả các bài hát của thời VNCH đều bị cấm. Ngoài ra, về mặt tuyên truyền còn bị dán vào nhãn “nhạc vàng”, nhạc độc hại. Trong số các bài bị cấm, có rất nhiều bài là những tình khúc nổi tiếng, ví dụ như “Chiều mưa biên giới” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, “Con đường xưa em đi”, “Đêm hỏa châu” của nhạc sĩ Châu Kỳ, “Ly rượu mừng” của nhạc sĩ Phạm Đình Chương... Thế thì, việc làm của Cục BDNT lần này chỉ là việc nhắc lại việc bị cấm của “Con đường xưa em đi” mà thôi, chứ không phải bây giờ mới bị cấm.

Tại sao bây giờ nhắc lại lệnh cấm “Con đường xưa em đi”? Tôi nghĩ họ nhằm vào bài “Gánh xiếc to trên quê hương nhỏ” của Nhạc sĩ Tuấn Khanh, thứ hai là họ muốn ngăn chặn ảnh hưởng của văn hóa nghệ thuật trước 1975. Quan sát các tụ điểm âm nhạc, kể cả các dịch vụ Karaoke, tôi thấy nhạc vàng chưa bao giờ chết như cộng sản mong muốn. Nhiều khi, nó được thanh niên Việt Nam ưa thích, cả trong Nam lẫn ngoài Bắc. Vì thế, tuyên giáo VN thấy cần phải “chấn chỉnh” gấp. Họ muốn tiêu diệt mọi dấu tích của văn hóa- nghệ thuật của một nửa đất nước trước 1975. “Con đường xưa em đi” là một trong 10 ca khúc trước 1975 mà tôi thích nhất.”

Ôi! con đường xưa em đi thì bị cấm. Con đường nay em đi như Mẹ Nấm thì bị vào tù!

Kết thúc bài viết, xin được gửi tặng quý bạn đọc một bài “vè” phỏng theo bài “Con đường xưa em đi” đang được lan truyền trên mạng, như một kiểu giễu cợt và thách thức nhà cầm quyền trong cái lệnh cấm ngớ ngẩn này.

“Con đường xưa em đi
Nhiều năm đã đi rồi
Bỗng chiều nay cấm đi
Biết rằng không cho đi
Khách qua đường vẫn đi
Sợ gì không dám đi?

Những đường không cho đi
Người ta vẫn đi hoài
Cấm, càng thêm khoái đi
Có đường không cho đi
Cấm đi người vẫn đi

Hỏi tại sao vẫn đi!?”.

13.03.2017
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Hãy Ngủ Yên Đà Nẵng Của Tôi Ơi

FB Trần Trung Đạo
29-3-2017

Image
Đà Nẵng trước năm 1975. Ảnh: internet
Đà Nẵng của tôi, nơi những buổi chiều của tuổi mười ba, tôi vẫn thường đứng nhìn những đoàn xe mang nhãn hiệu Sealand, RMK, GMC nối đuôi nhau mỗi ngày trên chiếc cầu màu đen mang tên của một viên tướng thực dân. Những chiếc chiến xa nặng nề, những khẩu đại pháo nòng dài được cất lên từ những chiếc tàu lớn neo ngoài cửa biển Sơn Chà. Tiếng gầm thét của những đoàn phi cơ chiến đấu đang đáp xuống phi trường quân sự ngoài ngã ba Duy Tân. Tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng chọc ghẹo, okay, hello, goodbye của những người lính Mỹ và những cô gái Việt Nam vào tuổi chị tôi, vọng lại từ những hộp đêm dọc bờ sông Bạch Đằng. Tất cả đã khơi dậy trong lòng tôi nhiều câu hỏi, nhiều băn khoăn và cả những tủi thẹn đầu đời của một đứa bé Việt Nam xót xa cho số phận của một cây cổ thụ bốn ngàn năm đang biến thành cây chùm gởi. Tại sao? Tại sao lại là Đà Nẵng? Tại sao là Việt Nam quê hương tôi mà lại không phải một nơi nào khác?

Đà Nẵng của tôi, như định mệnh an bài, cũng là nơi an nghỉ của người lính Mỹ đầu tiên thuộc chiến hạm Hoa Kỳ lừng danh, USS Constitution. Không phải đợi đến 1965, khi các chiến hạm thuộc Đệ Thất Hạm Đội thả neo tại cửa biển Đà Nẵng để đổ bộ các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đầu tiên nhưng từ hơn 120 năm trước, Đà Nẵng đã là một nơi hẹn hò đầy định mệnh giữa quân đội Việt Nam thời Thiệu Trị và Hộ Tống Hạm Hoa Kỳ đầu tiên của hải quân Hoa Kỳ dưới quyền của hạm trưởng John Percival. Theo các tài liệu còn ghi lại, năm 1845, chiến hạm USS Constitution của Hải Quân Hoa Kỳ, trên chuyến hải hành hai năm vòng quanh thế giới, dừng lại cảng Đà Nẵng để xin cung cấp thực phẩm và nước ngọt.

Cũng tại hải cảng lịch sử nầy, Hạm trưởng John Percival xin phép quan trấn thủ thành Đà Nẵng để chôn cất thủy thủ William Cook vừa qua đời, dưới chân Núi Khỉ nằm trong rặng Sơn Chà. Thậm chí ông còn “viện trợ” hai Mỹ kim để lo phần hương khói. Tiếc thay, chỉ vài ngày sau đó, vì việc triều đình Huế bắt giam Giám Mục Dominique LeFevre, đã làm cho tang lễ thắm đượm tình nhân đạo của con người, biến thành một xung đột quân sự giữa hai quốc gia. Cuộc chạm trán ngắn ngủi năm 1845 rất ít người biết đến. Những viên đại pháo bắn vào lãnh hải Việt Nam, dù chỉ để đe dọa, cũng đã vô tình gây thương tích cho quan hệ đầy oan trái giữa hai quốc gia Việt Mỹ sau này.

Đà Nẵng của tôi có khu Ngã Ba Huế nhộn nhịp, nơi tôi từ Hội An về thăm cô tôi những chiều thứ Sáu trong những chiếc xe khách hiệu Renault già nua màu xanh đậm. Tôi vẫn nhớ căn nhà nhỏ, ánh đèn dầu loe lắt, bàn tay xanh xao của cô khi dúi vào túi tôi những tờ giấy bạc được gói kín trong nhiều lớp vải. Đó là những đồng tiền khó khăn và vô giá mà cô dành dụm cho đứa cháu trai vào Hội An nương náu trong chùa ăn học.

Tôi ra Đà Nẵng tìm cô vào đầu năm 1968. Nhà cô nghèo, con cháu lại quá đông. Nhiều đêm tôi phải ngủ đói trên căn gác của một trại cây ở hẻm 220 Hùng Vương, ngang hông phường Thạc Gián. Vài tuần sau, vì nhà đông đúc, cô đưa tôi đến sống với người anh họ và bà chị dâu khó tánh ở Cổ Mân, Sơn Chà. Chị dâu tôi khó tánh đến nỗi, chỉ sau một thời gian ngắn, tôi không chịu đựng được nữa nên lặng lẽ bỏ đi.

Tôi vào chùa Viên Giác. Năm tháng như mây trời, bao độ hợp tan mang theo những giận hờn, thương ghét. Cô tôi đã về bên cõi khác nhưng lòng tôi sao vẫn nhớ vẫn thương. Trên xứ người, nhiều đêm không ngủ được, nhớ lại tiếng ho của người cô bịnh hoạn, tôi vẫn còn nghe nhức nhối như thuở mới về thăm. Chiến tranh và nghèo đói đã cướp đi bao thế hệ Việt Nam vô tội.

Đà Nẵng của tôi không phải chỉ là điêu linh tang tóc mà còn là thành phố cảng đẹp tuyệt vời. Những bờ biển uốn cong như mái tóc của người con gái Việt Nam đang đứng trông ra Thái Bình Dương bao la bát ngát. Từ eo biển mỹ miều đó những thương thuyền ngoại quốc đã đến thăm thành phố từ mấy trăm năm trước. Đà Nẵng của tôi có hàng phượng đỏ hai bên đường Bạch Đằng, đường Độc Lập với những chiếc ghế đá dọc bờ sông mang chứng tích của một thời học trò đầy kỷ niệm. Đà Nẵng của tôi có bãi Mỹ Khê (không phải China Beach), với bờ cát trắng chạy dài và hàng dương vi vu theo gió, có bãi Thanh Bình với những chiếc ghe đánh cá đi về và cảnh chợ chiều nhộn nhịp. Những ngày hè oi bức, tôi và đám bạn vẫn thường ôm đàn ra ngồi dựa lưng vào những gốc dương liễu dọc bãi biển. Trong tiếng sóng từng nhịp vỗ vào bờ, chúng tôi cùng cất cao bài hát ra khơi như để cổ võ cho những chiếc thuyền đánh cá đang giong buồm ra biển. Tôi đâu biết vài năm sau, bạn bè tôi cũng lần lượt ra khơi như thế nhưng chẳng còn ai dám đến tiễn đưa.

Đà Nẵng của tôi có những hàng cây sao tình tự dọc đường Thống Nhất, nối từ bờ sông đi ngang qua Trường Nữ, nơi các cô cậu học trò Phan Châu Trinh, Phan Thanh Giản vẫn thường đứng đợi người trong mơ sau mỗi buổi tan trường. Những chiếc áo dài trắng thướt tha. Những mái tóc thề chấm vai thơ mộng. Những đôi mắt nai tơ đó đã từng là nguồn cảm hứng của nhiều nhà thơ xứ Quảng đa tình. Xin mời đọc vài câu thơ của nhà thơ Luân Hoán viết về các cô nữ sinh Đà Nẵng:

Chiều chiều luồn chợ Vườn Hoa trôi theo Đồng Khánh bám tà áo bay mắt hồng liệng cái ngoắt tay dắt qua Độc Lập dựa cây đèn đường chập chùng xuân ảnh vải hương ngó ai lòng cũng yêu thương tức thì giả vờ châm thuốc nhâm nhi nuốt thầm vóc đứng, dáng đi quanh mình. (Đà Nẵng, thơ Luân Hoán)

Các cô nữ sinh của một thời thơ mộng tung tăng như những con bướm vàng trên đường Thống Nhất, Lê Lợi, Hoàng Diệu, Khải Định ngày xưa đã không về nữa. Các cô đã ra đi, bỏ lại sau lưng hàng cây sao rợp bóng bên đường, bỏ lại những chiếc ghế vuông, những ly chanh muối, những quán chè. Các cô bây giờ đã lớn, đã trưởng thành. Nhiều cô đã là những bà mẹ tay bồng tay bế, để rồi 17 năm sau ngồi nhớ lại năm mình 17 tuổi.

Các cậu học trò cũng thế. Những chàng thanh niên với buồng phổi và trái tim chất đầy hùng khí của xứ địa linh nhân kiệt đã ra đi. Thế hệ trẻ Việt Nam trong thời chinh chiến và cả khi đất nước hòa bình, đã chịu đựng quá nhiều thiệt thòi mất mác. Nỗi bất hạnh lớn nhất của một đời người vẫn là bất hạnh không có tuổi hoa niên. Các cậu ra đi, bỏ lại sau lưng những chiếc xe đạp, những quán Cà-phê Thạch Thảo, Thanh Hải, Ngọc Lan, những rạp hát Trưng Vương, Chợ Cồn, bỏ lại cây đàn guitar cũ kỹ và những bản tình ca chưa viết trọn trong sân trường. Để rồi nhiều năm, sau cuộc biển dâu, chinh chiến, gian lao, tù tội trở về. Trở về chỉ để thấy thành phố xưa nay đã đổi chủ và con đường xưa nay đã đổi thay tên. Tuổi thơ không bao giờ trở lại. Suối vẫn chảy, nước vẫn reo nhưng điêu linh tang tóc đã xua bầy nai tơ lạc đàn đi biền biệt, mất dấu đường về bên khe đá cũ.

Sau 1975, những bãi biển Mỹ Khê, Thanh Bình, Tiên Sa, Thanh Khê, Tân Thái, Mân Quang, Chợ Mai, Chợ Chiều, Non Nước, Nam Ô, v.v.., vẫn còn là điểm hẹn nhưng không phải là nơi hẹn hò của những cặp tình nhân mà là nơi những người con Đà Nẵng hẹn nhau để bỏ quê hương mà ra đi. Xin đừng hỏi họ đi đâu, về đâu trong những đêm tối trời lầm lủi đó. Không ai biết chắc. Chỉ một điều họ biết là họ không còn chọn lựa nào khác hơn là phải ra đi. Không một người dân Quảng nào bỏ quê hương ra đi mà không đau xót.

Xin đừng dán lên lưng, lên trán họ những nhãn hiệu theo Tây, theo Mỹ. Không. Người dân Quảng là những người yêu nước. Ông cha họ đã từng cười mà bước lên máy chém thực dân. Những cơn bão lụt tàn phá mỗi năm đã không làm họ bỏ làng mạc ra đi. Nạn hạn hán làm ruộng đồng khô cháy mỗi năm không buộc họ phải bỏ mồ mả tổ tiên ra đi. Sụp căn nhà này họ căm cụi xây trên nền đất cũ căn nhà khác. Trôi căn nhà này họ lại xẻ gỗ, lợp tranh xây lên căn nhà khác. Bao thế hệ đã sống và đã chết trên vùng đất cày lên sỏi đá đó. Nhưng chế độ mới, một chế độ nhân danh những mục tiêu tốt đẹp nhất trên đời đã buộc họ phải ra đi. Sự thôi thúc của tự do như tiếng gọi thiêng liêng của người cha già vọng về từ một nơi xa thăm thẳm. Và sẽ không ai biết, bao nhiêu người, trong số hàng ngàn, hàng vạn người bỏ Đà Nẵng ra đi, đã đến được Hong Kong, Philippines, và bao nhiêu người không may mắn đã bị chôn sâu trong lòng biển, chết thảm thương trong bàn tay hải tặc, chết trong đói khát sau những tuần, những tháng lênh đênh ngoài biển cả.

Đà Nẵng của tôi sau 1975 không còn thơ mộng nữa. Những câu ca dao đậm đà tình quê hương đất nước: “Ngó lên hòn Kẽm đá Dừng, thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi” đã được thay bằng những khẩu hiệu đấu tranh giai cấp chất chứa toàn chuyện oán thù. Những điệu hò khoan đậm đà hương vị Quảng Nam “Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm, rươụ hồng đào chưa nhấm đà say” đã được thay bằng những những đêm dài học tập, thảo luận, khuyến khích thầy cô, cha mẹ, anh em tố cáo lẫn nhau. Ánh trăng không còn là những dải lụa vàng Duy Xuyên đang trải trên dòng sông Hàn mỗi đêm rằm, nhưng là những vết dao nghèo đói đang chém xuống một quê hương vốn đã chịu đựng nhiều bất hạnh.

Ngày cuối cùng của tôi ở Đà Nẵng như đoạn kết của một cuốn phim buồn. Tôi và cô bé, lý do cho những bài thơ tình học trò đầy sáo ngữ của tôi, ngồi trên chiếc ghế đá trên đường Bạch Đằng, nhìn sang hướng Sơn Chà.

– Anh sắp phải đi xa. – Em biết. – Sao em biết, anh chưa nói với em mà? – Anh nói với em rồi. “Anh phải vô Sài Gòn học đại học. Học xong anh sẽ về quê, không đi nữa.” Em còn nhớ anh nói với em câu đó lúc mấy giờ, ngày nào và tại đâu nữa kìa. – Không phải. Đó là chuyện hồi chưa “giải phóng”, bây giờ thì khác. – Bây chừ anh tính đi đâu? – Anh vượt biên. Nếu đi lọt, có thể anh sẽ qua Mỹ học. – Bộ ở Việt Nam không có trường cho anh học sao. Em nghe nói Mỹ xa lắm, chắc là xa hơn Sài Gòn nhiều. Mùa hè làm sao anh về thăm quê được. – Anh sẽ về nhưng chắc không phải mùa hè. – Anh lại hứa.

Hai đứa nhìn ra sông. Chiếc phà An Hải vẫn mệt mỏi đưa người qua lại. Giọng hát buồn não nuột của anh thương phế binh cụt hai chân từ ngoài bến vọng vào: “Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi. Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì. Tôi là người đi chinh chiến dài lâu. Nên mộng ước đầu nghe như đã chìm sâu”. Anh hát để tưởng nhớ bạn bè nhưng không biết rằng bạn bè anh đang lần lượt bỏ anh đi. Hàng phượng dọc bờ sông đã bắt đầu nở rộ nhưng không còn để “lòng man mác buồn” nhưng là chia tay vĩnh viễn, nát tan.

Nước sông Hàn lững lờ trôi mang theo dăm chiếc lá. Hai đứa ngồi im lặng, không biết phải nói gì. Nói gì rồi cũng chia tay. Em đơn giản, hồn nhiên và ngây thơ đến tội nghiệp. Em sẽ chẳng thể nào hiểu được tôi, và tôi cũng chẳng biết giải thích thế nào cho em hiểu. Trái đất của em nhỏ nhoi, bao bọc bởi những rặng tre xanh hiền hòa. Tâm hồn em là giòng sông mùa thu êm đềm, tĩnh lặng. Tâm hồn tôi hoàn toàn tương phản, trùng điệp núi đèo, ghềnh thác. Tôi sinh ra trong cuộc đời này để gánh hết khổ đau, để làm tên du mục đi lang thang trên chính quê hương mình. Ngày mai, tôi lại sẽ bắt đầu hành trình du mục mới. Con nước trôi còn biết mình đang ra biển. Chiếc lá rơi còn biết cội quay về, nhưng tôi không biết sẽ về đâu.

Bao nhiêu năm rồi tôi chưa về Đà Nẵng. Cô tôi đã qua đời. Bạn bè mỗi người một ngã. Cô bé ngày xưa đã có gia đình. Khuôn mặt thành phố mang nhiều thay đổi. Đà Nẵng thân yêu ơi, có còn nhớ đến tôi không? Căn gác đường Hùng Vương, căn nhà lá phía trong Ngã Ba Huế, cồn cát trắng ở Mân Quang, nơi tôi chôn dấu kho tàng tuổi thơ khốn khổ của mình, biết có còn nhận ra tôi, cho dù tôi trở lại. Đêm nay, tôi ngồi đây, tưởng tượng một ngày về Đà Nẵng.

Và biết đâu, nhờ chưa về mà thành phố còn nguyên vẹn trong trái tim tôi. Nếu tôi về thăm, Đà Nẵng chắc sẽ không còn nữa. Hãy ngủ yên Đà Nẵng của tôi ơi.

Trần Trung Đạo
(Trích trong tác phẩm Tâm Bút Trần Trung Đạo)
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Chúng ta rồi như những con cá trong lưới
được chết trong “thống nhất”.
Lại một bài viết hay của Tuấn Khanh.

Chúng ta rồi như những con cá trong lưới được chết trong “thống nhất”.
41 năm sau ngày chấm dứt cuộc chiến tranh có tên gọi thống nhất Bắc Nam, vào 30/4 năm nay, nhân dân Việt Nam lại có dịp nhìn thấy một cuộc chiến “thống nhất” khác đang phủ bóng lên quê hương mình: Cuộc chiến âm thầm từ lâu mang bóng dáng của người bạn Trung Quốc.

Chưa bao giờ trên trên toàn Việt Nam, nỗi sợ hãi có tên gọi Trung Quốc đang hình thành rõ như vậy, bao gồm thực phẩm, hàng hoá, văn hoá mới, môi trường, chính trị… Khắp nơi, một cuộc chiến không tiếng súng đang diễn ra nhưng thất bại luôn thuộc về con người Việt Nam.

Mỗi lúc càng không thể chối cãi: nạn ung thư về thực phẩm tăng nhanh trong toàn dân, nền kinh tế lệ thuộc leo thang một cách ngu ngốc vào Bắc Kinh, biển và đất liền bị công khai cưỡng đoạt dần dần, người Trung Quốc di cư ồ ạt và thiếu minh bạch vào Việt Nam, biến nhiều điểm quan yếu của tổ quốc thành tô giới riêng của người Trung Quốc.

Thậm chí năm 2016, đã có những nơi chỉ buôn bán, sinh hoạt cho người Trung Quốc và dùng tiền nhân dân tệ, không tiếp người Việt. Giai đoạn mới cuộc chiến “thống nhất” đã đến.

Mới đây, từ thảm hoạ môi sinh kinh hoàng xảy ra ở Vũng Áng, nhiều người Việt vẫn nghĩ rằng Formosa Hà Tĩnh chỉ là công ty Đài Loan. Thế nhưng tiết lộ trên trang web mang tên Trần Đại Quang, tên của chủ tịch nước hiện tại ở Việt Nam, cho biết hệ thống đó hoàn toàn là Trung Quốc.

Tin cho biết, theo công văn số 1407114 của Công ty TNHH Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh đề đạt với chính quyền Hà Tĩnh về số lượng nhà thầu làm việc cho hệ thống này, thì trong số 28 công ty thầu, đã có đến 25 công ty Trung Quốc (không phải Đài Loan), chỉ có 3 công ty Việt Nam. Số lượng công nhân Trung Quốc cũng lên đến 10.000 người.

Một cuộc thống nhất khác, ngay từ sau 30/4 của nhiều thập niên trước. Trên tấm bản đồ đầy những điểm đánh dấu sự có mặt của người Trung Quốc, nhân danh thịnh vượng, bạn hãy làm một đường nối tất cả, để nhận ra đó là hình thù một tấm lưới lớn. Chúng ta rồi như cá, không còn đường đến với biển khơi tự do, và chỉ còn được sống – ăn loại thức ăn nào mà họ đã chọn. Như những con cá trong lưới, nhưng chúng ta được chết trong “thống nhất” mà không được giãy giụa hay cất tiếng.

NS Tuấn Khanh
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image


Tôi Là Con Gì
FB Ngô Trường An
4-4-2017
Họ nói với tôi là họ giải phóng cho tôi. Họ bảo tôi đừng lo gì cả, mọi việc đã có họ lo rồi! Thực ra, họ chẳng lo gì cả! Chủ quyền quốc gia họ cũng không giữ được! Họ bán hết tài nguyên của Tổ Tiên để lại cho con cháu. Họ bắt tôi nộp thuế để nuôi công an và quân đội, nhưng họ lại bảo quân đội và công an phải trung thành với họ?! Thế có phải họ xem tôi như con Lừa không?
Khi cá chết hàng loạt vì Formosa xả độc. Nhưng họ lại nói với tôi: cá chết là do âm thanh ồn ào đấy! Kẻ khác lại bảo: cá chết là do tàu thuyền đi lại quá nhiều… Như vậy, có phải họ xem tôi ngu như con Bò, cho nên họ muốn nói gì thì nói phải không?

Tổng Thống Hàn quốc nhận hối lộ liền bị tòa án phát lệnh bắt giam. Còn bọn họ tham nhũng về xây lâu đài, xây biệt thự, xây nhà thờ Tộc… Thì họ tuyên bố: Tôi làm việc thối cả móng tay mới đuợc cơ ngơi này, kẻ khác lại nói: Tôi xây biệt thự là tiền ngày xưa tôi chạy xe ôm dành dụm…. Đấy! có phải họ xem tôi như con Cừu khiếp nhược trước sự lộng hành, ăn cướp của họ? Cho nên họ nói sao cũng được phải không?

Tất cả thực phẩm độc hại, mất vệ sinh … Bị châu Âu, châu Mỹ trả về, thì họ đem vào siêu thị để bán lại cho tôi. Họ nói với tôi: con Tôm bị dư lượng thuốc bvtt chỉ cần luộc lên là ăn được! Đấy! Họ xem tôi như con Lợn, họ muốn cho tôi ăn cái gì thì cho, đúng không?

Họ tuyên bố: khai thác boxit là chủ trương lớn của họ. Thế nhưng, họ càng khai thác càng lỗ. Năm vừa rồi họ lỗ đến 3.700 tỷ đồng! Kiểu này chắc họ sẽ điều khiển tôi như con Trâu kéo cày để trả nợ cho họ, chứ họ có làm gì ra tiền đâu, đúng không? Kỳ này họp QH, họ cũng tính đi vay tiếp để trả nợ cho những năm trước kia kìa!

Thực ra, họ biến tôi thành con gì tôi vẫn không hiểu nữa! Còn các bạn hay chửi tôi là đồ phản động, các bạn tự cho mình là giỏi giang, thì các bạn có biết mình là con gì trong Thế Giới này không?
dailien
Posts: 2454
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Họ mừng vì “bất chiến tự nhiên thành”…

FB Trương Nhân Tuấn
13-4-2017
Những tờ báo “lề phải” không thể có tiếng nói độc lập. Ảnh: internet
Sáng nay đọc báo thấy có “Lời chia tay” của Đinh Ngọc Thu, chủ biên trang Ba Sàm. Lá thư này làm nhiều người vui mừng, nhưng chắc chắn cũng làm nhiều người buồn.

Người vui mừng nhiều nhứt dĩ nhiên phải là tập đoàn độc tài CSVN. Trong tay tập đoàn này có hàng ngàn tờ báo (báo viết có, báo mạng có) và hàng trăm đài radio, truyền hình. Nếu tính thêm “loa phường” thì con số này nhiều không kể hết. Họ độc quyền truyền thông, mà thực ra là tuyên truyền với mục đích ngu dân. Hàng ngày, hàng giờ họ ra rả nhồi nhét những tín điều bịp bợm vào đầu người dân.

Họ mừng vì “bất chiến tự nhiên thành”. Tận dụng biết bao con người, biết bao phương tiện, vậy mà số độc giả của họ không nhiều hơn trang Ba Sàm.


Từ nay tập đoàn độc tài đảng trị có thể ngủ yên. Từ nay lớp trí thức độc lập “phản tỉnh”, lớp đảng viên “tự diễn biến, tự chuyển hóa”, lớp người dân oan… sẽ không còn một “diễn đàn tự do” để nói lên những ý kiến, những “bức xúc”, những thảm trạng của xã hội VN, hay những bê bối trong nội tình đảng CSVN…

Mở dấu ngoặc nói về tên “Ba Sàm”. Không biết cái tên “ba sàm” này đến từ đâu và tại sao người sáng lập lại chọn nó. Không biết chủ trương lúc mới sáng lập của trang này ra sao. Nhưng rõ ràng Ba Sàm bây giờ là một tờ báo tiên phong trong lãnh vực khai dân trí và hô hào dân chủ tự do. Mà điều quan trọng hơn hết, Ba Sàm đã trở thành một trụ cột truyền thông độc lập, là “sân chơi” của nhũng tay viết độc lập, của những cá nhân muốn đất nước Việt Nam ngày càng tươi đẹp hơn.

Vui mừng kế đến là những trang web độc lập, hay những trang báo “nổi tiếng” của nước ngoài, bị trang Ba Sàm giành hết độc giả. Làm báo như lập gánh hát. Gánh hát đào kép hát mõi cổ mà không có khách. Bây giờ Ba Sàm “vãn tuồng”, còn nỗi vui mừng nào hơn cho những gánh hát bội ven sông này ?

Tôi thấy lâu lâu, trên BBC (hay các cơ quan thông tin nước ngoài có chương trình tiếng Việt), thường hay phỏng vấn, kiểu “đánh bóng gà nhà”, chủ biên những “tờ báo hải ngoại”.
Nhưng dầu quảng cáo cách mấy, những trang báo này cũng không thu hút được độc giả. Hữu xạ tự nhiên hương. Không phải được hà hơi, thổi phồng lên, là con ếch sẽ to bằng con bò.

Nhưng lời từ giã của Đinh Ngọc Thu cũng làm nhiều người buồn.

Từ nay, những tay viết độc lập (như tôi) sẽ “mồ côi”, không còn đất dụng võ.

Thử xét lại tình trạng báo chí của VN. Mỗi “tờ báo” là một “thế giới” riêng, có lãnh tụ, có thần dân, có quần thần riêng biệt.

Ngay cả những tờ báo như VOA, BBC, RFA, RFI… Những cơ quan truyền thông này hoạt động bằng tài chánh của nước ngoài. Sự hiện hữu các cơ quan truyền thông này có lý do của nó. Tiêu chí “tự do ngôn luận” vì vậy chỉ áp dụng một chiều.

Bài báo nào của “phe” tôi thì tôi đăng. Dầu bài viết sai bét đi chăng nữa, nếu “có lợi” thì bài viết không chỉ được đăng một lần mà còn đăng tới đăng lui, đăng đi đăng lại nhiều lần. Còn những bài viết khác, tiếng nói khác, nếu tôi “không thích” thì tôi không đăng. Sự thật vì vậy chỉ được nhìn từ một phía.

Biên tập viên Đinh Ngọc Thu viết lời chia tay. Trang Ba Sàm đình bản. Ngoài chuyện vui buồn của các phía, còn lại là sự mất mát cho độc giả. Đây mới là điều quan trọng nhứt.

Độc giả cũng “mồ côi”. Những trang báo khác, tư nhân hay nhà nước, sẽ không thay thế được tinh thần “độc lập” của Ba Sàm. Mà khi một dân tộc bị “định hướng”, thì điều xấu vượt lên trên điều tốt.

Theo tôi, việc Đinh Ngọc Thu muốn “chia tay”, là việc riêng cá nhân. Nhưng trang Ba Sàm đã trở thành một “tài sản chung”, quyền lợi chung của độc giả người Việt. Gầy dựng từ “tay trắng” để trở thành một “tài sản” lớn lao như vậy phải nhìn nhận Đinh Ngọc Thu là người “có bãn lãnh” ít ai bì kịp.

Đinh Ngọc Thu muốn “chia tay” nhưng độc giả có “đồng ý” hay không là chuyện khác.

Tôi đề nghị, để giữ gìn và củng cố một “tài sản chung” là trang Ba Sàm, mỗi người nên đóng góp một tay. Theo tôi, trang Ba Sàm cần phải chuyển sang một hình thức sinh hoạt khác, có tư cách pháp nhân để “trọng lượng” của mình “đáng nể” hơn. Vì vậy tôi đề nghị mở ra một “quĩ sinh hoạt” cho Ba Sàm. Tôi tự nguyện đóng góp (tượng trưng) 200 đô la mỗi năm cho quĩ sinh hoạt này.
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Image


Qua màn “biểu dương khí thế” của Trump
Lữ Giang

Tối 6.4.2017, khi Chủ tịch Tập Cận Bình đang dự dạ tiệc tại khu nghỉ dưỡng Mar-a-Lago ở Florida, Tổng Thống Donald Trump đã ra lệnh cho hai khu trục hạm của Mỹ là USS Ross và USS Porter đang hoạt động trên vùng biển phía tây của Địa Trung Hải bắn 49 hỏa tiễn Tomahawk vào căn cứ không quân Shayrat thuộc thành phố Homs ở miền trung Syria, viện lý do Syria đã xử dụng vũ khí hóa học oanh kích vào thị trấn Khan Shaykhun của tỉnh Idlib ở phía bắc Syria vào ngày 4/4, khiến 80 người tử nạn và khoảng 200 người bị thương.

Cùng lúc đó, một hoạt cảnh trại ngược lại đã xuất hiện: Trong khi người Việt đấu tranh đang tổ chức biểu tình ngoài đường phố West Palm Beach, Florida, hô to khẩu hiệu “Red China out of VietNam!!!! Out!Out!Out!”, thì tại khu nghỉ dưỡng Mar-a-Lago, Donald Trump đưa cháu gái của mình là Arabella Kushner mới 5 tuổi, ra hát dân ca và đọc thơ Trung quốc bằng tiếng Hoa cho Tập Cận Bình và vợ ông ta là bà Bành Lệ Viên nghe. Mẹ của cháu là Ivanka Trump nói: “Chúng tôi muốn ông cảm thấy như đang ở nhà”. Những người biết tiếng Hoa nói con bé hát bài "Hoa nhài"... Tờ South China Morning Post đặt câu hỏi: Liệu đây có phải là “ngoại giao cháu gái” của Tổng thống Mỹ không? Dưới bản tin của VOA, một người có tên là Quoc Quang Truong đã phê vắn tắt: “nỗi nhục”!


NHỮNG PHẢN ỨNG SƠ KHỞI


Một số nhà phân tích cho rằng màn “biểu dương khí thế” này của Donald Trump có ba mục tiêu chính:
(1) Nói với Tập Cận Bình rằng anh phải bảo thằng nhóc con Bắc Hàn của anh đừng có lộn xộn, nếu không tôi cũng sẽ “xử lý” nó như ở Syria.
(2) Nói với Quốc Hội và các cơ quan truyền thông rằng tôi không phải là người thân Nga hay là công cụ của Putin.
(3) Làm quên đi những thất bại thê thảm của Trump sau hai tháng cầm quyền.

Một số người cho rằng đây chỉ là một nỗ lực thay đổi cuộc chơi để tránh bị luận tội. Theo họ, Trump và nhóm tham mưu của ông không biết gì về chiến lược, chỉ biết về chiến thuật và không cần biết hậu quả về lâu về dài của hành động của họ sẽ như thế nào.

Các nước Tây phương xem ra phấn khởi vì tin rằng biến cố này có thể tách Trump ra khỏi Putin trong âm mưu phá sập Liên Hiệp Âu Châu và NATO.
Một số lãnh tụ Đảng Cộng Hòa, các nhà lãnh đạo Tây phương và một số nhà lãnh đạo khối Hồi giáo Sunni ở Trung Đông ủng hộ hành động của Tổng thống Trump, trong khi Thượng nghị sĩ Rand Paul thuộc đảng Cộng Hòa cho rằng vụ tấn công này về mặt pháp lý không thể biện minh được và chẳng giúp ích gì; Thượng nghị sĩ Tim Kaine, thuộc đảng Dân Chủ, khẳng định quyết định của Donald Trump là vi hiến. Trong khi Quốc hội Mỹ sắp tạm nghỉ, Bà Nancy Pelosi, lãnh tụ thiểu số Dân chủ ở Hạ Viện, đã viết thư cho Chủ tịch Hạ viện Paul Ryan yêu cầu ông triệu tập ngay một phiên tranh luận. Bà nói: "Quốc hội phải thực hiện nghĩa vụ mà Hiến pháp trao cho, để tổ chức phiên tranh luận về Quyền Sử dụng Lực lượng Quân sự chống lại một quốc gia có chủ quyền,"

KỊCH BẢN ĐÃ ĐƯỢC SOẠN KHÁ KỸ

Điều trước tiên phải công nhận là kịch bản “biểu dương khí thế” đã được Ngũ Giác Đài và Bộ Ngoại Giao Mỹ soạn khá kỹ.

1.- Kế đánh lạc hướng dư luận
Hôm 31.3,2017, Đại sứ thường trực Mỹ tại LHQ Nikki Haley tuyên bố với hãng thông tấn Reuters rằng việc phế quyền của tổng thống Syria Bashar Assad không phải là ưu tiên hàng đầu của Hoa Kỳ đối với tình hình Syria. Bà nói: “Ưu tiên của chính trị chúng tôi không còn là phế quyền Bashar Assad. Ưu tiên của chúng tôi là thật sự hiểu làm gì để thay đổi cuộc sống của người dân Syria". Bà lưu ý rằng chính quyền mới của Mỹ sẽ không tập trung vào các nhân vật của al-Assad.
Nhiều người tưởng rằng lời tuyên bố này là để xác định sự hợp tác của Trump với Nga. Nhưng đó là một nhận định sai lầm. Lời tuyên bố này chỉ là một kế đánh lạc hướng đối phương khi chuẩn bị dùng "lá bài vũ khí hóa học" để thay đổi cuộc chơi.

2.- Vụ khí hóa học: “lá bài” của cuộc chơi

Khoảng 6 giờ 30 sáng 4.4.2017 (theo giờ địa phương), các máy bay chiến đấu đã không kích vào thị trấn Khan Sheikhoun ở ngoại ô thành phố Idlib ở gần biên giới Thổ Nhĩ Kỳ. Liên minh Quốc gia các Lực lượng Đối lập và Cách mạng Syria thông báo có khoảng 80 người bị thiệt mạng và 200 người bị thương.

Sau khi báo cáo về vụ tấn công nói trên được đưa ra, Hội đồng Bảo an LHQ đã họp hôm 5.4.2017 để nghe thông báo. Hoa Kỳ, Anh, Pháp và Liên Hiệp Âu Châu cho rằng các lực lượng của Tổng thống Syria Bashar al-Assad và đồng minh Nga của ông ta đã gây ra biến cố đó mặc dầu chưa có bằng chứng.

Syria cho rằng sau khi tham gia Công ước Cấm vũ khí hóa học, tổ chức Cấm Sử dụng Vũ khí Hóa học (OPCW) và ngăn chặn sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ đã đến nước này kiểm soát và vào tháng 1 năm 2016, OPCW tuyên bố đã hoàn tất việc loại bỏ các kho vũ khí hóa học ở Syria nên Syria không còn võ khí hóa học nữa. Trong khi đó, cơ chế điều tra phối hợp giữa Liên Hiệp Quốc và OPCW khẳng định rằng tổ chức khủng bố IS cũng đã sử dụng khí lưu huỳnh gây ngạt ở Syria.

Syria biện luận rằng Syria đang đánh bại phiếm quân trên khắp các mặt trận ở trong nước, họ có thể tiêu diệt nhóm phiếm quân còn lại ở Khan Sheikhoun một cách dễ dàng, tại sao lại phải xử dụng vũ khí hóa học?
Phát ngôn viên Bộ Quốc phòng Nga Igor Konoshenkov cho biết máy bay Nga không tiến hành các cuộc không kích nhằm vào Khan Sheikhoun trong ngày 4/4. Hôm đó, từ 11:30 đến 12:30 (giờ địa phương), máy bay của Syria tấn công kho chứa đạn dược lớn của quân khủng bố ở ngoại ô Khan Sheikhoun. Có thể trong khu đó có một kho chứa vũ khí hóa học.
Hoa Kỳ đã yêu cầu Hội đồng Bảo an LHQ thảo luận về vụ này, nhưng Hội Đồng cho rằng khi chưa thể xác minh được vụ tấn công có that sự diễn ra hay không và ai phải chịu trách nhiệm thì chưa thể thảo luận được. Tổ chức Cấm Sử dụng Vũ khí Hóa học (OPCW) đã được giao nhiệm vụ tìm kiếm sự thật (FFM) để thu thập các thông tin về vụ tấn công nói trên.
Mặc dầu chưa có quyết định của Hội Đồng Bảo An LHQ, bộ tham mưu của Trump vẫn đưa ra bản án xử trảm và tự ý thi hành đúng vào lúc Tập Cận Bình đến Hoa Kỳ, bất chấp luật pháp Mỹ và luật pháp quốc tế. Rõ ràng đây là một hành động vi phạm pháp luật có tính toán.

VI PHẠM LUẬT PHÁP MỸ VÀ QUỐC TẾ

Năm 2003, khi mở cuộc tấn công Iraq, Thổng Thống Bush chỉ vi phạm luật quốc tế khi hành động không có sự cho phép của Hội Đồng Bảo An LHQ, nhưng ông không vi phạm luật Mỹ vì việc làm của ông đã được Quốc Hội chấp thuận rồi. Nay tấn công Syria, Donald Trump vừa vi phạm luật Mỹ vừa vi phạm luật quốc tế.

Đạo luật Quyền Chiến Tranh năm 1973 (War Powers Act of 1973) quy định rằng Tổng thống có thể đưa các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ đi hoạt động ở ngoại quốc do sự cho phép của Quốc hội hoặc trong trường hợp "khẩn cấp quốc gia xảy ra do sự tấn công vào Hoa Kỳ, vào vùng lãnh thổ hay tài sản của Hoa Kỳ, hay vào các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ" (a national emergency created by attack upon the United States, its territories or possessions, or its armed forces).

Syria không hề tấn công vào nước Mỹ, tấn công vào vùng lãnh thổ hay tài sản của Mỹ, hay tấn công vào các lực lượng vũ trang Mỹ nên Tổng Thống Trump không thể tự ý đem chiếm hạm tới bắn hỏa tiễn vào Syria được.
Điều 2 (4) và điều 39 của Hiến Chương LHQ dành cho Hội Đồng Bảo An quyền “thẩm định về sự hiện hữu của bất cứ sự đe dọa hòa bình nào, sự phá vở hòa bình, hay hành động xâm lược” và “quyết định những biện pháp nào có thể được xử dụng... để duy trì hòa bình và an ninh thế giới”.
Hành động của Donald Trump không được sự cho phép của Hội Đồng Bảo An LHQ nên có thể coi như là một tội phạm chiến tranh giống Tổng Thống Bush năm 2003.

Donald Trump cãi chày cãi cối rằng tại sao trước đây Obama xử dụng quân sự ở Syria được mà nay ông lại không được làm. Donald Trump không biết ngày 1.3.2016, với sự đồng ý của Tổng thống Assad, Ngoại trưởng Nga Sergei Lavrov đã họp với Ngoại trưởng Mỹ John Kerry và hai bên đi đến thỏa thuận hai bên được quyền tấn công các mục tiêu là nhóm IS, hoặc các tổ chức liên quan đến al-Qaeda như mặt trận Al-Nusra tại Syria. Vì thế các máy bay Mỹ thường dò thám hay oanh tạc các hoạt động của tổ chức IS ngay cả trên đất Syria. Tuy nhiên, Mỹ không được tấn công vào quân của Assad.

PHẢN ỨNG GAY GẮT CỦA NGA

Hôm 7.4.2017, phát ngôn viên Dmitry Peskov của Tổng thống Nga nói: “Tổng thống Putin coi những cuộc tấn công của quân đội Mỹ nhằm vào Syria là một sự xâm lược chống lại một quốc gia có chủ quyền, vi phạm các quy phạm của luật pháp quốc tế" Theo ông Putin, hoạt động quân sự của Hoa Kỳ nhằm vào Syria hôm 6/4 không hề góp phần vào cuộc chiến chống khủng bố, mà sẽ làm suy yếu mối quan hệ Nga-Mỹ.

Hãng tin RIA Novosti dẫn lời ông Viktor Ozerov, Chủ tịch Ủy ban Quốc phòng thuộc Hội đồng Liên bang Nga, cho biết: “Nga sẽ đề nghị một cuộc họp khẩn cấp của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc sau khi Mỹ tấn công tên lửa nhằm vào căn cứ không quân Syria. Đây là một hành động khiêu khích nhằm vào một quốc gia thành viên của Liên Hợp Quốc. Quan hệ hợp tác giữa quân đội Nga và Mỹ có thể chấm dứt sau vụ tấn công này”.
Bộ Ngoại giao Nga cũng đã ra thông báo nói rằng Moskva tạm ngưng hiệu lực của thỏa thuận đã ký với Washington về phòng chống các sự cố và đảm bảo an toàn cho các chuyến bay trong quá trình chiến dịch ở Syria. Như vậy từ nay các phi cơ Mỹ không thể bay vào Syria để lèo lái IS nữa. Pháo phòng không Syria đã khai hỏa bắn vào một máy bay do thám không người lái của Mỹ xuất hiện trên căn cứ của lực lượng đặc nhiệm nước này.
Chiến hạm Đô đốc Grigorovich của Hạm đội Biển Đen dưới sự chỉ huy của Hạm trưởng Anatoly Velichko đã được điều động trở lại Địa Trung Hải để hỗ trợ cho tổng thống Assad. Chiến hạm này từng phóng tên lửa Kalibr đánh các mục tiêu khủng bố tại Syria trong năm 2016. Nga và Iran đã bắt đầu phối hợp để tiêu diệt các phiếm quân, kể cả các nhóm phiếm quân được Mỹ xây dựng và nuôi dưỡng.

Bà Nikki Haley, Đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc phát biểu với CNN hôm Chủ nhật: "Với việc ông Assad đứng đầu chế độ, không có bất kỳ sự lựa chọn nào để dẫn đến một giải pháp chính trị".

Theo bản tin của hãng Reuters, hôm 11/4 Tổng thống Putin nói rằng theo các nguồn tin ông biết, Hoa Kỳ sẽ còn tạo ra những vụ xử dụng võ khí hóa học giả ở khu phía Nam Damacus để hạ uy tín của Tổng thống Assad.
Ngoại Trưởng Rex Tillerson đã được phái đến Nga. Tổng thống Putin tuyên bố quan hệ giữa hai nước còn tồi tệ hơn dưới thới Obama. Trong cuộc họp với Tổng Thư Ký NATO tại Tòa Bạch Ốc hôm 11/4, Tổng thống Trump nói: "Sẽ là tuyệt vời nếu NATO và Mỹ có thể hòa hợp với Nga".
Đến đây chúng ta có thể thấy kế hoạch của Putin dùng Donald Trump để phá vỡ chủ trương "tái lập chiến tranh lạnh mới" của Mỹ và Tây phương đang thất bại.

TRUMP ĐỒNG Ý VỚI TẬP 100%!

Hôm 7/4, phát ngôn viên Hoa Xuân Oánh của Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói: "Trung Quốc không bao giờ can thiệp vào công việc nội bộ của các nước khác. Tổng thống Syria được bầu bởi người dân Syria và chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của họ. Chúng tôi luôn luôn phản đối việc sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế". Tập Cận Bình không nói gì.

Nhưng rồi cuộc họp tại Mar-a-Lago vẫn đi đến một kết quả khiến nhiều người ngạc nhiên. Không ai dám ký thông cáo hay tuyên ngôn gì chung với Trump vì sáng hôm sau ông ta có thể lên Twitter nói ngược lại. Nhưng hôm 8.4.2017 văn phòng báo chí của Tòa Bạch Ốc đã phổ biến tại Mar-a-Lago một bản tin về những lời chào từ biệt Tập Cận Bình của Donald Trump như sau:

“TỔNG THỐNG TRUMP: Tôi chỉ muốn nói rằng Chủ tịch Tập và tất cả các đại diện của ông đã thực sự thú vị khi ở đây. Tôi nghĩ chúng tôi đã có những tiến bộ to lớn trong mối quan hệ của chúng tôi với Trung Quốc. Các đại diện của tôi đã gặp mặt từng người một với các đối tác từ Trung Quốc. Và tôi nghĩ, thực sự, tiến bộ đã được thực hiện. Chúng ta sẽ có nhiều tiến bộ hơn nữa.
“Mối quan hệ được phát triển bởi Chủ tịch Tập và cá nhân tôi, tôi nghĩ là xuất sắc. Chúng tôi mong muốn được gặp nhau nhiều lần trong tương lai. Và tôi tin rằng rất nhiều vấn đề tồi tệ tiềm ẩn sẽ biến mất.
“Vì vậy, tôi chỉ muốn cảm ơn Chủ tịch Tập đã ở với chúng tôi tại Hoa Kỳ. Đó là một vinh dự to lớn đối với tôi và tất cả các đại diện của tôi để tiếp đón Chủ tịch và các đại diện của ông. Và một lần nữa, tiến bộ đã được thực hiện.
“Cảm ơn quý vi rất nhiều. Cảm ơn quý vi.
(Tổng thống Tập nói bằng tiếng Trung.)

“TỔNG THỐNG TRUMP: Vâng, tôi đồng ý 100 % thưa ông Chủ tịch. Và cảm ơn ông rất nhiều. Và một lần nữa, một vinh dự to lớn khi quý vị ở Hoa Kỳ và Mar-a-Lago. Cảm ơn ông rất nhiều.”

Nhiều người cho rằng Donald Trump không dám làm khó Tập Cận Bình vì Trung Quốc đang giữ rất nhiều “đồ thế chấp” hay “vật bảo chứng” của gia đình Trump ở Trung Quốc. Việc chuyển từ Putin qua Tập Cận Bình hy vọng có thể giúp Trump thoát khỏi bị luận tội vì quan hệ ngoài vòng pháp luật với Nga khi tranh cử, nhưng “TRÁNH VỎ DƯA LẠI ĐẠP VỎ DỪA” vì Tập Cận Bình cũng như Putin đều là Cáo già, còn Trump chỉ là chiên con. Với trò chơi bạt mạng này, liệu rồi số phận Biển Đông và các nước nhỏ ở Đông Nam Á sẽ đi về đâu?

Chủ trương của các quốc gia Tậy phương hiện nay là tách tên khùng điên Donald Trump ra khỏi Putin, dùng Assad làm con bài thí. Mọi chuyện khác sẽ tính sau.

Ngày 13.4.2017
Lữ Giang
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Việt Nam và nỗi sợ hãi mang tên ‘trước 1975’
An Nam/Người Việt
April 17, 2017

Image
Tờ nhạc những ca khúc thịnh hành tại Sài Gòn trước 1975, trong số này, vẫn có những ca khúc
chưa được nhà quản lý văn hóa ở Việt Nam cấp phép biểu diễn. (Hình: An Nam)

SÀI GÒN (NV) – Vụ lùm sùm nhà cầm quyền Việt Nam cấm 5 ca khúc “trước 1975” đang có sự xoay chiều bất ngờ sau khi chính ông Phó Thủ Tướng Vũ Ðức Ðam yêu cầu cơ quan chức năng quản lý văn hóa không được tùy tiện ra lệnh cấm, theo tờ Tuổi Trẻ.

Trước đó, tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cấm nhạc vàng lầm sang nhạc đỏ đã gây ra những màn hài hước khiến dư luận trên mạng xã hội đàm tiếu.


Truyền thông tại Việt Nam loan tin, “Bộ Văn Hóa-Thể Thao và Du Lịch Việt Nam vừa mới ra công văn số 1575/BVHTTDL-VP yêu cầu Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn thu hồi quyết định số 20/QÐ – NTBD ký ngày 22 Tháng Ba 2017 về việc tạm dừng lưu hành vĩnh viễn 5 ca khúc: Cánh Thiệp Ðầu Xuân (tác giả Lê Dinh-Minh Kỳ), Rừng Xưa (tác giả Lam Phương), Chuyện Buồn Ngày Xuân (tác giả Lam Phương), Con Ðường Xưa Em Ði (tác giả Châu Kỳ-Hồ Ðình Phương) và Ðừng Gọi Anh Bằng Chú (tác giả Diên An).”

Vấn đề đặt ra là sự “gỡ bỏ” lệnh cấm chỉ thực thi với năm ca khúc này, còn hàng ngàn ca khúc khác sáng tác trước 1975 thì sao? Và rộng hơn, sinh mệnh của kho di sản văn hóa trên các lĩnh vực: văn chương, mỹ thuật, điện ảnh, nghiên cứu xuất hiện trước 1975 thì sao? Câu trả lời là tất cả phải xếp hàng chờ được cấp phép, kiểm duyệt mới có thể đến với công chúng hôm nay?

Rõ ràng như thế. Trong các thư viện nhà nước tại Việt Nam hiện nay, vẫn còn những kho sách hạn chế. Việc tiếp cận những kho tài liệu này vô cùng nhiêu khê, đòi hỏi người có nhu cầu khảo cứu phải có giấy phép từ cơ quan quản lý cấp trên thư viện đó. Việc sao lục, sao chép lại theo những nguyên tắc quy định ngặt nghèo. Trong lĩnh vực văn học, việc giới thiệu trở lại những tác giả đô thị miền Nam trước 1975 thường phải qua các khâu kiểm duyệt của cơ quan cấp phép xuất bản thực hiện với một thái độ dè chừng, khắt khe.

Việc truy xét tiểu sử, lý lịch, nhân thân tác giả – di chứng của một nền phê bình tiểu sử – vẫn cho đến hôm nay vẫn còn nặng nề. Chính vì thế không phải tác phẩm của tác giả “trước 1975” nào cũng có thể xuất hiện trở lại một cách êm xuôi.

Ðã có trường hợp, như Dương Nghiễm Mậu, mặc dù tác giả vẫn sống tại Sài Gòn nhưng vì có lý lịch là “nhà văn Sài Gòn trước 1975” nên khi sách được một công ty xuất bản in xong, lập tức bị thu hồi.

