Thơ Tình

Thơ nhạc trữ tình, thơ nhạc lính, video...
khieulong
Posts: 3554
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by khieulong »


Image


Sáu năm rồi không gặp

Sáu năm rồi không gặp
Dòng đời em ra sao
Cơn mưa ngang phố cũ
Vẫn buồn như hôm nào

Sáu năm rồi không gặp
Đời những nỗi vô tình
Tưởng quên nhưng vẫn nhớ
Tháng ngày dài linh đinh

Sáu năm rồi không gặp
Hàng cây vẫn lặng sầu
Ngủ vùi trong kỷ niệm
Tìm em giờ nơi đâu

Sáu năm rồi không gặp
Sao quên được nụ cười
Áo tím màu nhung nhớ
Của một thời đôi mươi

Sáu năm rồi không gặp
Chiều nay giữa phố phường
Tà áo ai trong gió
Cứ ngỡ áo người thương

Sáu năm rồi không gặp
Tim vẫn những bồi hồi
Về ngang con dốc cũ
Vẫn một mình lẻ loi


Khiếu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Hồn Tôi Để Ngỏ Chờ Em
.
Một ngày em đóng sập cửa
Một đời em đi thật xa
Trăm năm hồn tôi để ngỏ
Chờ em mấy độ tàn hoa
.
Một ngày hương xưa còn đây
Một đời ôm men ngất ngây
Em đi hồn tôi nghiêng ngã
Chờ em suốt cuộc tình này
.
Môi son còn in ly rượu
Em đi rồi còn tiếng cười
Làm sao tôi tìm được chữ
Gỡ tóc em rối chân trời
.
Em đi bóng còn ở lại
Một thời em đứng kiễng chân
Thở vào hồn tôi nắng quái
Nụ hôn lạc mấy đường trần.


Phan Tấn Hải
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Cho Đến Cuối Cuộc Đời
Sáng Tác: Trúc Hồ
Tiếng hát : Hồ Hoàng Yến, Quốc Khanh




Một mai... khi em xa vắng
Anh sẽ ra sao ...? một mình
Một mai khi em xa vắng ...
Anh biết sẽ làm sao ?
Buồn lắm người ơi ...
Đi về ...một mình lẻ loi
Bên đời chẳng còn có ai ...!

Một mai... khi em xa vắng
Anh sống ra sao ...? một mình...
Một mai khi em xa vắng ...
Ai sẻ cùng anh ...chia sớt buồn vui
Không còn giận hờn ...dễ thương
Không còn đợi chờ đón đưa ...
Không còn ...

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẩn mãi một lòng
Cây lá có đổi màu
Tình mãi trong xanh

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẩn mãi thật lòng
Yêu em ... hơn cả đời anh

Một mai...khi em xa vắng
Anh sẻ ra sao ...? một mình ...
Một mai khi em xa vắng ...
Biển khóc... vì em
Nắng chết... vì em
Mưa buồn ...từng giọt hắt hiu ...
Âm thầm ...từng ngày khóc thương
Âm thầm ...

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẩn mãi một lòng
Cây lá... có đổi màu
Tình mãi... trong xanh

Cho đến cuối cuộc đời
Anh vẩn mãi... thật lòng
Yêu em ... hơn cả đời anh

Một mai... khi em xa vắng
Anh sẽ ra sao ...? một mình...
Một mai khi em xa vắng
Biển sẽ là anh
Mang sóng vỗ về em
Âm thầm... từng ngày sóng ru...
Âm thầm...từng ngày sóng ru...
Âm thầm ....

Một mai... khi em xa vắng...
hoanghoa
Posts: 2264
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by hoanghoa »

Image

Chợt Tiếng Gà Trưa

Giữa trưa nghe vọng tiếng gà
Bỗng dưng nhớ quá quê nhà xa xôi
Mười năm lưu lạc nổi trôi
Quê hương mình đã mất rồi phải không

Em còn bên đó chờ trông
Hay là đã bước theo chồng vu qui
Ngày qua đầy vết chim di
Tiếng gà trưa thuở xuân thì gọi nhau

Đời giang hồ biết về đâu
Dấu binh lửa nỗi hận sầu nặng mang
Tiếng gà trưa giữa mùa sang
Quanh ta kỷ niệm ngỡ ngàng bủa vây

Mùa thu như chợt về đây
Chập chùng lá đỏ phủ đầy hồn ta
Để nghe tình chợt thiết tha
Giữa vùng hư ảo tiếng gà vọng đưa

Một mai về lại phố xưa
Tìm em như thuở mình vừa xa nhau
Tiếng gà trưa gợi niềm đau
Vàng xưa quá khứ úa màu áo em .


Khieu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Lần Cuối Chia Tay
Nhạc & Lới : Thanh Trang
Tiếng hát : Thiên Nga
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Những điều chưa được kể về Nguyễn Tất Nhiên
Kalynh Ngô/Người Việt


Ngày 3 Tháng Tám, 1992, tại sân sau của một ngôi chùa ngỏ nằm gần đường Brookhurst, Orange County, California, thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên “Biến”(1) khỏi “trần gian hệ luỵ”(2) ngay trong chiếc xe hơi cũ cũng là “ngôi nhà di động” của ông trong những năm cuối đời. Sau 29 năm, thơ của Nguyễn Tất Nhiên và những tình khúc được phổ từ thơ của ông vẫn là những tuyệt tình ca bất hủ.

Một gã “ngông” làm thơ, viết nhạc, hát cải lương

Năm 1971, tạp chí Sáng Tạo của cố nhà văn Mai Thảo xuất hiện những vần thơ của một người tự cho mình là “kẻ hoang đàng,” “tên vô đạo,” “bất tín đồ trong tình yêu” – Nguyễn Tất Nhiên.

Ngay sau đó, lời thơ Nguyễn Tất Nhiên với ý tưởng và những hình ảnh độc đáo, hư hư thật thật, những thú nhận “ngông cuồng” mà rất nồng nhiệt, đã đi vào nhạc của Phạm Duy, Nguyễn Đức Quang, Anh Bằng, trở thành một hiện tượng trong làng thơ và nhạc Việt Nam thời kỳ bấy giờ.

Có thể nói cho đến bây giờ, hiếm có ai dành cho người yêu của mình những tên gọi đẹp, thánh thiện như Nguyễn Tất Nhiên đã từng. Đặc biệt, cái đẹp và thánh thiện ấy càng được tôn vinh hơn gấp vạn lần khi ông đem chính mình ra làm vật thể so sánh. Ông tự gọi mình là một “người bệnh hoạn,” một “kẻ nhiều sám hối,” một “tên vô đạo.” Riêng bạn bè, thân hữu, chẳng ai ngại ngùng gì khi gọi Nguyễn Tất Nhiên là “kẻ ngông cuồng” hay “một người điên” hoặc một gã “bất cần đời.”
Image
Cố thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên (phải) và nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm (Hình: Nhiếp ảnh gia Thái Đắc Nhã cung cấp)

Gọi thế nào cũng đúng, vì: “Ảnh có máu điên, mà cũng có máu ngông. Ảnh ‘điên’ lắm. Người làm nghệ thuật nào cũng có ‘máu điên’ trong người, không nhiều thì ít,” nhạc sĩ Trúc Hồ đã nói thế. Và với Nguyễn Tất Nhiên, thì không chỉ điên, ngông, ông còn là một kẻ bất cần đời, coi thường thị phi trong thiên hạ. Những giá trị chung bình thường của xã hội mà một con người bình thường luôn hướng tới, thì với Nguyễn Tất Nhiên không phải là điều cần thiết.

Cố nhạc sĩ Phạm Duy từng viết trong tuỳ bút của ông: “Đi qua đời tôi có khá nhiều thi nhân thuộc nhiều thế hệ, đa số đều như tôi, đều khá hồn nhiên, nghĩa là có tí máu điên. Nhưng trong làng thơ Việt Nam, có ba nhà thơ hồn nhiên nhất, đó là Nguyễn Ngu Ý, Bùi Giáng, và Nguyễn Tất Nhiên… Cả ba vị đều đã từng là thượng khách của Dưỡng trí Viện Biên Hòa, nơi tôi đã có lần đến thăm một trong ba vị đó.”

Nếu từng ở Dưỡng trí Viện Biên Hòa, thì… không thể là người tỉnh táo. Nhưng, chính cố nhạc sĩ Phạm Duy cũng nhẹ nhàng gọi đó là cái “Hồn Nhiên” của Nguyễn Tất Nhiên.

Nguyễn Tất Nhiên có rất nhiều bằng hữu. Đi đến đâu ông cũng có bạn. Đi đến đâu ông cũng có người quí mến. Nguyễn Tất Nhiên có thể ngồi hàng giờ hàn huyên với bè bạn đúng nghĩa cuộc đời rong chơi, không cần biết ngày mai sẽ ra sao.

Vậy, giá trị mà Nguyễn Tất Nhiên định ra và tìm đến trong cõi nhân sinh này là gì? Là thơ? Là tình yêu? Là cái đẹp vĩnh cửu? Câu trả lời: “Không có mục đích gì cả!”

“Nguyễn Tất Nhiên sống thả nổi như bèo trôi sông, tới đâu hay tới đó, không có mục đích, không có chương trình gì cả” – nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa, đang định cư ở Canada, thầy dạy âm nhạc cho Nguyễn Tất Nhiên (từ sau Tháng Tư, 1975 đến Tháng Tư, 1979) nói về người học trò yểu mệnh của mình. Ông cũng là người hiếm hoi nếu không muốn nói là duy nhất, không dùng từ “điên” khi nhắc về Nguyễn Tất Nhiên.

“Tôi không bao giờ thấy Nguyễn Tất Nhiên điên. Tôi chỉ thấy ông ấy là người sống kiểu bạt mạng và bi quan. Với Nguyễn Tất Nhiên, tôi không thấy một nét lạc quan nào ở ông ấy, ngay cả lúc ông ấy cười,” nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa nói.

Những năm sau biến cố 30 Tháng Tư, Nguyễn Tất Nhiên tìm đến nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa ở Sài Gòn để học nhạc. Ông học guitar, hoà âm và sáng tác ca khúc. Thời gian đó, cuộc sống ở miền Nam chật vật. Người Sài Gòn chạy ăn từng bữa, nhiều người làm lụng, dành dụm để “tìm đường ra đi.”

“Nguyễn Tất Nhiên là một người ham học. Ông ấy từ Biên Hoà chạy xe ra Sài Gòn, ở lại nhà tôi để học. Sáng tôi đi làm thì ông ấy ở nhà ôn bài, làm bài. Mỗi lần đến học là ở lại ba đến bốn ngày. Cách hai tuần đến học một lần,” nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa kể lại.

Ca khúc “Chiều trên đường Hồng Thập Tự” ra đời trong thời gian này, là một “bài tập” về hoà âm và sáng tác của Nguyễn Tất Nhiên.

Vì sao Nguyễn Tất Nhiên không phổ nhạc những bài thơ tình của mình đã làm điên đảo giới sinh viên, học sinh Sài Gòn thời ấy? Ông “phán” một câu:“Có bài nào hay thì người ta phổ nhạc mất tiêu, không chừa lại tác giả (thơ) bài nào!”

Thế nên sau khi định cư ở Mỹ, trong những lần ngẫu hứng, Nguyễn Tất Nhiên đã sáng tác “lại” các bài bát nhạc sĩ Phạm Duy phổ từ thơ của ông như “Em hiền như Ma soeur” hoặc “Hai năm tình lận đận” qua thể loại… cải lương!

Cái “ngông” của Nguyễn Tất Nhiên là thế. Ông thích đến học nhạc thì “lù lù” đến. Ai hỏi “Khi nào về?” thì ông trả lời: “Khi nào ‘nhạc gia’ đuổi thì về.” “Nhạc gia” nghĩa là “người chơi nhạc,” là cách ông gọi nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa, người lớn hơn ông một tuổi, đang dạy nhạc cho ông.

Nguyễn Tất Nhiên chỉ làm những gì mình thích. Ông bước qua những định hình, chuẩn mực của mọi thứ một cách thản nhiên. Ông “vô tư” trả lời câu hỏi “Muốn học nhiếp ảnh à?” của nhiếp ảnh gia nổi tiếng Trần Cao Lĩnh bằng việc đưa ra cuốn sách dạy chụp hình “How to take a good picture?” (do hãng Kodak phát hành) và nói: “Có sư phụ nhiếp ảnh đây rồi!”

Cuốn sách đó là món quà của nhiếp ảnh gia Thái Đắc Nhã tặng cho Nguyễn Tất Nhiên khi biết chàng thi sĩ rất muốn học chụp hình.
Image
Thủ bút của cố thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên tặng nhiếp ảnh gia Thái Đắc Nhã (Hình: Thái Đắc Nhã cung cấp)
Một gã bi quan “sống với chữ thay vì sống với đời”

Lúc nào trong đầu ông cũng có chữ, đùa với chữ, xâu xé và khổ đau với chữ. Cái tài của Nguyễn Tất Nhiên chính là cho dù trong tình huống nào, ông cũng chỉ ghép chữ lại với nhau đúng với cảm xúc của mình, chứ không đẽo gọt, trau chuốt ngôn từ. Ngôn từ trong thơ ông hồn nhiên và giản dị. Giản dị đến cay nghiệt.

Ai mà chẳng từng nhìn thấy giọt mưa, ai mà chẳng biết tượng đá. Nhưng để thấy trọn vẹn một giọt mưa vỡ toang trên tượng đá, chỉ có thể là Nguyễn Tất Nhiên. Tượng đá-một vật thể vô hồn, vững chắc, ngàn năm. Giọt mưa chọn tượng đá để làm điểm rơi, để rồi vỡ toang…

Phía sau cách ghép chữ đơn giản ấy phải là một ý nghĩa sâu sa, thâm thúy vô cùng. Nhạc sĩ Trúc Hồ tự nhận rằng, ca từ trong các sáng tác của ông ảnh hưởng khá nhiều bởi ngôn ngữ thơ của Nguyễn Tất Nhiên. Ông nói: “Cách dùng từ của Nguyễn Tất Nhiên rất giản dị nhưng rất thơ, không bóng bảy, trau chuốt, không cần đi đâu lung tung xa vời. Ông ấy ghép chữ rất tài tình, đơn giản là ‘Em hiền như Ma soeur’ thôi nhưng làm cho mình cảm thấy vô cùng thánh thiện và trong sạch.”

Trong thơ của Nguyễn Tất Nhiên, vạn vật trên mặt đất đều được kết nối với nhau rất “hồn nhiên” và rất nhẹ nhàng.

“Trời mưa không lớn lắm/ Nhưng vẫn ướt đôi đầu/ Tình yêu không đáng lắm/ Nhưng đủ làm… tiêu nhau.” (Thơ khởi tự điên cuồng)

Như nhạc sĩ Trúc Hồ đã nói, ngôn từ trong thơ của Nguyễn Tất Nhiên đơn giản vô cùng, đơn giản như người ta “đang nói chuyện với nhau.” Với Nguyễn Tất Nhiên, “chữ” là hơi thở để sống. “Chữ” là cách để ông tỏ tình. “Chữ” cũng là phương tiện để ông giải thoát hờn giận của một cuộc tình hay những u uẩn, ngột ngạt trong cõi trần gian. Ông có thể so sánh người tình của mình “hiền như Ma soeur” nhưng rồi cũng sẵn sàng ví người tình là một “ác quỷ đầy quyền năng.”

Cho đến khi, chữ hiển hiện quá nhiều trong tư tưởng, nhưng lại không thể liên kết với nhau thành thi ca, thì “tên hoang đạo” và “người bệnh hoạn” trong Nguyễn Tất Nhiên vùng dậy.

“Cái điên của Nhiên xuất phát từ sự vùng vẫy trong tư tưởng. Cuộc sống bình thường thì không màng tới, không lo tới, nhưng tư tưởng thì bùng phát rất mạnh trong đầu Nhiên. Sự bùng phát đó quá lớn mà Nhiên không viết ra được như đã từng viết khi còn ở Việt Nam. Ẩn ức đó dẫn đến tâm trạng của người thất chí,” nhiếp ảnh gia Thái Đắc Nhã nói về những ngày tháng trước khi Nguyễn Tất Nhiên “khép mắt sớm hơn giờ thiên định.” (3)

Nguyễn Tất Nhiên đã chọn một nơi chốn khác để tiếp tục với sự “hồn nhiên” của mình. Có thể nơi đó ông không cần phải hô biến đi cái buồn đã từng ngự trị trong ông, không phải nghe những tiếng ồn ào xô bồ vọng về từ một tâm thức nào đó. Nơi ấy, ông sẽ được thảnh thơi “hồn nhiên” làm tên “vô đạo” hay hoá thành giọt mưa rơi phủ trên cây thánh giá huy hoàng vĩnh viễn.

***

Bài tưởng nhớ 29 năm ngày mất của cố thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên được thực hiện qua lời kể lại của những người bạn của ông: nhạc sĩ Trúc Hồ, nhiếp ảnh gia Thái Đắc Nhã, nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa (Canada) và bà Lê Minh Phú (nhật báo Người Việt)

Bài viết sử dụng những tấm hình chưa từng được công bố do nhiếp ảnh gia Thái Đắc Nhã cung cấp.
***
(1): Trích từ những câu thơ: “Tôi hô biến cái tôi buồn/ Tôi hô biến nỗi thuồng luồng đời tôi/ Tôi hô biến vợ/ Tôi hô biến con/ Tôi hô biến nỗi đói/ Tôi hô biến nỗi buồn/ Tôi hô cái nào, biến cái nào thì nó hiện lên cái đó.”
(2): Trích trong lời giới thiệu do nhà thơ tự viết và diễn đọc trong băng nhạc Tình Khúc Nguyễn Tất Nhiên thực hiện sau năm 1975.
(3): Trích bài thơ “Giữa trần gian tuyệt vọng.”


LTS: Bài vở của trang Tưởng Nhớ xin gửi về hộp thư: ngo.kalynh@nguoi-viet.com
hoanghoa
Posts: 2264
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by hoanghoa »

Image

Góc nghiêng không hẹn

Em chờ từ cõi trăm năm hẹn
Khăn áo màu trăng úa giống trăng
Xuôi ngược giữa dòng trôi ngược dốc
Màu yêu màu nhớ sánh đâu bằng

Anh về từ góc nghiêng không hẹn
Ánh mắt nhìn nhau thoáng sững sờ
Tóc rối vì sao em biếng chải
Để từng cuộn rối rớt trong thơ ?

Điều chia ly đó xưa từng đến
Chẳng ước đâu em chuyện vá trời
Chỉ ước bàn tay em bé bỏng
Nắm truyền hơi thở của nhau thôi

Ngày rơi chiều xuống bao niềm nhớ
Như nắng như mưa rát cuộc trần
Như những dòng sông buồn lạc bến
Đôi bờ em có thấy bâng khuâng ?


Thì thôi nếu có nghiêng sầu cũ
Ngan ngát hồn anh cuối vực này
Em hãy, cho dù như suối cạn
Chảy vào sa mạc thiếu mưa bay


Nhược Thu
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Giọng hát biển chiều

Giọng em hát giữa biển chiều
Ngoài kia giọt nắng cô liêu bên thềm
Gió trên nỗi nhớ dịu êm
Lung linh kỷ niệm ngát mềm hồn anh

Mùa thu vàng lá tình xanh
Mình xa nhau đó cũng đành vậy thôi
Đớn đau lịm chết hồn tôi
Âm vang tiếng sóng xa rồi dấu yêu

Quanh ta ngày tháng quạnh hiu
Đường xưa nỗi nhớ ai dìu em qua
Nắng lên rực rỡ vàng hoa
Xa triền sóng biển nhạt nhòa bóng em



Khiếu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Rồi cũng phải xa thôi

“….biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi”

Ánh mắt nhìn cũng chẳng giữ được đâu em
đã đến lúc phải nói lời từ biệt
trăm mảnh vỡ và muôn ngàn nuối tiếc
chạm vào nhau như vết cắt vô hình

Sao con đường xanh lá bỗng lặng thinh
những bước đi vô cùng mệt mỏi
biết nơi nào sẽ là điểm tơ”i
khi nỗi buồn ướt đẫm cả hoàng hôn

Và cơn đau không rõ nguồn cơn
cứ quay về vây quanh số phận
những cơn mưa vẫn hoài lận đận
qua đời nhau năm tháng ngậm ngùi

Cuối cùng rồi cũng phải xa thôi
anh sẽ đi trong ngày giông gió
thề hẹn cũ đã thành nỗi nhớ
muộn phiền nào ghi dấu trên môi…..


Phạm Ngọc
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

NHỮNG VIÊN ĐẠN BIẾT KHÓC


Bây giờ là tháng Tám
Năm đó là tháng Tư
Tháng nào thì cũng thế
Lịch sử sang trang thường không chọn tháng ngày

Những người phụ nữ A Phú Hãn hôm nay
Đang khóc bằng đôi mắt của người phụ nữ Việt Nam 46 năm trước
Nước mắt của họ giống nhau
Không màu
Nhưng mặn hơn muối

Những người phụ nữ A Phú Hãn
Đang ôm những đứa con bằng hai cánh tay của người phụ nữ Việt Nam của tháng Tư năm đó
Hai cánh tay quá nhỏ không ôm được hết đàn con nên đã đánh rơi
một đứa con nào đó trên đường
không sao nhặt lại được nữa

Đứa bé chìm khuất trong biển người
Những người phụ nữ A Phú Hãn
Đang chạy bằng đôi chân của người phụ nữ Việt Nam của tháng Tư năm đó
Đôi chân ngắn và yếu
Nên thất lạc con mình

Khi một quốc gia tan rã
Những người phụ nữ là những nạn nhân đáng thương nhất
Họ mất chồng không biết rõ ngày giờ
Họ mất con không biết ở quãng đường nào
trong thành phố nào

Những đôi mắt của bà mẹ Việt Nam tháng Tư
Những đôi mắt của bà mẹ A Phú Hãn tháng Tám
Những đôi mắt của các bà mẹ trong chiến tranh
Đều có hình viên đạn

Những viên đạn
Không phát ra tiếng nổ
Nhưng những viên đạn đó biết khóc
Những giọt lệ rơi xuống
Âm thầm không tiếng động

Bây giờ là tháng Tám A Phú Hãn
Năm đó là tháng Tư Việt Nam
Tháng nào thì cũng thế
Lịch sử sang trang
thường không chọn tháng ngày


Trần Mộng Tú
Tháng 8-22-2021
 
 
lilac2010
Posts: 76
Joined: Sun Mar 21, 2010 10:45 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by lilac2010 »

Image

Bên Nỗi Nhớ Quên

Chiều nghiêng bên nỗi nhớ quên
Nụ hoa nở muộn trên thềm mong manh
Con đường dài bóng cây xanh
Lung linh màu nắng trên cành đong đưa

Cán ơn em những mùa xưa
Chưa thiên thu cũng đủ vừa trăm năm
Dấu yên nào cũng xa xăm
Xót đau ký ức âm thầm mình ta

Buồn tênh từ cõi bao la
Về theo nỗi nhớ đậm đà nồng cay
Rượu tình không uống mà say
Bên đó nỗi nhớ bên này nỗi quên



Khiếu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Mùa thu không trở lại

Cô bé ấy có một lần nói khẽ
Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần
Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé
Em ngủ rồi còn ai nữa mà mong

Em ngủ rồi, em có dậy nữa không?
Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng
Mỏng mảnh quá lời yêu không đủ ấm
Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi

Nỗi buồn chiều, ta uống với ta thôi
Em như rượu – em làm ta cháy mất
Giấc ngủ ấy ai tin là có thật
Em một mình đốt hết cả mùa thu

Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy: Ta buồn như cỏ dại
Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh…


Nguyễn Việt Chiến
duynga
Posts: 117
Joined: Sat Oct 13, 2012 2:40 am
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by duynga »

Image

Về nhánh sông xưa

Người về ngã bóng bên sông
Thoáng nghe mưa buị bên lòng chợt bay
Tay đong năm nhánh sóng đầy
Tưởng nâng nhẹ một nét mày ai cong

Lắng trong con nước phiêu bồng
Hạt muà sinh nở đỏ lòng phù sa
Đến từ lộc biếc hương hoa
Mưa giêng hai giọt như là mưa ngâu

Ngưu lang Chức nữ về đâu
Mưa cổ tích vẫn thắm màu nguyên sơ
Tương tư đến tận bây giờ
Còn thao thức những bến bờ trăm năm

Sông ơi cần đợi chi rằm
Mọc dùm ta nhé vầng trăng goị người
Gõ mạn thuyền hát à ơi
Ru em đành mượn những lời tình không

Mới hay con saó sang sông
Mới hay con saó sổ lồng bay xa
Bay xa bay xa bay xa
Mưa tương tư giọt như là mưa ngâu


Mường Mán
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Vàng Lá Từ Khi ....

Hàng cây xanh lá rất gần
Em, Anh hai đứa tần ngần thật xa
Lá xanh mùa mới hôm qua
Bỗng dưng vàng lá như là vào thu

Giữa trưa vang vọng lời ru
Thiên thu ta đã giam tù đời nhau
Chòm cây xanh lá gần nhau
Sao em nỡ để nhạt màu yêu thương

Chiêù nay gió vẫn buồn vương
Vẫn nâng niu bước chân buồn em đi
Hàng cây vàng lá từ khi
Tình yêu ta chẳng còn gì cho nhau


Khieu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Re: Thơ Tình

Post by bichphuong »

Image

Anh có nghe tháng mười

Anh có nghe tháng mười
Đang về qua góc phố
Từ bên kia nỗi nhớ
Một tiếng lòng chơi vơi

Mùa thu cũng dần trôi
Lá cũng không vàng nữa
Em ngồi bên ô cửa
Đón đợi gió heo may

Anh có nghe chiều nay
Ngoài biển khơi sóng vỗ
Thương con thuyền rạn vỡ
Chở nặng cả mùa thương

Bên kia cuối con đường
Em nhặt bao kỷ niệm
Vo tròn và đong đếm
Gợi nỗi niềm riêng mang

Gió tháng mười lang thang
Nghiêng về anh chờ đợi
Yêu thương và hờn dỗi
Ta lạc miền không nhau…!

Nguyễn Thị Phương Lan
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 3 guests