AI LÀ CHA ĐẺ CỦA CHƯƠNG TRÌNH DẠ LAN
NỖI TIẾNG MỘT THỜI CỦA ĐÀI PHÁT THANH QUÂN ĐỘI
12/08/2007
Kính gởi: Hai ông Huy Phương và Dương Ngọc Hoán
Thưa hai ông,
Tôi có việc phải đi xa vắng nhà 2 tuần lễ đến nay 29 tháng 7 năm 2007 mới về, xem email thấy bài viết của 2 ông có vẽ thắc mắc về đề tài do các ông đưa ra:
“AI LÀ CHA ĐẺ CỦA CHƯƠNG TRÌNH DẠ LAN NỖI TIẾNG MỘT THỜI CỦA ĐÀI PHÁT THANH QUÂN ĐỘI”?
Ông Huy Phương viết * Câu trả lời: - Đại Tá Trần Ngọc Huyến (xuống hàng ông viết tiếp)
- Ít nhất đã có hai vị Đại Tá tự nhận là chính mình khai sinh ra chương trình này.
Ông Huy Phương đọc email của ông Dương Ngọc Hoán, viết:
LTG. Tuần qua tôi có nhận được email của anh Dương Ngọc Hoàn, cựu Đại Úy, phục vụ tại Đài Phát Thanh Quân Đội từ năm 1965. Nội dung bức thư như sau:
“Anh Huy Phương ơi,
Tôi vừa xem xong chương trình “Paris By Night 88”, đặc biệt về nhạc sĩ Lam Phương, và buồn về chuyện “đất nước nhiễu nhương” có người nhãy ra vỗ ngực là đã làm ra chương trình Dạ Lan trên đài Quân Đội, rồi bịa đặt ra đã dùng nhạc Lam Phương trong chương trình này như thế nào cho công tác “địch vận” (trong khi ai cũng biết Dạ Lan là một chương trình “binh vận”).
Qua đây, ai muốn nói trước đây mình làm gì cũng được, chẳng nể nang gì ai, chẳng sợ có người phán xét lời nói của mình. Phải chi những người xem chương trình này đều được đọc bài viết của anh về chương trình Dạ Lan để biết thật giả ra sao ?
Vài hàng thăm anh chị,
Thân mến, Hoán”
Ông Huy Phương viết tiếp: “Vì cho cả người sống (anh chị em phục vụ trong Đài Quân Đội như Phạm Văn Thúy, Anh Ngọc, Đan Thọ, Dương Ngọc Hoán...) và người chết (Đại Tá Trần Ngọc Huyến, Trung Tá Lê Đình Thạch), bài báo này buộc phải đăng lại . (Huy Phương)
Bài viết của ông Huy Phương và Dương Ngọc Hoán dài trên 6 trang giấy có chỗ đúng chỗ sai, đại cương ông nói những hiểu biết của ông về Đại Tá Trần Ngọc Huyến, khen ngợi Đại Tá Trần Ngọc Huyến “người có bằng Cử Nhân Văn Chương trước khi vào lính (xin nói thêm với ông HP cử nhân Pháp) làm việc táo bạo và khôn ngoan, phải nói ông là người có sáng kiến và dám làm” nhận định này của ông HP có phần đúng, nhưng khi ông viết “Đại Tá Trần Ngọc Huyến chính ông là người thay đỗi hoàn toàn đường lối chiến tranh tâm lý của Quân Đội” là không đúng, vì Đại Tá TNH làm việc tại Nha CTTL /BQP không được lâu mà phải kiêm thêm nhiều chức vụ như: Giám Đốc Báo Chí Phủ Thủ Tướng và các công tác chính trị khẩn thiết cấp Quốc Gia do Đại Tướng Nguyễn Khánh là Thủ Tướng giao phó, được ít lâu có sự bất đồng chính kiến với Đại Tướng Nguyễn Khánh nên Đại Tá TNH phải ra đi...lên vùng 2 Chiến thuật (lý do không hiểu hai ông DH và HP có biết không chớ tôi thì biết rất rỏ, vì hầu hết mọi việc tốt hay xấu xãy Đại Tá TNH đều nói lại cho 2 người làm việc thân cận nhất của ông lúc bấy giờ, đó là: Trung Tá Nguyễn Vĩnh Nghi và tôi Thiếu Tá Nguyễn Văn Nam (trước 1975 Trung Tá N.V.Nghi là Trung Tướng Tư Lệnh Quân Đoàn IV).
Đại Tá Trần Ngọc Huyến đang làm Lãnh Sự tại Hồng Kông, ông Huy Phương viết: cũng không biết vì lý do nào, sau đó Đại Tá Trần Ngọc Huyến lại được triệu về giao chức vụ Thứ Trưởng Bộ Thông Tin kiêm Giám Đốc Nha Chiến Tranh Tâm Lý ? Chắc ông Huy Phương chưa biết nên mới viết như vậy, người biết nhiều về tài năng của Đại Tá TNH không ai khác hơn đó là Đại Tướng Nguyễn Khánh. Hai người đã mến tài lẫn nhau, chính Đại Tá TNH cũng đã có lần nói với tôi và một số các sĩ quan khác tại Nha CTTL, các Tướng lãnh VNCH của mình đánh giặc gan lì và giỏi phải kể đến Tướng Nguyễn Khánh và Tướng Đỗ Cao Trí.
Một sĩ quan thao lược và đa tài như Đại Tá TNH thật khó tìm thấy trong Quân Đội, ông đã làm được rất nhiều việc quan trọng cho Quân Đội, nhưng nếu giao phó cho công tác “chính trị” mà ông thấy không thích hợp, hoặc chưa đúng lúc đúng thời, thi hành không mang lại kết quả thì ông nhất quyết chối từ dù phải bị cấp trên đối xử ra sao! Đó là đức tính cương trực đáng kính của Đại Tá TNH.
Có đoạn ông HP viết về Đại Tá TNH: “Ông cũng là một sĩ quan có văn hóa, lương thiện, có đầu óc cầu tiến, nhưng chắc chắn con người không tránh khỏi đôi chút kiêu hãnh nhất là đối với những tướng tá kém cỏi nhưng đầy quyền lực trong thời đại của ông, tác phong và kiến thức của ông trong quân đội đáng lẽ còn đưa ông tới những cấp bậc chỉ huy và tham mưu cao hơn, nhưng ông là người bất phùng thời, bị trù dập, chỉ mang tới cấp bậc Đại Tá là cùng,
Dư luận cho rằng ông không lên cấp Tướng được là vì ông là sĩ quan trừ bị và không chịu vào hiện dịch. Nhưng khi thấy một sĩ quan cấp Đại Tá bị đày ra chiến trường với cái chức vụ kỳ quái được Bộ Tổng tham Mưu phong cho là “quan sát viên chiến trường” phải xuống tới cấp Tiểu Đoàn Bộ Binh, thì người ta phải hiểu rằng ông đã bị chèn ép như thế nào ?.......
Đoạn nhận định này ông HP viết không sai hẳn mà cũng không đúng hoàn toàn như:.”con người ông không tránh khỏi đôi chút kiêu hãnh nhất là đối với những tướng tá kém cỏi nhưng đầy quyền lực trong thời đại của ông”...Đại Tá TNH là người có đức tính cao cả và rộng lượng, không phải ông bất mãn vì trong thời đại của ông có những Tướng, Tá kém cỏi mà đầy quyền lực, bởi vì ai ai cũng biết thời đại nào mà lại không có những trường hợp như vậy ! Nên nói thẳng ra và đúng với sự thật để ông HP biết: trong giai đoạn đó chỉ có ông Nguyễn Cao Kỳ và ông Trần Ngọc Huyến là hai người có mối bất đồng và bất hòa quá lớn không thể giải quyết được...và Đại Tá TNH đã cho Trung Tá Nguyễn Vĩnh Nghi và tôi biết trước, ông sẽ xin giải ngũ.
Ông HP viết tiếp: ”nhưng ông là người bất phùng thời, bị trù dập, chỉ mang tới cấp bậc Đại Tá là cùng ” đoạn này cũng không đúng, đâu phải Đại Tá TNH vì sợ bị trù dập chỉ mang tới cấp bậc Đại Tá là cùng nên ông phải xin giải ngũ ! Ông HP viết tiếp: ”và ông không lên cấp Tướng được là vì ông là sĩ quan trừ bị và không chịu vào hiện dịch.... lại càng không đúng, mặc dầu ông HP chưa phục vụ nhiều năm trong quân ngũ nhưng chắc ông cũng biết không bao giờ có việc thượng cấp muốn phong Tướng cho thuộc hạ là Đại tá thì phải hỏi trước ông Đại Tá có chịu vào hiện dịch hay không rồi mới phong Tướng, nếu đây chỉ là dư luận thì thuộc vào loại dư luận bá láp, ông HP không nên tin và cũng không viết lại.
Ông DH và ông HP là người trẻ có học thức, có văn hóa nên mới được thuyên chuyễn về làm việc tại Nha CTTL/BQP vào thời kỳ đó, các ông gặp được Đại Tá TNH người biết trọng nhân tài, nên các ông quý mến là phải, có điều các ông vào làm việc ngay với chương trình Dạ Lan đã có sẳn, nhưng không tìm hiểu sâu xa hơn vì sao có chương trình này, có từ lúc nào, tại sao gọi là Dạ Lan mà không gọi bằng tên nào khác ? có nghĩa là các ông chỉ biết một không biết hai, chưa biết đến mười mà lo đi phê bình chỉ trich người ?
Đây là chi tiết và sự thật: Sau biến cố tháng 11/63 rồi đến cuộc chỉnh lý năm 1964, tinh thần quân nhân các cấp bị sa sút đáng ngại, ngoại trừ những người có tham gia vào cuộc chính biến thắng lợi thì vui, thảm bại thì buồn ! Đa số những quân nhân khác đều hoang mang và giao động, không biết rồi đây đất nước sẽ ra sao, cuộc chiến sẽ đi về đâu ? Lúc bấy giờ tôi mang cấp bậc Thiếu Tá, không lớn mà cũng không nhỏ lắm, nhưng các cuộc biến động nói trên tôi đều không tham gia và không thiên về bên nào, chỉ lo thi hành 2 nhiệm vụ Quân Đội giao phó:
1) Chánh Sự Vụ Sở Địch Vận, hoạt động Công Tác Đặc Biệt (ẩn danh Sở C), 2) kiêm nhiệm, Trưởng Khối Tình Báo Tâm Lý Chiến, thi hành công tác đặc biệt cho cả 3 lãnh vực: Quân, Dân và Địch Vận. Tôi giữ nhiệm vụ này từ thời Đệ Nhất Cộng Hòa do Thiếu Tướng Trần Tử Oai làm Giám Đốc Nha CTTL /BQP, sau biến cố 63 và 64 có nhiều vị Giám Đốc đi qua rồi mới đến Đại Tá Trần Ngọc Huyến và Trung Tá Nguyễn Vĩnh Nghi từ Trường Võ Bị Quốc Gia Dalat về giữ chức vụ Giám Đốc và Phó Giám Đốc.
- Trong một buổi họp mặt bất thường vào khoảng tháng 6/1964 tại Nha CTTL gồm có: Đại tá Trần Ngọc Huyến Giám Đốc, Trung Tá Nguyễn Vĩnh Nghi Phó Giám Đốc, Thiếu Tá Lê Đình Thạch CSV Sở Kỷ Thuật, Thiếu Tá Lê Văn Tâm CSV Sở Kế Hoăch, Thiếu Tá Đỗ Sinh Tứ CSV Sở Hành Chánh, Thiếu Tá Nguyễn Văn Nam CSV Sở Địch Vận và KTB/TLC, Thiếu Tá Phạm Văn Sơn CSV Sở Tài Liệu Quân Sử,
Trung Tá Cao Đăng Tường Chi Huy Trưởng Trường Cán Bộ TLC, và Đại Úy Nguyễn Văn Lý Chánh Văn Phòng của Đại Tá Giám Đốc.
- Đại Tá Trần Ngọc Huyến, Chủ tọa nói tổng quát về tình hình chính trị và quân sự, sau phần báo cáo công tác của các Sở thuộc Nha, Đại Tá TNH nói đến tinh thần binh sĩ rất sa sút và nhấn mạnh rằng: bằng mọi cách chúng ta (tức Nha CTTL, về sau Cục TLC) phải tìm phương thức thích nghi để nâng cao tinh thần chiến đấu của chiến sĩ ngoài tiền tuyến...