Nhà văn Võ Phiến, cho đến nay, các sách của ông được in lại ở Việt Nam vẫn với bút danh “Tràng Thiên,” chưa bao giờ công khai đứng tên Võ Phiến trên bìa sách, v.v…

Vẫn còn những vùng bị phủ đậy, vùi lấp cho nên việc xác định về văn học sử, lịch sử nghệ thuật cho đến giai đoạn này là vô cùng khó khăn. “Bảy lăm” lẽ ra là một kiện chính trị, thì đối với nhà quản lý văn hóa tại Việt Nam, lại đã trở thành một dấu mốc phân chia giới tuyến văn hóa và ý thức hệ để hệ thống kiểm duyệt vươn tay khống chế đối với di sản, đời sống tự nhiên của văn hóa cộng đồng. Chính điều này cũng góp phần làm cho giá trị sáng tạo vốn đã nghèo nàn càng trở nên nghèo nàn hơn do đứt gãy với quá khứ, thiếu tính kế thừa.

Sau khi vòng “kim cô” gắn lên 5 ca khúc nêu trên được “gỡ,” trên một tờ báo lớn trong nước đã có ý kiến đề xuất cơ quan quản lý văn hóa nên lập kênh tiếp nhận, nhanh chóng thu thập thông tin và cấp phép nhanh chóng có các ca khúc trước 1975. Và trong khuôn khổ, não trạng truyền thông chính thống, vấn đề chỉ có thể được đặt ra đến mức độ như thế – “đấu tranh để các ca khúc trước 1975 được cấp phép trở lại.”


Trong khi đó, một điều kiện sáng tạo lành mạnh lại cần một mệnh lệnh lớn hơn: phải đạp bỏ những quy định kiểm soát, xin-cho áp đặt đầy ấu trĩ và vô lý đó để trả văn hóa, nghệ thuật trở về đúng bản chất – thuộc về cộng đồng, do cộng đồng quyết định sự sống còn trên nguyên tắc giá trị chứ không ai được phép dùng ý chí, quyền thế để cầm buộc hay cấp phép lưu hành.

Sợ hãi những giá trị lịch sử, coi di sản như kẻ thù, đó chính là biểu hiện cho thấy sự yếu kém, suy đồi và lung lay của nhà cầm quyền hiện tại. Trong đời sống sinh hoạt văn hóa, điều này đang ngày càng được phơi bày!
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Từng chỉ trích ông Obama nhưng ông Trump còn tệ hơn

Image
Trong các bình luận trước truyền thông và trên Twitter, Tổng thống Donald Trump đã thu hút rất nhiều sự chú ý vì luôn chỉ trích và châm chọc các chính sách cũng như hành động của người tiền nhiệm.
Nhưng kể từ khi nhậm chức, ông Trump đã lặp lại rất nhiều việc mà ông từng lên án ông Obama.

Business Insider đã tổng hợp 7 lần tỷ phú Donald Trump “nhắc nhở” cựu Tổng thống Barack Obama nhưng ông lại làm giống như vậy hoặc tệ hơn thế khi chính thức bước chân vào Nhà Trắng:

Thứ nhất, về vấn đề đi lại. Ông Trump từng viết trên tài khoản Twitter @realDonaldTrump: “Obama 1.464 lần, phần lớn trong số đó là không có hiệu quả”. Tỷ phú bất động sản cũng thường xuyên lên án các chi phí di chuyển của Tổng thống Obama lấy từ tiền đóng thuế của người dân.

“Người đi du lịch thành thói quen, Barack Obama, đang ở Hawaii. Chuyến nghỉ dưỡng này tiêu tốn của những người đóng thuế 4 triệu USD, trong khi tỷ lệ thất nghiệp vẫn ở mức 20%”, ông Trump viết trên Twitter ngày 27/12/2011.

Tuy nhiên, các nhà phân tích cho biết, chi phí đi lại của gia đình Obama trong 8 năm ở Nhà Trắng là khoảng 97 triệu USD, trong khi đó, Tổng thống Trump đã chi tới 21 triệu USD để đi lại chỉ trong ba tháng.


Thứ hai, đánh golf cũng là một trong những hoạt động mà ông Trump rất hay chỉ trích người tiền nhiệm. Tỷ phú New York đã 16 lần viết tweet về việc Obama đi chơi golf. “Chúng ta trả tiền cho các chuyến du lịch của Obama để ông ấy có thể gây quỹ hàng triệu USD và đảng Dân chủ lại tiếp tục có thể nói dối. Và sau đó, chúng ta lại phải trả tiền cho những lần chơi golf của ông ấy nữa”, ông Trump viết năm 2014.

Trên thực tế, trong 87 ngày đầu tiên làm Tổng thống, ông Trump đã có tới 19 lần đi đánh golf. Cùng thời điểm này, các Tổng thống tiền nhiệm như Obama và George W. Bush không đi một lần nào và cựu Tổng thống Bill Clinton thì chỉ mới đi có 3 lần.

Trong gần 3 tháng nhậm chức, ông Trump đã đi đánh golf 19 lần. Nguồn: BI
Thứ ba, về Syria. Tỷ phú Trump đã kịch liệt phản đối việc Mỹ can thiệp vào Syria khi viết trên Twitter tháng 7/2013 rằng: “Chúng ta có được gì sau khi tiêu hàng tỷ USD và cho cuộc sống của mình? Con số không”.

Kể cả sau vụ tấn công sử dụng vũ khí hóa học ở ngoại ô Damascus tháng 8/2013, ông Trump vẫn tiếp tục chế giễu cuộc tranh luận tại Nhà Trắng về việc có nên can thiệp quân sự vào Syria hay không.

Vậy mà, sau vụ tấn công nghi dùng khí độc khiến hàng chục dân thường Syria thiệt mạng hôm 4/4, ông Trump đã ngay lập tức cho phép tấn công tên lửa vào căn cứ quân sự của chính quyền Bashar al-Assad. Tổng thống Trump biện minh rằng cuộc tấn công là rất quan trọng đối với lợi ích an ninh quốc gia Mỹ.


Ông Trump luôn chỉ trích người tiền nhiệm thiếu minh bạch. Nguồn: Reuters
Thứ tư, minh bạch. Ông Trump cũng chỉ trích chính quyền Obama vì sự mập mờ khi gọi người tiền nhiệm là “vị Tổng thống thiếu minh bạch nhất từ trước đến nay” trên Twitter năm 2012.

Tuy nhiên, chính quyền ông Trump hôm 14/4 cho biết sẽ ngừng công khai thông tin về những vị khách tới Nhà Trắng và sẽ giữ bí mật cho tới 5 năm sau khi ông Trump hết nhiệm kỳ.

Thứ 5 là kinh nghiệm. Tỷ phú Donald Trump từng chỉ trích ông Obama ngay trước cuộc bầu cử năm 2012, nói rằng “ông Obama là một thảm họa chính sách đối ngoại, chưa bao giờ có kinh nghiệm hay kiến thức”.

Sự thật là, ông Trump là Tổng thống Hoa Kỳ duy nhất không có kinh nghiệm chính trị hay quân sự nào. Một số chuyên gia kết luận rằng những hành động không thể đoán trước được của ông Trump cho thấy ông chủ Nhà Trắng không hề có một học thuyết chính sách đối ngoại nào.

Thứ 6, ngoại giao. Tháng 4/2016, trong chiến dịch tranh cử, ông Trump phát biểu về chính sách đối ngoại và cho rằng “ông Obama đã tạo ra những cuộc chiến vụn vặt với những người bạn cũ”.

Còn trong những lần điện đàm đầu tiên với các lãnh đạo nước ngoài, Tổng thống Trump được cho là đã mắng mỏ Thủ tướng Australia, một đồng minh lâu năm của Mỹ, vì chính sách tị nạn của nước này. Không chỉ vậy, ông Trump còn là Tổng thống Mỹ đầu tiên nhận điện thoại của lãnh đạo Đài Loan trong hơn 30 năm qua.


Tổng thống Trump đã ký 23 mệnh lệnh hành chính trong 87 ngày đầu tiên. Nguồn: AP
Thứ 7, mệnh lệnh hành chính. Khi cựu Tổng thống Obama ban hành một mệnh lệnh hành chính nào, ông Trump thường gọi đó là “sự tước đoạt quyền lực “.

Trong hai nhiệm kỳ của mình, ông Obama đã ký tổng cộng 277 mệnh lệnh hành chính, một con số tương đương với những người tiền nhiệm thời hiện đại và là mức trung bình năm thấp nhất trong vòng 120 năm trở lại đây. Trong khi đó, Tổng thống Donald Trump đã ký 23 mệnh lệnh hành chính trong vòng 87 ngày.
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Image

Cuộc tình “cưỡng bức” đã sắp chấm dứt

Trần Nhật Phong
(Danlambao) - Kể từ khi biết đến mạng xã hội, người dân trong Việt Nam đã bắt đầu hiểu được tại sao họ không có “quyền” sở hữu đất đai, tại sao họ mất trắng đất đai do ông bà tổ tiên để lại cho họ, có gia đình vốn làm chủ mảnh đất cả hơn trăm năm, trở thành “nhà nước quản lý, đảng lãnh đạo”. Họ mất sạch, mạng xã hội đã đem lại cho họ nhiều thông tin, “tẩy rửa” những “giáo điều”mà họ đã bị báo chí, sách vở của CS che đậy, bưng bít...
*

"Cậu có nghĩ đến tình hình Việt Nam có thể nào giống như Venezuela hiện nay không? Mạng xã hội đã từng có những cuộc cách mạng ở Trung Đông, điều này có thể nào xảy ra tại Á Châu không, nhất là Việt Nam, nơi đang có nhiều dấu hiệu sụp đổ của một triều đại?"

Ông anh “tiền bối” từ xa xôi gọi về tâm tình, hỏi thăm công việc buôn bán của tôi cũng như “bình lựng” vụ Đồng Tâm Mỹ Đức, Bắc Ninh, Phú Quốc và những nơi đang được xem là “điểm nóng” của an ninh CSVN, câu hỏi làm tôi... ngớ ra, và sau khi cúp điện thoại, tôi cũng tự đặt câu hỏi cho chính bản thân? Mạng xã hội có thể thay đổi số mạng của dân tộc Việt Nam hay không?

Tôi nhớ cách đây nhiều năm, lúc còn làm nghề lồng tiếng cho phim bộ của Hong Kong TVB, có một bộ phim từng lấy nước mắt của nhiều người do cô đào Xà Thi Mạn thủ vai chánh, bộ phim hình như có tựa đề tiếng Việt là “Câu Chuyện Vườn Trà”, được xem là một trong những bộ phim hay nhất của TVB ở đầu thiên niên kỷ mới.

Câu chuyện xoay quanh về một gia tộc ở miền quê Trung Quốc, kinh doanh bằng nghề trồng và sản xuất trà, được xem là một mối làm ăn béo bở dưới thời đại quân phiệt (sau cuộc Cách Mạng Tân Hợi 1911, lúc còn phân chia chính quyền Nam Kinh - Bắc Kinh).

Cuộc tranh đoạt dành quyền trong gia tộc này đã dẫn đến nhiều bi kịch, cuối cùng khi chiến tranh quét ngang, cả gia tộc mất trắng những gì mà tổ tiên để lại hơn trăm năm, đương nhiên vì bộ phim mang màu sắc của Á châu nên luôn có những kết cuộc có hậu, và cô đào chánh sau khi trải qua những thăng trầm trong gia tộc trên, thì quay trở lại nghề “kéo đò” để chờ đợi người yêu của cô.

Đại khái câu chuyện phim là như vậy, nhưng vì cảnh phim có nhiều đoạn tương đồng với Việt Nam thời chiến tranh, nên đã lấy không ít nước mắt của nhiều “fans” trung thành với hãng phim TVB... gốc Việt.

Đoạn chót của cuốn phim có câu đối thoại mang tính triết lý khá “sâu”, khi cô gái “kéo đò” đã trở thành một bà cụ, vẫn lui cui “kéo đò” cho khách sang sông, vẫn chờ người tình quay trở lại, và bất ngờ khách là ông trưởng làng:

"Cụ ơi! bắt đầu ngày mai, cụ không cần kéo đò nữa, vì chính phủ sẽ xây một cây cầu ngang qua sông, cụ có thể nghỉ ngơi rồi."

Câu nói của ông trưởng làng đã khiến nhiều người xem phim bật khóc, vì thương cho ‘bà cụ” đã... thất nghiệp, thời đại mới còn người đã tạo nhiều tiện nghi cho cuộc sống của họ, những nghề cũ xem như... không còn giá trị để tồn tại.

Điều này tôi gọi là “xu thế”, cuộc sống vẫn sẽ phải tiến về phía trước, xã hội của con người trên trái đất này cũng vậy, những níu kéo quá khứ, chỉ tạo ra cảm xúc nhất thời, dù đó là cảm xúc đẹp hay không đẹp, nhưng rồi con người vẫn phải chạm với thực tế và tiếp tục đi về phía trước.

Cuộc cách mạng Hoa Lài năm 2011, quét qua hàng loạt các quốc gia Trung Đông và Phi Châu như Tunisia, Lybia, Syria hầu hết đều nhờ vào các trang mạng xã hội, khi con người tiếp cận nhiều thông tin, sự suy nghĩ sẽ hoàn toàn khác với thời “bị cai trị”, khác với thời thông tin là thứ “xa xí phẩm” được “ban phát” bởi kẻ cai trị.

Cuộc bùng phát ở Ukraine, sự kiện nữ tổng thống Nam Hàn bị xử tội tham nhũng, và ngay cả thời điểm hiện tại đang diễn ra tại Venezuela, tất cả đều bắt nguồn từ những thông tin trên các mạng xã hội, những lời bình luận, ý kiến của hàng triệu người mỗi ngày, đã thay đổi suy nghĩ của nhiều người khác, bản thân của họ đã hiểu rõ hơn xã hội của họ đang sống có những gì bất cập. có những gì bất công, và cuối cùng đã dẫn đến những cuộc cách mạng trên.

Đương nhiên kết quả của những cuộc cách mạng còn tùy thuộc vào khu vực đó như thế nào?

Ở khu vực Trung Đông, dân trí thấp, tôn giáo cực đoan còn hiện hữu, thì việc trở thành những “bãi lầy” của các cuộc xung đột đổ máu là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng ở Ukraine, hay cuộc lật đổ đổ bà tổng thống Park Geun-hye của Hàn Quốc thì dẫn đến kết quả khác, vì những khu vực Âu Châu hay Á châu trình độ dân trí cao hơn, lịch sử và nền văn hóa ôn hòa hơn, đương nhiên sẽ giảm được nhiều đổ máu không cần thiết.

Tình hình của Việt Nam hiện nay, hầu hết đều đang có những dấu hiệu bất mãn chế độ cai trị của CSVN, sự bất mãn đó đã được bộc lộ trên các trang mạng xã hội, càng lúc càng nhiều hơn, vì người dân đã bắt đầu đặt ra những câu hỏi về cái “quyền” của họ.

Những cái “quyền” về tự do, về tôn giáo, có thể vẫn còn chưa cần thiết với họ, nhưng cái “quyền” làm chủ mảnh đất mà họ đang sinh sống, vốn đã bị mất từ khi CS cai trị đất nước, thì giờ đây họ đã nhìn ra, vì họ chỉ được quyền “sử dụng” không có “quyền sở hữu”, chính điều này sẽ trở thành cuộc cách mạng chấm dứt triều đại cai trại của CS.

Không chỉ có Đồng Tâm, Mỹ Đức, Bắc Ninh, Phú Quốc hay Formosa, mà sẽ còn nhiều, nhiều vụ khác càng lúc càng khốc liệt hơn, càng lúc càng gia tăng sự bùng phát bằng nhiều hình thức, kể cả sử dụng bạo lực để bảo vệ “quyền” được sống trên mảnh đất và làm ăn buôn bán.

Với tình hình hiện tại “cha chung không ai khóc”, mỗi địa phương, mỗi ban ngành từ công an đến quốc phòng, các “quan” thi nhau “cướp” đất của người dân dựa trên hiến pháp do CS đặt ra, chắc chắn cuộc thay đổi sẽ không dừng lại mà cường độ càng lúc càng cao hơn.

Kể từ khi biết đến mạng xã hội, người dân trong Việt Nam đã bắt đầu hiểu được tại sao họ không có “quyền” sở hữu đất đai, tại sao họ mất trắng đất đai do ông bà tổ tiên để lại cho họ, có gia đình vốn làm chủ mảnh đất cả hơn trăm năm, trở thành “nhà nước quản lý, đảng lãnh đạo”. Họ mất sạch, mạng xã hội đã đem lại cho họ nhiều thông tin, “tẩy rửa” những “giáo điều”mà họ đã bị báo chí, sách vở của CS che đậy, bưng bít.

Việt Nam chắc chắn sẽ có một cuộc cách mạng khác, lật đổ mọi “quyền lực” của kẻ cai trị, khi tài sản của người dân biến thành tài sản của quan chức địa phương, tài sản của bộ quốc phòng, của bộ công an của... đảng viên, nhưng cuộc thay đổi có đổ máu hay không thì chỉ đành chờ xem... số mạng của dân tộc này như thế nào.

Cá nhân tôi tin rằng, với tình hình hiện tại, chưa tới 2 năm sự cai trị của CS sẽ phải cáo chung vì đất đai là máu huyết của người dân, họ sẽ trả bằng mọi giá để bảo vệ mảnh đất của họ, người dân sẽ không xem cái “quang vinh” của đảng cầm quyền như thế nào, họ chỉ cần lấy lại máu huyết mà ông bà tổ tiên để lại thôi, không tin chúng ta cứ chờ xem.

24.04.2017
Trần Nhật Phong
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

100 ngày đầu tại nhiệm của Tổng thống Donald Trump
– Chưa từng có trong lịch sử Hoa Kỳ


Image
Ông Trump khiến 100 ngày tưởng như bất tận (Trump makes 100 days feel like an eternity – the Dallas Morning News)

Những điểm tích cực theo đánh giá của TT Donald Trump và những người ủng hộ ông Trump:

Ông Trump đã tự tin cho rằng thành quả ông đạt được trong 100 ngày đầu tại nhiệm tuyệt vời nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Đặc biệt, ông đã duy trì được sự ủng hộ của hầu hết những người ủng hộ ông (93% cử tri bỏ phiếu cho ông Trump tiếp tục ủng hộ ông, tương đương với 43% dân số. Con số này phản ảnh đúng một thăm dò mới đây với tỷ lệ người chấm điểm hài lòng với ông là 43%, có thăm dò thấp hơn là 39% và cao hơn là 44%).

Với cách hành xử phi nguyên tắc và phát ngôn không những khác hẳn các vị tiền nhiệm, mà còn rất bất thường và bất nhất, ông Trump đã trở thành người:

1- Được báo chí và dư luận chú ý tới hằng ngày, hằng giờ, với những phát biểu và tweet gây sốc của ông. Ông có biệt tài tạo chú ý như một tài tử show truyền hình thực tế (reality TV show), một điều mà những người ái mộ ông tiếp tục yêu thích và ủng hộ, nhưng lại tạo quan tâm, lo lắng cho đa số người dân và các chuyên gia, chính giới. Biệt tài nữa của ông là đánh lạc hướng dư luận hay đánh trống lảng khi bị chú ý vào những điều tiêu cực mà ông gây ra.

2- Là người gây sóng gió nhiều nhất trong 100 ngày đầu qua các sắc lệnh (cấm di dân Hồi giáo, trục xuất di dân bất hợp lệ, cắt bỏ ngân sách cho các cơ quan giúp đỡ phụ nữ, bãi bỏ luật bảo vệ môi trường). Ông Trump cũng đã tỏ ra rất bận rộn và hãnh diện với tổng số 78 sắc lệnh đã ký, cho rằng đây là một thành tích chưa từng có (trong số này chỉ có 30 sắc lệnh là luật, còn lại là các tuyên ngôn và bản ghi nhớ. Các sắc lệnh đa số là ngắn với mục đích hủy bỏ những đạo luật do cựu TT Obama ban hành. Không một đạo luật quan trọng nào được thông qua).

3- Đưa được một chánh án bảo thủ vào Tối Cao Pháp Viện, dù Thượng viện của đảng Cộng Hòa đã phải thay đổi luật biểu quyết từ đa số 60% xuống chỉ còn 51%.

4- Có nhiều nỗ lực thực hiện các lời hứa khi tranh cử như: dẹp bỏ Obamacare, xây bức tường biên giới Mỹ-Mễ, ngăn di dân Hồi giáo, trục xuất di dân bất hợp pháp, hủy TPP, thương lượng lại NAFTA, phát triển kinh tế, gia tăng việc làm, giảm thuế ..., nhưng các nỗ lực này hầu hết đều thất bại hoặc chỉ mới được nhắc đến chứ chưa thực hiện được trong vòng 100 ngày, nhất là điều mà ông Trump cho là rất dễ dàng, đó là hủy bỏ Obamacare và thay thế bằng Trumpcare, khi dự thảo luật bảo hiểm sức khỏe đã không được Hạ viện đem ra biểu quyết vào phút chót hôm 24/3/2017, do không đủ túc số và bị ngay cả những Dân biểu đảng Cộng Hòa chống đối.

Những điểm tiêu cực – Theo đánh giá của truyền thông, chuyên gia và đa số quần chúng:

...thì ông Trump đã nhận được điểm thấp nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Ở giai đoạn được gọi là “Tuần Trăng Mật” này, hầu hết các tân tổng thống Hoa Kỳ đều có mức điểm trên 50%. TT Donald Trump được 39%-44% (tùy theo cơ quan thăm dò), so với TT Barrack Obama 65%, TT George W. Bush (44th) 62% và TT Bill Clinton 55%.

Ngoài ra, số người bất mãn với những điều ông Trump làm lên tới 53%.Những đặc điểm khiến ông trở thành một tổng thống đặc thù không giống ai trong dòng lịch sử Hoa Kỳ bao gồm không chỉ ở những chính sách gây bất ổn xã hội/thế giới và phẫn nộ trong đa số quần chúng, tạo hận thù, chia rẽ, gây hấn với đồng minh, tạo hoang mang trong dư luận, đe dọa chiến tranh đồng loạt với nhiều quốc gia trên thế giới, mà còn là những hiện tượng:

1. Ông Trump nói dối không ngượng miệng, bịa đặt những tin động trời không bằng chứng như có tới 3 đến 5 triệu cử tri bất hợp pháp bỏ phiếu khiến ông thua bà Clinton tới gần 3 triệu phiếu cử tri; cáo buộc TT Obama đã ra lệnh nghe lén ông dù cả cơ quan FBI lẫn CIA đều nói không hề có chuyện đó. Khi sự thật được phơi bày, ông Trump không bao giờ công nhận mình sai, không bao giờ xin lỗi, luôn tuyên bố mình giỏi hơn các vị tiền nhiệm, đặc biệt là so sánh với TT Obama; và bất cứ quyết định sai trật nào của ông cũng đều được biện minh là do ông Obama đã đưa ra từ trước (như vụ tấn công thất bại tại Yemen hoặc sắc lệnh di trú cấm người nhập cư từ 7 nước Hồi giáo bị lên án dữ dội bởi cả người dân lẫn các chánh án và bị cấm thi hành).

Tuy nhiên, những thành quả kinh tế như số việc làm gia tăng (trong tháng 1&2/2017) hay tỷ lệ thất nghiệp thấp (4.7%) do chính sách của ông Obama tiếp tục đem lại thì ông Trump lại tự nhận là của mình dù chưa đưa ra được chính sách gì cụ thể cho nền kinh tế. Những chỉ dấu kinh tế xấu thì ông Trump lại lờ đi (lượng việc tăng trong tháng 3 giảm xuống chỉ còn 98,000 so với 227,000 và 298,000 trong tháng 1&2/2017, giới tiêu thụ giảm chi trong tháng 3, kinh tế tăng trưởng trong quý đầu của 2017 chỉ ở mức là 0.7% thay vì 2% như quý cuối của 2016. Ông Trump đã đưa ra con số hão huyền trong giai đoạn tranh cử là nền kinh tế của ông sẽ tăng trưởng ở mức 6% và ông sẽ là người “tạo nhiều công ăn việc làm nhất mà Thượng Đế đã sinh ra”).

2. Ông Trump tấn công bất cứ ai không đồng ý với ông, kể cả các thượng nghị sĩ, dân biểu, chánh án liên bang, các cơ quan tình báo Hoa Kỳ, giới truyền thông ..., thậm chí gây sự hoặc tấn công đồng minh (thủ tướng Úc, tổng thống Mễ, đòi Đức và Nam Hàn cùng các quốc gia trong khối NATO bồi hoàn những tốn kém bảo vệ an ninh trên thế giới), nhưng lại hết lời khen kẻ thù của dân tộc và những tay lãnh đạo độc tài, đầy tội ác trên thế giới như Vladimir Putin của Nga, Tập Cận Bình của Trung Cộng, Rodrigo Duterte của Philippines, Bashar al-Assad của Syria, Abdel Fattah el-Sisi của Egypt, và thậm chí ngay cả Kim Jong Un của Bắc Hàn - quốc gia mà ông Trump đang có những đối đầu căng thẳng.

TT Trump cũng là nhà lãnh đạo thế giới tự do duy nhất đã chúc mừng cuộc trưng cầu dân ý đầy gian trá của tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ, ông Recep Tayyip Erdogan, để củng cố quyền lực độc tài và dẹp bỏ hệ thống dân chủ hiện nay của Thổ. Ông Trump đã hết lời khen tặng ông Tập:

"Ông Tập là một người tốt. Ông là một người rất tốt và tôi đã được biết rõ về ông ấy. Ông Tập yêu đất nước và dân tộc của mình. Ông là một 'gentleman' sẵn sàng làm việc đúng. Chúng tôi cảm thấy gắn bó, có chung cảm ứng hữu cơ”

Ông Trump cũng tỏ thiện cảm với Kim Jong Un, cho rằng “Un là một người giỏi, lên nắm quyền khi còn rất trẻ và phải chiến đấu để giữ vững quyền lực”, và ông Trump sẵn sàng gặp Un nếu hoàn cảnh cho phép, đối với ông Trump “đó là một vinh dự!”

Ông Trump cũng mời ông Duterte, tổng thống Phi tới thăm Hoa Kỳ. Duterte đã giết hại ít nhất 6000 người Phi nhân danh bài trừ thuốc phiện trong xã hội.

Nguyên tắc và truyền thống bảo vệ nhân quyền của Hoa Kỳ đang bị chôn vùi dưới triều đại của TT Trump.

3. Ông Trump coi thường đệ tứ quyền và thẳng thừng tấn công giới truyền thông, gọi họ là những nguồn tin bịa đặt (fake news), là kẻ thù của dân tộc (enemy of the Americans), trong khi đó lại cùng với những thành phần dưới quyền để thổi phồng những tin bịa đặt do chính ông đưa ra để tạo hoang mang dư luận, xuyên tạc sự thật và tạo ra một thứ mà dư luận mỉa mai gọi là “alternative facts” (dữ kiện thay thế).

4. Gia đình trị: ông Trump đã đưa cô con gái Ivanka, cậu con rể Jared Kushner vào Tòa Bạch Ốc ở những vị trí cố vấn quan trọng dù họ không hề có chút kinh nghiệm nào về quản trị đất nước, lại là những người còn rất trẻ.

5. Xung đột quyền lợi: Những quyền lợi của gia đình ông Trump và con cái trong các thương vụ khổng lồ rải rác khắp nơi trên thế giới đang là mầm mống của tham nhũng và nguy cơ ông bị mua chuộc, thao túng bởi những thế lực ngoại quốc, làm nguy hại tới quốc gia, và có thể đưa tới việc ông bị truất phế do vi phạm luật Emolument trong hiến pháp.

6. TT Trump và đại gia đình 22 người của ông chi tiền đóng thuế của dân lên tới nhiều chục triệu chỉ trong vòng 100 ngày qua do nhu cầu bảo vệ an ninh cho họ mỗi khi di chuyển, cả khi họ công du ngoại quốc để buôn bán riêng cho gia đình, đi ăn chơi, đánh golf, du lịch, trượt tuyết ... Ngay cả việc Đệ nhất phu nhân Melania Trump và cậu con út Barron không chịu tới ở Tòa Bạch Ốc mà nhất định ở lại dinh thự Trump Tower ở New York đã khiến tiền bảo vệ an ninh lên tới $50 triệu Mỹ kim hằng năm, và sẽ là $60 triệu nếu ông Trump thỉnh thoảng về thăm vợ con.

TT Trump còn chứng tỏ là ông say mê đánh golf, đặc biệt ở khu nghỉ mát Mar-a-Lago của ông tại Florida. Mỗi chuyến tới Mar-a-Lago mà ông nói là vừa nghỉ mát vừa làm việc nước, chi phí di chuyển và bảo vệ an ninh tốn kém lên tới bạc triệu.

Số lượng đánh goft của TT Trump trong 100 ngày đầu thì không ai sánh bằng: 19 lần so với zero của TT Obama, người mà ông Trump đã cực lực lên án trong lúc tranh cử là đánh goft nhiều quá, không lo làm việc nước, và hứa là khi thắng cử, ông Trump sẽ làm việc cật lực và không hề đánh goft; TT Bush đánh goft zero lần, và TT Clinton 3 lần trong 100 ngày đầu.

16 lần đánh goft của ông Trump là ở trung tâm nghỉ mát Mar-a-Lago, tốn kém tiền di chuyển và bảo vệ an ninh cho ông từ $1 triệu tới $3 triệu mỗi lần.

Hiện tổng số chi phí của ông Trump trong 100 ngày qua được áng chừng ở mức 30 triệu và sẽ hơn 60 triệu cho cả gia đình ông. Quốc hội vừa đưa ra dự luật tăng ngân sách chi tiêu này cho ông Trump lên tới $120 triệu một năm. TT Obama chi $96 triệu cho các chuyến nghỉ mát và đánh golf trong 8 năm tại nhiệm.

7. Sẵn sàng đảo ngược các lời hứa khi tranh cử và những chính sách đã tuyên bố như:

a/ “Làm sạch cống rãnh tại Washington”, hàm ý tẩy rửa hệ thống tham nhũng do những thành phần chính trị gia lâu đời cấu kết với những tay tài phiệt giàu có của phố Wall (Thị trường Chứng khoán); nhưng TT Trump đã đưa vào nội các của mình toàn những người giàu có và thế lực của phố Wall, cả những người đầy tai tiếng vì đã cướp đi nhà cửa của hàng chục ngàn người khi bong bóng nhà cửa bùng vỡ năm 2006. Ông còn đưa dự thảo giảm thuế mạnh cho người giàu, nhưng cắt giảm các chương trình giúp đỡ người nghèo, đề cử người lãnh đạo trong nội các vừa không có kinh nghiệm vừa có thành tích đi ngược với cơ chế mà họ trách nhiệm.

b/ “Lên án Trung Quốc thao túng tiền tệ, dọa đánh thuế 45% vào các mặt hàng nhập cảng”, bây giờ ông Trump lại khen Tập Cận Bình là một người dễ thương, đáng kính; TQ không còn là kẻ thao túng tiền tệ.

c/ “Sẽ xây bức tường biên giới Mỹ-Mễ và Mễ sẽ phải chi tiền”. Lời hứa này đã bị bỏ qua vì tổng thống Mễ đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ việc phi lý đòi nước Mễ xây bức tường biên giới cho nhu cầu của Mỹ này. Hiện ông Trump không thấy nói nhiều đến bức tường, mà số tiền xây có thể tốn kém lên tới $70 tỷ đô la, một con số khổng lồ khó lòng được Quốc Hội chuẩn chi.

d/ “Chê bai NATO là lỗi thời”, nhưng khi gặp Tổng thư ký NATO Jens Stoltenberg hôm 12 tháng 4, ông Trump đã rút lại lời nói này trong buổi họp báo, tuyên bố “NATO không lỗi thời.”

e/ “Trục xuất những di dân bất hợp pháp và phạm tội, bảo vệ những di dân trẻ tới Mỹ khi còn nhỏ gọi là DREAMERS”, nhưng hiện nay một số các di dân trong diện hứa được bảo vệ đã bị trục xuất, các gia đình di trú không giấy tờ hợp lệ đã bị chia cách giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ với chồng, di dân bị tấn công thô bạo và sống trong nơm nớp lo sợ.

f/ Chương trình xây dựng cơ sở hạ tầng 1 nghìn tỷ USD cũng chưa từng được đề cập đến. Vụ cải sửa luật thuế chỉ mới là một danh sách “mơ ước” (wish list) dài một trang. Những phê phán, chê bai NAFTA và đòi thương lượng lại với Canada và Mễ đã được rút lại. Giờ đây, ông Trump cho rằng NAFTA “không đến nỗi tệ.”

8. Những điều đảo ngược này cùng với rất nhiều điều tuyên bố vô trách nhiệm của ông, và sau 100 ngày tại nhiệm chao đảo, chưa đưa ra được một chính sách rõ rệt nào về cả các vấn đề nội địa lẫn bang giao và thương giao quốc tế, cho thấy ông Trump - một thương gia, đã không hề hiểu biết cách vận hành của guồng máy chính quyền, không hiểu được các mối tương quan với đồng minh và kẻ thù, tương quan giữa hành pháp với lập pháp và quốc hội; khả năng điều hành công ty của một CEO khác hẳn khả năng quản trị đất nước của một tổng thống, nhất là tổng thống của một cường quốc lãnh đạo thế giới tự do. Thậm chí, dư luận còn cho rằng ông Trump không hiểu, và có thể chưa hề đọc Hiến Pháp Hoa Kỳ mà ông đã dơ tay tuyên thệ tôn trọng trong ngày nhậm chức.

Ông điều hành đất nước theo kiểu “reality show”, một hình thức của các show truyền hình thực tế đã khiến ông nổi tiếng như một tài tử. Ông cũng vây xung quanh mình những người chung thủy và tôn sùng ông, thay vì người có tài, kinh nghiệm và có tâm phục vụ đất nước. Thậm chí, ông còn dung túng những người làm tay sai cho ngoại bang và vi phạm rất nhiều luật lệ như cựu Tướng Michael Flynn, người đã được ông Trump chọn là cố vấn an ninh quốc gia và bị ép phải từ nhiệm sau 24 ngày vì tội nói dối. Hiện ông Flynn đang bị Quốc hội và FBI điều tra gắt gao do những vi phạm và liên hệ mờ ám với chính phủ Putin và Thổ Nhĩ Kỳ. Ngoài ông Flynn, nhiều nhân vật cốt lõi của ủy ban tranh cử của ông Trump cũng đang bị điều tra.

Hiện, ông đang giữ thêm thành tích chậm lụt trong vụ lấp đầy hàng trăm vị trí cấp cao của chính quyền vẫn còn đang bị bỏ trống, từ các đại sứ cho đến các thứ trưởng cấp bộ. Báo chí đưa tin rằng trong số 553 quyết định bổ nhiệm cần được Thượng viện thông qua, Tòa Bạch Ốc cho tới nay mới đề cử được 24 người, với 22 người đã được phê chuẩn. Kết quả là guồng máy nội các của ông Trump không chạy trơn tru như ông tuyên bố, nhất là trước những mâu thuẫn trầm trọng nội bộ đã được rò rỉ ra ngoài dư luận.

9. Ông Trump là tổng thống Hoa Kỳ duy nhất không công khai giấy tờ khai thuế, mà người ta nghi ngờ có chứa nhiều điều khuất tất ông không muốn ai biết như làm ăn buôn bán với ai, tại quốc gia nào, có tặng từ thiện và giàu có như ông đã từng tuyên bố hay không. Qua một số thông tin chính xác mà truyền thông Mỹ đã có được, thì những khoản cắt thuế do ông Trump đề nghị sẽ rất có lợi cho thương vụ của gia đình ông, đặc biệt khoản Altermative Minimum Tax dành cho người giàu và khoản thuế đánh trên gia tài mà con cái ông sẽ được thừa hưởng. Thuế cắt cũng dành phần lớn cho những thành phần giàu có như ông, trong khi người nghèo được hưởng rất ít mà lại bị cắt đi những khoản trợ giúp khác của chính quyền.

10. Điều “nổi bật” nhất của ông Trump là ông và hàng ngũ tranh cử bị nghi ngờ là đã cấu kết với Nga để thao túng cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ 2016, nhằm đưa tới chiến thắng cho ông. Hiện đang có ít nhất 3 cuộc điều tra được mở ra bởi lưỡng viện Quốc Hội và cơ quan FBI. Từ những sai phạm và bất xứng này, ông Trump đã bị hằng triệu người dân Hoa Kỳ và cả thế giới biểu tình chống đối ngay sau khi đắc cử ngày 8/11/2016, ngay sau ngày nhậm chức 20/1/2017, ngay ngày đánh dấu 100 ngày tại nhiệm 29/4/2017 và ngày lễ Lao Động 1/5/2017.

Chưa bao giờ một vị tổng thống Hoa Kỳ lại bị chỉ trích nhiều như vậy trong vòng 100 ngày đầu, bị người dân phản đối mãnh liệt trên đường phố và tại các townhalls gặp gỡ các đại diện Quốc Hội, trên báo chí và mạng lưới, bị lôi ra làm trò cười trên các chương trình hài hước, bị dư luận cho rằng sẽ bị truất phế, và bị điều tra về tội cấu kết với ngoại bang để thao túng kết quả bầu cử ...Và chưa bao giờ một tổng thống mới nhậm chức 100 ngày lại than thở là công việc không ngờ khó quá, bày tỏ tiếc nuối cuộc sống cũ, trốn chạy thực tế khó khăn của việc làm tổng thống bằng cách tổ chức những cuộc tụ tập ủng hộ viên như thời tranh cử để được nghe những lời tôn sùng vang dậy.

Và ngày 1 tháng 5, 2017, ông Trump đã làm một việc chưa từng có: trương quảng cáo tranh cử tổng thống 2020!

Hình như với Tổng thống Donald Trump, chuyện gì cũng có thể xảy ra, kể cả thế chiến thứ 3 và chiến tranh nguyên tử!

May 1, 2017
vietbao.com
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Tẩy chay, vũ khí của chúng ta
Huy Phương


Ở Hoa Kỳ, chúng ta chỉ có một cộng đồng tỵ nạn người Việt ở hải ngoại, không có quân đội, không có chính phủ, không có ngân khoản khổng lồ trong ngân hàng, nhưng thật sự là chúng ta có vũ khí trong tay. Đó là quyền sử dụng đồng đô la và quyền tẩy chay!

Dư luận tố cáo một tiệm bún bò Huế ở Bolsa còn lưu luyến chơi nhạc VC “Trường Sơn Đông-Trường Sơn Tây” trong quán ăn này, chúng ta có quyền tẩy chay không đến quán này nữa. Mở quán ăn, chủ nhân cần có khách, nhưng khách có thể chọn quán bún bò khác hay nghỉ ăn bún bò vì không muốn chịu nhục.
Chúng ta có quyền tẩy chay các ca sĩ, các đoàn văn công, các cuộc trao đổi văn hóa từ trong nước gửi ra với mục đích giao lưu hay trao đổi, mà không cần phải biểu tình, treo cờ, giăng biểu ngữ, la ó, chửi bới. Cách tốt nhất là xa lánh, không mua vé, không tham dự dù có giấy mời, không thèm đăng quảng cáo lấy tiền, thì đương nhiên sân khấu sẽ tắt đèn và ca sĩ, văn công sẽ cuốn gói về nước. Còn nói hô hào chống Cộng, chồng đã bị cầm tù, con chết vượt biên, mà còn trang điểm, ra tiệm làm tóc, mua vé danh dự để được ngồi hàng đầu, mỗi khi có gánh hát, có văn công, “soái ca” đẹp mã sang đây trình diễn, thì nên về nhà đóng cửa, soi kính, xem lại chân dung và bản sắc của mình.
Chúng ta có quyền tẩy chay các ca sĩ có gốc gác tỵ nạn, bây giờ kêu gào danh nghĩa quê hương, đồng bào, hòa giải, về quê hương “hát trên những xác người” vì những thương nữ này không muốn nghe, muốn thấy, bịt tai, nhắm mắt trước những sự thật đau lòng. Vì sao khi họ trở lại đây, chúng ta lại tiếp đón họ, chấp nhận cho họ đứng trên sân khấu hải ngoại, miễn họ biết đổi màu da cho thích hợp với phông cảnh sân khấu của mỗi nơi.
Chúng ta có quyền tắt TV, không đi xem ca nhạc, không bỏ một đồng bạc để mua vé, đi xem những ca, kịch sĩ, những tên hề hai mặt, đi đi, về về, sẵn sàng cười vào sự vô cảm, ngu ngơ của hải ngoại.
Nếu có quán ăn, dịch vụ sống nhờ trên đất tị nạn mà có lối văn hóa “bún mắng, cháo chửi” kiểu Hà Nội thì cho chúng trở về nơi hang ổ của chúng.
Cộng đồng tị nạn Cộng Sản ở hải ngoại khi nghe tình cảnh của đồng bào trong nước hiện nay, mà nỗi oan khiên không kể hết, nên tẩy chay không gửi tiền, không du lịch Việt Nam, chứ không phải nuôi sống Cộng Sản mỗi năm lên hơn $10 tỷ, cuối năm “về quê ăn Tết,” với câu nhật tụng: “Việt Nam bây giờ đẹp lắm, vui lắm!”
Nói chung, chúng ta có vũ khí trong tay mà chưa biết dùng hay không muốn dùng.
Ở Việt Nam, vụ công ty nước ngọt Tân Hiệp Phát, sau khi tòa án tuyên phạt bảy năm tù đối với bị cáo Võ Văn Minh (Cái Bè, Tiền Giang), sau khi bị gài bẫy nhận 500 triệu đồng từ đại diện của Tân Hiệp Phát tại một quán giải khát, khi ông này tố cáo chai nước ngọt có ruồi chết. Bênh vực người cô thế, Tân Hiệp Phát đã bị làn sóng tẩy chay của dân chúng, không mua, không dùng sản phẩm của công ty này gồm tất cả 12 món hàng. Sơ khởi, Tân Hiệp Phát đã chịu thiệt hại nặng nề lên tới trên $90 triệu, và nếu dân chúng muốn chiến dịch tẩy chay này đi đến tận cùng thì Tân Hiệp Phát sẽ phải phá sản!

Tẩy chay được xem như là một thái độ bất hợp tác, không liên quan, không giao dịch nhằm đưa đối phương đến những khó khăn, gây thiệt hại cho bên bị tẩy chay. Phải nói là tẩy chay là một sức mạnh có thể làm kiệt quệ đối phương, gây ảnh hưởng không nhỏ, một cuộc chiến tranh không cần dùng đến vũ khí. Đối tượng của việc tẩy chay không chỉ là công ty kinh doanh tư nhân mà còn có thể một chính quyền thành phố hay tiểu bang.
Ở tầm mức lớn giữa một quốc gia với một quốc gia, đó là cấm vận.
Cấm vận là sự ngăn cấm quan hệ ngoại giao, viện trợ, buôn bán, đi lại, vận chuyển hàng hóa, trao đổi khoa học kỹ thuật… với một nước nào đó, được sử dụng như một sự trừng phạt chính trị do sự bất đồng về chính sách và hành động của quốc gia ấy.

Chúng ta thường nghĩ việc tẩy chay công ty kinh doanh tư nhân có ảnh hưởng đến số lượng hàng hóa bán ra, hay dịch vụ trực tiếp cho người tiêu dùng bị sút giảm, nhưng thực tế gây thiệt hại rất nhiều, vì ảnh hưởng gián tiếp từ việc giảm giá cổ phần của công ty. Chúng ta chưa quên Target đã mất $10 tỷ cổ phần trong năm vừa qua vì bị thành phần bảo thủ tẩy chay chính sách cho người đổi giới (transgender) tự chọn nhà vệ sinh trong các cửa tiệm của họ, và mới đây, chỉ vì vụ kéo lê một khách hành, ông David Đào vừa qua trên sàn máy bay của United Airline, hãng máy bay này đã mất $1 tỷ chứng khoán. Việc mất giá cổ phiếu là do ảnh hưởng hình ảnh công cộng (public image) của công ty này trước công chúng.

Người Mỹ gốc Phi Châu đã tẩy chay việc đi xe buýt tại Montgomery, Alabama, để khởi động một cuộc đấu tranh trên phạm vi toàn quốc nhằm xóa bỏ nạn kỳ thị chủng tộc; người Ấn Độ tẩy chay hàng hóa của Anh do Thánh Gandhi khởi xướng; người Do Thái thành công khi tổ chức tẩy chay Henry Ford ở Mỹ, vào những năm 1920; người Trung Quốc tẩy chay các sản phẩm của Nhật sau phong trào Ngũ Tứ; người Do Thái tẩy chay hàng hóa của Đức Quốc Xã ở Lithuania, Mỹ, Anh và Ba Lan trong năm 1933; Mỹ dẫn đầu cuộc tẩy chay Thế Vận Hội Mùa Hè 1980 tại Liên Xô, và cuộc tẩy chay chống lại chính quyền phân biệt chủng tộc apartheid tại Nam Phi…
Ngay tại Mỹ, trong năm qua, “đạo luật phòng vệ sinh,” HB 2 của North Carolina, chỉ cho học sinh sử dụng theo giới tính lúc mới sinh ra, chứ không theo giới tính sau khi đã thay đổi, đã bị “tẩy chay” làm cho tài chánh tiểu bang bị thiệt hại lớn, từ việc công ty tài chính PayPal ngưng đặt một cơ sở khiến tiểu bang mất $2.66 tỷ cho ngân sách, đến việc ca sĩ người Anh Ringo Starr hủy bỏ cuộc trình diễn, làm cho nhà hát của một thành phố bị thất thu $33,000 và tiểu bang này có thể mất thêm hàng trăm triệu đô la vì Hiệp Hội Thể Thao Đại Học (NCAA) không tổ chức các cuộc thi đấu tại đây, nơi thường đứng ra đăng cai các sự kiện này. NCAA dự trù tẩy chay dài lâu khi loan báo địa điểm các trận thi đấu các giải vô địch từ nay cho đến năm 2022, sẽ không dành cho North Carolina. Thiệt hại vụ này lên đến $87.7 triệu.
Ngày nay Trung Quốc đầu độc cả thế giới với thực phẩm bẩn, hàng hóa thô sơ cẩu thả, cứ kiểm soát ngay các vật dụng trong gia đình mình, những gì đã phát xuất từ Trung Quốc, đều có thể đưa đến chuyện giết người. Từ cái xe nôi kẹp cổ trẻ em, đến món đồ chơi nhiễm nặng chất chì, sữa và sữa bột trẻ em đã bị lẫn hóa chất melamine, và chúng ta phải biết rằng tất cả thứ hàng hóa sản xuất từ quốc gia này đều dính máu của các công nhân nô lệ vị thành niên, mọi tù nhân khổ sai, gái mãi dâm, dân nghiền ma túy và học viên Pháp Luân Công trong cái nhà tù đau đớn, mạt hạng vĩ đại này.
Chỉ riêng năm 2013, Walmart đã nhập cảng hàng hóa Trung Quốc lên đến $49,1 tỷ, điều này cũng có nghĩa là Walmart đã làm mất 400,000 việc làm của dân Mỹ trong thời gian đó.

Ngay việc Trung Quốc hiện nay đang trở thành một loại thực dân mới, gieo hiểm họa cho cả thế giới, lấy đi hàng triệu việc làm, vơ vét tài nguyên, bắt đi các dân tộc này, giết họ, triệt sản họ hay pha giống với người Hán, cũng đủ cho cả thế giới tẩy chay hàng hóa Trung Quốc, du lịch Trung Quốc. Những con buôn trong các siêu thị Á Châu tại Hoa kỷ sẵn sàng vì lợi nhuận với những món hàng rẻ, độc hại nhưng chúng ta quyết không đầu độc gia đình, con cháu chúng ta bằng thực phẩm Trung Quốc. Việc làm đó là tẩy chay!

Người Việt ở hải ngoại là những người mau quên. Sau Tháng Tư, 1975, không có gia đình nào không có người đi tù, không có người vượt biển, không có người khốn đốn vì chuyện đánh tư sản, đổi tiền, đuổi người đi vùng kinh tế mới, dãi dầu chốn chợ trời. Thế gian kêu gọi mọi người sẵn lòng tha thứ nhưng đừng quên, vậy mà người ta lại hay quên, đến nỗi trong tay có vũ khí mà chưa hề hành động , thường than vãn mà không biết hành động, cuối cùng vì cái lợi của riêng mình, cái vui của gia đình mình mà quên hết cái đau của cộng đồng, cái khốn khổ của cả một dân tộc!

Nói như nhà thơ Nguyễn Chí Thiện: “Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối!” và: “Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả. Mấy ai người đem hết tâm can?”
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Sau Đinh La Thăng đến Nguyễn Tấn Dũng?
Lữ Giang

Hiện nay có hai cuộc thanh toán nội bộ lớn đang xảy ra tại Trung Quốc và Việt Nam dưới danh nghĩa là “chiến dịch chống tham nhũng”.

Tại Trung Quốc, nhóm Tập Cận Bình đang mở chiến dịch thanh toán nhóm Giang Trạch Dân. Theo Wall Street Journal, thuật ngữ được Tập Cận Bình xử dụng là “Pāi yíng dǎ hǔ” được dịch ra tiếng Anh là “Hunt tigers and swat flies” (Săn hổ và đập ruồi), nhưng lại được các cơ quan truyền thông Việt ngữ dịch là “Đã hổ diệt ruồi”, khiến nhiều người lầm tưởng rằng đây chỉ là một chiến dịch giả, miệng hô to săn bắt các con hổ lớn, nhưng trong thực tế chỉ đập chết mấy con ruồi. Thực tế không phải như vậy.

Tại Việt Nam, nhóm Nguyễn Phú Trọng cũng đang tìm cách thanh toán nhóm Nguyễn Tấn Dũng, một nhóm được coi là có quyền lực và tham nhũng lớn nhất trong Đảng CSVN từ trước đến nay. Chiến dịch này cũng được các cơ quan truyền thông Việt ngữ gọi là “Đã hổ diệt ruồi”.

Thanh toán nội bộ để tranh giành quyền lực và quyền lợi là chuyện bình thường trong các đảng và chế độ cộng sản, đưa tới những biến động hay hậu quả rất phức tạp.

CHIẾN DỊCH CỦA TẬP CẬN BÌNH

Sau khi lên cầm quyền vào cuối năm 2012, Chủ tịch Tập Cận Bình đã phát động một chiến dịch chống tham nhũng sâu rộng, đụng chạm tới cả những nhân vật cấp cao trong đảng, trong quân đội và trong giới doanh nghiệp đầy quyền thế ở Trung Quốc. Đây là những nhân vật trước đây được coi là “không thể đụng chạm”. Cuộc thanh trừng ưu tiên nhắm vào phe nhóm của Giang Trạch Dân trong Quân Ủy Trung Ương.


Giang Trạch Dân sinh năm 1926, là "hạt nhân của thế hệ lãnh đạo thứ 3" của Đảng Cộng sản Trung Quốc. “Lãnh đạo hạt nhân” là thuật ngữ của Đảng CSTQ dùng để ám chỉ quyền lực tối cao của nhà lãnh đạo duy nhất, theo khuôn mẫu của Mao Trạch Đông.

Giang Trạch Dân giữ chức Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc từ 1989 tới 2002, Chủ tịch nước Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc từ 1993 tới 2003 và là Chủ tịch Quân ủy Trung ương từ 1989 tới 2004. Đây là một cơ quan đầy quyền lực gồm đa số các thành viên là các sĩ quan quân đội chuyên nghiệp. Ngày 19.9.2004 do nhiều áp lực, ông đã từ chức nhưng vẫn hoạt động rất tích cực sau hậu trường. Tập Cận Bình đã kết hợp với tay chân của Hồ Cẩm Đào là Lý Khắc Cường tìm cách kiềm chế sự can thiệp quá mức của Giang Trạch Dân.

Sau khi nhận chức được vài tháng, Tập Cận Bình đã đưa ra một danh sách những “con báo” được coi là nổi bật mà ông săn được trong quân đội, đa số là tay chân bộ hạ của Giang Trạch Dân, đứng đầu là hai tướng Cốc Tuấn San (nguyên Tổng cục phó Hậu cần), và Từ Tài Hậu (cựu Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương). Khám xét nhà hai tướng này, các nhà điều tra phát hiện cả một kho báu Alibaba chứa hàng trăm ký lô vàng ròng, nhiều bức tượng Phật hay tượng Mao Trạch Đông được đúc bằng vàng khối hay bằng ngọc thạch, hàng chục chiếc ngà voi hay tấm da hổ quý vùng đông bắc Trung Quốc, đồ cổ, bức họa, bức thư pháp cổ thời Tần, Tống, Minh, hàng ngàn két rượu Mao đài và một tấn tiền mặt bằng USD, euro hay nhân dân tệ… Một cuộc điều tra khác cho thấy quân đội đã chiếm “một cách phi pháp” hơn 8100 căn nhà và 25000 phương tiện giao thông.

“Con hổ” lớn nhất bị vồ là Chu Vĩnh Khang, Giám đốc Cơ quan An ninh Nội bộ Trung Quốc, Ủy viên Thường trực Bộ Chính trị. Vài năm trước, Khang là người được coi là một trong số những quan chức quyền lực và đáng sợ nhất Trung Quốc. Khang có khả năng thao túng một nguồn tiền còn lớn hơn cả ngân sách dành cho quân đội.
Qua 4 năm, chiến dịch “Đả hỏ diệt ruồi” của Tập Cận Bình đã khiến cho hàng loạt quan chức cấp cao trong ngành An ninh và Quân đội liên tiếp bị “ngã ngựa”. Ngày 10.6.2016 báo Đại Kỷ Nguyên của Trung Quốc đưa tin: “Giang Trạch Dân đã bị một nhóm quân đội bán vũ trang đưa ra khỏi nhà riêng vào sáng ngày 10.6.2016. Giang được nhìn thấy lần cuối khi một sĩ quan quân đội cao cấp và những người mặc thường phục giải đi tại một khu phức hợp quân đội ở Bắc Kinh. Lệnh bắt giữ Giang Trạch Dân được ban hành từ Quân ủy Trung ương và được thực hiện vô cùng bí mật.”
Một nguồn tin cho biết hiện nay Giang Trạch Dân đã bị tê bại bán thân vì tai biến mạch máu não.

Về kết quả của chiến dịch thành trừng, bản báo cáo tổng kết trình Quốc Hội Trung Quốc hôm 13.3.2016 của Viện trưởng Viện Kiểm sát Tối cao Tào Kiến Minh cho biết đã có 22 cựu quan chức từ cấp Bộ trở lên cho đến Ủy viên Bộ Chính Trị đã bị truy tố trong năm 2015. Có 15 người đã bị kết án, trong đó có nhân vật nổi tiếng nhất là Chu Vĩnh Khang. Đã có hơn 50.000 cán bộ là đối tượng điều tra và 41.000 trường hợp tham nhũng được phát hiện.

CHIẾN DỊCH CỦA NGUYỄN PHÚ TRỌNG

Muốn nắm vững quyền hành, nếu Tập Cận Bình phải thanh toán nhóm Giang Trạch Dân thì Nguyễn Phú Trọng cũng phải thanh toán nhóm Nguyễn Tấn Dũng.


1.- Nguyễn Tấn Dũng lên như diều gặp gió.
Sau Đại Hội Đảng khóa X, ngày 27.6.2006 Nguyễn Tấn Dũng được Quốc Hội bầu làm Thủ tướng Chính phủ. Trước đó, từ tháng 9-1997 đến tháng 6-2006, Dũng đã được cử làm Phó Thủ tướng, từng giữ các chức vụ liên quan đến kinh doanh và tài chánh như Chủ tịch Hội đồng Tài chính Tiền tệ Quốc gia; Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương về Đổi mới Doanh nghiệp Nhà nước; Trưởng ban Chỉ đạo Nhà nước về Đầu tư Xây dựng Nhà máy Thủy điện Sơn La, Nhà máy lọc dầu Dung Quất, Cụm Khí – Điện – Đạm Cà Mau, Dự án Liên hợp hóa dầu Nghi Sơn… Từ năm 1998 -1999, Dũng lại được giao kiêm nhiệm vụ Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam – Bí thư Ban cán sự Đảng Ngân hàng Nhà nước. Do đó Dũng đã làm quen với các ngân hàng và các công ty quốc doanh cũng như các mánh lới làm ăn. Nguyễn Tấn Dũng lại lợi dụng vị thế và cơ hội có trong tay để mua chuộc các đảng viên cao cấp và hình thành một nhóm quyền lực lớn trong Đảng.

Nguyễn Tấn Dũng được tái đắc cử Thủ Tướng nhiệm kỳ thứ 2 vào ngày 25.7. 2011. Lúc đó Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI (2011 – 2015) có 175 ghế Ủy viên Trung Ương Đảng chính thức thì phe Dũng chiếm đến 70%, còn 30% thuộc về các phe khác, nên Dũng làm mưa làm gió.
2.- Nguyễn Tấn Dũng tung hoành ngang dọc.
Trong thời gian cầm quyền, Nguyễn Tấn Dũng thực hiện kế hoạch tóm thâu tất cả các công ty quốc doanh, thu về một mối và đặt dưới quyền kiểm soát của Thủ tướng để dễ lộng hành và tham nhũng.

Trong chế độ cộng sản, lộng hành và tham nhũng ở chỗ nào cũng có và lúc nào cũng có. Nhưng những sự tham nhũng và lộng hành của Nguyễn Tấn Dũng đã đi đến múc nghiêm trọng. Vấn đề này đã được các cơ quan truyền thông viết quá nhiều, chúng tôi chỉ ghi lại những nét chính.
Vụ án điển hình nhất là vụ Vinashin. Vinashin đã hình thành công ty mẹ là Tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy Việt Nam với 24 công ty con, 6 công ty liên kết và 10 liên doanh, nhưng thất bại thê thảm vì quản lý kém và lấy quyền lợi cá nhân và phe nhóm làm mục tiêu chính. Vụ án này là một trong các vụ án kinh tế lớn nhất từ trước tới nay tại Việt Nam, liên quan tới số tiền thất thoát hơn 4 tỷ USD. Có 9 bị cáo đã bị đưa ra xét xử với tội danh "cố ý làm trái các quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng" trong phiên xử vào ngày 27.3.2014 tại Hải Phòng.

Trong bức thư đề ngày ngày 17.4.2011, ông Nguyễn Thứ Lữ, bí danh Hồng-Hà, nguyên chính trị viên Trung Đoàn Tây-Bắc, đã tố cáo công khai “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đang nắm giữ kinh tài của cả nước và điều khiển 20 doanh nghiệp quốc doanh quan trọng cốt lõi như Tập đoàn Điện Lực Việt Nam, Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam, Tập đoàn Công nghiệp Than, v.v. Công nợ của quốc gia mà “Tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng” đã gây ra trả đến đời cháu của chúng ta cũng chưa chắc hết…
Chuyện con gái của Nguyễn Tấn Dũng là Nguyễn Thanh Phượng năm 2008 đã lấy Việt kiều Henry Nguyễn, con của Nguyễn Bang, một viên chức của VNCH, về Việt Nam làm ăn với tư cách Tổng Giám Đốc IDG Venture VietNam, cũng được coi như là một “kiểu cách” làm ăn của Dũng.
Còn đảng viên Phan Văn Trung tố cáo Nguyễn Tấn Dũng tham nhũng, giàu nhất châu Á. Nhưng có lẽ kiến nghị của ông Trịnh Văn Lâu (Tư Cẩn), từng giữ chức Bí thư Tỉnh uỷ Tây Ninh và Vĩnh Long, Ủy viên Trung ương đảng 2 khoá liên tiếp, là có đầy đủ chi tiết nhất.

Mới đây, ông Trịnh Xuân Thanh, cựu Tổng Giám đốc Tổng Công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí hiện đang tại đào, đã cho phổ biến trên Facebook một thư tố cáo các cán bộ bán dầu gồm Công an, Hải Quan, Dầu khí… đã ăn trộm dầu ở các mỏ dầu ngoài khơi Vũng Tàu và bán cho nước ngoài. Ví dụ xuất bán 100.000 tấn dầu thì tàu mua chỉ trả 70.000 tấn qua ngân hàng có hoá đơn, còn 30.000 tấn thì họ trả bằng tiền mặt ngay trên tàu với giá chỉ bằng 50% giá thị trường và khoản tiền này không được đưa vào sổ sách. Thư tố cáo nói rõ từ ngày Nguyễn Tấn Dũng lên làm Thủ tướng và Đinh La Thăng làm Chủ tịch Tập đoàn Dầu khí, thì khách hàng mua dầu khoảng 70% là Trung Quốc… Chỉ tính trong 10 năm Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng, mỗi năm Việt Nam xuất bán 20 triệu tấn dầu thô với lượng dầu thô ăn cắp khoảng 30% tức là khoảng 6 triệu tấn/năm. Mỗi tấn tính rẻ 600 đô, như vậy là băng đảng Nguyễn Tấn Dũng và Đinh La Thăng đã ăn gọn là 10 x 6 x 600 = 36 tỷ đô. Đó là chưa kể đến hàng trăm khoản tham nhũng khác từ ngành Dầu khí như mua sắm thiết bị, vật tư, chi phí khai thác, mua sắm tàu bè…
CHIẾN THUẬT CỦA NGUYỄN PHÚ TRỌNG

Nguyễn Phú Trọng không có phe cánh và quyền lực mạnh như Tập Cận Bình nên không thể thanh toán nhóm Nguyễn Tấn Dũng mạnh tay như Tập Cận Bình thanh toán nhóm Giang Trạch Dân. Do đó, nhóm Nguyễn Phủ Trọng phải tìm các chiêu khác.

1.- Ngăn chận Dũng ra tranh chức Tổng Bí Thư
Với khoảng 70% Ủy viên Trung Ương Đảng đứng về phe Dũng vì những quyền lợi được chia chác với nhau, nếu để Dũng ra tranh cử Tổng Bí Thư trong Đại Hội XII, chắc chắn Dũng sẽ thắng, nên nhóm Nguyễn Phú Trọng phải hạ độc chiêu.

Ngày 3.12.2015, Ủy ban Kiểm soát Trung ương đã gửi đến các Ủy Viên Trung Ương một Báo cáo mang số 9387, trong đó có "Thư phản ánh, kiến nghị về đồng chí Nguyễn Tấn Dũng, Ủy viên Bộ Chính trị, Thủ tướng Chính phủ". Đó là một thông điệp gởi cho Nguyễn Tấn Dũng: “Phải liệu hồn đi!” Bị điểm trúng huyệt, ngày 10.12.2015 Nguyễn Tấn Dũng đã đưa ra một bản giải trình với kết luận TÔI XIN KHÔNG TÁI CỬ.

2.- Bẻ đũa từng chiếc
Mặc dầu đã hạ được Nguyễn Tấn Dũng rồi, còn rất nhiều đảng viên trong Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng đang dính líu với các quyền lợi do Dũng ban cho, nên không thể thanh toán hết một lúc được, nhóm Nguyễn Phú Trọng đã thuyết phục một số đảng viên liên hệ tách dần ra, một số còn lại sẽ thanh toán. Trịnh Xuân Thanh, Phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang, được coi là vật hy sinh đầu tiên. Thanh là Tổng Giám đốc Tổng Công ty Cổ phần Xây lắp Dầu Khí bị tố cáo làm ăn thua lỗ, làm thất thoát hơn 3.300 tỷ đồng. Thanh hiện đang trốn tại ngoại quốc.
Tiếp đến, hôm 23.1.2116 Ủy ban Thường vụ Quốc hội ra Nghị quyết về việc xử lý kỷ luật ông Vũ Huy Hoàng, nguyên Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng Khóa 10, 11, Đại biểu Quốc hội Khoá 13, Bộ trưởng Bộ Công Thương 2007-2016. Ông Hoàng bị xóa tư cách nguyên Bộ trưởng Công Thương do đã có những vi phạm về công tác cán bộ khi giữ chức vụ Bộ trưởng và Ban bí thư (nhiệm kỳ 2011-2016).

Nay đến lượt Đinh La Thăng, Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh: Hôm 7.5.2017, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã ra quyết định thi hành kỷ luật Đinh La Thăng bằng hình thức “cảnh cáo” và “cho thôi giữ chức” Uỷ viên Bộ Chính trị khoá 12.

Ủy ban Kiểm tra khẳng định Đinh La Thăng Thăng có những sai phạm gồm ký một nghị quyết của Đảng ủy Tập đoàn hồi năm 2009 “không phù hợp với quy định pháp luật”, để tập đoàn và các đơn vị thành viên chỉ định thực hiện nhiều gói thầu “trái pháp luật”; hành động quá quyền hạn khi ký thỏa thuận góp vốn với Oceanbank vào năm 2008...

Báo Nhân Dân của Đảng CSVN đã dẫn lời của ông Phạm Thế Duyệt, nguyên Ủy viên Thường vụ Trường trực Bộ Chính Trị, nói vể vụ Đinh La Thăng như sau:
"Suy cho cùng, đó là vấn đề đạo dức, lối sống người đảng viên đã không giữ được; biết sai mà không lên tiếng, là tránh né, nể nang, sợ đụng chạm, sợ mất lòng nhau, tệ hơn là bỏ qua để nâng nhau lên."
Đây là những tội hình sự, phải bị truy tố theo hình luật, không thể nói lang mang như thế này được.

Thật ra, những thành phần tội phạm như Đinh La Thăng hiện đang tràn ngập trong Đảng, từ Bộ Chính Trị xuống đến các cấp xã ấp, nhưng Đinh La Thăng là cánh tay mặt của Nguyễn Tấn Dũng nên Nguyễn Phú Trọng định dùng Đinh La Thăng để mở đường hạ Nguyễn Tấn Dũng?
Nguyễn Phú Trọng nói: "Tham nhũng là ăn cắp của công, của Nhà nước còn lợi ích nhóm là câu kết, móc ngoặc với nhau để làm hại Nhà nước...” Nhiều người tiên đoán rằng trong vụ án này, số phận của Nguyễn Tấn Dũng rồi cũng sẽ gióng số phận của Giang Trạch Dân.

TIN VÀO CHUYỆN NHẢM NHÍ

Điều đáng buồn cười là nhiều người tự xưng là “đi guốc trong bụng cộng sản” lại “tôn sùng” Nguyễn Tấn Dũng. Họ cho rằng “Nguyễn Tấn Dũng là người cấp tiến và thân Mỹ”, còn Nguyễn Phú Trọng thân Trung Quốc! Nếu Nguyễn Tấn Dũng thoát ra được, Dũng có thể được mời làm Tổng Thống Bolsa thay thế Cung Củ Đậu.

Nhưng như chúng tôi đã nói nhiều lần, Đảng Cộng Sản đề cao nguyên tắc “ĐẢNG LÃNH ĐẠO, CÁ NHÂN PHỤ TRÁCH”, và người Pháp có câu: “Un communist vaut l’autre”, tức tên cộng sản nào cũng gióng nhau. Người cộng sản có thể tranh chấp nhau về địa vị hay quyền lợi, còn ĐƯỜNG LỐI luôn phải thống nhất, do Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng ấn định. Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng hay bất cứ đảng viên nào cũng đều phải theo đường lối chung, ai làm khác là bị loại ngay. Võ Nguyên Giáp là một trường hợp điển hình. Nếu trong Đảng Cộng Sản mà ai muốn làm gì thì làm, Đảng đó đã sụp đổ từ lâu rồi.

Chỉ có những người chẳng hiểu gì về Cộng sản mới tin một cách nhảm nhí rằng Nguyễn Tấn Dũng thân Mỹ còn Nguyễn Phú Trọng thân Trung Quốc.

Ngày 11.5.2017
Lữ Giang
dailien
Posts: 2454
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Đã từng có đàn ông Việt như thế !

Hiện tại đàn ông Việt Nam không phải là đàn ông mà là những con vật có dương vật trong thể hình đàn ông. Nếu nói nhẹ hơn thì họ chỉ là những đứa trẻ non nớt, không hơn không kém. Đàn ông Việt hiện tại thực sự quá tệ. Họ sống không có phương hướng và tối ngày nhậu nhẹt và tự cho rằng mình thật vĩ đại. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Trước đây, đã từng có những đàn ông Việt đúng nghĩa và chính nghĩa.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai tử tế. Anh ta sẵn lòng nhường cho phụ nữ, sẵn sàng giúp cụ già qua đường và sẵn sàng che chở cho trẻ em. Anh ta làm vì từ nhỏ anh ta đã được dạy như thế. “Lá lành đùm lá rách.” Mình là phái mạnh thì tại sao phải ăn thua đủ với mấy chị em phụ nữ làm gì.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai có trách nhiệm. Đi làm xong là anh ta về nhả để ăn tối với vợ con. Dù thời gian ăn tối bên gia đình rất ngắn, nhưng anh ta biết rằng tất cả những sự thay đổi trong xã hội đều bắt đầu trong gia đình. Và tất cả những sự thay đổi trong gia đình đều bắt đầu bằng những bữa ăn tối. Đó là thời gian anh ta dùng để dạy con hoặc tâm sự với vợ về những hoài bão trong lòng mình.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai thật thà chất phát. Anh ta không thích thói dối, không thích ai nói dối và anh ta căm ghét sự gian dối. Anh ta gần như không thể nào nói dối và cũng không biết nói dối là sao. Anh ta chân thật nhưng không biết mình chân thật.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai được ăn học tử tế. Đúng, không phải ai cũng được ăn học đầy đủ. Nhưng những người dù không được ăn học đến nơi đến chốn cũng cư xử và ăn nói không khác gì một người trí thức. Anh ta rất nhẹ nhàng.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai lễ phép với ông bà và cha mẹ. Anh ta đã được dạy từ nhỏ rằng phải “kính trên nhường dưới.” Nếu anh ta là trai trưởng thì anh ta sẽ gánh phần nặng của công việc gia đình và che chở cho đàn em. Anh ta biết trách nhiệm của mình và sống theo chân lý đó.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai hiếm khi nào nhậu nhẹt. Anh ta chỉ nhậu khi ăn mừng gì đó với bạn bè chứ không có nhậu như ăn cơm. Anh ta biết rượu bia rất có hại và nó chỉ đốt tiền chứ chẳng giúp ích thì. Thay vì lãng phí công sức của mình vào những thứ vô bổ đó thì anh ta sẽ tích lũy cho vợ con và dành dụm cho gia đình.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai khiến tôi cảm thấy an toàn. Nếu họ thấy tôi bị cướp thì sẽ ngay lập tức đứng ra ngăn chặn. Đối với họ, đó là nghĩa vụ của một người nam nhi. Anh ta là cảnh sát nhưng không làm cảnh sát. Xã hội vì thế mà luôn an toàn vì có anh ta che chở.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai ham học hỏi. Anh ta lúc nào cũng đọc sách. Đọc sách là niềm đam mê của anh ta. Anh ta có thể trích thơ Nguyên Sa, Nguyễn Bính, Xuân Diệu và Hàn Mặc Tử. Đối với anh ta, văn học Việt Nam là một kho tàng và anh ta phải biết đến những tinh hoa đó.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai chăm chỉ và siêng năng làm ăn. Vì bản chất cần cù và thật thà nên anh ta dù chỉ là một anh chở xe lam nhưng cũng tích lũy đủ tiền để mua đất, xây nhà và làm ăn.
Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai khiến các cô gái Việt luôn cảm thấy mình được tôn vinh và tôn trọng. Anh ta tỏ tình rất thơ mộng và trí thức. Anh ta còn không dám nói tục dù chỉ một lời. Anh ta cũng không dùng những từ hết sức thô tục để miêu tả phụ nữ.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai sẵn lòng gia nhập quân lực để bảo vệ đất nước. Anh ta không mong sự oai hùng, anh ta cũng chẳng cần huân chương, anh ta cũng chẳng quan tâm đến phúc lợi. Anh ta đứng lên, anh ta xung phong và anh ta chiến đấu vì lý tưởng. Anh ta coi bản thân mình là một người bảo vệ tự do và đất nước. Đối với anh ta, đó mới là lý tưởng sống.

Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai mà tôi gọi là những anh hùng. Anh ta nhìn thật vĩ đại trong bộ quân phục. Đôi mắt anh ta nói lên tất cả. Anh ta sẵn lòng chết, anh ta sẵn lòng hy sinh vì đất nước. Những anh chàng đó là những người tôi gọi là những người hùng của đất nước. Dù trong thời chiến nhưng tôi luôn cảm thấy an toàn.

Các bạn không tin những gì tôi nói sao? Ngày xưa Việt Nam đã có những chàng trai lý tưởng, những chàng trai chính nghĩa, những chàng trai khiến tôi cảm thấy tự hào. Tôi không hề hoang tưởng. Tôi biết là ngày xưa đất Việt Nam đã có những chàng trai chính nghĩa như thế. Tôi biết, vì ông tôi, bác tôi và ba tôi là những người chính nghĩa như thế. Thời của họ là thời chiến tranh nhưng họ luôn sống thật và và lý tưởng. Họ biết rằng nhiệm vụ của đàn ông là phải đứng lên bảo vệ lẽ phải như bao thế hệ trước đã làm cho bản thân, cho gia đình và cho đất nước.

Nhưng bây giờ đất nước Việt Nam đã không còn những chàng trai như thế nữa. Bây giờ nước Việt Nam chỉ có những chàng trai hám nhậu, lười biếng, thụ động, vũ phu, gia trưởng và gian dối. Tôi không hề nói tất cả nhé, nhưng đa số là vậy. Xung quanh tôi là những người như vậy. Các bạn nam của Việt Nam à, đã đến lúc các bạn thức tỉnh và nhận ra trách nhiệm của mình là gì. Hãy sống vì lý tưởng thay vì vô phương hướng. Hãy sống vì tất cả thay vì bản thân. Đất nước này tồn tại đến ngày này là vì ngày xưa đất nước Việt Nam đã từng có những chàng trai thà chết chứ không khuất phục trước cường quyền. Đất nước Việt Nam đã từng có những chàng trai chính nghĩa như thế.
Còn bạn, bạn có phải là một chàng trai Việt Nam chính nghĩa không?

Ku Búa @ Cafe Ku Búa
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

“Người việt nam hèn hạ”: Một đoản văn làm sôi mạng xã hội

Image

Tác giả bài viết người việt nam hèn hạ, Cô Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là Giám đốc của một công ty Truyền thông ở Sài Gòn.
Trang mạng xã hội lại một lần nữa dậy sóng bởi bài viết ngắn của một cô gái rất trẻ nói về thực trạng đời sống xã hội cũng như tâm tính, văn hóa, thói quen ứng xử của người Việt Nam mà dưới ánh mắt của cô nó đáng được gọi là hèn hạ cùng với hai chữ Việt Nam không được viết hoa.

Thuyết phục

Bài viết dài nhưng thuyết phục và rất dễ gây tranh cãi nếu người đọc nó với tư duy của những năm tháng mà đất nước được tô đầy những màu hồng rực rỡ. Màu của chiến thắng, màu của lòng tự hào dân tộc, màu của cường điệu và đôi khi tự cho phép vượt cả sự thật để xoa bóp cơ bắp teo tóp của mình về mọi thứ, kể cả lòng nhân đạo và sự tự trọng cần thiết.

Bài viết có tên: “Người việt nam hèn hạ”, bắt đầu bằng một mệnh đề ngắn nhưng với sức mạnh của một trái bộc phá:

“Bài viết này sẽ không có một chữ việt nam nào được viết hoa. Bởi chúng ta có xứng đáng được trân trọng như vậy không? Không hề.”

Lần lượt từng vấn đề một, tác giả bảy ra dưới ánh sáng của chiếc đèn giải phẩu. Cô soi rọi những góc ẩn mà không ai muốn nhắc tới. Trước nhất, Hân Phan viết về thế hệ của cô, những người lớn lên 40 năm sau khi đất nước gom vể một mối:

“Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh nhân là chiến sĩ thời bình.” Cứt! Tôi ỉa vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.
Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang giữ đất.
Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia đình nó- nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”


Đọc tới đây chắc nhiều người trong chúng ta vẫn cho rằng cô gái này đang nói ai đấy chứ không phải mình….nhưng khoan đã, hãy bình tỉnh với những giòng kế tiếp. Tôi chắc rằng trong đó sẽ có chúng ta, kể cả tôi, người đang đọc thật kỹ từng con chữ để mong tìm ra có gì quá đà trong bài viết này không, thế nhưng tôi chỉ thấy mình là một cá nhân trong đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt.

“Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca, không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
Và khi họ chăm chắm vào tiền và sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.”


Tác giả bài viết này là Hân Phan, cô sinh năm 1979, tốt nghiệp Luật, đang là Giám đốc của 1 cty Truyền thông ở Sài Gòn. Sau một lúc vẽ ra khung cảnh thật đang xảy ra chung quanh mình, tác giả lặng lẽ than thở:

“Sao mà tôi sợ bọn người đó như thế?”
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân!


Image
Một cuộc cưỡng chế đập nhà xứ cũ của Đông Yên hồi năm 2014. Citizen photo

Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan.
Tôi sợ bọn chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội ngàn vàng.
Bọn này tiếp tay cho bọn con buôn cũng lưu manh không kém. Thế là chúng ta ăn thức ăn có độc mỗi ngày, con cháu chúng ta uống sữa độc mỗi ngày, chúng ta đi trên những con đường hiểm họa mỗi ngày, chúng ta tiêu dùng những gì chúng mang tới, chúng ban phát, với giá mà chúng ấn định, với mức thuế mà chúng muốn,… không còn một lựa chọn nào khác. Không biết làm gì khác, không có phản ứng gì khác! Vì chúng ta lương thiện.
Tôi nghĩ đến bọn này khi tôi đọc tin về tên bác sĩ lợi dụng lúc mẹ của bệnh nhi đi lấy giấy xét nghiệm, hắn hãm hiếp đứa bé mới 3 tuổi.
Tôi đọc tin ông bà chủ đánh trẻ làm công đến thương tật.
Tôi đọc tin một gã thanh niên có học chặt chém bạn gái mình thành từng khúc chỉ vì một chiếc xe máy và chút ít tài sản.
Tôi đọc tin bọn chủ… lơ xe vứt xác hành khách bị lèn chết giữa đường mà cả xe không ai phản ứng.
Tôi đọc tin nữ sinh phải ngủ với thầy giáo để được điểm tốt.
Tôi đọc tin người đi đường bị cướp, may mắn giật lại được túi tiền, nhưng túi rách, tiền bay ra, xung quanh thiên hạ xúm lại nhặt, nhưng không phải nhặt giúp, mà nhặt hết đi không chừa lại đồng nào. Thay vì bị 1 đứa cướp, anh ta bị cả con đường đè ra mà cướp… Còn rất nhiều tin.
Một dân tộc gì mà độc ác và hèn hạ thế? Dĩ nhiên không chỉ có mình tôi biết đau đớn vì những điều đó.”


Còn văn chương xã hội chủ nghĩa thì sao? Hân Phan không ngại chút nào khi lôi ra từng cuốn sách đóng mốc lên meo của chủ thuyết văn chương phải đạo, hay văn chương than khóc, cho chúng ta nhìn ngắm:

Chúng ta có cả một thứ to tát mà tôi tạm gọi là “nền văn chương than khóc.”
Trong những tác phẩm thi ca xuất bản từ khoảng 20 năm trở lại đây, tôi không dám nói mình đọc nhiều hay nghe nhiều, nhưng tôi cố gắng đọc, nghe, cố gắng tìm tòi, cố gắng tìm kiếm một tác phẩm nó xứng đáng làm cho tôi thấy dân tộc việt nam của tôi thực sự là “cần cù, nhân hậu, thông minh, kiên cường, bất khuất, đoàn kết thương yêu nhau,…” một cách đúng nghĩa.
– Loại mờ nhạt, rẻ tiền, xúc cảm vu vơ, vụn vặt, vô thưởng vô phạt.
– Loại có trăn trở, có suy tư, nhưng toàn đau đáu những nồi niềm xưa cũ, tương lai chả biết phải vứt đi đâu và vứt cho ai?
– Loại mạnh mẽ hơn, trực diện hơn, nhưng tầm vóc tác phẩm chỉ ở mức gẩy lên 1 tiếng đàn, rồi thôi!
Tinh thần chúng ta đang được nuôi dưỡng bằng những thứ chỉ đến mức đó thôi.”


Nút thắt của những điều mà tác giả vừa nói phải chăng chỉ do mô hình sai lầm là chủ nghĩa cộng sản hay do sự dung túng, lộng hành và tiếm quyền của người cộng sản? hay do xã hội đang run sợ trước họng súng đến nỗi không còn một phản ứng nào đáng được gọi là con người? Hân Phan thẳng thắn chỉ ra, chỉ một phần thôi, tuy rất lớn, và tất cả người Việt phải nhìn thấy trách nhiệm ấy thuộc về mình, từng người một. Tác giả viết:

“Vậy cái gì đã gây nên nông nỗi? Tôi không muốn tạo ra sự hiểu lầm là cái gì cũng do lỗi cộng sản.
Nhiều người rất cực đoan, nói ra cái gì sai, họ cũng đổ vấy hết cho cộng sản. Nhưng cộng sản tệ đến thế mà cai trị được chúng ta đến ngày giờ này, thì chúng ta cũng tệ không kém!
Tôi chỉ nghĩ đến một điều, cái gì đã làm cộng sản tồn tại lâu như thế?
Ngoài sự cấu kết quyền lực-quyền lợi để cùng bảo vệ lẫn nhau, cộng sản đã làm gì để chúng ta thành ra một dân tộc việt nam hèn hạ tự trên xuống dưới, từ già tới trẻ như ngày hôm nay? Ngoài sự mafia, côn đồ, trấn áp bằng sợ hãi, giáo dục một cách ngu dân ra, chúng còn làm gì nữa?”


Là một người tốt nghiệp trường luật, Hân Phan hiểu rõ mình đang nói gì khi chứng minh rằng đạo đức hỗ trợ pháp luật trong những ngóc ngách mà pháp luật không thể vói tới. Đạo đức, tiếc thay đã biến dạng thành khuôn mặt tươi cười của ác quỷ.

“Ai từng học luật đều biết, khi quy phạm pháp luật không điều chỉnh được, thì hành vi con người sẽ phải điều chỉnh bởi quy phạm đạo đức. Pháp luật không theo con người lên giường, vào toa-lét, xuống bếp. Nhưng đạo đức theo ta khắp nơi, tận trong ngõ ngách tâm hồn. Pháp luật cũng không ép tạo ra đạo đức. Chính sự vô thần vô thánh, không thừa nhận đức tin mà cộng sản triệt để nhồi nhét từ khi họ nắm được dân tộc này đã hun đúc ra những con người sẵn sàng bán thịt thối cho người ta ăn, đút sữa độc vào miệng con nít, chém mẹ ruột, giết con đẻ, …Vì những người này họ không sợ, hoặc họ tin rằng họ sẽ tránh được sự trừng trị của pháp luật. Khi pháp luật không trị được mà người ta không sợ luân hồi, không sợ quả báo, không sợ bị đày xuống địa ngục… thì họ còn sợ gì nữa? Việc gì mà họ không dám làm?”

Tác giả hỏi mình mà sức mạnh của nó làm cho hầu hết chúng ta phải thổn thức, tác giả viết:

“Tôi có cảm giác như mình đang sống giữa một bầy đàn hỗn loạn nhưng hoang vu, hỗn loạn về vật chất – nhưng hoang vu về tinh thần. Bạn có thấy như thế không?”

Và bây giờ là chúng ta, tất cả chúng ta, những người có trách nhiệm với ngôi nhà mang tên Việt Nam nhưng đang giương mắt nhìn ngoại bang cấu kết với bọn lãnh đạo làm mất dần đất nước, hay ít ra mất hẳn cái gọi là lòng yêu nước, vốn luôn bị lợi dụng trong các cuộc chiến tranh “thần thánh”.

“Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Ðông,” “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn,”… để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Ðĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại. Dựa hơi mà cũng không biết dựa hẳn bên nào cho trót. Lá mặt lá trái như thế bảo sao quốc tế nó không khinh?

Còn dân việt nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi, không cần nói nữa.
Và cả bọn hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”


Hân Phan thố lộ với chúng tôi bài viết đã xuất hiện cách đây nhiều năm, và mỗi lần nó ồn ào trở lại thì một lần gây tranh cãi. Cô cũng có ý định sửa lại nó nhưng sau vài năm sự mong muốn ngày một nhạt dần vì không có một dấu hiệu nào cho thấy một chút hy vọng, dù mong manh có thể thay đổi xã hội và con người Việt Nam.

“Thật ra nếu mà cháu sửa thì cái ý nó sẽ khác đi một chút chứ không phải là sửa từ ngữ, vì bài đó rất dài mà lúc đó còn lãng mạn, còn kỳ vọng nhiều thứ lắm nhưng bây giờ thực sự nó khó làm cho người ta hy vọng. Khi viết thì ý tứ bài đó nó có thể khác đi một chút.”

Khi được hỏi phản ứng của người đọc ra sao trước bài viết nặng ký như vậy, Hân cho biết:

“Trời ơi, người ta khen thì cũng có khen nhưng người ta vào người ta chửi cháu không còn gì hết! Nhưng cháu không có phản hồi ai hết vì những gì muốn nói thì mình đã nói hết rồi. Mình viết bài đó không phải để tranh luận, nếu có người suy nghĩ khác người ta không đồng ý họ chửi mình là thiếu giáo dục, không có tinh thần dân tộc…nhưng cháu nghĩ không cần thiết tranh luận với những người đó. Chuyện người ta nghĩ khác mình thì cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa thực ra cháu nghĩ là mình bị theo dõi lâu rồi, trong inbox hay trong mail cháu vẫn để đó cho họ đọc vì họ càng đọc thì càng thấy mình không có động cơ gì xấu hết mà mình chỉ muốn cho xã hội tốt hơn thôi nên kệ họ. Cháu có rất nhiều bạn bè làm an ninh làm này làm kia nhưng cháu vẫn coi mỗi người một con đường, mỗi người một chí hướng thì họ làm gì họ làm còn mình cũng không có ý nghĩ hằn học hay cái gì cũng đổ cho cộng sản…cho nên cháu không sợ. Việc gì phải sợ, sợ thì mình đã không viết rồi.”


Đóng bài giới thiệu này lại tôi nhận ra thêm một điều nữa về mình: Suốt cả bài viết mặc dù tác giả không hể viết hoa hai chữ Việt Nam, nhưng tôi lại thiếu can đảm để làm điều ấy. Có một cảm giác mong manh nào đó vẫn thiêng liêng lắm trong tiềm thức của tôi mặc dù biết rằng chính mình không xứng đáng để viết hoa hai chữ Việt Nam nữa.
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests