Thơ Tình

Thơ nhạc trữ tình, thơ nhạc lính, video...
MatVit
Posts: 1309
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Image

tháng tám qua làng hành quân cũ

hôm nay trở lại đường xưa
cũng trời tháng tám, cũng mưa lầy đường
cũng tràm thoang thoảng mùi hương
cũng ta gã lính phong sương thuở nào

khác chăng:
tan tác chiến bào
súng gươm gãy nát ngày đao binh tàn
khác chăng:
ta lính tan hàng
lê chân phát vãng ngang làng quê em

dòng sông con nước trôi êm
mưa rơi vỡ bóng nát tim người tù
gió đùa dạt ngọn mù u
con chim lẻ bạn u sầu trốn mưa

hôm nay trở lại đường xưa
vẫn con đường cũ lầy mưa năm nào
vẫn em tấm áo bạc màu
khác chăng:
mắt ngọc đọng sầu tháng năm

khác chăng:
nước mắt doanh tròng
khóc ta còn có biết không ngày về?
mưa đầm đìa, mưa lê thê
nhìn nhau thôi cũng vỗ về thương đau

buồn em tím một trời ngâu
ta đau bật máu nỗi sầu bại binh!


phan anh dũng
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

Cứ rơi là vừa


cớ gì trong trái tim anh
can gì trong cõi mông mênh lại buồn
tháng nào kỷ niêm chập chờn
về trong tâm thức bồn chồn dạ nghiêng

đêm qua trở giấc nằm im
nghe trong lượng máu rêm rêm chuyển dần
nghe đời từng bước phân vân
nghe giao thừa tới tới dần cuối năm

như đời mệt mỏi cốt gân
như mênh mang cõi phù vân kiếp người
tớ lịch nào tờ lịch ơi
cứ rơi
cứ rơi
cứ rơi
là vừa…
.


Trần Phù Thế
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Hiên Người


Chỗ anh đứng mùa xuân không về nữa
Cổng rào xưa đã mất dấu chân người
Em đâu thấy hồn anh đang mục rã
Theo lá vàng lãng đãng bóng chiều rơi.

Ngày tháng cũ còn nguyên trong tập vở
Những trang thơ em chép mộng ban đầu
Mà anh đã vân vê cho óng ả
Tóc em dài chưa biết thả về đâu!

Để tà áo bay qua cầu vội vã
Đường mưa trơn đâu có lối anh vào
Thì làm sao níu kịp hương mười sáu
Hạt mưa nào đã tan vỡ đời nhau!

Anh trở lại chỗ quen hơi ngày cũ
Cỏ mọc dài theo lối nhện giăng tơ
Nơi sợi tóc em có lần quên chải
Buông hững hờ cho rối những vần thơ!

Mà anh đã gắn hồn nhau vào nét chữ
Mang theo em từng dấu mực, hơi người
Để em đốt cho đầy tàng hương cũ
Vụt nở bừng hiên dã cúc vàng tươi…



Hư Vô
Last edited by bichphuong on Sun Sep 09, 2018 12:04 am, edited 1 time in total.
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Từ đó thu buồn hơn thế nữa


Con cánh cam đi vào quá khứ
Tuổi thơ anh trốn biệt nơi nào
Mùa thu chuồn chuồn kim có đậu
Vạt cỏ quê nhà xa lắc lơ ?

Viễn xứ - bao năm trời thương nhớ
Đường thơm ngai ngái lá khô vàng
Vuông lớp anh về thăm mấy bận
Tìm bóng người thả tóc thề xưa

Từ đó thu buồn hơn thế nữa
Lòng anh man mác lúc thu sang
Áo em giờ cũng phai màu nắng
Nhạt mất màu môi thuở lấy chồng

Từ đó thu đi vào cõi mộng
Tình như sương khói quyện trong hồn
Hắt hiu phố cũ ngày mây trắng
Che khuất đời nhau lúc bạc đầu


Linh Phương
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Tháng Chín Ôi Buồn Như Tháng Giêng

Bỗng dưng tôi nói như người điên:
Tháng Chín ôi buồn như tháng Giêng!
Có lẽ vì mây bay thấp quá?
Lá vàng mấy chiếc rớt bên hiên…

Lá vàng mấy chiếc. Chưa nhiều lắm
Chưa đủ cho nhen bếp lửa hồng!
Ở Mỹ, tháng Giêng là tháng lạnh,
Bây giờ, tháng Chín…cũng mùa Đông!

Bởi tôi nghe lạnh, rồi tôi thở
Nhìn khói và sương trước mặt bay
Nhớ quá sông Tiền trong trí nhớ
Đò ngang buổi sáng lướt trong mây!

Quê Hương ơi! Chỉ là sương khói
Và đám mây mù trong mắt sao?
So mãi hai vai mà nhức nhối
Tay đưa không tới nhánh hoa đào…

Là thôi không kịp mùa Xuân hẹn
Là mất từ lâu những tháng Giêng
Cái ấm cái nồng trong tóc biếc
Tôi không về nữa để hôn em!

Tháng Chín, bây giờ, tôi ướt mắt
Đò xưa đang lướt giữa mưa dông
Em quang gánh bó hai đầu gối
Buổi chợ mai còn kịp, phải không?

Tháng Chín, ôi buồn, như tháng Giêng
Anh không ngồi cạnh sát bên em
Anh đang ngồi giữa mùa Thu mới
Nhìn lá vàng bay trước mái hiên…


Trần Vấn Lệ
dutu
Posts: 204
Joined: Sat Sep 19, 2009 8:19 pm
Contact:

Post by dutu »

Image


TRĂM NĂM CÒN MỘT BÓNG HÌNH



Rồi thôi tôi hết quen em,
Những loài hoa quý hẳn nhiên khó trồng,
Dương Quý Phi - Đường Minh Hoàng,
Bao nhiêu thục nữ mấy trang diễm tình,
Thì thôi giữ lại cho mình,
Trăm năm còn một bóng hình trong mơ.


DuTu
hoanghoa
Posts: 2259
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image

TÌNH YÊU THƠ MỘNG TRONG CÕI THƠ NGUYÊN SA

THÁI TÚ HẠP
Miền Trung của những năm 1960 đến 1963, không khí chiến tranh mỗi ngày mỗi khốc liệt bủa vây ở nông thôn. Ở thành phố ngột ngạt căng thẳng những cuộc xuống đường của sinh viên, thanh niên phản chiến. Tuổi trẻ cảm thấy buồn bã cô đơn mất niềm tin hướng tới tương lai. Trong những quán cà phê Đà Nẵng, Huế... thanh niên để tóc dài ngồi gục đầu trên những trang sách triết của Jean Paul Sartre, của Camus...bồng bềnh đắm đuối trong không khí đầy bi quan nhạc Trịnh Công Sơn... Khói thuốc mù mịt...bên ly cà phê phin nhỏ giọt như máu đen sầu thảm...và buồn nôn trong khi ở ngoại ô vọng về tiếng đại bác hằng đêm... Ở những lớp thanh niên thanh nữ khác đi tìm lối thoát nội tâm thực tiễn hơn trong các tạp chí Văn, Nghệ Thuật, Sáng Tạo, Hiện Đại, Bách Khoa, Thế Kỷ Hai Mươi, Gió Mới... xuất bản ở Saigon gởi ra. Những luồng gió văn chương nầy đã thổi tới những cánh đồng hoa rực rỡ, những say mê đằm thắm mới mẻ, như những giòng sông êm mát giữa mùa hạ oi nồng. Là lúc những thủy triều dâng lên theo vầng trăng tỏa sáng. Đã làm vơi đi những hình ảnh Dũng - Loan trong Đoạn Tuyệt, mối tình đầy siêu nhiên thánh thiện trong Hồn Bướm Mơ Tiên, xa dần Trống Mái... Và thực sự đã khuynh loát những say mê của Tự Lực Văn Đoàn. Tuổi trẻ đã bắt đầu đi tìm những cảm hứng mới qua những sáng tác văn thơ của Quách Thoại, Tô Thùy Yên, Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Doãn Quốc Sỹ, Dương Nghiễm Mậu, Mặc Đỗ, Vũ Khắc Khoan, Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Nguyễn Sỹ Tế, Hoàng Trúc Ly, Thanh Nam...Và nhất là NGUYÊN SA. Sự xuất hiện những bài thơ tình của Nguyên Sa thật đúng lúc, đã lôi cuốn nỗi cô đơn chung vào cái thế giới thơ mộng của tình yêu:

...Không có anh lấy ai đưa em đi học về
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học
Ai lau mắt cho em ngồi khóc
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa

Những lúc em cười trong đêm khuya
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan

Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc..
.
Sự đau thương và hủy diệt cận kề tình yêu có phải là ly rượu hồng thoáng say trong chốc lát để rồi chia ly biền biệt:

...Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng Đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy, sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi về địa ngục...
(Cần Thiết)

Cũng như Xuân Diệu thời kỳ tiền chiến đã biết chọn cho mình một chỗ đứng riêng rẽ, đó là thế giới của tình yêu. Và chính sự lựa chọn khôn ngoan nầy tên tuổi Xuân Diệu đã vượt thoát ra khỏi giới hạn không gian thời gian và ở trong tâm hồn nhiều thế hệ. Từ khi loài người biết yêu nhau là lúc những vần điệu ca ngợi tình yêu trở thành vĩnh cửu. Ngay trong kho tàng văn học bình dân Việt Nam, những câu ca dao, những câu hát quan họ, những bài hò Huế, hò Quảng...đề cập đến tình yêu đều đã khắc sâu trong tiềm thức dân gian. Cho đến bây giờ, ít ai quên được những ý tình thật dễ thương của đôi trai gái nơi thôn dã:

...Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em đã có chồng anh tiếc lắm thay...

...Trên trời có đám mây xanh
Ở giữa mây trắng chung quanh mây vàng
Ước gì anh lấy được nàng
Để anh mua gạch Bát Tràng về xây
Xây dọc rồi lại xây ngang
Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân...

...Hôm qua tát nước đầu đình
Để quên chiếc áo trên cành hoa sen
Em được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà...

Mỗi thi sĩ Việt Nam bước vào thế giới vần điệu đều đã hơn một lần đi vào ngưỡng cửa tình yêu. Có tình yêu mới tạo nên cảm xúc để sáng tác. Từ thuở nhìn em tóc để đuôi gà, nhảy từng bước chân chim trên thảm cỏ xanh sân trường đã làm cho tâm hồn chàng thanh niên ngẩn ngơ và đã bắt đầu cảm thấy cuộc đời chớm vui buồn vu vơ:

...Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
Trời nắng ngạt ngào...tôi ở lại đây
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng
Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám?
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba
Tôi phải van lơn ngoan nhé, đừng ngờ...
Tôi phải dỗ như là...tôi đã nhớn
...Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím...
(Tuổi Mười Ba)

Qua bao nhiêu thử thách thời gian, trong thế giới thơ tình của Nguyên Sa, nhiều người đều công nhận “Áo Lụa Hà Đông” có một vị trí đáng kể trên văn đàn. Khi những Thái Thanh, Lệ Thu, Duy Trác cất tiếng hát mọi người đều nghĩ đến Nguyên Sa. Ngô Thụy Miên hòa nhập thực sự nỗi rung động khi đưa bài thơ này vào thế giới âm nhạc. Và đã thăng hoa tuyệt vời lan xa trong yêu thích của quần chúng:

...Nắng Saigon anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây, tóc ngắn
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bày vội vã vào trong hồn mở cửa

Gặp một bữa anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỷ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

Em không nói đã nghe từng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh đã trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

...Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng...
(Áo Lụa Hà Đông)

Thơ Nguyên Sa được xem như thời thượng của tuổi trẻ thuở đó. Thể thơ tự do Nguyên Sa dùng chữ rất mới lạ. Gọi người tình là “Con chó ốm”, là “con mèo ngái ngủ trên tay anh” một lối xưng hô trìu mến rất là Tây Phương:

...Và em sẽ cười phải không em
Em sẽ không buồn như một con chó ốm...
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao chả là nước biển...

Nguyên Sa đã du học tại Paris đến cuối 1956 trở về từ tả ngạn sông Seine, từ mái trường danh tiếng Đại Học Sorbonne. Trong mỗi con người đều có sự mâu thuẫn kỳ lạ “đứng núi nầy trông núi nọ”, nao nức trở về quê hương và khi đã sống với quê hương lòng lại vương vấn kinh thành ánh sáng. Không biết đã có đôi mắt xanh nào làm cho nhà thơ “Áo Lụa” tương tư?

...Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim

Paris có gì lạ không em?
Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em?

...Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen...

Ngôn ngữ thật mới, thật lả lướt một cõi an bình mộng mơ tạo nên một thế giới diễm tình, chiến tranh bị đẩy lùi xa ngàn dặm:

...Em có hoa lan giữa tóc thề
Mặt trời xen kẽ đón tay che
Chiều xuống lưng chừng mái tóc thưa...
(Hải Âm)

...Anh nhớ em ngồi áo trắng thon
Ngàn năm còn mãi lúc gần quen
Em gầy như liễu trong thơ cổ
Anh bỏ trường thi lúc thịnh Đường...
(Em Gầy Như Liễu Trong Thơ Cổ)

...Thiên đường có chỗ màu đen
Anh nằm nghe thấy vẫn còn tiếng mưa
Tiếng trời gõ nhịp tiếng trưa
Tiếng cho sâu thẳm tiếng khuya tuyệt vời...
(Bất ngờ)

Trước thời kỳ 75, thỉnh thoảng tôi mới có cơ hội vào Saigon và mỗi lần như thế đều gặp Du Tử Lê, Viên Linh, Hồ Trường An, Huy Tưởng...và thường nhắc nhở đến nhà thơ Nguyên Sa và dĩ nhiên đều ca ngợi anh rất thành công và ngoạn mục về nhiều phương diện như dạy học, làm báo, làm thơ... Sang Hoa Kỳ với đời sống mới lưu vong nơi đất khách, nhà thơ Nguyên Sa vẫn lẫy lừng ở nhiều sinh hoạt như chủ nhiệm, chủ bút Tạp Chí Đời, Phụ Nữ Mới và Tuần Báo Dân Chúng. Giám đốc Trung tâm băng nhạc Đời với những tuyển chọn ca sĩ, nhạc phẩm rất công phu và khởi sắc hơn các trung tâm khác.

Trong một bài viết về nhà thơ Nguyên Sa, trên tạp chí Văn, nhà văn Mai Thảo đã nhắc đến những kỷ niệm:

”...Một đêm tháng trước, nhà hàng Doanh Doanh của vợ chồng Thái Tú Hạp trên Đại Lộ Hoàng Hôn đãi cơm tối ra mắt thân hữu tuyển tập Thơ Văn Hải Ngoại. Tới phần thơ nhạc tạp lục, sau tiếng hát Khánh Ngọc và tiếng đàn Nguyễn Đức Quang, tôi có đi cùng Nguyên Sa lên máy vi âm. Đứng cạnh, chia nhau mỗi thằng đọc một khúc thơ tình của bang trưởng Phúc Kiến. Đọc thơ. Đùa nghịch với thơ. Thơ anh nằm xem tuồng cải lương, em không quần không áo. Thơ năm thằng cùng tắm giờ đứng tắm một mình. Đọc thơ. Đùa nghịch với thơ. Tôi vẫn thích lắm những phút đùa nghịch như vậy. Cho thoải mái không khí, thân mật bạn bè. Cho đêm xuống đã xuống với nhân thế ở ngoài kia, đêm tối bớt buồn, và bớt lạnh với người. Đùa nghịch, riễu bạn, riễu luôn cả chính mình. Để câu nói Nguyên Sa “Chúng mình già hết rồi”. Phải có lúc không đúng. Hoặc một cách nào thôi, tâm hồn ta vẫn trẻ. Mấy phút trước máy vi âm tối đó mà Nguyên Sa gọi hai đứa tôi là Laurel và Hardy, tôi thấy tôi trẻ thật. Nguyên Sa cũng vậy. Mấy phút trước máy vi âm tối đó, tôi thấy lại cái tôi đầu, những ngày Sáng Tạo trẻ trung phơi phới. Và thấy lại cái phần trước sau tôi thích thấy nhất và yêu mến nhất ở Nguyên Sa. Đó là mấy chục năm về trước. Nguyên Sa mới ở Pháp về, Trịnh Viết Thành đem tới. Đưa bài thơ đầu tiên. Và sau đó đã cùng chúng tôi đi vào cuộc phiêu lưu đầy hào hứng tới những chân trời văn chương tuổi trẻ mênh mông...”

Cũng chính trong thời gian này, mỗi cuối tuần chúng tôi đều đón tiếp anh chị Nguyên Sa đến Los Angeles ghé tạt qua Doanh Doanh quán, uống tách trà, nói vài mẩu chuyện vui văn nghệ. Những lúc như thế, tôi khám phá nơi anh những nét trầm tĩnh, đạo mạo đúng cái phong cách nhà giáo, một thi sĩ nhân hậu, một người đàn anh lúc nào cũng nâng đỡ tận tình và hay bênh vực nhau trọn nghĩa đệ huynh. Tuy nhiên, Du Tử Lê nhận xét về Nguyên Sa “ngó vậy mà không phải vậy”. Anh rất tốt với anh em và sẵn sàng bao dung với bằng hữu, nhưng với cuộc đời, với những kẻ chơi xấu anh em, anh sẵn sàng ra chiêu bảo bọc, anh sống rất sòng phẳng, đã từng là Triệu Tử Long trong những trận bút chiến làm kinh hoàng đối thủ. Cõi thơ là cõi đùa chơi với chữ nghĩa. Cuộc đời là những ân oán phân minh. Nếu cần “Áo Lụa” là thanh kiếm trên tay. Nhận xét đó tôi cảm nhận đúng vì ngay trong tuần báo Saigon Times hay Tuyển Tập Thơ Văn Phật Giáo do tôi chủ trương cũng đã vấp phải khuyết điểm khi đăng thơ thiếu sót vài chữ, vài câu làm mất giá trị bài thơ của Nguyên Sa vì không kiểm soát kỹ lưỡng và quá tin vào đả tự viên. Đối với người khác sẽ bực tức ngay, nhưng đối với Nguyên Sa thì không. Anh vẫn giữ nguyên tình cảm, xem như không có gì xảy ra khi đối diện và cũng không bao giờ nhắc đến.

Ngoài những tập thơ Nguyên Sa đã ấn hành, Nguyên Sa cũng đã cho phát hành trường thiên “Giấc Mơ” mà theo ông: “Giấc mơ không phải là tập hồi ký, không phải tiểu thuyết Lịch Sử, cũng không phải Phóng Sự Tiểu Thuyết. Nó cũng không dính dáng một chút nào đến thực tại...được mô tả như những nét tô vẽ sản phẩm tưởng tượng của người viết...”. Nhưng Nguyên Sa vẫn hãnh diện khi đề cập đến hình ảnh: ”...Dân tộc tôi sẽ đứng dậy trên đồng bằng, bay trên núi non, vùng vẫy ngoài biển khơi. Tự Do. “Dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản”. Dân tộc tôi đang ước mơ. Tôi vẫn đang ở trong đó. Và tôi đang ước mơ...”.

Không phải chỉ có Nguyên Sa ước mơ mà cả dân tộc từ trong nước đến hải ngoại đều ước mơ được nhìn thấy thanh bình thực sự trở về trên mảnh đất đầy đau thương và nghiệt ngã. Tình yêu vẫn là sức sống mãnh liệt và vĩnh cửu của loài người. Không có cảnh trí nào đẹp và thơ mộng bằng hình ảnh tình yêu hồn nhiên và lãng mạn, nẩy nở trong tâm hồn Dân Tộc, một Dân Tộc mà mỗi công dân sinh ra và lớn lên được nuôi dưỡng bằng chất liệu thi ca, bằng tình thương của Mẹ. Tình yêu vượt thoát lên mọi chủ nghĩa, mọi hận thù, Tình Yêu như đóa hoa nở rộ trong trái tim giữa Con Người và Con Người xinh đẹp như dải Trường Sơn, như những giòng sông Cửu Long, Hương Giang, Hồng Hà đang cuồn cuộn vào biển lớn mùa Xuân bất diệt của Dân Tộc:

...Anh biết rằng:
Có người khóc vì mừng vui ước hẹn
Có người cười vì tủi cực phôi pha
Anh biết nói làm sao
Nhưng chắc chắn ngàn thu ly rượu quan hà
Sẽ phải chua men vì thiếu người sưởi lạnh
Anh biết nói làm sao
Khi họ gặp nhau (anh đã bảo em)
Như Sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Vẫn tiếng sóng về nước chảy triền miên
Vẫn Cửu Long giang mở chín lần cửa rộng
Giòng sông dài dữ dội bản trường ca...
Phải, giòng sông dài dữ dội bản trường ca
Nên sông đã về tràn đầy mắt biển
Sông đã về rửa trắng lòng anh
Đợi từ chín kiếp giao thừa
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa giòng sông
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa ngày
mùng một Tết...

Khi chúng tôi được nhà thơ Nguyễn Mạnh Trinh thông báo về sự ra đi vĩnh viễn của Thi sĩ Nguyên Sa, tôi xúc động thực sự, vì tôi mới điện thoại thăm sức khỏe anh cách đây vài ngày và biết bệnh tình đến với anh trong thời gian hơn năm qua, hành hạ anh đủ chuyện về thể xác. Bệnh thì mặc kệ, anh xem như không có gì xảy ra, như mọi cuộc chơi trong đời sống, anh đã từng bày biện nhiều sáng tạo bất ngờ, gây nhiều ngạc nhiên với mọi người. Thơ của anh gần đây vẫn thấp thoáng tình yêu, nhưng nhẹ nhàng siêu thoát hơn:

...Tiếng chiều trên ngọn phi lao
Giọng ca em gởi đã vào trong tim
Khi về nhớ ghé ngăn trên
Miệt tâm thất trái đường lên huyệt đào...
(Cuộc Chơi)

Này đây hữu ngạn làm thơ
Còn kia tả ngạn ngồi chờ tin em
Cái người năm ấy em quen
Phân thân nửa ở bên em nửa về,
Cây tây chết ở sơn khê
Cây đông tróc gốc cành chia lá vàng
Một đời mấy nhánh Tầm Dương
Ngàn đêm gọi miết mỗi triền mỗi đau
(Phân Thân)

Bình minh có buổi cũng buồn
Con sông đổi mặt giận hờn bỏ đi
Ta ngồi ở khúc rừng kia
Lúc đo âm hưởng, khi chia lá vàng
Rừng đo với núi chiều ngang
Khi ta tựa núi chỉ còn chỗ cao
Đá to rớt gốc cây đào
Ta mang trả núi, vẫy chào cố nhân...
(Cố Nhân)

Nhiều bài lục bát trong tập ba thơ Nguyên Sa chúng ta tìm thấy những tư duy trầm mặc phương Đông, những ray rứt thiền vị, phảng phất vô vi của Lão, muốn tĩnh lặng như giòng sông nhưng con nước vẫn rạt rào thao thức trăm nhánh vời xa. Cái đùa nghịch dễ thương. Cái gần xa đã hòa nhập. Cái đi về là một nẻo Chân Như. Cái không và có đều vô nghĩa. Cái tiểu và đại đã không còn, thì Niết Bàn và Thiên Đàng cũng chẳng khác nhau chi. Chuông Giáo Đường hay chuông Chùa cũng đều tiếp dẫn hương hồn đến nơi an nghỉ thiên thu.

Khi còn tại thế, anh và anh Mai Thảo là hai người bạn thân chủ trương hai tạp san Văn Học Hiện Đại và Văn lẫy lừng trước 75 ở quê nhà. Người ra đi sau tháng 4.75 và người đến Hoa Kỳ năm 1982, cả hai đều tiếp tục cuộc chơi văn chương tại California, Hoa Kỳ. Ngày anh Nguyên Sa mất đi đúng 99 ngày anh Mai Thảo đã nằm xuống và hai anh đã chọn một chỗ nằm gần nhau trong nghĩa trang Westminster Memorial Park. Chúng tôi đã đến nhìn anh lần cuối. Anh nằm như ngủ thật thanh thản, không còn vướng bận chuyện buồn vui nhân thế. Như căn nhà trống hoang vu bỏ lại sau khi người chủ đã ra đi. Tất cả chỉ là phù vân. Nhưng những bài thơ tình tuyệt vời của Thi sĩ Nguyên Sa vẫn còn sống mãi trong lòng mọi người ở khắp nơi. Những bài thơ lụa là tình ái đã được các nhạc sĩ tài danh chắp thêm đôi cánh bay lên như những con phượng hoàng rực rỡ trên đỉnh non cao. Và cứ mỗi lần tiếng hát của các ca sĩ vang lên những “Paris có gì lạ không em...”, “Nắng Sàigòn anh đi mà chợt mát. Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông...”, ”...Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc...áo nàng xanh tôi mến là sân trường...” là y như Nguyên Sa hãy còn đâu đó đang mỉm cười và gật đầu với chiếc mũ vừa nghiêng xuống...thơ anh ở chung quanh chúng ta trong đời sống, bằng hương vị tình yêu ngọt ngào, và tình quê hương nồng thắm.

THÁI TÚ HẠP
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image
Thiệp Mời buổi giới thiệu tuyển tập truyện ngắn
"Mưa Nắng Bên Đời" và CD Nhạc "Góp Chút Hương Cho Đời"
của Yên Sơn


Kính gửi tất cả quý thành viên,

Yên Sơn xin trân trọng kính gửi Thiệp Mời đến tất cả quý vị và trân trọng mời tất cả quý vị dành chú thì giờ quý báu để đến tham dự
buổi giới thiệu tuyển tập truyện ngắn "Mưa Nắng Bên Đời" và CD Nhạc "Góp Chút Hương Cho Đời" của Yên Sơn do Huynh trưởng Ngô Văn Quy giúp tổ chức.

Yên Sơn trân trọng cám ơn GS Trần Huy Bích đã nhận lời giới thiệu Tuyển Tập Truyện và NS Nghiêm Phú Phát nhận lời giới thiệu CD Nhạc

Buổi tổ chức bắt đầu từ 11g sáng đến 3g chiều,ngày Chủ Nhật 11/11/2018 tại NT Dance Studio.
Có một số ca sĩ chọn lựa trong vùng Orange County để trình diễn một số ca khúc trong và ngoài CD.
Khoản đãi thức ăn nhẹ. Parking rất rộng rãi phía sau địa điểm, rất an toàn, tiện lợi.

Trân trọng kính mời,
Yên Sơn

ImageImage
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »


Image

Đừng qua phố cũ

Đừng qua phố cũ nữa em
Cho tim tôi lại buồn thêm những chiều
Kỷ niệm xưa biết bao điều
Hàng cây nghiêng bóng lệch xiêu chập chùng

Đừng qua phố cũ lạnh lùng
Khi hai đứa đã không chung lối về
Em quên lời ước hẹn thề
Tôi lang thang giữa cơn mê cuộc đời

Đừng qua phố cũ lưng đồi
Con dốc tình đó mưa rơi rất buồn
Đời theo chớp bể mưa nguồn
Sầu dâng mắt lệ chìm buông ngỡ ngàng

Đừng qua phố cũ lỡ làng
Con sáo hát bản sang ngang phụ tình
Bóng ai hiu hắt một mình
Phố xưa cơn gió buồn linh đinh buồn


Khiếu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

THÁNG TÁM


Tháng tám có hẹn đâu. Tự thu về chứ bộ
Giọt nắng ngang tàng làm khổ lá trên cây
Năm tháng mòn vơi cho cái tuổi thêm đầy
Tài sản của ta là tấm thân gầy mang nỗi đau tròn trịa

Thu lãng mạn gì đâu? Tại hàng cây ru khúc sầu thấm thía
Kỷ niệm quật mồ lao trở về mai mỉa tiếng thời gian
Tình thu cướp nỗi nhớ trong ta chỉ để lại chiếc lá vàng
Ta bảo với hàng cây. Thôi bỏ đi! Thở than gì cho mệt

Người Thi Sĩ rầu rầu với vần thơ bê bết
Tranh thủ đứng lên nhặt tình Thu xâu kết tặng cho đời
Mùa Thu ơi!
Ta cạn lời xin lỗi

Chầm chậm bước đi, cảm nhận nỗi đau như một người nhàn rỗi
Ai biết cuộc đời còn bao lần nông nổi phía ta đi
Cũng muốn được như ai, đứng nhìn thu từ phía kẻ nhu mì
Nhặt lá vàng rơi lấp dư âm những gì trong quá khứ

Lối thu xưa chẳng níu chân người khách lữ
Tim mệt nhoài sao giữ nổi tình ai
Ta bước giữa đời, gánh thơ sầu mòn nhói cả đôi vai
Trả nợ yêu đương ngày qua ngày gục đầu lên số phận

Tháng tám về đây, ta đứng lại nhìn Thu như chú nai vàng ngơ ngẩn


Trúc Thanh
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »


Image

Cuối con đường nơi ấy có em

Anh đến rồi, tháng chín cũng theo sang
Khóm cúc dại theo mùa rạng rỡ
Thu níu gót nhẹ nhàng như hơi thở
Nắng vàng ươm trải kín bước em về

Tháng chín về nối lại khúc đam mê
Mình viết tiếp bài thơ còn dang dở
Trong giông bão vẫn bộn bề nhung nhớ
Mặc người ta đen trắng với lọc lừa

Em sẽ về gom hết nắng ban trưa
Làm hành trang cho những ngày gió lạnh
Nuôi hy vọng,
sau giông bão là tháng ngày bình lặng
Cuối con đường nơi ấy có em


Anh Phuong Nguyen
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Ngày Xưa Hỏi Gió Cũng Là Tại Em

Về con phố cũ tìm nhau
Không gian buồn tím sắc màu chờ trông
Em còn có nhớ ta không
Chiều thênh thang trận mưa hồng buồn tênh

Con dốc đời vẫn chênh vênh
Lãng du trên những gập ghềnh nổi trôi
Tìm ngày xưa rất xa xôi
Khi hai đứa thưở bên đời có nhau

Ta giờ đen bạc tình đau
Nhân gian bạc bẽo nát nhàu tim ta
Tình nào rồi cũng xót xa
Ngày xưa hỏi gió cũng là tại em ...


Khiếu Long
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

Ngoảnh Lại Tháng 10

Ngoảnh lại tháng 10 cho dài cổ
Còn chưa tới chỗ có em về
Để trả tôi xanh xao giọt lệ
Mà em đánh rớt giữa cơn mê.

Trời đất trăm năm còn lỗi hẹn
Thì làm sao trả hết nợ nần?
Ngoảnh lại trần ai thêm cùng tận
Chắc gì níu kịp áo tình nhân.

Chỗ có một lần em đứng khóc
Cho màu lụa biếc vẫn còn thơm
Bỏ tôi chết đuối trong đôi mắt
Từ khi giọt lệ có linh hồn.

Đâu còn thấy đường mưa em tới
Mím môi nín thở nhón qua đời
Mang theo giọt đá vàng em đã
Nhỏ xuống thênh thang áo tháng 10..


Hư Vô
khieulong
Posts: 3553
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

Image

Gió

Ta là cơn gió tự tình
Lênh đênh để thấy đời mình phù du
Ta là cơn gió mùa thu
Theo mây lang bạt cho dù đời qua...

Ta là cơn gió xót xa
Giữa đêm đầy ánh sao và mắt em
Ta là cơn gió mùa đêm
Ngủ say trên những ngọt mềm cho nhau

Ta là cơn gió tình đau
Đắng cay với những nát nhàu trong tim
Ta là cơn gió buồn im
Bay trong cơn mộng đắm chìm mùa xưa

Ta là cơn gió chiều mưa
Bâng khuâng khi bóng em vừa chợt qua
Ta là cơn gió thiết tha
Ngủ trên bien sóng đậm đà dấu yêu ...


Khiếu Long
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Chờ Nhau Đến Bao Giờ

Mùa thu không thấy em về nữa
con phố dài thêm những bước chân
ngọn gió cuối chiều buồn hiu hắt
thổi ngược đời ta rất ân cần.

Em ở bên trời nơi xa lắm
ngày đã chìm theo những ước mơ
ngàn dặm đường bay dài nỗi nhớ
còn mãi chờ nhau đến bao giờ.

Kỷ niệm vùi chôn trang cổ tích
tình cũng tàn phai như tháng năm
và chút nỗi niềm nào ai biết
im lặng cùng ta chiếc lá vàng.

Mùa thu không thấy em về nữa
tiếng đàn ai dạo khúc chờ mong
chỉ có mình ta trên lối cũ
chợt thấy heo may với muộn màng.



Phạm Ngọc
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 2 guests