Trong buổi họp tham mưu quan trọng như thế này, mọi người không thể lạc quan trước tình trạng khẫn thiết nên tất cả đều chú trọng đến việc tăng cường viết bài hướng về binh sĩ để phát thanh trên đài Tiếng Nói Quân Đội. Thiếu Tá Tâm CSV Sở Kế Hoặch, sốt sắn tình nguyện viết thật nhiều tài liệu “binh vận” để phát cho quân nhân các cấp và xin thượng cấp chỉ thị cho các đơn vị tổ chức học tập thường xuyên cho các HSQ và binh sĩ...
Ngày hôm ấy, lòng tôi bồi hồi lo lắng, phải nghĩ ra diệu kế đặc biệt nào để giải quyết bài toán khó này, việc tăng cường viết bài làm tuyên vận hay mở chiến dịch tổ chức đi thuyết giảng tại các đơn vị chiến đấu thì cũng tốt, nhưng rất tốn kém và mất nhiều thời gian, mà không chắc nắm được kết quả mong muốn ? Cán bộ TLC đi nói chuyện được một thời gian rồi cũng sẽ nhàm chán ? Vã lại, nhiệm vụ của tôi phải làm cái gì đặc biệt vì là Sở Công Tác Đặc Biệt, có thể nói “Sở C” từ thời Đệ Nhất đến Đệ Nhị Cộng Hòa đều được các vị Giám Đốc Nha CTTL/BQP, về sau là Cục Trưởng Cục Tâm Lý Chiến và Tổng Cục Trưởng Tổng Cục CTCT, đặc biệt lưu tâm giúp đở cho cả 3 lãnh vực công tác: Quân vận, Dân Vận và Địch Vận, có cả những công tác chìm, Kín và Bí Mật. Khi nói đến công tác chìm “Đen và Xám” (action clandestine) là cả một công trình lớn lao và nghiêm túc, những người trong cuộc đều biết phải có được sự giúp đở phương tiện của các cơ quan tình báo bạn (CIA) thì các hoạt động mới mong đem lại hiệu quả tốt đẹp.
Hai (2) ngày sau buổi họp tôi trình một sáng kiến.
Tôi trình (riêng) lên Đại Tá Giám Đốc 2 dự án chương trình phát thanh đặc biệt:
1) Dự án chương trình phát thanh với chủ xướng “Trắng” (Mỹ gọi là Sponsor, tên sẽ đặt sau).
2) Dự án chương trình phát thanh với chủ xướng “Xám” (Sponsor tên sẽ đặt sau)
1) Để thực hiện dự án chương trình phát thanh “Trắng” tôi xin kể lại cho Đại Tá TNH nghe câu chuyện lúc tôi lên 12 tuổi (1944-45) thời Đệ II Thế Chiến quân Nhật chiếm đóng tại Việt Nam, nhà tôi ở Phú Nhuận bên kia vách tường rào của biệt thự lớn, sau này là cơ sở quận Tân Bình, khi quân Nhật chiếm đóng lấy nơi này làm căn cứ quân sự. Chị tôi (mẹ của ca sĩ Kim Loan) có mở một ăn quán nhỏ, hàng ngày quân Nhật đến ăn uống, có những buổi chiều rạng tối độ 7 giờ, một tên sĩ quan Nhật rút ra từ cây gươm dài phóng lưỡi cắm xuống đất rồi vặn nút ở tay cầm của cây gươm, để cho quân lính nghe tiếng nói và nhạc của Nhật, sau vài lần mọi người biết đó là máy thu thanh (radio) nghe chương trình phát tuyến tiếp vận từ Đông Kinh có tên “Rose du Tokyo” cô gái nói tiếng Nhất và những bản nhạc Nhật, lúc nghe Radio thấy mấy tên lính Nhật vui vẽ, thích thú, thay đỗi hẳn bộ mặt, về sau này khi vào Quân Đội tôi mới biết đó là chương trình binh vận (hay quân vân) tiếng nói của các cô gái hậu phương đến với những anh trai tiền tuyến. Ngoài ra tôi được biết đài này còn phát thanh một chương trình khác nữa, một cô gái Mỹ XNV tiếng Anh cho chương trình “Tuyên vận” nhầm vào đối phương, quân đội Anh + Mỹ trong vùng Á Châu Thái Bình Dương...
Tôi đề nghị Đại Tá Giám Đốc cho thực hiện chương trình “binh vận” đặc biệt hướng về QL/VNCH, đồng thời yêu cầu cơ quan truyền tin Quân Đội thực hiện số lớn Radio phát cho các đơn vị tác chiến, để lôi kéo sự chú ý của chiến sĩ tiền tuyến, dĩ nhiên sẽ có sự kiểm soát của các cấp chỉ huy, chỉ được phép mở đài trong những giờ phát thanh của chương trình, vừa đủ nghe chớ không làm trở ngại trong lúc hành quân.
Trong lúc tôi kể chuyện thì Đại Tá TNH cũng phụ họa nói thêm nhiều ý kiến bổ túc vì ông cũng đã có biết qua các chương trình này và tinh thần tác chiến dũng cảm đáng khen ngợi của Hoàng Quân Nhật.
2) Tôi trình tiếp dự án phát thanh chương trình “Xám” chủ xướng (sponsor) là tập thể “Kháng Chiến Quân Mùa Thu” những người miền Nam tập kết ra Bắc sau Hiệp Định Geneve 1954 (xin được miễn nói chi tiết) chương trình phát thanh 7 ngày trong tuần, thời gian 3 tháng đầu mỗi ngày 2 giờ, từ 7 giờ chiều đến 9 giờ tối. Nếu có kết quả tốt số giờ sẽ gia tăng. Phương tiện phát thanh xử dụng đài phát thanh di động sẳn có, với máy phát tuyến cực mạnh đặt trên chiếc xe Camion loại lớn, hiện đậu trong vòng rào của “Sở C”(Khối TB/TLC) phía trái của Nha CTTC/BQP, gần cầu Thị Nghè. Đài này được thiết kế hệ thống giây trời điều hướng (antenne dirigée). Nếu được Đại Tá Giám Đốc chấp thuận dự án chương trình “Xám” này tôi sẽ xin phương tiện từ cơ quan bạn (CIA) để thực hiện.
Sau hơn 1 giờ trình bày chi tiết của cả 2 dự án chương trình, Đại Tá Giám Đốc quyết định chọn dự án phát thanh chương trình “Trắng”, ông nói trong tình thân mật: “OK Anh chọn dự án “Trắng“ này và phát thanh trên hệ thống đài Quân Đội, “Cùi” Nam lo tuyễn người và sắp xếp mọi việc trình lại Anh sau”.
Vì sao chương trình binh vận đặt tên Dạ Lan ?
Song song những công tác tăng cường phát thanh với chủ đề “Lính” trên đài Quân Đội, những tài liệu “binh vận” do Sở Kế Hoặch của Thiếu Tá Tâm viết ra gởi đến các đơn vị..., tôi “Sở C”lo việc thực hiên dự án phát thanh chương trình “Trắng” Đại Tá Giám Đốc vừa phê chuẩn.
Nhìn lại dưới sự điều hành của tôi, hiện đang có tất cả 3 chương trình phát thanh đặc biệt hàng ngày: một (1) chương trình phát thanh trên đài di động đặt tại Sở C gần cầu Thị Nghè, và hai (2) chương trình phát thanh đặc biệt tại đài Đồng Hà, một hướng ra miền Bắc vùng từ Hà Nội đến Hải Phòng, một hướng khác dọc vùng cao nguyên biên giới Hoa-Việt về phía Tây Bắc. Đài phát thanh Đồng Hà ban ngày phát thanh chương trình Trắng, tiếp vận đài Quân Đội từ Saigon, loan những tin tức sinh hoạt có tánh cách địa phương. Ban đêm phát thanh 2 chương trình đặc biệt “Đen, Xám” thu âm từ Saigon (Sở C) phát đi 2 hướng như đã nói trên.
Nói về số nhân viên: lấy tin từ hiệu thính đài, điểm báo, làm bản tin, biên tập, đánh máy, xướng ngôn, phiên dịch, thủ kho, hồ sơ...tất cả nhân viên dân chính trên dưới 40 người (không kể số quân nhân cơ hữu)
Nay thêm một chương trình phát thanh thứ tư nữa cũng không thấy khó khăn gì, để hình thành nhanh chóng lúc ban đầu chỉ cần mỗi người đóng góp phụ trội từ 10 đến 15 phút /ngày là xong. Tôi chỉ cần tuyễn dụng người XNV có giọng đọc và nói hấp dẫn, thật sự yêu nghề để làm lâu dài, số nhân viên trả lời thư tín thay cho cô Dạ Lan, vì tên Dạ Lan sẽ ngày một gắn bó với anh em binh sĩ khắp nơi đặc biệt ngoài tiền tuyến.
Trong chuyến thăm viếng định kỳ mỗi Tam Cá Nguyệt tại đài Đồng Hà, vào khoảng tháng 6/1964 lần này tôi đi thăm đài cùng đi có Thiếu Tá Lê Văn Duyên, kỷ sư Vô Tuyến từ Pháp về làm Phụ tá Kỷ thuật cho CSV sở C, đặc trách công tác đặt máy phát tuyến, thiết kế antenne định hướng cho chương trình các nơi...
Tình cờ trong lúc dùng cơm trưa tại đài do Đại Úy Duy Phạm quản đốc đài thết đải, Thiếu Tá Duyên và tôi phấn khởi khi nghe giọng đọc và nói của cô xướng ngôn viên trên đài thật êm ái, tha thiết, triều mến... Tôi hỏi Đại Úy Duy về tên họ, lý lịch và gia cảnh của cô, được ông cho biết cô tên Nguyễn Thị Lan thường gọi là Xuân Lan, độc thân vui tính, siêng năng làm việc, viết tay chữ rất đẹp... Tôi nói qua dự án thành lập chương trình phát thanh “Trắng” tại đài Quân Đội hướng về chiến sĩ tiền tuyến cho Đại Úy Duy nghe và xin ông cho tôi được đưa cô Lan về Sở C làm việc tại Saigon. Vì nhu cầu cấp thiết Đại Úy Duy đành phải cho cô thuyên chuyễn, với điều kiện cho thu dụng ngay người thay thế. Đại Úy Duy cũng cho biết có cô Nguyễn Thị Duệ, ghi danh xin làm XNV tại đài, cô Duệ có giọng đọc rất hay có thể thay thế cô Lan để sớm vào Saigon trình diện. Tôi chấp thuận ngay đề nghị này của Đại Úy Duy Quản đốc đài.
Xong phần xướng ngôn của cô Lan trên đài, tôi có gặp cô và cho biết ý định mời cô vào Saigon cộng tác với chương trình mới đang thành lập. Cô Lan vui mừng nhận lời ngay, cô cho biết đang có người bà con gọi vào Saigon tìm việc làm để được gần gia đình, cô đang có ý định xin về Saigon, đây quả thật là dịp may.
Trở về Saigon tôi trình lại sự việc lên Đại Tá TNH, sau khi thảo luận tôi xin đặt tên chương trình “binh vận” đặc biệt này là chương trình “Dạ Lan”, có nghĩa là Hoa Lan nở về đêm. Đại Tá Giám Đốc chấp thuận ngay, độ 3 ngày sau cô Lan vào Sở C, tôi đưa cô đến văn phòng trình diện Đại Tá Giám Đốc, Đại Tá rất vui vẻ tiếp nhận cô.
Chương trình Dạ Lan nhanh chóng thành công làm vui lòng tất cả mọi người, mỗi ngày nhận rất nhiều thư của anh em chiến sĩ từ các đơn vị xa xôi gởi về, Đại Tá Giám Đốc chỉ thị cho chúng tôi (Khối Kỷ Thuật và Khối Tình Báo/TLC) chọn người trả lời thư tín không thể để cho một lá thơ nào đến mà không có hồi âm.
Trong tạm thời Khối tình báo/TLC luân phiên gởi đến đài Quân Đội 3 sĩ quan trẻ xuất thân từ trường Võ Khoa Thủ Đức là nhà thơ Chinh Yên tức Đại Úy Danh, Đại Úy Thịnh và Đại Úy Minh trả lời thư tín, cho đến khi đài có người thay thế, sau đó có thể ông DH và HP về làm việc tại đài trong khoảng thời gian này...
Chương trình Đồng Minh Vận.
Sau khi thành công chương trình binh vận qua tiếng nói Dạ Lan, Đại Tá TNH gọi tôi đến họp riêng, ông chỉ thị tôi giao hẳn chương trình Dạ Lan cho đài Quân Đội kể cả việc trả lương cho cô Nguyễn Thị Lan (Xuân Lan) sở C cũng không phải đảm trách nữa để cho Khối Kỷ Thuật và Khối Hành Chánh lo liệu.
Đại Tá TNH có chỉ thị mới cho tôi, phải lo tổ chức thêm một chương trình phát thanh nữa, (tương tự như chương trình Dạ Lan) nhưng mà cho công tác “Đồng Minh Vận” có nghĩa là cô gái hậu phương Việt Nam nói tiếng Anh dùng tâm lý vận động tinh thần chiến đấu chống Cộng của các anh lính Mỹ và Đồng Minh mỗi lúc tham chiến càng đông trên chiến trường Việt Nam.
Một lần nữa tôi mở đầu việc tổ chức chương trình phát thanh bằng Anh ngữ trên đài Quân Đội QL/VNCH
Thoạt tiên Sở C (Công Tác Đặc Biệt) hợp tác với cơ quan “TB/Mỹ”.Về nhân sự phía cơ quan TB/Mỹ gởi đến một (Nam) XNV đó là Trung Úy Williams, phía Sở C thu dụng một (Nữ) XNV tiếng Anh cho chương trình “Đồng Minh Vận” một cô gái trẻ đẹp, duyên dáng, hiền thục, tiếng nói trong trẻo, 20 tuổi, nói và viết thông thạo Anh và Việt ngữ, cô tên Phạm Trúc Diệp, còn có cái tên Mỹ “Denise Pham”, là con gái lớn (cô còn có người em gái kế) cả 2 chị em trẻ đẹp này là con người bạn thân của tôi tên Xuân Phạm Thiếu Tá phục vụ nơi Cơ quan Trung Ương Tình Báo /VNCH. tại Saigon.
Chương trình “Đồng Minh Vận” phát thanh vào mỗi buổi sáng nên tôi đặt cho nó cái tên là chương trình “Mai Lan” có nghĩa là Hoa Lan nở vào buổi sáng (tương tự như trước đây lấy tên chương trình “Dạ Lan” có nghĩa là Hoa Lan nở vào ban đêm). Chương trình Mai Lan “Đồng Minh Vận” cũng nhanh chóng thành công, hàng ngày có rất nhiều thư gời về từ các chiến sĩ Hoa Kỳ và Đồng Minh đang chiến đấu chống Cộng trên chiến trường Việt Nam.
Cô Mai Lan ngoài việc xướng ngôn vào mỗi buổi sáng trên đài Quân Đội, cô trở về Sở C cùng với Đại Úy Minh, làm công tác phiên dịch các bài viết từ “Việt ngữ” ra “Anh ngữ” của các chương trình phát thanh đặc biệt “Đen, Xám”. Cô Mai Lan và Đại Úy Minh lúc đầu gặp phải trở ngại vì còn yếu sinh ngữ trong việc phiên dịch những từ ngữ quá khó khăn ở các bài viết phát thanh Việt ngữ, nên tôi đến nhờ và được sự chấp thuận của ông Phạm Thái, đương nhiệm Bộ Trưởng Bộ Thông Tin VNCH, hàng tuần dành một số giờ dạy kèm cho 2 môn sinh Minh và Mai Lan, nhờ tinh thần giúp đở của ông Bộ Trưởng nên chỉ nhận thù lao tượng trưng (ông Bộ Trưởng Phạm Thái nguyên là giáo sư Anh Văn rất nỗi tiếng tại Saigon).
Chương trình Mai Lan hoạt động gần 1 năm tôi được lệnh chuyễn giao toàn bộ công tác và nhân viên cho đài Quân Đội. Trung Úy Williams sắp mãn hạn phục vụ tại Việt Nam đang chuẩn bị về Mỹ, đài Quân Đội lo tìm người thay thế...
Những bản nhạc của nhạc sĩ Lam Phương có dùng vào chương trình Dạ Lan hay không ? Ô. Nguyễn
Văn Nam trả lời cuộc phỏng vấn trên chương trình “Paris By Night 88” có đúng sự thật hay không ?
Ông Huy Phương vịnh vào email của ông Dương Ngọc Hoán gởi đến để làm vi chứng, và viết:“Sở dĩ tôi nêu chuyện này lên là để nói với cựu Đại Tá Trần Văn Nam (thời 1964 ông là Thiếu Tá, Trưởng Khối Tình Báo (địch vận) không có liên hệ gì đến chương trình Dạ Lan là “binh vận” đúng như anh Dương Ngọc Hoán đã nói là việc phát nhạc trên đài nếu có là do các ông chủ nhà xuất bản, băng đĩa lo liệu, không cần ai ở Nha Chiến Tranh Tâm Lý hay Cục Tâm Lý Chiến phải đi năn nĩ nhạc sĩ Lam Phương bằng lòng cho chương trình Dạ Lan chạy nhạc như thế. Đề cao ông Lam Phương như thế là quá đáng và hoàn toàn sai sự thật”.
Qua năm hàng chữ phía trên do ông HP viết đã cho người đọc thấy rỏ ông HP là người rất giản dị nhưng thiếu chững chạc, hay nói một cách khác là người bộc trực nhưng có tánh bốc đồng, nghe sao nói lại vậy, nghĩ thế nào viết lại thế ấy, không suy xét, không tra cứu, ngay cả tên những người trong cuộc ông cũng viết sai ? Đải phát thanh Quân Đội đâu phải đài thương mại mà các ông chủ nhà xuất bản hay băng đĩa tự tiện đưa nhạc bản vào cho chạy ? lẽ tất nhiên ông sẽ phải nhận trách nhiệm về những sai lầm của ông ! Đến một lúc nào đó người ta không còn tin ông nói, không đọc bài ông viết ?
Ông HP cho biết sở dĩ ông nêu lên câu chuyện chương trình Dạ Lan này là muốn nói với tôi Nguyễn Văn Nam, là Trưởng Khối Tình Báo (địch vận) không có liên hệ gì đến chương trình Dạ Lan là “binh vận”
Ông HP nói như vậy là không hiểu biết tài lãnh đạo và chỉ huy của Đại Tá Giám Đốc.Tổ chức và điều hành là hai việc làm khác nhau. Đại Tá TNH ra lệnh cho Sở C thi hành công tác đặc biệt tổ chức nhanh chóng chương trình phát thanh Dạ Lan “Binh Vận” và chương trình phát thanh Mai Lan “Đồng Minh Vận” phát tuyến xong tốt đẹp rồi giao lại cho Khối Kỷ Thuật điều hành vì đài Quân Đội trực thuộc Khối Kỷ Thuật.
Cương vị của Đại Tá Giám Đốc là ra lệnh và kiểm soát việc thi hành của nhiều kế hoặch và nhiều chương trình chớ ông không bao giờ háo danh nghĩ rằng khi chương trình nào thành công thì tự xưng mình là Cha đẻ của chương trình đó như những kẻ thấp kém nghĩ sai cho ông như vậy. Cũng như ông Nguyễn Văn Nam là CSV sở Công Tác Đặc Biệt người nhận chỉ thị trực tiếp của Đại Tá Giám Đốc tổ chức 2 chương trình Dạ Lan, Mai Lan và biết bao nhiêu kế hoặch, chương trình khác từ nhiều năm qua, ông cũng không bao giờ nghĩ rằng chương trình nào thành công thì đứng ra vỗ ngực, xưng tên là chính mình làm việc đó !
Vì sao đã 32 năm qua không có ai nhắc đến chương trình Dạ Lan trên đài phát thanh hay báo chí, mà nay lại có cuộc phỏng vấn ông Nguyễn Văn Nam trên chương trình “Paris By Night 88”để rồi có chuyện kẻ nói qua người nói lại tạo không khí bất hòa vì câu chuyện rất hết sức trẻ con ?
Đặt ra câu hỏi trên để thỏa mãn một số đông khán thính giả có cùng quan điểm ôn hòa, tôi viết lên bài này để hỏi hai ông Huy Phương và Dương Ngọc Hoán, vì sao không tìm gặp nhau hoặc điện thoại cho nhau để trao đổi hiểu biết tìm sự thật mà vội cho lên mạng lưới và đăng trên báo để tạo nên mối bất hòa vô ích ?
Như tôi đã nói trên ông HP là người bộc trực nghĩ sao viết lại vậy, nên ông quên rằng thời gian bắt đầu thành lập chương trình Dạ Lan và thời gian các ông HP và DH điều hành chương trình Dạ Lan khác nhau. Cũng như phương thức xử dụng nhạc trên đài cho các chương trình phát thanh trước và sau cũng khác biệt. Những ca sĩ, nhạc sĩ sáng tác và nhạc sĩ làm việc tại đài Quân Đội kỳ cựu như: Anh Ngọc, Nhật Bằng, Xuân Lôi, Xuân Tiên, Nguyễn Đức, Trần Thiện Thanh, Lam Phương, Nguyễn Văn Đông, Nguyễn Hữu Thiết, Song Ngọc..v..v...
Vào nhưng năm 1962, 1963 có nhiều nhạc sĩ sáng tác, các nhà xuất bản, nhất là các nhạc sĩ quân đội thường hay móc nối với vị Quản đốc, nhạc sĩ chơi đàn và những nhân viên làm việc tại đài để được đưa nhạc của mình phát thanh nhiều lần mục đích để cho thính giả nghe quen tai, thích nhạc rồi đi mua bản nhạc đó.
Bởi vậy, có nhiều bản nhạc được phát đi phát lại nhiều lần nghe nhàm chán mà cũng cứ vẫn tiếp tục cho chạy. Nhân viên tại đài ghi lại những lần phát thanh của từng thân chủ gởi bản nhạc cho chạy để rồi hàng tuần Thứ Bảy hay Chủ Nhật hẹn nhau tại nhà hàng Thanh Thế gần chợ Bến Thành (Saigon) để thanh toàn sổ sách...Thời gian dài, những bất công xảy ra vì kẻ được người không nên có rất nhiều thơ rơi tố cáo đến tay Thiếu Tướng Trần Tử Oai, Giám Đốc Nha CTTL. Sở C đảm trách An Ninh Tình Báo của Nha, Thiếu Tướng Giám Đốc chỉ định tôi thụ lý điều tra nội vụ. Tôi còn nhớ rỏ kết quả điều tra 3 nhạc sĩ gởi nhạc cho chạy nhiều nhất nhưng không tìm được tang chứng mờ ám, đó là: NS. Trần Thiện Thanh, Nguyễn Văn Đông và Song Ngọc. Vì là lần đầu tiên việc này đỗ bễ ra nên tôi đề nghị cảnh cáo, Thiếu Tướng chấp thuận và tôi liên lạc từng người để thông báo. Thời gian không lâu lại có việc thưa kiện lẫn nhau giữa hai Nhạc sĩ Song Ngọc và Nguyễn Văn Đông, nội vụ kết thúc qua nhiều phiên tòa.
Bởi những rối rấm như vậy nên việc phát thanh trên đài được thượng cấp đặc biệt chú ý. Vào năm 1962 chưa có chương trình “Chiêu Hồi” mà chỉ có chương trình “Địch Vận”, từ sau ngày Đại Úy Nguyễn Bé (trước 1975 là Đại Tá) xin được về Chiêu hồi, với những đề nghị đứng đắn và giá trị của anh được thượng cấp chấp thuận cho mở ra Trung Tâm Huấn Luyện Chiêu Hồi ở Thị Nghè do Thiếu Tướng Trần Tử Oai làm Giám Đốc, sau đó Chánh Phủ có thêm Bộ Chiêu Hồi hoạt động đến tháng 4/75. Thời gian này tôi đảm trách phần lớn chương trình Địch Vận và Chiêu Hồi, tôi có chọn một số bản nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông và Lam Phương, thích hợp cho chương trình. Một buổi sáng Chủ Nhật tôi có hẹn gặp NS Nguyễn Văn Đông tại một nhà hàng trên đường Phan Đình Phùng (khu chợ vườn chuối) để xin phép anh cho tôi được xử dụng những nhạc phẩm của anh, đặc biệt sửa lời bản nhạc “Chiều Mưa Biên Giới” (bị kiểm duyệt và đang cấm) cho công tác Địch Vận và Chiêu Hồi, tôi được anh vui vẻ chấp thuận. Sau đó, vào năm 1964 tôi đảm trách tổ chức khẫn cấp chương trình Dạ Lan đồng thời cho chương trình PT1 có tên sponsor đài “Mẹ Việt Nam” tôi có đến tận nhà anh Lam Phương, khu Cư Xá Lữ Gia Phú Thọ thăm anh và xin phép xử dụng nhạc của anh, tôi cũng được anh vui vẻ chấp thuận như anh Nguyễn Văn Đông.
Anh Nguyễn Ngọc Ngạn XNV chương trình “Paris By Night 88”điện thoại muốn được phỏng vấn tôi về việc xử dụng nhạc của NS Lam Phương cho các chương trình “Dạ Lan” và đài ‘Mẹ Việt Nam”.
Vào khoảng 20 tháng 4 /2007, độ 15 hôm trước ngày thu hình chương trình “Paris By Night 88” anh Nguyễn Ngọc Ngạn có gọi điện thoại ngỏ ý muốn phỏng vấn tôi về việc xử dụng nhạc của NS Lam Phương cho các chương trình phát thanh Dạ Lan và đài “Mẹ Việt Nam” trước đây của tôi ở Viêt Nam. Thoạt đầu tôi muốn từ chối vì nhắc đến chương trình Dạ Lan làm cho tôi rất buồn và nhớ đến Đại Tá Trần Ngọc Huyến là cấp chỉ huy và cũng là người đàn anh đáng kính của tôi trong Quân Đội cách nay trên 43 năm, đặc biệt là những lời trăng trối với chúng tôi độ 30 ngày trước khi ông nhắm mắt !
Trước khi trả lời có đồng ý cho cuộc phỏng vấn hay không tôi hỏi anh Nguyễn Ngọc Ngạn: vì sao anh biết số điện thoại của tôi mà gọi ? Anh N.N.Ngạn nói do anh Lam Phương cho. Tôi hỏi thêm: anh Lam Phương nói những gì về tôi và anh có biết tôi xử dụng nhạc của anh Lam Phương vào đâu không ? Tôi hỏi nhiều như vậy để nghe anh Ngạn trả lời xem thằng bạn bệnh hoạn của tôi có còn nhớ nhiều không ? Anh N.N.Ngạn hỏi lại tôi: Anh có phải là bạn học trước đây của anh Lam Phương không ? có phải anh dùng nhạc của anh Lam Phương vào chương trình Dạ Lan và đài Mẹ Việt Nam không ? Tôi mừng quá vì Lam Phương còn nhớ chuyện xưa cách đây trên 40 năm tôi đến nhà anh nói như vậy mà anh chưa quên tí nào. Tôi cười mừng và trả lời OK được rồi anh.Ngạn chúng mình sẽ gặp lại sau.
Trên đây là những đối thoại thật sự giữa anh NN.Ngạn với tôi, lời nói của Lam Phương với anh Nguyễn N.Ngạn cũng là lời chí tình ấp ủ trong lòng anh từ trên 40 năm qua....Nhưng khi nhìn lại đoạn văn viết trên email và đăng trên báo xuyên tạc sự thật làm cho tôi thấy ngao ngán cho sự đời. Đoạn văn như sau: “ Cựu Đại Tá Trần Văn Nam (tôi họ Nguyễn) thời 1964 là Thiếu Tá Trưởng Khối Tình Báo (địch vận) không có liên hệ gì đến chương trình Dạ Lan là “binh Vận” đúng như anh Dương Ngọc Hoán đã nói là việc phát nhạc trên đài nếu có là do các ông chủ nhà xuất bản, băng đĩa lo liệu, không cần ai ở Nha Chiến Tranh Tâm Lý hay Cục Tâm Lý Chiến phải đi năn nĩ nhạc sĩ Lam Phương bằng lòng cho chương trình Dạ Lan chạy nhạc như thế. Đề cao ông Lam Phương như thế là quá đáng và hoàn toàn sai sự thật”.
Ông DH và ông HP ơi! các ông có nghĩ rằng lời phê phán của các ông mới thật là quá đáng không ? một người bệnh hoạn như NS Lam Phương tránh né được tử thần ngày nào mừng ngày nấy mà còn tham danh háo lợi nữa sao ? và ông tự bịa đặt ra chuyện không nói có để tự hại mình hay sao ? Tôi nghĩ rằng nếu NS Lam Phương nghe biết được nhưng lời miệt thị này của các ông thì ông ấy sẽ sớm xa lánh cỏi trần tìm đường đến thăm Đại Tá TNH để hỏi mọi việc cho ra hư thực !
Như lời trăn trối của Đại Tá Trần Ngọc Huyến ?
Được tin Đại Tá TNH không được khỏe, anh Vũ Văn Hoa, chủ nhiệm Nhật Báo Việt Nam Mới tại Houston và tôi sau khi uống hết tách Cà Phê Pháp trên đường Westheimer gốc Beltway 8, vào lúc 6:00 chiều chúng tôi đến nhà thăm Đại Tá TNH, nhà chỉ có 2 ông bà, sau khi rót cho chúng tôi mỗi người một ly nước trà bà Huyến lên lầu để chúng tôi tự do nói chuyện với ông. Đại Tá hơi gầy, da mặt vẫn hồng hào nhưng những làn da nhăn của tuổi 80 không che giấu được. Nói năng vẫn lưu loát, tôi có lời khen “nhìn Đại Tá vẫn còn phong độ lắm”, anh Hoa hỏi: Đại Tá có thể đi dùng cơm tối với tụi này không ? Đại Tá trả lời: cám ơn tụi Toi, mình vừa ăn xong, sức khỏe cũng yếu dần và trí nhớ mình cũng bị mất nhiều. Tôi hỏi: Đại Tá có viết lại hồi ký không ? Đại Tá có biết bao nhiêu là việc để nói, để viết...Đại tá trả lời: mình có viết mà không viết nhiều nhưng có đọc, có nói và thu vào 2 cuốn tapes. Tôi hỏi: Đại Tá viết và nói những gì ? Ông nói: nhiều lắm Moi để lại 2 cuốn tapes này chỉ có 2 “Cùi” tụi Toi, Nam và Hoa muốn làm gì thì làm, xử dụng gì được cứ xử dụng. Anh Hoa hỏi: Đại Tá có viết về ông Thiệu, ông Kỳ, ông Khánh gì không ? Đại Tá trả lời: có chớ nhiều lắm, rồi ông tự ý nói với anh Vũ Văn Hoa về những việc làm của ông và tôi lúc ở Nha CTTL những chương trình Đen, Xám, trong Nam, ngoài Bắc, chương trình Dạ Lan .v..v.. rồi ông nghiêm túc nói với anh Vũ Văn Hoa: “Đất nước mà không mất “Cùi Nam này công trạng lớn lắm” ông lập lại 2 lần với anh Vũ Văn Hoa như thế, tôi nói: Cám ơn Đại Tá còn nhớ đến những chuyện xưa. Đại Tá nói: chốc nữa Moi nói với Bà đưa 2 cuốn tapes cho tụi Toi.
Cuộc đàm đạo thật lý thú đến gần 9 giờ tối chúng tôi mới từ giả Đại Tá TNH ra về. Thời gian 1 tháng sau bổng nghe hung tin Đại Tá Trần Ngọc Huyến được Chúa gọi, anh Vũ Văn Hoa và tôi thật sửng sốt không ngờ lần gặp mặt của tháng trước lại là lần cuối, những lời tâm tình chân thật lại là những lời trăng trối sau cùng. Nếu mà Đại Tá TNH còn sống, hôm nay tôi không phải ngồi đây viết những dòng chữ bực mình này !
Đề nghị kiểm chứng những phần viết của tôi để rỏ hư thực.
Bất cứ ai cũng có thể kiểm chứng qua những người trong cuộc hay có hiểu biết về chương trình này:
• Cô Nguyễn Thị Lan (Xuân Lan) hiện cư ngụ ở Saigon nghe đâu là phu nhân của nhà văn Văn Quang.
• Cô Phạm Trúc Diệp (Denise Phạm) cư ngụ trên vùng Washington DC hay Virgignia.
• Cô Nguyễn Thị Duệ thay thế cô Lan và làm việc tại sở C đến cuối 30/4/75 cư ngụ tại Hawaii, USA.
• Thiếu Tá Duy Phạm, nguyên Quản đốc đài Đồng Hà hiện cư ngụ tại San José, CA.
• Ông Vũ Văn Hoa Chủ Nhiệm, Chủ bút Nhật Báo Việt Nam Mới tại Houston, Texas
• Cựu Đại Tá, Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông sau nhiều năm cải tạo hiện sống tại Saigon, Việt Nam.
• Cựu Trung Tá Võ Minh Chánh, phụ tá CSV sở Địch Vận (Sở C) + Trưởng Khối TB/TLC lúc tôi làm việc tại đây, thời gian sau thay thế điều hành Sở này đến cuối tháng 4/75, cư ngụ tại San José, CA
• BS. Trang Châu và phu nhân cựu Á Hậu Hoàng Kim Uyên (1966) ở Canada và Santa Anna, CA
• Cựu Luật Sư Thiện ý Nguyễn Văn Thắng có hiểu biết về tôi và phu nhân là cựu nhân viên của Sở C chúng tôi, và những người trước đây hiểu biết rỏ về việc thành lập chương trình Dạ Lan...
Lời nói riêng vời ông Dương Ngọc Hoán.
Thưa ông Hoán,
Là bạn của ông HP ông biết rỏ đức tính của bạn mình, dể giải, dể tin, qua bài viết mọi người đều biết đầu đuôi câu chuyện này đều do ông gây ra, ông đốt củi, ông châm dầu, khơi mào bằng một email rất là độc hại dẫn chứng bằng lý luận nghe qua thì hợp lý những lại sai sự thật. Ông lý luận rằng tôi là CSV sở Địch Vận mà chương trình Dạ Lan thuộc về “Binh Vận” nó không liên hệ gì với nhau cả, có nghĩa tôi là người hèn hạ tham danh, mạo nhận mình làm một việc nỗi tiếng mà thật ra mình không có làm ?
Ông HP không tiếc lời sĩ vã tôi và hứa sẽ (nay đã) đăng báo khắp nơi để mạ lỵ tôi, ông Hoán nghĩ ông HP có thể làm gì được tôi khi tôi trình bày sự thật trái ngược những gì các ông vu vơ cáo buộc ?
Chắc ông Hoán còn nhớ khi ông gặp lại tôi tại Houston Texas, ông không tiếc lời nói với những người bạn, tôi là Thượng cấp của ông, mặc dù mất nước nhục nhã ra đi tôi không hề xưng hô mình là gì cả. Tại Hoa Kỳ ngay cả những cuộc tranh đấu thập tử nhất sanh để bảo tồn danh dự và sự sống còn cho Tập thể tôi cũng không nói lên cái Ta của mình. Từ lâu tôi vẫn nghĩ Dương Ngọc Hoán là người bạn trẻ rất thân, tuy không có dịp gặp nhau nhiều lần nhưng nói đến tên Dương Ngọc Hoán là tôi có tình quý mến. Do đó, nếu có một ai nói rằng họ tận mắt thấy DNH làm điều sằn bậy hay phạm pháp, trước nhất tôi có lời bênh vực và yêu cầu cứu xét lại cho rỏ thưc hư...Tôi thất vọng vì DNH đã đặt tôi là kẻ thù, cần phải đánh phá và tiêu diệt ?
Tôi biết các ông nóng lòng vì nghe lời khen ngợi NS Lam phương của tôi với sự nhiệt liệt hưởng ứng của đông đảo khán thính giả, các ông không dằn được cá tính kỳ thị địa phương của mình nên bộc lộ một cách mạnh mẽ và lố bịch như vậy, chứ việc có nhận là người thi hành chỉ thị thượng cấp tổ chức phát thanh chương trình Dạ Lan hay không có làm tăng hay giảm giá trị con người tí nào đâu ?
Nhưng các ông DH và HP ơi ! sự thật vẫn là sự thật, nhạc của NS Lam Phương có hay hoặc dở đến đâu mọi người cũng đã biết. Nhận định của tôi nhạc của anh Lam Phương rất hay, thích hợp với mọi lứa tuổi, mọi hoàn cảnh, và nhiều thế hệ, như nhà văn Nhất Tuấn đã nói NS Lam Phương là một trong số nhạc sĩ hàng đầu của nền âm nhạc Việt Nam, chúng tôi nói như vậy và tin sự thật đúng như thế.
Vậy, xin ông DH và HP cho biết tôi sẽ làm gì cho phải lẽ, quyết chống đối tới cùng vì câu chuyện không đáng gì để mọi người phỉ nhổ, hay cứ im lặng để các ông muốn làm gì thì làm ?
Xin chào,
Houston, ngày 29 tháng 7/2007
Nguyễn Văn Nam
(281) 515-0620
Ký tên