Bình Luận , Quan Điểm

vuongquan
Posts: 275
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Image

Một ý tưởng hay: Nhà tù Thủ Thiêm
Phạm Đình Trọng
(Danlambao) - Nhà thơ gieo những vần thơ năm từ mang âm hưởng ví dặm dân gian phường vải Nghệ Tĩnh Thái Bá Tân có một ý tưởng bất ngờ, độc đáo và rất hay là mảnh đất dành xây nhà hát giao hưởng ở Thủ Thiêm thôi đừng xây nhà hát nữa rồi lại phải tốn tiền mua chiếu đắp. Lại phải thuê người hàng ngày dọn cứt chó đến ỉa. Lại tạo ra những góc hoang vắng cho đám con nghiện tụ tập phê thuốc, tạo thêm tệ nạn xã hội.

Giai điệu khúc sonata Ánh Trăng của Beethoven chỉ có thể thánh thót vang lên trong tâm hồn những con người đã được giải thoát khỏi những ức chế, những vướng bận bởi đói nghèo, áp bức, bất công của cường quyền, con người chỉ còn khao khát hướng tới cái đẹp, cái cao cả. Thủ Thiêm, Sài Gòn, cũng như Văn Giang, Hưng Yên, Dương Nội và Đồng Tâm, Hà Nội và khắp nơi trên đất nước Việt Nam thân yêu trong thể chế cộng sản đang là mảnh đất của áp bức, bất công, của bạo lực cường quyền, của cay đắng đói nghèo, ăn bữa sáng lo bữa tối.

Xây dựng nhà hát giao hưởng ở Thủ Thiêm, Sài Gòn, ở Dương Nội, Hà Nội là sự giễu cợt với những số phận thua thiệt, hẩm hiu, bị bạo quyền cướp nhà, cướp đất, cướp cuộc sống bình yên. Xây dựng nhà hát giao hưởng ở Thủ Thiêm, Sài Gòn, ở Dương Nội, Hà Nội là sức mạnh đồng tiền và sức mạnh chính quyền ngạo ngược thách thức người dân Thủ Thiêm, người dân Dương Nội. Xây dựng nhà hát giao hưởng ở Thủ Thiêm Sài Gòn, ở Dương Nội Hà Nội là xây dựng trên sự bất lương, vô cảm, trên sự chiến thắng của cái ác sẽ bị tất cả những người lương thiện, tất cả những tâm hồn muốn hướng tới cái đẹp, cái cao cả tẩy chay và nhà hát sẽ chìm trong đìu hiu, hoang tàn.

Chỉ có chút an ủi cho người dân mất nhà mất đất ở Thủ Thiêm là xây nhà tù thật bự trên mảnh đất nhà hát giao hưởng viển vông kia để giam những quan tham chà đạp lên pháp luật, dối Trời lừa dân, cướp cuộc sống bình yên của người dân, đẩy người dân vào khốn cùng.

Nhà tù Thủ Thiêm sẽ có hai khu. Khu Bóng Tối giam những quan tham của nhà nước cộng sản và khu Ánh Sáng giam những trí tuệ và khí phách Việt Nam như Trần Huỳnh Duy Thức, Trần Thúy Nga, Trần Anh Kim, Lê Thanh Tùng, Nguyễn Văn Hóa, Lê Đình Lượng, Lưu Văn Vịnh, Nguyễn Quốc Hoàn, Nguyễn Văn Đức Độ, Từ Công Nghĩa, Phan Trung..., những người dấn thân vào cuộc đấu tranh cho đất nước Việt Nam dân chủ, tư cường và hùng mạnh bị nhà nước cộng sản Việt Nam kết án tù. Có nhà tù Thủ Thiêm, những người tù bất khuất Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Thu Hà, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải... sẽ không còn bị dẫn từ nhà tù lên thẳng máy bay buộc ra định cư nước ngoài.

Vài ngày nữa luật An ninh mạng có hiệu lực. Rồi sẽ còn nhiều luật an ninh nữa. Luật An ninh đảng cộng sản. Luật An ninh quan chức nhà nước cộng sản... sẽ tạo ra dòng người tù cuồn cuộn và bất tận dồn đến nhà tù Thủ Thiêm.

Cho đến khi vận nước thay đổi, người dân thoát khỏi thân phận nô lệ cộng sản, lại được làm chủ đất nước, người dân sẽ tống cổ những tên tội phạm với dân với nước vào nhà tù Thủ Thiêm. Những kẻ tước quyền dân, nô dịch dân, những kẻ dâng hồn thác Bản Giốc, dâng cổng nước ở Lạng Sơn, dâng điểm cao 1509, dâng Gạc Ma cho giặc phương Bắc phải vào sống cuộc đời người tù trong nhà tù Thủ Thiêm mà ngẫm cuộc đời hại dân phản nước


Khoan đặt tên

Trời, Sài Gòn nghe nói
Định xây quảng trường to.
Loại khủng, lớn nhất nước,
Sẽ mang tên Bác Hồ.

Sẽ có nhà tưởng niệm,
Tượng người, tượng búa liềm.
Nhà sàn và ao cá...
Ở đâu? Lại Thủ Thiêm.

Đền bù cho dân đấy,
Giúp xóa đói, giảm nghèo.
Dân cứ đến mà ngắm,
Sẽ hết đói, hết nghèo.

Đảng đã quyết thì chịu.
Đố ai dám xen vào.
Người dân lại mất đất.
Ngẫm mà thương đồng bào.

Chỉ mong quảng trường ấy
Khoan khoan hẵng đặt tên.
Chờ năm mươi năm nữa,
Đỡ thay đổi, đỡ phiền.

Nhân tiện, thằng nhà hát,
Nên thôi, xây làm gì.
Xây một nhà tù khủng,
Hiện đại và tiện nghi.

Tạm thời giam bác Thức,
Mẹ Nấm và Mẹ Nga
Cùng nhiều tù nhân khác
Tạm gọi là “phe ta”.

Sau, thời thế thay đổi,
Nó sẽ là nơi giam
Các quan lớn cộng sản
Và quan tham Việt Nam.

Là vì, các quan lớn,
Vĩ đại và quang vinh,
Thì nhà tù phải khủng
Cho tương xứng với mình.

Lúc ấy tôi chắc chắn
Thường xuyên đến Thủ Thiêm,
Ngắm nhà tù cho sướng.
Cả ngày và cả đêm.

Thái Bá Tân

Phạm Đình Trọng
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Đảng cướp!

Ng. Dân
(Danlambao) - Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan. Và cướp bằng chính sách là đảng.

Đảng CSVN, bao giờ cũng tự hô hào là yêu nước, đấu tranh vì độc lập dân tộc, vì ấm no hạnh phúc toàn dân. Qua thời gian, trên 6-7 mươi năm (cho đến ngày nay) mọi người đều thấy: cộng sản VN không phải là yêu nước, mà là bán nước - một đảng cướp đã lộ rõ.

Bài viết, xin được dẫn chứng, trình bày:

Cướp chính quyền: Đầu tiên là cướp chính quyền để giành quyền lãnh đạo công cuộc kháng chiến. Đất nước Việt Nam, ngày 11/3/1945 được Nhật trao trả độc lập, và hoàng đế Bảo Đại cũng đã tuyên bố độc lập từ ngày ấy. Và rồi một chính phủ được thành lập do Trần Trọng Kim làm thủ tướng, qui tụ một số trí thức, khoa bảng, nhân sĩ yêu nước cùng hưởng ứng tham gia nội các - một nội các chính phủ còn phôi thai chưa đầy đủ, nhưng mà là chính phủ của toàn dân – thành lập ngày 17/4/1945.

Ngày 19/8/1945, sau khi Nhật đầu hàng đồng minh. Tình thế đang thời bất ổn, thì Việt Minh (VM) - một phong trào của đảng CS Đông Dương – khá là xa lạ, từ rừng núi, hang động, qui tụ những thành phần “thảo khấu lục lâm” ồ ạt tiến về với gậy gộc, giáo mác, mã tấu… cướp chính quyền, để rồi giành quyền tuyên bố độc lập ngày 2/9/1945 (tại quảng trường Ba Đình) do một lãnh tụ Tàu cộng giả danh là Hồ Chí Minh, hô hào đấu tranh cho dân tộc. Từ đó, một đảng (tiếm quyền) - đảng CSVN – lãnh đạo cuộc chiến sau này (đánh Pháp và chống Mỹ) đưa đất nước dân tộc qua bao thảm cảnh điêu linh tang tóc.

Cướp ruộng đất (lần 1): Công cuộc cải cách ruộng đất (CCRĐ) (1953-1956) là một công cuộc cướp đoạt và tàn sát kinh hoàng. Bao ruộng đất gọi là của địa chủ đều bị tịch thu và giết hại (con số người bị giết khoảng 172.000) qua hình thức “đấu tố” dã man, mà hầu hết là nỗi oan tình (vì được lệnh và làm theo CS Tàu, phải nâng cấp địa chủ (từ phú nông) lên để mà giết cho đủ số) Một lỗi lầm ác độc kinh hoàng, sau nầy thấy sai, chính HCM phải đóng trò lau dụi nước mắt khóc thương và cho người (Võ Nguyên Giáp) đứng ra xin lỗi chiếu lệ.

Cướp vàng và tiền (1945): Phát động “tuần lễ vàng” kêu gọi toàn dân đóng góp (370 ký vàng và 20 triệu tiền Đông Dương) giúp CSVM chống thực dân, vì trong hoàn cảnh phôi thai thiếu thốn. Thực chất là dùng tiền để đúc lót mua chuộc Tàu (Tưởng Giới Thạch) giúp phương tiện và hỗ trợ trong việc thanh trừng phe nhóm, đảng phái không đồng quan điểm (làm tay sai cộng sản quốc tê (CSQT) của HCM) – tiêu diệt VNQDĐ, Đại Việt, Cao Đài, Hòa Hảo v.v… để cho CSVM trở nên độc tôn, độc quyền lãnh đạo dân tộc.

Cùng ăn, cùng ở, cùng làm: Một hình thức trà trộn vào dân, lấy lòng dân, sống nhờ dân để nắm bắt tình hình, dần dà chờ cơ hội để cướp. Giả dạng đóng trò với những bộ mặt đáng thương đáng mến, các “bộ đội cụ hồ” thời kỳ đói khổ sống trong dân để nhờ dân nuôi nấng, chở che đùm bọc. Người dân chất phát thật thà có biết đâu, những lần (bộ đội) rời khỏi nhà dân (những khi giặc Tây ruồng bố) thì cố tình bỏ lại một vài khí cụ (quận sự) để giặc Pháp vào thấy đó cho là nuôi dưỡng ủng hộ VM, Pháp cho đốt nhà, phá tan mọi thứ. Một cái cớ để khích động người dân thêm căm thù (giặc Pháp cũng như quốc gia) để hết lòng theo đảng (CSVM). Trà trộn trong dân cũng để nắm rõ tình hình mọi sự (đối với các gia đình giàu có) để chờ cơ hội giả dạng quay về cướp của giết người, và đổ tội cho phía quốc gia (quốc gia VN và VNCH sau này). Đủ đầy với bao thứ mưu toan thâm độc?

Hũ gạo kháng chiến: Một hình thức cướp nhỏ lẻ, trường kỳ. Người dân được vận động mỗi lần nấu cơm, xúc gạo vào nồi thì phải nhớ xúc một ít gạo đổ vào hũ (kháng chiến). Số gạo này được thu góp hàng tuần, hàng tháng để mang cho ủng hộ VM (nuôi quân diệt giặc). Người dân, bất cứ ai cũng phải “thắt lưng buộc bụng”, ăn chẳng cần no để mà chia sẻ, giúp bộ đội cụ hồ đi kháng chiến. Ai không theo? Không làm? Rồi sẽ biết?

Phạm vi bài viết, không thể kể hết vô vàn bao thứ “cướp” khác. Toàn là độc chiêu, độc đáo? Mà đảng CS đã thực hiện suốt chặng đường dài (mấy mươi năm) gọi là đấu tranh cho độc lập tự do?

Và rồi, kháng chiến thành công với cái gọi là “thắng lợi hoàn toàn”, đất nước được thống nhất, sau 30/4/1975, một đảng độc quyền lãnh đạo. Từ đấy, bắt đầu cho những công cuộc “cướp” khác và mới mẻ hơn. Xin tiếp tục:

Đánh tư sản qua bao lần: Một hình thức qui mô sâu rộng, cướp chẳng nương tay, không thương xót. Một trận cướp “long trời lỡ đất” - cướp sạch sành sanh: Từng đoàn xe tải ngày đêm theo hướng Nam-Bắc với vô số của tiền để cho ai? Đảng toàn quyền sử dụng…

Cướp bằng chính sách:

Cướp ruộng đất (lần 2): Sau những lần đánh tư sản (miền Nam), cướp tận cùng vì là của cải của “Ngụy” và bóc lột. Đảng đề ra chính sách: cướp ruộng đất từ dân cày (vì đây là dân ngụy). Công lao khai khẩn tạo dựng? không cần biết. Tất cả đi vào “tập đoàn” và “hợp tác xã”. Chia theo “định xuất” (mỗi nhân khẩu: vài ba sào), còn lại bao nhiêu xung công vào “nhà nước”, để đảng toàn quyền… sử dụng - Những cánh đồng mênh mông bát ngát, thẳng cánh cò bay là những “lợi phẩm” giàu có vinh sang cho đảng.

Chen vào “chính sách” làm ăn theo tập thể, những “tư liệu sản xuất”, như xe tàu, máy móc cũng phải được “xung công” đưa vào hợp tác xã. Cha chung không ai khóc, của chung không ai lo, sau một thời gian, toàn bộ máy móc trở thành “phế thải”. Và từ đó, Chính sách nữa được đề ra: đại đa số (dân ngụy) dắt dìu đi “kinh tế mới” để xây dựng và phát triển với cuộc đổi đời: khoai sắn trộn bo bo. Bao đời sống đói nghèo, và “đảng ta” vinh sang thụ hưởng.

Đất đai là sở hữu toàn dân, dân làm chủ, nhà nước quản lý, và đảng sử dụng: một chính sách “công bằng và đúng đắn?”, đảng mặc sức mà thắng lợi, mà quang vinh. Từ đó, sản sinh ra hằng vạn, hằng triệu “dân oan” trên khắp cùng đất nước. Từng đoàn lang bạt, lê la khắp mọi nẻo, mọi nơi, mọi chốn cửa quyền đề đòi công bằng, công lý. Những đoàn ‘lữ hành” dưới thời XHCNVN đi cùng trời cuối đất… đi cả cuộc đời?

“Cướp, cướp nữa, bàn tay không lúc nghỉ - cho mạnh giàu lãnh đạo, đảng quang vinh”. Phương châm của “đảng ta” để muôn đời trường trị:

Cướp tài nguyên quặng mỏ, cướp rừng vàng biển bạc. Và cướp cả công sức đem con dân đi lao động, làm thuê, ở mướn nước ngoài để có tiền nuôi đảng.

Và “đảng ta” cũng không ngần ngại “cướp chim” của từng đứa cháu ngoan bác hồ, đem “băng trinh” mà gả bán hoặc phục vụ tình dục người nước ngoài để chắt mót từng đồng đô la ngoại tệ gởi về “giúp đảng”.

Chưa hết! Một nền kinh tế đến hồi suy kiệt. Một khối nợ (nợ công) chồng chất càng lúc càng nhiều, mà xét thấy không còn có thể vay mượn, thì một hình thức “cướp” (do đỉnh cao trí tuệ nghĩ ra): huy động vàng và những đồng đô la dành dụm trong dân. Ai lại không bảo rằng đây là “tài tình” và “khôn khéo”?

Trong những ngày qua, cả nước chấn động như một cơn địa chấn: anh Nguyễn Cà Rê (phường Cái Khế, quân Ninh Kiều, TP Cần Thơ) nghèo khó, cha đau nặng cần tiền điều trị. Anh được người giúp cho 100 đô. Anh mang đi đổi, vì không rõ luật pháp, đã bị đảng tịch thu và phạt 90 triệu đồng. Phạt luôn cả tiệm vàng đổi đô la sai qui định, tịch thu toàn bộ vàng bạc, kim cương thuộc gia đình. Do tại người dân không biết luật? Và những tên “luật sư” (trí thức bưng bô) cũng đã bảo rằng: phạt như vậy là đúng luật - luật đảng đề ra!

Nhìn vào bộ mặt thật của đảng ngày hôm nay:

Người ta thấy: béo to và phì nộn. Không giống như những năm “hô hào kháng chiến, lặn lội núi rừng” héo hon và khắc khổ. Đánh xong giặc Mỹ, “đảng ta” to đẹp, mạnh giàu gấp vạn lần hơn.

Cướp xác thân đồng bào và máu xương đồng đội. Trên 3 triệu mạng người ngã xuống, vun hoén, tô bồi cho “quang vinh” của đảng ngày hôm nay! Nhà cao cửa rộng, phú quí vinh hoa, và lợi quyền vô tận… trên một đất nước tang thương - người Tàu lấn chiếm, xâm lăng ngập tràn mọi nẻo - một dân tộc nghèo nàn, đói khổ tận cùng…

Và hôm nay, một đảng lãnh đạo suốt quá trình là “cướp” đang manh nha, vì lợi quyền, sẵn sàng dâng nạp núi sông, lệ thuộc Tàu cộng?

Một dân tộc với truyền thống bất khuất kiên cường – dân tộc Việt Nam - từ mấy mươi năm đã phải lầm tin theo đảng: đấu tranh gian khổ, tuông đổ máu xương, và hy sinh vô hạn, để mưu cầu độc lập tự do, ấm no hạnh phúc… Hoàn toàn không có, mà nguy cơ một kiếp đời nô lê… Dân tộc này sẽ phải làm gì?

2/11/2018
Ng. Dân
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Họa mất nước & Con đường trước mặt
Mẹ Nấm
(Danlambao) - Những ngày tháng 6 năm 2018 tại trại giam số 5, Yên Định - Thanh Hóa, tôi thao thức trằn trọc mãi sau mỗi lần xem ti vi và tin tức trên báo Nhân Dân về những cuộc xuống đường biểu tình chống luật An Ninh mạng và Luật Đặc khu. Khi cảm giác vui mừng, hãnh diện biết rằng bên ngoài mọi người vẫn đang tiếp tục tranh đấu trôi qua thì tôi lo lắng. Lo lắng không biết sau khi biểu tình có anh chị em nào phải rơi vào cảnh tù đày hay không? Lo lắng hơn nữa là với âm mưu dùng luật để chính thức dâng 3 địa bàn chiến lược của Việt Nam cho Trung cộng, đảng và nhà nước cộng sản đã thực sự chấp nhận làm thân chư hầu cho thiên triều phương Bắc để mãi quốc cầu vinh. Tôi trằn trọc nhiều đêm với câu hỏi rồi chúng ta sẽ ra sao trên chính quê hương mình khi đất nước đang đối diện với nguy cơ trở thành một Tây Tạng, một Tân Cương?

Tôi vẫn nhớ trong bản kết luận điều tra vụ án “Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tuyên truyền chống nhà nước CHXNCN Việt Nam”, đại tá Trương Vinh Quang, Phó thủ trưởng thường trực cơ quan ANĐT CA tỉnh Khánh Hòa đã kết tội tôi “triệt để lợi dụng các sự kiện nóng, nhạy cảm đế chống phá” như “sự kiện Trung Quốc hạ đặt trái phép giàn khoan Hải Dương (HD981) trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, sự kiện Formosa xả thải gây ô nhiễm môi trường... để phủ nhận các hoạt động đấu tranh giải quyết tình huống” của đảng và nhà nước. Bản kết tội này chỉ có một ý nghĩa: chống Tàu là có tội.

Tôi vẫn nhớ ông Trần Hữu Viên - chủ tọa phiên tòa sơ thẩm ngày 29/6/2017 - đã gằn giọng hỏi tôi “Bị cáo có biết người Trung Quốc đến Việt Nam để làm gì hay không?”. Tôi vẫn nhớ những nụ cười mỉa mai của họ khi cho rằng tôi ngây thơ, khờ khạo không hiểu gì về chính sách ngoại giao “khéo léo” của đảng. Nụ cười này mang hàm ý: Bất kỳ một công dân Việt Nam nào nếu dám đặt vấn đề với những chính sách của đảng và nhà nước trong mối bang giao Việt-Trung là có tội.

Có thể những người cộng sản bắt giữ và kết án tôi đã cố tình tỏ ra không biết tương lai của Việt Nam sẽ đi về đâu khi người Tàu tràn ngập khắp Việt Nam mà chính họ cũng không rõ mục đích.

Có thể họ cố tình bịt mắt che tai trước hiện tượng người Tàu từng bước xâm nhập Việt Nam qua con đường du lịch và bộ máy cầm quyền tại Nha Trang, Phú Quốc, Quảng Ninh, Đà Nẵng... không thể kiểm soát được.

Có thể đối với họ là chuyện bình thường khi dân Tàu nghênh ngang mặc áo in hình đường lưỡi bò tại sân bay Cam Ranh, thoải mái sử dụng đồng nhân dân tệ và chuyển tiền kinh doanh trái phép qua POS về lại Trung Quốc.

Có thể họ xem chuyện người Tàu mua đất, làm nhà, kéo nhau đến các thành phố lớn tại Việt Nam ào ạt, để lại một đống hỗn loạn và ồn ào là chuyện nhỏ, không đáng quan tâm bằng việc xây một nhà hát giao hưởng cao cấp tại Thủ Thiêm.

Có thể họ không tin rằng tin rằng từ kế hoạch khai thác tour du lịch tại quần đảo Hoàng Sa đến nay Trung Cộng đã bồi lấp đảo, xây dựng sân bay, đưa dân đến sống tại các đảo bị xâm chiếm của Việt Nam một cách công khai lại nằm trong chính sách "khéo léo" của đảng và nhà nước.

Có thể họ cho rằng Formosa và hàng trăm công trình khác của Tàu đang trở thành những pháo đài với vũ khí sinh hóa tàn sát môi trường Việt Nam, làm cho dân tộc Việt Nam chết dần, chết mòn để Bắc Kinh dễ bề cai trị một dân tộc bạc nhược trong tương lai là nền tảng của "chính sách khéo léo" 16 vàng 4 tốt của lãnh đạo đảng mà đứng đầu là tổng bí thư kiêm chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng.

Các chuyến bay thẳng từ Bắc Kinh, Côn Minh, Đại Liên, Hàng Châu, Nam Kinh, Nam Ninh, Ninh Ba, Quảng Châu, Quý Dương, Thành Đô, Thẩm Quyến, Thiên Tân, Thường Châu, Thượng Hải, Tịnh Châu, Trùng Khánh, Hồ Nam, Vô Tích... đến Nha Trang, Phú Quốc được mở liên tục. Mở đường cho xe tự lái từ Trung Quốc về Lạng Sơn, Quảng Ninh... Theo những chuyến bay, những dòng xe made in China là những tờ giấy bạc Nhân dân tệ của Tàu đã được chính thức công nhận sử dụng tại khắp 7 tỉnh biên giới. Và không còn nghi ngờ gì nữa Luật Đặc khu cũng như "Chiến lược biển Việt Nam đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2045" của ông Nguyễn Phú Trọng chính là thỏa thuận cuối cùng nằm trong hoạt động biến toàn bộ Việt Nam từ đất liền ra đến biển đảo thành một đặc khu của Trung Cộng.

Đối chiếu bản án 10 năm tù của mình và những bản án nặng nề của chế độ dành cho những anh chị em khác, dựa vào nội dung kết tội, tôi thấy rõ viễn cảnh lệ thuộc và nô lệ cho Trung Cộng là hoàn toàn có thật. Điều đáng kinh sợ là viễn cảnh đó lại nằm trong "chính sách khéo léo" của đảng CSVN.

Tại Ba Đình, trung tâm quyền lực chính trị của Việt Nam, chúng ta đều thấy có bóng dáng của quan chức Bắc Kinh ở đằng sau. Trước mọi diễn biến, mọi quyết định thay đổi nhân sự, chức vụ quan trọng, ngay đến cái chết của Chủ tịch nước đều có mặt những lãnh đạo cao cấp đến từ phương Bắc. Sự việc ông Nguyễn Phú Trọng thống lĩnh cả 2 chức vụ cao nhất của đảng và của nhà nước cho thấy Bắc Kinh đã hoàn thành việc dựng lên một Lê Chiêu Thống tại Việt Nam.

Ai chống Trung Cộng thì phải vào tù?

Và tôi, một người đã từng tuyên bố “dù chỉ có một mình tôi vẫn chống Trung Quốc đến cùng”, một người lãnh bản 10 năm tù với đa số tội danh đều liên quan đến việc chống lại bá quyền phương Bắc có lẽ là câu trả lời, là bằng chứng xác thực nhất cho câu hỏi "Ai chống Trung Cộng thì phải vào tù?". Trong nhiều lần làm việc với cơ quan ANĐT họ cố thuyết phục tôi phải tin rằng tôi có cái nhìn bi quan khi cho rằng họa mất nước đang diễn ra. Họ khéo léo bịt miệng và che mắt những người dân thờ ơ với chính trị rằng đừng để lòng yêu nước bị lợi dụng khi cất tiếng chống Trung Cộng. Họa Mất Nước không những chỉ đến từ ngoại xâm mà còn đến từ những kẻ đang cầm quyền trên đất nước chúng ta.

Nhìn lại giai đoạn người Việt Nam xuống đường chống bành trướng Bắc Kinh từ năm 2009 đến nay, nhìn những bản án nặng nề dành cho người yêu nước, nhìn những ống khói Formosa vẫn ngạo nghễ đe doạ môi trường... có lẽ nhiều người sẽ nhận ra đất nước chúng ta đang phải chịu sự xâm lấn từ bên ngoài và được tiếp tay cho sự xâm lược từ bên trong một cách trắng trợn.

Chúng ta đã từng chung vai sát cánh tranh đấu cho nhân quyền, cho dân chủ, cho môi trường, cho tự do. Nhưng chúng ta liệu có thể tìm thấy tự do, dân chủ, nhân quyền khi quê hương không còn? Tự do nào dành cho một công dân hạng hai trong một tổ quốc đã bị xoá tên. Giấc mơ dân chủ liệu có thật sự đến với 90 triệu người dân đã mất căn cước và không còn làm chủ được bản thân mình. Quyền con người có thật sự hiện hữu nếu con cái chúng ta đến trường không còn được học hành bằng tiếng mẹ đẻ.

Mối lo về Họa Mất Nước luôn luẩn quẩn và ám ảnh tôi trong nhiều đêm trằn trọc nghĩ về tương lai của đất nước mình.

Ngồi ngắm nhìn hai con chơi đùa trong một buổi chiều đầy nắng vàng tại nước Mỹ tôi nghĩ về Việt Nam, nghĩ về những người thân, bạn bè, anh em tranh đấu còn ở lại. Nước Mỹ đã cho tôi cơ hội chạm tay đến tự do mà tôi mơ ước, rồi nước Mỹ liệu có giữ được ngọn lửa khao khát trong tôi được nhìn thấy một Việt Nam cường thịnh - nơi mà mọi người dân đều được thụ hưởng quyền tự do thực sự như hàng triệu công dân tại các nước văn minh tiến bộ khác trên trái đất này?

Tôi buộc phải rời bỏ quê hương nhưng ước mơ vẫn còn ở lại trên đất nước lầm than. Việt Nam trong trái tim tôi vẫn còn có nhiều người dân cơ cực phải lầm lũi gánh chịu những chính sách bất công, những quyết định oan khiên. Formosa vẫn còn đó, dân oan ngày càng nhiều. Việt Nam nơi mà tôi tranh đấu vẫn còn đó những khát khao tự do cháy bỏng đang bị đàn áp, bị bịt mắt chặn miệng. Càng nghĩ về Việt Nam, nghĩ về hoàn cảnh hiện tại tôi tự nhủ với lòng: giấc mơ không bao giờ tàn lụi nếu ta dám sống, dám phấn đấu để biến nó thành sự thật.

Sự thay đổi vị trí địa lý sẽ không thể làm tàn lụi giấc mơ của tôi, bởi trước đây tôi đã từng có những người anh, người chị dù không ở Việt Nam nhưng luôn bên cạnh các thành viên Mạng Lưới Blogger Việt Nam khác trong những lần xuống đường. Chúng tôi đã cùng nhau lên những kế hoạch cho nhiều chiến dịch, đã cùng nhau thảo luận về những phương cách đơn giản nhất để từng bước xoá bỏ sự sợ hãi của đám đông. Chúng tôi đã tranh đấu, bảo bọc nhau để giữ lửa, để nuôi dưỡng những ước mơ tươi xanh trong trái tim mình cho Việt Nam, vì Việt Nam. Vị trí và khoảng cách địa lý sẽ không bao giờ có thể thay đổi khao khát tự do và công bằng của tôi và hàng triệu người Việt Nam yêu quê hương khác đã bị bứng ra khỏi quê hương.

Mối họa mất nước mà tôi lo lắng sẽ bị dẹp bỏ khi bạn bè và anh em chúng ta biết nuôi dưỡng gìn giữ ngọn lửa đấu tranh trong lòng mình. Vì sự sống còn của dân tộc, vì một Việt Nam cường thịnh, vì tương lai của thế hệ mai sau, giấc mơ này sẽ trở thành sự thật - tôi tin là như vậy.

07.11.2018

Mẹ Nấm
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Hội chứng lìa đảng cùng nhà văn Nguyên Ngọc
Dương Tự Lập
(Danlambao) - Đất Nước Nằm Xuống kiệt quệ sau vụ đổi tiền thảm khốc tháng 9 năm 1985 do ông nhà thơ cung đình Tố Hữu lúc đó đương kim Phó chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng chỉ đạo. Sau đấy một năm, tháng 10 năm 1986 Tổng Bí thư Ba Duẩn cũng theo cẳng Bác đi gặp cố Mác cụ Lênin bỏ lại giang sơn tộc Việt hoang sơ tiêu điều. Rồi ông Mười Cúc Nguyễn Văn Linh thế đít Tổng Ba Duẩn kêu gào đổi mới. Cởi trói văn nghệ sĩ. Mười Cúc viết nhiều bài trên báo đảng Nhân Dân thời đó chỉ thị "Những việc cần làm ngay" "Sai đâu sửa đấy" ký tắt bút danh: N-V-L. Linh có giải thích đó là: Nói Và Làm. Người dân tuy đói meo bụng, mặt méo xệch nhưng đọc các bài viết phê phán gay gắt của Linh mà lòng phấn chấn hồ hởi nghĩ rằng người cầm lái vĩ đại này chẳng bao lâu nữa sẽ đưa Việt Nam thành rồng bay phượng múa giữa trời Á Đông.

Trí tưởng tượng cùng sự tưởng bở của nhân dân dành gọi bác Linh cái tên mỹ miều là đồng chí Nhẩy Vào Lửa, Nói Và Làm. Một thời gian sau người dân vỡ mộng biết mình bị mắc lỡm đành đổi giọng xuống cấp gọi Linh là đồng chí Nhổ Và Liếm, Nói Và Lờ, "Những việc cần làm ngơ". Sai chẳng thấy sửa mà sửa càng thấy sai.

Bác Hồ Sĩ Bằng, bạn thân của cha tôi nguyên Viện trưởng Viện Quan hệ quốc tế (học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh) năm đó đi họp đồng hương Quỳnh Đôi tại Hà Nội tức máu đọc một vế đối của ai đó đưa ra? "Sai đâu sửa đấy, sai đấy sửa đâu, sửa đâu sai đấy". Chẳng ai đối được. Ông đại tá nhà văn Lê Lựu dịp đó được mời sang nước Mỹ cũng khoe văn nghệ sĩ chúng tôi được cởi trói. Người Mỹ hỏi lại ai trói các anh? Lựu biết mình nói hớ đành lảng tránh không trả lời được một câu hỏi rất... mỹ. Hàng chục năm sau các tướng lãnh mới phát hiện Mười Cúc Nguyễn Văn Linh đã bán rẻ dân tộc cho giặc Tầu khi ông ta đi đêm tại Hội Nghị Thành Đô - Trung Cộng vào tháng 9 năm 1990. Dân Việt ngao ngán chỉ còn biết dậm chân dậm cẳng nhổ nước bọt: Thằng khốn nạn.

Thời gian tiếp theo 1987 báo Văn Nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam có Tổng biên tập mới cũng xuất thân từ quân đội, ông nhà văn Nguyên Ngọc. Anh em tôi hay đọc báo Văn Nghệ nhưng từ ngày cha tôi mất, nguồn Văn Nghệ cũng mất theo không còn nữa. Nếu chén nước trà thời đó một đồng một cốc thì báo Văn Nghệ với giá mười lăm đồng một tờ. Tôi thèm đọc mà cứ thường kỳ mua báo thì lấy đâu ra tiền. Đầu năm 1988 cả nước cùng Văn Nghệ xôn xao với bài bút ký:- Cái Đêm Hôn Ấy Đêm Gì...? tác giả Phùng Gia Lộc. Nói cho đúng nếu không phải Nguyên Ngọc cầm trịch tờ Văn Nghệ khi đấy thì chưa chắc độc giả được biết đến thiên bút ký trên của họ Phùng. Từ đó tôi và mọi người yêu văn chương càng thêm tin yêu tờ Văn Nghệ và lẽ đương nhiên càng mến Tổng biên tập Nguyên Ngọc, người đang tự cởi trói và đổi mới bứt phá bản báo đi xa hơn. nhiều độc giả đón đọc hơn.

Bạn cha tôi, chú nhà thơ Yên Thao ở phố Huế gần số nhà 96 của anh chị nhà thơ Xuân Quỳnh-Lưu Quang Vũ. Gia đình chú ngày ấy đang xảy ra vụ kiện tụng tranh chấp nhà cửa. Nghĩ rằng tôi vào loại đầu bò đầu gấu nên có thể giúp gì được trong việc này chăng? Gặp tôi trên phố Ngô Văn Sở chú mừng rỡ mời tôi tới quán nước đối diện với báo Văn nghệ 17 Trần Quốc Toản. Tôi để ý ngay từ đầu quán nước này rất nhiều giới văn nghệ sĩ, khách có, cộng tác viên có, phóng viên và nhân viên báo ra vào quán như lẽ quen thuộc thường tình. Chú Yên Thao gọi:

- Thành "nghệ" cho tớ hai cốc bia.

- Thôi chú ạ, ta uống trà đi, tôi nói vẻ ái ngại. Chú có tiền, chú mời thằng cháu không được sao. Chủ quán tên Thành "nghệ" để râu dài nhìn rất nghệ sĩ bê hai cốc bia hơi đi tới đặt lên bàn hai chú cháu tôi rồi nói:- có báo Văn Nghệ mới anh bạn trẻ có muốn đọc không? Tôi sáng mắt, thế ạ anh cho em mượn. Từ đó tôi nẩy ra ý định nếu đến đây uống hai cốc nước trà mất hai đồng thì tôi cũng đủ thời gian lướt hết tờ Văn Nghệ giá mười lăm đồng. Một trưa cuối tháng tám như thường lệ tôi tạt vào quán anh Thành "nghệ" đã rất quen tôi. Nhìn sang cổng tòa báo Văn Nghệ thấy ồn ào người đứng lố nhố. Như hiểu thắc mắc của tôi anh Thành "nghệ" nói:

- Đầu giờ chiều nay tòa báo đi thắp hương trước cho gia đình vợ chồng thằng Vũ và Xuân Quỳnh vừa bị tai nạn ô tô chết thảm ở chân cầu Phú Lương-Hải Dương đêm hôm qua. Nay đã đưa về bệnh viện Việt Đức, nghe nói nhà quàn Phủ Doãn chật nên Hội nghệ sĩ sân khấu đã xin đem ba chiếc quan tài Vũ-Quỳnh và cháu Thơ về nhà quàn ở viện Việt-xô rộng rãi hơn, tội quá là tội. Thằng Vũ cũng hay thỉnh thoảng vào đây uống nước đấy em.

- Anh hơn tuổi anh Vũ? Tôi hỏi lại.

- Vũ kém Quỳnh sáu tuổi, anh còn hơn cả tuổi cái Quỳnh. Chú mày tưởng anh còn trẻ hả. Vừa trả lời tôi anh vừa chỉ tay nói:- Đấy, cái ông thấp thấp mập mập người đứng sát chiếc xe Mifa mầu nước biển đấy là Tổng biên tập. Còn tay tóc dài chùm tai cầm cái túi đứng bên cạnh là Bế Kiến Quốc.

- Chú Nguyên Ngọc, tôi thốt lên.

- Đúng, ông Nguyên Ngọc, anh Thành "nghệ" quay vào. Chỉ một lần đó thôi nhìn thấy chú, lòng tôi ngưỡng mộ vô cùng bởi sau "Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì..."? Chú đã cho đăng nhiều bài viết tiếp theo khá mạnh kiểu "Lời Ai Điếu Cho Một Giai Đoạn Văn Nghệ Minh Họa" của Nguyễn Minh Châu. Chuyện ngắn "Linh Nghiệm" của Trần Huy Quang. "Tướng Về Hưu" của Nguyễn Huy Thiệp. "Mê Lộ" của Phạm Thị Hoài... Tôi ngưỡng mộ vì được tận mắt thấy tác giả "Đất Nước Đứng Lên" năm xưa nói về cuộc kháng chiến chống Pháp thần kỳ của người Ba Na anh dũng cùng dân làng Kông-Hoa mà nhân vật có thật là anh hùng Đinh Núp. Sau này tiểu thuyết đã được dựng thành phim. Cả cánh rừng xà nu hùng vĩ với đất núi Kon Tum kiên cường bỗng hiện về trong tôi.

Năm 1950, lần đầu tiên chú đặt chân đến đất Tây Nguyên để sau đó viết được "Đất Nước Đứng Lên" đi vào lòng người đọc. Tôi xa quê nhiều năm nhưng vẫn biết chú trăn trở với quê hương đất nước lắm. Chú cùng nhiều nhà trí thức viết thư đòi người tử tế là tay cựu Thủ tướng Ba X Nguyễn Tấn Dũng nghề y tá trước đây không được ký bừa cho Tầu cộng khai thác Bauxite trên Tây Nguyên, như thế là cực kỳ hiểm họa. Chú hòa cùng người dân Hà Nội xuống đường biểu tình quanh hồ Hoàn Kiếm chống quân Trung Quốc gây hấn ở biển Đông năm 2011. Rồi cùng hàng ngàn người ký tên đòi cộng sản Việt Nam rút bỏ điều 4 trong Hiến pháp... cùng nhiều bài viết cứng rắn của chú.

Ngày ấy thấy chú Nguyên Ngọc... ngày nay đã ba mươi năm không lẻ. Đất nước không thể đứng lên như chú hằng mong muốn vì tai ương đảng cộng sản gây nên. "Cái Ngày Hôm Nay Ngày Gì...? Tôi cứ thắc mắc tự hỏi để không tự trả lời được vì sao ngày hôm nay hội chứng ào ào xin ra khỏi đảng nhiều đến thế. Tổng biên tập báo Văn Nghệ Nguyên Ngọc. Giám đốc Nhà xuất bản Tri Thức Chu Hảo. Tổng biên tập báo Lao Động Tống Văn Công. Giáo sư Tương Lai. Nguyên Tổng biên tập Tạp Chí phát triển Giáo dục Mạc Văn Trang. Giáo sư Nguyễn Đình Cống. Phó chủ nhiệm Hội đồng tư vấn Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Lê Hiếu Đằng. Nữ nghệ sĩ điện ảnh Nguyễn Thị Kim Chi, người đã từ chối không muốn có bằng khen của tay cựu y tá Thủ tướng Ba Dũng treo trong nhà mình vì kẻ này ăn tàn phá hại đất nước gây nợ nần đói khổ người dân, treo lên thêm bẩn tường... Cái đảng mà một thời chú ôm mộng lý tưởng cách mạng đi theo, những tưởng đất nước đứng lên.

Chú Nguyên Ngọc kính mến của cháu, cháu nghĩ thế này:

- Khi xưa chắc chú nằm xuống chứ không phải quỳ xuống viết chỉ để mong đất nước đứng lên. Cháu tin lúc đấy chú thực sự thực lòng. Rồi chú được vào đảng vì cái mác đảng thời đó cao giá lắm. Nhiều người phải đổi cả tính mạng. Nếu không có thẻ đảng làm sao chú leo lên đến chức Phó Tổng thư ký Hội Nhà văn Việt Nam. Nay biết chú đã hết vị, đảng đá chú ra lề vì tuổi cao sức yếu, tóc rụng răng long, mắt mờ chân chậm chú mới "ngộ ra". Đất nước đang bị nhấn chìm nằm xuống không thể đứng lên vì lũ chóp bu cộng sản phản động quỳ gối dâng không cho Tầu cộng. Không phải riêng cháu, mà hàng triệu người như cháu phủi tay cười khẩy cho rằng các chú còn khôn chán, họ bấm đốt ngón tay tính tuổi ông nào ông nấy cũng "thất thập cổ lai hi", người xưa nay hiếm cả rồi mới tuyên bố ly khai đảng cộng sản Việt Nam. Họ bảo sao không ra đảng từ mấy chục năn trước đi, rõ nỡm. Dẫu có muộn màng nhưng vẫn còn hơn không, cháu nghĩ vậy. Cháu không dám khuyên chú vì nói như thế là hỗn. Khuyên thì chỉ có bề trên khuyên bề dưới, người lớn tuổi hơn khuyên người bé tuổi hơn mà thôi. Cháu mạo muội góp ý với chú nay chú cạch cái mặt không chơi được của đảng cho tới hồi đậy nắp quan tài đời mình thì nó là một lẽ. Lẽ thứ hai chú cứ bình tâm vui thú tuổi già như trồng rau quét bếp đuổi gà giải khuây. Giữ thái độ im lặng là vàng chứ đừng sồn sồn đi vào vết xe đổ như một bọn người trước đây bị đảng cho về vườn buồn buồn ngả giấy bút ra viết hồi ký nghe khó lọt tai lắm.

Mà viết thì cứ (Tất cả cái gì xấu xa của tao là thuộc về mày / Tất cả cái gì tốt đẹp của mày là thuộc về tao - thơ Việt Phương) viết bậy viết bạ, có kẻ còn nhờ người viết hộ, viết dối viết trá như cha nguyên Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng CHXHCN Việt Nam Đoàn Duy Thành có: "Làm Người Là Khó". Đại tá Nhà văn Nguyễn Khải có: "Đi Tìm Cái Tôi Đã Mất". Đại biểu Quốc hội nhà thơ Chế Lan Viên có: "Di Cảo thơ Bánh Vẽ, Trừ Đi". Tổng biên tập báo Lao Động Tống Văn Công có: "Đến Già Mới Chợt Tỉnh". Nguyên Chủ tịch Tổng Công Đoàn nay là Tổng liên đoàn lao động Việt Nam Tư móm Nguyễn Đức Thuận có: "Bất Khuất" rất ầm ĩ... kể ra thì còn bạt ngàn. Cựu nhà báo Nhân Dân Trần Đĩnh hiện vẫn còn sống tại Sài Gòn năm 2014 tung ra hồi ký: "Đèn Cù" lật tẩy rằng mình đã từng viết hộ hồi ký cho nhiều vị cấp cao trong Bộ chính trị, Trung ương đảng. Thậm chí đã từng viết tiểu sử cho cả thiếu niên Nguyễn Sinh Cung khi sau này ông Cung là ông Hồ Chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Người từng có tác phẩm hơi bị nổi tiếng: "Vừa Đi Đồng Vừa Kể Chuyện". Viết hộ hồi ký cho Tư móm Nguyễn Đức Thuận năm xưa theo ý tưởng của Trưởng ban Tổ chức Trung Ương đảng Sáu búa Lê Đức Thọ và tựa "Bất Khuất" là do chú Lành Tố Hữu đặt tên cho. Nhiều đoạn trong sách bịa đến nỗi mà bây giờ chính Trần Đĩnh đọc lại còn thấy ngượng. Cả một lũ khốn kiếp, cả một đảng phát mửa. (Cả một thời đểu cáng lên ngôi - thơ Bùi Minh Quốc). Chú Nguyên Ngọc biết không? Đọc xong "Đèn Cù" cháu cười ha hả lại tự hỏi: - Cái Bọn Đảng Này Đảng Gì...? Cái Đất Nước Này Nước Gì...? Cái Lũ Người Này Người Gì...? Cái Bọn Quan Ấy Quan Gì...? Cái Trẫm Trọng Lú Trọng Gì...?.

Chúc chú và đồng đảng đã lìa đảng của chú an lão tuổi già, vui vầy cùng con cháu trong một đất nước mà cả dân tộc đang phải sống quỳ.

Munich - Germany 10 / 11 / 2018
Dương Tự Lập
vuongquan
Posts: 275
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Nếu…không có bác và đảng thì VN làm gì có ngày hôm nay.
Tác Giả: Đàn Chim Việt - 12/11/20180


Image
Gái VN hành nghề ở Đài Loan. Ảnh FB
Các vị thường nói: “Không có bác và đảng thì VN làm gì có ngày hôm nay. Vậy, ông đừng có phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng….”.

Tôi hoàn toàn đồng ý với các vị ấy. Nghĩa là, tôi công nhận, nếu, không có bác Hồ và đảng CSVN lãnh đạo thì đất nước chúng ta rõ ràng không có ngày NHƯ hôm nay.

Vậy, bây giờ chúng ta phải bình tâm nhìn nhận đất nước chúng ta ngày hôm nay nó như thế nào? So với các nước trong khu vực và trên thế giới VN hơn họ ở mặt nào? Mức lương hằng tháng chúng ta hơn họ chưa? Thu nhập đầu người hơn họ chưa? Các vấn đề khác như giáo dục, y tế, giao thông, chủ quyền quốc gia…. Đã bằng họ chưa?

Rồi, chúng ta nghĩ tiếp: Những đất nước có đảng cộng sản và có lãnh tụ vĩ đại như Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Fidel Castro… Những nước này có văn minh hơn những nước không có đảng cộng sản không? Có được tự do ngôn luận, tự do sáng tác, tự do báo chí không? Dân có giàu và có được quyền tự do ứng cử vào các vị trí lãnh đạo nhà nước như các nước không có đảng CS và lãnh tụ vĩ đại kia không? Những đất nước có đảng cộng sản lãnh đạo, có sản xuất được hàng hóa chất lượng bằng những nước không có đảng lãnh đạo không? Vậy thì, vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản đã làm được gì cho nhân loại?

Các vị đừng nghĩ rằng, nếu không có bác và đảng lãnh đạo kháng chiến thì VN bây giờ vẫn là thuộc địa của Pháp hoặc Nhật. Điều này không đúng! Vì trên thực tế, Đế Quốc Việt Nam đã được chính phủ Trần Trọng Kim tuyên bố độc lập ngày 11.3.1945. Sau đó, (23.8.1945) đảng CSVN cướp chính quyền từ tay Trần Trọng Kim, chứ không phải cướp chính quyền từ tay người Nhật (cũng như năm 1975, CSVN cướp chính quyền Miền Nam từ tay tổng thống Nguyễn Văn Thiệu chứ không phải cướp từ tay người Mỹ). Bởi vậy, nếu không có bác và đảng thì VN cũng đã có độc lập, có quốc kỳ riêng, quốc ca riêng và lãnh thổ vẹn toàn sau ngày 11.3.1945.

Rồi, chúng ta tìm hiểu tiếp. Trên thế giới hiện nay, hầu hết là những nước không có đảng CS lãnh đạo. Vậy, có nước nào bị đô hộ hoặc thuộc địa của các đế quốc Anh, Pháp, Mỹ…? Thế thì, đảng CSVN bắt nhân dân hy sinh cả hàng chục triệu người trong 2 cuộc kháng chiến để làm gì?

Trở lại câu nói của các vị: “Không có bác và đảng thì không có ngày hôm nay”. Và ngày hôm nay, của đất nước chúng ta đây:

– Lương thấp nhất trong khu vực (thua các nước đến 10 lần).
– Thuế cao nhất so với các nước trong khu vực (cao hơn họ gấp 3 lần).
– Xuất khẩu lao động nhiều nhất so với cả Thế Giới (chấp luôn các nước nghèo châu Phi).
– Gái mại dâm VN ra nước ngoài bán dâm nhiều nhất.
– Bệnh ung thư cao nhất trong khu vực.
– Chết vì TNGT nhiều nhất.
– Số hộ nghèo nhiều nhất.
– Đi ra nước ngoài ăn cắp nhiều nhất.
– Tệ nạn rượu bia cao nhất.
– Chỉ số đáng sống thấp nhất 124/125.
– GS-TS nhiều nhất nhưng không có một phát minh, sáng chế nào.
– Tỷ lệ Tướng, Tá trong ngành công an, quân đội nhiều nhất so với cả Thế Giới.
– Tham nhũng nhiều nhất.
– …………..
Đấy! Thành tích hôm nay là nhờ bác và đảng. Điều này làm sao mà tui dám phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng được chứ?

Phải không?
hoanghoa
Posts: 2260
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image

Cơ chế Cộng sản và cái thòng lọng
Nguyễn Hồn Việt
(Danlambao) - Lẽ ra tôi chẳng thèm viết, vì cái đảng mang tên đảng cộng sản Việt Nam chẳng đáng để tôi quan tâm. Nhưng ngồi rỗi, ý nghĩ nó nhảy vào đầu, thế là ghi tạm vào đây. Ừ nhỉ, cái cơ chế của mấy nước mang tên đảng cộng sản chẳng khác nào cái thòng lọng xiết vào cổ chính nó! Nghĩ mà sợ! (Sợ cho chúng nó – những thành viên – chứ mình thì…)

I.Nguyễn Phú Trọng – muốn thành Goocbachop hay Tần Thủy Hoàng?

Vâng, rõ ràng ở thế hiện nay, ông ta muốn thành ai cũng được – (nhớ cho là chỉ trong hai người đó!) Nếu ông ta vẫn đi theo con đường hiện nay ông ta đang đi (mà phần nhiều là thế) ông ta sẽ trở thành Tần Thủy Hoàng! Biểu hiện hôm nay rõ ràng là: 1.Đốt sách (đốt những quyển được coi là sách như những quyển mà nhà xuất bản Tri Thức của ông Chu Hảo đã xuất bản trong thời gian qua.) 2. Đàn áp Trí thức. (Xin lưu ý là, ở thế kỷ 21 này mà đàn áp Trí thức, đế Trí thức không dám nói thôi thì đã nặng tội hơn khi Tần Thủy Hoàng giết học trò.) Đó là 2 tội mà Tần Thủy Hoàng và Nguyễn Phú Trọng cùng có, còn những tội khác của Nguyễn Phú Trọng có thừa mà Tần Thủy Hoàng lại không có hoặc là ngược lại!

Như: Nguyễn Phú Trọng để mất biên cương, biển đảo, mất độc lập chủ quyền – trong khi Tần Thủy Hoàng lại là người mở mang bờ cõi. Nguyễn Phú Trọng để nền kinh tế phụ thuộc ngoại bang (Trung Quốc), để cho ngoại bang vào phá nền kinh tế và môi trường… – trong khi Tần Thủy Hoàng lại là người đào kênh dẫn nước làm cho mùa màng bội thu, xây Vạn Lý Trường Thành để bảo vệ biên cương đất nước.

Xem như vậy, không nghi ngờ gì nữa, nếu ông ta không mau tỉnh lại để trở thành Goocbachop thì đích thị sau này con cháu ta sẽ ghi ông là Tần Thủy Hoàng của Việt Nam!

Trở thành Goocbachop có khổ không?

Xin thưa không hề! Goocbachop dẫu từ bỏ quyền lực không những là quyền lực của cá nhân ông ta mà ông còn từ chối luôn cả quyền lực của đảng của ông! Ai cũng nghĩ thế là chẳng còn ai mà bảo vệ, thế thì nguy lắm! Nhưng kìa, Goocbachop vẫn tự do đi diễn thuyết, tự do hội họp, tự do nghỉ ngơi… có thể nói rằng ông ta đã từ bỏ một chế độ rất cần bảo vệ để sang sống một chế độ mà bảo vệ là không cần thiết nữa! (Chế độ tự do.) Ông vẫn được các nhà lãnh đạo của chế độ khác tôn trọng! Kìa “Tổng thống Putin chúc mừng ông Gorbachyov nhân sinh nhật lần thứ 86” (viettimes.vn) – “…Tổng thống cho rằng, trong thời gian nhiều năm, ông Gorbachyov đã tham gia một cách tích cực các hoạt động xã hội và nghiên cứu, tham dự các cuộc hội thảo chuyên gia về các phương thức củng cố hợp tác quốc tế và phát triển cộng đồng nhân loại.

Bức điện viết: “Trong hoạt động quan trọng này, luôn cần đến tri thức và kinh nghiệm phong phú về cuộc sống và về chuyên môn của Ngài”.”

Sống trên đời thế là quá danh dự rồi, còn cần gì hơn?

Giữ đảng tồn tại để trở thành Tần Doanh Chính có sướng không?

Xin thưa không hề!

Để giữ được đảng mà phải chỉ đạo đến mức kỷ luật một người Trí thức tay không tấc sắt, với cái tội là “xuất bản những quyển sách tội”! “những quyển sách tội” là những quyển gì? Đó là những quyển sách mà thế giới người ta vẫn tự do xuất bản để nhân dân người ta đọc hàng vài trăm năm nay. Thế có khổ không? Tôi nghĩ nếu không phải bây giờ thì cũng sẽ có lúc Nguyễn Phú Trọng đau khổ về việc này, nếu đầu ông còn là một Trí thức! Hoặc nếu ông không bị đàn em nó đảo chính giết chết trước khi ông kịp hối hận!

Làm nguyên thủ mà biết thừa rằng trái ý nguyên thủ nước “bạn” thì mất mạng! Thì có sung sướng nỗi gì?

Làm Vua mà biết thừa thằng đến với mình kia 99% là nịnh thần để kiếm trác, những lời tụng ca từ miệng nó, hay từ báo chí chẳng qua là “thời thế thế thời phải thế” mà thôi – thì có sướng gì? Làm “đồng chí” mà biết thừa “đồng chí” kia nó chẳng tốt đẹp gì với mình vậy mà vẫn phải làm “đồng chí” – thế cũng khổ!

Nói tóm lại: Hiện chỉ có 2 con đường Goocbachop hay Tần Thủy Hoàng – Nguyễn Phú Trọng hãy khẩn trương chọn 1!

II. Các lãnh đạo “Trung ương” muốn là lãnh đạo Trung ương của Mỹ hay lãnh đạo Trung ương của “cha Tập mẹ bành”?

Làm thì có sai! Sai thì phế truất!

Cái lý là thế.

Xong nó khác nhau một trời một vực!

Ở các nước Tự do Dân chủ, nay là Lãnh đạo, mai là Dân – chẳng sao, Trump có tiếng là độc quyền hơn những người tiền nhiệm, nhưng những người ông ta sa thải hôm trước, thì ngay ngày hôm sau đã trở về làm lãnh đạo một cơ quan tầm cỡ nào đó, một công ty lớn, một tổ chức to, thậm chí là hẳn một tòa báo lớn, tha hồ ăn, nói…

Còn lãnh đạo Trung ương của “cha Tập mẹ bành”?

Nghe tới đã sợ!

Kia là Chu Vĩnh Khang, đây là Bạc Hy Lai… ôi sợ lắm!

Việt Nam mới thời nhen nhóm, lò còn đang nóng dần mà đã có những Đinh La Thăng, những Phan Văn Vĩnh, Nguyễn Thanh Hóa… ôi sợ!

Chưa kể những cái chết tỉnh queo như: Nguyễn Bá Thanh, Trần Đại Quang, Đinh Thế Huynh (như chết)… ôi sợ lắm!

Này các lãnh đạo Trung ương đang tại vị, đừng tưởng Đinh La Thăng bị xử vì tội tham nhũng hơn các ông đâu, ông ta chỉ vì muốn làm nhanh công việc mà thôi, các ông nghĩ xem, tội ấy các ông cũng đầy! có những việc không làm nhanh (mà xếp trên muốn nhanh) – thì mất chức, thế là đành nhắm mắt mà làm, và thế là dính tội! tay xếp trên nó bỏ túi cái tội đó, lúc cần là nó mang ra … xử! (chứ tham nhũng ai bắt được ai bao giờ đúng không các ông?) Kìa, đừng tưởng họ sơ sểnh bị bắt khi nhận tiền, còn mình thì… kín! Kìa, đến như ông Vĩnh, ông Hóa mà cũng chỉ “được” nhận quà của Phan Sao Nam có “một chiếc áo sơ mi, một lọ thuốc bổ gan” thôi mà! Tội thế.

Đừng tưởng cẩn thận là được!

Kìa ai cẩn thận bằng ngài nguyên Bộ Trưởng Bộ Tuyên truyền Trương Minh Tuấn?

Thế mới thấy rằng: Cơ chế Cộng sản chẳng khác nào cái thòng lọng tự xiết cổ! Phải không các các lãnh đạo Trung ương của cộng sản?

Chắc tối trước khi ngủ, các ông đều nghĩ: Bao giờ đến lượt mình?

Nguyễn Hồn Việt
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Cộng sản đàn áp tôn giáo
Trần Văn Giang
(Danlambao) - Chế độ Cộng sản là chế độ độc tài và toàn trị. Cộng sản nhìn tôn giáo như một cơ chế mạnh vì có tổ chức và có tôn chỉ, đạo đức đứng đắn được dân kính trọng và tin tưởng. Tự nhiên, các lãnh tụ cộng sản xem tôn giáo như một đe dọa lớn cho chủ nghĩa cộng sản, cần phải khống chế, đàn áp càng nhiều càng tốt…


Mặc dù Karl Marx, cha đẻ của thuyết công sản đã từng nói: “Tôn giáo là thuốc phiện.” Marx cho tôn giáo là một “phương tiện” mà giai cấp “cai trị” dùng để ru ngủ giới công nông; tôn giáo đã cho họ các ảo tưởng tốt đẹp về đời sống mà trong thực tế họ không bao giờ có. Ở cuối thế kỷ 19, vào thời của Karl Marx và Friedrich Engels, chuyện giai cấp phong kiến dựa vào giáo hội để cai trị người dân là chuyện có thật; thành ra lý lẽ của Marx không hoàn toàn vô cớ vào thời điểm đó. Marx có tư tưởng cực đoan về tôn giáo, nhưng chính Lenin ngay sau khi nắm chính quyền là lãnh tụ cộng sản đầu tiên đã thực sự kịch liệt chống đối tôn giáo; và các chính thể cộng sản trong phong trào cộng sản quốc tế theo gót Lenin cũng làm y như vậy. Một điều oái oăm là ngay trong các tài liệu căn bản về cộng sản (Basics of Communism) viết bởi Karl Marx như “Tư bản luận” (Das Kapital) và “Cương lĩnh Cộng Sản” (Communist Manifesto) không hề đề cập gì đến tôn giáo.

Các phong trào và đảng cộng sản cấm và đàn áp tôn giáo vì cho rằng tôn giáo chi phối chính quyền (?) Nhìn lại, cũng chính đảng cộng sản cũng làm y như vậy (chi phối chính quyền). Thành ra câu nói của TT Nguyễn Văn Thiệu (“Đừng nghe những gì cs nói mà hãy nhìn kỹ những gì cs làm”) là chân lý chống cộng muôn đời.

Ở Nga, từ những ngày đầu phong trào Cộng sản nổi lên cướp chính quyền (Cách mạng “Bolsheviks” tháng 10 năm 1917 ở Nga) là đã có chuyện bài bác và chống tôn giáo. Cộng sản Nga cho việc chống tôn giáo cũng đồng nghĩa với chống đối chế độ cai trị phong kiến của Nga Hoàng (Tsar) bởi vì Nga Hoàng tùy thuộc nặng nề vào tôn giáo để duy trì một xã hội xa cách và bất công giữa giàu và nghèo. Nói cách khác giới công nông (nghèo) chỉ là tài sản, của riêng, vật dụng của giới cai trị. Họ không có quyền gì cả. Cách mạng cộng sản sẽ giúp dân nghèo thay đổi cái bất công này (?)

Thật ra, ngay cả từ thời cộng sản Nga bắt đầu, tôn giáo vẫn có một sinh hoạt giới hạn, rất nhỏ chứ không tuyệt đối bị ngăn cấm. Cộng sản cho tôn giáo được làm lễ (worship) trong phạm vi giới hạn (một cách “private”): tại nhà, nhà thờ, synagogue, mosque, temple… nhưng tuyệt đối không cho tôn giáo được phô bày quy mô trước công chúng (public) hay ngoài các phạm vi được cho phép trước.

Mặc dù chủ trương của Marx và chính quyền cộng sản chống tôn giáo, nhưng chúng ta thấy là ở một vài quốc gia cộng sản, vẫn có tín ngưỡng ở tầm quốc gia: Chẳng hạn, ở Lào, Phật giáo vẫn là quốc giáo; ở Cuba, đại đa số dân Cuba là Công giáo (Catholics)… Theo tôi, chủ trương của cộng sản là tìm mọi cách để thay thế tín ngưỡng của người dân bằng sự tôn sùng tuyệt đối vào lãnh đạo và đảng cộng sản. Nhìn cho kỹ sẽ thấy cộng sản là một hình thức khác của “tôn giáo” (trá hình?) chứ có gì mới đâu? Cộng sản có cả giáo điều (cương lĩnh cs) và “thiên đường cộng sản,” đâu có khác gì tín ngưỡng… Tôn chỉ của tôn giáo là truyền bá, đề cao đạo đức trong đời sống và giá trị nhân bản. Đồng thời, cộng sản cũng luôn luôn tự cho họ đã có sẵn những giải đáp thích đáng cho vấn đề đạo đức trong cuộc sống cũng như giá trị nhân bản (?!); nhưng chính họ cũng thấy ngay là lý lẽ duy vật của họ không thể lấy được lòng tin của con người như tôn giáo đã làm; cho nên, bằng mọi cách, cộng sản phải đàn áp tôn giáo, bỏ tù các vị lãnh đạo tinh thần (giáo sĩ, linh mục, tăng ni, mục sư, hiền tài… ) tôn giáo.

Cộng sản luôn luôn tuyên truyền bài bác tôn giáo như là một “đặc sản” của tư bản. Nói cách khác, cộng sản tuyên truyền là tư bản và giai cấp giàu có đã phát minh và dựa trên tôn giáo để mị dân, để làm giai cấp người nghèo cảm thấy yên phận, không chống đối chính phủ mặc dù bị bóc lột (?).

Cộng sản đã có trên 150 năm (tạm thời kể từ cuốn “Communist Manifesto” xuất bản năm 1848) vậy mà các tôn giáo lớn bên trong các các nước cộng sản độc tài sắt máu vẫn không thể bị tiêu diệt. Trong những năm tháng sắp đến, cộng sản sẽ không còn trên mặt hành tinh này nữa; nhưng tôn giáo vẫn sống và phát triển không ngừng. Thuyết tiến hóa của “Darwin” đã từ từ chứng minh điều này…

Nhân dịp này, tôi xin nhắc quý vị thêm một lần nữa: “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm!” Cộng sản họ nói vậy mà không phải vậy! Nhạc sĩ Văn Vĩ còn nhìn thấy trong khi mình có mắt sáng mà vẫn còn làm dáng cộng sản, vẫn ca bài “Quốc tế” (International anthem of the Communist movement) nghe sao đặng!

Orange County Ngày 24 tháng 11 năm 2018.

Trần Văn Giang
thienthanh
Posts: 3386
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Xã hội chủ nghĩa Trung Quốc : Mô hình lừa đảo
Tú Anh

Image
Đảng Cộng sản Trung Quốc tổ chức kỷ niệm 200 năm ngày sinh của Karl Marx tại Đại Lễ Đường Nhân Dân, Bắc Kinh, ngày 04/05/2018.Reuters
Trung Quốc là một nước xã hội chủ nghĩa hay thực chất là một chế độ tư bản do một đảng tự xưng là « Cộng Sản » lãnh đạo ? Ngày 04/05/2018, nhân kỷ niệm 200 năm ngày sinh của Karl Marx, chủ tịch Tập Bình tuyên bố : « Trung Quốc tiếp tục giương cao ngọn cờ Mác-xít ». Cùng hòa điệu, cố vấn Vương Hỗ Ninh, lý thuyết gia của chế độ khẳng định : « Tư tưởng Tập Cận Bình là chủ nghĩa Mác của thế kỷ 21 ». Hư thực ra sao ?

Theo giáo sư Mác-xít Gérard Dumesnil và cũng là giám đốc nghiên cứu chủ nghĩa Mác thuộc Trung Tâm Nghiên Cứu Quốc Gia Pháp cho rằng « xã hội chủ nghĩa theo mô hình Trung Quốc », nôm na là một thủ đoạn « treo đầu dê bán thịt chó » mà chính bản thân ông và nhiều nhà trí thức Mác-xít Tây phương cũng bị gạt.

RFI tiếng Việt giới thiệu một số trích đoạn trong bài phỏng vấn do đồng nghiệp RFI ban Hoa ngữ thực hiện.

Bẫy lừa trí thức

RFI :Năm nay 76 tuổi, giáo sư Gérard Dumesnil hiện vẫn hoạt động trong phong trào ATTAC, một tổ chức vì hoạt động của xã hội công dân vận động đánh thuế chuyển ngân, có mặt tại 38 quốc gia. Thông thạo tiếng Quan thoại, chuyên gia chủ nghĩa Mác có một thời gian hợp tác với đại học Trung Quốc và được trọng vọng cộng tác với một số tạp chí chuyên đề kinh tế - chính trị và tiếp xúc với nhiều đồng nghiệp Trung Quốc. Vì sao thất vọng ? Ông chia sẻ kinh nghiệm.

Gérard Dumesnil : Bắt đầu từ thập niên 2000, cho đến 2010 thì lần đầu tôi được mời giảng dạy trong một tháng tại đại học Phúc Đán (Fudan) ở Thượng Hải. Sau đó, tôi được mời tham dự các cuộc hội thảo, trao đổi kiến thức…

Tháng dạy học ở Phúc Đán, với sinh viên bậc tiến sĩ triết học, diễn ra rất tốt đẹp. Tuy nhiên, các cuộc hội thảo mà tôi được tham dự, phải nói là rất thất vọng. Thứ nhất là vì tình hình chính trị hiện nay ở Trung Quốc. Thứ hai, theo nhãn quan chính trị của chế độ hiện nay đối với chủ nghĩa Mác, thì một nhà nghiên cứu Mác-xít như tôi là kẻ đáng ngờ, không đáng tin cậy. Do vậy, một thời gian sau, tôi ngưng cộng tác, không đi Trung Quốc nữa.

RFI :Trong một chương trình của đài phát thanh văn hóa France Culture, cùng với đồng nghiệp Pháp Dominique Levy, giáo sư Gérard Dumesnil có than phiền là bị phía Trung Quốc gài bẫy, đánh lừa. Đánh lừa như thế nào và với dụng ý gì ?

Gérard Dumesnil: Vâng, tôi bị họ lừa. Bởi vì lúc đầu tôi không thể nghĩ ra mưu mô của Trung Quốc. Bước thứ nhất, người của họ tiếp xúc với tôi một cách lịch sự, ca tụng các công trình nghiên cứu của tôi.

Để không làm mất thời giờ, tôi xin nêu hai trường hợp cụ thể là hai tạp chí Anh ngữ do những người Trung Quốc tự xưng là « Mác-xít » chủ biên dành cho giới độc giả trình độ hàn lâm, đại học. Hai tạp chí đó là World Review of Political Economy và Internatinal Critical Forum, cả hai đều bằng tiếng Anh. Họ mời tôi cộng tác viết bài nhất là chủ đề về « lợi ích rút ra từ những tác phẩm của Karl Marx » để tìm hiểu thế giới ngày nay. Đó cũng là chủ đề của số báo đầu tiên mà tôi viết một cách tận tâm.

Sau khi tạp chí được phát hành thì tôi thấy được đòn lừa của họ : Những bài đăng trong tạp chí, và các tác giả, được giới thiệu là « công cuộc tiếp nối tiến trình quá độ lên xã hội chủ nghĩa » theo mô hình Trung Quốc. Khẳng định như vậy là trái với ý tôi. Bản thân tôi, theo chủ nghĩa Mác, chưa bao giờ tôi tin rằng Trung Quốc đang xây dựng một chế độ xã hội chủ nghĩa.

Chưa hết, sau đó họ giăng một chiếc bẫy khác. Khi được mời tham gia, đóng góp tham luận các cuộc hội thảo. Một lần tôi được giải thưởng, phần thưởng « hạng nhì ». Còn « giải nhất » được trao cho một ông giáo sư gì đó và được giới thiệu là « lý thuyết gia số một của chủ nghĩa xã hội theo mô hình Trung Quốc ».

Tôi hiểu ra là người ta lừa tôi tham gia một phong trào có chỉ đạo, có ngân sách dồi dào để tổ chức các cuộc hội thảo đó đây trên khắp thế giới, núp dưới danh nghĩa trao đổi về chủ nghĩa Mác. Nhiều đồng nghiệp của tôi ở châu Âu, châu Mỹ cũng đã tham gia một cách hứng khởi bởi vì họ nghĩ rằng chủ nghĩa Mác chưa hết thời. Có ngờ đâu, chúng tôi bị lừa phục vụ một chiến lược chính trị có tài trợ dồi dào, để biện minh, quảng cáo cho cái gọi là « Chủ nghĩa Mác theo mô hình Trung Quốc » mà tôi không tin. Do vậy, tôi nghĩ rằng tốt hơn là không nên chơi với Trung Quốc.

Nói xuôi, làm ngược

RFI:Vì sao chủ nghĩa xã hội mang nét đặc thù Trung Quốc mà Bắc Kinh quảng cáo lại không thể gọi là có liên quan đến chủ nghĩa Mác ? Đâu là điểm khác biệt cốt lõi giữa mô hình Trung Quốc và Mác-xít ?

Gérard Dumesnil : Bởi vì những lý thuyết của Đặng Tiểu Bình, theo đó, Trung Quốc sẽ phát triển các lực lượng sản xuất phối hợp với tư bản chủ nghĩa lúc khởi đầu. Sau đó, Trung Quốc sẽ đạt được vị trí của một quốc gia phát triển, như Mác dự báo, điều kiện tiến lên xã hội chủ nghĩa.

Tôi cho đây là thuyết trò hề của Đặng Tiểu Bình. Bởi vì Trung Quốc hiện nay đang hình thành, đúng hơn là có một thành phần đang tự chuyển biến thành một giai cấp thống trị « phức hợp » : sản xuất theo phương pháp tư bản nhưng do đảng quản trị. Chính những kẻ nắm đặc quyền là những kẻ làm giàu kinh khủng rõ rệt nhất. Do vậy, tôi không tin là đến một lúc nào đó, có thể đảo ngược tiến trình « đặc quyền tóm thu đặc lợi » để lợi nhuận được chia đều, xây dựng xã hội công bằng như Karl Marx chủ trương.

Chính sách hiện nay của chế độ Trung Quốc đã dẫn đến tình trạng là nếu muốn thực hiện xã hội chủ nghĩa theo chủ trương Mác-xít thì phải có một cuộc cách mạng bạo lực dữ dội (lật đổ giai cấp thống trị).

Không có trường phái Mác-xít tại Trung Quốc

RFI : Đầu tháng 05/2018, chính quyền Trung Quốc tổ chức trọng thể 200 năm ngày sinh của ông tổ chủ nghĩa cộng sản. Trong dịp này, ông Tập Cận Bình khẳng định là Trung Quốc luôn « giương cao ngọn cờ chủ nghĩa Mác » mà « người giữ đền » là đảng Cộng Sản Trung Quốc. Thế mà, sau khi triệt hạ được các đối thủ tiềm tàng, « tư tưởng » của chủ tịch Trung Quốc được ghi vào cương lĩnh của đảng Cộng Sản và Hiến Pháp. Chưa hết, cố vấn của chủ tịch Tập Cận Bình là Vương Hỗ Ninh, cũng xuất thân từ đại học Phúc Đán, tuyên bố « tư tưởng Tập Cận Bình là chủ nghĩa Mác của thế kỷ 21 ».

Có đúng vậy hay không và vì sao Bắc Kinh chi thật nhiều tiền để nghiên cứu Mác-xít ?

Gérard Dumesnil : Đối với tôi, đó là tuyên bố lừa đảo. Thế nào là xã hội chủ nghĩa theo Karl Marx ? Là xóa bỏ bất công, ít ra là xoa dịu được sức ép của giai cấp bóc lột. Trung Quốc của Tập Cận Bình không đi theo con đường này. Tập Cận Bình lặp đi lặp lại cái gọi là chủ nghĩa xã hội đặc thù Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản.

Tôi cũng không nghĩ là có một trường phái Mác-xít tại Trung Quốc với thực tâm cập nhật hóa, canh tân học thuyết của Karl Marx. Trái lại là đằng khác, chính quyền Trung Quốc chi ra những món tiền lớn để tuyên truyền, để lý giải cho đường lối chính trị hiện nay. Trong khi đó, tại Trung Quốc, không có một nỗ lực, một sáng kiến nào từ giới triết gia, kinh tế gia hay sử gia để canh tân tư tưởng của Mác. Những điều họ phát biểu trong các cuộc hội thảo nghe qua rất thảm hại. Thật là đáng tiếc cho Trung Quốc.

Nhân chứng sống : Sinh viên Trung Quốc

Những phân tích trên đây của chuyên gia « Mác-xít » Pháp về sự khác biệt giữa lời nói và hành động của chế độ Trung Quốc. Quan điểm của giáo sư Gérard Dumesnil phần nào được thực chứng : Bắc Kinh trấn áp mọi sáng kiến thực hành tư tưởng Mác vào đời sống.

Từ hai tháng nay, hơn 70 sinh viên Trung Quốc được đào tạo về chủ nghĩa Mác đã bị công an câu lưu, là những nhân chứng sống. Ngày 24/09, tại đại học Quảng Đông, 60 sinh viên bị bắt. Từ ngày 09 đến ngày 13/11, công an bắt thêm hơn một chục sinh viên mới tốt nghiệp cũng ở Quảng Đông và Vũ Hán. Cho đến nay, khoảng 30 người còn bị giam hoặc bị quản chế tại gia. Tội của những người trẻ này là lập hội thực hiện lý tưởng Mát-xít, giúp đỡ giai cấp công nhân tổ chức công đoàn bảo vệ quyền lợi người lao động.
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

CHIẾN TƯỚNG ROBERT LIGHTHIZER PHÁ VỠ CẤU TRÚC CHÍNH TRỊ CỦA TRUNG CỘNG

Tổng Biên Tập Viên Trần Hùng Thesaigonpost.com (Hậu Thân của báo The Saigon Post ở Sai Gòn trước 1975) luận về vai trò của Đại Diện Thương Mại của Hoa Ký trong Hội Nghị G20-2018 và trong 90 ngày 'hưu chiến" Mỹ-Trung.


Trong bữa ăn tối thứ bảy ngày 1/12/2018, giữa Trump với Tập, (Á Căn Đình) Đại diện thương mại Mỹ Robert Lighthizer đã ủy quyền cho "sát cộng" Peter Navarro tham dự, nhưng nay ông lại được Trump ủy thác sứ mạng dẫn đầu phái bộ Mỹ tại các cuộc đàm phán với Trung cộng diễn ra trong vòng 90 ngày hưu chiến thương mại. Đây là một tin dữ mà phía Trung cộng phải đối diện.

Nói sơ về ông Robert Lighthizer, ông là một luật sư đã từng học ngành luật cùng Bill Clinton, thời ông Reagan làm tổng thống Mỹ, ông Robert Lighthizer được chỉ định làm phó đại diện thương mại Mỹ và đã dẫn đầu các cuộc đàm phán với Tokyo nhằm giảm thâm hụt thương mại lớn với Nhật Bản. Ông Lighthizer được xem là một người đầy kinh nghiệm có đủ phẩm chất của một nhà thương thuyết cao cấp.

Ông Robert Lighthizer được xem là một kiến trúc sư của các cuộc tấn công vào vấn nạn thương mại không công bằng mà thành quả của Hiệp định USMCA là bằng chứng của tài thương thuyết đầy cứng rắn của ông ta. Chiến lược thuế quan của ông Trump đối với Trung cộng cũng là tác phẩm của ông Robert Lighthizer. Ngay cả đại diện thương mại Mỹ dưới thời Tổng thống Reagan là ông Bill Rock, một người luôn phản đối chính sách thương mại của Tổng thống Trump đã phải ca ngợi Lighthizer là "vô cùng tài năng".

Quan điểm cứng rắn của ông Robert Lighthizer trong các chính sách thương mại giữa Mỹ với các đối tác là nỗi ám ảnh thường trực với Trung cộng nhưng điều mà Trung cộng hãi hùng nhứt đó chính là quyết tâm phá vỡ cấu trúc chính trị của Trung cộng mà ông Robert Lighthizer luôn đeo đuổi bằng vũ khí thương mại. Ông Robert Lighthizer luận giải về việc thâm hụt thương mại Mỹ - Trung suốt hàng thập kỷ qua mà nguyên nhân của nó xuất phát từ "Hệ thống chính trị của Trung cộng về cơ bản mâu thuẫn với quan niệm của Mỹ về luật pháp".

Cũng theo ông Robert Lighthizer, hiện nay kinh tế của Trung cộng không phải là kinh tế theo mô hình của chủ nghĩa cộng sản như Liên Sô trước đây mà nó là nền kinh tế theo mô hình "chủ nghĩa tư bản nhà nước". Tức nhà nước chi phối, can thiệp sâu vào mọi ngõ ngách của các tập đoàn doanh nghiệp, nó hoàn toàn đối lập với "chủ nghĩa tư bản tư nhân" của Mỹ và các nước tư bản khác. Trung cộng lấy đảng cầm quyền sử dụng các tập đoàn nhà nước kết hợp với những tập đoàn tư nhân nổi trội để tạo ra một thị trường nội địa khổng lồ thách thức các cường quốc công nghiệp truyền thống.

Trong năm ngoái, khi nói đến Trung cộng, Robert Lighthizer đã gọi chủ nghĩa tư bản nhà nước của Trung cộng là "mối đe dọa chưa từng có tiền lệ đối với hệ thống thương mại thế giới". Theo Lighthizer, cốt lõi của mối đe dọa đó là "những yêu cầu bắt buộc về chuyển giao công nghệ hay thậm chí là những vụ ăn cắp quyền sở hữu trí tuệ trắng trợn" mà Trung cộng đã và đang tận dụng triệt để.

Vào tháng 6/2018, phát biểu trên Fox News, khi được hỏi "Kế hoạch đối phó với Trung cộng của Lighthizer là gì, ông khẳng định "Chúng ta phải đưa mọi thứ quay trở về vạch xuất phát, loại bỏ các rào cản về cấu trúc đồng thời buộc Trung cộng phải mở cửa".

Như vậy, việc Trump trao cho Tập ân huệ là có được 90 ngày để "tự sửa sai" trong chính sách thương mại thông qua đàm phán song phương nhưng lại cử chiến tướng Robert Lighthizer làm tổng chỉ huy thì có khác gì Trump ép Tập đi vào "tử lộ" bởi với ông Robert Lighthizer thì sẽ không có được thỏa thuận nào với Trung cộng nếu Trung cộng không chịu đi đúng đường kinh tế tư bản tư nhân như Mỹ, Trung cộng phải tự mình "đưa mọi thứ quay trở về vạch xuất phát, loại bỏ các rào cản về cấu trúc đồng thời buộc phải mở cửa thị trường tự do cho thương mại".

Chủ nghĩa tư bản nhà nước hay nói trắng ra nó là khái niệm trá hình của cái gọi là "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa", mô hình này là "thuốc phiện" của thể chế chính trị độc tài cộng sản, từ trước đến nay nó đã mang lại "hạnh phúc ấm no, nhà to, cửa rộng,..." cho người cộng sản, mang lại tiền của cho giới "tư sản đỏ" và là trụ chống đỡ của thành trì cộng sản. Nay bỗng dưng ông Trump giở chứng quyết phá hủy nó theo học thuyết của chiến tướng Robert Lighthizer có khác gì Trump đốt kho thuốc phiện của những con nghiện nặng mang máu cộng sản. Ca này quá khó cho Trung cộng bởi phá hủy mô hình kinh tế đồng nghĩa phá hủy cấu trúc chính trị mà cộng sản nằm lòng bởi phép biện chứng của học thuyết Mark - Lenin đã khẳng định giữa kinh tế với chính trị có mối quan hệ biện chứng mà kinh tế quyết định chính trị theo phép biện chứng vật chất quyết định ý thức.

Trung cộng sẽ quyết định thế nào trong vỏn vẹn có 90 ngày thương thảo với chiến tướng Robert Lighthizer đây ? Không chịu tự mình "đưa mọi thứ quay trở về vạch xuất phát, loại bỏ các rào cản về cấu trúc đồng thời buộc phải mở cửa thị trường tự do cho thương mại" theo yêu sách của Mỹ thì phải đương đầu với chiến tranh thương mại toàn diện với Mỹ. Chấp nhận nhượng bộ Mỹ để tránh chiến tranh thương mại toàn diện thì có khác gì muốn luyện Tịch tà kiếm phổ buộc phải "TỰ CUNG" bởi lúc này Trung cộng phải làm một điều tương tự như tên Nguyễn Minh Triết chủ tịch nước Việt nam cộng sản đã nói "bỏ điều 4 của Hiến pháp là TỰ SÁT".

Trump quá cao cờ trong thế cao cơ, những ai thất vọng Trump hãy vui lên, hãy tin tưởng Trump sẽ xóa sổ xhcn trong vòng 1,5 nhiệm kỳ tổng thống nhưng với cộng sản Việt nam tui tin rằng sẽ không còn sống sót đến cuối năm 2020 đâu bởi tui thấy cộng sản Việt nam bị bịnh giòi đục trong xương nặng lắm rồi, thầy lang Trung cộng sẽ sớm lắc đầu và trả nó về để lo hậu sự trước năm 2020./.

Tran Hung.
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Image

Nhân cách “Thằng” và “Ông”

Sông Hóa chỉ là một nhánh sông nhỏ tách ra từ sông Luộc tại địa phận An Khê; thế nhưng nó đã in dấu trong lòng người Việt từ thế hệ này sang thế hệ khác chỉ vì nó khắc ghi lời thề của một dũng tướng: “Phen này không phá xong giặc Nguyên, ta thề không trở lại khúc sông này nữa”. Con sông đã trôi đi hàng nghìn năm nhưng câu nói của Hưng Đạo Vương như còn âm vang trong cỏ cây trời nước. Ngài nói câu ấy khi voi chiến bị sa lầy ở bờ sông Hóa; ngay trước phút xuất quân đánh trận Bạch Đằng với danh tướng giặc là Ô Mã Nhi.

Làm tướng phải có khí phách của người làm tướng, trước khó khăn không hề nao núng, thế cho nên đoàn chiến thuyền của quân giặc Mông Thát lại một phen nữa tan tác trên giòng sông Bạch Đằng.

Tôi có cái bệnh (có lẽ không ít người VN cũng thế) là hoài cổ, là say mê lịch sử nên chuyện gì xảy ra trong hiện tại cũng làm mình hồi tưởng đến những chuyện ngày xưa. Nhắc lại câu chuyện trên để sẻ chia cùng người dân nghèo quê tôi những điều não lòng khi phải chứng kiến phiên xử cựu Trung Tướng Phan Văn Vĩnh, ông Tướng đã từng đoạt danh hiệu vinh dự, cao quý nhất của nước ta: “Anh Hùng Lực Lượng Vũ Trang Nhân Dân”.

Nhưng trước hết, tưởng cũng cần nhắc lại phiên xử hai ông thượng tá Phan Văn Anh Vũ và Đinh Ngọc Hệ. Nếu hôm 30/7 thượng tá Đinh Ngọc Hệ đã rất thành khẩn khi khai báo trước hội đồng xét xử rằng bằng cấp đại học của ông chỉ là bằng giả, và rằng “trình độ dân trí bị cáo thấp”; thì Tướng Vĩnh cũng thành khẩn không kém: “Do trình độ hạn chế, do năng lực có hạn” và rồi ông khóc khi được tháo còng tay.

Từ thái độ thiểu não của các cán bộ lãnh đạo trong vụ án Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng đến thái độ vụng về té ngã, quên quên, nhớ nhớ trước tòa của tướng Vĩnh làm chúng ta không khỏi kinh hãi với cái ý nghĩ – Than ôi! Thời buổi loạn lạc mà lãnh đạo đất nước ta sao lại thế. Người được sắc phong hàm tướng của cả một lực lượng được xem là thanh kiếm, là lá chắn của tổ quốc sao nhân cách lại thế! Không ai nỡ trách người sa cơ, nhưng nhân cách ấy mà là tướng lĩnh, là cán bộ lãnh đạo thì chúng ta là ai đây? Dân tộc ta sao lại chịu hèn kém thế này!

Tôi lại ngậm ngùi nghĩ đến lịch sử, nghĩ đến chữ “thằng” trong văn hóa dân gian VN. Người Việt ta xưng hô ai đó là “ông” để bày tỏ lòng kính trọng, và gọi bằng “thằng” những kẻ hèn hạ đáng khinh. Lịch sử ta chép rằng một trong những truyền thống của người Việt cổ là tín ngưỡng thờ cúng các vị anh hùng, thủ lĩnh. Người VN trọng cái khí phách, cái đảm lược của một tướng lĩnh trước gian nan, kính cái đức hy sinh, thờ người dám xả thân vì nước; bởi thế cho nên lại càng thêm khinh ghét những kẻ nhu nhược, lòn cúi, làm tay sai cho giặc. Thời Pháp thuộc cha ông ta có câu vè để răn con cháu:

Việt Gian có lũ thằng Tường
Thằng Lộc thằng Tấn thằng Phương một bầy
Thằng Tường tức danh sĩ Tôn Thọ Tường, Thằng Lộc là Tổng Đốc Trần Bá Lộc, Thằng Tấn là Lãnh binh Huỳnh Công Tấn và Thằng Phương là Tổng Đốc Đỗ Hữu Phương. Tất cả bốn người trên đều là những “quan to”, thuộc hàng thượng lưu do cộng sự đắc lực và có công lớn với thực dân Pháp trong những vụ truy nã, đánh dẹp các phong trào nghĩa quân của ta. Cha ông đã liệt họ vào hạng “Thằng” để nói lên sự khinh miệt những kẻ theo giặc “cõng rắn cắn gà nhà” là vậy.

Ngày nay các quan to của nước ta đa số là quan tham; chỉ khi bị vướng vòng lao lý thì mới thành khẩn nhận rằng mình xài bằng giả, mình năng lực kém, mình “não bé” chỉ có trái tim trung thành với đảng (lời của Tướng Hóa). Mà đảng thì đã thần phục Trung Quốc; cho nên hễ dân đi biểu tình chống Trung Quốc là chúng mê muội, cứ y lịnh của giặc mà đánh đập người dân đến tóe máu, mà nhốt tù người dân vô tội vạ.

Không ai chối cãi rằng bạo lực cộng sản đã hủy diệt ý thức và đánh gục ý chí của dân tộc Việt sau hơn 70 năm cầm quyền. Nhưng muốn hạ gục một dân tộc thì cũng cần xem đến quá trình lịch sử của dân tộc đó. Chúng ta đã nhiều lần bị đánh gục nhưng điều quan trọng là người dân VN luôn luôn trỗi dậy mạnh mẽ để vực dậy chính mình và đưa đất nước vượt qua biết bao đau thương và can qua. Điều này đang được nhìn thấy qua thái độ dũng cảm gần đây của số đông người dân VN trước các dự Luật Đặc Khu và An Ninh Mạng.

Và một khi đã nhận diện ra rằng lãnh đạo chỉ là loại tay sai, chỉ là hàng “não bé” thì thái độ của người dân ngày nay cũng khác. Tôi nhớ đến chiếc dép của cô Nguyễn Thị Thùy Dương, khi cô ném thẳng nó về phía đoàn đại biểu Quốc Hội TPHCM trong buổi tiếp dân ở Thủ Thiêm; tôi nhớ thái độ điềm tĩnh của Bs Nguyễn Đình Thành khi nói với người mẹ trước ngày anh ra tòa thụ án “Mẹ an tâm, hãy xem như con đi học vắng nhà vài năm”; tôi nhớ đến nụ cười của người cựu chiến binh Lê Đình Lượng trước bản án 20 năm tù và câu nói vọng lên của chị Quý, vợ anh trước phiên tòa: “sao xử ít thế!”;…

Họ có cô đơn không? Họ có thể đang là thiểu số, họ có thể đang một mình nhưng chắc chắn họ không cô đơn. Họ đã từng có mặt trên mảnh đất này từ hàng nghìn năm trước, và là nhân tố tạo nên những cuộc đổi thay. Đất nước này đang cần lắm những con người như thế, những người dân bình thường mang trong mình cái đảm lược của một vị tướng trước cảnh voi chiến bị sa lầy.

Nếu so với họ về nhân cách thì thật là đáng xấu hổ; nước ta ngày nay những kẻ làm tướng lĩnh, làm lãnh đạo chỉ toàn là “Thằng” cả. Thế nên trước những “trò hề công lý”, bảo sao anh chàng chiến binh Nguyễn Văn Túc chẳng nổi giận, mà mắng thẳng vào mặt những kẻ mặc áo gấm đỏ của Tòa Án Nhân Dân Hà Nội những điều dân gian nghĩ trong đầu: “ĐM Cộng Sản, ĐM Tòa.”

Nguyệt Quỳnh.
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Chiến Tranh Thương Mại Mỹ-Trung, một cuộc chiến không thể tránh khỏi để quân bình trật tự thế giới

Chiến tranh thương mại Mỹ-Trung đã nổ ra, đang quyết liệt, và không biết khi nào thì chấm dứt. Nó bắt đầu vào ngày 22 tháng 3 khi Tổng Thống Trump ra lịnh cho Bộ Thương Mại Mỹ áp đặt 10% lên 50 tỉ hàng hóa nhập khẩu từ Trung Cộng. Từ đó hai nước đã đánh thuế thêm lên hàng hóa của nhau cho nhiều mặt hàng. Đến nay thì con số hàng hóa bị ảnh hưởng lên đến hàng ngàn mặt hàng khác nhau và trị giá khoảng 250 tỉ Dollars. Chính phủ Mỹ đã có kế hoạch để tăng mức thuế từ 10% đến 25% vào đầu năm 2019, nhưng kế hoạch nầy tạm thời bị đình hoãn 90 ngày sau cuộc họp tay đôi của Tổng Thống Mỹ Donald Trump và Chủ Tịch Trung Cộng Tập Cận Bình. Họ đã đồng ý giữ nguyên tình trạng, không tăng thêm thuế, trong thời gian 90 ngày nầy để đàm phán và giải quyết những đòi hỏi từ phía Hoa Kỳ.

Từ ngày cuộc chiến tranh thương mại Mỹ-Trung xảy ra, truyền thông báo chí đều có đưa tin, bình luận, phê phán mỗi ngày và đa số những người có quan tâm đến thời cuộc đều không thể bỏ qua, không chỉ là công dân Mỹ mà rất nhiều người ở nhiều nước trên thế giới. Trong số những người quan tâm theo dõi, không ít người ủng hộ đường lối cứng rắn và kiên quyết của chính phủ Mỹ, nhưng cũng có nhiều người không ủng hộ vì lo sợ vật giá leo thang, vì những lý do khác nhau, hay chỉ đơn thuần là vì không thích ông Trump và sẵn sàng chống đối bất cứ việc gì ông và chính phủ của ông làm dù cho đó là điều cần thiết vì lợi ích quốc gia.

Cho dù đứng về phía ủng hộ hay chống đối, chắc hẳn mọi người đồng ý rằng từ lâu mức thâm thủng mậu dịch giữa Mỹ và Trung Cộng đã xảy ra và ngày càng to lớn. Với chế độ độc tài toàn trị, nhà nước Trung Cộng đã có những chính sách hạn chế sự cạnh tranh của các công ty nước ngoài ở nước họ trong khi tự do cạnh tranh một cách bình đẳng ở nước ngoài. Quan trọng hơn hết là việc ép buộc chuyển giao công nghệ khi các hãng xưởng muốn làm ăn buôn bán hay đầu tư ở Trung Cộng, và việc ăn cắp sở hữu trí tuệ, kỹ thuật cao từ các công ty nước ngoài một cách có tính toán bởi nhà nước và các công ty Trung Cộng.

Chính phủ Mỹ đã công khai hóa một tài liệu có nhiều chi tiết về những chiến lược và phương pháp mà Trung Cộng đã và đang làm để qua mặt Hoa Kỳ và các nước khác trên thế giới về mặt kinh tế và để thực hiên mộng bá chủ thế giới một cách bất lương. Trong đó có nhiều thủ đoạn bất chính rất đáng bị lên án và dẹp bỏ. Sau đây là 6 chiến lược mà Trung Cộng đã và đang thực hiện:

1) Bảo vệ và đóng cửa thị trường Trung Cộng trước những cạnh tranh từ những công ty nước ngoài.

2) Xâm nhập và bành trướng ra thị trường nước ngoài.

3) Chiếm hữu và kiểm soát các nguyên liệu quan trọng ở mọi nơi trên thế giới.

4) Thống trị các kỹ nghệ sản xuất truyền thống.

5) Thâu tóm các kỹ thuật và tài sản trí tuệ của Mỹ và các nước khác.

6) Thâu tóm các kỹ nghệ đòi hỏi kỹ thuật cao có tính quyết định cho tương lai phát triển và ưu thế của kỹ nghệ quốc phòng.

Để thực hiện những chiến lược có tầm vóc quốc gia ở trên, Trung Cộng đã dùng nhiều phương pháp và thủ đoạn khác nhau mà được tóm tắt ở 53 điểm trong tập tài liệu nói trên. Chúng bao gồm:

1. Dùng các thủ tục hành chánh và đòi hỏi khó khăn trong việc cung cấp giấy phép cho các hoạt động thương mại ở Trung Cộng.

2. Lạm dụng luật chống độc quyền để ngăn cản sự phát triển của các công ty nước ngoài.

3. Đạt được những hợp đồng mua bán qua những cách thức gian lận như đút lót, hối lộ các quan chức, chính phủ thối nát ở các nước khác.

4. Ép buộc các công ty nước ngoài phải dùng các thương hiệu của Trung Cộng.

5. Đòi hỏi các thử nghiệm khó khăn, tốn kém và không thực tế.

6. Các quản trị viên là người của đảng Cộng Sản Trung Cộng.

7. Dùng người Tàu cho các công việc thâu lượm tin tức ở các cơ xưởng, công trình ở nước ngoài.

8. Dùng quyền đặc nhiểm quốc gia để khỏi bị truy tố trước pháp luật.

9. Kết hợp các công ty quốc danh để có các công ty tầm cỡ quốc gia.

10. Làm hàng nhái và ăn cắp những tài sản trí tuệ.

11. Lũng đoạn và phá giá đồng Nhân Dân Tệ.

12. Do thám và ăn trộm trên không gian ảo.

13. Những đòi hỏi, quy định bắt buộc lưu trữ tin tức, tài liệu ở máy địa phương.

14. Dùng bẫy nợ cho các các khoản vay nợ ở nước đang phát triển.

15. Gây trễ nải trong việc chuẩn thuận các đề án, công trình.

16. Phân biệt đối xử những thương gia nước ngoài.

17. Phân biệt và giới hạn quyền sở hữu trí tuệ và sáng chế.

18. Xuất cảng hàng loạt hàng hóa rẻ mạt sang thị trường nước ngoài để tiêu diệt sự cạnh tranh.

19. Qua mặt luật kiểm soát xuất cảng của Mỹ.

20. Dùng ban kiểm tra chuyên môn để bắt buộc tiết lộ những tài liệu riêng tư của các hãng.

21. Dùng luật giới hạn xuất khẩu cho các nguyên liệu chưa biến chế.

22. Trợ giúp tài chính của nhà nước để tăng trưởng xuất khẩu và thay thế hàng nhập khẩu.

23. Ép buộc các công ty nước ngoài đặt những trung tâm nghiên cứu và sáng chế ở Trung Cộng.

24. Giới hạn sở hữu và ép buộc chuyển giao công nghệ và sở hữu trí tuệ.

25. Hạn chế các cơ quan chính phủ mua các sản phẩm của các công ty nước ngoài.

26. Thiết lập các tiêu chuẩn kỹ thuật của riêng Trung Cộng để các công ty nước ngoài phải làm theo.

27. Bày ra những vụ kiện dựa trên những bằng sáng chế không còn giá trị.

28. Thiếu minh bạch trong sổ sách tài chính lợi nhuận.

29. Thiếu và không đồng nhất luật lệ về lao động.

30. Độc quyền mua bán.

31. Thay đổi tiêu chuẩn luật lệ.

32. Thu lượm các tài liệu khoa học kỹ thuật.

33. Dùng phương pháp quá tải và trang bị dư thừa để làm cho các công ty nước ngoài phải ra đi.

34. Ăn cắp kỹ thuật và tài sản trí tuệ qua các hình thức gián điệp kinh tế.

35. Gài cắm các nhân viên người Tàu vào các công ty được sở hữu bởi nước ngoài và Trung Cộng.

36. Kiểm soát giá để hạn chế nhập cảng.

37. Dùng các trạm chuyển tiếp ở các nước khác để qua mặt luật lệ kiểm soát của Hoa Kỳ trên các mặt hàng phá giá hay hàng nhái từ Trung Cộng.

38. Hứa hẹn việc hợp tác trong các vấn đề an ninh để thương thảo có lợi cho Trung Cộng.

39. Dùng các chỉ tiêu số lượng và thuế để chiếm ưu thế.

40. Chiêu dụ và thuê mướn các tài năng trong các lãnh vực khoa học, kỹ thuật, thương mại và tài chính.

41. Đe dọa trả thù và trả đũa các chính sách hành động không theo ý muốn của Trung Cộng.

42. Sao chép để làm nhái các sản phẩm nước ngoài qua phương pháp đảo ngược quá trình sản xuất, lắp ráp.

43. Dùng tiêu chuẩn vệ sinh và tiêu chuẩn sản xuất hoa quả để nâng cao rào cảng cho các mặt hàng không phải đóng thuế.

44. Kiểm soát các tiêu chuẩn kỹ thuật.

45. Các kiểm tra của ban an ninh trong chuyển giao kỹ thuật và tài sản trí tuệ.

46. Hình thành các giao dịch có tính toán để tránh né các kiểm tra của chính phủ Mỹ trong việc đầu tư của Trung Cộng ở Hoa Kỳ.

47. Trợ giúp các công ty Trung Cộng trong các lãnh vực vốn, năng lượng, điện nước và đất đai.

48. Đóng thuế cao trên các mặt hàng nhập cảng.

49. Hướng dẫn đầu tư từ các công ty nước ngoài để thu lượm kỹ thuật.

50. Dùng các phương pháp do thám và tình báo truyền thống.

51. Chuyển hàng từ tàu nầy sang tàu khác trên biển để tránh thuế.

52. Trợ giúp các hãng sản xuất của Trung Cộng qua hình thức điều chỉnh và trả lại tiền.

53. Luật lệ môi trường lỏng lẻo, yếu kém và không được tuân thủ.

Qua những thông tin trên, chắc hẳn ai cũng đồng ý về mối nguy Trung Cộng đối với sự tồn vong và phát triển của nhân loại. Cái mộng làm bá chủ thế giới đã khiến Trung Cộng cố tâm phát triển kinh tế, thu tóm tài sản và tiền bạc để xây dựng quân đội, chiếm đoạt lãnh thổ, lãnh hải, và lũng đoạn các nước nhỏ hay yếu hơn mình. Chính những chính sách phát triển không từ thủ đoạn, không cần biết đến hậu quả của Trung Cộng đã phá hoại môi trường ở nhiều nước trên thế giới khi có các hãng xưởng Trung Cộng đến làm ăn. Chính những tư tưởng coi trọng lợi nhuận xem nhẹ nhân phẩm và sức khỏe con người đã sản sinh ra những sản phẩm độc hại gây bịnh tật và chết chóc ở nhiều nơi.

Trung Cộng đã dùng những thủ đoạn bất chính để theo đuổi và qua mặt các nước khác và Hoa Kỳ. Hơn ai hết, người Mỹ đã ý thức được mối nguy nầy và đã nhiều lần lên tiếng đòi hỏi Trung Cộng phải tuân thủ luật lệ quốc tế và cạnh tranh một cách công bằng. Tuy nhiên, những cam kết và hứa hẹn của Trung Cộng trong những năm qua đều là những lời nói suông. Họ nói một đàng và làm một nẻo. Vì vậy cuộc chiến tranh thương mại phải xảy ra và đã xảy ra vì chỉ có nó là con đường duy nhất có thể bắt buộc Trung Cộng ngồi vào bàn đàm phán một cách nghiêm túc và thực tâm hơn.

Có lẽ có nhiều người không mấy tin tưởng vào kết quả của những cuộc đàm phán sẽ xảy ra vì Trung Cộng luôn bị coi là không đáng tin tưởng. Tuy nhiên, bây giờ chính phủ Mỹ đã công khai những chiến lược, thủ đoạn Trung Cộng đã và đang làm, và những đòi hỏi của Hoa Kỳ để có một thế giới công bằng và trật tự hơn. Trung Cộng đã bị đặt vào thế phải thay đổi vì họ sẽ không thể chịu đựng lâu hơn hậu quả của những trận chiến mậu dịch và không thể tiếp tục tiến hành những thủ đoạn bất chính khi mà lương tâm toàn thể nhân loại đã được đánh thức. Chiến tranh mậu dịch Mỹ-Trung không những là những đòn phép nặng ký của Hoa Kỳ để trừng phạt Trung Cộng vì những chính sách và thủ đoạn bất chính gian xảo của Trung Cộng mà còn là hồi chuông hiệu quả để cảnh báo nhân loại và vạch trần bộ mặt giả dối của nó. Từ nay Trung Cộng khó lòng mà tuyên truyền, dụ dỗ, hay lừa bịp được người dân ở những nước khác.

Mỗi người trong chúng ta đều có thể đánh giá và xác nhận những thành tựu của các cuộc đàm phán vì chúng ta đã biết tổng quát nội dung của những cuộc đàm phán là gì. Hơn thế nữa, mỗi một công dân Hoa Kỳ nói riêng và mọi người lương thiện trên thế giới cũng phải có nhiệm vụ giám sát và đòi hỏi chính phủ của mình phải cảnh giác với những chiến lược và thủ đoạn của Trung Cộng như những điều đã được đề cập ở trên, và có những chính sách phù hợp để khỏi bị lũng đoạn, chèn ép, mua chuộc, và xâm chiếm như Trung Cộng đã từng làm với nhiều nước khác trên thế giới.

Trong bài nói chuyện vào ngày 8 tháng 11 vừa qua, Dr. Peter Navarro, Giám Đốc của Hội Đồng Thương Mại Quốc Gia Hoa Kỳ, và là tác giả của quyển sách nổi tiếng “Chết Bởi Trung Cộng” đã nói lên quan điểm của chính phủ Mỹ do Tổng Thống Trump lãnh đạo trong việc nâng cao tầm quan trọng của các chính sách về kinh tế. Ông nhấn mạnh nhiều lần: “An ninh kinh tế là an ninh quốc gia”.

Quả thật một quốc gia hùng mạnh không thể nào có một nền kinh tế èo ụt, yếu kém. Trung Cộng đã đạt được những thành tựu lớn lao trong những năm qua vì biết xử dụng lực lượng nhân công rẻ mạt của mình, nhưng quan trọng hơn hết là họ dùng mọi biện pháp để rút ngắn đường dài như việc ăn cắp sở hữu trí tuệ và ép buộc chuyển giao công nghệ. Từ những thành tựu về kinh tế họ có khả năng phát triển quốc phòng và bắt đầu đi xâm chiếm các lãnh hải, lãnh thổ ở nhiều nơi trên thế giới, gây ra nhiều bất ổn và xáo trộn. Vì vậy cuộc chiến thương mại và những kết quả sau các cuộc thương thảo sẽ góp phần vào việc giữ gìn an ninh quốc gia và vãn hồi trật tự thế giới. Đó là điều đáng làm, nên làm nhưng đòi hỏi quyết tâm, sự sáng suốt của chính quyền và sự ủng hộ của người dân. Một sự ủng hộ không dựa trên quan điểm chính trị, đảng phái, mà dựa trên quyền lợi của quốc gia và lương tâm yêu chuộng công bằng và lẽ phải của nhân loại.

Đinh Hoàng Việt
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Đảng chưa tan nhưng đã rã
Phạm Trần
- Trước thềm Hội nghị Trung ương 9, đảng cầm quyền Cộng sản Việt Nam (CSVN) phải đối diện với thực tế Đảng chưa tan nhưng đã rã.

Theo tin chính thức thì lịch lấy phiếu tín nhiệm Bộ Chính trị (17 người), Ban bí thư (14 người) và Ban Chấp hành Trung ương (gồm 178 Ủy viên chính thức và 20 Ủy viên dự khuyết) đã được chuẩn bị cho Hội nghị này để chọn “cán bộ cấp chiến lược” cho đảng Khóa XIII, bắt đầu từ tháng 01/2021.

Nhưng chất lượng đảng viên và tình trạng bỏ sinh hoạt đảng lan nhanh trong nội bộ đã được báo động tại phiên họp ngày 18/12 (2018) của Ban Bí thư. Tình hình xấu này được Ban Tổ chức Trung ương báo cáo vào lúc cuộc bỏ phiếu tín nhiệm lãnh đạo cấp Ủy đảng địa phương đang diễn ra trên toàn quốc. Kết quả bỏ phiếu sẽ phản ảnh trong thành phần đại biểu của mỗi địa phương được chọn tham dự Đại hội đảng XIII. Cho đến giữa tháng 12/2018, không thấy có thay đổi nào của các tổ chức đảng địa phương.

Trước bức tranh “vẫn dậm chận tại chỗ” u ám này, Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng tỏ vẻ ngán ngẩm nói rằng: "Sau Cách mạng tháng Tám năm 1945, dân số nước ta có 25 nghìn người thì có 5 nghìn đảng viên, vậy mà Đảng đã lãnh đạo cách mạng thành công. Bây giờ cả nước có hơn 90 triệu dân, trong đó có khoảng 5 triệu đảng viên, đông nhưng không mạnh chính là vì chất lượng đảng viên." (báo Công Lý, ngày 18/12/2018)

Ông Trọng không nói tại sao đảng viên sa sút, yếu kém. Nhưng ẩn ý của ông trong lời nói sau đó đã phơi ra sự thật là đảng viên đã chán đảng và không còn tha thiết vớ sinh hoạt đảng nữa.

Ông tự nghi vấn với mọi người có mặt tại Trụ sở Trung ương Đảng rằng: "Trước hết là về tư tưởng chính trị, có trung thành tuyệt đối với Đảng, với đất nước, với nhân dân không; phẩm chất đạo đức có gương mẫu đi đầu, đi trước thiên hạ, vui sau thiên hạ hay không..."

Đó là những tiêu chuẩn của Bộ Chính trị do ông Trọng đứng đầu đã đặt ra "về nâng cao chất lượng kết nạp đảng viên và rà soát, sàng lọc, đưa những người không còn đủ tư cách đảng viên ra khỏi Đảng." Nhưng ông không cho biết liệu đã có bao nhiêu đảng viên đã suy thoái tư tưởng rồi đoạn tuyệt với đảng.

Chỉ thấy ông Trọng nói: "Cần nâng cao chất lượng kết nạp đảng viên; sàng lọc, rà soát, kiên quyết đưa ra khỏi đảng những đảng viên không còn đủ tư cách, động cơ mục đích không trong sáng, vào đảng không phải để chiến đấu hy sinh, mà để được đề bạt, lên lương, thăng quan tiến chức…"

Lo âu hàng đầu của đảng CSVN từ 10 năm qua là tình trạng suy thoái tư tưởng chính trị trong một bộ phận không nhỏ đảng viên, nhất là trong số khoảng 600 lãnh đạo cốt cán được gọi là “cán bộ chiến lược”.

Nhiều người trong họ đã không còn tin vào thứ gọi là “kim chỉ nam cho mọi hành động” của Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Họ chỉ trích đảng đang đi sai đường; không muốn làm theo lệnh đảng, hay làm khác đi để thu lợi cho bản thân, gia đình và phe nhóm. Quan trọng hơn, nhiều người còn công khai phủ nhận vai trò lịch sử của đảng và đòi đảng nhìn nhận sai lầm của mình đối với đất nước.

Bị xoá hay tự xoá?

Vì vậy cuộc thanh lọc hàng ngũ đảng trong thực tế đã bắt đầu ngay từ khi ông Trọng nắm quyền khóa đảng XI thay Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh. Theo báo cáo thì: "Từ năm 2011 đến năm 2017, toàn Đảng đã sàng lọc, đưa ra khỏi Đảng bằng hình thức xóa tên 50.938 đảng viên, trong đó xóa tên do vi phạm 38.519 đảng viên, chưa kể 12.499 đảng viên bị kỷ luật khai trừ khỏi Đảng.

Việc rà soát, sàng lọc, đưa những người không còn đủ tư cách đảng viên ra khỏi Đảng có chiều hướng gia tăng, năm 2011 là 6.005 đảng viên, năm 2013 là 7.413 đảng viên, năm 2015 là 6.458 đảng viên, năm 2017 là 9.822 đảng viên." (theo báo CAND, Công an Nhân dân, ngày 19/12/2018)

Đó là những con số không nhỏ và có ý nghĩa chính trị có lợi cho cá nhân ông Trọng. Dưới thời các Tổng Bí thư tiền nhiệm, từ thời Nguyễn Văn Linh (1986-1991), Đỗ Mười (1991-1997), Lê Khả Phiêu (1997-2001) đến Nông Đức Mạnh (2001-2011) chưa bao giờ có báo cáo thanh lọc hàng ngũ được công khai như thế.

Tuy nhiên, số đảng viên bị kỷ luật khai trừ, bị loại vì nhiều lý do hay tự ý bỏ sinh hoạt đảng dưới thời ông Trọng còn có ý nghĩa số đảng viên thiếu phẩm chất cũng rất nhiều.

Nhưng không phải chỉ có bấy nhiêu chuyện không hay mà ngay trong kế hoạch kết nạp đảng viên thay thế cũng không dễ dàng. Theo lời Ban Tổ chức Trung ương thì: "Chất lượng đảng viên mới kết nạp ở một số nơi còn thấp, không ít đảng viên dự bị không đủ điều kiện chuyển đảng viên chính thức, phải xóa tên khỏi danh sách đảng viên, chỉ riêng năm 2017 đã có 2076 đảng viên dự bị xóa tên."

Thêm vào đó, đảng cũng thừa nhận: "Việc phát triển đảng viên trong các doanh nghiệp, nhất là khu vực kinh tế ngoài nhà nước, địa bàn dân cư, vùng đồng bào dân tộc thiểu số, đồng bào tôn giáo còn nhiều khó khăn, chưa đáp ứng yêu cầu, có biểu biện chạy theo số lượng đơn thuần, chưa coi trọng chất lượng đảng viên mới được kết nạp."

Từ năm 2011 đến năm 2017, theo báo cáo, toàn Đảng kết nạp được 1.461.701 đảng viên, bình quân mỗi năm kết nạp 209.572 đảng viên. Nhưng số người bỏ sinh hoạt đảng cũng lên cao.

Đảng xác nhận: "Việc quản lý đảng viên ở một số nơi chưa chặt chẽ, cấp ủy không nắm được số đảng viên không nộp hồ sơ chuyển sinh hoạt đảng về nơi đến, tự bỏ sinh hoạt đảng; số đảng viên thường xuyên đi làm xa nơi cư trú, xin miễn sinh hoạt đảng nhiều năm…" (theo Công Lý, ngày 18/12/2018)

Tính đến ngày 31/12/2017, Đảng CSVN có 4.921.129 đảng viên, sinh hoạt ở 270.046 chi bộ thuộc 57.794 tổ chức cơ sở đảng.

Thanh niên ngại vào đảng

Từ chuyện đảng viên thoát đảng, nhiều thanh niên và người lao động ngày nay còn không muốn vào đảng.

Lý do rất nhiều, nhưng chỉ cần đọc câu mở đầu bài phân tích của Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV, Voice of Việt Nam) ngày 08/10/2018, sẽ biết tại sao: "Bây giờ lớp trẻ nhìn vào đội ngũ cán bộ, bộ máy chúng ta, có những cán bộ, đảng viên, một bộ phận không nhỏ thoái hóa, biến chất. Trong tất cả những đối tượng thất hứa đối với nhân dân, ai thất hứa nhiều nhất?. Bộ máy của chúng ta thất hứa nhiều nhất. Lớp trẻ cảm thấy chán."

VOV viết tiếp: "Trong thời gian gần đây, tại các tỉnh miền Trung, số lượng đảng viên kết nạp năm sau thấp hơn năm trước. Năm 2017, 12 tỉnh khu vực Bắc Trung bộ và Duyên hải Nam Trung bộ kết nạp hơn 35.000 đảng viên, giảm hơn 2.900 người so với năm 2016. Có chi bộ 5 năm liền không kết nạp được đảng viên nào. Đáng lo ngại là một bộ phận thanh niên giảm sút niềm tin, ngại vào Đảng…"

"...Những năm gần đây, một số cán bộ lãnh đạo, quản lý, trong đó có cả cán bộ cấp chiến lược uy tín thấp, thiếu gương mẫu, chưa gắn bó mật thiết với nhân dân; vướng vào tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, lợi ích nhóm…"

Trong bài khác ngày 08/10/2018, VOV viết: "Trong thời gian gần đây, tại các tỉnh miền Trung, số lượng đảng viên kết nạp năm sau thấp hơn năm trước. Năm 2017, 12 tỉnh khu vực Bắc Trung bộ và Duyên hải Nam Trung bộ kết nạp hơn 35.000 đảng viên, giảm hơn 2.900 người so với năm 2016. Có chi bộ 5 năm liền không kết nạp được đảng viên nào. Đáng lo ngại là một bộ phận thanh niên giảm sút niềm tin, ngại vào Đảng."

VOV viết tiếp: "Hai anh em Hồ Tấn Phương và Hồ Việt Phương sinh ra trong một gia đình giàu truyền thống cách mạng ở thành phố Đà Nẵng, bố mẹ đều là đảng viên. Ông bà nội, ngoại cũng là những đảng viên, cán bộ lão thành cách mạng. Hai anh em chưa qua tuổi 30, rất giỏi chuyên môn được lãnh đạo đơn vị và đồng nghiệp đánh giá cao nhưng cả 2 còn ngại vào Đảng."

Hồ Tấn Phương chia sẻ: "Việc vào Đảng hay không bản thân tôi chưa nghĩ tới. Nếu tôi vào Đảng thì cũng chẳng tạo ra điểm khác biệt gì".

Nhạt đảng - khô đoàn

Ngay đến ông Nguyễn Phú Trọng, trong lần phát biểu tại Đại hội Đoàn toàn quốc Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (TNCSHCM) lần thứ XI khai mạc sáng 11/12/2018 tại Hà Nội đã cảnh giác đang có tình trạng "nhạt Đảng", "khô Đoàn", "xa rời chính trị" trong đội nghị đoàn TNCSHCM. Ông nói: "Bên cạnh những thành tích, tiến bộ, công tác đoàn và phong trào thanh thiếu nhi nhiệm kỳ qua cũng còn những hạn chế, bất cập. Một bộ phận thanh niên giảm sút niềm tin, phai nhạt lý tưởng cách mạng, sống thực dụng, xa rời truyền thống văn hoá tốt đẹp của dân tộc; một số ít thanh niên bị các thế lực xấu, thù địch lôi kéo, kích động, đã có những việc làm đi ngược lại, thậm chí chống phá sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc ta. Tình trạng tội phạm và tệ nạn xã hội trong thanh thiếu niên diễn biến phức tạp."

Vì vậy ông Trọng khuyến cáo: "Đoàn cần định hướng, giáo dục thanh niên có ý thức nhạy bén chính trị, tích cực đấu tranh ngăn chặn, phản bác những thông tin và luận điệu sai trái, tăng sức đề kháng cho thanh niên trước sự chống phá, xuyên tạc của các thế lực thù địch, nhất là trên mạng xã hội; tránh tình trạng "nhạt Đảng", "khô Đoàn", "xa rời chính trị"."

Lời cảnh giác của ông Trọng cho thấy Thanh niên Việt Nam đã chán đảng đền tận cổ vì đảng không phải là “của dân”, “do dân” và “vì dân” mà chỉ biết bóc lột dân, buộc dân là chủ nhân của đất nước, phải lao động ngày đêm để phục vụ cho quyền lợi của đảng.

Công nhân cũng chán

Trong khi đó, dưới chủ đề "Nhìn thẳng thực trạng công nhân, sinh viên ngại vào Đảng - Bài 1: Băn khoăn, chần chừ”, báo Sài Gòn Giải Phóng viết ngày 15/10/2018: "Công tác phát triển Đảng trong công nhân và sinh viên tại TPHCM luôn được Ban Thường vụ Thành ủy TPHCM quan tâm lãnh đạo, chỉ đạo thực hiện. Nhưng thực tế những năm qua cho thấy, hiệu quả công tác này còn nhiều hạn chế, số lượng đảng viên là sinh viên, công nhân chưa tương xứng với tiềm năng. Vì sao các tổ chức Đảng không đạt được mục tiêu quan trọng này, đâu là lực cản?"

“Ngày xưa mình “ngỏ ý” là người ta theo mình liền, bây giờ thì phải đi theo người ta để vận động, vận động nhiều lần mới được. Có người còn hỏi vào Đảng có phải là bắt buộc không, nếu bắt buộc thì họ mới vào, còn tự nguyện thì không”.Câu chuyện ông Võ Văn Lợi, Bí thư chi bộ, Giám đốc Công ty TNHH Xây dựng - Thương mại Tường Vy (huyện Nhà Bè), chia sẻ là ví dụ điển hình của tình trạng phần lớn công nhân và sinh viên hiện nay không mặn mà chuyện được đứng vào hàng ngũ Đảng Cộng sản Việt Nam - điều mà mấy chục năm về trước là niềm vinh dự của thế hệ cha anh.

Báo SGGP viết tiếp: "Việc phát triển đảng viên tại Công ty cổ phần Địa ốc Phú Long càng khó khăn hơn. Ông Vũ Hoài Nam, Phó Tổng giám đốc Công ty cổ phần Địa ốc Phú Long, Bí thư Chi bộ Thanh Phong (thuộc Đảng ủy Doanh nghiệp huyện Nhà Bè), cho biết 3 năm qua chi bộ chưa phát triển thêm đảng viên mới nào, dù công ty có mấy ngàn người lao động. Năm nay, chỉ tiêu cũng rất khiêm tốn như mọi năm là “mỗi năm một người”, nhưng vẫn có nguy cơ không đạt được. Nhiều người được vận động nhiều lần cũng không vào Đảng."

Cuối cùng, ông Vũ Hoài Nam trăn trở: "Thật sự, người lao động nói họ không có nhu cầu vào Đảng. Họ cho rằng vào Đảng không mang lại lợi ích dù trực tiếp hay gián tiếp. Chúng tôi cũng vận động, thuyết phục, song chưa được”. Không những chưa kết nạp được đảng viên mới, mà nhiều đảng viên trong chi bộ đã ngỏ ý muốn xin ra khỏi Đảng. Chi bộ Thanh Phong phải động viên, đảng viên mới tiếp tục sinh hoạt!" (SGGP Thứ Hai, 15/10/2018)

Như vậy thì những câu tuyên truyền rẻ tiền và lừa bịp trong các bản nhạc như: "Đảng đã cho tôi sáng mắt sáng lòng” (Nhạc sỹ Phạm Tuyên), “Đảng cho ta một mùa Xuân”(Nhạc sỹ Phạm Tuyên), “Đảng là cuộc sống của đời tôi” (Nhạc sỹ Nguyễn Đức Toàn) có còn xứng đáng lưu giữ không ?

(12/018)
Phạm Trần
bichphuong
Posts: 620
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Có danh dự đâu mà yêu cầu người ta “đảm bảo”
Phạm Tín An Ninh
(Danlambao) - Ngày 28.12.2018, trên trang nhất của nhiều tờ báo lề đảng trong nước đã đăng bài viết theo lệnh đảng “Việt Nam yêu cầu Đài Loan đảm bảo danh dự cho các du khách bị bắt”. Bài viết liên quan đến sự kiện 152 trong số 153 du khách từ Việt Nam vừa mới sang Đài Loan đã biến mất tại thành phố Cao Hùng. Sau đó vài người ra trình diện, ba người bay về lại Việt Nam, một số bị bắt, hiện còn 131 người đang lẩn trốn.

Chỉ mới đọc qua cái tựa bài viết, có lẽ ai cũng muốn buồn nôn. Bởi dưới chế độ Cộng sản man rợ, làm gì còn có chút danh dự nào để mà yêu cầu “đảm bảo”? Nói một cách “logic” hơn là chính chế độ Cộng sản đã cướp mất hết danh dự của những người dân tội nghiệp này thì còn lấy gì để “đảm bảo”.

Cộng sản đã ngầm cho phép hoặc tổ chức những công ty “môi giới hôn nhân” và “hợp đồng lao động” trá hình, để dụ dỗ đưa biết bao cô gái trẻ nhà nghèo sang Đài Loan làm vợ bao (kiêm luôn đầy tớ) cho mấy lão già và đám người tàn tật, bệnh hoạn. Không chịu nổi bao điều khổ nhục, một số đã phải tự tử, một số trốn thoát để đi làm gái điếm, trong khi các tòa đại sứ, lãnh sự của Việt (Cộng) không hề để tâm, khốn nạn hơn là đã đồng lõa với lũ côn đồ, để trục lợi trên chính thân xác còm cõi và máu xương của những người “đồng bào”, mà đáng lẽ ra bọn cường quyến khốn kiếp này có nhiệm vụ phải can thiệp, chở che.

Cộng sản đã xuất cảng một số du sinh sang Nhật, Nam Hàn và cả Đài Loan để trở thành những tên ăn cắp. Chuyện người Việt (Cộng) ăn cắp, ăn cướp chẳng còn xa lạ gì với người Đài Loan. Chỉ cần vào Google gõ chữ “người Việt phạm tội tại Đài Loan” là người ta thấy đầy dẫy các tin tức, đến nỗi người Đài Loan đã phải la lên: “Người Việt tụi bay đừng ăn cắp, đừng tiểu bậy, đừng bắt trộm chó của ngưởi Đài Loan chúng tao làm thịt..”

Mà đâu có chỉ ở Đài Loan, người Việt (Cộng) đã làm nhục quốc thể trên khắp bốn phương, tám hướng, từ Úc, Nhật, Singapore, Thái Lan, Malaysia, Nam Hàn đến cả tận Phi Châu. Từ phi công, chiêu đãi viên hàng không, đến cán bộ nhà nước, con cháu ông lớn bị bắt vì ăn cắp và chuyển hàng, vàng lậu. Đến cả ái nữ của “đồng chí ủy viên trung ương đảng”, Tổng giám đốc Đài truyền hình Việt nam, (và chính ả này cũng đảm trách “chủ nhiệm” một chương trình “Văn Hóa Dân Tộc” trên đài truyền hình VTV), đã từng bị bắt hai lần vì ăn cắp mỹ phẩm ở một siêu thị Thụy Điển và ở Anh vì tôi ăn cắp một chiếc “máy ảnh kỹ thuật số”. Singapore cũng đã bắt và trục xuất một số chân dài giả dạng “du khách” sang làm gái điếm. Một “nữ đồng chí cán bộ Ủy ban Kiểm Tra Thành Đoàn” thuộc thành Hồ, được đảng cử sang Singapore học ngoại ngữ nhưng đã bị bắt tại chỗ khi ăn cắp hàng trong siêu thị.

Còn chuyện bị cảnh sát Singapore bắt giam, cầm tù vì ăn cắp áo quần, mỹ phẩm đến cả tấn, dầu thô lên đến triệu đô là chuyện thường ngày của đám người Việt(Cộng). Đến cả một tòa đại sứ Việt (Cộng) ở Nam Phi mà còn buôn lậu cả sừng tê giác, còn tòa đại sứ Việt (Cộng) ở Chi-Lê buôn lậu vi cá mập, và (không chừng) có cả thuốc phiện nữa... thì đúng là “vô địch”!

Vậy thì xin hỏi ông đảng trưởng kiêm chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng và ông thủ tướng “ma- dzê in Vietnam”, cái nước Việt nam dưới thời đại “ra ngõ đã gặp anh hùng” của mấy ông còn có danh dự hay sao? Mới sáng hôm nay, 28.12.2018, trong bài phát biểu khai mạc hội nghị trực tuyến giữa chính phủ với các địa phương, ông thủ tướng đã khoác lác: “Niềm tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng chưa bao giờ to lớn và sâu sắc như lúc này”(?)

Niềm tin nào, khi một đoàn du lịch 153 người mới đến Đài Loan là có 152 người bỏ trốn? Niềm tin nào khi người dân Thủ Thiêm phải ném chiếc giày vào mặt bà chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân Thành Phố giữa thanh thiên bạch nhật, như ném cả sự bất mãn, hận thù và sỉ nhục tột cùng tới Đảng Cộng Sản, bởi vì những ông bà quan lớn, những thành phần “ưu tú” của đảng Cộng Sản đã đua nhau ăn đến tận chiếc quần lót của họ, mà nạn nhân, oái ăm thay, hầu hết là những người đã từng một thời dại khờ nghe theo lời đảng, lời dụ khị của bác, làm tay sai cho đám quan thầy Tàu Cộng và Liên Xô để đánh sập một nền dân chủ tự do miền Nam, đưa cả nước vào lạc hậu, xích xiềng, nô lệ, để bọn “đầu nậu” Cộng đua nhau (và cả đánh nhau) xây ngai vàng trên nỗi khổ nhục của nhân dân và trên nỗi đau suy vong của đất nước!

Niềm tin nào, cho chuyện đấu đá giữa các ông, mà từ bộ trưởng, thứ trưởng, tướng lãnh (công an, quân đội), đến bí thư thành ủy của thành phố lớn nhất nước, đã đua nhau kết bè lập vây cánh bán sạch đất nước. Niềm tin nào khi một tên tướng công an hèn hạ, khốn kiếp, công khai thú nhận trước tòa: “xin giảm tội, bởi tôi có cái đầu rất bé nhưng tham vọng thì lại quá to!”. Niềm tin nào khi chính bà phó bí thư thành ủy, chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân của thành phố lớn nhất nước, tuyên bố: “con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc cho dân tộc”(!) (Thối không chịu được!) Hèn gì, chồng vợ, cha con, anh em, bà con hàng họ của lũ người Cộng Sản đã cha truyền con nối, cấu kết làm mưa làm gió, làm tan nát cả một một đất nước và hủy hoại, tha hóa cả một dân tộc vốn từng được các quốc gia lân bang ngưỡng mộ, thời mà ông Lý Quang Diệu mơ ước, “mong sao Singapore chỉ bằng được như Sài gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông!” Trong lịch sử, chưa có thời đại phong kiến nào tệ hại bằng thời đại cộng sản của mấy ông! Hèn chi học trò không thèm học sử, vì đã bị bưng bít, sửa đổi. Ngay cả việc “anh hùng Lê Văn Tám”, “ Tô Vĩnh Diện lấy thân chèn pháo” đến đưa con nít cũng biết đều là bịa đặt, dối trá!

Niềm tin nào, khi chỉ mới thắng một trận túc cầu (bóng đá) trong “khu xóm nhỏ” mà cả một nước tràn ra “đi bão”, có những cô con gái cởi truồng tung hô nhờ có bác, đảng mà tạo nên chiến thắng, để rồi có đến hơn 30 người tử vong và gần 200 người thương tích (lảng xẹt), làm cho người có chút liêm sĩ cũng phải phát ngượng cho một dân tộc “anh hùng”!.

Niềm tin nào khi những ông hiệu trưởng, thầy giáo (cái thứ bậc mà xã hội Việt nam thời trước trải chiếu hoa mời ngồi), lại đi hiếp một đám học trò nhỏ dại, đã vậy còn bắt các em “ đi tàu nhanh”, “tàu suốt” với mấy thằng quan lớn, để lập công kiếm điểm hay kiếm thêm tiền. Niềm tin nào khi học trò đánh thầy mình ngay trong lớp học đến phải đi bệnh viện, nữ sinh thì đánh nhau như cơm bữa. Còn thứ vinh dự hay niềm tin nào cho tương lai, khi mọi người trên thế giới, tự cỗ chí kim, từ giàu nhất đến nghèo khó nhất, đều hiểu rằng: “học đường chính là cánh cửa mở ra cho tương lai”!

Niềm tin nào, khi Bộ Y Tế cho nhập thuốc giả, có chứa chất giết người? Niềm tin nào cho người dân nghèo không đủ tiền đút túi đám bác sĩ bất lương của đảng, để người thân chịu chết, và khi chết rồi đành phải bó chiếu chở về nhà trên chiếc xe gắn máy cũ mèm, mà cả chiếc chiếu cũng không đủ để gói xác, nên đôi chân trần gân guốc của người chết còn ló ra ngoài?

Niềm tin nào, khi chính các ông các bà (từng hay đang là) cán bộ đảng viên cao cấp đang tìm cách tẩu tán tài sản, rút hết các cổ phần, tiền bạc trong các công ty, ngân hàng để “tẩu vi thượng sách”, khốn nỗi đều chạy ra các nước “tư bản giẫy chết”(?). Tất nhiên đó là đều là tài sản, tiền bạc ăn cướp của dân, của nước.

Từ khi nào nước Việt nam tôi trở thành “anh hùng”ăn cắp? Ngay từ những ngày đầu rao giảng “kách mệnh”, Hồ Chí Minh đã “tiên phong” ăn cắp nhiều câu nói, bài thơ của người xưa lẫn người nay, của người ngoài lẫn người trong nước:

- Bài thơ tứ tuyệt “Tặng Đồng Chí Trần Canh”, Hồ Chí Minh đã ăn cắp gần trọn bài thơ “Lương Châu Từ” của tác giả Vương Hàn bên Tàu, trước đó cả trăm năm.

- Hai câu thơ: “Dễ trăm lần không dân cũng chịu/ Khó vạn lần dân liệu cũng xong” Hồ Chí Minh “chôm” của nhà thơ Thanh Tịnh, trong bài “Dân No Thì Lính Cũng No” (1948).

- Câu “Không có việc gì khó/ Chỉ sợ lòng không bền/ Đào núi lấp biển/ Quyết chí ắt làm nên” Hồ Chí Minh ăn cắp nguyên con từ “Ấu học ngủ ngôn thi”.

- Đặc biệt nhất, hai câu mà đám đảng viên xem như “khuôn vàng thước ngọc”, là tài năng xuất chúng của “bác”: “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây/ Vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người”. Nhưng kỳ thực hai câu này Hồ Chí Minh đã “chôm” của Quản Trọng (Quản Di Ngô), một vị tể tướng tài ba dưới triều vua Tề Hoàn Công, thời Xuân Thu Chiến Quốc bên Tàu: “Nhất niên chi kế, mạc như thụ cốc/Thập niên chi kế, mạc như thụ mộc/Chung thân chi kế, mạc như thụ nhân”

(Xin đọc thêm: https://www.quyenduocbiet.com/a2743/cac ... o-chi-minh)

Còn câu chuyện Hồ Chí Minh đã cướp trinh tiết (và cướp cả mạng người) của các cô gái ngây thơ vùng sơn cước: Nông Thị Ngát, Nông Thị Xuân, bây giờ ai cũng biết.

Rồi từ đó, bác ta “thừa thắng xông lên”, dạy và truyền nghề cho đám “đồng chí” đàn em, chưa đến trăm năm mà bác ta đã trồng ra những thằng đảng viên chuyên nghiệp ăn cắp. Do vậy trên đất nước khốn khổ của tôi toàn là đủ thứ ăn cắp: ăn cắp nhạc để kiếm danh, kiếm tiền, ăn cấp bằng để làm quan lớn, ăn cắp luận án để được tuyên dương, ăn cắp bản quyền để sao chép bán buôn, ăn cắp ngân quỹ, ngân sách để thành đại gia đỏ, nghe nói một ông cựu tổng bí thư mà còn ăn cắp cả cặp ngà voi và cái trống đồng đem về chưng trong tư dinh cho ra vẽ “vương triều”. Nhưng ăn cắp chỉ mới là thời kỳ “quá độ” để tiến lên cuộc “cách mạng nhảy vọt”: ăn cướp. Cướp công của đồng chí, cướp nhà đất của nhân dân, cướp mồ hôi nước mắt của những người cùng khổ, cướp cả tiền và phẩm vật cứu trợ thiên tai lũ lụt. Một ông Tổng Bí Thư cướp bồ của chính con trai mình, rồi đền bù cho nó cái chức “bí thư tỉnh ủy”. Bí thư/Chủ tịch tỉnh (Thanh Hóa) thì cướp bồ của thằng Giám Đốc Sở Xây Dựng, cho nó cái chức Phó chủ tịch tỉnh, rồi đưa con bồ nhí từ con bé “tạp vụ” quèn lên đến chức Trưởng Phòng. Không kể đến chuyện nhiều “đồng chí bí thư,thủ trưởng” ở các địa phương cướp vợ, cướp tiền của đám đàn em và của cả người dân!

Đó là chưa kể đến cái ăn cướp tày trời: cướp rừng, cướp biển đảo và cướp cả giang sơn để bán cho ngoại bang hay đổi lấy những chiếc ghế đang ngồi. Đúng là ăn cướp đúng quy trình!

Cũng chẳng phải đợi đến bây giờ, mà ngay từ khi bọn Cộng sản cướp miền Nam, người dân miền Nam chưa bao giờ nghĩ (dại) là cái chế độ man rợ thối tha này lại có thể tạo ra được một mảy may “danh dự” hay “niềm tin” nào.

Và cuối cùng, những thằng ăn cắp hay ăn cướp gì nhất định sẽ bị luật đời và luật trời trừng trị. Không xa!

29.12.2018
Phạm Tín An Ninh
vuongquan
Posts: 275
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Image

Tương Quan giữa 2 khái niệm
Nhân Quyền (Human rights) và Chủ Quyền Quốc Gia (State Sovereignty)

Luật Sư Đào Tăng Dực
(Danlambao) - Trong mấy ngày gần đây, có 2 hiện tượng quan trọng liên hệ đến tiến trình giải thể các chế độ độc tài cộng sản trên thế giới.

Đó là:

1. Hôm thứ Tư ngày 19 tháng 12, 2018 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã phê chuẩn ban hành Sắc Luật Tiếp Cận Hai Chiều Tây Tạng 2018 (The Reciprocal Access to Tibet Act of 2018) do dân biểu đảng Dân Chủ Jim McGovern đề xướng tại Hạ Viện và được lưỡng đảng tại lưỡng viện đồng thuận thông qua.

2. Thẩm phán liên bang Beryl A. Howell, trong một phiên xử của tòa án Liên Bang, đã tuyên phạt chính quyền Bắc Hàn phải bồi thường $500 triệu cho gia đình công dân Hoa Kỳ Warmbier vì cái chết của con trai của họ là Otto Warmbier, khi bị công an mật vụ cộng sản Bắc Hàn tra tấn dã man năm 2016.

Hiện tượng thứ nhất liên hệ đến Tây Tạng diễn ra trên căn bản của nguyên tắc “tiếp cận tương xứng và đáp ứng hai chiều” của luật ngoại giao (mutual access and reciprocity of diplomatic law). Phía Hoa Kỳ đã luôn luôn tuân thủ nguyên tắc này và các nhà ngoại giao, phóng viên hoặc du khách Trung Quốc được hoàn toàn tự do tiếp cận mọi nơi chốn, tập thể và cá nhân tại Hoa Kỳ. Trong khi đó, Trung Quốc lại dựng lên nhiều ngăn cản nhất là liên hệ đến vùng Tây Tạng và sắc dân Tây Tạng.

Dưới sắc luật mới này thì tất cả những cơ quan chính quyền TQ dính líu vào sự hình thành và thực thi các chính sách ngăn chận tiếp cận Tây Tạng này sẽ không được quyền có visa hay đặt chân lên đất nước Hoa Kỳ.

Sắc luật này cũng trao trách nhiệm cho Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, trong vòng 90 ngày trở thành luật, phải thành lập danh sách các viên chức TQ vi phạm và cấm nhập cảnh vào Hoa Kỳ. Bộ Ngoại Giao cũng phải phúc trình với Quốc Hội hằng năm danh sách các công dân Hoa Kỳ bị TQ cấm tiếp cận với Tây Tạng.

Biến cố thứ nhì liên hệ đến một thanh niên Hoa Kỳ du lịch tại Bắc Hàn. Anh bị bắt năm 2016 và vu cáo là đánh cắp một bố cáo chính trị trong vùng cấm của một khách sạn. Anh bị xử dụng như một món hàng mà cả trong cuộc thương thuyết với Hoa Kỳ và tra tấn dã man suốt 17 tháng trong ngục tù CS Bắc Hàn. Anh trở về Hoa Kỳ và qua đời vì những tra tấn dã man đó.

Tuy 2 biến cố nêu trên phát xuất từ 2 nguồn gốc khác nhau. Một từ lập pháp tức Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua một sắc luật mới. Một phát xuất từ một phiên xử của một pháp đình tư pháp độc lập của Hoa Kỳ. Nhưng trên bản chất cả 2 biến cố đều liên hệ đến 2 khái niệm căn bản của luật quốc tế, đó là các khái niệm Nhân Quyền (Human rights) và Chủ Quyền Quốc Gia (State Sovereignty).

Nhân quyền có thể được định nghĩa như những quyền căn bản phát xuất từ bản chất nhân tính của mọi con người và được cụ thể hóa chi tiết trong Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc 1948.

Chủ Quyền Quốc Gia có thể được định nghĩa như tính tuyệt đối của một quốc gia trong tác động xây dựng và điều hành guồng máy chính quyền nội bộ của mình, mà không bị bất cứ một chính quyền ngoại bang nào xen lấn. Chủ quyền quốc gia trên nguyên tắc là tuyệt đối bất khả xâm phạm và bình đẳng giữa các quốc gia, không phân biệt nước lớn hay nhỏ, mạnh hay yếu.

Tuy nhiên, một thực tế không thể chối cãi là trong thế giới đương đại, các chế độ độc tài, nhất là độc tài cộng sản, thường núp bóng khái niệm chủ quyền quốc gia, hầu vi phạm nhân quyền trầm trọng. Saddam Hussein trong quá khứ, CSTQ, CS Bắc Hàn, và CSVN trong hiện tại.

Một trong những biện minh của CSTQ và CSVN là tại các quốc gia của họ không có tù nhân lương tâm mà chỉ có tù nhân hình sự. Lý do là vì họ núp bóng khái niệm Chủ Quyền Quốc Gia, thông qua những điều khoản vô cùng phản nhân quyền trong Bộ Luật Hình Sự hoặc các bộ luật khác như Luật An Ninh Mạng và liệt kê những tù nhân lương tâm hay chính trị vào danh sách những tù nhân hình sự.

Tại TQ thì hằng triệu người sắc tộc Duy Ngô Nhĩ bị giam cầm trong các trại cải tạo và chính quyền TQ lại lớn tiếng ngăn cấm quốc tế chỉ trích vì làm như thế là xen lấn vào chuyện nội bộ của TQ, vi phạm nguyên tắc Chủ Quyền Quốc Gia.

Sắc Luật Tiếp Cận Hai Chiều Tây Tạng mà TT Donald Trump vữa ký ban hành là một bước tiến dài trong tác động nâng cao tầm vóc của khái niệm Nhân Quyền. Tuy nhiên điều đó chỉ là bước đầu. Hoa Kỳ và các nước Tây Phương có nhiều kiều bào TQ và VN cấn phải thông qua những sắc luật minh thị cho phép các tòa án của mình, truy tố các chính quyền CSTQ và CSVN vi phạm nhân quyền kiều bào của họ, từ chuyện nhỏ như cấm đoán nhập cư thăm viếng thân nhân và gia đình vì bị cáo buộc có những hoạt động chống CS tại hải ngoại, cho đến tịch thu tài sản trái phép hoặc bị tra tấn dã man khi cư trú tại VN hoặc TQ.

Hiện tượng Thẩm phán liên bang Beryl A. Howell tuyên phạt CS Bắc Hàn $500 triệu sẽ đi về đâu chúng ta chưa biết và chừng nào họ mới nhận được bồi thường vì những trở ngại do khái niệm Chủ Quyền Quốc Gia tuyệt đối nêu trên. Cần nhận xét rằng đây không phải là phiên xử duy nhất đối với các chế độ độc tài. Một vài quan tòa tại Âu Châu đã từng tuyên xử tương tự.

Tuy nhiên, rõ ràng các chế độ độc tài CS vẫn nhởn nhơ trên xương máu của công dân xứ họ như CSTQ, CSVN và CS Bắc Hàn.

Đã đến lúc, tương quan giữa hai khái niệm Nhân Quyền và Chủ Quyền Quốc Gia cần phải được duyệt xét và điều chỉnh, hầu gia tốc cho tiến trình dân chủ hóa tại Việt Nam và Trung Quốc nói riêng và cho sự phát triển cũng như thực thi quan điểm dân chủ hiến định, pháp trị và đa nguyên trên toàn thế giới nói chung.

Trong tinh thần đó, 1 trong những công tác quan trọng đầu tiên của 1 chính phủ VN hậu CS phải là:

Trao trọng trách cho Đại sứ VN tại Liên Hiệp Quốc đề nghị tu chính bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền 1948, hầu khắc ghi một nguyên tắc mới làm căn bản cho Công Pháp Quốc Tế.

Đó là:

“Trong trường hợp có sự xung đột pháp lý giữa 2 khái niệm Nhân Quyền và Chủ Quyền Quốc Gia thì khái niệm Nhân Quyền sẽ ưu thắng và khái niệm Chủ Quyền Quốc Gia sẽ triệt tiêu ở mức độ của sư xung đột này”. (In the event of legal conflicts between the concepts of Human rights and State Sovereignty, Human rights shall prevail and State Sovereignty shall be invalid to the extent of such conflicts).

Hậu quả là các chế độ độc tài CS sẽ nhanh chóng cáo chung. Tuy điều tu chính trên ngắn ngủi nhưng hiệu năng của nó vô cùng hùng mạnh. Nó sẽ mang lại tính chính danh và điểm tựa pháp lý hầu các lực lượng nhân quyền trong xã hội dân sự và nhà nước tại các quốc gia dân chủ chân chánh có thể ủng hộ các lực lượng đối kháng lại các chế độ độc tài như các chế độ CS còn sót lại trên thế giới, hầu có thể lật đổ các chế độ phi nhân và xây dựng nền dân chủ chân chính trên quê hương của họ.

Thâm chí trong những trường hợp độc tài man rợ như CS Bắc Hàn, một sự can thiệp bằng quân sự của quốc tế, hầu đạp đổ độc tài, xây dựng dân chủ, mưu cầu hạnh phúc chân chính cho dân tộc đáng thương này, là chính đáng và phù hợp với công pháp quốc tế.

Xóa bỏ độc tài CSVN bằng sức lực của chính mình đã là một kỳ công hãn hữu đối với thế giới ngày hôm nay. Tiếp theo đó, thực thi được điều tu chính khiêm nhượng trên trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, là dân tộc Việt Nam chúng ta có thể hãnh diện đã góp phần tích cực vào tiến trình xây dựng một trật tự chính trị hoàn chỉnh hơn cho nhân loại trong thế kỷ 21.

Luật Sư Đào Tăng Dực
vuongquan
Posts: 275
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »


Image

Con thú trước khi chết, nó trở nên rất hung dữ!
Nguyên Thạch
(Danlambao) - Không ai hiểu thực lực của Trung Cộng hơn Tập Cận Bình cùng BCT đảng cộng Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngoài mặt, ĐCS và nhà cầm quyền Trung Cộng cố tình lớn lối để che lấp những lo âu run sợ Hoa Kỳ và Đồng Minh với vô số vũ khí tiên tiến vượt xa hẳn các loại "đồ mã" mà Trung Cộng hiện có. Không ai hiểu rõ kỹ thuật và sức mạnh thật sự về vũ khí của Hoa Kỳ hơn trung tâm tình báo Hoa Nam, cho nên họ đã luôn theo dõi cũng như cố tình ăn cắp kỹ thuật này. Tuy nhiên, những gì mà họ ăn cắp được chỉ là những thứ không còn hiện đại so những gì mà họ chưa ăn cắp được mới khủng khiếp vượt trội. Là người Trung Hoa nhưng Tập Cận Bình đã không thuộc câu "Biết người, biết ta, trăm trận trăm thắng" của Tôn Vũ tiền bối trong "Tôn Tử binh pháp", cho nên phải chuốc lấy thảm họa là điều lô gíc.

*

Con cọp Trung Quốc đang trở nên vô cùng hung tợn, nó cố vùng vẫy trước khi chết nhưng những biểu hiện hung hăng ấy chỉ là những phản kháng của một con cọp giấy.

Quả vậy, thế giới văn minh hiện nay đã và đang rất chán ngán quốc gia độc tài, tham lam và ngông cuồng này, cho nên Hoa Kỳ cùng các Đồng Minh Anh, Pháp, Đức, Úc, Ấn Độ, Đài Loan, Mã Lai, Nam Dương và sắp đến là ngay cả Việt Nam, một thể chế đã thuần phục đàn anh Tàu cộng hầu như về mọi mặt chính trị, kinh tế, giáo dục và kể cả sao chép theo khuôn mẫu của guồng may cai trị Trung Quốc, rồi cũng sẽ đưa Trung Cộng ra Tòa Án Quốc Tế về việc xâm chiếm chủ quyền của Việt Nam ở Biển Đông.

Với quan niệm tự cho mình là nước TRUNG, là trung tâm của nhân loại trên hành tinh này, Trung Cộng đã và đang thể hiện nhiều thái độ đầy tham vọng ngông cuồng như tuyên bố chủ quyền hấu hết diện tích của Biển Đông, cho các nước nghèo khó vay nợ để xiết của, ăn cắp tài sản trí tuệ của người khác để làm sở hữu cho riêng mình và phá giá, xáo trộn thị trường v.v...

Người Trung Hoa tự cho mình là dân tộc văn minh về tư tưởng, văn hóa, đời sống, kinh tế và khoa học kỹ thuật, còn tất cả các dân tộc khác đều là man di mọi rợ, là ma quỉ, là thứ thấp...Thái độ ngông nghênh quá đáng ấy đã khiến cộng đồng thế giái tức giận vì những động thái đó cùng với tham vọng lãnh đạo cả nhân loại trong khi bản thân của đất nước họ lại không công nhận nền Dân Chủ, không tôn trọng Nhân Quyền và Nhân Phẩm.

Khởi nguồn từ 2018, bước sang 2019 là những năm mà Hoa Kỳ dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Donald Trump, một vị Tổng thống đầu tiên trong các vị Tổng thống của nước Mỹ trong việc tỏ thái độ với Tàu cộng một cách quyết liệt, cũng như sẽ là một vị nguyên thủ Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ nhận được nhiều sự ủng hộ đồng tình từ các nguyên thủ của nhiều quốc gia tiên tiến khác trong chính sách bao vây và triệt hạ con hổ cộng sản cuối cùng trên hành tinh này.

Trong chiến dịch toàn thế giái hành động bài Tàu hôm nay từ khắp nơi, Tàu cộng đang sống trong cảnh cô đơn đầy lo sợ với một nước Trung Hoa tan rã thành nhiều mảnh sẽ không thể tránh khỏi. Đó là cái giá phải trả cho Mao, Đặng, Tập cho nghiệp quả báo.

Hoa Kỳ cùng Đồng minh, mà cụ thể là Tổng thống Donald Trump nên nhân cơ hội Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa mà phải hành động kịp thời trước khi dịp may không còn đến nữa.

Không ai hiểu thực lực của Trung Cộng hơn Tập Cận Bình cùng BCT đảng cộng Trung Quốc (ĐCSTQ). Ngoài mặt, ĐCS và nhà cầm quyền Trung Cộng cố tình lớn lối để che lấp những lo âu run sợ Hoa Kỳ và Đồng Minh với vô số vũ khí tiên tiến vượt xa hẳn các loại "đồ mã" mà Trung Cộng hiện có. Không ai hiểu rõ kỹ thuật và sức mạnh thật sự về vũ khí của Hoa Kỳ hơn trung tâm tình báo Hoa Nam, cho nên họ đã luôn theo dõi cũng như cố tình ăn cắp kỹ thuật này. Tuy nhiên, những gì mà họ ăn cắp được chỉ là những thứ không còn hiện đại so những gì mà họ chưa ăn cắp được mới khủng khiếp vượt trội. Là người Trung Hoa nhưng Tập Cận Bình đã không thuộc câu "Biết người, biết ta, trăm trận trăm thắng" của Tôn Vũ tiền bối trong "Tôn Tử binh pháp", cho nên phải chuốc lấy thảm họa là điều lô gíc.

2019, một năm với nhiều hành động (actions) ngoạn mục để tiêu diệt loài ma quỉ. Nguyện cầu Thượng Đế ban phước lành.


Nguyên Thạch
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests