Bình Luận , Quan Điểm

vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »

Image

Dũng hay Trọng?

Ngô Nhân Dụng

Dũng hay Trọng cũng thế thôi. Đó là ý kiến của dân Hà Nội, tiêu biểu là Tiến Sĩ Nguyễn Quang A. Ông Nguyễn Quang A viết rằng người dân “không thể ủng hộ bất cứ kẻ nào có thái độ và việc làm nhằm duy trì chế độ độc tài, làm tay sai bán nước; ... cũng không thể ủng hộ bọn tham nhũng, trục lợi.” (hai bọn này rất có thể (chỉ) là một). Nói đến các lãnh tụ Cộng Sản bây giờ là người dân nghĩ ngay tới những chữ độc tài, đàn áp dân lành, tay sai Trung Cộng, tham nhũng, trục lợi... Các lãnh tụ Cộng Sản giành giật cái ghế, anh nào cướp được sẽ có quyền độc tài, làm tay sai cho Trung Cộng, được cơ hội tham nhũng, trục lợi nhiều hơn anh kia. Đối với người dân ngoại cuộc thì, cứ mặc kệ cho họ “choảng nhau,” (choảng nhau là tiếng Hà Nội, Nguyễn Quang A viết).

Ông Nguyễn Quang A đề nghị, những trận đòn bẩn thỉu của các lãnh tụ đảng đánh nhau là dịp cho chúng ta nhắc nhở mọi người, kể cả các đảng viên Cộng Sản, thấy rõ nó “khốn nạn” - đáng ghê tởm. Quan trọng hơn, nên giúp mọi người thấy rõ “nguyên nhân của hiện tượng này” là tình trạng “độc quyền chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam.”
Image
Độc quyền chính trị của một đảng làm cho cả nước phải chứng kiến các lãnh tụ phun máu vào mặt nhau. Cảnh giành giật bẩn thỉu này không chỉ diễn ra ở cấp cao nhất. Từ tỉnh, huyện đến xã đều như vậy, người dân phải thở không khí ô uế đó hơn nửa thế kỷ nay rồi. Trước đây những cuộc giành giật giữ được tương đối kín đáo vì đảng cộng sản có thể làm lén lút khi đã kiểm soát tất cả các phương tiện truyền thông. Thời đại Internet đã thay đổi tất cả. Cho nên những thủ đoạn ô uế được trưng bầy công khai.

Nhưng tội làm ô uế môi trường chính trị còn là một tội nhẹ. Cái tội lớn nhất của đảng Cộng Sản là, từ hơn nửa thế kỷ qua, là cản trở không cho nước Việt Nam tiến bộ, vì họ độc chiếm quyền hành chính trị. Độc quyền chính trị làm cho kinh tế khó phát triển. Đó là một bài học chung của nhân loại trong mấy thế kỷ vừa qua. Tất cả các nước kinh tế phồn thịnh đều sống trong chế độ tự do dân chủ. Các nước độc tài thì trước sau kinh tế cũng tắc nghẽn. Giữa các nước cùng gốc La Tinh, những nước dân chủ như Pháp, Ý giầu hơn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha độc tài. Kinh tế Tây Đức vượt xa Đông Đức dù cùng một tiếng nói, cùng một văn hóa, cũng vì chế độ chính trị. Nước Việt Nam thua kém lân bang, đặc biệt là thua những nước có cùng một truyền thống văn hóa Á Đông, từ Nhật Bản, Nam Hàn, Hồng Kông, Đài Loan, cho tới Singapore. Tất cả chỉ vì chế độ Cộng Sản.

Tại sao chế độ chính trị ảnh hưởng tới phát triển kinh tế như vậy? Chúng ta có thể coi một thí dụ cụ thể, do hai nhà kinh tế Daron Acemoglu và James Robinson kể trong cuốn “Tại sao các nước thất bại: Nguyên nhân của Quyền lực, Thịnh vượng và Nghèo khó” (Why Nations Fail: The Origins of Power, Prosperity, and Poverty).

Từ chương đầu cuốn sách, Acemoglu và Robinson đã so sánh hai quốc gia nằm sát bên nhau là Mexico và Hoa Kỳ. Dân Mexico nổi lên giành độc lập hơn 40 năm sau dân Mỹ. Nhưng kinh tế Mỹ đã phát triển lên hàng nhất thế giới, còn Mexico chịu nghèo nàn cho tới bây giờ. Nguyên nhân lớn nhất là dân Mỹ đã thí nghiệm lập ra các định chế chính trị dân chủ ngay từ thế kỷ 17, trước khi độc lập, còn dân Mexico thì đến thế kỷ thứ 20 mới bắt đầu, nhưng vẫn còn bị trói buộc trong một truyền thống “cát cứ, bóc lột” do người Tây Ban Nha lập ra từ thế kỷ 16.

Những di dân từ Anh tới thuộc địa Mỹ Châu may mắn vì họ được sống trong những vùng đất rộng mênh mông, nếu không ưng ý ai cũng có thể đi tìm nơi khác lập nghiệp. Nhờ thế họ không bị lệ thuộc vào các quan chức triều đình cũng như các đại địa chủ nắm quyền. Quan quân của vua Anh không nô lệ hóa được thổ dân (Da Đỏ). Thổ dân Mexico thì vốn đã bị bóc lột từ trước khi người Châu Âu tới. Sau, họ tiếp tục phải làm việc như nô lệ vì giới quý tộc của họ bị người Tây Ban Nha khuất phục. Chế độ bóc lột đó tiếp tục đối với cả người Tây Ban Nha di cư; trở thành một định chế “cát cứ và bóc lột” tồn tại cho đến gần đây.

Tại Bắc Mỹ, tình hình khác hẳn. Từ đầu thế kỷ 17, dân định cư ở Maryland, Virginia đã đòi được quyền họp các nghị viện phản ảnh ý kiến của dân. Sang thế kỷ 18 đến lượt dân South Carolina cũng giành được quyền tham dự vào việc cai trị, tước bỏ đặc quyền của các đại địa chủ, nửa thế kỷ trước khi nước Mỹ tuyên bố độc lập.

Đầu thế kỷ 19, khi vua Tây Ban Nha bị quân Pháp lật đổ, một nhóm người đã đứng ra ban bố Hiến pháp Cádiz, trao quyền chính trị cho dân. Nhân cơ hội đó, giới quý tộc ở Mexico cũng lật đổ các quan chức Tây Ban Nha. Cuộc cách mạng do Miguel Hidalgo lãnh đạo; nhưng ông ta lại chống Hiến Pháp Cádiz, không cho phép người dân thường được tham dự vào chính trị. (Việc lập tượng cho Miguel Hidalgo ở công viên Mile Square, quận Cam làm nhiều người gốc Mexico ngạc nhiên, vì ông ta vốn chống lại chế độ dân chủ!) Giới quý tộc tiếp tục thao túng, không thiết lập các định chế dân chủ cho dân quyền tham dự việc chính trị. Vì thế, suốt hai, ba thế kỷ, kinh tế Mexico không thể phát triển như nước Mỹ.

Acemoglu và Robinson nêu lên những thí dụ rất cụ thể. Một người Mỹ có sáng chế nào sẽ được trao “tác quyền” (patent), có thể lập một xí nghiệp khai thác sáng kiến của mình. Không có tiền, có thể đi vay các ngân hàng. Trong đầu thế kỷ 19, phần lớn các “patent” ở nước Mỹ là do những người dân tầm thường làm ra, họ chỉ học đến tiểu học hay không được đi học (Edison là con thứ bẩy của một gia đình nghèo, đã được công nhận 1,093 tác quyền, ông lập ra công ty General Electric). Những doanh nhân này vay vốn dễ dàng vì có nhiều ngân hàng. Năm 1818 nước Mỹ có 338 ngân hàng, năm 1914 có 27,864 ngân hàng! Các ngân hàng Mỹ chiều khách vì họ cạnh tranh ráo riết, người vay trả lãi suất thấp, dễ kinh doanh hơn. Ở Mexico năm 1910 mới có 42 ngân hàng; trong đó hai ngân hàng lớn chiếm 60%, gần như chiếm độc quyền!

Tại sao nước Mỹ có những cơ hội thuận lợi cho doanh nhân như vậy? Acemoglu và Robinson giải thích là nhờ chế độ dân chủ. Người cầm quyền đặt ra luật lệ bảo đảm patent, tác quyền phải được tôn trọng. Họ đặt ra luật lệ buộc các xí nghiệp và ngân hàng phải cạnh tranh công khai, thẳng thắn. Tại sao các nhà chính trị lại hành động như vậy? Vì nếu họ làm ngược lại thì sẽ thất cử! Chế độ tự do dân chủ đã thiết lập các định chế bảo đảm tài sản (trong đó có quyền sở hữu trí tuệ) và bảo đảm cạnh tranh tự do. Đó là nguyên nhân khiến nước Mỹ tiến nhanh hơn Mexico!

Tại Việt Nam, đảng Cộng Sản chiếm độc quyền cai trị từ thập niên 1940 đến nay. Các đảng viên được ưu đãi, ai muốn thăng tiến trong xã hội thì phải vào đảng. Đảng độc quyền kinh doanh, độc quyền ngân hàng, độc quyền cả văn hóa, thông tin. Thiếu những định chế dân chủ, kinh tế phải đi theo đường Mexico, không thể làm như dân Mỹ.

Sau đại hội thứ 12 của đảng Cộng Sản, dù Dũng ăn tươi Trọng hay Trọng làm thịt Dũng, thì Cộng Sản vẫn là Cộng Sản! Cho nên, Dũng hay Trọng cũng thế thôi. Người dân Việt Nam không trông chờ gì ở kết quả “bàu bán” trong đảng Cộng Sản. Ngược lại, như ông Nguyễn Quang A đề nghị, mọi người Việt Nam nên nhân các cuộc bầu cử Quốc Hội và hội đồng nhân dân sắp tới, “Chuẩn bị ứng cử, giám sát, phê phán, phản đối, chống mọi việc làm cướp quyền của nhân dân.” Đó là cuộc cách mạng thế kỷ 21, để sau cùng có thể xóa bỏ chế độ độc tài cộng sản. Hết Cộng Sản nước Việt Nam mới tiến được.

__._,_.___
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Kỳ vọng gì ở Đại hội XII Đảng CSVN?

Lê Quế Lâm

Đảng CSVN đã chính thức thông báo Đại hội Đại biểu Toàn quốc lần thứ XII sẽ diễn ra từ ngày 20 đến 28/01/2016. Theo thông lệ, để duy trì sự lãnh đạo liên tục của Đảng, việc chuẩn bị đại hội kéo dài khoảng một năm. Thời gian đó cần thiết để khóa cũ ấn định thành phần lãnh đạo cho khóa mới. Tổng bí thư viết dự thảo Báo cáo chính trị của Ban Chấp hành Trung ương (BCH/TƯ). Thủ tướng viết dự thảo báo cáo việc thực hiện nhiệm vụ phát triển kinh tế - xã hội trong 5 năm qua (2011-2015) và đề ra phương hướng nhiệm vụ phát triển kinh tế xã hội trong 5 năm tới (2016-2020). Sau đó, đảng bộ các cấp trực thuộc họp đại hội, góp ý với các dự thảo báo cáo của trung ương và bầu đại diện tham dự đại hội toàn Đảng để hợp thức hóa vai trò của Tổng Bí thư và thông qua Báo cáo chính trị của Đảng.

Việc chuẩn bị Đại hội Đảng lần này có sự bất thường vì sự trì trệ xuất phát từ sự bất đồng trong nội bộ về nhân sự lãnh đạo tức Tổng bí thư tương lai. Ngày 21/12/2015 Hội nghị Trung ương (HNTƯ) 13 của BCH/TƯ bế mạc mà vẫn chưa ấn định được thành phần lãnh đạo, họ quyết định “Giao cho Bộ chính trị tiếp tục chuẩn bị nhân sự trường hợp đặc biệt là Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư TƯĐ khóa XI quá tuổi, tái cử, để đảm nhận chức danh lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước, trình HNTƯ 14 xem xét quyết định”. Ngày 11/01/2016 HNTƯ 14 nhóm họp. Ba ngày sau, trong diễn văn bế mạc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cho biết, hội nghị “đã tập trung thảo luận, thống nhất cao về chủ trương ký kết, phê duyệt Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP)…”. Hội nghị cũng đã “biểu quyết thông qua nhân sự đề cử bổ sung một số Ủy viên TƯĐ, Bộ Chính trị, Ban Bí thư khóa XI thuộc trường hợp “đặc biệt” tái cử khóa XII và danh sách đề cử các đồng chí ứng cử các chức danh lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước”.

Sau HNTƯ 14, nhiều người đồn đoán Nguyễn Tấn Dũng đã “hết cửa” trong cuộc chạy đua tranh chức tổng bí thư với Nguyễn Phú Trọng. Hội nghị đã biểu quyết: Nguyễn Phú Trọng -Tổng Bí thư, Trần Đại Quang -Chủ tịch Nước, Nguyễn Xuân Phúc -Thủ tướng và Nguyễn Thị Kim Ngân -Chủ tịch Quốc hội. Như vậy, ba nhân vật trong “tứ trụ” là Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Sinh Hùng sẽ rời khỏi chức vụ sau Đại hội XII…Nhưng dựa vào lời ông NPT mô tả kỳ họp ba ngày vừa qua là “dân chủ, đoàn kết, tập trung”, ông Trọng cũng không nêu ra bất cứ một tên tuổi nào được “đặc biệt tái cử”, người viết suy luận: đến giờ phút chót Bộ Chính trị vẫn chưa nhất trí được ai sẽ là Tổng Bí thư, nên tạm thời hòa hoãn bày tỏ sự đoàn kết nội bộ bằng cách tiếp tục duy trì thành phần cũ. Và HNTƯ 14 đã biểu quyết thông qua quyết định của Bộ Chính trị: duy trì chức danh lãnh đạo của bốn ông Trọng Sang Hùng Dũng để Đại hội XII xem xét và quyết định.

Đại hội XII sẽ thừa kế cái di sản nặng nề của khóa XI để lại. Đó là sự chia rẽ trầm trọng không thể nào hàn gắn được trong giới lãnh đạo chóp bu xuất phát từ sự đối đầu giữa Tổng bí thư Đảng và Thủ tướng Chính phủ vì sự bất đồng về đường lối, chính sách quốc gia. Đây là một sự kiện chính trị lớn chưa bao giờ xảy ra: Chính phủ không còn phục tùng Đảng. Ông Nguyễn Phú Trọng vẫn kiên trì với chủ nghĩa xã hội với Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, trong khi ông Nguyễn Tấn Dũng chủ trương thay đổi thể chế để giúp VN hợp tác sâu rộng về kinh tế mậu dịch với thế giới giúp đất nước thoát khỏi tình trạng tụt hậu, đồng thời cũng là cách để VN thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc. Thật ra, Khóa XI sắp chấm dứt cũng đã thừa kế những di sản nặng nề của 10 Khóa trước kể từ khi Đảng được thành lập. Khóa XI không giải quyết được nay bàn giao cho Đại hội XII. Đó là sứ mạng quan trọng của Đại hội Đảng lần này.

Đại hội Đảng CSVN I hay Đại hội đại biểu lần thứ Nhất của Đảng CS Đông Dương diễn ra ở Ma Cao năm 1935. BCH/TƯ cử ông Hồ Chí Minh làm đại diện Đảng CSĐD tại Quốc tế III. Đại hội Đảng lần thứ II ở Tuyên Quang năm 1951 đã quyết định tách Đảng CSĐD để thành lập ở mỗi nước Đông Dương, các Đảng Mác-Lênin riêng. Ở VN Đại hội thành lập Đảng Lao động Việt Nam và đưa Đảng ra hoạt động công khai. Trong Đại hội này, tư tưởng Mao Trạch Đông được ghi vào điều lệ của Đảng. Nhờ đó, Trung Cộng tích cực ủng hộ CSVN trong kháng chiến chống Pháp. Đại hội Đảng lần thứ III (1960) đề ra hai nhiệm vụ chiến lược: “củng cố miền Bắc xã hội chủ nghĩa, giải phóng miền Nam thống nhất đất nước”. Từ đó, cả LX lẫn TQ đều tận tình ủng hộ CSVN đẩy lùi ảnh hưởng của Mỹ ở miền Nam Việt Nam.

Đại hội Đảng lần thứ IV (1976) đề ra mục tiêu “đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”. Tên nước đổi thành Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, gia nhập khối Comecon, ký hiệp ước hữu nghị và hợp tác với Liên Xô. TC coi những hành động này là thái độ phản bội của CSVN nên mở cuộc tấn công dạy cho CSVN một bài học khi Hà Nội đưa quân sang Campuchia lật đổ chế độ Pol Pot thân Bắc Kinh. Từ đó Hiến pháp 1980 của VN lên án bọn bành trướng Bắc Kinh là kẻ thù của dân tộc. Vì thế để bảo vệ đất nước và xây dựng chủ nghĩa xã hội, Đại hội Đảng lần thứ V (1982) đề ra mục tiêu “Gắn bó chặt chẽ và hợp tác toàn diện với Liên Xô là nguyên tắc. là chiến lược, đồng thời là tình cảm cách mạng”.

Sau khi TBT Lê Duẩn qua đời (10/7/1986) Đại hội Đảng lần thứ VI (12/1986) đã thú nhận “Trong những năm qua việc nhìn nhận, đánh giá tình hình cụ thể về các mặt kinh tế - xã hội của đất nước đã có nhiều thiếu sót. Do vậy, đã dẫn đến nhiều sai lầm "trong việc xác định mục tiêu và bước đi về xây dựng cơ sở vật chất - kỹ thuật, cải tạo xã hội chủ nghĩa và quản lý kinh tế". Vì thế Đại hội VI đã đề ra “đường lối đổi mới. Trước hết là đổi mới cơ cấu kinh tế”. Đến cuối thập niên 1980, LX và khối CS Đông Âu bước vào giai đoạn thoái trào, CSVN quay về hợp tác với Trung Cộng qua Thỏa ước Thành Đô (9/1990) Đại hội Đảng lần thứ VII (1991) đề ra “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội”, xây dựng nền kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa theo khuôn mẫu của Đặng Tiểu Bình.

Trong thời điểm này, Võ Văn Kiệt làm thủ tướng, ông vận động Mỹ bãi bỏ cấm vận, sau đó tiến tới bình thường hóa bang giao với VN (7/1995). Trước đó VN đã gia nhập khối ASEAN và hợp tác giao thương với Cộng đồng Âu Châu (EU). Từ giữa năm 1995 VN chuẩn bị tổ chức Đại hội lần thứ VIII, ông Võ Văn Kiệt được coi là nhân vật sáng giá nhất trong vai trò tổng bí thư. Phó thủ tướng Phan Văn Khải lúc đó nhận xét: Ông Kiệt làm tổng bí thư, VN đổi mới nhanh lắm vì ông Kiệt chán ngán chủ nghĩa xã hội đến tận cổ. Nhưng con đường tiến của ông Kiệt bị chận lại vì ông Đỗ Mười lúc bấy giờ đã ngấp nghé 80 tuổi vẫn còn muốn tiếp tục làm Tổng bí thư. Nhóm cán bộ bảo thủ giáo điều quyết định giữ nguyên vị trí của bộ ba lãnh tụ TBT Đỗ Mười 79 tuổi, Chủ tịch nước Lê Đức Anh 76 tuổi và Thủ tướng Võ Văn Kiệt 74 tuổi trong Đại hội Đảng lần thứ VIII năm 1996. Đến cuối năm sau (1997), nhóm bảo thủ thân TQ đưa ra lý do các ông Mười, Anh, Kiệt đều tuổi cao và áp lực họ về hưu để làm cố vấn cho BCH/TƯĐ. Thượng tướng Lê Khả Phiêu được bầu làm Tổng Bí thư. Từ đó, mối quan hệ VN/TQ ngày càng chặt chẽ thêm với phương châm 16 chữ và 4 tốt. Hai hiệp ước về lãnh thổ trên bộ và vịnh Bắc Bộ được ký với TQ năm 1999 và 2000. Hậu quả là Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan cùng nhiều vùng đất khác cũng như hơn 10 ngàn cây số vuông ở vịnh Bắc Bộ mất về tay TQ so với các hiệp ước mà thực dân Pháp đã ký với triều đình nhà Thanh hồi cuối thế kỷ 19.

Ngày nay, với việc duy trì vai trò lãnh đạo của “tứ trụ” hoặc 2 cột trụ NPT và NTD từ khóa XI sang khóa XII, có thể nhóm bảo thủ thân TQ muốn tái diễn trò chính trị hồi năm 1996, lần này là ngăn chận không cho Nguyễn Tấn Dũng làm tổng bí thư. Nhóm “tứ trụ” lãnh đạo nửa nhiệm kỳ, đến giữa năm 2018 họ sẽ bị áp lực phải từ nhiệm vì quá tuổi qui định. Khóa XII sẽ kết thúc vào năm 2020. Đó là thời điểm VN sáp nhập vào TQ theo cam kết Hội nghị Thành Đô. Tờ Hoàn Cầu Thời Báo –cơ quan ngôn luận bán chính thức của TC đã công khai phổ biến các điều khoản trong thỏa thuận ký kết bởi cấp lãnh đạo tối cao hai nước. Theo đó “Việt Nam bày tỏ mong muốn sẳn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền trung ương tại Bắc Kinh như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương…Phía Trung Quốc đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”.

Đại hội Đảng lần thứ IX (2001) chủ trương tiếp tục hai nhiệm vụ chiến lược là xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Xã hội chủ nghĩa, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước. Trong giai đoạn này ông Nguyễn Tấn Dũng làm Phó Thủ tướng thường trực. Rút kinh nghiệm từ thất bại của ông Kiệt, dù xuất thân từ Mặt trận GPMN song Phó TT Nguyễn Tấn Dũng tỏ ra “bảo hoàng hơn vua” trong việc xây dựng tổ quốc XHCN, nên được lòng hai “thái thượng hoàng” Đỗ Mười và Lê Đức Anh. Đến Đại hội Đảng lần thứ X (2006) ông Dũng làm thủ tướng, được sự ủng hộ mạnh mẽ của thế lực “tư bản đỏ”. Thế lực này nổi lên nhờ nghị quyết của Đại hội X cho phép đảng viên được làm kinh tế tư nhân kể cả kinh tế tư bản tư nhân.

Đại hội Đảng lần thứ XI (2011) quyết định tiếp tục xây dựng CNXH nhưng theo “đặc trưng mới dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại với quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp”. Dựa vào đó TT Nguyễn Tấn Dũng đề xuất Bộ CT thành lập các Tổng công ty, các Tập đoàn kinh tế nhà nước hoạt động đa ngành, đa lãnh vực; bổ nhiệm đảng viên cao cấp giữ các chức vụ lãnh đạo trong các cơ sở quốc doanh này. Thế lực của TT Nguyễn Tấn Dũng càng vững mạnh thêm khiến nhóm bảo thủ trong Bộ CT tìm cách hạ bệ Dũng. Họ nêu lý do để kỷ luật Dũng vì “một số tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước, điển hình là Vinashin, Vinalines hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, với hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt và ảnh hưởng lớn đến uy tín vai trò kinh tế nhà nước”. Để phản bác, ông Dũng quy trách nhiệm cho tập thể Bộ CT vì đó là chủ trương lớn của Đảng. Do đó Bộ CT và Ban Bí thư “xin nhận lỗi và đề nghị BCH/TƯ có hình thức kỷ luật về trách nhiệm chính trị đối với tập thể Bộ CT và một đồng chí trong Bộ CT”. BCH/TƯ quyết định không kỷ luật cả hai, và cũng “xin nhận lỗi trước toàn Đảng vì trách nhiệm của mình trong việc để xảy ra và chưa ngăn chặn được những khuyết điểm, yếu kém trong thời gian qua” (Trích thông báo của HNTƯ6 tháng 10/2012).

Không thuyết phục được HNTƯ 6 kỷ luật TT Nguyễn Tấn Dũng, uy tín của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng xuống thấp. Tập thể Bộ CT, Ban Bí thư và BCH/TƯ đều nhận lỗi trước toàn Đảng. Trong Đảng chức vụ Tổng Bí thư là cao cấp nhất, đáng lẽ ông NPT cũng phải nhận lỗi và xin chịu kỷ luật. Dư luận thường đề cập đến “đồng chí X” ám chỉ TT Dũng, nhưng nhân vật đó phải là đồng chí Tổng bí thư, chớ không phải đồng chí thủ tướng. Từ đó, tên tuổi của TT Nguyễn Tấn Dũng ngày càng nổi bật nhờ khôn khéo, biết biến khuyết điểm và trách nhiệm của mình thành khuyết điểm và trách nhiệm của Đảng.

Năm 2014 TQ đưa giàn khoan HD 891 vào hải phận VN, Dũng là người duy nhất trong bộ máy lãnh đạo Đảng lên tiếng phản kháng quyết liệt nhất. Trong khi đó, tờ Hoàn Cầu Thời Báo của TQ lại biện minh: Hoàng Sa và Trường Sa là của VN nhưng Công hàm năm 1958 của TT Phạm Văn Đồng đã thừa nhận thuộc chủ quyền của TQ. Tờ báo còn đề cập số tiền 870 tỷ Mỹ kim mà CSVN nợ của TQ trong hai cuộc kháng chiến. Việc này làm hoen ố thanh danh của Đảng, nhưng uy tín Dũng lại lên cao. Trong HNTƯ 10 hồi đầu tháng Giêng 2015 chuẩn bị nhân sự cho Đại hội XII, ông được BCH/TƯ bỏ phiếu tín nhiệm cao cao nhất.

Trước triển vọng Nguyễn Tấn Dũng trở thành Tổng bí thư trong Đại hội XII, các phần tử chống Dũng phải tìm cách hạ đối thủ của mình. Họ tung tin NTD sẽ là Tổng bí thư và ông ta sẽ giải tán Đảng, chuyển đổi thể chế từ độc tài cộng sản sang độc tài cá nhân gia đình trị. Một số cán bộ lão thành, cán bộ nghỉ hưu đã gởi thư lên Tổng bí thư và BCH/TƯ cáo buộc NTD có nhiều khuyết điểm không xứng đáng làm tổng bí thư. Mối ưu tư lo lắng của các đảng viên lão thành về việc Đảng CS bị giải tán là thường tình, chính đáng. Họ sợ mất sổ hưu, cho thấy họ chẳng giàu có gì, chỉ có những đảng viên đầy thủ đoạn biết luồn lọt chớp thời cơ mới có được tài sản khổng lồ. Suốt cuộc đời của họ gắn liền với hai cuộc kháng chiến do Đảng CS lãnh đạo, anh em con cháu họ đã trở thành liệt sĩ được bằng khen của Đảng treo đầy nhà…Nếu Đảng CS bị giải tán là điều đau buồn, uất hận nên họ lên tiếng chống NTD, tuy nhiên những lập luận họ đưa ra lại tạo sự tranh luận sôi nổi.

Việc ông Dũng có sui gia là cựu quân nhân VNCH theo Tiến sĩ Vũ Thị Phương Anh, một giảng viên đã nghỉ hưu ở Sài Gòn đã nói với BBC là điều rất tốt, là dấu hiệu tốt cho sự hòa giải. Bà nói “Tôi là người không ủng hộ chính sách lý lịch một chút nào vì tôi đã từng là nạn nhân của nó, con em của bên thua cuộc đã bị ảnh hưởng rất nhiều”. Bà chỉ thắc mắc: Thủ tướng VN có sui gia như vậy là sự thật xảy ra từ nhiều năm rồi. Nếu điều đó rất có hại cho an ninh quốc gia hay chế độ thì ông Dũng đã và đang ở vị trí quan trọng, tại vị hơn 10 năm rồi, tại sao lâu nay không đặt vấn đề? Có phải vì hiện nay muốn ngăn cản ông Dũng?

Nhà báo Huy Đức nhận xét “Chủ nghĩa lý lịch là một chính sách vô nhân đạo mà hàng triệu đảng viên khác đang bị ràng buộc, ngay cả các cháu học sinh vẫn bị lý lịch cản trở khi thi vào một số ngành”. Vì thế ông “Đánh giá cao việc Thủ tướng đã vì hạnh phúc của con gái, ủng hộ một cuộc hôn nhân mà biết chắc sẽ gây phiền phức đến ông. Nhưng tôi còn đánh giá cao hơn, ông Dũng -với tư cách là một người quyền lực nhất trong đảng tuy về danh nghĩa không phải là người cao nhất lúc đó- đấu tranh để Đảng sửa đổi những quy định lỗi thời về lý lịch”.

Về việc gia đình Nguyễn Tấn Dũng giàu có, tài sản khổng lồ là vì Đảng đã dành cho cán bộ đảng viên quá nhiều đặc quyền đặc lợi, nay Đảng lại cho phép họ được làm kinh tế tư bản tư nhân. Vì thế không riêng gì Nguyễn Tấn Dũng mà hầu như gia đình của những đảng viên có chức có quyền đều trở thành đại gia, đại phú. Còn việc ông Dũng có mưu đồ làm tổng bí thư cũng là lẽ thường của những người làm chính trị. Không riêng gì thủ tướng mà có lẽ các vị trong “tứ trụ” và các ủy viên Bộ CT đều ngấp nghé ngôi vị này? Nhưng có ai dám đòi thay đổi thể chế để có lợi cho dân cho nước?

Về độc tài cá nhân, ông Nguyễn An Dân -một nhà tư vấn về pháp lý đang sinh sống tại Sài Gòn chia sẻ ý kiến này với BBC: “Những người dân chủ hay quần chúng có chính kiến hãy nhớ rằng độc tài cá nhân là con của độc tài tập thể. Nếu sợ đứa con độc tài cá nhân ra đời mà chúng ta “vô tình ủng hộ” cho bà mẹ độc tài tập thể thì e rằng chúng ta sai lầm trong hướng đi của mình”.

Nói gì thì nói, giờ đây vận mạng dân tộc đang chờ sự quyết định của 1510 đại biểu tham dự Đại hội Đại biểu Toàn Đảng lần thứ XII sẽ khai diễn trong hai ngày tới đây. Đặc biệt lần này, Bộ Công an đã có kế hoạch ra quân với quyết tâm bảo vệ tuyệt đối an ninh, an toàn cho đại hội”. Cuộc xuất quân thực tập đã diễn ra ngày 9/01/2016 tại khu vực sân vận động Ba Đình Hà Nội với lực lượng hùng hậu gần 5200 binh lính gồm cảnh sát đặc nhiệm và cơ động, bộ đội đặc công, một bộ phận của Sư đoàn Phòng không Không quân, chiến xa bọc thép chống đạn, xe tác chiến điện tử…

Trước đó, đã có những đồn đoán sẽ có đảo chánh bằng quân sự trong thời gian diễn ra Đại hội XII. Một đại hội máu sẽ xảy ra là một điều không thể tránh khỏi. Nay với việc điều động quân tại thủ đô trong thời điểm cuộc tranh giành quyền lực “một mất một còn” giữa nhóm canh tân và bảo thủ đã đến hồi quyết liệt, khiến người viết liên tưởng đến cuộc đảo chánh Gorbachev ngày 19/8/1991. CSVN xuất phát từ Liên Xô và sự kết liễu của nó cũng sẽ giống như LX. Tuy nhiên người viết mong rằng vai trò của Đảng CSVN sẽ được giải quyết theo kiểu VN. Trong những ngày sắp tới, trước hơn 1500 đại biểu tham dự Đại hội XII, TBT Nguyễn Phú Trọng hoặc TT Nguyễn Tấn Dũng sẽ đại diện BCH/TƯ Khóa XI báo cáo các thành quả của Đảng trong nhiệm kỳ 2011-2015 với vài nét nổi bật như:

-Luật Biển VN được Quốc hội thông qua ngày 21/6/2012 khẳng định chủ quyền của VN trên hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Luật Trưng cầu Ý dân được Quốc hội thông qua ngày 25/11/2015. Ngoài ra VN còn ký các Hiệp định FTA (Thương mại tự do) với Đại Hàn, với EU (Công đồng Âu Châu) và TPP. Ngày 31/5/2013, hội nghị An ninh châu Á diễn ra tại Diễn đàn Đối thoại Shangri-La (Shangri-La Dialogue. Ban tổ chức mời thủ tướng VN làm diễn giả chính, đọc diễn văn khai mạc. Trong bài diễn văn tựa đề “Niềm tin chiến lược” TT Nguyễn Tấn Dũng đã phác hoạ triển vọng tươi sáng của khu vực Á Châu/Thái Bình Dương hòa bình, ổn định và phát triển dựa vào khối ASEAN và sự hợp tác của HK và TQ.

Bên cạnh các thành tựu trên, VN còn gặp nhiều khó khăn trong mối bang giao với TQ. Bắc Kinh không chấp nhận Luật Biển của VN, gây hấn bằng cách đưa giàn khoan HD 981 vào hải phận VN ở Hoàng Sa năm 2014 và mới đây ở Vịnh Bắc Bộ. Về việc xây dựng CNXH, một số tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước được coi là chủ trương lớn của Đảng, như đã trình bày ở trên bị đánh giá là “hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, với hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt và ảnh hưởng lớn đến uy tín vai trò kinh tế nhà nước”. Vì thế, toàn thể Bộ CT, Ban Bí thư và BCH/TƯ đã xin nhận lỗi trước toàn Đảng. Nạn tham nhũng ngày càng phát triển, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã ví von, nhận xét tham nhũng như bầy sâu và lên tiếng báo động: “Không phải một con sâu, mà một bầy sâu. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là ‘chết’ đất nước này”.

Trên đây là thực trạng đất nước đã đưa đến việc tranh chấp về đường lối, chính sách quốc gia trong thượng tầng nội bộ của Đảng. Các đối thủ đã tung ra những nét xấu xa của nhau để hạ thủ nhau được lan truyền sâu rộng trong thời đại tin học. Nhờ đó người dân hiểu được “thế nước” nhưng “lòng dân” thể hiện như thế nào? Qua đài BBC, ông Nguyễn An Dân ở Sài Gòn đã phát biểu: “Dù nhiều người nói “quần chúng ngoài đảng” có nói gì thì cũng không ảnh hưởng vào đảng thì tôi e rằng không phải. Khi mạng xã hội chưa phát triển, nên đảng ít bị dư luận soi mói do dễ bưng bít thông tin. Nay, dù ít dù nhiều, với tác dụng của mạng xã hội hiện nay, cũng gây tác dụng phần nào đó vào quyết định của đảng. Nếu không có tác dụng thì vì sao có nhiều thông tin lọt lộ ra để dùng “quần chúng bên ngoài” gây sức ép cho nhau lên các phe phái bên trong đảng?”. Như vậy, hai phe đối nghịch đã lợi dụng lòng dân để gây sức ép tấn công nhau.

Trong kỳ họp cuối cùng của Quốc hội khóa 13, ông Lê Như Tiến Đại biểu Quảng Trị có nói đến thời điểm “hoàng hôn của nhiệm kỳ”các quan chức nhà nước chạy đua nước rút để thực hiện những chuyến tàu vét cuối cùng trước khi hạ cánh. Sau đó Quốc hội nhất trí thông qua Luật Trưng Cầu Ý Dân, theo người viết thì việc Quốc hội tôn trọng ý dân là phương cách giúp các đảng viên cộng sản hạ cánh an toàn trong buổi hoàng hôn, ngày tàn của chế độ. Người viết kỳ vọng trong Đại hội Đảng lần này, Đảng sẽ quyết định chấm dứt việc xây dựng CNXH vì Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói: Xây dựng chủ nghĩa xã hội còn lâu dài lắm. Đến cuối thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở VN hay chưa”. Mục tiêu của Đảng là xây dựng CNXH không còn nữa thì Đảng sẽ từ bỏ quyền độc tôn lãnh đạo nhà nước và xã hội.

Thực hiện hai mục tiêu trên là để thay đổi thể chế, không phải giải tán Đảng CSVN mà thành lập chế độ cộng hòa, dân chủ. Nguyên thủ là tổng thống sẽ tổ chức bầu cử Quốc hội, thảo ra Hiến pháp xây dựng chế độ mới, đa nguyên đa đảng, tam quyền phân lập. Người viết kỳ vọng đó sẽ là quyết định của Đại hội Đại biểu Toàn Đảng CSVN lần thứ XII. Lịch sử sẽ ghi công Đại hội này đã giúp Đất nước hồi sinh, mở ra thời kỳ phát triển huy hoàng của Dân tộc. Tiếp sau Đại hội XII là Tết Bính Thân 2016 mở đầu Mùa Xuân của Dân tộc, đất nước bước vào kỷ nguyên mới Dân Chủ Tự Do Độc Lập Phú Cường.

Lê Quế Lâm
(Sydney 19/01/2016)
phidao
Posts: 132
Joined: Sun Sep 30, 2012 7:29 am
Contact:

Post by phidao »

Image


Tại trụ sở tiếp dân TWĐ Hà Nội ngày 19/1 năm 2016
Một người đảng viên CS dũng cảm,đứng trước mũi nhiều công an vẫn hô vang phế truất CS ,đảo đảo CS,
nếu mỗi tỉnh thành có hàng chục,hàng trăm người dám nói phế truất CS thì đất nước VN sẽ ko còn cướp đất ,
cướp nhà,cướp tư liệu sản xuất ,ko còn bị tù oan sai,cs ko có cơ hội tranh thủ cướp và cướp


Mời xem video tại đây


khieulong
Posts: 3552
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

LỄ TƯỞNG NIỆM TỬ SĨ HOÀNG SA TẠI HÀ NỘI 19.01.2016

Image

Tường thuật Lễ tưởng niệm Anh linh 74 tử sĩ Hoàng Sa
Sáng nay, khoảng 200 người dân Hà Nội theo lời thông báo của No U Hà Nội đã mang hương, hoa tới chân tượng đài Lý Thái Tổ, Hồ Gươm để tưởng niệm anh linh của 74 Anh hùng tử sĩ của Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh tại trận Hải chiến Hoàng Sa ngày 19 tháng 1 năm 1974 - 42 năm trước.

Những người tham dự buổi lễ đều trang phục chỉnh tề, đầu đeo ruy băng xanh nước biển với dòng chữ màu trắng “NHÂN DÂN KHÔNG QUÊN”.
Mỗi người một bông hoa, một nén tâm nhang thành tâm cầu nguyện cho những người đã hy sinh vì tổ quốc.
Bài “Chiêu hồn tử sĩ” được cất lên bởi tiếng đàn của nghệ sỹ Tạ Trí Hải, khiến cho buổi tưởng niệm thêm xúc động.
Vào ngày 19/01/1974, chính quyền Trung Cộng đã nổ súng o xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa và giết hại 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà đang bảo vệ mảnh đất thiêng liêng đó của Tổ quốc.
Cho đến ngày hôm nay, điều đó vẫn không thay đổi. Trung Cộng vẫn tiếp tục chiếm đóng, xâm lấn biển đảo và giết hại, áp bức đồng bào ta. Chính quyền cộng sản Trung Quốc ngày càng bộc lộ rõ nó là kẻ thù trực tiếp, nguy hiểm nhất tới hoà bình và sự phát triển của dân tộc Việt Nam.

Hà Nội đã cử một lực lượng an ninh vừa phải tới hiện trường để giám sát buổi lễ. Một số nhân viên an ninh quay phim ghi lại những hình ảnh của bà con.

Không có dư luận viên nào được điều tới để phá đám. Tất cả các nhân viên an ninh có mặt không hề có bất cứ một động thái nào ngăn cản, đàn áp, hoặc đe dọa nhóm người tham gia lễ tưởng niệm.Trước đó, đêm qua, không có nhà ai bị chính quyền sở tại đến thăm và đe dọa. Sáng nay cũng không có bất cứ cuộc gọi nào của an ninh các cấp. Cũng không ai bị chặn cửa, đổ mắm tôm, khóa trái cửa hoặc bị đeo bám.
Tất cả các hoạt động trong dự kiến của anh chị em No U đều được thực hiện trọn vẹn. Buổi lễ diễn ra trong vòng 20 phút, ở những phút cuối, bát hương bốc cháy đùng đùng như linh hồn các tử sĩ Hoàng Sa và anh linh Hoàng đế khai sáng Thăng Long hiển linh chứng giám tấm lòng thành của buổi lễ và chứng giám cho tấm lòng của những người có tâm trong chính quyền thành phố Hà Nội.
Buổi lễ, đặt hoa tưởng niệm còn có mấy chục cháu bé được cô giáo đưa đi thăm quan đi qua, cũng cùng các bác các chú cô đặt hoa cho các tử sĩ Hoàng Sa.

Anh Lã Việt Dũng - thay mặt anh chị em đọc Diễn văn tưởng niệm nhớ 74 tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh tại Hoàng Sa 42 năm trước:




Kính thưa anh chị em cô bác!

Cách đây đúng 42 năm - ngày 19/01/1974 - chính quyền cộng sản Trung Quốc đã nổ súng xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa, giết hại 74 quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, những người đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ Tổ quốc.

Hôm nay, trong giờ phút linh thiêng, xúc động này, chúng ta có mặt ở đây để tưởng nhớ và tôn vinh những người con thân yêu của Tổ quốc đã hi sinh thân mình để bảo vệ mảnh đất cha ông. Chúc các anh yên nghỉ nơi biển sâu sóng dữ, chúc cho gia đình, người thân các anh được ấm no, hạnh phúc, được tôn trọng và thừa nhận trong lòng nhân dân Việt Nam!

Kính thưa anh chị em cô bác! Lịch sử luôn công bằng và không dễ bị bóp méo bởi những luận điệu xuyên tạc. Sự thật rõ ràng là các anh, 74 quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, đã anh dũng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không một ai bỏ chạy hay đầu hàng trước quân thù mà giờ đây nhiều kẻ đang gọi là bạn, là đồng chí. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà sự hi sinh của các anh bị rơi vào quên lãng, thậm chí bị xúc phạm cho đến tận hôm nay. Vì vậy, việc chúng ta có mặt ở đây để thắp một nén hương tưởng nhớ các anh là một sự tri ân, một sự khẳng định người dân Việt Nam không bao giờ quên công ơn, xương máu của các anh, cũng như không bao giờ quên mảnh đất biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa thân yêu đang nằm trong tay giặc.

Kính thưa anh chị em cô bác! Chúng ta, người dân Việt Nam, không ghét bỏ hay hận thù nhân dân Trung Quốc; nhưng chúng ta có trách nhiệm phải khẳng định, phải lên tiếng rằng chính chính quyền cộng sản Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp, nguy hiểm nhất tới hoà bình và sự phát triển của nhân dân Việt Nam. Từ khi xâm chiếm Hoàng Sa đến nay, Trung Cộng không ngừng dùng mọi biện pháp xâm lấn, chiếm đóng, chia rẽ, mua chuộc, áp đặt tư tưởng lên nhân dân Việt Nam dù bằng chiến tranh hay dưới vỏ bọc hoà bình, hữu nghị. Họ không phải là bạn bè, càng không phải là đồng chí. Không có đồng chí nào lại liên tiếp gây chiến từ Hoàng Sa 1974, biên giới phía Bắc 1979 đến Gạc Ma - Trường Sa 1988; không có bạn bè nào ngang nhiên cắm giàn khoan thăm dò dầu khí vào lãnh thổ người khác; càng không có cái hữu nghị nào trước kẻ thù luôn tìm cách lũng đoạn kinh tế, chính trị và tuồn hàng hoá, thực phẩm độc hại vào đất nước Việt Nam bằng vỏ bọc hợp tác, hoà bình.

Kính thưa anh chị em cô bác! Chúng tôi tin rằng phần lớn người dân Việt Nam ngày nay đã thức tỉnh trước hiểm hoạ Trung Quốc, ngoại trừ một số kẻ nhắm mắt làm ngơ để giữ quyền lực và trục lợi. Những kẻ đó, một mặt che dấu, xuyên tạc lịch sử, một mặt tiếp tay cho sự lũng đoạn, đô hộ của Trung Cộng bằng cách tiêu diệt sự tự do, quyền làm chủ của nhân dân Việt Nam, tìm cách ngăn cản đất nước Việt Nam phát triển vững mạnh. Vì vậy, việc chúng ta ở đây hôm nay có một ý nghĩa quan trọng, lớn lao. Đó là sự khẳng định chúng ta có quyền tự do hội họp, tự do ngôn luận, tự do tưởng nhớ những người con đã hi sinh xương máu để bảo vệ Tổ quốc; và chúng ta không sợ sự đàn áp của bất cứ thế lực nào!

Thay mặt anh em No-U, tôi xin chân thành cảm ơn anh chị em cô bác đã đến đây hôm nay!

Hoàng Sa - Việt Nam!
Trường Sa - Việt Nam!
Đả đảo Trung Quốc xâm lược!


Một số hình ảnh buổi lễ tưởng niệm:


Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image


Ảnh: JB Nguyễn Hữu Vinh – Hà Thanh – Lê Hoàng và nhiều người khác
tramthaiha
Posts: 453
Joined: Tue Sep 08, 2009 7:54 pm
Contact:

Post by tramthaiha »

Image



Đại hội XII Đảng CSVN và Kỳ Vọng của Người Dân


Lê Quế Lâm

“Trong nhiệm kỳ Khóa XI (2011-2015) Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu “Xây dựng chủ nghĩa xã hội còn lâu dài lắm, đến cuối thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”. Vì thế kỳ vọng Đại hội XII sẽ quyết định chấm dứt việc xây dựng CNXH. Mục tiêu của Đảng là xây dựng CNXH không còn nữa thì Đảng sẽ từ bỏquyền độc tôn lãnh đạo nhà nước và xã hội. Thực hiện hai điều trên là để thay đổi thể chế; không phải giải tán Đảng CSVN mà là chuyển từ chế độ hiện nay sang chế độ cộng hòa. Đại hội Đảng lần này sẽ bầu Tổng thống chớ không phải Tổng bí thư, để tổ chức bầu cử Quốc hội vào tháng 5 tới như đã trù liệu”. (Lê Quế Lâm)
***

Đảng CSVN đã chính thức thông báo Đại hội Đại biểu Toàn quốc lần thứ XII sẽ diễn ra từ ngày 21 đến 28/01/2016. Theo thông lệ, để duy trì sự lãnh đạo liên tục của Đảng, việc chuẩn bị đại hội kéo dài khoảng một năm. Thời gian đó cần thiết để khóa cũ ấn định thành phần lãnh đạo cho khóa mới. Tổng bí thư viết dự thảo Báo cáo chính trị của Ban Chấp hành Trung ương (BCH/TƯ). Thủ tướng viết dự thảo báo cáo việc thực hiện nhiệm vụ phát triển kinh tế - xã hội trong 5 năm qua (2011-2015) và đề ra phương hướng nhiệm vụ phát triển kinh tế xã hội trong 5 năm tới (2016-2020). Sau đó, đảng bộ các cấp trực thuộc họp đại hội, góp ý với các dự thảo báo cáo của trung ương và bầu đại diện tham dự đại hội toàn Đảng để hợp thức hóa vai trò của Tổng Bí thư và thông qua Báo cáo chính trị của Đảng.

Việc chuẩn bị Đại hội Đảng lần này có sự bất thường vì sự trì trệ xuất phát từ sự bất đồng trong nội bộ về nhân sự lãnh đạo tức Tổng bí thư tương lai. Ngày 21/12/2015 Hội nghị Trung ương (HNTƯ) 13 của BCH/TƯ bế mạc mà vẫn chưa ấn định được thành phần lãnh đạo, họ quyết định “Giao cho Bộ chính trị tiếp tục chuẩn bị nhân sự trường hợp đặc biệt là Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư TƯĐ khóa XI quá tuổi, tái cử, để đảm nhận chức danh lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước, trình HNTƯ 14 xem xét quyết định”. Ngày 11/01/2016 HNTƯ 14 nhóm họp. Ba ngày sau, trong diễn văn bế mạc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cho biết, hội nghị “đã tập trung thảo luận, thống nhất cao về chủ trương ký kết, phê duyệt Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương (TPP)…”. Hội nghị cũng đã “biểu quyết thông qua nhân sự đề cử bổ sung một số Ủy viên TƯĐ, Bộ Chính trị, Ban Bí thư khóa XI thuộc trường hợp “đặc biệt” tái cử khóa XII và danh sách đề cử các đồng chí ứng cử các chức danh lãnh đạo chủ chốt của Đảng và Nhà nước”.

Sau HNTƯ 14, nhiều người đồn đoán Nguyễn Tấn Dũng đã “hết cửa” trong cuộc chạy đua tranh chức tổng bí thư với Nguyễn Phú Trọng. Hội nghị đã biểu quyết: Nguyễn Phú Trọng -Tổng Bí thư, Trần Đại Quang -Chủ tịch Nước, Nguyễn Xuân Phúc -Thủ tướng và Nguyễn Thị Kim Ngân -Chủ tịch Quốc hội. Như vậy, ba nhân vật trong “tứ trụ” là Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Sinh Hùng sẽ rời khỏi chức vụ sau Đại hội XII…Nhưng dựa vào lời ông NPT mô tả kỳ họp ba ngày vừa qua là “dân chủ, đoàn kết, tập trung”, ông Trọng cũng không nêu ra bất cứ một tên tuổi nào được “đặc biệt tái cử”, người viết suy luận: đến giờ phút chót Bộ Chính trị vẫn chưa nhất trí được ai sẽ là Tổng Bí thư, nên tạm thời hòa hoãn bày tỏ sự đoàn kết nội bộ bằng cách tiếp tục duy trì thành phần cũ. Và HNTƯ 14 đã biểu quyết thông qua quyết định của Bộ Chính trị: duy trì chức danh lãnh đạo của bốn ông Trọng Sang Hùng Dũng để Đại hội XII xem xét và quyết định.

Đại hội XII sẽ thừa kế cái di sản nặng nề của khóa XI để lại. Đó là sự chia rẽ trầm trọng không thể nào hàn gắn được trong giới lãnh đạo chóp bu xuất phát từ sự đối đầu giữa Tổng bí thư Đảng và Thủ tướng Chính phủ vì sự bất đồng về đường lối, chính sách quốc gia. Đây là một sự kiện chính trị lớn chưa bao giờ xảy ra: Chính phủ không còn phục tùng Đảng. Ông Nguyễn Phú Trọng vẫn kiên trì với chủ nghĩa xã hội với Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, trong khi ông Nguyễn Tấn Dũng chủ trương thay đổi thể chế để giúp VN hợp tác sâu rộng về kinh tế mậu dịch với thế giới giúp đất nước thoát khỏi tình trạng tụt hậu, đồng thời cũng là cách để VN thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc. Thật ra, Khóa XI sắp chấm dứt cũng đã thừa kế những di sản nặng nề của 10 Khóa trước kể từ khi Đảng được thành lập. Khóa XI không giải quyết được nay bàn giao cho Đại hội XII. Đó là sứ mạng quan trọng của Đại hội Đảng lần này.

Đại hội Đảng CSVN I hay Đại hội đại biểu lần thứ Nhất của Đảng CS Đông Dương diễn ra ở Ma Cao năm 1935. BCH/TƯ cử ông Hồ Chí Minh làm đại diện Đảng CSĐD tại Quốc tế III. Đại hội Đảng lần thứ II ở Tuyên Quang năm 1951 đã quyết định tách Đảng CSĐD để thành lập ở mỗi nước Đông Dương, các Đảng Mác-Lênin riêng. Ở VN Đại hội thành lập Đảng Lao động Việt Nam và đưa Đảng ra hoạt động công khai. Trong Đại hội này, tư tưởng Mao Trạch Đông được ghi vào điều lệ của Đảng. Nhờ đó, Trung Cộng tích cực ủng hộ CSVN trong kháng chiến chống Pháp. Đại hội Đảng lần thứ III (1960) đề ra hai nhiệm vụ chiến lược: “củng cố miền Bắc xã hội chủ nghĩa, giải phóng miền Nam thống nhất đất nước”. Từ đó, cả LX lẫn TQ đều tận tình ủng hộ CSVN đẩy lùi ảnh hưởng của Mỹ ở miền Nam Việt Nam.

Đại hội Đảng lần thứ IV (1976) đề ra mục tiêu “đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”. Tên nước đổi thành Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, gia nhập khối Comecon, ký hiệp ước hữu nghị và hợp tác với Liên Xô. TC coi những hành động này là thái độ phản bội của CSVN nên mở cuộc tấn công dạy cho CSVN một bài học khi Hà Nội đưa quân sang Campuchia lật đổ chế độ Pol Pot thân Bắc Kinh. Từ đó Hiến pháp 1980 của VN lên án bọn bành trướng Bắc Kinh là kẻ thù của dân tộc. Vì thế để bảo vệ đất nước và xây dựng chủ nghĩa xã hội, Đại hội Đảng lần thứ V (1982) đề ra mục tiêu “Gắn bó chặt chẽ và hợp tác toàn diện với Liên Xô là nguyên tắc. là chiến lược, đồng thời là tình cảm cách mạng”.

Sau khi TBT Lê Duẩn qua đời (10/7/1986) Đại hội Đảng lần thứ VI (12/1986) đã thú nhận “Trong những năm qua việc nhìn nhận, đánh giá tình hình cụ thể về các mặt kinh tế - xã hội của đất nước đã có nhiều thiếu sót. Do vậy, đã dẫn đến nhiều sai lầm "trong việc xác định mục tiêu và bước đi về xây dựng cơ sở vật chất - kỹ thuật, cải tạo xã hội chủ nghĩa và quản lý kinh tế". Vì thế Đại hội VI đã đề ra “đường lối đổi mới. Trước hết là đổi mới cơ cấu kinh tế”. Đến cuối thập niên 1980, LX và khối CS Đông Âu bước vào giai đoạn thoái trào, CSVN quay về hợp tác với Trung Cộng qua Thỏa ước Thành Đô (9/1990) Đại hội Đảng lần thứ VII (1991) đề ra “Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội”, xây dựng nền kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa theo khuôn mẫu của Đặng Tiểu Bình.

Trong thời điểm này, Võ Văn Kiệt làm thủ tướng, ông vận động Mỹ bãi bỏ cấm vận, sau đó tiến tới bình thường hóa bang giao với VN (7/1995). Trước đó VN đã gia nhập khối ASEAN và hợp tác giao thương với Cộng đồng Âu Châu (EU). Từ giữa năm 1995 VN chuẩn bị tổ chức Đại hội lần thứ VIII, ông Võ Văn Kiệt được coi là nhân vật sáng giá nhất trong vai trò tổng bí thư. Phó thủ tướng Phan Văn Khải lúc đó nhận xét: Ông Kiệt làm tổng bí thư, VN đổi mới nhanh lắm vì ông Kiệt chán ngán chủ nghĩa xã hội đến tận cổ. Nhưng con đường tiến của ông Kiệt bị chận lại vì ông Đỗ Mười lúc bấy giờ đã ngấp nghé 80 tuổi vẫn còn muốn tiếp tục làm Tổng bí thư. Nhóm cán bộ bảo thủ giáo điều quyết định giữ nguyên vị trí của bộ ba lãnh tụ TBT Đỗ Mười 79 tuổi, Chủ tịch nước Lê Đức Anh 76 tuổi và Thủ tướng Võ Văn Kiệt 74 tuổi trong Đại hội Đảng lần thứ VIII năm 1996. Đến cuối năm sau (1997), nhóm bảo thủ thân TQ đưa ra lý do các ông Mười, Anh, Kiệt đều tuổi cao và áp lực họ về hưu để làm cố vấn cho BCH/TƯĐ. Thượng tướng Lê Khả Phiêu được bầu làm Tổng Bí thư. Từ đó, mối quan hệ VN/TQ ngày càng chặt chẽ thêm với phương châm 16 chữ và 4 tốt. Hai hiệp ước về lãnh thổ trên bộ và vịnh Bắc Bộ được ký với TQ năm 1999 và 2000. Hậu quả là Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan cùng nhiều vùng đất khác cũng như hơn 10 ngàn cây số vuông ở vịnh Bắc Bộ mất về tay TQ so với các hiệp ước mà thực dân Pháp đã ký với triều đình nhà Thanh hồi cuối thế kỷ 19.

Ngày nay, với việc duy trì vai trò lãnh đạo của “tứ trụ” hoặc 2 cột trụ NPT và NTD từ khóa XI sang khóa XII, có thể nhóm bảo thủ thân TQ muốn tái diễn trò chính trị hồi năm 1996, lần này là ngăn chận không cho Nguyễn Tấn Dũng làm tổng bí thư. Nhóm “tứ trụ” lãnh đạo nửa nhiệm kỳ, đến giữa năm 2018 họ sẽ bị áp lực phải từ nhiệm vì quá tuổi qui định. Khóa XII sẽ kết thúc vào năm 2020. Đó là thời điểm VN sáp nhập vào TQ theo cam kết Hội nghị Thành Đô. Tờ Hoàn Cầu Thời Báo –cơ quan ngôn luận bán chính thức của TC đã công khai phổ biến các điều khoản trong thỏa thuận ký kết bởi cấp lãnh đạo tối cao hai nước. Theo đó “Việt Nam bày tỏ mong muốn sẳn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền trung ương tại Bắc Kinh như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương…Phía Trung Quốc đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”.

Đại hội Đảng lần thứ IX (2001) chủ trương tiếp tục hai nhiệm vụ chiến lược là xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Xã hội chủ nghĩa, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước. Trong giai đoạn này ông Nguyễn Tấn Dũng làm Phó Thủ tướng thường trực. Rút kinh nghiệm từ thất bại của ông Kiệt, dù xuất thân từ Mặt trận GPMN song Phó TT Nguyễn Tấn Dũng tỏ ra “bảo hoàng hơn vua” trong việc xây dựng tổ quốc XHCN, nên được lòng hai “thái thượng hoàng” Đỗ Mười và Lê Đức Anh. Đến Đại hội Đảng lần thứ X (2006) ông Dũng làm thủ tướng, được sự ủng hộ mạnh mẽ của thế lực “tư bản đỏ”. Thế lực này nổi lên nhờ nghị quyết của Đại hội X cho phép đảng viên được làm kinh tế tư nhân kể cả kinh tế tư bản tư nhân.

Đại hội Đảng lần thứ XI (2011) quyết định tiếp tục xây dựng CNXH nhưng theo “đặc trưng mới dựa trên lực lượng sản xuất hiện đại với quan hệ sản xuất tiến bộ phù hợp”. Dựa vào đó TT Nguyễn Tấn Dũng đề xuất Bộ CT thành lập các Tổng công ty, các Tập đoàn kinh tế nhà nước hoạt động đa ngành, đa lãnh vực; bổ nhiệm đảng viên cao cấp giữ các chức vụ lãnh đạo trong các cơ sở quốc doanh này. Thế lực của TT Nguyễn Tấn Dũng càng vững mạnh thêm khiến nhóm bảo thủ trong Bộ CT tìm cách hạ bệ Dũng. Họ nêu lý do để kỷ luật Dũng vì “một số tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước, điển hình là Vinashin, Vinalines hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, với hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt và ảnh hưởng lớn đến uy tín vai trò kinh tế nhà nước”. Để phản bác, ông Dũng quy trách nhiệm cho tập thể Bộ CT vì đó là chủ trương lớn của Đảng. Do đó Bộ CT và Ban Bí thư “xin nhận lỗi và đề nghị BCH/TƯ có hình thức kỷ luật về trách nhiệm chính trị đối với tập thể Bộ CT và một đồng chí trong Bộ CT”. BCH/TƯ quyết định không kỷ luật cả hai, và cũng “xin nhận lỗi trước toàn Đảng vì trách nhiệm của mình trong việc để xảy ra và chưa ngăn chặn được những khuyết điểm, yếu kém trong thời gian qua” (Trích thông báo của HNTƯ6 tháng 10/2012).


Không thuyết phục được HNTƯ 6 kỷ luật TT Nguyễn Tấn Dũng, uy tín của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng xuống thấp. Tập thể Bộ CT, Ban Bí thư và BCH/TƯ đều nhận lỗi trước toàn Đảng. Trong Đảng chức vụ Tổng Bí thư là cao cấp nhất, đáng lẽ ông NPT cũng phải nhận lỗi và xin chịu kỷ luật. Dư luận thường đề cập đến “đồng chí X” ám chỉ TT Dũng, nhưng nhân vật đó phải là đồng chí Tổng bí thư, chớ không phải đồng chí thủ tướng. Từ đó, tên tuổi của TT Nguyễn Tấn Dũng ngày càng nổi bật nhờ khôn khéo, biết biến khuyết điểm và trách nhiệm của mình thành khuyết điểm và trách nhiệm của Đảng.

Năm 2014 TQ đưa giàn khoan HD 891 vào hải phận VN, Dũng là người duy nhất trong bộ máy lãnh đạo Đảng lên tiếng phản kháng quyết liệt nhất. Trong khi đó, tờ Hoàn Cầu Thời Báo của TQ lại biện minh: Hoàng Sa và Trường Sa là của VN nhưng Công hàm năm 1958 của TT Phạm Văn Đồng đã thừa nhận thuộc chủ quyền của TQ. Tờ báo còn đề cập số tiền 870 tỷ Mỹ kim mà CSVN nợ của TQ trong hai cuộc kháng chiến. Việc này làm hoen ố thanh danh của Đảng, nhưng uy tín Dũng lại lên cao. Trong HNTƯ 10 hồi đầu tháng Giêng 2015 chuẩn bị nhân sự cho Đại hội XII, ông được BCH/TƯ bỏ phiếu tín nhiệm cao cao nhất.

Trước triển vọng Nguyễn Tấn Dũng trở thành Tổng bí thư trong Đại hội XII, các phần tử chống Dũng phải tìm cách hạ đối thủ của mình. Họ tung tin NTD sẽ là Tổng bí thư và ông ta sẽ giải tán Đảng, chuyển đổi thể chế từ độc tài cộng sản sang độc tài cá nhân gia đình trị. Một số cán bộ lão thành, cán bộ nghỉ hưu đã gởi thư lên Tổng bí thư và BCH/TƯ cáo buộc NTD có nhiều khuyết điểm không xứng đáng làm tổng bí thư. Mối ưu tư lo lắng của các đảng viên lão thành về việc Đảng CS bị giải tán là thường tình, chính đáng. Họ sợ mất sổ hưu, cho thấy họ chẳng giàu có gì, chỉ có những đảng viên đầy thủ đoạn biết luồn lọt chớp thời cơ mới có được tài sản khổng lồ. Suốt cuộc đời của họ gắn liền với hai cuộc kháng chiến do Đảng CS lãnh đạo, anh em con cháu họ đã trở thành liệt sĩ được bằng khen của Đảng treo đầy nhà…Nếu Đảng CS bị giải tán là điều đau buồn, uất hận nên họ lên tiếng chống NTD, tuy nhiên những lập luận họ đưa ra lại tạo sự tranh luận sôi nổi.

Việc ông Dũng có sui gia là cựu quân nhân VNCH theo Tiến sĩ Vũ Thị Phương Anh, một giảng viên đã nghỉ hưu ở Sài Gòn đã nói với BBC là điều rất tốt, là dấu hiệu tốt cho sự hòa giải. Bà nói “Tôi là người không ủng hộ chính sách lý lịch một chút nào vì tôi đã từng là nạn nhân của nó, con em của bên thua cuộc đã bị ảnh hưởng rất nhiều”. Bà chỉ thắc mắc: Thủ tướng VN có sui gia như vậy là sự thật xảy ra từ nhiều năm rồi. Nếu điều đó rất có hại cho an ninh quốc gia hay chế độ thì ông Dũng đã và đang ở vị trí quan trọng, tại vị hơn 10 năm rồi, tại sao lâu nay không đặt vấn đề? Có phải vì hiện nay muốn ngăn cản ông Dũng?

Nhà báo Huy Đức nhận xét “Chủ nghĩa lý lịch là một chính sách vô nhân đạo mà hàng triệu đảng viên khác đang bị ràng buộc, ngay cả các cháu học sinh vẫn bị lý lịch cản trở khi thi vào một số ngành”. Vì thế ông “Đánh giá cao việc Thủ tướng đã vì hạnh phúc của con gái, ủng hộ một cuộc hôn nhân mà biết chắc sẽ gây phiền phức đến ông. Nhưng tôi còn đánh giá cao hơn, ông Dũng -với tư cách là một người quyền lực nhất trong đảng tuy về danh nghĩa không phải là người cao nhất lúc đó- đấu tranh để Đảng sửa đổi những quy định lỗi thời về lý lịch”.

Về việc gia đình Nguyễn Tấn Dũng giàu có, tài sản khổng lồ là vì Đảng đã dành cho cán bộ đảng viên quá nhiều đặc quyền đặc lợi, nay Đảng lại cho phép họ được làm kinh tế tư bản tư nhân. Vì thế không riêng gì Nguyễn Tấn Dũng mà hầu như gia đình của những đảng viên có chức có quyền đều trở thành đại gia, đại phú. Còn việc ông Dũng có mưu đồ làm tổng bí thư cũng là lẽ thường của những người làm chính trị. Không riêng gì thủ tướng mà có lẽ các vị trong “tứ trụ” và các ủy viên Bộ CT đều ngấp nghé ngôi vị này? Nhưng có ai dám đòi thay đổi thể chế để có lợi cho dân cho nước?

Về độc tài cá nhân, ông Nguyễn An Dân -một nhà tư vấn về pháp lý đang sinh sống tại Sài Gòn chia sẻ ý kiến này với BBC: “Những người dân chủ hay quần chúng có chính kiến hãy nhớ rằng độc tài cá nhân là con của độc tài tập thể. Nếu sợ đứa con độc tài cá nhân ra đời mà chúng ta “vô tình ủng hộ” cho bà mẹ độc tài tập thể thì e rằng chúng ta sai lầm trong hướng đi của mình”.

Nói gì thì nói, giờ đây vận mạng dân tộc đang chờ sự quyết định của 1510 đại biểu tham dự Đại hội Đại biểu Toàn Đảng lần thứ XII sẽ khai diễn trong hai ngày tới đây. Đặc biệt lần này, Bộ Công an đã có kế hoạch ra quân với quyết tâm bảo vệ tuyệt đối an ninh, an toàn cho đại hội”. Cuộc xuất quân thực tập đã diễn ra ngày 9/01/2016 tại khu vực sân vận động Ba Đình Hà Nội với lực lượng hùng hậu gần 5200 binh lính gồm cảnh sát đặc nhiệm và cơ động, bộ đội đặc công, một bộ phận của Sư đoàn Phòng không Không quân, chiến xa bọc thép chống đạn, xe tác chiến điện tử…

Trước đó, đã có những đồn đoán sẽ có đảo chánh bằng quân sự trong thời gian diễn ra Đại hội XII. Một đại hội máu sẽ xảy ra là một điều không thể tránh khỏi. Nay với việc điều động quân tại thủ đô trong thời điểm cuộc tranh giành quyền lực “một mất một còn” giữa nhóm canh tân và bảo thủ đã đến hồi quyết liệt, khiến người viết liên tưởng đến cuộc đảo chánh Gorbachev ngày 19/8/1991. CSVN xuất phát từ Liên Xô và sự kết liễu của nó cũng sẽ giống như LX. Tuy nhiên người viết mong rằng vai trò của Đảng CSVN sẽ được giải quyết theo kiểu VN. Trong những ngày sắp tới, trước hơn 1500 đại biểu tham dự Đại hội XII, TBT Nguyễn Phú Trọng hoặc TT Nguyễn Tấn Dũng sẽ đại diện BCH/TƯ Khóa XI báo cáo các thành quả của Đảng trong nhiệm kỳ 2011-2015 với vài nét nổi bật như:

-Luật Biển VN được Quốc hội thông qua ngày 21/6/2012 khẳng định chủ quyền của VN trên hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Luật Trưng cầu Ý dân được Quốc hội thông qua ngày 25/11/2015. Ngoài ra VN còn ký các Hiệp định FTA (Thương mại tự do) với Đại Hàn, với EU (Công đồng Âu Châu) và TPP. Ngày 31/5/2013, hội nghị An ninh châu Á diễn ra tại Diễn đàn Đối thoại Shangri-La (Shangri-La Dialogue). Ban tổ chức mời thủ tướng VN làm diễn giả chính, đọc diễn văn khai mạc. Trong bài diễn văn tựa đề “Niềm tin chiến lược” TT Nguyễn Tấn Dũng đã phác hoạ triển vọng tươi sáng của khu vực Á Châu/Thái Bình Dương hòa bình, ổn định và phát triển dựa vào khối ASEAN và sự hợp tác của HK và TQ.

Bên cạnh các thành tựu trên, VN còn gặp nhiều khó khăn trong mối bang giao với TQ. Bắc Kinh không chấp nhận Luật Biển của VN, gây hấn bằng cách đưa giàn khoan HD 981 vào hải phận VN ở Hoàng Sa năm 2014 và mới đây ở Vịnh Bắc Bộ. Về việc xây dựng CNXH, một số tập đoàn kinh tế, tổng công ty nhà nước được coi là chủ trương lớn của Đảng, như đã trình bày ở trên bị đánh giá là “hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, với hậu quả nghiêm trọng về nhiều mặt và ảnh hưởng lớn đến uy tín vai trò kinh tế nhà nước”. Vì thế, toàn thể Bộ CT, Ban Bí thư và BCH/TƯ đã xin nhận lỗi trước toàn Đảng. Nạn tham nhũng ngày càng phát triển, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã ví von, nhận xét tham nhũng như bầy sâu và lên tiếng báo động: “Không phải một con sâu, mà một bầy sâu. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là ‘chết’ đất nước này”.

Trên đây là thực trạng đất nước đã đưa đến việc tranh chấp về đường lối, chính sách quốc gia trong thượng tầng nội bộ của Đảng. Các đối thủ đã tung ra những nét xấu xa của nhau để hạ thủ nhau được lan truyền sâu rộng trong thời đại tin học. Nhờ đó người dân hiểu được “thế nước” nhưng “lòng dân” thể hiện như thế nào? Qua đài BBC, ông Nguyễn An Dân ở Sài Gòn đã phát biểu: “Dù nhiều người nói “quần chúng ngoài đảng” có nói gì thì cũng không ảnh hưởng vào đảng thì tôi e rằng không phải. Khi mạng xã hội chưa phát triển, nên đảng ít bị dư luận soi mói do dễ bưng bít thông tin. Nay, dù ít dù nhiều, với tác dụng của mạng xã hội hiện nay, cũng gây tác dụng phần nào đó vào quyết định của đảng. Nếu không có tác dụng thì vì sao có nhiều thông tin lọt lộ ra để dùng “quần chúng bên ngoài” gây sức ép cho nhau lên các phe phái bên trong đảng?”. Như vậy, hai phe đối nghịch đã lợi dụng lòng dân để gây sức ép tấn công nhau.

Trong kỳ họp cuối cùng của Quốc hội khóa 13, ông Lê Như Tiến Đại biểu Quảng Trị có nói đến thời điểm “hoàng hôn của nhiệm kỳ”các quan chức nhà nước chạy đua nước rút để thực hiện những chuyến tàu vét cuối cùng trước khi hạ cánh. Sau đó Quốc hội nhất trí thông qua Luật Trưng Cầu Ý Dân, theo người viết thì việc Quốc hội tôn trọng ý dân là phương cách giúp các đảng viên cộng sản hạ cánh an toàn trong buổi hoàng hôn, ngày tàn của chế độ. Người viết kỳ vọng trong Đại hội Đảng lần này, Đảng sẽ quyết định chấm dứt việc xây dựng CNXH vì Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã nói: Xây dựng chủ nghĩa xã hội còn lâu dài lắm. Đến cuối thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở VN hay chưa”. Mục tiêu của Đảng là xây dựng CNXH không còn nữa thì Đảng sẽ từ bỏ quyền độc tôn lãnh đạo nhà nước và xã hội.

Thực hiện hai mục tiêu trên là để thay đổi thể chế, không phải giải tán Đảng CSVN mà chuyển từ chế độ hiện hành sang chế độ cộng hòa, dân chủ. Nguyên thủ là tổng thống sẽ tổ chức bầu cử Quốc hội, thảo ra Hiến pháp xây dựng chế độ mới, đa nguyên đa đảng, tam quyền phân lập. Người viết kỳ vọng đó sẽ là quyết định của Đại hội Đại biểu Toàn Đảng CSVN lần thứ XII. Lịch sử sẽ ghi công Đại hội này đã giúp Đất nước hồi sinh, mở ra thời kỳ phát triển huy hoàng của Dân tộc. Tiếp sau Đại hội XII là Tết Bính Thân 2016 mở đầu Mùa Xuân của Dân tộc, đất nước bước vào kỷ nguyên mới Dân Chủ Tự Do Độc Lập Phú Cường.


Lê Quế Lâm
tramthaiha
Posts: 453
Joined: Tue Sep 08, 2009 7:54 pm
Contact:

Post by tramthaiha »

Ðại Hội 12: Cuộc khủng hoảng của đảng Cộng Sản Việt Nam?

J.B. Nguyễn Hữu Vinh

(Nguồn: RFA)
Sau những ngày chuẩn bị cho cuộc đại hội đảng CS lần thứ 12 đầy sự tốn kém và công phu, với những màn tung hứng, bưng bít cũng như dọa nạt... đại hội sẽ khai mạc vào ngày 21 tháng 1, 2016.

Sự kiện một đảng độc tài đang cai trị đất nước vào đại hội kéo theo sự chú ý của một số người dân. Bởi lẽ đơn giản, dù muốn hay không, đảng vẫn là một gông cùm, một cái ách trên đầu, trên cổ dân tộc này.

Trước thềm đại hội đảng, thử nhìn lại tình thế và vị thế hiện nay của đảng, ta thấy Ðảng CS đang ở vào giai đoạn khủng hoảng toàn diện, sâu sắc và trầm trọng chưa từng có.

Cuộc khủng hoảng về tư tưởng


Cũng như một thời gian dài trong “hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa,” ở Việt Nam, chủ nghĩa Marx-Lenin được xem là kim chỉ nam trong mọi hành động của Ðảng Cộng Sản Việt Nam để “đưa Việt Nam tiến lên chủ nghĩa xã hội.” Từ trước đến nay, hệ thống tư tưởng, chủ nghĩa này đã được dày công đưa vào mọi lĩnh vực xã hội, từ đường lối, giáo dục, hành động.

Cả hệ thống Cộng Sản thế giới với gần 2/3 thế kỷ đã tốn không biết bao nhiêu tiền của, công sức để tạo ra hàng loạt các nhà nghiên cứu, các nhà lý luận nhằm tô vẽ và giải thích, áp dụng chủ nghĩa này trên hệ thống Cộng Sản thế giới đã có một thời đông đúc. Qua đó đặt ra mô hình xây dựng Chủ Nghĩa Xã Hội và Chủ Nghĩa Cộng Sản.

Thế nhưng Chủ Nghĩa Marx-Lenin được áp dụng một số nơi trên thế giới mà điển hình là ở Liên Bang Xô Viết, qua một thời gian ngắn ngủi 74 năm, đã đưa đến sự sụp đổ không thể cưỡng lại không chỉ về lý luận mà cả hệ thống các nước Cộng Sản.

Mô hình Chủ Nghĩa Xã Hội và Chủ Nghĩa Cộng Sản, đã được chứng minh là hệ thống mô hình xã hội độc tài và không tưởng, là chiếc bánh vẽ cho nhân loại đã nhanh chóng bị loại trừ ở hầu hết các nước trên thế giới.

Thế rồi, trước tình hình “sợi chỉ đỏ” Mark-Lenin bị đứt đoạn và bị vứt vào sọt rác lịch sử thế giới, đảng CSVN chới với, khủng hoảng về tư tưởng và đường lối. Khi đó, cái gọi là “Tư tưởng Hồ Chí Minh” xuất hiện.

Kể từ khi Cộng Sản vào Việt Nam, qua cả thời kỳ dài sau 1945 rồi 1975 cũng như thời kỳ gọi là “đổi mới” 1985, người dân Việt Nam không hề nghe đến một từ, một câu nào về cái gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh” - nhóm từ này không hề xuất hiện trong xã hội không chỉ khi Hồ Chí Minh còn sống, mà cả hàng mấy chục năm sau. Cái gọi là “Tư tưởng Hồ Chí Minh” chỉ xuất hiện tại đại hội Ðảng CS lần thứ VII vào năm 1991.

Dù được quảng bá rằng: “Tư tưởng Hồ Chí Minh là một hệ thống quan điểm của Hồ Chí Minh trong sự nghiệp cách mạng của ông được Ðảng Cộng Sản Việt Nam tổng kết, hệ thống hóa. Hệ thống tư tưởng này bao gồm những quan điểm về những vấn đề cơ bản của cách mạng Việt Nam, từ cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân đến cách mạng xã hội chủ nghĩa; vận dụng và phát triển chủ nghĩa Mark-Lênin vào điều kiện cụ thể của Việt Nam.” Nhìn lại, trong suốt cuộc đời Hồ Chí Minh, không hề có một hệ thống tư tưởng, học thuyết được trình bày rõ ràng. Ở đó chỉ có những bài viết, bài nói chuyện và cái gọi là “Tư tưởng Hồ Chí Minh” là những hệ thống suy diễn và lắp ghép nhằm để thay thế sự thiếu vắng một hệ thống tư tưởng cần thiết cho đảng CSVN.

Ngay trong chủ nghĩa Marx-Lenin, Lênin viết: “Thực tiễn cao hơn nhận thức, lý luận. Vì nó có ưu điểm không những của tính phổ biến mà còn của tính hiện thực trực tiếp.” và “Lý luận mà không liên hệ với thực tiễn là lý luận suông.”

Vậy nên, khi cái gọi là “Chủ nghĩa Mark-Lenin,” cái gốc không thể còn có chỗ đứng trong lịch sử thế giới, thì cái ngọn của nó là “Tư tưởng Hồ Chí Minh” làm sao có thể tồn tại khách quan.

Khủng hoảng về lý luận


Hệ thống tư tưởng và lý luận mà đảng CSVN đang lấy làm “kim chỉ nam” cho mọi hành động của mình, đều coi việc xây dựng Chủ nghĩa xã hội và Chủ Nghĩa Cộng Sản là mục đích.

Tuy nhiên, ngay từ khi đảng giành quyền lãnh đạo đất nước này đến nay đã hơn 70 năm, cả hệ thống lý luận được phát huy, hệ thống giáo sư, tiến sĩ nhiều không kể xiết. Vậy mà đến này, đất nước này vẫn được đảng dẫn dắt đi với một sự tù mù đáng sợ.

Cái gọi là “Chủ Nghĩa Xã Hội” vẫn là bóng chim, tăm cá và chưa hề hình thành thậm chí là trong đầu óc những người giỏi trí tưởng tượng nhất mà không bị hoang tưởng.

Hai đời tổng bí thư đảng CS đã thú nhận những câu nổi tiếng như sau: “Chủ Nghĩa Xã Hội sẽ dần dần sáng tỏ” - Nông Ðức Mạnh. Còn Nguyễn Phú Trọng thì khẳng định ngay từ đầu thế kỷ 21 rằng: “Ðến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở VN hay chưa.”

Sự tù mù đến mức tại Ðại Hội XI, trong phương hướng, giải pháp xây dựng đảng vẫn phải: “Tăng cường nghiên cứu lý luận, tổng kết thực tiễn, làm sáng tỏ một số vấn đề về đảng cầm quyền, về chủ nghĩa xã hội, con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta...”

Té ra không chỉ từ xưa đến nay, đảng đã dẫn đất nước này đi theo con đường tù mù không chỉ người dân không thông, mà ngay cả đảng cũng chưa rõ nó là gì.

Ðiều e ngại không phải không có cơ sở rằng: Nhỡ mai kia, khi đến được Chủ Nghĩa Xã Hội thật, nó sẽ là những khu trại tập trung như khu Auschwitz thời Ðức Quốc Xã thì sao? Mà căn cứ thực tế gần đây, thì nỗi lo sợ này không phải là không có cơ sở.

Victor Hugo đã nói rõ: “Chủ Nghĩa Cộng Sản là giấc mơ của vài người, nhưng là cơn ác mộng của tất cả mọi người.”

Khủng hoảng lãnh đạo và đường lối


Dù đảng CS luôn tự hào rằng đó là đội quân tiên phong, là trí tuệ nhân loại, là lương tâm thời đại... thì việc rõ nét nhất là đảng thiếu trầm trọng một đội ngũ lãnh đạo đủ tài và đủ tâm để có thể đảm đương được những quyền lãnh đạo mà đảng đã tự giành về mình.

Người ta đã chứng kiến một Nông Ðức Mạnh, tổng bí thư đảng với cả một quá trình 10 năm từ 2001 đến 2011 sau khi đã qua cả chục năm ở Quốc Hội cũng là của đảng nốt. Thế nhưng, điều ông ta để lại là gì? Chỉ là một đám đảng viên công chức đã thành “một bầy sâu” - Trương Tấn Sang. Ðiều mà ông ta đạt được rõ nét nhất là cô vợ trẻ sau khi về hưu và ngôi nhà như cung điện được lan truyền trên mạng Internet.

Người dân cũng chứng kiến một Nguyễn Phú Trọng, TBT đảng với biệt danh Trọng Lú. Thậm chí, một tờ báo nhà nước còn “tự hào” về TBT với biệt danh này. Ðiều mà ai cũng thấy được mức độ “lú” của ông ta qua các phát biểu về biển đảo, về tham nhũng, về lãnh thổ đất nước...

Không chỉ có vậy, những quan chức của đảng giữ các chức vụ khác như chủ tịch nước, chủ tịch Quốc hội, thủ tướng.... cũng không kém phần lú lẫn và hài hước.

Chính những người lãnh đạo như vậy đã tạo ra một hệ thống đảng viên, quan chức, công chức... không cần đề cập nhiều mà chỉ cần nhìn vào tình trạng đất nước và sự hỗn loạn của xã hội thì đủ hiểu.

Với dàn lãnh đạo đã đề cập ở trên, họ đưa ra những chính sách kinh tế xã hội mà hậu quả nó là nền kinh tế khánh kiệt, tài nguyên bị tận diệt và đầy rẫy những sự suy đồi. Hệ thống tập đoàn kinh tế nhà nước được lấy làm chủ đạo, xây dựng thành những “quả đấm thép” đã thực sự giáng mạnh những cú thôi sơn vào mặt nhân dân với những tập đoàn đốt hàng tỷ đô la của người dân bởi tham nhũng, bởi phá sản... Kết quả hiện nay là “Cả nước làm cả năm không đủ cho doanh nghiệp nhà nước trả nợ.”

Nhân nào thì quả ấy mà thôi.

Khủng hoảng lương tâm, đạo đức và chính nghĩa


Nhìn lại xã hội Việt Nam hiện nay, hệ thống tư bản đỏ gồm các đảng viên thao túng nguồn lực, vật chất, của cải của xã hội nhằm vinh thân phì gia, nhằm ăn chơi vô độ mặc cho dân nghèo xơ xác không đủ tiền đi viện, mẹ chấp nhận chết để con có tiền đi học... là hàng loạt câu chuyện cười ra nước mắt ở xã hội chủ nghĩa hiện nay.

Người dân Việt Nam gần đây không lạ với những quan chức của đảng tham nhũng kinh hoàng, nuôi gái, chơi bời, mua dâm... và đủ mọi hình thức cướp bóc, phá hoại tài sản người dân dù miệng vẫn leo lẻo những điều tốt đẹp và ân nghĩa. Thế nhưng, dù hô hào mấy chục năm nay, đảng vẫn không thể làm suy giảm hệ thống tham nhũng và quốc nạn này. Chỉ vì như lời Nguyễn Phú Trọng, đảng chỉ sợ “vỡ cái bình” tham nhũng, nếu “đánh chuột.”

Ðể thâu tóm tài sản từ người dân, hàng loạt chính sách thuế má bóc lột người dân đến tận xương tủy được thi hành.

Ðể thực hiện quyền lực của mình, đảng sử dụng hàng loạt con em nhân dân vào các lực lượng nuôi dưỡng bằng tiền dân nhưng “Chỉ biết còn đảng, còn mình.”

Nhưng, trước hết, đảng đã khủng hoảng thật sự ở sự chính danh và chính nghĩa. Cái gọi là người dân đặt niềm tin, người dân ủy thác vào đảng lãnh đạo... đã dần dần được chứng minh bằng những hành động cụ thể ngược lại. Người dân đều hiểu rằng, những lời tuyên truyền có cánh, những chiến dịch truyền thông rộng rãi hàng hơn nửa thế kỷ qua về đảng đã bộc lộ nhiều điều dối trá và ảo tưởng.

Trong khi tự giành lấy vai trò lãnh đạo đất nước, nhưng lãnh thổ Tổ Quốc bị mất dần vào tay “bạn vàng” của mình, đảng đã không có những thái độ và biện pháp hữu hiệu để gìn giữ. Ngược lại, đảng chỉ chăm lo khư khư ngậm mồm ngồi im để giữ cái ghế độc tài cai trị của mình. Mới đây, Nguyễn Phú Trọng đã không ngần ngại nói rõ: “Nếu xảy ra đụng độ trên Biển Ðông, liệu chúng ta có còn được ngồi yên ở đây để bàn đại hội đảng được không?” Câu nói đó đã bộc lộ tất cả bản chất của đảng Cộng Sản.

Vậy, đạo đức và lương tâm ở đâu khi đảng đang được người dân bỏ những đồng tiền mồ hôi xương máu của mình để nuôi đảng béo tốt?

Tạm kết


Nếu kể cho hết những mặt khủng hoảng của Ðảng CSVN hiện nay, hẳn còn phải tốn nhiều thời gian và giấy mực.

Duy chỉ có một điều có thể khẳng định chắc chắn rằng: Sau hơn tám mươi năm tồn tại ở Việt Nam, người dân Việt Nam đã được bài học cay đắng và cuộc khủng hoảng nặng nề cái gọi là “lòng tin tuyệt đối” vào đảng của người dân đã và đang làm cho đảng ngày càng thể hiện rõ hơn bản chất của mình, điều mà cả hệ thống tuyên truyền khổng lồ không thể cứu vãn.

Bởi, ngay cả Các Mác, ông tổ của chủ nghĩa Mark-Lenin đã nói rằng: “Chỉ có loài vật mới quay lại nỗi đau của đồng loại để chăm lo cho bộ lông của mình.”

Và khi người dân nhận ra điều đó, đảng hết chỗ đứng trong lòng nhân dân.
dailien
Posts: 2451
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »


Việt Nam Sau Đại Hội XII Cộng Đảng?

Lê Thành Quang

Năm năm một lần, Cộng Đảng đều tổ chức Đại Hội, sắp xếp nhân sự cho những chức vụ tối thượng về mặt đảng và nhà nước: Tổng Bí Thư - Thủ Tướng - Chủ Tịch Nước - Chủ Tịch Quốc Hội.

Đại hội thường gây chú ý dư luận trong hy vọng một sự đổi mới phù hợp hơn với tình hình thế giới và khu vực Châu Á Thái Bình Dương để Cộng Đảng nới rộng Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho 90 triệu đồng bào trong nước.

Người Việt tỵ nạn không quên ”biến cố 127 nhân sĩ trí thức hải ngoại” đã ngu ngốc dâng kiến nghị thỉnh cầu tại Đại Hội Khóa X năm 2006(?) để đổi lấy một sự trơ trẻn ê mặt, mang nhục suốt đời.

Đại hội Đảng lần XII khai diễn đúng vào lúc Việt Nam đã và đang bị nhiều áp lực chủ quyền Biển Đông của Trung Cộng có thể dẫn đến những tranh chấp quân sự, song hành cùng chính sách ngoại giao đu giây tạo thế cân bằng cần thiết với Hoa Kỳ và phương Tây qua sự kiện TBT Nguyễn Phú Trọng thăm Hoa Kỳ, Việt Nam gia nhập Hiệp Định Đối Tác Thái Bình Dương (TTP).

Có dư luận cho rằng, đây là màn tranh chấp giữa hai thế lực bảo thù và cải cách hoặc ít ra cũng giữ phe thân Trung Cộng và phe thân Mỹ, cầm đầu bởi 2 nhân vật, Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng. Thực chất chỉ là sự tranh dành quyền bán nước, lấy điểm với quan thầy với những màn đấu đá khốc liệt nhất trong lịch sử 70 năm Cộng Dảng Việt Nam.

Kịch bản Trung Cộng xuất hiện, trở thành yếu tố hàng đầu khả tín cho mọi suy luận.

Theo thông lệ, những đại hội trước, vấn đề nhân sự chỉ là một sắp xếp đồng thuận sau những vận động đêm và ngày, được “nhất trí 100%” của các đại biểu. Người dân thờ ơ, không mấy quan tâm, ai “trúng cử” thì cũng vậy thôi, đều là chuyện của bọn đầy tớ, người dân không cần phải dự phần!

Giữa bối cảnh thực tế của tình hình, vấn đề cải cách nền kinh tế Việt Nam trở thành mục tiêu hàng đầu mà Nguyễn Tấn Dũng được đánh giá, phải là nhân vật tiêu biểu. Dư luận trong nước cũng đã công khai ủng hộ, mở đầu cho luận cứ của phe Nguyễn Phú Trọng, “… việc tập trung quyền lực vào một cá nhân sẽ dẫn đến lãnh đạo độc tài, một sai lầm mà Đảng CSVN đã mắc phải trong thời kỳ Lê Duẫn, dẫn đến, “nên để ông Nguyễn Phú Trọng tiếp tục giữ chức vụ Tổng BT thêm một thời gian.”

Màn đấu đá bắt đầu, càng lúc càng khốc liệt, đủ để phơi bày thực chất của chiếc mặt mạ buôn dân, bán nước thê thảm rớt xuống từng mảng, từng mảng …, chưa từng thấy của tập đoàn Cộng Đảng Việt Nam.

Dựa vào Thư Giải Trình 9 trang “Kín nhưng được Mở” của Nguyễn Tấn Dũng, dư luận biết được những tội trạng “trời tru đất diệt” của đồng chí Nguyễn Tấn Dũng từ phe TBT Nguyễn Phú Trọng: “… là một Thủ tướng bất tài, kích động chống Trung Cộng, thông gia với Ngụy quân, tình báo Hoa Kỳ, nguồn gốc tài chánh của con cháu bất minh, có tham vọng trở thành Tổng Thống, thực hiện cách mạng màu nhằm phát động dân chủ, thay đổi chế độ, thay đổi đảng …”.

Nguyễn Tấn Dũng lâm vào thế “lên chẳng được, xuống cũng không xong”, chỉ còn lại chiêu cuối cùng, LÀM LIỀU ĐỂ TỰ CỨU – MỘT MẤT MỘT CÒN – TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CÁI CHẾT.

Ngoại trừ những đảng viên hiện còn trong guồng máy đảng có ý kiến thiên về Nguyễn Phú Trọng được phổ biến trên các báo lề phải, các cựu đảng viên, các bloger đều đưa ra những nhận định, những tin tức có lợi cho Nguyễn Tấn Dũng, tuyệt nhiên người dân trong nước, đặc biệt là giới trẻ vẫn thờ ơ, xem như chuyện của Đảng, không phải chuyện đất nước và nếu có ý kiến cũng chẳng tới đâu, ngoài khoảng không gian nho nhỏ đang bàn luận.

Đài BBC cho biết, Nguyễn Long Kiên, 24 tuổi nói: “Tôi quan tâm nhưng là về những hướng đi sau này, chứ tôi nghĩ ai lãnh đạo thì cũng đã có sự sắp xếp trước rồi. Thực trạng chính trị Việt Nam là sự thỏa thuận giữa những phe phái trong nội bộ nên tôi không hy vọng vào một ai có thể đột phá nền chính trị hiện tại” và thất vọng, “Tôi không thấy được trong nội bộ những người đó có ai thực sự có thể tạo nên đột phá hay không”

Trần Đăng Khoa có cái nhìn sâu sắc hơn, “Dù dân chúng có phấn đấu đến đâu, mà cái tâm của người lãnh đạo không có thì cũng như con số không.”

Chút niềm tin còn lại của người dân “cả tin” vào đảng đã không còn. Đảng hết bài bản giáo điều cơ sở lý luận để dụ khị. Đảng nói đảng nghe, giữa đảng và dân không còn khắng khít liên hệ.

Trên FaceBook, những mẫu tin nhỏ, những YouTube trần ngập những hiện tượng xấu về môi trường, Việt Nam là thùng rắc cho đủ loại rác bẩn có nhiều vi trùng truyền bệnh. Hình ảnh học sinh đánh nhau giữa một đám đông, không người can gián, nói lên thực trạng xã hội băng hoại, đạo lý suy đồi thê thảm. Cảnh người dân đấu lý với Công An, đòi hỏi lệnh bắt, lệnh lập biên bản, cho biết pháp luật đã không còn được tôn trọng, chỉ là những bản văn vô giác, không hề được thực thi, bạo quyền đang thẳng tay xài luật rừng. Những hóa chất, xuất xứ từ Trung Cộng, làm tươi tốt cho nhu yếu phẩm hàng ngày đang ở tình trạng báo động khẩn cấp về vấn đề sức khỏe cho người dân đã không được bạo quyền đủ sức ngăn chận. Xã hội đầy những vụ án hiếp dâm, ấu dâm, cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, lừa gạt từ trên xuống dưới. Còn đâu niềm hãnh diện của một dân tộc hơn 4000 năm văn hiến.

Tin mới nhất, sáng nay, 24 tháng 1 năm 2016, từ Dân Làm Báo phổ biến: “Đại hội XII đang đứng trước nguy cơ vỡ trận khi Thủ tường Nguyễn Tấn Dũng được xác nhận có tên đứng đầu trong danh sách tái cử khóa mới” chỉ làm nổi bật thêm phần khốc liệt, tàn bạo cuộc màn tranh chấp quyền lực mà đảng vẫn ong ỏng chối bỏ, che dấu. Cho tới giờ phút này, người ta nhận ra được, Nguyễn Tấn Dũng không đủ đảm lược, khí phách, phương tiện để vung tay trở thành một Putin tự cứu cho mình và gia đình, nói gì đến trở thành Anh Hùng Giựt Sập cơ đồ Cộng sản Việt Nam 70 năm tôi ác.

Việt Nam đang cần gì? Đang cần một tổ chức chính trị có thực lực, có trí tuệ, có sách lược phù hợp với mọi tình hình, trở thành một lực lượng đối trọng đáng tin tưởng để dân chúng dựa vào, tranh đấu lật đổ bạo quyền, chấm dứt viễn ảnh bị nô lệ Trung Cộng trước sự nhu nhược bán nước công khai, không cần dấu diếm của Cộng dảng Việt Nam.

Hình ảnh nhà sư Viên Lý với âm điệu ê a, cùng “bình luận gia” Lý Đại Nguyên hàng tuần với đề tài muôn thuở Tôn Giáo và Nhân Quyền trên SBTN có cần phải thay đổi trước tình hình Việt Nam sau Đại hội XII sẽ từng bước vững chải, ung dung tự tại, bước vào vòng kềm tỏa của Trung Cộng?

Lời người say không biết buồn Trúc Hồ "Chúng ta phải nên nhớ Việt Nam chúng ta bây giờ là nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam", là một nước có thành viên trong Liên Hiệp Quốc, họ là một quốc gia có nhiều hợp tác với nhiều quốc gia khác, chúng ta phải tôn trọng cái sự đó "

“Chúng ta phải nên giúp những người lãnh đạo Hoa Kỳ, Tổng Thống Obama làm việc với Bộ Ngoại Giao và làm việc với chính quyền cộng sản, làm sao mà họ gần với mình, làm sao họ gần với mình cho người Việt Nam chúng ta bớt khổ.”

“Chúng ta không có đòi hỏi nhiều, chúng ta chỉ xin là quyền căn bản làm người thôi, cái quyền đó nước Việt Nam Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa đã là thành viên của Liên Hiệp Quốc thì chắc chắn là họ phải chấp nhận theo cái gọi là Bản Tuyên Ngôn, Hiến Chương Về Nhân Quyền mà đã ký năm 1948, chắc chắn họ phải bắt buộc...” có đáng bị nguyền rủa khi nối giáo cho giặc?

Chủ trương “tháo gỡ độc tài – canh tân đất nước” trước viễn ảnh này chỉ còn là một sự trân tráo, biểu lộ một trí tuệ tầm thường khi hô hào “đấu tranh nhằm giải thể chế độ Cộng sản” của một đảng chính tri chuyên nghề bịp bợm.

Mấy ông chính phủ lưu vong Đào Minh Quân, Nguyễn Ngọc Bích đang ở đâu? Đang trùm mền hô xung phong hay còn bận kinh lý các đền thờ, thăm dân cho biết sự tình hoặc đăng đàn diễn thuyết những đề tài ai cũng biết?

Chuẩn bị cho sự thành công Đại hội XII, Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Sinh Hùng đều phải triều kiến thiên triều Trung Cộng. Kịch bản hình thành, máy bay Trung Cộng 60 lần xuất hiện trên không phận Hà Nội, 5000 Công An bảo vệ an ninh … Tất cả để chỉ cho thấy, Việt Nam đang là chư hầu, một tỉnh lẻ của Trung Cộng.

Thành công hay thất bại, Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng ai sẽ thắng ai sẽ không còn là vấn đề cần quan tâm. Đại hội này là dấn ấn Cộng đảng Việt Nam đã dâng Việt Nam cho Tàu khựa và sẽ để lại những trận đấu khác, thanh toán nhau giữa 2 phe dành công bán nước, vết nhơ không tẩy được của lịch sử Cộng đảng Việt Nam.

Chúng ta phải làm gì? là câu hỏi thảng thốt, kinh hoàng khi giặc đã vào nhà.

Liệu còn kịp hay không là câu trả lời của các nhà tranh đấu, của các tổ chức chính trị đứng đắn với những chiến thuật, chiến lược phù hợp.

Chưa bao giờ ý nghĩa, tinh thần của bản nhạc phẩm “Việt Nam Tôi Đâu?” của Việt Khang vang vọng thấm thía như bây giờ. Người dân Việt đã chấm dứt thái độ tức tưởi nghẹn ngào, phân vân “Việt Nam Còn Hay Đã Mất?” để tuyên án: Cộng Đảng Việt Nam đã bán nước Việt Nam cho bọn bành trướng Trung Cộng tại Đại Hội XII lần này.

Lê Thành Quang
Philadelphia, 24 tháng 1 năm 2016
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Những nhóm lợi ích nào sẽ bị thanh trừng sau ‘đại hội vĩnh biệt’?
Phạm Chí Dũng

Mất ngủ, huyết áp và tim mạch


Nhân dân ơi, hãy chia sẻ và cảm thông với các “sân sau” của giới quyền lực chính trị đang rầm rập tiến bước vào bóng tối nhiệm kỳ.

Trên hẳn nhân dân, họ đang là những kẻ mất ngủ và được bác sĩ chứng nhận căn bệnh tim mạch huyết áp bất thường nguy biến ngay vào thời điểm này, khi chỉ còn một vài ngày nữa sẽ biết được những “bức tường” nào bị thanh loại tại Đại hội XII của chính đảng còn đang cầm quyền ở Việt Nam.

Hẳn là thế, chỉ còn một vài đêm nữa thôi, đại hội này sẽ kết thúc với những kết quả có thể làm cho một đám người nhảy cẫng lên, nhưng một đám khác lại cắm mặt đưa đám.

Tuyệt đại đa số những đám người nhảy nhót hoặc mặt như huyệt mộ ấy đều thuộc về nhóm thân hữu chính trị hoặc nhóm lợi ích kinh tế đã tàn phá nguyên khí dân tộc đến giọt máu cuối cùng.

Tất cả đều nín thở. Trong bữa nhậu rôm rả, một quan chức cấp sở thầm thì rằng cho dù rất thèm muốn “tán” chuyện chuẩn bị nhân sự cho Đại hội XII, nhưng ông này lại phải mắt trước mắt sau lựa người cùng cánh để tâm sự. Lỡ gặp phải người khác phe thì coi chừng mang họa.

Chủ nghĩa bè phái và chủ nghĩa địa phương đã ăn quá sâu vào bộ máy thư lại hành chính ở Việt Nam như thế từ quá nhiều năm qua. Nhưng không thể đổ hết trách nhiệm cho truyền thống “một người làm quan cả họ được nhờ” có từ thời phong kiến. Chính não trạng độc đoán của cơ chế độc đảng đã khiến cho tư tưởng độc trị và trục lợi chính sách tác quái ghê gớm hơn bao giờ hết, từ đó hình thành các nhóm quyền lực lẫn lợi ích tham tàn dân sinh lẫn triệt hạ nhau không thương tiếc.

Bất cứ một “chính khách” nào bị rớt đài cũng có thể kéo theo một lô xích xông những kẻ ăn theo. Nhưng đó chỉ là những tước vị quan lại. Đại hội XII còn khác hẳn với những đại hội trước bởi tính bất khoan dung trong cuộc sát phạt không khoan nhượng giữa các nhóm thân hữu và lợi ích.

Cứ lấy ngay hình ảnh của hai Đại hội X và XI làm minh họa. Dù vẫn đấu đá quyền lực tại hai đại hội đó, nhưng lợi ích chung vẫn được thỏa hiệp, hầu hết các nhóm từ kinh doanh như ngân hàng, vàng, bất động sản, chứng khoán, tài chính cho đến những nhóm “doanh nghiệp công ích” như xăng dầu, điện lực đều vẫn ung dung hưởng lợi, đắc thắng đầu cơ vét tiền thiên hạ hoặc mặc xác tăng giá trên đầu trên cổ dân nghèo.

Nhưng giờ thì khác hẳn. Công cuộc cạnh tranh lãnh địa làm ăn đã hóa thân vào hình ảnh “rút súng”. Tương tự tính bất khoan dung trong cuộc thanh trừng chính trị, sẽ chỉ còn thế “chiến thắng hay là chết” của các nhóm kim tiền.

‘Bóc lịch’ là cái chắc


Sài Gòn. Trong một cuộc gặp mặt đầu năm 2016, có hai “cán bộ phong trào” đều đã thất thập cổ lai hy giương mắt gườm nhìn nhau. Một người ủng hộ “Anh Ba”, còn người kia ngả sang “Anh Tư”. Trước đây, hai người này đã từng có một trận khẩu chiến ác liệt, ai cũng cố chứng minh “phải chọn cái đỡ tệ trong những cái dở”. Nhưng không ai chứng minh được anh Ba và anh Tư thì kẻ nào tệ hơn, về tham nhũng và về giáo điều…

Một trận thư hùng dữ dội tương tự cũng đã xảy ra giữa hai doanh nhân có máu mặt - một “cấp tiến”, một “kiên định”. Kẻ nào cũng cố đe nẹt rằng tư cách của kẻ kia là “dưới đáy ly rượu” và “hãy đợi đấy”.

Đáp số đơn giản mà những ủng hộ viên nhiệt thành trên hoàn toàn có thể hình dung là chỉ sau vài ngày nữa, khi Bộ Chính trị thông báo kết quả về chức danh tổng bí thư và những vị trí còn lại trong “tứ trụ”, hoặc anh Ba hoặc anh Tư sẽ không có mặt. Khi đó, hoặc ủng hộ viên này hoặc ủng hộ viên kia sẽ có quyền ngẩng cao mặt, kéo theo thái độ vênh váo của đám “sân sau” của anh Ba hoặc anh Tư.

Hoặc chỉ còn “anh Cả” trở thành “người cuối cùng trên chiến trường mới là kẻ chiến thắng”.

Chẳng cần phải khó nhọc tư duy, người ta cũng dễ dàng tiên đoán là sau Đại hội XII không lâu, sẽ diễn ra một cuộc thanh trừng vừa ngấm ngầm vừa lộ liễu của nhóm quyền lực thắng thế đối với nhóm quyền lực thất bại. Trước hết “thanh toán” về các cơ sở vật chất tài chính và kinh tế. Sau đó tiến đến thanh loại các chức vụ trong đảng và chính quyền. Kể cả điều tra hình sự và truy tố…

Cường độ bắt bớ chắc sẽ tăng vọt. Một bộ phận không nhỏ những kẻ đang nín thở sẽ chẳng còn thở được nữa.

“Bóc lịch” là cái chắc.

Cụ Rùa chứng quả


Nặng nề nhất là anh Ba. Vốn tích lũy dày đặc hệ thống doanh nghiệp tiền chất như núi, sự sụp đổ nếu xảy ra của anh này sẽ có thể dẫn đến một cuộc tháo chạy tán loạn của những kẻ đã từng thề thốt trung thành với anh. Có thể xem đó là trận đại hồng thủy tràn vào thành lũy tài phiệt khổng lồ nhất quốc gia.

Mặc kệ trận đại hồng thủy ấy, dân chúng và đặc biệt là người nghèo sẽ dửng dưng. Bên nào thắng thì nhân dân đều bại. Thế giới này vốn dĩ đã quá bất công, chẳng phải còn anh Ba hay mất anh Ba mà xã hội bớt oan nghiệt, khi Điều 4 Hiến pháp về độc đảng vẫn sừng sững, làm tấm bình phong khổng lồ che chắn cho ngàn vạn quan chức tiếp tục tham nhũng.

Chuột bọ đang xoay sở phóng khỏi con tàu sắp đắm. Chỉ trước Đại hội XII ba ngày, thông điệp “không tăng giá điện năm 2016” của lãnh đạo Tập đoàn điện lực Việt Nam, dù chẳng có bằng chứng nào để tin là thành thực, đã phát thêm một tín hiệu về quyền lực của phe chính phủ có thể trở nên thê thảm trước và trong đại hội này.

Thời gian đã chứng minh cho những răn đe hoàn toàn không phải cho có. Hàng loạt tác giả ẩn danh hiện hình trên mạng xã hội, chứ không phải báo chí nhà nước, liên tiếp cảnh cáo nhau về từng cái tên sẽ bị thanh trừng sau Đại hội XII. Có cái tên thuộc về giới quản lý ngân hàng, cái tên khác lại thuộc về một lãnh đạo Bộ Công an, và cả những cái tên ở những địa phương quan trọng như Sài Gòn. Chưa kể vài cái tên úp mỡ thuộc nhóm chuyên cướp đất của dân…

Chắc chắn đó là nguồn cơn khắc khoải để nếu cả hai anh Ba và Tư đều “biến mất” khỏi Bộ tứ, hy vọng vớt vát cho các nhóm thân hữu chỉ là anh nào còn “trụ” lại trong Bộ Chính trị hoặc tệ nhất cũng trong Ban Chấp hành Trung ương. Chỉ cần có chân trong hai tổ chức quyền lực này, vị trí nào cũng được, để kéo dài thời gian quyền lực và tìm cách tránh bị đối phương “hồi tố”.

“Hồi tố” lại hữu cơ với “đả hổ”. Nếu giới lãnh đạo Tập đoàn điện lực Việt Nam luôn phải lo xa vì sợ bị “diệt ruồi”, thì tiền lệ rất cận kề từ quốc gia láng giềng Trung Quốc là Tập Cận Bình đã bắt đầu chiến dịch thanh trừng các con hổ chính trị tham nhũng chỉ sau một năm ông ta cầm quyền. Số phận không còn đơn thuần là bị kỷ luật và bị tước danh hiệu đảng viên mà chẳng một kẻ ăn dầy nào thèm quan tâm, mà cái giá đáng phải “tâm tư” chính là kẻ đó bị cách ly khỏi xã hội hoặc phải từ giã cuộc đời này mãi mãi.

Chỉ một ngày trước khi khai mạc Đại hội XII, sự ra đi vĩnh hằng của CỤ RÙA TỪ TRẦN sẽ khởi đầu chuỗi chứng quả cho vận mệnh chết đuối của dân tộc Việt Nam, bắt đầu từ những quan chức đáng bị quả báo trong và ngay sau ĐẠI HỘI VĨNH BIỆT này.

*Các bài viết được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Phạm Chí Dũng

Phạm Chí Dũng là nhà báo độc lập, tiến sĩ kinh tế sống và làm việc tại Sài Gòn, Việt Nam. Trước năm 2013, đã có thời gian 30 năm làm việc trong quân đội, chính quyền và khối đảng. Do viết bài chống tham nhũng, từng bị công an bắt vào năm 2012. Năm 2013, tuyên bố từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam. Năm 2014, cùng các cộng sự thành lập Hội nhà báo độc lập Việt Nam và giữ cương vị chủ tịch của tổ chức này. Cũng trong năm 2014, được Tổ chức phóng viên không biên giới vinh danh 'Anh hùng thông tin'.
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Những điều không lô-gíc của Đảng
Bùi Văn Phú

Truyền thông quốc tế cũng như truyền thông Việt ngữ khắp nơi chú ý đến Đại hội XII của Đảng Cộng sản Việt Nam vì quốc gia với hơn 90 triệu dân này đang đứng trước ngã ba đường, chọn lối mòn chính trị xưa cũ với định hướng xã hội chủ nghĩa hay bước sang cải cách thể chế để đưa đất nước ra khỏi những bế tắc, phát triển nhanh hơn.


Sau Đại hội XII, nếu Nguyễn Phú Trọng còn giữ chức tổng bí thư thì Việt Nam vẫn không có nhiều thay đổi. Trong báo cáo đọc hôm khai mạc đại hội ngày 21/1, ông Trọng tái xác nhận kiên định với chủ nghĩa Mác-Lê, với tư tưởng Hồ Chí Minh, lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo và Việt Nam tiếp tục theo mô hình “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” đã được ghi trong Hiến pháp. Như thế chính sách kinh tế của Việt Nam trong tương lai sẽ có những xung đột với Hiệp định Thương mại xuyên Thái Bình Dương TPP, quan trọng nhất là sự giới hạn của vai trò của nhà nước trong kinh doanh, về tính minh bạch trong kinh tế, về công đoàn độc lập và quyền lợi công nhân mà Việt Nam phải tuân thủ.


Cải cách kinh tế được Hà Nội khởi xướng từ sau Đại hội VI năm 1986, đến nay đã đạt được những thành tựu nhất định cho đất nước sau những năm chiến tranh, nhưng đến nay tăng trưởng kinh tế đã giảm quán tính và cần một lực đẩy mới. Luật kinh doanh của Việt Nam còn nhiều nhiêu khê đưa đến nạn tham nhũng, quan liêu, cửa quyền nên dù kinh tế tăng trưởng trên dưới 10% trong nhiều năm mà vẫn chưa đưa Việt Nam lên hàng những quốc gia phát triển, dù so sánh tiềm năng thì không thua các nước trong vùng như Nhật, Nam Hàn, Malaysia hay Thái Lan, Philippin. So sánh sức mua tính theo đầu người, một chỉ số về phát triển kinh tế, Malaysia đạt 26 nghìn đô một năm, Nam Hàn 36 nghìn đô và Nhật 38 nghìn đô, trong khi Việt Nam có sức mua 6 nghìn đô, còn thua cả Thái Lan, 16 nghìn đô và Philippin, hơn 7 nghìn đô.


Vì chính sách kinh tế lấy doanh nghiệp nhà nước làm chủ đạo nên Việt Nam vẫn chưa được công nhận có nền kinh tế thị trường. Một khi đã chính thức phê chuẩn Hiệp định TPP, Việt Nam không thể không có những cải cách sâu rộng về chính sách kinh tế cũng như về mặt chính trị để có thể hòa nhập và cạnh tranh trên thương trường quốc tế.


Ba mươi năm trước, với Đại hội VI đưa ra chính sách đổi mới đã đem đến cho dân những quyền tự do về kinh tế, sinh hoạt xã hội, tự do đi lại. Nhưng đến nay dân vẫn chưa có tự do phát biểu quan điểm chính trị, chưa có tự do báo chí. Các tổ chức xã hội dân sự không nằm trong Mặt trận Tổ quốc vẫn không được phép công khai hoạt động. Nhiều người có quan điểm bất đồng với chính sách nhà nước vẫn bị bắt giam, sách nhiễu hay hành hung. Truyền thông báo chí vẫn do nhà nước kiểm soát. Các quyền tự do lập hội, ứng cử vẫn bị ngăn cấm.


Sinh hoạt chính trị tại Việt Nam là dân chủ tập trung trong nội bộ Đảng Cộng sản, nay còn có tên gọi mới là “dân chủ xã hội chủ nghĩa” đã được Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang nhắc đến trong phát biểu tại Đại hội XII.


Hoạt động của Đảng Cộng sản Việt Nam có nhiều điều bất cập. Trước hết, đã không có một bộ luật quốc gia quy định sinh hoạt đảng vì chưa bao giờ có luật về đảng chính trị. Nội bộ đảng chỉ có Điều lệ Đảng. Tuy nhiên Ban Chấp hành Trung ương vẫn có thể đưa ra những quyết định, như Quyết định 244 về ứng cử và đề cử vào các chức vụ lãnh đạo cao nhất mà Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã ký năm ngoái để nhằm loại bỏ đối thủ là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Ngay trong nội bộ đảng đã không có quyền tự do ứng cử hay đề cử.


Tại Đại hội Đảng, những lãnh đạo cao nhất là tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước và chủ tịch quốc hội được bầu chọn. Sau đại hội vài tháng có bầu quốc hội để chọn 500 đại biểu mà kết quả chắc chắn phải có những người đã được Đảng chọn làm lãnh đạo trước đó. Như thế ai đã được Đảng chọn làm lãnh đạo, khi tranh cử vào quốc hội chắc chắn sẽ thắng. Gọi là “đảng cử dân bầu” là không sai.


Điều 4 Hiến pháp dành độc quyền lãnh đạo cho Đảng Cộng sản nên đảng bao trùm trong mọi sinh hoạt quốc gia, từ nhà nước, quân đội, công an cho đến các cơ quan giáo dục, kinh tế, xã hội. Cũng theo Điều lệ Đảng, ngân sách dành cho sinh hoạt đảng cũng là từ ngân sách nhà nước. Ngân sách quốc gia do quốc hội thông qua, mà hơn 90% đại biểu quốc hội lại là đảng viên cộng sản, như thế có xung đột quyền lợi nghiêm trọng.


Những năm gần đây đã có nhiều kiến nghị với chữ ký của hằng nghìn trí thức, nhân sĩ trong và ngoài nước đòi bỏ Điều 4 Hiến pháp, đòi tách đảng ra khỏi guồng máy nhà nước, quân đội và công an; đòi cải cách chính trị.


Theo báo Tuổi Trẻ Online ngày 16/6/2014, khi bàn về luật tổ chức bầu cử quốc hội, Đại biểu Huỳnh Nghĩa từ Đà Nẵng đã đòi xóa bỏ cơ chế “đảng cử dân bầu”. Đại biểu Trần Du Lịch từ Tp. Hồ Chí Minh nhận định bầu cử quốc hội vẫn còn theo cơ chế Mặt trận, nghĩa là ai muốn ứng cử phải được sự chấp thuận của Mặt trận Tổ quốc, là cơ quan ngoại vi của đảng kiểm soát mọi sinh hoạt hội đoàn.


Phát biểu tại Đại hội Đảng hôm 22/1 Bộ trưởng Kế hoạch Đầu tư Bùi Quang Vinh đã kêu gọi cần có đổi mới chính trị song hành với đổi mới kinh tế. Trong một phỏng vấn hồi tháng 9/2015 với BBC Việt ngữ, ông Vinh cho biết Việt Nam đang nghiên cứu về cơ chế để dân có thể chọn và hạ bệ lãnh đạo cao nhất khi họ không làm được việc.


Trong cuộc tranh giành quyền lực giữa Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cả hai phe đều cho là mình có được sự ủng hộ của dân. Khi hơn 1500 đại biểu họp hành, bầu chọn thì dân vẫn chỉ đứng ngoài xem. Nếu có cạnh tranh, có phát huy dân chủ cũng là “dân chủ tập trung” hay “dân chủ xã hội chủ nghĩa”, còn người dân vẫn không được quyền chọn, dù là chọn ông Trọng hay ông Dũng.


Những bế tắc ở Việt Nam ngày nay là vì chủ thuyết cộng sản đã đưa đến một chế độ độc tài đảng trị. Mà độc tài dễ dẫn đến tha hoá, tham ô, cửa quyền. Đã đến lúc đất nước cần có một thể chế chính trị tự do dân chủ, cần có một nhà nước do dân bầu chọn qua các cuộc bầu cử tự do, đa đảng.


Một nền dân chủ pháp trị sẽ ít tham nhũng vì các đảng trông chừng nhau, thi đua làm tốt hơn để đáp ứng nguyện vọng của dân. Các chế độ tự do dân chủ trên thế giới có nhiều hình thức. Chế độ tổng thống như ở Hoa Kỳ, Pháp, Mexico, Nam Phi, Nam Hàn, Đài Loan, Indonesia, Philippin là nơi người dân bầu chọn tổng thống. Chế độ quân chủ lập hiến như ở Anh quốc, Nhật, Thái Lan hay chế độ đại nghị như ở Canada, Ấn Độ, Singapore, Malaysia, Myanmar là nơi người dân bầu chọn đại biểu quốc hội từ danh sách ứng viên của nhiều đảng và đảng nào thắng được đa số ghế sẽ chọn người lãnh đạo quốc gia.


Sau ba thập niên tăng trưởng kinh tế, nay thay đổi thể chế thì Việt Nam sẽ có thể hòa nhập với xu thế thời đại, tăng tiến độ phát triển kinh tế. Đảng không thể đưa ra lí do đất nước còn nghèo, dân trí còn thấp và điều kiện lịch sử để kìm hãm sự phát triển của đất nước và con người Việt Nam.


Đài Loan lúc nào cũng bị Trung Quốc đe doạ, nhưng hôm 16/1 cử tri đã bầu chọn bà Thái Anh Văn của Dân tiến Đảng, một ứng cử viên có chủ trương Đài Loan được độc lập. Bà đánh bại ứng viên Chu Lập Luân của Quốc dân Đảng là đảng cầm quyền đang ủng hộ chính sách “một quốc gia hai chế độ” của Trung Quốc.


Myanmar nghèo hơn Việt Nam, cũng có biên giới chung với Trung Quốc, mà trong vòng 5 năm qua, sau nửa thế kỷ dưới chế độ độc tài quân phiệt, lãnh đạo nước này đã đưa ra một lộ đồ dân chủ hóa, với thả tù chính trị, ban hành chính sách hòa giải quốc gia, các luật về tự do báo chí, về tổ chức đảng chính trị và tổ chức bầu cử một quốc hội mới. Tháng 11 năm ngoái Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ của bà Aung San Suu Kyi đã chiếm được đa số ghế trong quốc hội và sẽ chọn người lãnh đạo cho Myanmar.


Để độc quyền cai trị, Đảng Cộng sản Việt Nam thường biện luận là đất nước còn nghèo, trình độ dân trí chưa cao để có thể sinh hoạt chính trị đa đảng, để dân có quyền tự do chọn người lãnh đạo cho đất nước. Lập luận như thế ngày nay có lô-gíc hay không?


© 2016 Buivanphu.wordpress.com
vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »


Đại hội đảng - Cả hai chọn lựa đều là thuốc độc


Kính Hòa, phóng viên RFA

2016-01-25

Image

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 hôm 21/1.
AFP

Đảng cộng sản Việt Nam đang họp đại hội. Những lời đồn đãi, suy đoán về chuyện các phe phái đấu đá nhau trong nội bộ đảng vẫn chưa kết thúc, nhưng dường như số đông đã nghiêng về một kịch bản mà trong đó đương kim Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã thất bại, và ông Tổng bí thư đương nhiệm sẽ tái đắc cử.

Một bài viết trên trang dân luận cho rằng phe của ông Nguyễn Tấn Dũng đại diện cho những nhóm lợi ích, còn phe của ông Nguyễn Phú Trọng đại diện cho những người muốn duy trì ý thức hệ. Tác giả cho rằng “Lâu nay cả 2 nhóm đều nương nhau thống trị đất nước và đều tin rằng cứ đúng chí hướng định hướng thì Việt Nam sẽ phát triển. Phát triển trong kỹ xảo lợi dụng sự hy sinh và kém hiểu biết của nhân dân. Nhưng sự tham lam vô độ của nhóm lợi ích đã phá sản chiến lược này.

Cần phải có một Tổng Bí thư có thể đáp ứng được tình hình cấp bách. Với những gì nhân dân biết được về ông Nguyễn Phú Trọng, thì con người này không đáp ứng được yêu cầu đó.
-Phạm Văn Thọ

Cũng theo tác giả này thì mặc dù Ông Dũng là một tài phiệt. Ông cũng là một nhà chính trị thứ gộc nhưng chỉ trong chính trường Việt Nam. Ông khuynh đảo được kinh tế và các nhóm lợi ích Việt Nam nhưng trong ván cờ bên trên Việt Nam ông không được lựa chọn. Ông mải mê với các nhóm lợi ích quá mà quên mất ván cờ lớn cần phải chơi.”

Ván cờ mà tác giả đề cập là quan hệ giữa các cường quốc lớn, và vì thế mà Việt Nam phải nằm trong vòng cương tỏa của Trung quốc, và ông Dũng phải thất bại.

Khi trình bày vấn đề như vậy, dường như tác giả đã ngầm cho rằng ông Nguyễn Phú Trọng phù hợp với lợi ích của Trung quốc hơn trong bàn cờ lớn.

Cùng có quan điểm này là blogger Người Buôn Gió, khi cho rằng ông Trọng không bao giờ nặng lời làm phật lòng Trung quốc.

Và thế là các blogger so sánh hai ông Dũng và Trọng.

Ông Dũng hay hơn ông Trọng?


Điểm lại lịch sử của đảng cộng sản trong vài chục năm gần đây, Người Buôn gió cho rằng chính ông Dũng là người làm cho hoạt động chính trị của đảng cộng sản trở nên dân chủ hơn, từ chổ chỉ có một nhóm người trong bộ chính trị nắm quyền lực, đã đi đến chổ một bộ phận đông đúc hơn là Trung ương đảng có tiếng nói mạnh hơn, và có thể sẽ là đại hội đảng tới hơn 1500 người có quyền quyết định.
Image
Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 hôm khai mạc 21/1 tại Hà Nội.


Người Buôn Gió, cũng chỉ trích ông Trọng rằng ông đã không từ một thủ đoạn nào để cô lập ông Dũng, thậm chí ông cũng đã mua chuộc lực lượng vũ trang để đe dọa đại hội đảng. Còn tác giả Võ Trọng Việt viết trên trang Ba Sàm rằng ông Trọng đã mưu mô tạo ra quyết định 244 để chặt hết vây cánh của ông Dũng.

Trong luồng ý kiến này, còn có những bức thư được cho là từ những đảng viên cộng sản gửi cho các trang mạng bênh vực ông Dũng. Một trong những ý kiến đó là của một tác giả ký tên là Phạm Văn Thọ. Ông Thọ nói rằng ông ghi nhận ý kiến của nhân dân và đảng viên cho rằng nước Việt Nam hiện đang đương đầu với rất nhiều khó khăn, và Việt Nam “cần phải có một Tổng Bí thư có thể đáp ứng được tình hình cấp bách nói trên. Với những gì nhân dân biết được về ông Nguyễn Phú Trọng, thì con người này không đáp ứng được yêu cầu đó.”

Ngoài ra theo blogger Người Buôn Gió thì với sự thắng thế của ông Trọng, với khẩu hiệu của đại hội đảng lần này là xây dựng đảng, giống như chuyên môn của ông Trọng, thì việc này cho thấy quyết tâm đưa ĐCSVN “về thời kỳ bao cấp, thời kỳ cải cách ruộng đất. Đó là thời kỳ mà những người cộng sản trong sạch hơn nhất so với các thời kỳ sau này.”

Và dĩ nhiên đó là thời kỳ mà nước Việt Nam rất lạc hậu và nghèo nàn.

Ông Trọng hay hơn ông Dũng?


Một nhóm ý kiến khác cho rằng ông Trọng hay hơn ông Dũng.

Blogger Nguyễn Thị Từ Huy có lẽ là blogger viết công phu nhất trong số những cây bút quan sát tình tình chính trị Việt Nam trong thời gian có sự thay đổi quyền lực của đảng cộng sản. Với một loạt bài nhiều kỳ mang tựa đề Việt Nam có thể tiến hành cải cách chính trị hay không, bà phân tích nhiều diễn biến liên quan đến thái độ của đảng cộng sản, của các nhân vật lãnh đạo cộng sản trong thời gian hơn 10 năm nay, để rút ra những kết luận mới, trong đó có cả những điều khác với nhận xét của chính bà trước đây.

Kết luận quan trọng nhất là khi bà so sánh hai nhân vật Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng trong mối tương quan Việt Nam Trung quốc thì bà cho rằng Nguyễn Phú Trọng là người mà Trung quốc khó chi phối hơn vì ông là người không tham nhũng. Mặc khác bà còn cho rằng ông Trọng là người thành thật hơn các vị khác, thành thật với cả niềm tin vào chủ nghĩa cộng sản của ông.
Image
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 ở Hà Nội 21/1/2016. AFP PHOTO.

Ngoài ra tuy không nói đến tên ông Nguyễn Tấn Dũng nhưng bà Nguyễn Thị Từ Huy cho rằng những người có trách nhiệm điều hành kinh tế đất nước từ năm 1990 đến nay là những kẻ chịu trách nhiệm cho việc Trung quốc đưa Việt Nam vào vòng lệ thuộc ngày càng sâu đậm về kinh tế.

Blogger Lê Anh Hùng, một trong những người tranh đấu cho dân chủ từng bị tù đày cũng lên tiếng nói rằng chính ông Dũng là nguyên nhân để cho hàng vạn công nhân Trung quốc đổ vào Việt Nam tạo nên điều mà nhiều trí thức yêu nước phản đối vì nó có thể làm nguy hại đến an ninh của quốc gia.

Cùng có ý kiến như Lê Anh Hùng là nhà nghiên cứu Trương Nhân Tuấn, khi ông viết rằng công trình thuộc địa hóa Việt Nam của Trung quốc thành công là nhờ ở ông X, một biệt danh mà nhiều người đặt cho ông Nguyễn Tấn Dũng.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa

Nói về tính liêm khiết của ông Nguyễn Phú Trọng, tác giả Trần Quí Cao có bài Bàn về chữ Đức của ông Nguyễn Phú Trọng. Đầu tiên, tác giả trích lời ông Trọng:

“Ông Nguyễn Phú Trọng nói người có Đức: “Phải trung thành tuyệt đối, với dân, với chế độ, với Đảng, giữ cho được chế độ này, Đảng này, giữ cho được hòa bình ổn định để phát triển đất nước”.

“Giữ cho được Đảng này”, Tôi hiểu lời phát biểu của ông Trọng là phải giữ cho được Đảng ở vị trí cầm quyền. Liên hệ với phát biểu của các nhân vật quan trọng khác của Đảng, nhất là câu nói rất thật thà của ông Nguyễn Minh Triết, nguyên Chủ tịch nước, “Bỏ điều 4 Hiến Pháp là tự sát”, tôi hiểu rằng quan điểm chính thống của Đảng, dưới sự lãnh đạo của các ông, là “Nhất quyết không tranh cử với bất kỳ Đảng nào, khuynh hướng chính trị nào”. Các ông nhất quyết không chấp nhận bất kỳ sự nhận xét, phê bình nào của nhân dân thông qua lá phiếu của người dân!

Người có Đức, ở mức độ thường dân, là người làm những điều mang lợi ích cho những người chung quanh. Ở mức độ chính trị quốc gia, phải là người mang lại lợi ích cho dân tộc, cho tổ quốc phù hợp với xu hướng chung của nhân loại.

Chữ Đức mà ông Nguyễn Phú Trọng rao giảng đi ngược chiều tiến văn minh nhân loại. Chữ Đức đó mang tai hại cho dân tộc, cho tổ quốc, cho xã hội… Chữ Đức đó không giải quyết được những yêu cầu lớn nhất của đất nước hiện nay là thiết lập dân chủ, nâng cao dân trí, phát triển kinh tế và độc lập với Trung Cộng. Rốt lại, nó chỉ mang lợi ích cho chính ông và một dúm nhỏ cánh hẩu của ông.”

Bà Nguyễn Thị Từ Huy, sau khi so sánh hai ông Trọng và Dũng có nói rằng ông Trọng có thể không phải là sự chọn lựa xấu nhất, nhưng với ông ở cương vị lãnh đạo thì bà cho rằng những mong muốn về sự thay đổi có thể chỉ là những điều viễn vông.

Trong hành ngũ lãnh đạo Việt Nam hiện hành, không có người nào bộc lộ một hoài bão chính trị lớn về tương lai của dân tộc và về vị thế của dân tộc. Điều này có thể kiểm chứng trên các phát ngôn, các chính sách và cách hành động của họ.
-Nguyễn Thị Từ Huy

“Sẽ chỉ viễn vông nếu hy vọng rằng sự tranh giành quyền lực trong đảng, mà ta đang chứng kiến, có thể làm ảnh hưởng đến sự tồn tại của đảng.

có thể hình dung rằng nếu ông Trọng được lựa chọn lần này thì đó chưa hẳn đã là sự lựa chọn xấu nhất. Và cuộc đấu mà dường như ông Trọng đang tiến hành chưa hẳn đã là một cuộc đấu vì quyền lực cho bản thân ông. Nếu năm 2012 ông chống tham nhũng, thì có thể lần này ông đấu tranh để chống việc Việt Nam lệ thuộc vào Trung Quốc.

Nếu ông còn duy trì cơ chế này thì ông còn tiếp tục thua những kẻ tham nhũng, và đất nước còn tiếp tục nghèo, nhân dân còn tiếp tục phải khổ.

Trong hành ngũ lãnh đạo Việt Nam hiện hành, không có người nào bộc lộ một hoài bão chính trị lớn về tương lai của dân tộc và về vị thế của dân tộc. Điều này có thể kiểm chứng trên các phát ngôn, các chính sách và cách hành động của họ. Câu trả lời mà tôi tìm thấy hiện nay là như vậy. Điều này không ngăn cản việc, trong số họ tiềm ẩn những người chưa tiện bộc lộ tư tưởng của mình, những người chờ đến khi được đứng vào vị thế quyền lực cao nhất mới hành động. Nhưng giả định này cũng có thể là rất viển vông.”

Theo bà Huy thì đất nước Việt Nam nếu muốn thoát khỏi vòng cương tỏa của Trung quốc thì không còn cách nào khác là phải thay đổi về chính trị, thoát khỏi mô hình cộng sản mà Trung quốc và đồng minh hiếm hoi của họ là Bắc Triều Tiên đang theo đuổi.

Nhiều blogger cho rằng sau đại hội đảng lần thứ 12 thì mọi sự lại như cũ. Tác giả Đinh Minh Đạo viết trên trang Bauxite Việt Nam rằng:

“Sau Đại hội, người dân Việt Nam sẽ thất vọng, lại được nghe các bài ca quen thuộc của Đảng: kiên trì bảo vệ chủ nghĩa Marx-Lenin, bài trừ tham nhũng, xây dựng nền kinh tế thị trường định hướng XHCN, chống tự diễn biến và diễn biến của các thế lực thù địch v...v. Những góp ý của nhân dân, của các nhân sỹ, trí thức nặng lòng với đất nước Đảng bỏ ngoài tai.

Nhưng sự chịu đựng của nhân dân chỉ có hạn. Nếu Đảng không tự mình cải đổi, sẽ đến ngày nhân dân đứng lên đấu tranh buộc Đảng phải thay đổi, lúc đó Đảng có sám hối thì đã muộn.”

Còn Trần Kỳ Trung thì cho rằng đảng cộng sản Việt Nam hiện nay không còn có được lòng tin của dân chúng nữa mà chỉ còn tồn tại nhờ vào sức mạnh của quân đội và công an mà đảng nắm giữ mà thôi.

Vì vậy sự lựa chọn người lãnh đạo đã và đang sôi nổi trong thời gian hiện nay trong nội bộ đảng cộng sản, theo tác giả Trần Minh Khôi là sự chọn lựa giữa hai bình thuốc độc. Chúng tôi xin mượn lời Trần Minh Khôi để kết thúc bài điểm blog này:

“Và đây là hai chén thuốc độc mà các đại biểu đại hội sẽ phải chọn: 1) một bên là thế lực tham nhũng nhưng có hứa hẹn cải cách, và 2) bên kia là thế lực bảo thủ nhưng có hứa hẹn ngăn chặn tham nhũng. Chọn bên nào thì ít tệ hại hơn? –

Để chống tham nhũng thì cần có các định chế kiểm soát quyền lực. Nhưng các định chế kiểm soát quyền lực này không tồn tại trong cơ cấu của Đảng. Chống tham nhũng sẽ chủ yếu dựa vào ý chí cá nhân. Những gì xảy ra ở Trung Quốc cho chúng ta thấy, khi thiếu vắng những định chế kiểm soát quyền lực thì chống tham nhũng dễ dàng trở thành công cụ thanh trừng nội bộ. Đảng sẽ phân hóa trầm trọng thêm nữa.”

http://www.rfa.org/vietnamese/programs/ ... 15657.html
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Hụt hẫng Đại hội 12?

TS. Đoàn Xuân Lộc

Gửi cho BBC từ Anh quốc
27 tháng 1 2016
Image

Phát biểu tại Đại hội 12 hôm 22/01, Bộ trưởng Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh nhấn mạnh rằng Đảng Cộng sản cần phải cấp bách đổi mới không chỉ về kinh tế mà còn về chính trị để đất nước tránh tụt hậu.


Một lý do ông đưa ra để giải thích tại sao Đảng Cộng sản (ĐCS) cần phải đổi mới chính trị là ‘70 năm qua, cơ cấu tổ chức, phương thức hoạt động của Đảng gần như không thay đổi’.

Không có bất ngờ về nhân sự


Có thể nói đây cũng là lý do những ai muốn Việt Nam thay đổi có chút hy vọng khi biết Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là một trong những người được giới thiệu tái cử hôm 24/01 và thất vọng khi ông được Đại hội ‘chấp thuận’ cho ông rút khỏi danh sách đề cử một ngày sau đó.


Thấy hứng thú khi biết ông Dũng được giới thiệu tái cử – lại là người được giới nhiều nhất trong số những người được giới thiệu bổ sung (ngoài danh sách do Trung ương khóa 11 đề cử) – vì mong Đại hội này có điều gì đó bất ngờ xảy ra vào phút cuối, trái với sự sắp xếp, chuẩn bị ‘rất bài bản, kỹ lưỡng’ của Bộ Chính trị (BCT) và Ban Chấp hành (BCH) Trung ương khóa 11.

Chuyện đại hội ĐCS toàn quốc có những thay đổi về nhân sự cấp cao so với hội nghị trung ương cuối cùng của khóa trước là chuyện hi hữu.
Image
Việc Thủ tướng Dũng được nhiều đoàn đại biểu giới thiệu tham gia tái cử được cho là bất ngờ lớn tại Đại hội 12


Việc Thủ tướng Dũng hay bất cứ ủy viên BCT không nằm trong danh sách đề cử của BCT và Trung ương khóa 11 được Đại hội 12 giới thiệu bổ sung có thể trúng cử vào Trung ương khóa 12, được bầu vào BCT và sau đó được chọn nắm giữ một vị trí trong ‘tứ trụ’ lại là chuyện rất khó xảy ra.

Việc ông Dũng có thể vượt qua một loạt ‘cửa hẹp’ để được vào lại BCH Trung ương và BCT – nơi đã loại ông trước đó – và trở thành Tổng Bí thư, khi ‘tay chân’ của ông bị bao nhiêu qui định, quy chế bầu cử, như Quyết định 244, ‘trói buộc’ – càng là chuyện không tưởng, khó không thua gì ‘lạc đà chui qua lỗ kim’.

Dù biết vậy, có người vẫn hy vọng ông có thể được các đại biểu tham dự Đại hội 12 ‘mở cửa’, ‘cởi trói’, giúp ông vượt qua được những cửa ải, rào cản ấy.

Hy vọng vì việc các đại biểu quyết định ‘mở cửa’, ‘cởi trói’ cho ông Dũng cũng đồng nghĩa với việc họ không còn chấp nhận những lề lối, nguyên tắc, quy định ‘bầu cử’ cố hữu, lỗi thời, phi dân chủ – như chuyện ‘khóa trước chọn khóa sau’ hoặc ‘trên cử dưới bầu’ – ngay trong ĐCS.

Và chuyện họ muốn và dám thay đổi những nguyên tắc, lề lối bầu cử ấy cũng có nghĩa là họ có thể đưa ra những thay đổi quan trọng khác.

ĐCS rất khó, nếu không muốn nói là không thể, có những đổi mới mạnh mẽ về chính trị nếu như các đảng viên không dám mạnh dạn thay đổi ‘cấu tổ chức, phương thức hoạt động’ của tổ chức mình.

Bằng việc giới thiệu Thủ tướng Dũng tái cử vào BCH Trung ương khoá 12, các đại biểu ít nhiều nhen nhóm nơi những ai muốn ĐCS thay đổi chút hy vọng rằng ‘chuyện không tưởng’ có thể xảy ra.

Image
Ngoài ông Nguyễn Phú Trọng, Ban Chấp hành khóa 11 cũng "giới thiệu" ba gương mặt nữa vào giữ các chức vụ chủ chốt trong "tứ trụ"
Nhưng có thể dư luận, người dân hy vọng bao nhiêu, họ thất vọng bấy nhiêu khi một ngày sau đó, Đại hội 12 đã ‘đồng ý’ cho ông Dũng ‘rút’ khỏi danh sách bầu cử.

Nói là đồng ý cho ông ‘rút’, nhưng thực ra đó là quyết định không cho ông tái cử, đúng như những gì BCT và BCH Trung ương khóa 11 quyết định trước đó.

Với quyết định ấy, ngoài một vài khoảnh khắc bất thường, hồi hộp hiếm có, Đại hội 12 cuối cùng không có một kết quả bất ngờ nào về nhân sự cấp cao. Mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như ‘kịch bản’ được ‘dàn dựng’ từ trước.

Khi đó, tuy chưa chính thức bầu nhưng ai cũng biết ông Nguyễn Phú Trọng sẽ tiếp tục làm TBT và ba người nắm giữ ba vị trí còn lại trong ‘tứ trụ’ là ai.

Đường lối vẫn như cũ?

Không chỉ không có bất ngờ về nhân sự, tại và sau Đại hội 12 này, ĐCS Việt Nam cũng không có những thay đổi quan trọng về đường lối, chính sách.

Không phải ai cũng ủng hộ ông Dũng và cũng không chắc rằng ông sẽ tiến hành những cải cách quan trọng nếu ông được bầu làm Tổng Bí thư.

Nhưng nếu ông được giữ chức vụ ấy, khả năng Việt Nam có thay đổi về kinh tế, chính trị nhiều hơn.

Dù không loại trừ chuyện ông Nguyễn Phú Trọng có thể thay đổi hay ‘tự diễn biến’ – như ông Trường Chinh đã từng làm cách đây 30 năm – việc ông ‘tự chuyển hóa’ và dám ‘xé rào’ rất ít, nếu không muốn nói là không thể.

Image
Ông Nguyễn Phú Trọng được giới thiệu ở lại giữ chức Tổng Bí thư là để "giữ vững ổn định chính trị"
Theo ông Võ Tiến Trung, Uỷ viên Trung ương Đảng và Giám đốc Học viện Quốc phòng, một trong lý do ông Trọng được giới thiệu ở lại giữ chức Tổng Bí thư là để ‘giữ vững ổn định chính trị’.

Nếu dựa trên các phát biểu của ông trước đây và đặc biệt báo cáo ông trình bày trong ngày khai mạc Đại hội 12, ông Trọng không phải là người biết, muốn và dám thay đổi, đổi mới.

Xem ra, đối với ông, dù có chuyện gì xảy ra, trong bất cứ hoàn cảnh nào, hay dù phải mày mò, tìm kiếm và không biết khi nào Việt Nam mới có thể có ‘chủ nghĩa xã hội hoàn thiện’, ông vẫn theo đuổi chủ nghĩa Mác – Lênin, kiên định chủ nghĩa xã hội.

Vì quá kiên định, bảo thủ, chắc ông sẽ không còn biết lắng nghe, tiếp thu những ý kiến, kêu gọi của những người rất ưu tư, tâm huyết đối với sự phát triển của đất nước Bộ trưởng Bùi Quang Vinh.

Trước đây, một số lãnh đạo, quan chức trong ĐCS – như Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, Ủy viên Bộ Chính trị Trần Xuân Bách và Thủ tướng Võ Văn Kiệt – cũng từng đã thẳng thắn kêu gọi ĐCS đẩy mạnh cải cách.

Nhưng rồi những tiếng nói đầy tâm huyết như vậy đều bị các thành phần bảo thủ trong ĐCS phớt lờ, thậm chí lên án gay gắt.

Chẳng hạn, nếu bốn điểm rất quan trọng, thiết thực ông Võ Văn Kiệt nêu trong lá thư gửi Bộ Chính trị năm 1995 được những đồng chí của ông lúc đó lắng nghe, tiếp thu, áp dụng, chắc chắn Việt Nam giờ đã phát triển hơn.


Nhu cầu cấp bách cần 'đổi mới 2"?

Nhiều người đã từng hy vọng rằng Đại hội 12 là cơ hội tốt để giới lãnh đạo Việt Nam thẳng thắn nhìn lại 30 năm ‘đổi mới’, nhìn thẳng vào hiện tình đất nước, đánh giá lại chính mình để mạnh dạn tiến hành một cuộc ‘đổi mới’ mới hay ‘đổi mới 2’ – một sự ‘đổi mới’có tính đột phá, tạo động lực mạnh như ‘đổi mới’ được khởi xướng tại Đại hội 6, năm 1986.

Xem ra, vì vấn đề nhân sự lấn át hay vì ĐCS không coi trọng, ngoài phát biểu của ông Bùi Quang Vinh, một ‘đổi mới 2’ đã không được Đại hội này quan tâm.

Đây là điều đáng tiếc vì không chỉ bây giờ mà ngay vào thời điểm Việt Nam có tỷ lệ tăng trưởng kinh tế rất cao, trên dưới 9% trong các năm 1995-1997, một số quan chức, giới nghiên cứu nước ngoài cũng đã khuyến cáo Việt Nam rằng nếu muốn tiếp tục phát triển và có thể bắt kịp các nước trong khu vực, Việt Nam cần phải tiến hành ‘đổi mới 2’.

Chẳng hạn, khi thăm Việt Nam năm 1997, Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ Madeleine K. Albright đã kêu gọi Việt Nam tiến hành ‘đổi mới 2’. ‘Đổi mới 2’ mà bà Albright đề cập đến và nhấn mạnh khi gặp giới lãnh đạo Việt Nam lúc ấy là một đổi mới cả về kinh tế và chính trị vì theo bà không thể có cái này mà thiếu cái kia.

Không biết đến bao giờ Việt Nam mới có một sự đổi mới như vậy?

Nhưng nếu trong một hai năm tới, ông Nguyễn Phú Trọng giúp giới hạn hay loại trừ được nạn tham nhũng, lợi ích nhóm như ông ưu tiên và thường nhấn mạnh, thì dù không có những cải cách quan trọng về kinh tế và chính trị, ông cũng có một đóng góp rất lớn trong việc trong sạch hóa chế độ.

Và nếu làm được điều đó, ông sẽ tạo được một ‘dấu ấn’, ‘ấn tượng’ tốt cho mình, trước khi ông về hưu.
Bài viết, thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả, hưởng ứng chuyên mục Diễn đàn của BBC "Viết về Đại hội Đảng CSVN lần thứ 12".
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Nguyễn Phú Trọng là thủ phạm đẩy Việt Nam vào vòng Bắc Thuộc
Người Đưa Tin
(Danlambao) - Đại hội 12 của đảng cộng sản đã thành công "tốt đẹp". Làm sao không thành công khi người dân không có quyền bầu chọn lãnh đạo. Làm sao không thành công khi đại hội 12 chỉ là vở diễn bầu chọn lãnh đạo đã hơn 3/4 thế kỷ nay. Làm sao không thành công khi người dân chỉ là khán giả chỉ được xem những gì đảng cho xem và ngồi ngoài bình luận. Đó chính là thành công lớn nhất trong chế độ độc tài toàn trị do đảng cộng sản lãnh đạo. Hai chữ tốt đẹp không có chổ cho bất kỳ hành động nào của đảng cộng sản. Một khi nền tảng của nó vẫn mang hình thức "Đảng cử dân bầu"(1). Làm sao đại hội cộng sản không thành công khi trước đó cộng sản giương móng vuốt răn đe người đối lập mệnh danh chống khủng bố nhằm đàn áp khi biến cố có thể xảy ra (2), trong khi đại hội cộng sản là nơi tập trung thành phần khủng bố đầy gian manh xảo quyệt và lắm thủ đoạn. Vì sao gọi cộng sản đồng nghĩa khủng bố xin được trình bày sau.


Đại hội 12 của đảng cộng sản thành công không có gì phải bàn cãi như thượng dẫn. Thực tế cho thấy bất kỳ đại hội nào của đảng cộng sản đều không tốt đẹp dù nó đã thành công. Làm sao có thể gọi là tốt đẹp khi chính đảng viên cộng sản cũng thừa hiểu chủ nghĩa Mác-Lê đã lỗi thời và cần phải dẹp bỏ.(3) Người dân mỉa mai gọi TBT Nguyễn Phú Trọng (NPT) là "Thằng Ba Trợn" (TBT) nghe có vẻ thô thiển nhưng đúng bản chất của con người của NPT. Người miền Nam dùng từ "thằng ba trợn" là để chỉ kẻ không tử tế trong cách ứng xử. Người miền Bắc thì "đậm đà" hơn gọi là đồ đểu. Xin có lời khen cho người đầu tiên gọi NPT là Trọng Lú. Điều đó đúng nhưng chưa đủ.


- Nguyễn Phú Trọng Lú mà lỳ xen lẫn ranh ma và gian ác

Tiền hậu bất nhất. Lộng giả thành chân. Lừa thày phản bạn thuộc về bản chất đảng cộng sản, đứng đầu là Hồ Chí Minh. Các tác giả trên Dân Làm Báo cũng như người trong cuộc đã viết khá nhiều về nhân vật HCM. Trong bài này người viết xin viết về Nguyễn Phú Trọng, tên cộng sản cực kỳ gian manh qua bề ngoài có vẻ hiền lành với mái đầu bạc trắng. NPT là tên thái thú rất nguy hiểm làm việc cho Trung cộng nhằm Hán hóa VN. NPT từng nói đến hết thế kỷ này không biết VN có XHCN hoàn thiện hay chưa, sau đó Trọng lại nói tiến lên XHCN là phù hợp với hoàn cảnh VN. Chính sự lật lọng của NPT cũng như hỗn láo gọi nhân sĩ trí thức là "suy thoái đạo đức" khi họ góp ý sửa đổi HP, dẫn đến Nguyễn Đắc Kiên dạy cho NPT bài học làm người (4).

Thói tật bất lương của NPT không khó để nhận thấy. Các chức danh TBT, chủ tịch nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội thật ra chỉ là cánh tay nối dài của tình báo Hoa Nam. Tập Cận Bình chính là tên điều hành guồng máy đảng cộng sản tại VN. Ít ra là trong bối cảnh hiện tại. Không có QH nào trên thế giới để Tập Cận Bình đăng đàn như kẻ cả để dạy đảng cộng sản VN như những đứa con hoang nên trở về đất mẹ bên Tàu (5).

- Nguyễn Phú Trọng chỉ quan tâm đến cương vị TBT và vui sướng khi loại được đối thủ Nguyễn Tấn Dũng.


Những lời nói của Nguyễn Phú Trọng chính là bằng chứng cho thấy NPT không màng đến lợi ích Quốc gia cũng như sinh mạng của ngư đân đã và đang bị Trung cộng giết và cướp tài sản. Trọng nói "Nếu để xảy ra đụng độ gì thì tình hình bây giờ bất ổn thế nào, chúng ta có ngồi đây mà bàn việc tổ chức Đại hội Đảng được không!". Sự hèn mạt của NPT nói riêng và đảng cộng sản nói chung ai cũng biết, ai cũng hiểu dù đó là thường dân hay đảng viên cộng sản, đó là sự khiếp nhược trước giặc Tàu xâm lược ngoài biển đông cũng như hèn với giặc ác với dân trên đất liền. VN sẽ không bao giờ thoát được gọng kềm của Trung cộng khi đảng cộng sản vẫn cố đeo bám thứ chủ thuyết loài người văn minh đã ruồng bỏ, lên án tội ác CNCS đồng nghĩa Tội ác chống nhân loại. Điều đó cho thấy có thể nói không sợ sai trật rằng Nguyễn Phú Trọng là một trong những tên cộng sản gian manh việc ác dốt nát việc lành. Tội ác của NPT rồi sẽ được xét xử dù còn sống hay đã chết như di sản của Hồ Chí Minh.

Xin được nhắc lại nhân vật Nguyễn Tấn Dũng (NTD). Các học giả lẫn học thật trong và ngoài nước bình luận thủ tướng NTD là TT "hoa mỹ" phải ra đi để thành phần u ám như NPT trị vì. Người viết cho đó là nhận định thiếu tính khách quan qua nhiều người kỳ vọng chức TBT thuộc về NTD đất nước sẽ có nhiều thay đổi (?!) Nhân cách lãnh đạo và sự hiểu biết của NTD qua hai nhiệm kỳ (10 năm) làm thủ tướng cho đến lúc NTD bị loại, không có gì là sáng sủa cho hiện tình đất nước, nếu không nói kể cả khi NTD giành được chức TBT cũng chỉ là hình thức thay tên cộng sản độc tài bảo thủ NPT bằng thủ tướng "hoa mỹ" nhưng độc tài không kém. Xin đừng quên Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng đều có chung hành động đàn áp tự do ngôn luận (7 & 8).

- Nguyễn Tấn Dũng ra đi trong nhục nhã để sống đời sống mới nhưng tội ác của Dũng thì không bao giờ cũ.

Thành tích của NTD sau 10 năm độc tài toàn trị vẫn còn đó một nhà nước tham nhũng được báo cộng sản gọi là quốc nạn và một VN nghèo đói do chính Dũng thú nhận (9). Và thân phận người phụ nữ VN vẫn "nổi tiếng" đứng đầu danh sách gái bán dâm quốc tế (10). do báo cộng sản đưa tin. Những điều tiếng về NTD từ lợi ích phe nhóm cho đến người thân của NTD tràn ngập trên mạng (11). Chính NTD đã dùng quyền lực để cướp đất giáo xứ Thái Hà sau khi giả nhân nghĩa đến gặp Tổng giám mục Ngô Quang Kiệt và sau đó là thủ đoạn ép buộc giám mục Ngô Quang Kiệt phải từ chức trong vụ tranh chấp đất đai tại giáo xứ Thái Hà, đảng cộng sản dùng quyền lực cưỡng đoạt tài sản của giáo hội có từ trước khi thành lập đảng cộng sản (12). Còn rất nhiều nhân chứng sống ẩn danh hoặc công khai tố cáo Nguyễn Tấn Dũng là tên cực kỳ hung ác về tham nhũng cũng như đồi bại khi hiếp dâm gái vị thành niên sau đó giết nạn nhân nhằm bịt đầu mối (13 & 14).

Người viết xin giữ vững lập trường không thỏa hiệp với đảng cộng sản dưới bất kỳ hình thức nào, cũng như không tin vào bất kỳ tên lãnh đạo cộng sản nào dù chúng đã bị loại hay còn tại vị. Cái bẫy của cộng sản là gây chia rẽ. Phe Nguyễn Phú trọng hoặc phe Nguyễn Tấn Dũng đều buộc phải đội lốt dân chủ để định hướng dư luận nhằm cộng kích lẫn nhau mà mục đích sau cùng của chúng chỉ để củng cố quyền lực. Không tỉnh táo trước thủ đoạn thâm độc của đảng cộng sản. Người Việt Quốc gia có thể sẽ sập bẫy của tuyên giáo cộng sản qua hình thức "ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi". bất đồng chính kiến là chuyện thường tình trong tự do ngôn luận đối với người cùng chí hướng. Nhưng để cộng sản khai thác sự bất đồng sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến tiến trình dân chủ hóa đất nước.

Trong cuộc đấu tranh chống đảng cộng sản không khó để nhận ra ai là bạn và ai là kẻ thù. Hoặc lập trường không rõ ràng qua hành động chỉ trích tên cộng sản này nhưng khéo léo khen tên cộng sản khác vì chúng có học. Giống như khen cộng sản chân chính tốt hơn cộng sản thoái hóa. Làm gì có cộng sản thoái hóa khi bản chất của CNCS là mầm mống của tội ác (15).

Kết luận

Bất kỳ điều gì liên quan đến cộng sản cần được tẩy chay cũng như xa lánh vì chúng có cùng bản chất dùng bạo lực, khủng bố và đàn áp cũng như lừa đảo (16) để củng cố quyền lực.

Ngược thời gian, nhìn vào cuộc "cách mạng long trời lỡ đất" do HCM phát động trong CCRĐ cùng hành động "đào tận gốc, trốc tận rễ" Trí -Phú - Địa - Hào làm hàng trăm ngàn nạn nhân chết tức tưởi không phải là hành động khủng bố thì gọi là gì. Hay phải gọi đó hành động giết người diệt chủng của Hồ Chí Minh? (17) Thường dân chúng tôi khẩn thiết kêu gọi những ai thật lòng quan tâm đến hiện tình đất nước, chấm dứt kỳ vọng vào bất kỳ tên lãnh đạo cộng sản nào. Muốn đất nước phát triển đòi buộc phải triệt tiêu cho bằng được đảng cộng sản. Hoặc trong ngày không xa nữa đồng bào VN sẽ lưu vong trên chính đất nước mình. Triệt tiêu đảng cộng sản bằng cách nào nằm ngoài khả năng thường dân lao động chúng tôi. Nhưng không có thường dân sẵn sàng lấy xác lót đường cũng như tham dự lời kêu gọi xuống đường chống bạo quyền cộng sản. Tầng lớp trí thức cũng chỉ là chậu kiểng. Ai tập hợp được sức mạnh lòng dân, người đó mới là kẻ chiến thắng.

Sài Gòn 30.01.2016

Người Đưa Tin
danlambaovn.blogspot.com
vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »

Dân chủ và kỷ cương

Image
Ông Nguyễn Phú Trọng bỏ lá phiếu đầu tiên bầu Trung ương khóa 12 tại Hà Nội, ngày 26/1/2016.

Nguyễn Hưng Quốc

02.02.2016
Sau khi Đại hội đảng lần thứ XII bế mạc, Nguyễn Phú Trọng có một cuộc họp báo ngắn, 30 phút, trong đó, ông thú nhận là chính ông cũng bị bất ngờ trước việc ông được tái đề cử và cuối cùng, tái đắc cử chức tổng bí thư với (“gần như”) 100% phiếu bầu. Quan trọng hơn, khi trả lời các câu hỏi của phóng viên, ông khẳng định hai ý: Thứ nhất, tất cả các cuộc bầu cử trong đạihội đều đúng quy trình, đúng tiêu chuẩn, và đặc biệt, rất dân chủ. Ông nhắc lại lời nhận định của ai đó trong đại hội: “Đại hội này dân chủ đến thế là cùng.” Thứ hai, cuối buổi họp báo, ông nhấn mạnh: “Hiện nay, bao nhiêu đoàn thể, tổ chức chính trị ra đời, nhưng vẫnphải có kỷ cương. Đất nước không có kỷ cương thì rối loạn, mất ổn định, như vậy Việt Nam không thể phát triển.”

Trước hết, về chuyện dân chủ, có thể Nguyễn Phú Trọng nghĩ và tin như thế thật. Có điều cái nghĩ và niềm tin của ông về dân chủ khác hẳn với chúng ta. Đó mới chính là vấn đề.

Với Nguyễn Phú Trọng, dường như cứ hễ có người cầm lá phiếu bỏ vào thùng là có dân chủ. Khi những lá phiếu ấy là phiếu kín, gắn liền với quyết định của người bầu, ngay cả khi nó trái với ý định của cấp trên, tính chất dân chủ lại càng rõ nét. Nhưng đó chỉ là hình thức, một trong những hình thức của dân chủ. Không thể đồng nhất việc bỏ phiếu và dân chủ. Có vô số những cuộc bỏ phiếu mà vẫn không có dân chủ. Như các cuộc bỏ phiếu trong các kỳ đại hội đảng, chẳng hạn.

Biểu hiện phi dân chủ đầu tiên trong các cuộc bầu cử ở đại hội đảng là: đó chỉ là những cuộc bầu cử trong nội bộ 1.510 đại biểu của đảng cộng sản chứ không phải của dân chúng. Những đại biểu ấy đều là đảng viên, được chính quyền trung ương hoặc địa phương chọn. Những đại biểu ấy bầu ra Ban Chấp hành Trung ương và Ban Chấp hành Trung ương bầu ra Bộ Chính trị và Tổng Bí thư. Ở đây chúng ta thấy rõ hai điều: Một, dân chúng hoàn toàn bị loại trừ. Từ đầu đến cuối, dân chúng hoàn toàn không có tiếng nói nào cả. Hai, ngay cả 4,5 triệu đảng viên trong cả nước cũng bị loại trừ: Các đại biểu được lựa chọn từ trên xuống chứ không phải từ dưới lên.

Biểu hiện phi dân chủ thứ hai là ở quy chế bầu cử trong đại hội. Tất cả các ứng cử viên cho mỗi chức danh đều được Bộ Chính trị hoặc Ban Chấp hành Trung ương chỉ định. Không có ai được tự ứng cử. Các đại biểu tham dự đại hội có thể đề cử nhưng người được đề cử phải xin rút, sau đó, đại hội sẽ bỏ phiếu đồng ý hay không đồng ý với việc rút tên ấy. Tất cả các đại biểu đều hiểu rõ người được đề cử ấy trái với ý muốn của Bộ Chính trị, do đó, luôn luôn bỏ phiếu đồng ý, và hậu quả là tất cả những người được đề cử trong đại hội đều bị loại. Như vậy, chúng ta thấy rất rõ, dù được quyền bỏ phiếu, tất cả các đại biểu đều phải tuân lệnh của Bộ Chính trị. Như vậy, cái gọi là tự do bỏ phiếu ấy chỉ là chuyện hình thức. Đó không phải là dân chủ.

Biểu hiện thứ ba của tính chất phi dân chủ nằm ở tiêu chuẩn bầu cử. Thường, dưới chế độ dân chủ, khi bầu giới lãnh đạo, người ta căn cứ trên tài năng và tài năng ấy được thấy rõ nhất qua hai khía cạnh: khả năng hoạch định chính sách và khả năng thực hiện chính sách. Ở Việt Nam, tất cả những người được đảng đề cử đều không có cơ hội trình bày các chính sách của mình bởi lẽ đơn giản là không có ai có thể có chính sách riêng cả. Hậu quả là mọi lá phiếu, ngay cả khi được tự do lựa chọn, cũng chỉ căn cứ trên quan hệ xã hội hay quan hệ chính trị là chính. Đó không phải là một sự lựa chọn dân chủ.

Tuy nhiên, điều cần làm sáng tỏ là nhận định thứ hai của Nguyễn Phú Trọng: “Không có kỷ cương thì rối loạn”.

Nhận định ấy, thật ra, không có gì mới lạ. Ở đâu cũng thế. Ngay ở phương Tây, dưới các chế độ dân chủ, người ta cũng đều nghĩ thế. Tự bản chất, mọi sự rối loạn đều xuất phát, trước hết, từ sự thiếu kỷ cương. Vấn đề ở đây là: thế nào là kỷ cương?

Ở Tây phương, nói đến kỷ cương là nói, trước hết, đến luật pháp. Một xã hội kỷ cương là một xã hội thượng tôn luật pháp, ở đó, mọi người, từ dân chúng đến giới lãnh đạo, đều phải làm việc và hành xử đúng theo quy định của luật pháp. Không có người nào, tuyệt đối không có người nào, kể cả những người lãnh đạo cao nhất, được quyền đứng bên ngoài hay bên trên luật pháp. Với Nguyễn Phú Trọng, cái gọi là kỷ cương ấy chỉ có nghĩa đơn giản là mọi người phải chấp nhận sự lãnh đạo độc tôn và tuyêt đối của đảng Cộng sản.

Khi đề cao kỷ cương, Nguyễn Phú Trọng chỉ muốn nhấn mạnh một số điểm: Một, Việt Nam là một đất nước độc đảng; hai, với tính chất độc đảng ấy, Việt Nam không công nhận bất cứ hình thức đối lập nào, kể cả hình thức đối lập nhẹ nhàng và hoà bình nhất là sự phản biện của giới trí thức; ba, Việt Nam cũng không thừa nhận sự tồn tại của xã hội dân sự vốn, tự bản chất, thoát ra ngoài sự lãnh đạo độc tôn của đảng Cộng sản. Nói cách khác, với Nguyễn Phú Trọng, kỷ cương là đặt mọi sự dưới sự kiềm chế và kiểm soát khe khắt của đảng của ông.

Với cách hiểu như thế, khái niệm kỷ cương hoàn toàn trái ngược với khái niệm dân chủ vốn đề cao sự đa nguyên và sự phân tán quyền lực. Có thể nói, theo cách hiểu ấy, xã hội càng kỷ cương bao nhiêu, nó lại càng mất dân chủ bấy nhiêu.

Chỉ trong một cuộc họp báo kéo dài 30 phút, Nguyễn Phú Trọng đã tự mâu thuẫn với chính ông khi, một mặt, khoe khoang tính chất dân chủ của chế độ, mặt khác, lại đề cao cái gọi là kỷ cương với cách hiểu là nhất nhất đều phải tuân theo sự lãnh đạo của đảng. Vậy mà ông có vẻ kiêu hãnh về “trình độ lý luận” của mình ghê lắm (khi ông cho tổng bí thư phải là người miền Bắc và có… lý luận!)

Chán.

* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu

Lê Minh Nguyên


Trong tác phẩm thi văn Cung Oán Ngâm Khúc có câu

Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu
Giết nhau bằng cái ưu sầu độc chưa?

Lưu Cầu hay Okinawa sau này, là nơi nổi tiếng về rèn gươm ở Nhật Bản, có ý nghĩa là bằng gươm đao.

Đại Hội 12 Đảng CSVN có 5,200 an ninh và binh sĩ đằng đằng sát khí Lưu Cầu canh gác chung quanh, nhưng ông Dũng đã bị hạ bằng loại vũ khí thâm độc hơn gươm đao, đó là bằng sự nhục nhã trong Hội Nghị Trung Ương 14 (từ 11-13/1/2016). Đại hội chỉ là vở tuồng trình diễn ngoài công chúng để che đậy sự nhục nhã đó.

Trong chế độ dân chủ thì thắng thua là chuyện bình thường, vì thua không phải là thất bại, bỏ cuộc mới là thất bại. Luật chơi của dân chủ không giới hạn tuổi tác, ông Ronald Reagan khi ra tranh cử tổng thống đã sắp 70 tuổi. Nghị sĩ Bernie Sanders đã gần 75 tuổi (sinh năm 1941) và đang tranh tổng thống trong đảng Dân Chủ ngang ngữa với bà Hillary Clinton. Ông Richard Nixon thua cuộc liên miên nhưng không bỏ cuộc nên cuối cùng vẫn trở thành tổng thống.

Ông Dũng 66 tuổi, chưa đến nỗi quá già để bị loại ra khỏi cuộc chơi, trong khi luật chơi thì quá sức bất công theo kiểu lấy thịt đè người hơn là tranh đấu công bằng, như 66 tuổi không được nhưng ông Trọng 72 tuổi thì được, như tổng bí thư phải là người miền Bắc, phải có lý luận, phải có quan hệ quốc tế (công du Trung Quốc, Mỹ, Nhật, Thái... như ông Trọng). Đại hội 12 cho ra Bộ Chính Trị 19 uỷ viên mà trong đó có tới 13 người miền Bắc (2 miền Trung, 4 miền Nam) và 4 tướng công an (Trần Đại Quang, Tô Lâm, Phạm Minh Chính, Trương Hoà Bình).

Nếu ta tạm thời chia Bộ Chính Trị Khóa 12 ra làm hai phe, phe X kinh tế thị trường hay phe thoáng và phe Lú định hướng xã hội chủ nghĩa hay phe giáo điều thì ta có 8 uỷ viên của phe thoáng (Võ Văn Thưởng, Tô Lâm, Phạm Bình Minh, Nguyễn Văn Bình, Truơng Thị Mai, Đinh La Thăng, Nguyễn Thiện Nhân, Nguyễn Thị Kim Ngân) và 11 uỷ viên phe giáo điều (Nguyễn Phú Trọng, Vương Đình Huệ, Hoàng Trung Hải, Phạm Minh Chính, Ngô Xuân Lịch, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang, Đinh Thế Huynh, Tòng Thị Phóng, Trần Quốc Vượng, Truơng Hoà Bình). Tuy nhiên, dù thoáng hay giáo điều thì vở tuồng vẫn như cũ, tức các văn kiện và nghị quyết đại hội làm khung sườn cho 5 năm tới vẫn là Mác-Lê và định hướng xã hội chủ nghĩa, vẫn độc tài độc đảng với Điều Lệ Đảng cao hơn Hiến Pháp, cho nên các diễn viên sân khấu không thể hát khác hơn.


Đa số trong BCT nghiêng về ông Trọng, nhưng nhóm này có nhiều uỷ viên "có tham vọng quyền lực" như ông Quang, ông Phúc... điều mà trớ trêu thay, ông Trọng thuờng nói là không nên chọn vào.

Theo tin từ những nguời am hiểu nội tình CSVN ở Hà Nội cho biết, các uỷ viên được bầu vào Ban Bí Thư mà danh sách lộ ra chiều ngày 27/1 có các ông Nguyễn Hoà Bình (Viện trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối cao), Lương Cường (Thuợng tuớng, Thứ trưởng Bộ QP), Nguyễn Xuân Thắng (Chủ tịch Viện Khoa học Xã hội Việt Nam). Nhưng dù bầu rồi, ông Dũng đã áp lực để đưa ông Nguyễn Văn Nên (Bộ Trưởng, Chủ Nhiệm VPCP) vào thay ông Thắng, mà theo nguyên tắc nếu đã rớt BCT (ông Nên bị rớt) thì không được đưa vô bầu BBT. Do đó mà lúc gần 3 giờ chiều ngày 27/1, Thông Tấn Xã VN, cơ quan độc quyền loan tin và hình ảnh, chỉ phát phần chúc mừng TBT, vì Ban Tuyên Giáo cấm các báo đài không được đưa tin BCT và BBT, chỉ sau khi bế mạc ngày 28/1 các tin này mới được đưa ra, danh sách không có tên ông Thắng nhưng có tên ông Nên. Điều này cho thấy ông Dũng tuy bị loại nhưng thế lực vẫn còn khá mạnh.

Tại Hội Nghị TU12 và TU13, ông Hai Nhựt Lê Thanh Hải (Bí thư Saigon) vẫn còn được cơ cấu để ở lại và dự định vào ghế Thường Trực Ban Bí Thư, nhưng khi họp TU14 thì ông bị loại vì Giám Đốc Công An TP. HCM, trung tướng Nguyễn Chí Thành gởi báo cáo lên Thủ Tướng, sau đó là TBT là ông Hải có 6 sai phạm, trong đó sai phạm lớn nhất là đở đầu cho bà Trương Mỹ Lan của công ty Vạn Thịnh Phát làm kinh tài cho tình báo Hoa Nam của TQ. Ông Thủ Tướng Dũng không giải quyết, ông Thành bèn gởi thẳng lên TBT. Ông Thành nay đã nghỉ hưu. Ông Hải coi như chỉ còn lo giữ mạng chứ hết nhúc nhích gì được nữa.

Ông Phan Đình Trạc, Phó Ban Nội Chính, được hai ông Trọng-Rứa cơ cấu vô BCT để sau đó sẽ là Trưởng Ban NC. Ông Đinh La Thăng không được cơ cấu, nhưng BCHTU mới lại giới thiệu và được trúng vào BCT còn ông Trạc thì không, chứng tỏ BCHTU mới muốn loại ông Trạc, bẻ gãy thanh gươm chống tham nhũng tương lai của ông Trọng, không muốn ông Trạc chết như Nguyễn Bá Thanh hay có cơ thể bất diệt như Vương Kỳ Sơn ở TQ.

Ông Dũng bị loại một cách không công bằng và bị ông Trọng hạ nhục trong HNTU14, nó làm cho ông Dũng đã đau vì thua cuộc lại càng đau hơn. Ông Dũng tuy còn tích sản chính trị (political capital) khá nhiều nhưng không dám sử dụng vì sợ phe ông Trọng sử dụng Lưu Cầu. Cuối cùng ông thoả hiệp với ông Trọng để được an toàn và để thân nhân, phe nhóm không bị bứng. Ông Dũng đã ra khỏi sân chơi và trận chiến bây giờ lại là giữa Quang và Trọng.

Theo tin chưa kiểm chứng thì trong ĐH12 ông Trọng chỉ đạt trên 50% phiếu một chút của 1,510 đại biểu để đắc cử vào Ban Chấp Hành Trung Ương và ông được 180 ủy viên BCHTU mới bầu vào BCT ở hạng 16/19, không có chuyện như ông nói là ông ngạc nhiên vì được bầu với số phiếu gần 100%, điều mà TS Nguyễn Quang A mai mỉa.


Ông Quang có tham vọng trở thành tổng bí thư thay thế ông Trọng. Ông Quang hiện là phe mạnh nhất trong các phe. Lý tưởng của ông là như Tập Cận Bình ở TQ, làm tổng bí thư kiêm chủ tịch nước, nhưng nếu không gom hai chức này lại được thì ông muốn nắm TBT và buông CTN. Tuy nhiên, ông Trọng lâu nay đã sắp cho ông Đinh Thế Huynh (miền Bắc, có lý luận) để lên TBT. Trong chuyến đi Trung Quốc hồi tháng 4/2015 hai ông Huynh và Quang đều có tháp tùng, nhưng ông Huynh là người được ông Trọng làm nổi bậc với TQ như nhân vật số hai. Hôm đầu tháng 11/2015 khi ông Tập viếng VN, ông Huynh là người đại diện ông Trọng ra tận cầu thang máy bay để đón.

Ông Trọng hiện đang nắm gáy ông Quang vì trong tay ông Trọng hiện có hai con bài tẩy, đó là ông Quang khai tuổi giả (sinh 1950 nhưng làm lại khai sinh 1956) và ông Dương Chí Dũng khai ông Quang có dính chàm số tiền một triệu đôla, nhân chứng này vẫn còn sống và có thể khai thêm. Ngoài ra, ông Quang còn dính với ông Dũng rất sâu về kinh tế ở vùng Saigon. Ông Quang theo ông Trọng là để kiếm ghế cao chứ không phải vì thù hằn ông Dũng. Nay ông Dũng đã ra khỏi sân chơi, nên để tiến đến ghế TBT thì người ông Quang sẽ ra tay là ông Trọng. Chúng ta đã thấy ông Quang bắt đầu chém vây cánh ông Trọng, bắt các lãnh đạo của ngân hàng MHB (Phát triển đồng bằng sông Cửu Long), sân sau của ông Nguyễn Sinh Hùng (bbc.in/1QH3u40). Cho nên sắp tới, ông Quang sẽ chém ông Trọng còn thê thảm hơn là ông Trọng chém ông Dũng.

Bộ Công An đã và đang bị phân hóa, ông Tô Lâm được ủng hộ mạnh (khoảng 2/3) để trở thành bộ trưởng, trong khi thành phần còn lại ủng hộ ông Bùi Văn Nam, nhưng vì ông Nam không vào được BCT nên coi như không còn cửa, ông Tô Lâm sẽ là bộ trưởng. Trong vai trò này công luận sẽ theo sát để xem một người được Toà Đại Sứ Mỹ khen (công điện bị Wikileaks tiết lộ) truớc đây có tôn trọng nhân quyền hay không, hay chế độ độc tài khi ai vào vai thì cũng ác như nhau.

Trở lại tình trạng ông Dũng, ông ta tuy còn tích sản chính trị khá cao nhưng nó sẽ nhanh chóng biến mất nếu không được xài. Điển hình là trường hợp con gái ông (Thanh Phượng) dùng nguồn đầu tư từ Thuỵ Sĩ để xây căn hộ cao cấp ở Quận 3 (Léman Luxury Apartments, 117 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 6, Quận 3, TP.HCM - bit.ly/1nOlssh) với nội thất sang trọng nhập cảng từ Châu Âu. Đây là khách sạn Hoàng Đế cũ của Tổng Cục 2 An Ninh Quân Đội, và dự án này đang phá sản vì giới đại gia biết ông Dũng thua nên không mua, không muốn đầu tư vào. Có vẻ như ông sẽ qua California để dự thượng đỉnh Mỹ-ASEAN về Biển Đông ngày 15-16/2 này, nhưng với tình trạng vịt què (lame duck) thì cũng chỉ là để đọc lại những gì mà BCT đã quyết. Những hậu phương của ông muốn ông phải làm một cái gì đó chứ không thể bó tay, nhưng nhìn cách ông "hy sinh đời bố để củng cố đời con" và quá khứ 10 năm thủ tướng thì ông không phải là người khai sơn phá thạch hay có thể tạo dấu ấn gì cho lịch sử.

Cái sống mũi quyền lợi cho bản thân và gia đình của ông cao quá, nó đã che mất cái nhãn quan non nước của ông. Ông Trọng không dùng Lưu Cầu để hạ ông, nhưng cho ông chết như một trọc phú ưu sầu. Ông đã trở thành một con bài thiệp, và chúng ta xem tiếp cái màn ông Quang sẽ hạ ông Trọng ra sao.

Lê Minh Nguyên
3/2/2016
vuphong
Posts: 2749
Joined: Sun Jun 03, 2007 12:31 am
Contact:

Post by vuphong »

2016: Một năm sẽ không yên ổn
Bùi Tín
(Blog VOA)

Năm 2016 khởi đầu với những sự kiện rất đặc biệt. Đại Hội XII của đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) kết thúc sau những pha tranh giành quyền lực cực kỳ quyết liệt. Sau đại hội rất khó đoán tình hình sẽ ra sao. Vì người đại diện phe thắng cử không hề trình bày trước đại hội chương trình hành động trong 5 năm mới của mình, trừ những khẩu hiệu vô hồn lặp đi lại hàng mấy chục năm. Đó là vận dụng sáng tạo chủ nghĩa Mác-Lê, tư tưởng Hồ Chí Minh, xây dựng chủ nghĩa xã hội, xây dựng dân giàu nước mạnh, xã hội ổn định, phồn vinh.

Ở các nước khác, chương trình hành động bao giờ cũng là những việc làm cụ thể có con số định lượng có thể đo đếm được. Chỉ có một mình ông Bùi Quang Vinh nói lên yêu cầu đổi mới chính trị mạnh mẽ đi cùng đổi mới kinh tế, nhưng cũng chẳng rõ đổi mới chính trị ra sao, theo mô hình nào. Có bao nhiều việc làm rất cụ thể bị bỏ lỏng, không có giải pháp, như làm thế nào để các cơ sở quốc doanh làm ăn nghiêm chỉnh, có lãi và lãi được nộp đủ vào ngân sách. Cuộc cải cách giáo dục sẽ tiến hành cụ thể ra sao, cho các bậc từ mẫu giáo, trung học đến đại học, dạy nghề. Cải cách cụ thể ngành y tế ra sao để phục vụ xã hội, chữa bệnh tốt hơn. Giảm nhập hàng Trung Quốc, từ máy móc, rau quả, vải sợi, da giày xuống bao nhiêu, giảm số người Hoa nhập cư quá lớn chừng bao nhiêu trong từng năm, để có thể gia nhập TPP thuận lợi. Giảm biên chế cụ thể bao nhiêu khi viên chức có đến 2/3 làm việc qua loa; số tướng lãnh trong quân đội và công an tăng hàng chục lần so với thời chiến tranh, về tỉ lệ so với quân số vượt xa Ấn Độ và Pháp, vượt rất xa cả Trung Quốc và Nga.

Các chương trình tranh cử của mỗi đại biểu là linh hồn các cuộc bầu cử hấp dẫn và sôi nổi. Ở Việt Nam, tuyệt đối không có tranh cử, không ai có chương trình hoạt động của riêng mình, không có nền văn hóa dân chủ ăn sâu vào máu thịt của cử tri, của toàn xã hội. Cho nên đại hội diễn ra một cách xuôi chiều nhạt nhẽo, như suốt 9 ngày họp đại hội chỉ có chừng 10 bản tham luận đầy chữ nghĩa sáo rỗng, còn 1500 người chỉ ngồi vỗ tay, miệng không hề mở, nên nhiều vị lim dim ngủ gật.

Chuyện nực cười là đến ngày Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016, mới bầu cử Quốc Hội mới khóa 14, vậy mà nay đảng đã cử chủ tịch Quốc Hội là bà Nguyễn Thị Kim Ngân; sau đó Quốc Hội mới bầu ra chủ tịch nước và thủ tướng, vậy mà nay đảng đã ngang xương tuyên bố chủ tịch nước là Đại Tướng Trần Đại Quang và thủ tướng sẽ là ông Nguyễn Xuân Phúc. Như thế nếu chẳng phải đảng đã cướp quyền của Quốc Hội thì là gì?

Chính vì vậy mà năm 2016 sẽ là năm rối và loạn. Không phải rối và loạn ngoài xã hội, mà sẽ rối to và loạn to ngay trong nội bộ cơ cấu nhà nước. Lý do là cả năm 2016 sẽ có 2 hệ thống cầm quyền song song và đối chọi nhau. Quốc Hội có hai cái đầu, một ông cũ và một bà mới, vì cho đến cuối tháng 5 bà chủ tịch mới nhậm chức. Ai có quyền hơn ai? Cuộc đấu đá hậu đại hội có khả năng sẽ không kém gay go so với tiền đại hội.

Lôi thôi phức tạp hơn cả là về phía chính phủ, có ông thủ tướng cũ và ông thủ tướng sẽ nhậm chức vào cuối năm. Trong cả năm, ông thủ tướng cũ vẫn có toàn quyền quyết định mọi việc, có quyền coi ông thủ tướng tương lai vẫn còn là “phó thủ tướng của tôi,” “dưới quyền tôi,” “phải phục tùng tôi.” Ông có thể vỗ vai ông Phúc mà nói rằng: “Chú mày cứ ngồi ở tầng dưới, chớ có vội làm gì. Cuối năm, sau khi bàn giao sẽ lên đây ngồi mới có chính danh.”

Ông Dũng cũng có thể nói với các bộ trưởng cũ và mới rằng các bộ trưởng cũ sẽ ra đi nhưng phải làm việc nghiêm chỉnh đầy đủ trách nhiệm cùng với ông cho đến cuối năm, các bộ trưởng mới cứ ngồi tại chỗ cũ và làm việc bình thường như trước đây, sau khi nhận bàn giao hãy hay.

Trường hợp với Đại Tướng Trần Đại Quang cũng vậy, ông tuy được Bộ Chính Trị giới thiệu sẽ giữ chức chủ tịch nước, ông Dũng có thể sẽ bảo Tướng Quang rằng: “Anh còn phải ráng chờ Quốc Hội mới họp vào cuối năm mới có thể chính thức vào dinh chủ tịch nước. Trong năm nay, anh vẫn còn là bộ trưởng trong chính phủ của tôi, rõ chưa?”

Giữa chủ tịch nước cũ Trương Tấn Sang và chủ tịch nước mới Trần Đại Quang cũng vậy. Ông Quang còn phải sốt ruột chờ gần một năm nữa để sau khi ông Sang về hưu mới được ngồi vào chiếc ghế mới.

Cũng như ở mọi nơi, trong tình thế giao thời làm việc giữa người cũ và người mới, sẽ có xung đột rất phức tạp giữa kẻ ở và người đi, giữa tay chân bộ hạ của phe này với cánh kia, người ra đi sẽ cố ban bổng lộc hậu hĩ cho phe cánh mình, tranh thủ nâng cấp, nâng bậc lương cho cánh hẩu của mình, trong khi người mới sẽ chuẩn bị nhân sự của mình, chân rết khác của minh - tân quan tân chính sách.

Nhưng phức tạp hơn cả là những chủ trương quan trọng: Dự án làm sân bay lớn mới sẽ ra sao? Các công trình trọng điểm bị treo lơ lửng, ví dụ như việc xây dựng xe điện tốc độ cao ở Hà Nội và Sài Gòn sẽ được giải quyết như thế nào? Sẽ xúc tiến khẩn trương nhiều biện pháp mạnh để còn kịp vào TPP? Khủng hoảng nợ nghiêm trọng phải giải quyết ra sao? Có chấn chỉnh ngân sách, vì hiện nay chi cho an ninh vượt xa chi cho quốc phòng? Đối ngoại sẽ chuyển theo hướng nào, thân Trung Quốc và phụ thuộc Bắc Kinh hơn hay theo hướng từng bước thoát Trung, hay theo hướng kết thân dần với phương Tây, hay dè dặt hơn?

Mọi chủ trương có vẻ như của người ra đi có tính toán khác ít nhiều với người ở lại, phải điều hòa nhân nhượng ra sao? Rồi vấn đề nông thôn, nông nghiệp và dân oan? Lại còn khủng hoảng xã hội, trộm cắp, cướp của giết người, xung đột, đánh giết nhau cao vọt lên? Rồi sách lược với các tổ chức xã hội dân sự, và trào lưu dân chủ nhân quyền, đàn áp mạnh hơn hay nới lỏng đôi chút để mị dân? Thái độ với tù chính trị khi sức ép quốc tế có chiều tăng, sẽ ân xá cho ai vào dịp Tết Bính Thân này ?

Trong buổi giao thời, một điều nguy hiểm tệ hại là cán bộ và nhân viên các cơ quan nhà nước chờ đợi, tán chuyện, đấu láo hơn là làm việc. Họ tha hồ bàn tán, phán đoán trong thời kỳ quá độ giữa lãnh đạo cũ và mới, các quan chức đầu ngành cũ và mới, trình độ, tâm tính mới cũ ra sao, họ phải uốn mình ra sao?

Họ nín thở, gần như bãi công để chờ đợi. Chỉ khổ cho người dân khi bộ máy công quyền hầu như tê liệt. Có đến 16 bộ thay bộ trưởng, hàng mấy chục thứ trưởng về hưu, gay nhất có lẽ là các bộ lớn như Kế Hoạch và Đầu Tư, Giáo Dục, Y Tế, Quốc Phòng, Giao Thông Vận Tải... Sự xáo trộn, bất ổn là khó tránh khỏi.

Phải chờ đến năm 2017 tình hình mới có thể ổn định, công việc công sở mới có thể bình thường trở lại, sau những xáo trộn giằng co trong năm 2016. Có thể nói trong năm 2016, cuộc đấu tranh phe phái quyết liệt trong Đại Hội XII sẽ có thể dai dẳng, phức tạp hơn, theo kiểu cách kín đáo, ngấm ngầm, để lại những di căn cho năm 2017 và cả những năm sau.
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests