Tạp Ghi

MatVit
Posts: 1308
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

‘Văn hóa đảng thế a?’

Tuần qua Việt Nam vừa có một “sự kiện” nổi bật, đó là chuyện đá banh U23 thắng và thua trong trận chung kết Á Châu. Trong thể thao cũng như trên chiến trường quân sự, thắng bại vốn là lẽ thường tình. Thắng không kiêu mà bại không nản.

Trong trận bán kết tại Thường Châu- Trung Quốc, U23 Việt Nam mới thắng U23 Qatar 3-2 để vào trận chung kết mà thiên hạ mà thiên hạ đã la làng là: “kinh thiên động địa, vé chung kết lịch sử!” Trong túc cầu, thắng nhờ lối đá luân lưu sau khi hết giờ mà bất thắng bại một phần nhờ may rủi, cách dàn trận, giao banh, tấn công, phòng vệ của mỗi bên mới đánh giá được tài năng.

Thắng không kiêu, nhưng thắng được Qatar để vào trận chung kết Việt Nam đã kiêu, coi như đã “đặt Châu Á dưới chân.” Thiên hạ mang cờ đỏ xuống đường, cởi truồng, la hét, tung hô làm kẹt đường kẹt sá để đón mừng thắng lợi, không quên “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng!” hay “Bác đang cùng với chúng cháu hành quân!”

Bại không nản, ở đây bại mà kiêu mới lạ!
Image
Người mẫu mặc bikini chụp hình với cầu thủ U23 trên chuyến bay của VietJet Ai
Thua Uzbekistan trong trận chung kết nhưng báo chí trong nước chạy “tít” lớn: “Có những thất bại vĩ đại hơn cả chiến thắng!”
Ghê chưa! Thiếu cả tinh thần thể thao, có thái độ rất mọi rợ, thanh niên Hà Nội đã xuống đường giương biểu ngữ chửi cầu thủ Uzbekistan là Sodorov, người đã chọc thủng lưới Việt Nam bằng những lời lẽ thô bỉ như sau:

– “ĐM thằng l… số 11 SIDOROV. Việt Nam vẫn vô địch không cần cúp!”

Cổ động viên Việt Nam quá khích đổ xô đến cầu thủ U23 Uzbekistan để bình luận chửi mắng, hăm dọa… tạo ra một hình ảnh vô cùng xấu xí, làm ảnh hưởng lớn đến tinh thần Việt Nam nói chung! (báo Kiến Thức.)

Không thắng trận chung kết, đám cờ đỏ cũng dàn hàng cả chục cây số để đón U23 Việt Nam về.

Báo chí chạy tin: “Chuyên cơ riêng đón U23 Việt Nam vinh quy bái tổ!” Ngay khi chuyến bay VJ269 chở đội tuyển U23 Việt Nam hạ cánh xuống phi đạo Nội Bài, hai xe cứu hỏa đã phun nước cầu vồng đặc biệt để chào mừng.

VietJet giành phần đi đón đoàn với một tốp gái bikini õng ẹo, khiến các cầu thủ trẻ tuổi đàn em, được đàn chị ôm tạo dáng, anh nào cũng ngượng ngùng, mặt sượng trân. Phải nói chủ nhân VietJet là đàn bà nên biết cái quý của đàn bà và yếu điểm của đàn ông, nhưng đem ra thi thố sở trường, nhưng ở đây coi bộ… không ổn. Báo chí và chính quyền đã lên tiếng bất đồng tình với kiểu đón tiếp này. Có người đã cho bà Thảo đang lấy “lỗ” làm lời!

(*) Nhà thơ Trần Mạnh Hảo ngứa mắt đã có thơ rằng:

“Cầu thủ đá bóng da
VietJet mời bóng thịt
Thỗn thện bày hàng ra
Xấu hổ toàn dân Việt.
Các nguyên thủ thế giới
Có đá bóng dâu mà
Cũng được mời bóng ấy
Văn hóa đảng thế a?”

Nhưng nghĩ xa hơn, cũng chẳng nên trách hay phạt gì bà VietJet đến 44 triệu đồng, quả là theo bảng xếp hạng vừa được Forbes công bố, bà Nguyễn Thị Phương Thảo, CEO của Vietjet Air, đã có năm thứ hai liên tiếp lọt top 100 phụ nữ quyền lực nhất thế giới. Bây giờ người ta mới nghĩ là bà biết sử dụng cái quyền lực ấy, nhưng thực tế là Việt Nam sau năm 1975, người ta đã biết dùng cái “sức mạnh mềm” chứ không phải đợi đến phiên bà hôm nay.

Câu chuyên đơn giản, ở trong rừng đói khát đã đành, ở miền Bắc XHCN với chế độ tem phiếu, gạo ăn đong, thịt mua lạng, thèm khát lâu ngày, vào Nam gặp lúc gạo trắng nước trong, ai cũng cố ăn cho bõ những ngày gian khổ! Nên mời một người ăn, cả nhà cùng đi, vô ý mời một anh công an phường đi nhậu thì hôm đó coi như đồn công an đóng cửa. Thứ nào sang, đắt tiền nhất thì gọi: thuốc ba con 5, cà phê sữa đá hột gà, thậm chí bún bò cũng bỏ hột gà cho ra vẻ… tay chơi!

Vậy thì cũng dễ hiểu thôi, về cái chuyện thiếu đàn bà, vì suốt năm, xa nhà chỉ có “Bác cùng chúng cháu hành quân.” Cái chuyện “thiếu, thèm” ấy thành ra quan trọng. Các nhà đầu tư, doanh thương ngoại quốc vào Việt Nam làm ăn, ký hợp đồng nên nhớ nguyên tắc làm việc, trước hết là bàn thảo hội họp tại chỗ, bước tiếp theo “liên hoan” bia bọt và cuối cùng phải là kết thúc bằng món… tươi mát. Cái này mới là đặc sản Việt Nam, rẻ nhất thế giới, mà đã có lần chủ tịch nước cũng đưa ra lời mời mọc.

Chỉ tội nghiệp cho thức uống cao sang là món “cà phê” bị lôi cuốn vào cái khoái thứ ba của con người trần tục, nên từ lúc “chân lý chói qua tim” cũng là lúc chúng ta có thêm đủ loại cà phê độc đáo, không phải là Columbia, Jamaica, Blue Mountain hay Bourbon, mà là Cà Phê Võng, Cà Phê Lều, Cà Phê Ôm…

Chỉ ở xứ này mới có việc như UBND thị xã Hồng Lĩnh-Hà Tĩnh cử 21 nữ giáo viên đi tiếp khách trung ương. Chỉ ở xứ này mới có chuyện mừng ngày gia nhập đảng có các em lên sân khấu mặc bikini trình diễn. Ngay ngày lễ khánh thành tượng Bác Hồ ngồi đọc sách trước Tòa Đô Chánh Sài Gòn cũ cũng được văn công ăn mặc diêm dúa múa men. Tiệm buôn điện khí cũng tuyển các cô bán hàng ăn mặc hở hang để câu khách, nhưng tuyên bố là để cho trẻ con học giới tính. Đón tiếp nguyên thủ quốc gia như Obama cũng có mấy cô yếm đỏ lăng xăng.

Nói ra thì tội cho danh tiếng phụ nữ Việt Nam, nhưng ở Việt Nam bây giờ coi bộ đàn bà hơi dư, phải “xuất khẩu” ra nước ngoài. Theo báo Đất Việt có 18,000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm, nhiều nhất là ở Malaysia, Singapore, Indonesia…

Ở trong nước thì “cái ấy” được đề cao và nhan nhản khắp nơi nên đất nước mới đi đến chỗ luân lý băng hoại, đạo đức suy đồi trụy như hôm nay. Không kể các vụ hiếp dâm mà nạn nhân hay thủ phạm là người lớn. Chính những vụ xâm phạm trẻ em và thủ phạm hiếp dâm đang còn tuổi vị thành niên mới là điều xót xa ở đây.

Xã hội Việt Nam và qua chuyện U23 vừa qua, chúng ta có dịp thấy thái độ hung hăng côn đồ, vô giáo dục của đám thanh niên và thấy thân xác phụ nữ Việt Nam đang là một thứ khá rẻ, tầm thường, phơi bày. Những chuyện này làm đỏ mặt những người đàn bà Việt Nam tử tế và xấu hổ cho những người đàn ông có liêm sỉ.

Nhưng đảng và nhà nước thì không?

Huy Phương
dutu
Posts: 204
Joined: Sat Sep 19, 2009 8:19 pm
Contact:

Post by dutu »

nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Câu hỏi đầu năm

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ông Lê Nin ở nước Nga
Mà em lại thấy rất là Việt Nam
Cũng vầng trán rộng thênh thang
Y như trán Bác mênh mang đất trời

Trần Đăng Khoa
Những câu vè thượng dẫn xuất hiện vào cuối thập niên 60 (của thế kỷ trước) khi tác giả còn được vinh danh là thần đồng thơ, và là “người phát ngôn cho thế hệ trẻ em thời chiến.” Thời chiến rồi qua. Thời gian, cũng như thời thế – tiếc thay – lại không đứng về phía ông Trần Đăng Khoa và ông Lê Nin nên (dần dà) từ vỉa hè Hà Nội lại phát sinh ra những câu đồng dao mới:

Ông Lê Nin ở nước Nga
Cớ sao lại đứng vườn hoa nước này
Ông vênh mặt, ông chỉ tay:
Tự do hạnh phúc chúng mày còn xa
Kìa xem gương của nước Nga
Bảy mươi năm lẻ có ra đếch gì!


Khi mà thành quả của Cuộc Cách Mạng Tháng Mười chả “ra đếch gì” thì phần số cha đẻ của nó – tất nhiên – cũng phải rơi vào cảnh truân chuyên:

Ðang trên Quảng Trường Ðỏ ở Moscow, tôi chựng người lại khi bắt gặp một hình dáng người rất quen mà không thể nhớ liền được là ai? Người đàn ông thấp người, mặc bộ đồ đại lễ, đầu đội chiếc mũ kếp pi – tất cả cùng màu đen, đút tay vào túi quần với khuôn mặt trầm tư…

Bắt gặp cái nhìn của du khách, ông liền nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy mời chào: “Chụp hình kỷ niệm đi. Chỉ 100 rub thôi, hay $2 đô la Mỹ cũng được!”

Tôi vừa lắc đầu vừa phá lên cười vì nhận ra người “quen quen” ấy: Lenin. Hiển nhiên, chính xác hơn, là người đóng vai Lenin... Trong thời gian lang thang xung quanh điện Kremlin, tôi còn gặp mấy “Lenin” nữa, cũng đang mời chào du khách chụp hình...

Tôi bỗng nhớ lại thời điểm đứng ở Quảng Trường Ðỏ, vỗ vai nói với người đóng giả Lenin:“Nếu không có Lenin thật thì anh đã không phải làm Lenin giả để kiếm sống như vầy. Nước Nga xứng đáng nhiều lần hơn thế này. (Phương Đoàn – “Nước Nga ‘Gồng Mình’ Để Tồn Tại,” Người Việt 12/23/2015).

Tác gỉa của đoạn văn thượng dẫn, xem chừng, không có mấy thiện cảm với Lê Nin (thật) và tôi e là ông hơi chủ quan khi đánh giá quá thấp về nhân vật này. Tuy Lê Nin phải lê la kiếm ăn ngay tại Moscova (và bị đập mẻ đầu, vỡ trán ở nhiều nơi khác) nhưng di sản của Cuộc Cách Mạng Tháng Mười vẫn còn được giới lãnh đạo Việt Nam vô cùng tôn trọng và sùng kính – theo như tin loan của báo Nhân Dân, số ra ngày 05 tháng 11 năm 2017:

Sáng 5-11, tại Trung tâm Hội nghị quốc gia (Hà Nội), Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Quốc hội, Chủ tịch nước, Chính phủ, Ủy ban T.Ư MTTQ Việt Nam và TP Hà Nội tổ chức trọng thể Lễ kỷ niệm 100 năm Cách mạng Tháng Mười Nga (7-11-1917 – 7-11-2017)... Đọc diễn văn kỷ niệm, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh: Cách mạng Tháng Mười Nga đã “làm rung chuyển thế giới” phá tan một mảng lớn trong hệ thống chủ nghĩa tư bản, đế quốc, mở ra một thời đại mới trong lịch sử nhân loại.… đã sáng tạo ra một kỷ nguyên mới của nước Nga...

Thế nước Nga của “kỷ nguyên mới” hiện nay ra sao?

Xin xem tiếp tường trình của nhà báo Phương Đoàn, từ Moscova:

Một điểm đặc biệt của chợ trời Nga là bày bán rất nhiều những gì thuộc về “tàn tích, tàn dư” thời Xô Viết. Chân dung các lãnh tụ Cộng Sản như Lenin, Kark Marx… nằm la liệt giữa những đống xoong nồi lủng củng, giữa đám đất lầm bụi… khiến người xem thoáng có những suy tưởng so sánh chua xót, mỉa mai và hài hước về lý tưởng cao xa và thực tế trần trụi. Những lá cờ nhung màu đỏ thêu chỉ vàng ca ngợi về những thành quả của Chủ Nghĩa Xã Hội với những câu khẩu hiệu đanh thép, tự tin về sự bất diệt của Marx-Lenin… giờ nằm lăn lóc trên các tấm ni lông sơ sài đặt trên mặt đất. Một quá khứ đầy hoang tưởng.

Thảo nào mà giới lãnh đạo CSVN hay bị mắng mỏ là cái đám chuyên... “ăn mày dĩ vãng!” Khi mà tương lai rất mịt mờ, và hiện tại đang vô cùng rất bấp bênh thì xoay ra đi ăn mày dĩ vãng – theo thiển kiến – cũng là một cách mưu sinh có thể thông hiểu và thông cảm được.

Chỉ có điều đáng nói là họ đã đi quá xa khi giong cờ, nổi trống, linh đình kỷ niệm chiến thắng 50 năm tổng tiến công xuân Mậu Thân, vào ngày 31 tháng 1 năm 2018 vừa qua. Cái thói quen “ăn mày” khiến họ có khả năng “ăn mừng” ngay giữa lúc quốc tang.

- Hoàng Phủ Ngọc Tường: Với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng.

- Mạnh Kim: Mậu Thân là chiến trường khốn nạn nhất trong cuộc chiến Việt Nam.

- Chế Lan Viên: Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng/Chỉ một đêm, còn sống có 30.

- Song Chi: Việc ăn mừng sự kiện Mậu Thân chứng tỏ đảng cộng sản hoàn toàn không thay đổi từ nhận thức đến thái độ, hành động và hoàn toàn “thất nhân tâm” đối với đại đa số người dân Việt ở cả hai miền, trong và ngoài nước.

- Lê Công Định: “Tôi thấy thật sự là vô lương tâm và không thể hiện lương tri của con người bình thường, cho thấy họ không hoàn toàn có một ý định nào gọi là hòa giải và hòa hợp dân tộc cả.

- Phạm Trần: Ăn Tết bằng xương máu Mậu Thân thì hòa giải, hòa hợp với ai?

- Ngô Nhân Dụng: Tổ chức kỷ niệm Tết Mậu Thân là Nguyễn Phú Trọng và đảng Cộng Sản đã thách thức người dân Việt khắp nước!

Sau thách thức Mậu Thân lại đến thách thức xây nghĩa trang ngàn tỷ. Trang BBC nhận định là nhà đương cuộc Hà Nội đã khiến cho… dư luận dậy sóng:

Nguyễn Thị Hậu: Sao lo cho người sẽ chết “an nghỉ” mà lại làm người sống không thể “an cư”?

Trương Huy San: Một chính thể giành được chính quyền bởi những người theo ý tưởng “thế giới đại đồng”, không lẽ, từ tem phiếu đến “nơi an nghỉ” đều phân chia đẳng cấp.

Trương Duy Nhất: Khốn nạn hơn vạn lần khốn nạn ở chỗ: Nó qui hoạch cho cả vợ/chồng, khi chết cũng được vào đây, bất kể vợ/chồng họ là ai làm gì. Nhiều người chưa chết, đã nghe thiên hạ đào mồ cuốc mả rồi.

Nhân Thế Hoàng: Tiền thuế của dân mà nó làm như của cha của mẹ nó để lại, muốn xài sao thì xài.

Dư luận, trong cũng như ngoài nước, cứ tha hồ mà dậy sóng. Sóng gió trong những tách nước trà nào có ảnh hưởng chi đâu. Giới lãnh đạo CSVN (chắc chắn) sẽ còn tạo ra nhiều thách thức ngang ngược và bạo ngược khác nữa, trong những ngày tháng tới, như họ đã từng làm từ hơn hai phần ba thế kỷ qua. Câu hỏi đặt ra là dân tộc này sẽ còn cam chịu để cứ bị tiếp tục “thách thức” thêm bao lâu nữa?

Tưởng Năng Tiến
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Văn hóa... nhang khói -

Huy Phương
Tôi ra tù năm 1982. Bảy năm qua các trại cải tạo, tôi hiểu được những người Cộng Sản nhiều hơn ngày trước. Sau khi ra tù, về lại Sài Gòn, tôi lại hiểu được những người Cộng Sản hơn những ngày còn trong nhà tù. Cán bộ coi tù dù có chức phận đi nữa thì số phận cũng không hơn gì thằng tù, cũng thâm sơn cùng cốc, cũng bữa sắn bữa ngô, thằng tù phải lên rừng xuống rẫy giữa mùa Đông giá rét, hay trời Hè nóng nực, thì thằng cai tù cũng phải vác súng đi theo. Gia tài cai tù thì áo quần mỗi năm cũng chỉ hai bộ, đôi dép râu vừa mang trong chân vừa để chà lưng lúc tắm, cũng có thể để gối đầu lúc ngủ, thêm một cái bàn chải đánh răng, một cái chén ăn cơm với đôi đũa mang theo. Sang hơn thì có cái ca nhôm uống nước, nhưng không thì cơm rồi, rót nước vào chén cũng xong. Cán bộ cấp cao còn có cái “xắc cốt” đeo kè kè bên mình.

Năm 2002, tỉnh Quảng Trị lắp đặt hệ thống thoát nước tại cổ thành Quảng Trị đã phát hiện ra một chiếc hầm chữ A, trong hầm còn nguyên năm bộ hài cốt của lính miền Bắc trong tư thế đang ngồi, trong đó có bộ hài cốt của một sĩ quan, Thượng Úy Lê Binh Chủng, chỉ huy phó chính trị của một tiểu đoàn. Duy nhất bên bộ hài cốt này có chiếc “xắc cốt” da Liên Xô. Trong “xắc cốt” người ta tìm thấy: Một quyển nhật ký một nửa ghi chép công việc, một nửa viết cho cho gia đình, một quyển điều lệ đảng, một quyển 10 điều chính sách của mặt trận GPMN, một chiếc lược làm bằng nhôm, và một cái bút máy Trường Sơn có khắc dòng chữ tặng. Trong cuốn nhật ký còn kẹp những lá thư của người vợ từ quê nhà miền Bắc gửi cho chồng.

Gia tài của một binh sĩ hay một sĩ quan chỉ có ngần ấy.

Lúc không có gì trong tay, đến cả một đồng bạc lẻ, người ta dễ nói chuyện lý tưởng hay hy sinh. Năm người lính Bắc Việt trong chiếc hầm này không chết vì súng đạn mà vì chết đói và hầm bị gạch đá lấp kín, vì lý tưởng “chết là chết cho Liên Xô-Trung Quốc!” Năm 1982, tức là năm năm sau khi “giải phóng,” cán bộ Cộng Sản vào Nam không còn nghèo nữa, họ có thể vơ vét một ít chiến lợi phẩm là “tàn dư” hay “phồn vinh giả tạo” của miền Nam đem về Bắc đắp đổi, hay được ở lại miền Nam là “chuột sa” vào “hũ nếp” Mỹ Ngụy.

Nhà tôi ở Quận 10, Sài Gòn, gần đường Minh Mạng, là nơi chuyên bán đồ mộc. Tôi không chú ý đến chuyện cán bộ miền Bắc mua sắm, bàn ghế, tủ, giường... vì bây giờ họ có nhà cửa, cơ ngơi, sắm đồ đạc là chuyện thường tình. Điều tôi chú ý là cán bộ (giờ đó hầu hết còn mặc đồ bộ đội) đã chở trên xe gắn máy hay những chiếc xích lô những chiếc tran thờ còn mới mua từ những tiệm mộc đem về nhà.

Đó là những tran thờ Thần Tài, Ông Địa, dấu hiệu của chuyện bảo vệ tư hữu, tức là của cải mình có từ vợ con, nhà cửa, tiền của đến chức vụ, quyền lực.

Khi con người chỉ có một cái chén và một đôi đũa, ăn xong, tự rửa lấy và đeo bên mình thì không hề sợ mất và cũng chẳng nhờ con người hay ông Thần, ông Thánh nào giữ giùm.

Bây giờ cướp được chính quyền rồi thì cán bộ có chức phận, có nhà cửa, có tiền bạc. Thực tế là phải nuôi con chó giữ nhà để đêm hôm canh chừng trộm đạo, chức sắc lớn thì có nhân viên bảo vệ, nhà cửa thời đại này chắc chắn phải gắn máy quay phim. Chưa đủ, phải nhờ thêm đến Thần Linh, tức là Ông Địa, ông Thần Tài để giữ của, giữ chức vụ, tức là giữ ghế cho bền. Bàn thờ Ông Địa, ông Thần Tài thì phải nhang khói suốt năm, khi điếu thuốc lá, khi nải chuối, đối với cấp trên cũng vậy phải nhớ “nhang khói” đừng quên. Cấp trên thì không cần chuối, cũng chẳng cần gà, cũng chẳng cần điếu thuốc 555 như thời bao cấp. Bây giờ cái mặt “bác Hồ” cũng chẳng còn giá trị gì nữa mà phải là chân dung quý vị tổng thống Mỹ.

Thói quen là văn hóa, văn hóa hối lộ đã tràn qua địa hạt tín ngưỡng hay mê tín, dân tình trong đó tất nhiên có cán bộ nhét tiền vào tay Phật, đầu rùa, bỏ tiền vào ngai vua, bỏ lên bài vị, tượng La Hán, Kim Cương bị “ép” cầm tiền lễ ở tay, bị nhét dưới râu, thậm chí nhét tiền vào thạch nhũ khi thăm động. Hối lộ để cầu xin may mắn, tiền của vào nhiều, thăng quan tiến chức, giữ yên ổn cho gia đình và bản thân mình.

Ngày xưa, nghe lời dụ dỗ của đảng, thanh niên miền Bắc “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước,” trên đầu nón cối, dưới đất dép râu, không biết cầu xin, van vái ai, cuộc đời cũng chẳng biết đến nhang khói là gì. Ngày nay khi đã có chính quyền trong tay, với thế giặc phương Bắc, chỉ biết có một điều cư xử là cúi lạy. Khi người dân cúi lạy xin tha mạng trước bạo lực, thì chính phủ phải lấy đó làm nhục, vì chính phủ là đại diện của dân, chính phủ không che chở được cho dân, thì dân lạy vái cũng như chính phủ lạy vái.

Cả nước ngày này không có gì gọi là dũng khí, ngay cả báo chí Việt Nam cũng đã than thở đất nước đã đến hồi “mạt vận.” Thay vì ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng, thì cả biển người lại sống bằng quỳ lạy dập đầu và đi xin xỏ Thần Thánh ban phát sự giàu có, vinh hiển, công danh sự nghiệp.

Ở miền Bắc Việt Nam rộ lên cái gọi là lễ hội văn hóa, tôn giáo, với cảnh chen chúc giẫm đạp nhau nơi đền chùa, dâng đội mâm cao cỗ đầy, sì sụp lạy lục, lâm râm khấn vái, đốt vàng mã cho thần thánh, để xin xỏ, năn nỉ xuýt xoa, rồi giành giật nhau, đánh nhau u đầu chẩy máu để lấy hay cướp lộc mang về.

Xin một cái ấn đền Trần, là được may mắn thăng quan tiến chức. Chính ông Nguyễn Thiện Nhân, khi còn làm phó thủ tướng kiêm bộ trưởng Bộ Giáo Dục và Đào Tạo, đã “đích thân” đóng ấn để phát cho du khách thì còn ra cái sĩ diện quốc gia gì nữa!

Ba triệu thanh niên miền Bắc với “cái chén ăn cơm và đôi đũa giắt lưng” đã nằm xuống cho ba triệu đảng viên Cộng Sản hôm nay chỉ biết lạy lục kẻ thù và nhang khói Thần Thánh.

Trong bức di thư của liệt sĩ Lê Văn Huỳnh chết tại cổ thành Quảng Trị, để lại, có viết cho vợ:

-“Thôi nhé em đừng buồn, khi được sống trong hòa bình hãy nhớ tới anh!”

Theo tôi nghĩ, chỉ tiếc thương cho những cái chết trở thành vô nghĩa như của liệt sĩ Lê Văn Huỳnh. Máu xương của hàng triệu người đó, không phải hy sinh để chúng ta có một đất nước như ngày hôm nay!
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Những gì còn lại
Ns Tuấn Khanh

Trong đám tang của Chris Kyle, tay bắn tỉa lừng danh nhất nước Mỹ, qua đời năm 2015 ở Texas, người ta nhìn thấy chiếc xe tang đi qua một đoạn đường dài hơn 300 cây số mà suốt hai bên đường, luôn có người dân đứng vẫy cờ hoặc nghiêm chào tiễn biệt.

Đó là một hình ảnh xúc động hiếm có về cái chết của một con người. Chris Kyle làngười lính SEAL được ca ngợi như một thiên thần hộ mạng vì đã cứu cả trăm đồng đội của mình trên chiến trường Trung Đông nhờ tài bắn tỉa. Anh giải ngũ, trở về nhà và sau đó chết như một người lính.

Rằm tháng Giêng Mậu Tuất, tức ngày 2/3/2018 tại Sài Gòn, đám tang của nhạc sĩ, đại tá Nguyễn Văn Đông cũng xuất hiện một cảnh tượng xúc động tương tự. Khi lễ di quan diễn ra, nhiều người đàn ông mặc thường phục, không ai bảo ai, đã bất ngờ đưa tay lên chào theo kiểu nhà binh. Thấp thoáng trong những hàng khác, cũng có những cá nhân im lặng đưa tay chào, không cần hiệu lệnh. Hầu hết đó là những cựu thiếu sinh quân VNCH cùng trường với ông, và những người khác là cựu quân nhân đã chào tiễn biệt ngài đại tá Chánh Văn phòng của Tổng Tham mưu Phó quân lực Việt Nam Cộng Hòa về nơi an nghỉ cuối cùng.

Hàng người đứng chào theo kiểu nhà binh trước đám tang của nhạc sĩ – đại tá Nguyễn Văn Đông, đem lại niềm xúc động lạ thường, tương tự như hình ảnh tiễn xe tang của Chris Kyle. Nhưng có lẽ còn đặc biệt hơn với câu chuyện Việt Nam, khi mọi thứ về con người và hệ thống của chính quyền miền Nam bị săn lùng, giam giữ và hủy diệt nhiều năm, nhưng vẫn ẩn khuất đâu đó, rồi bất ngờ hiển lộ.

Nhưng ngoài âm nhạc, vẫn còn đôi chuyện về đại tá Nguyễn Văn Đông chưa được nói hết. Bài viết này là những gì còn lại, chưa kể, sau cuộc tiễn đưa đó.
Đọc tiểu sử cá nhân sau năm 1975, người ta chỉ biết ngắn gọn rằng nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đi trại tù của Nhà nước Bắc Việt trong 10 năm, và sau đó không đi Mỹ theo diện H.O (Humanitarian Operation). Đó là một chiến dịch nhân đạo do tổng thống Mỹ Ronald Reagan bật đèn xanh nhằm giải thoát hàng trăm ngàn quân nhân cựu quân nhân VNCH bị đưa đi tù, dưới danh nghĩa cải tạo (Special Release Reeducation Center Detainee Resettlement Program). Mọi thứ về đời của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, lâu nay vẫn được mô tả thoáng qua, y như cách mà báo chí Nhà nước đưa tin ông mất. Ấy vậy mà vài ngày sau đám tang, nhiều tờ báo vẫn còn bị khiển trách vì đã có thái độ trân trọng thái quá với một “sĩ quan ngụy”.

Năm 1975, ngay sau khi đại tá Nguyễn Văn Đông ra trình diện, dù được chính quyền quân quản tuyên bố là chỉ đi “học tập tư tưởng mới” trong vài tháng. Thế nhưng, sự thật sau đó là 10 năm dài tù đày ở trại Suối Máu, Biên Hòa. Cho đến sau năm 1980 thì đưa về Chí Hòa. Đại tá Nguyễn Văn Đông được trả về nhà vào năm 1985 để được chết ở nhà, theo chính sách khoan hồng của cách mạng. Bà Nguyệt Thu, vợ của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông kể rằng khi chia tay ông 10 năm trước, bà vẫn còn nhớ hình dáng một người đàn ông gầy nhưng khỏe mạnh, để rồi khi nhận lại ông, thì lúc đó gần như chỉ là một cái xác, chỉ còn thoi thóp.

Bà Nguyệt Thu, vợ của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông kể lại rằng gia đình lúc đó chỉ còn đợi ngày để chôn ông, vì do ông mang quá nhiều căn bệnh cũng như thuốc men lại quá đắt đỏ và khan hiếm vào thời đó.
Rồi nhiều năm sau, ông sống lại như một kỳ tích, khỏe mạnh. Hai người im lặng sống trong căn nhà nhỏ chỉ có đôi vợ chồng già, không con cái, không nhiều sinh hoạt với xã hội. Bà Nguyệt Thư nói rằng cho đến nhiều năm sau khi ông được thả về, bà vẫn còn khả năng sinh con nhưng ông không còn có thể. Vì vậy hai người đã chọn sống cô đơn cùng nhau đến ngày chung cuộc.
Lời của bà kể như tiếng chuông chùa xa xăm về một nỗi đau không lời. Về với ông được 2 năm, thì bà bị chia cắt với đại tá bởi 10 năm tù không hề tòa án, cũng như không hề có lời giải thích. Khi được trả về nhà, thì ông đã như một phế nhân.

Bà nói rằng không muốn sinh con vì ông quá yếu. Nhưng cũng có thể bà không muốn có một đứa con, bởi cuộc sống như ác mộng mà bà và ông trãi qua, nếu có đơm hoa kết trái thì chắc cũng không thể có được lúc tỏa hương.
Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông bị đưa đến trại Suối Máu ngay sau khi trình diện. Thực tế là trại này tên là trại Tân Hiệp, Biên Hòa, từng là nơi giam giữ các binh sĩ Bắc Việt chờ trao trả theo các thỏa ước. Tên Suối Máu là do các tù nhân sau năm 1975 gọi thành quen mặc dù bị quản giáo cấm. Bởi năm 1968, cuộc đột kích thất bại ở cứ điểm này, mà dân trong vùng mô tả máu dân thường và của hai bên Nam Bắc chảy như suối, từ đó mà thành tên.
Trại Suối Máu giam giữ khoảng 5000 người, chia làm năm trại theo ký hiệu K. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông ở K5.

Chỉ một năm ở trại này, do điều kiện giam giữ và ăn uống khắc nghiệt, không chỉ đại tá Nguyễn Văn Đông mang bệnh, mà rất nhiều người cũng đổ ra đủ thứ bệnh từ nội khoa đến ngoại khoa. Mà thuốc thì chủ yếu là một loại dược phẩm dân tộc được bào chế ở miền bắc có tên là Xuyên Tâm Liên. Bệnh gì cũng uống một loại ấy.

Nhà văn Hà Thúc Sinh, tác giả của tác phẩm Đại Học Máu, đã kể rằng nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông vì bị mang bệnh ghẻ nhầy nhụa kỳ lạ, khiến cả mảng lưng của ông lở loét. Đã vậy nhiều chứng bệnh khác như đau bao tử, thấp khớp, huyết áp… ập tới hành hạ ông liên tục nhiều năm. Vào lúc thập tử nhất sinh, anh em khiêng lên trạm xá được ít bữa thì y tá ở đó đuổi về. Lý do là ở bệnh xá không có thuốc điều trị, cũng như cho về thì khỏi mang trách nhiệm.
Nhà văn Hà Thúc Sinh viết rằng mấy người bạn của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông khiêng ông ra hố nước để tắm lại sau nhiều ngày nằm liệt, như một cách giúp duy nhất có thể. Nhưng do phải đi lao động nên mọi người chỉ kịp nhìn thấy ông Nguyễn Văn Đông nằm sấp trên mặt đất, chứ không còn đứng nổi, cố múc nước rồi nằm quơ quào cố tắm rửa một mình như vậy.

Nói về sáng tác trong giai đoạn đó, đại tá Nguyễn Văn Đông đã cố giữ lại cảm hứng của mình trong những năm đầu bị tù, vì nghĩ rằng cùng lắm 2-3 năm gì đó sẽ ra. Nhưng rồi dần dần mọi thứ thui chột theo sức khỏe và niềm hy vọng. Ngay lúc bệnh đã nặng, nhưng phát hiện tù nhân Đỗ Văn Phúc là em họ của ca sĩ Duy Khánh cũng bị tù chung trại, ông đã vui đến mức sáng tác lại. Cảm mến giọng hát của người này mà nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông viết riêng một bài hát để tặng, có tựa đề là “Sài Gòn trong trái tim tôi”. Tác phẩm này, giờ chắc đã tuyệt bút, chỉ còn được nhắc lại với đôi ba câu với những ai từng nghe qua như “Sài Gòn tiếc nuối không thôi, Hà Nội héo hắt răng môi, cho nhớ thương vời vợi. Ôi, Sài gòn trong trái tim tôi…”

Năm 1985, khi khiêng ông về nhà, bà Nguyệt Thu nói rằng không nghĩ ông sống qua được năm đó. Sự tuyệt vọng tràn ngập đến mức khi nhận được hồ sơ ghi danh đi chương trình H.O ngay trong nhóm đầu, ông đã từ chối vì muốn được chết trên quê hương mình. Bà cũng thuận theo ý ông. Ấy vậy mà với sự chăm sóc nhẫn nại và yêu thương của người vợ hiền, nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đã chậm chạp sống lại một lần nữa, cho đến ngày buộc phải chia tay trần thế.

Khác với cuộc đưa tiễn người lính Chris Kyle, buổi chia tay nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông không có nhiều người khóc. Chỉ có những cánh tay đưa lên, im lặng chào đưa tiễn ông. Động tác rất quen thuộc khiến những người xa lạ nhau như gần lại. Có điều gì đó dâng lên trong suy nghĩ, đầy xúc động. Quả là có những triều đại nguy nga lộng lẫy, nhưng mọi thứ đã không còn. Nhưng cũng có những chế độ đã mất nhưng con người và tinh thần quốc gia thì còn sống mãi.
Ns Tuấn Khanh
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »


MỘT THẾ HỆ… VỨT ĐI !!
Bạn của tôi ạ, bạn hỏi tôi đang nghĩ gì trong đầu ư?

Tôi cũng như bạn vậy. Tôi không hiểu các bạn nghĩ gì trong đầu.

Các bạn không thấy một ngày của các bạn trôi qua buồn tẻ sao. Các bạn trao nhau những câu từ nhạt thếch. Các bạn tung ảnh tự sướng. Các bạn vào mạng xã hội chửi một thằng hiếp dâm. Một thằng đâm cha, chém mẹ, và châu đầu vào cái quần lót của 1 người mẫu để mà bình phẩm v.v Các bạn tung tăng khắp nơi, trợn mắt dòm dòm từ cái chuồng xí trở đi, miệng trầm trồ xuýt xoa: „Ồ, lạ quá, đẹp quá“. Các bạn về ưỡn bụng, vắt chân chữ ngũ mà thầm nhủ ta là người hạnh phúc nhất đời.

Các bạn có bao giờ mơ thấy những gì lớn lao hơn chuyện ngày mai sẽ sống thế nào chăng? Tôi chắc là không. Cái xã hội này đã dạy cho các bạn cách sống mà chẳng cần phải tư duy gì cả rồi. Các bạn chẳng cần tri thức, chẳng cần sự thật. Các bạn thậm chí cũng chẳng cần bộ não nữa. Cứ cột các bạn lại, như cột những con cừu ấy, rồi ném cho mỗi người một bó cỏ. Thế là xong.

Các bạn có dám dấn thân vào cuộc sống này không, có dám thay đổi cuộc sống này không? Các bạn có thấy buồn không khi hòa bình đã bốn chục năm mà đất nước vẫn chưa có nổi một ngày sung sướng? Các bạn có thấy nhục nhã không khi từng tốp sinh viên Việt Nam vừa dí bưu ảnh vào mặt người nước ngoài vừa giải thích bằng thứ tiếng Anh lắp ba lắp bắp: “Đây Việt Nam, đây Hồ Hoàn Kiếm, đây Hoàng Thành“? Người ta quan tâm đến cái xứ này cũng chẳng nhiều hơn họ quan tâm đến sao Hỏa. Mà có khi còn chẳng bằng đâu các bạn ạ.

Các bạn có đau không khi mảnh đất quê hương mình bị người ta xâu xé, khi đập thủy điện bị vỡ, khi đồng bào các bạn lang thang không cửa không nhà? Các bạn có buồn không khi Tổ quốc nghẹn ngào nhìn ngoại bang lấn dần từng phân đất, từng mảnh rừng đầu nguồn và chở đi từng tấn tài nguyên. Các bạn có muốn khóc không khi một ông già cúi gập người bôi xi lên giày của một ông Tây, và rưng rưng cảm kích với mấy đồng tiền lẻ nát?

Tất cả nỗi đau hằn xuống mảnh đất này có đáng làm cho các bạn quan tâm hơn một cái túi xách Gucci, một hốt-gờ hở trên hở dưới hay chẳng may toạc váy hở nội y, hay một cô ca sĩ hay người mẫu mới nổi với những phát biểu “đầy chất xám”, một trận đấu bóng hay một cuốn tiểu thuyết ba xu không? Muốn hiểu được nỗi đau các bạn chẳng cần tìm chúng trong một cuốn tiểu thuyết ba xu làm gì. Cách các bạn không xa, người ta đang khóc, người ta đang phải gồng mình lên mà chống chịu và nuốt nước mắt vào trong lòng. Một con đê đang vỡ. Một con tàu sắp chìm. Rất nhiều tập đoàn kinh tế vỡ nợ mà chính các bạn phải gánh lấy phần trả nợ . Một khúc sông sắp mất. Người dân ngậm đắng nhìn kẻ thù lấn từng tấc đất có máu thịt tổ tiên.

Còn các bạn thì sao? Các bạn ở trong nhà, trùm chăn kín đầu, đánh đánh gõ gõ trao cho nhau những lời nhạt phèo và foward những tin nhắn vô vị. Tôi không nói như thế tức các bạn phải ôm súng xông ra chiến trường hay phải đao to búa lớn hay phải là cái gì cho lớn lao. Mà rằng các bạn chẳng thiết làm gì cả, chẳng thiết tìm hiểu, chẳng thiết suy ngẫm, chẳng thiết tìm tòi.

Tất nhiên khi đọc đến đây, các bạn sẽ tấn công lại cá nhân tôi bằng những câu hỏi đại loại như sau: “Thế mày đã làm được cái quái gì ra hồn chưa mà lớn tiếng la lối và chỉ trích”. Tất nhiên tôi sẽ thẳng thắng trung thực trả lời, tôi cũng không khác mấy các bạn là bao – bởi thế hệ chúng ta – Một thế hệ vứt đi. Tôi cũng sẽ thành thật trả lời rằng:

– Tôi vẫn không biết phải làm thế nào không khiến TQ phải hãi sợ và buông tha VN.
– Tôi vẫn không biết phải làm thế nào khiến VN có lại chủ quyền biển đảo.
– Tôi vẫn không biết phải làm thế nào để ngư dân VN không bị hải quân TQ đánh, có nói gì , làm gì cũng không làm các ngư dân có cái ăn và những người đã chết sống lại.
– Tôi chả làm gì được để khiến những tệ nạn chấm dứt.
– Tôi chả làm gì được để khiến các ông lãnh đạo hết tham nhũng và dân bớt khổ.
– Tôi cũng chả làm gì được để làm cho điện hết cúp và giao thông hết tắc, và xăng thôi không tăng giá.
– Tôi chả làm gì được hay có giải pháp gì làm cho cô gái trẻ ở các tỉnh nghèo ngưng đi lấy chồng ĐL, HQ.
– Tôi không biết làm gì hay có kế sách gì để khiến các người dân nghèo thôi bán nhà sang xuất khẩu lao động ở Malaysia hay Đông Âu.
– Tôi chả biết làm gì để ngăn các cô gái trẻ không lơ ngơ bị lừa sang làm điếm ở Campuchia..
– Tôi vẫn không biết làm thế nào để các tập đoàn kinh tế bớt làm ăn thất thoát, kém hiệu quả, tham nhũng tràn lan
– Tôi chả biết làm gì, và làm thế nào để bla bla bla ,…

Tôi biết bạn sẽ, chúng ta sẽ chẳng làm dược gì hơn , nhưng bạn ạ, chúng ta, khi chưa có 1 hành động thực sự cụ thể và 1 giải pháp rõ ràng, ít nhất có thể lên tiếng để làm thức tỉnh và tác động. 1 hành động nhỏ nhoi là quan tâm và lên tiếng vẫn còn hơn ngồi yên đó thụ động chết chìm trong ảo tưởng và tự thõa mãn tự phong.

Và tôi đã sống, và tôi đã hiểu tại sao cái xã hội này vô cảm đến vậy, vô tâm đến vậy rồi. Vì nơi đó còn một lớp người không biết tư duy, không ý chí tiến thủ, không tri thức, không nghị lực, không ước muốn, không lý tưởng, không cả niềm tin? Họ giới hạn hạnh phúc của mình trong hai mươi mét vuông nhà, bàn chuyện thiên hạ và tính xem ngày mai nên đi xem phim hay lượn phố. Họ không đòi hỏi một điều gì hết, họ không ý thức được vị trí của mình, chẳng cần rung động, chẳng cần xót xa. Họ chẳng có động lực để làm bất cứ điều gì trừ khi người khác lấy roi quất vào mông họ.

Nguyễn Thuỷ Tiên
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Tại sao cô giáo Nhung phải quỳ?

“…có một điều rõ ràng rằng giá như tất cả chúng ta đã sớm cất lên tiếng nói, thì nền giáo dục và xã hội đã không xuống cấp như hiện nay!...”
cogiao_nhung

Chiều 6/11/2017, tại trung tâm Hội nghị Quốc gia, hình ảnh chàng thanh niên quỳ lạy Jack Ma đã làm cho người Việt hổ thẹn, gây ra một làn sóng phẫn nộ trong xã hội, dư âm cho đến giờ vẫn còn chưa nguôi.
Vậy mà ngày 28/2/2018, lại thêm tin cô giáo Nhung (giáo viên trường tiểu học Bình Chánh, Bến Lức, Long An) bị phụ huynh bắt quỳ 40 phút, đã như cơn địa chấn làm rung động cả xã hội.
Không có lẽ quỳ đã trở thành thói quen của người Việt?
Và câu hỏi đớn đau là:

TẠI SAO CÔ GIÁO NHUNG PHẢI QUỲ?
Có một cách đơn giản để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi trên. Đó là đặt các câu hỏi mang tính cốt lõi. Từ chuỗi các câu hỏi đó sẽ rõ nguồn cơn.

AI ĐÃ ĐÀO TẠO RA CÁC CÔ GIÁO NHƯ CÔ GIÁO NHUNG?
1. Bắt học sinh quỳ sò là hình phạt của các thầy giáo ngày xưa, hoàn toàn không thể chấp nhận trong thời đại ngày nay. Bất kể có thể, ngày đi học, hay trong trong gia đình, bản thân cô giáo Nhung đã bị phạt quỳ.
2. Nếu đã lỡ bắt học trò phải quỳ, cũng chỉ là hình phạt cảnh cáo tròng vòng 1- 3 phút. Nhưng phạt quỳ đến 40 phút là rất không thương học trò.
3. Khi bị phụ huynh yêu cầu quỳ, thì dứt khoát không thể quỳ.
Vậy ai đã đào tạo ra những cô giáo như cô giáo Nhung?

AI ĐÃ BỔ NHIỆM NHỮNG ÔNG HIỆU TRƯỞNG NHƯ ÔNG HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG BÌNH CHÁNH?

1. Giàn xếp với phụ huynh không chỉ là cô giáo Nhung, mà trách nhiệm chính là của ông hiệu trưởng trường Bình Chánh.. Ông là người đứng đầu cơ quan nên là người chịu trách nhiệm đầu tiên cho mọi sự vụ xảy ra trong nhà trường.
2. Ông hiệu trưởng không giải quyết dứt điểm, bỏ mặc cô giáo Nhung đương đầu với phụ huynh là chối bỏ trách nhiệm, đẩy trách nhiệm của mình sang người khác.
3. Bỏ mặc thuộc cấp của mình trong khó khăn, nhất là phụ nữ, là hành động đáng coi khinh.
Vậy ai đã bổ nhiệm những ông hiệu trưởng như ông hiệu trưởng trường Bình Chánh?

AI ĐÃ NHÀO NẶN RA CÁC BẬC PHỤ HUYNH NHƯ THẾ NÀY?

1. Bắt một người lớn phải quỳ là phạm tội hạ nhục người khác.
2. Thầy giáo được đặt ngàng hàng với bố mẹ. “Mồng một tết cha. Mồng hai tết mẹ. Mồng ba tết thầy”. Làm nhục cô giáo dạy con mình là phỉ nhổ lên truyền thống tôn sư trọng đạo, là tự sỉ nhục chính mình..
3. Đáp lại một cái sai bằng một cái sai khác là sự trả thù hạ sách không có hồi kết.
4. Đến trường học truy bức cô giáo như ở nhà mình là coi thường kỷ cương pháp luật.
Vậy ai đã nhào nặn ra các bậc phụ huynh như thế này?
Cả ba câu hỏi trên đều có chung một câu trả lời: Nền giáo dục xuống cấp và xã hội xuống cấp.
Câu hỏi hiển nhiên tiếp theo là:

AI ĐÃ ĐƯA NỀN GIÁO DỤC VÀ XÃ HỘI ĐẾN TÌNH TRẠNG XUỐNG CẤP NHƯ HIỆN NAY?
Câu trả lời bỏ ngỏ!

GIÁ NHƯ
Kẻ sĩ có thể bị chém giết nhưng không thể bị nhục mạ. Khi mà thầy giáo bị sỉ nhục là dấu hiệu cùng đường.
Giá như các bậc phụ huynh đừng ép buộc!
Giá như ông hiệu trưởng đủ trách nhiệm để cản ngăn!
Giá như cô giáo Nhung đủ dũng cảm để không quỳ!…
Nhưng có ai biết nồi cơm của cô giáo Nhung có thể sẽ trống rỗng nếu cô không cam chịu quỳ 40 phút?
Đâu chỉ là nồi cơm, mà có thể còn là món nợ khổng lồ đang đeo đẳng vì chạy chỗ làm việc? Là món nợ cộng thêm để có thể chuyển trường?
Tất cả… có thể là ngụy biện. Nhưng có một điều rõ ràng, rằng,
giá như tất cả chúng ta đã sớm cất lên tiếng nói, thì nền giáo dục và xã hội đã không xuống cấp như hiện nay!


Nguyễn Ngọc Chu
MatVit
Posts: 1308
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Image

Bao giờ ông Nguyễn Phú Trọng có thể "lấy lại Hoàng Sa"?

Hương Khê
(Danlambao) - Lật chồng báo cũ, bất ngờ đọc được bài trên báo Tuổi Trẻ ra ngày 02/7/2014 có tựa đề rất hấp dẫn: “Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng: Đấu tranh lấy lại Hoàng Sa”.

Theo đó: Phát biểu trước đông đảo cử tri quận Tây Hồ (Hà Nội) trong cuộc tiếp xúc ngày 1-7/2014, TBT Nguyễn Phú Trọng nói: “Trung Quốc có ý đồ muốn hiện thực hóa đường lưỡi bò, độc chiếm biển Đông, muốn khẳng định Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc. Chúng ta khẳng định rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Hoàng Sa thì trên thực tế Trung Quốc đang chiếm giữ trái phép, họ đã hai lần đánh chiếm Hoàng Sa và lần gần nhất là năm 1974. Chúng ta tiếp tục khẳng định chủ quyền, đấu tranh để lấy lại Hoàng Sa”(1).

Có thể xếp câu nói này của ông Nguyễn Phú Trong là một trong những phát ngôn nổi bật nhất tại VN trong những năm gần đây. Bởi vì đối với nhà nước CSVN, hễ nói đến câu “Hoàng Sa, Trường Sa là của VN” là điều cấm kỵ, là “chạm nọc”, là có tội với đảng. Y như các nho sinh thời trước “phạm húy” khi đi thi vậy, và sẽ mang tai họa vào thân.

Chính vì vậy mà những Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, và nhiều người khác bị tù tội cũng vì dám tuyên bố “Hoàng Sa, Trường Sa là của VN”.

Con người “Thẳng ruột ngựa” như Vũ Đức Đam và Huỳnh Ngọc Sơn cũng chỉ mới dám đùn đẩy cho thế hệ sau đòi lại.

Tại cuộc đối thoại với các nhà khoa học Việt Nam vào sáng 17/5/2014, các nhà khoa học lại dành khá nhiều thời gian đặt câu hỏi cho vấn đề thời sự nóng bỏng: biển Đông.

Phó thủ tướng Vũ Đức Đam nói: “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Trung Quốc đã dùng vũ lực để chiếm Hoàng Sa và nhất định chúng ta phải đòi lại. Đời tôi, đời các bạn không đòi được thì con cháu chúng ta sẽ tiếp tục đòi lại”(2).

Cùng một luận điệu như trên, trong dịp tiếp xúc cử tri Đà Nẵng vào sáng 29/6/2014, Ông Phó CTQH Huỳnh Ngọc Sơn nói: "Chúng ta cũng đã nghĩ đến việc lấy lại, nhưng hiện nay thì chưa thể thực hiện được thì đời con cháu chúng ta sẽ làm việc đó. Bà con cử tri cũng hiểu cho các đồng chí lãnh đạo, không phải lúc nào chúng ta cũng hô hào đánh nhau. Hiện đã có phương án, giải pháp cho vấn đề Biển Đông. Khi cần chúng ta sẽ ra Nghị quyết và đã ra thì Nghị quyết phải có hiệu lực"(3).

Có lẽ ý của hai ông Vũ Đức Đam và Huỳnh Ngọc Sơn muốn nói là đến “Tết Công-gô”, thì QHVN sẽ ra “Nghị quyết”, và lúc ấy nghị quyết mới có hiệu lực!!!

Trở lại câu nói "để đời" của ông Nguyễn Phú Trọng.

Nên biết rằng, câu nói này của ông Trọng ra đời trong hoàn cảnh: Sau khi vào ngày 01/5/2014, Trung Quốc ngang nhiên đưa giàn khoan Hải Dương 981 vào hạ đặt trái phép trong vùng đặc quyền kinh tế nước ta.

Sự kiện này đã làm nóng dư luận trong nước và thế giới. Ở trong nước, hình ảnh ngự trị của giàn khoan HD 981 trên vùng đặc quyền kinh tế nước ta đã thôi thúc nhân sĩ trí thức và nhân dân nhiều nơi, nhất là tại hai thành phố lớn là Hà Nội và Sài Gòn, đã tập trung biểu tình để phán đối hành động ngang ngược này của nhà cầm quyền Trung Quốc vào các ngày 10 và 11 tháng 5/ 2014.

Trong đó cuộc biểu tình tại Sài Gòn lên tới hàng chục ngàn người. Những người biểu tình vừa chống Trung Quốc, vừa phản ứng với tư thế gập lưng sát đất của chính quyền Việt Nam. Chính quyền VN dã dùng lực lượng rất đông để bảo về tòa đại sứ TQ tại HN và Lãnh sứ quán TQ tại Sài Gòn.

Về dư luận quốc tế:

Ngày 8 tháng 5/2014: Ngoại Trưởng John Kerry điện đàm với Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị, công khai gọi hành động của Trung Quốc là “khiêu khích” và “hung hăng.”

Ngày 9 tháng 5/2014: Sáu Thượng Nghị Sĩ Hoa Kỳ tố cáo hành động của Trung Quốc là “gây hấn, tạo rắc rối” và “đe dọa tự do thương mại toàn cầu.”

Ngày 7/5/2014: Thượng nghị sỹ Mỹ John McCain đã ra tuyên bố chỉ trích Trung Quốc cố tình gây căng thẳng ở Biển Đông. Ông khẳng định hành động của Trung Quốc “mang tính khiêu khích,” “đáng quan ngại” và “chỉ nhằm leo thang căng thẳng ở Biển Đông.”

Thượng nghị sỹ John McCain khẳng định “các hành động của Trung Quốc dựa trên những yêu sách lãnh thổ không có cơ sở theo luật pháp quốc tế.”

Ngày 14 tháng 5/2014: Phát ngôn viên tòa Bạch Ốc Jay Carney nói tranh chấp Việt – Trung phải được giải quyết “thông qua đối thoại chứ không phải bằng hăm dọa”.

Từ 10 tháng 5 đến 15 tháng 5/2014: lần lượt Anh Quốc, Australia, Pháp, Nga đều xác định sự quan tâm sâu sắc đối với tình hình căng thẳng ở Biển Đông và kêu gọi các bên kiềm chế, giải quyết tranh chấp theo con đường hòa bình thông qua đối thoại.

Cũng trong thời gian giàn khoan HD 981 hoành hành trên vùng biển nước ta, tại Thủ đô Hà Nội đã diễn ra 2 sự kiện quan trọng:

BCHTƯ ĐCSVN khoá XI đã họp Hội nghị lần thứ chín, từ ngày 08/5 đến ngày 14/5/2014, để thảo luận, cho ý kiến về: Tổng kết việc thực hiện Nghị quyết Trung ương 5 khoá VIII về xây dựng và phát triển nền văn hoá Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc.

Quốc hội khóa XIII họp kỳ họp thứ bảy, từ ngày 20-5/2014 đến ngày 24-6-2014, nhằm “xem xét thông qua một số luật liên quan tới người đồng tính, song tính và chuyển giới ("LGBT") như quyền kết hôn, chung sống của các cặp cùng giới, quyền liên quan đến giấy tờ nhân thân và đăng ký hộ tịch của người chuyển giới, liên giới tính”.

Tại diễn đàn QH, mặc dù đã có một đố đại biểu QH đề nghị phải lên tiếng phản đối hành động ngang ngược này của TQ. Nhưng ĐCSVN và Quốc hội VN “câm như hến”, không hề có một phát ngôn chính thức nào nhằm lên án hành động phi pháp này của nhà cầm quyền TQ.

Việc quốc gia đại sự, giặc vào vườn nhà mình, cắm ngay cái giàn khoan vào giữa vườn và tuyên bố là đất của chúng. Thế mà QH là cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước “của dân, do dân và vì dân” ấy, là nơi tập hợp những 500 đầu óc của giới “đỉnh cao trí tuệ”, thì không lo bàn đến việc bảo vệ chủ quyền lãnh thổ quốc gia. Ngược lại, QH lại “chăm chú” lo nhìn dưới đũng quần người ta để “xem xét, ngâm cứu” xem họ là đàn ông hay là đàn bà.

Sau khi chịu nhục nuốt hận mà không dám có phản ứng gì, như con giun bị xéo mãi mà không dám “quằn”. Nhưng sau đó ông Trọng lại khoe tài chịu nhục của mình bằng câu nói tại buổi tiếp xúc cử tri nói trên. Tại đây, ông Trọng đã “khua môi múa mép” khi khoe khoang rằng: “Chúng ta nói thẳng thắn, công khai giữa diễn đàn Quốc hội, cả thế giới đều biết. Chúng ta phản đối, kịch liệt lên án, yêu cầu Trung Quốc phải rút giàn khoan cùng tàu bè hộ tống ra khỏi vùng biển Việt Nam, đi vào đàm phán, đối thoại”.

Nên biết rằng, trong thời gian mà giàn khoan HD 981 đang “ngự trị” trong vùng đặc quyền kinh tế nước ta, TBT Nguyễn Phú Trọng đã 14 lần gọi đường dây nóng kết nối giữa 2 TBT của hai đảng, nhằm xin phép họ Tập chiếu cố cho ông Trọng được sang Bắc Kinh để "Yết kiến". Nhưng đã bị họ Tập từ chối thảng thừng, và khinh bỉ không thèm trả lời.

Và vẫn cái giọng lí sự cũ mèm của kẻ quen thói “đầu môi chót lưỡi”, khi bị cử tri đề nghị phải đấu tranh với về mặt pháp lý, là đưa TQ ra tòa án Quốc tế như Philippines, thì ông Trọng nói: “Chúng ta chủ trương đấu tranh bằng biện pháp hòa bình, trên cơ sở luật pháp quốc tế, thỏa thuận cấp cao giữa hai nước. Chúng ta sử dụng tất cả các biện pháp hòa bình, kể cả đấu tranh pháp lý”…. “Trung Quốc là một nước láng giềng lớn, muốn hay không vẫn phải sống cạnh nhau, không ai chọn được láng giềng. Vậy thì phải xử lý thế nào cho đúng”.

Lập luận này cho thấy ông Trọng đang rất ngụy biện.

Nói về mặt địa lý, thì đất nước Myanmar có chiều dài biên giới trên bộ giáp TQ gấp 1.71 lần so với VN (2185 km và 1281km). Trong dòng lịch sử, suốt những năm 60 và 70 của thế kỷ trước, TQ luôn phủ bóng lên Myanmar. Nhà nước Myanmar trong một thời gian dài bị TQ kìm kẹp, nhằm mở đường vươn ra Ấn Độ Dương. Đầu thập kỷ 90, TQ thậm chí còn đưa cố vấn quân sự sang nước này. TQ cũng đưa “củ cà rốt” ra dụ nhân dân Myanmar bằng cách đâu tư xây dựng tại đây một loạt công trình, như đường bộ, đường sắt, cảng biển, ống dẫn dầu, xây đập nước, khai thác mỏ v.v... Myanmar lúc đó gần như trở thành một tỉnh của TQ.

Thế nhưng, người dân Myanmar không lạ gì “bộ mặt thật” của bọn bành trướng Bắc Kinh. Do đó họ đã thực hiện công cuộc “thoát Trung” một cách rất ngoạn mục. Trước hết là việc nhân dân biểu tình để phản đối dự án khai thác đồng của Tập đoàn Vạn Bảo, rồi đến việc tạm ngưng xây đập Myitsone v.v...

Sở dĩ Myanmar thoát được Trung là bời vì đất nước Myanmar không bị cai trị bởi ĐCS.

Nhưng VN thì không. Chẳng những nhà nước CSVN đã bị TQ siết chặt bởi cái Vòng Kim Cô “16 chữ vàng và 4 tốt”, và ĐCSVN vẫn mơ tưởng hão huyền vào lòng tốt của kẻ ăn cướp. Vì vậy ông Trọng vẫn hy vọng vào “thỏa thuận cấp cao giữa hai nước”.

Cũng có thể trong giai đoạn giữa năm 2014 này, nội bộ ĐCSVN đang diễn ra những cuộc đấu đá rất khốc liệt. Ông Trọng lúc này đang yếu thế so với Ba Dũng trong cuộc tranh giành ghế Tổng Bí thư tại ĐHXII của ĐCSVN sẽ diễn ra vào năm 2016. Vì kế hoạch loại Ba Dũng đã bị thất bại tại Hội nghị TƯ 6 khóa XI của BCHTƯĐCSVN diễn ra hồi tháng 9/2012. Tại hội nghị này, ông Trọng đã phải khóc sụt sùi và ôm hận vì không “thịt” được Ba Dũng. Cho nên đây là dịp để ông Trọng lấy điểm trước nhân dân?

Cũng có thể tại hai hội nghị quan trọng của đảng và QH hồi tháng 5 và tháng 6/2014, Khi bị TQ “đấm vào mặt” bằng hành động cho giàn khoan HD 981 xâm phạm chủ quyền nước ta, mà ông Trọng cố chịu nhục "ngậm tăm". Vì vậy đã bị dư luận và nhân dân lên án hết sức nặng nề. Thì đây là dịp để ông Trọng lấy lại khí thế bằng những phát ngôn bịp bợm như trên để “vuốt mặt”, và đánh lừa nhân dân rằng, ta đây vẫn "chưa bị Hán hóa"?

Cũng cần nhắc lại rằng, khi TQ cướp Hoàng Sa của VN vào ngày 19 tháng 1 năm 1974, thì hôm sau, phiên họp của Phái đoàn Liên hợp quân sự 4 bên về việc Giám sát thi hành Hiệp định Paris về VN, do Thiếu tướng Lê Quang Hòa, Trưởng phái đoàn VNDCCH chủ trì tại Sài Gòn. Trong phiên họp này, phía VNCH đã đưa văn bản đề nghị chính thức Chính phủ VNDCCH, cùng với Chính phủ VNCH ra thông cáo lên án TQ về hành động xâm lược lãnh thổ-lãnh hải của VN.

Đề nghị này còn lên kế hoạch chi tiết, trong đó yêu cầu quân Bắc Việt Nam và quân của Chính Phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam giảm áp lực tại quân đoàn 2 của VNCH. Trong đó đề nghị cụ thể không tiến công quấy rối Đà nẵng, Nha Trang và các sân bay ở khu vực này để quân lực VNCH có thể rảnh tay tập trung tái chiếm quần đảo Hoàng sa.

Ông Thiếu tướng Lê Quang Hòa đã điện về xin ý kiến Trung ương.

Đích thân ông Lê Đức Thọ phê bình “lập trường chính trị của các anh để đâu? Đang có chiến tranh, lại phối hợp hoạt động với địch à? Cuộc chiến tranh gay go của ta rất cần sự ủng hộ của Trung Quốc, mà lại nói quay sang chống bạn. Họ có giải phóng giúp ta, thì sau này cũng trả lại cho ta thôi.’’(4).

Về vấn đề Hoàng sa: Kể từ sau năm 1975, Việt Nam đã có vô số cơ hội đi kiện Trung Quốc để giải quyết vấn đề, mà Việt Nam đã không đi kiện.

Muốn kiện thì phải có đám phán trước. Nhưng VN đã không bao giờ có đám phán với TQ về vấn đề Hoàng Sa, nên không dám kiện.

Sau gần 40 năm, chưa bao giờ nhà nước CSVN dám đặt vấn đề đàm phán với phía TQ về Hoàng Sa. Vì thế, phía TQ coi việc họ chiếm Hoàng Sa của VN là chuyện đã rồi. Kể cả lúc ký Hiệp ước phân định Vinh Bắc Bộ (ngày 25/12/2000), VN cũng không ép TQ đưa vấn đề Hoàng Sa ra đàm phán trước khi 2 bên ký kết việc phân định này.Và như vậy phía TQ coi việc họ kéo giàn khoan HD 981 vào Biển Đông là chuyện đương nhiên, vì vùng đó thuộc thềm lục địa của Hoàng Sa. Cho đến khi TQ kéo giàn khoan HD 981 đặt trên thềm lục địa VN, cách đảo Lý Sơn của VN khoảng 100 hải lý, cách đảo Tri Tôn (thuộc Hoàng Sa) khoảng 20 hải lý, thì lúc đó mâu thuẫn giữa hai bên VN và TQ mới lộ ra trước công chúng.

Trong thời gian khủng hoảng giàn khoan HD-981, không những đa số nhân dân VN đòi nhà nước VN kiện TQ ra tòa án quốc tế, mà rất nhiều chuyên viên, học giả Việt Nam trong và ngoài nước, Quốc tế và cựu đảng viên Lãnh đạo đã khuyên nhà nước Việt Nam hãy chộp lấy cơ hội vàng này để kiện Trung Cộng ra tòa án quốc tế.

Câu hỏi đặt ra là tại sao VN không dám kiện TQ ra tòa án quốc tế?

Mặc từ năm 1979, TQ mở cuộc chiến tranh Biên Giới phía Bắc để “dạy cho VN một bài học”, đến năm 1984-1988 là cuộc chiến tại mặt trận Vị Xuyên (Hà Giang), TQ đánh chiếm hàng loạt cao điểm Lão Sơn của VN. Và gần nhất là cuộc đánh chiếm các đảo Gạc Ma – Cô Lin- Len Đao ngày 14/3/1988, phía VN đã bị TQ đánh cho tơi tả và chiếm mất 7 đảo. Và 64 chiến sĩ của QĐNDVN phải đứng dưới cột cờ để làm bia thịt cho quân TQ ngắm bắn, vì họ nhận được lệnh “không được chống trả”. Và cho đến nay, thi hài 64 liệt sĩ ấy vẫn “an nghỉ” dưới vùng biển Gạc Ma.

Nhưng từ khi các nước cs Đông Âu sụp đổ, ĐCSVN lo sợ đảng và nhà nước này cũng sẽ sụp đổ như các nước cs Đông Âu. Vì vậy họ cầu xin TQ “bình thường hóa quan hệ” để lo đối phó tình hình trong nước, phòng khi “bão tố” nổi lên để “lật thuyền”.

Vì vậy mới có Hội nghị Thành Đô năm 1990.

Vì vậy dân ta đã có câu ca:

"Từ ngày sụp đổ Đông Âu/Đảng ta không bám đảng Tàu là tan."

Sau hội nghị Thành Đô, những "sợi dây thòng lọng" của TQ đã tròng vào cổ lãnh đạo Việt Nam khiến Hà Nội phải nằm im trong qũy đạo của Bắc Kinh.

Khi Philippins kiện TQ, thì TQ đã đe dọa sẽ có biện pháp quân sự và kinh tế trừng phạt VN nếu VN theo chân Phipippines kiện TQ ra toà án quốc tế. Dương Khiết Trì còn dạy dỗ ĐCSVN rằng: "Đối với vấn đề trên biển hiện nay, hai bên cần phải xuất phát từ đại cục gìn giữ quan hệ giữa hai Đảng và hai nước, tránh mở rộng, làm phức tạp và quốc tế hoá vấn đề liên quan".

Phán quyết của Tòa PCA ngày 12/7/2016 đã không chỉ giải quyết những tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc tại khu vực Trường Sa mà còn mở cho Việt Nam nhiều cơ hội pháp lý (và ngoại giao) để giải quyết Hoàng Sa, vấn đề đã bị "đông lạnh" ít ra từ năm 1975 đến nay.

Thế nhưng, trước thái độ hung hăng đe dọa chiếm đóng chủ quyền biển đảo của VN ngày một lên cao của Bắc Kinh, ĐCSVN chỉ biết phản đối bằng nước bọt và đánh giặc miệng như họ vẫn làm từ trước đến nay.

Thái độ hèn nhát của nhà cầm quyền VN còn thể hiện qua vụ VN phải cho Công ty Repsol của Tây Ban Nha ngưng việc thăm dò dầu khí tại Bãi Tư Chính thuộc lãnh thổ VN.

Talisman-Vietnam là công ty con thuộc tập đoàn năng lượng Repsol của Tây Ban Nha. Vào tháng 7/2017, công ty này đã bắt đầu khoan thăm dò ở một vị trí cách bờ biển Việt Nam khoảng 400 kilomet. Khi công ty này khoan thăm dò và phát hiện trữ lượng khí đốt rất lớn tại đây, thì TQ đe dọa sẽ dùng vũ lực tấn công quần đảo Trường Sa của VN, nếu VN không ngưng việc khoan thăm dò này. Vì vậy VN đã yêu cầu công ty Talisman-Vietnam ngừng thăm dò dầu khí trong vùng đặc quyền kinh tế của VN trên Biển Đông.

Dư luận cho rằng, việc nhà cầm quyền VN phải lùi bước trước sự đe dọa của TQ là vô cùng bất lợi đối với VN, cho thấy sự hèn nhát của nhà cầm quyền VN trong vụ tranh chấp lãnh hải với TQ. Cho thấy sự bất lực của chính quyền do Đảng CSVN lãnh đạo trước sự hung hăng bá quyền của TQ. Và qua đó, nhân dân VN sẽ thấy Đảng và Chính phủ không còn khả năng bảo vệ quốc gia và lãnh thổ được nữa.

Khi nhà cầm quyền VN rút lui dự án này do sợ sự đe dọa vũ lực của Trung Quốc, thì có nghĩa là VN đã thua hoàn toàn về mặt xác lập chủ quyền của mình.

Trước sự kiện nóng bỏng và gây cấn mà dư luận thế giới và trong nước sôi sục như vậy, nhưng nhà cầm quyền VN không hề lên tiếng xác nhận hay bác bỏ thông tin trên.

Gần một ngàn tờ báo chính thống tại VN cũng không có lấy 1 dòng viết về sự kiện này.

Có thể nói, lúc này TQ hầu như đã hoàn toàn làm chủ trên biển Đông.

Các tàu thuyền đánh cá của ngư dân VN hành nghề trên ngư trường truyền thống bao đời nay do cha ông để lại, thì nay các “tàu lạ” của TQ có thể đâm, húc, và thậm chí là bắn chết ngư dân ta, cướp ngư cụ và hải sản của họ bất cứ lúc nào.

Tháng 6/2016, khi Hạm đội hải quân Trung Quốc còn đang tập trận bắn đạn thật tại sát phía đông Nam Trường Sa, VN cho máy bay SU-30MK2 ra thăm dò. Khi máy bay đang bay trên vùng trời vùng biển nước ta, đã bị TQ nó “đòm” cho tan xác.

Sau đó đến lượt chiếc CASA 212 đi cứu bạn, cũng đã chịu chung số phận. Đây là hai chiếc máy bay thuộc loại hiện đại nhất của không quân VN. Cho đến nay, nhà cầm quyền VN vẫn không dám công khai công bố nguyên nhân hai máy bay bị rơi là do phía TQ bắn hạ, mà chí nói là “do rủi ro kỹ thuật”.

Và với chính sách “Ba không” mà ĐCSVN cho là khôn ngoan, đến nay kết quả đã thấy rõ. Chính sách đu dây đã hoàn toàn thất bại. Nhà nước CSVN đã tự cô lập mình, nên hiện nay rất cô độc.

Có thể nói, 2014 là năm tung tóe vụ giàn khoan Hải Dương 981 của Trung Quốc xông thẳng vào vùng lãnh hải Việt Nam như chốn không người và như một cú vỗ mặt nảy đom đóm vào Bộ Chính trị ĐCS VN. Thế nhưng sau đó, giới chóp bu Việt Nam có vẻ vẫn chưa tỉnh ngộ về thực chất “bạn vàng” là thế nào và vẫn tiếp tục theo đuổi chính sách “đu dây chính trị”.

Nếu ông Nguyễn Phú Trọng thực tâm muốn đấu tranh về mặt pháp lí để “lấy lại Hoàng Sa” như ông từng tuyên bố trước dân, thì trước hết ĐCSVN và Nhà nước CHXHCNVN phải kiện đưa TQ ra tòa án Quốc tế như Philippines.

Muốn vậy, trước hết đảng và nhà nước VN phải khôi phục Chính thể VNCH. Vì theo Hiệp định Hiệp định Genève năm 1954, quần đảo Hoàng Sa nằm phía Nam vĩ tuyến 17, nên nó thuộc chủ quyền của nhà nước VNCH.

Vừa qua ĐCSVN cũng có động thái là trong bộ Lịch sử VN mới xuất bản, không gọi nhà nước VNCH là “ngụy quyền”, và Quân lực VNCH là “ngụy quân”. Đồng thời kêu gọi "Hòa hợp và hòa giải dân tộc". Nhưng đó chỉ là “động tác giả” nhằm đánh lừa dư luận để kêu gọi Việt kiều về nước đầu tư, và “moi” kiều hối.

Thứ hai là nhà nước CSVN phải mở phiên tòa, đưa Phạm Văn Đồng là người đã ký cái Công Hàm bán nước năm 1958 ra xét xử, và tuyên bố rằng cái Công Hàm đó là vô hiệu.

Thứ ba: QH nước VHXHCNVN phải ra “Nghị quyết” bác bỏ Công Hàm 1958 của Phạm Văn Đồng, coi đó là hành động bán nước.

ĐCSVN và ông TBT Nguyễn Phú Trọng có đủ can đảm làm những việc đó không?

Trong khi ĐCSVN và nhà nước CSVN chưa làm chủ, chưa bảo vệ và giữ gìn trọn vẹn vùng lãnh thổ và lãnh hải còn lại của đất nước. Chưa bảo vệ cuộc sống bình yên cho bà con ngư dân hành nghề đánh bắt hải sản trên vùng biển nước nhà. Thế mà ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đòi nói chuyện lấy lại Hoàng Sa, thì đúng là giấc mơ của những kẻ không phải thần kinh thì cũng bại não.

Hương Khê
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

GIỌT NƯỚC MẮTCỦA CÔ GÁI TÂY TẠNG


Buổi thuyết trình về mối quan hệ giữa chính quyền Canada và First Nations (Tức là những người bản địa tại Canada). Sau khi nói về vấn đề này, tôi chọn sự liên hệ đó là hoàn cảnh Việt Nam. Tôi nói về những gì mà người dân Việt đã phải trải qua sau ngày 30/4/1975. Tôi cũng nói về hoàn cảnh hiện nay của đất nước Việt Nam và chính bản thân tôi trước rất đông sinh viên. Tất cả mọi người đều cảm thông cho hoàn cảnh của Việt Nam bởi vì họ đã hiểu thế nào là chủ nghĩa cộng sản.

Sau tôi, một cô gái nhỏ bé người Tây Tạng mang tên Tenzin lên thuyết trình. Trước hết xin nói về cái tên này, tôi đã hỏi vì sao người Tây Tạng rất nhiều người có tên Tenzin. Cô cho biết là vì người dân muốn lấy tên của Đức Lạt Ma để luôn nhớ đến ông. Trong tiếng Tây Tạng, Tenzin cũng có nghĩa là người lưu giữ tinh thần, người thầy giáo của mọi người. Qua đó, tôi rất cảm phục tinh thần của người Tây Tạng đối với văn hóa, truyền thông của họ. Nhưng sau đây mới là vấn đề chính mà tôi đề cập ở đây.

Tenzin sau khi trình bầy về First Nations và Canada, cô đã trình bày về hoàn cảnh của Tây Tạng. Cô nói về nỗi khổ của người dân bị Trung Cộng đàn áp, của những cái chết thương tâm dưới đòn roi kẻ thù xâm chiếm đất nước họ. Xen lẫn câu chuyện là 3 lần cô quay mặt lại giảng đường và khóc bởi sự nghẹn ngào của một người yêu nước. Ngồi dưới, người viết cũng phải gục mặt xuống bàn…

Nói thật, kể từ khi qua đây, tôi cũng có quen vài em du học sinh, cũng có quen vài em, vài bạn người Việt đi học. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ai nói về hoàn cảnh đất nước trong những dịp mà đáng lẽ phải nói. Ngay cả câu chuyện đời thường của mình, tôi chỉ thấy người dân Việt, du học sinh bàn về shopping, về những món đồ hiệu và những chiếc xe hơi đắt tiền. Các cô gái thì bàn về trai đẹp, đại gia và cả những chuyến du lịch và cả làm sao lấy được chồng Hải ngoại để được ở lại. Người Việt ở Hải ngoại cũng nhiều người lắm khi nói chuyện chỉ biết khoe nhà cửa, job “thơm” và bằng cấp của con cái, rồi hỏi nhau bao giờ về Việt Nam chơi. Họ chẳng cần quan tâm đến đất nước thế nào, vận mệnh dân tộc rồi sẽ ra sao.

Nhìn ngược lại giới trẻ trong nước, đa phần họ cũng chỉ nghĩ đến phim Hàn, sao Hàn, xe đẹp, ăn ngon, gái gú, đại gia, đồ hiệu vv…mà chẳng cần biết đến quê hương dân tộc đang sắp rơi vào hoàn cảnh như của dân tộc Tây Tạng. Nhìn những giọt nước mắt nghẹn ngào của cô gái trẻ Tây Tạng, tôi thông cảm cho cô, cho dân tộc cô và nghĩ tủi thân cho dân tộc mình bởi vì tôi gặp rất ít người Việt, nhất là người trẻ có được tinh thần như Tenzin và nhiều người Tây Tạng đang có. Đó chính là một nỗi buồn cho nước Việt.

Nhìn những giọt nước mắt của cô gái nhỏ Tây Tạng, tôi lại liên tưởng đến những giọt nước mắt của đám trẻ Việt Nam khóc cho Michael Jackson, cho những ngôi sao phim thị trường của Hàn Quốc. Tôi ước gì, những giọt nước mắt đó được nhỏ xuống cho Hoàng Sa – Trường Sa, cho Dân tộc Việt và cho người Việt thì tốt biết chừng nào…Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước khi mà người Việt hiện nay chỉ biết vùi mình trong những thú vui cho bản thân, cho gia đình mà quên hết họ còn phải sống cho một thứ thiêng liêng hơn cả đó là Tổ Quốc và Dân Tộc.

Ai đã dựng lên nước Việt Nam ? Các bạn là người Việt Nam hay là từ trên trời mà có ? Có ai suy nghĩ về điều này không hỡi những bạn trẻ Việt Nam. Hãy suy nghĩ và trả lời những câu hỏi đó mỗi ngày bởi vì đó là lương tâm, là trách nhiệm của mỗi chúng ta với dân tộc mình. Hãy nhìn sang những bạn trẻ Tây Tạng, Philippines vv…không hề biết sợ hãi và dấn thân. Họ đang là tương lai tốt đẹp của đất nước họ. Điều đó xứng đáng cho chúng ta học tập.

Hỡi những người con xa xứ của nước Việt. Chúng ta không chỉ ra đi để kiếm được đồng tiền, vinh thân phì gia cho bản thân chúng ta.Chúng ta ra đi để mong ngày dựng lại Việt Nam, mong ngày quê hương không còn tang tóc. Vậy thì hãy quên những chuyến du lịch Tàu cộng. những chuyến du lịch Việt Nam, những thú vui rẻ tiền đi mà hãy góp một phần sức lực, vật chất vv… mà bạn có thể để cùng nhau đưa đất mẹ của chúng ta thoát khỏi cơn nguy biến hiện nay. Hãy nhớ rằng chúng ta luôn là người Việt Nam, và phải tự hào về điều đó !

Những giọt nước mắt của cô gái nhỏ Tây Tạng cũng là giọt nước mắt cảnh tỉnh mỗi chúng ta đừng vô cảm. Vì nếu chúng ta tiếp tục vô cảm, sẽ có một ngày gần đây, chính con cháu chúng ta sẽ phải bước lên và nói về những điều đau đớn hơn nữa đối với dân tộc Việt. Và lúc đó, lại có thêm nhiều giọt nước mắt như cô gái Tây Tạng kia nhỏ xuống từ chính những con cháu của người Việt. Khi đó, chỉ là những giọt nước mắt muộn màng của cả một dân tộc đã từng kiêu hùng. Còn chờ gì nữa hỡi những người dân Việt ?

Giọt nước mắt nào chúng ta nhỏ xuống cho Việt Nam ?

Đặng Chí Hùng
dailien
Posts: 2451
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Không ai cứu được Việt Nam cả!

Nhìn hình ảnh những chiếc tàu Việt Nam bị tàu Trung Quốc uy hiếp, nhiều người thấy nóng mặt; càng nóng mặt hơn nữa khi thấy những phản ứng đầy tức giận nhưng đồng thời cũng đầy sự kiềm chế đến nhẫn nhục của thủy thủ đoàn Việt Nam.

Thật ra, theo tôi, sự kiềm chế tội nghiệp ấy không có gì đáng trách. Việt Nam không còn chọn lựa nào khác. Đánh nhau trên biển, Việt Nam không thể có kết quả nào khác ngoài sự bại trận. Ai cũng biết Việt Nam không phải là đối thủ của Trung Quốc. Trên bộ, còn chơi trò du kích. Ngoài biển khơi, vũ khí và khoa học kỹ thuật quyết định tất cả.

Hơn nữa, sự nhịn nhục còn là một chiến thuật cần thiết về phía Việt Nam: Họ cần có thật nhiều hình ảnh để chứng minh với thế giới họ chỉ là nạn nhân chứ không phải là nhữnng kẻ khiêu khích như Trung Quốc tuyên truyền. Tính chất nạn nhân ấy cần một thời gian để tạo ấn tượng mạnh và sâu đủ để thu hút sự đồng cảm, và từ đó, sự ủng hộ của quốc tế.

Không nên trách móc nhà cầm quyền Việt Nam trong chiến thuật chịu đựng nhẫn nhục ấy.

Điều đáng trách của họ nằm ở chỗ khác: Dường như, với họ, chịu đựng nhẫn nhục là một chiến lược chứ không phải là chiến thuật, nghĩa là có tính lâu dài chứ không phải chỉ tạm thời, trong một vài ngày hay một vài tuần, vài tháng. Bởi, nếu đặt câu hỏi, sau khi đóng vai trò nạn nhân ấy rồi, Việt Nam sẽ làm gì? Nổ súng ư? – Thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh giập đầu ngay tức khắc. Chờ đợi quốc tế nhảy vào giúp đỡ để đương đầu với Trung Quốc ư? Câu trả lời đã hiển nhiên: Sẽ không có ai cả.

Nhìn lại, người ta dễ dàng nhận ra ngay một sai lầm chiến lược cực kỳ nghiêm trọng của chính quyền Việt Nam: Lâu nay, hầu như mọi người đều biết âm mưu thâm độc của Trung Quốc trên Biển Đông nhưng chính quyền Việt Nam hoàn toàn không có một kế hoạch nào để chuẩn bị và đối phó cả. Thì đành là họ có mua một số tàu ngầm, tàu thủy và vũ khí của Nga. Nhưng số lượng những chiến cụ và vũ khí ấy so với Trung Quốc chẳng khác nào kiến chọi với voi. Điều ai cũng thấy nhưng Việt Nam không hề làm, hoặc nếu làm, chỉ là giả bộ làm: tìm kiếm đồng minh thực sự có đủ sức để giúp đỡ Việt Nam trong trận đấu nhau với Trung Quốc. Các nhà lãnh đạo Việt Nam cũng lăng xăng đi đây đi đó, cũng ký hiệp ước này hiệp ước nọ, nhưng thứ nhất, chủ yếu với các nước thuộc loại trung, trong đó, không có nước nào có thể là địch thủ của Trung Quốc cả; thứ hai, quan hệ giữa Việt Nam với các nước ấy vẫn rất hời hợt, không có nước nào tin cậy và thương yêu Việt Nam đủ để có thể nhảy ra chia lửa với Việt Nam trong trận chiến với Trung Quốc cả.

Nhưng dại dột nhất là Việt Nam đã không có đủ thiện chí để xây dựng một quan hệ tin cậy với Mỹ, nước duy nhất có khả năng giúp Việt Nam đương đầu với Trung Quốc. Chơi với Mỹ, họ chỉ tính toán những trò lặt vặt, kiểu bắt dân làm con tin, khi nào Mỹ yêu sách thì thả vài người rồi lại bắt vài người khác. Trên các phương tiện truyền thong, thậm chí, trên các diễn đàn chính thức của đảng, thỉnh thoảng vẫn chửi Mỹ, xem Mỹ như kẻ thù, người đứng đằng sau xúi giục cho âm mưu “diễn tiến hòa bình”.

Có thể nói, chưa bao giờ Việt Nam cô đơn như hiện nay. Thời kháng chiến chống Pháp, họ được Trung Quốc giúp đỡ; thời chiến tranh Nam Bắc, cả Trung Quốc lẫn Liên Xô giúp đỡ; thời chiến tranh biên giới với Trung Quốc, họ được Liên Xô giúp đỡ. Bây giờ: hoàn toàn không.

Đó không phải là một thất bại về ngoại giao mà còn là một thất bại về chiến lược. Hình như không ai thấy, hoặc nếu thấy, họ cũng mặc kệ không thèm làm.

Chính quyền Việt Nam không những cô đơn trong quan hệ quốc tế. Họ còn cô đơn trong quan hệ với dân chúng. Suốt bao nhiêu năm vừa qua, họ thẳng tay trấn áp một cách phũ phàng và tàn bạo tất cả những người yêu nước lên tiếng cảnh báo nguy cơ xâm lược của Trung Quốc. Không phải ngẫu nhiên mà dư luận trong nước lâu nay vẫn xem chính quyền chỉ là một bọn nhu nhược hoặc, gay gắt hơn, bán nước.

Khi, vì sợ Trung Quốc hay vì muốn bênh vực cho Trung Quốc, họ giang chân đạp thẳng vào mặt những kẻ đi biểu tình chống Trung Quốc, họ hoàn toàn tự cô lập với nhân dân.

Bây giờ, ở cái thế vừa cô lập với dân chúng trong nước vừa cô lập với thế giới bên ngoài như vậy, có lẽ chính quyền Việt Nam không có chọn lựa nào khác ngoài việc giả vờ cứng rắn một hồi, lại tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng để Trung Quốc muốn làm gì trên Biển Đông thì làm. Mặc kệ. Quyền chức và tài sản của họ vẫn nguyên vẹn.

Kẻ thua trận, cuối cùng, là đất nước và nhân dân.

Fb NGUYỄN HƯNG QUỐC
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image


Những mũi giáo đâm sau lưng
Đỗ Hồng

Vào những ngày tháng này, hầu như khắp miền Trung Việt Nam đều biến thành những “Đại Lộ Kinh Hoàng” với những cuộc chạy giặc đẫm máu. Người dân đã bỏ tất cả ruộng vườn, nhà cửa, băng rừng vượt suối mong thoát nạn cộng sản và tìm về nơi chốn bình yên. Sau cuộc chơi “thấu cấy” sai lầm từ Dinh Độc Lập nhắm vào Ban Mê Thuột, lòng dân ly tán và tinh thần binh sĩ suy sụp trầm trọng, nhất là từ lúc một số cấp chỉ huy đào ngũ ra đi. Tình trạng bi đát này đã dẫn tới biến cố 30 tháng tư với cuộc sụp đổ của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH).

Sự sụp đổ của một chế độ nhân bản không phải chỉ do người Mỹ quay lưng và “đồng minh tháo chạy”, mà còn do những mũi giáo đâm thẳng sau lưng dân tộc.

Những mũi giáo đó ẩn hiện khắp miền Nam VN. Nếu cho rằng đó là những kẻ, hay gia đình họ, đã nhờ được hưởng tự do và ít nhiều ơn mưa móc từ chế độ VNCH mà cuộc sống của họ tương đối sung túc thì họ có thể được gọi là những kẻ “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”.

Một số tập kết ra Bắc và nhiều tên khác ở lại nằm vùng trong Nam. Họ trà trộn, luồn lách vào các cơ quan công quyền, quốc hội và quân đội. Họ đóng vai những nhà báo khuynh tả. Họ mặc áo nghệ sĩ. Họ đội lốt tôn giáo. Họ mang hia đội mão trí thức. Họ thậm chí đi xuống tận cùng giai cấp xã hội để làm công nhân lao động nghèo khổ. Họ có khi là những người trẻ, nhẹ dạ, bị tuyên truyền, nhồi nhét những điều huyễn mị về chủ nghĩa cộng sản.

Những phần tử này được liệt vào thành phần thứ năm sau 4 cái ngu mà dân gian vẫn thường hay nói tới, khiến câu ca dao bình dân có thể được thêm vào như sau:

Trên đời có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu
Thứ năm ngu nhưng lại đứng đầu
Đó là cuồng tín theo hầu cộng nô

Những người nổi tiếng gia nhập đảng cộng sản như: Nguyễn Thị Bình (Sa Đéc), Nguyễn Tấn Dũng (Cà Mau), Nguyễn Thị Định (Bến Tre), Nguyễn Hộ (Gò Vấp), Phan Văn Khải (Củ Chi), Võ Văn Kiệt (Vĩnh Long)… đều là gốc người miền Nam và chính họ hay gia đình họ đã từng hưởng trực tiếp hay gián tiếp ơn mưa móc của chính phủ VNCH.

Vào ngày 20/12/1960, con bài “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam VN” (MTDTGPMN) ra đời để bắt đầu quấy rối cuộc sống yên bình của dân chúng miền Nam. Những tên gạo cội của mặt trận này gồm có: Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Phùng Văn Cung, Võ Chí Công, Đại đức Sơn Vọng, Trần Nam Trung, Nguyễn Văn Hiếu, Trần Bạch Đằng, Phan Văn Đáng, Nguyễn Hữu Thế, Trần Bửu Kiếm, Nguyễn Thị Định, Thích Thượng Hào, Nguyễn Văn Ngợi, Lê Quang Thành, Đặng Trần Thi, Trần Bửu Kiếm…

Sau đó, cái quái thai “MTDTGPMNVN” của Cộng Sản Bắc Việt (CSBV) này đã đẻ ra cái gọi là “Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” (CPCMLTCHMNVN) với những tên chủ chốt như: Huỳnh Tấn Phát, Phùng Văn Cung, Trần Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình, Cao Văn Bổn, Lưu Hữu Phước, Nguyễn Văn Kiết, Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, Nguyễn Hữu Thọ, Trịnh Đình Thảo, Thích Đôn Hậu…

Có lẽ cần mở ngoặc để nói đôi điều cái quái thai “MTDTGPMNVN”. Thế giới lúc bấy giờ đều gọi họ là Việt Cộng (VC), theo người Mỹ, trong khi người Việt gọi Việt Cộng là để chỉ chung Cộng Sản Việt Nam từ Nam chí Bắc. Không biết người Mỹ có cố tình gọi VC chỉ để nhắm vào phần tử của “MTDTGPMNVN” hay không mà khi tổ chức hội đàm Paris, họ lại dành cho mặt trận này một chỗ ngồi ngang hàng với VNCH. Cuộc hội đàm 4 bên thật sự không đúng nghĩa bởi vì 4 bên đó phải là Trung Cộng hay/và Liên Xô (nước đỡ đầu cho CSVN trong cuộc chiến) đối đầu với Mỹ (đại diện cho phe đồng minh) và VN Dân Chủ Cộng Hòa (hay CSBV) đối đầu với VNCH. Vì thế, Hiệp Định Paris 27/1/1973 được ra đời trong sự thua thiệt bất công nghiêng về phía VNCH. CSBV với sự yểm trợ mạnh mẽ cả về vũ khí, tài chính lẫn nhân sự từ Trung Cộng và Liên Xô, đã trắng trợn vi phạm hiệp định này trong khi VNCH bị cúp mất viện trợ từ Mỹ nên đã ngậm ngùi bị bức tử vào ngày 30/4/1975. Phong trào phản chiến lớn rộng tại Mỹ và nhiều nơi, kể cả VN, đã có nhận định quá sai lầm về cuộc chiến. Họ không chống kẻ xâm lăng gây chiến mà lại chống người tự vệ chính đáng. Bốn mươi lăm năm đã trôi qua kể từ ngày ký hiệp định Paris với những đau khổ triền miên dành cho một dân tộc bất hạnh sau ngày Sài Gòn bị thất thủ. Đã có những nỗ lực đáng trân trọng để phục hoạt hiệp định Paris trong gần như vô vọng. Trước đó, những kẻ nằm mơ giữa ban ngày về cái gọi là “miền Nam trung lập” thuộc MTDTGPMN và CPCMLTMNVN đã vỡ mộng vì cả hai tổ chức này đều bị chính thức khai tử không kèn không trống vào ngày 2/7/1976.

Trở lại với những mũi giáo oan nghiệt đâm sau lưng, từ Dinh Độc Lập, có các cố vấn của Tổng Thống VNCH như Huỳnh Văn Trọng, Vũ Ngọc Nhạ... Điều đáng lưu ý là những tên này cùng đồng bọn gồm 20 tên khác từng bị bắt nhốt bởi Đoàn Công Tác Đặc Biệt Miền Trung phối hợp với Ty Công An Huế thời Đệ Nhất Cộng Hòa, nhưng đến ngày 1/11/1963, Hội Đồng Cách Mạng của Tướng Dương Văn Minh thả ra và sau đó họ đã len lỏi vào các cơ quan trọng yếu của VNCH.

Trong hàng ngũ sĩ quan cao cấp quân lực VNCH, có Phạm Ngọc Thảo, Lâm Văn Phát, Nguyễn Hữu Hạnh… và vô số binh sĩ cũng như sĩ quan VNCH âm thầm làm việc tiếp tay cho CSVN, như Nguyễn Thành Trung, thượng sĩ nhất Nguyễn Văn Minh…

Nằm vùng tại Quốc Hội VNCH có cái gọi là thành phần thứ ba và Dân Biểu Đối Lập như Dương Văn Ba, Lý Quý Chung, Lý Chánh Trung, Hồ Ngọc Nhuận, Ngô Công Đức, Ngô Bá Thành (Phạm Thị Thanh Vân), Kiều Mộng Thu, Hồng Sơn Đông, Nguyễn Văn Hàm, Đinh Văn Đệ…

Một số phần tử này cũng là những nhà báo thiên tả như Ngô Công Đức (Tin Sáng), Hồng Sơn Đông (Điện Tín) hợp cùng Chân Tín (Đối Diện), Họa Sĩ Ớt (Huỳnh Bá Thành), Phạm Xuân Ẩn (các báo ngoại quốc như Time, New York Herald Tribune…)… Vào đầu năm 1970, có khoảng 36 tờ báo tư nhân ở miền Nam, nhưng có rất ít báo của nhà nước, chẳng hạn như tờ Tiền Tuyến. Lợi dụng tự do báo chí, nhiều nhà báo thiên tả đã công khai đả phá chính phủ VNCH và cá nhân của TT Nguyễn Văn Thiệu. Thậm chí họ còn tổ chức diễn biến “ký giả xuống đường đi ăn mày” vào ngày 10/10/1974 để phản đối sắc luật 007 qui định về tiền ký quỹ ra báo.

Những mũi giáo đâm sau lưng còn phát xuất từ những kẻ đội lốt nghệ sĩ mà điển hình là Kim Cương, kẻ được cho là mang cấp bậc Thượng Tá của VC mặc dù bà ta phủ nhận điều này, nhưng có lẽ chẳng mấy ai tin. Ngoài ra, còn có một số nhạc sĩ nổi tiếng phản chiến như Trịnh Công Sơn (TCS), Trương Quốc Khánh, Tôn Thất Lập… Riêng TCS được xem là thiên tài âm nhạc và phù thủy ngôn ngữ, nhưng rất tiếc những tinh hoa đó lại phục vụ cho chế độ man rợ cộng sản.

Mặc lớp áo thầy tu, những mũi giáo đó đã lũng đoạn hàng ngũ quốc gia miền Nam. Những tay nổi bật trong thành phần này từ Thích Trí Quang cho tới Thích Nhất Hạnh, Chân Tín, ni sư Huỳnh Liên, Phan Khắc Từ, Trần Hữu Thanh… đều tích cực nối giáo cho giặc bằng mọi hình thức như xách động xuống đường, tuyệt thực, tự thiêu... dưới chiêu bài chống độc tài gia đình trị (thời đệ nhất Cộng Hòa), đòi quyền sống, đòi hòa bình, viết báo công kích chính phủ, chống tham nhũng (thời đệ nhị Cộng Hòa)…

Thành phần trí thức thiên tả miền Nam góp phần phá nát chính thể dân chủ của người quốc gia có khá nhiều, tiêu biểu như: Trương Bá Cần, Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Thế Uyên, Thế Nguyên, Duy Lam, Nguyễn Hữu Chung, Lê Văn Hảo, Lê Khắc Quyến, Tôn Thất Hanh, Lê Tuyên, Mai Văn Lễ, Cao Huy Thuần…

Thành phần năng động nhất ở miền Nam gây khó khăn cho chính phủ VNCH ở hậu phương Sài Gòn là các học sinh sinh viên thiên tả như: Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Cao Thị Quế Hương, Võ Như Lanh, Phan Kim Hạnh, Dương Văn Đầy, Trịnh Đình Ban… Ở miền Trung có Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân… Ngoài ra, còn có một số lãnh tụ sinh viên ở Sài Gòn chuyên cầm đầu những cuộc xuống đường rầm rộ ở Sài Gòn như Nguyễn Văn Thắng (cựu SV Sư Phạm Sài Gòn), Đoàn Kỉnh (Đại Học Khoa Học SG) mà lý lịch không rõ là người quốc gia hay thân cộng.

Những mũi giáo đâm sau lưng dân tộc còn có vô số những tay nằm vùng hành nghề lao động tay chân như lái tắc xi, đạp xích lô… và thậm chí còn có những kẻ được gọi bằng danh xưng mỹ miều “bà mẹ chiến sĩ”. Sau ngày 30/4, bọn này xuất đầu lộ diện thành những tên VC mang băng đỏ trên cánh tay chỉ đường cho CSBV tiến vào Sài Gòn và sau đó giữ những chức vụ tại hạ tầng cơ sở hay trung ương.

Trên đây là những mũi giáo đâm sau lưng được người dân nhận diện ra tại Sài Gòn, không kể đến những kẻ khác hoạt động bí mật rải rác khắp miền Nam.

Những kẻ này đã góp phần lật đổ chế độ nhân bản VNCH và xây dựng nên một chế độ man di, tàn bạo gây thống khổ cho toàn dân suốt gần 43 năm dài..

Những kẻ nối giáo cho giặc cộng sau năm 1975 đều bị vắt chanh bỏ vỏ một cách không thương tiếc. Một số đấm ngực ăn năn thì đã quá muộn màng.

Ngay cả sau biến cố 30/4, trong làn sóng tị nạn ra hải ngoại cũng có không ít phần tử cộng sản trà trộn hay hoạt động ngầm cho VC dưới hình thức tôn giáo vận, văn hóa vận…

Rút tỉa kinh nghiệm sống chung với những mũi giáo phản trắc suốt mấy chục năm ở trong nước, đồng bào hải ngoại cần vạch mặt chỉ tên những kẻ này để vận động chính quyền sở tại tống cổ chúng về nước hầu duy trì cuộc sống yên bình cho cộng đồng.

Trong khi đó, đồng bào quốc nội hãy nhớ kỹ mặt những tên bán nước hại dân để chờ một ngày lôi chúng ra đền tội trước dân tộc.

Và ngày đó sẽ không còn xa nữa!

31/3/2018
Đỗ Hồng
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Đằng sau ‘kỷ lục’ sa thải quan chức cấp cao của ông Trump

Ông Trump đã sa thải những nhân vật ôn hòa, và thế vào đó, đưa ra các đề cử là những nhân vật “diều hâu” cực đoan về an ninh quốc gia.

Những người chỉ trích Tổng thống Mỹ Donald Trump mới đây bày tỏ lo ngại về tốc độ sa thải quan chức cấp cao ở Nhà Trắng, hiện đã lên đến con số kỷ lục so với bất kỳ đời tổng thống nào của Mỹ. Ông Trump đã sa thải hơn 1/3 số quan chức cấp cao trong năm đầu tiên làm chủ Nhà Trắng. Các Tổng thống Obama, Bush, Clinton, và Reagan chỉ thay đổi chưa tới 1/10.

Những người chỉ trích lo ngại rằng các quyết định sa thải trên là kết quả của phong cách quản lý rất có vấn đề của ông Trump. Vị tổng thống – tỷ phú này được cho là rất thích để các quan chức dưới quyền mình đối chọi nhau. Ông nói rằng thích nghe sự thật, nhưng lại đánh đồng việc nói ra sự thật với không trung thành.

Ông đánh giá cao sự trung thành nhưng bản thân ông không phải là người như thế. Ông tìm kiếm ai đó để giơ đầu chịu báng cho những lỗi lầm của ông. Ông tránh đối đầu bằng cách khởi động các chiến dịch xì xào chống lại người mà ông muốn sa thải. Tất cả những điều này gây ra sự hỗn loạn trong Nhà Trắng.

Trong khi có nhiều bằng chứng để ủng hộ học thuyết cho rằng ông Trump phải chịu trách nhiệm về sự rối loạn ấy, những người chỉ trích trên truyền thông và ở phe đối lập nghĩ khác. Không chỉ là Nhà Trắng đang bị quản lý tồi, mà còn bị định hình tệ hơn nhiều.

Một “người ngoài cuộc” đến Washington

Ông Trump tranh cử tổng thống như một người ngoài Washington, không có bất cứ rắc rối nào về chính trị. Cử tri của ông bị thu hút bởi lời hứa rằng sẽ làm sạch “đầm lầy”: Washington đã trở nên nổi tiếng bởi các đặc lợi, các chính trị gia tham nhũng, và giới tinh hoa chỉ lo tư lợi.

Khi ông Trump đắc cử tổng thống, “các sinh vật nhầy nhụa” này (từ mà ông nói) đã nổi lên chống lại các nỗ lực cải cách của ông và bảo vệ lợi ích của họ. Những người phản đối ông Trump – thường được gọi là “Người chống cự” – đã bắt đầu làm mất uy tín ông ngay sau khi ông đắc cử, đến mức có những lời kêu gọi ông rời nhiệm sở.

Các tổng thống mới nhậm chức thường dựa vào đảng chính trị của mình để chỉ định các quan chức cấp cao cho chính quyền mới. Hầu hết các tổng thống là những người giàu kinh nghiệm làm việc trong chính quyền, mang theo mình nhiều công chức tài giỏi, trung thành và tận tụy để phục vụ chính quyền mới, đồng thời thu hút những người nổi tiếng muốn đóng góp cho chương trình nghị sự của họ.

Ông Trump không có lợi thế nào trong số đó.
Image
Sau khi thành tổng thống, ông Trump đã bổ nhiệm Jared Kushner,
con rể làm người phụ trách các quan hệ đối ngoại liên quan đến xung đột Israel – Palestine.
Ảnh: Filmmagic
Không có người tình nguyện. Nhiều người giỏi lẽ ra đã có thể trở thành các ứng cử viên tuyệt vời cho các chức vụ cao, nhưng đã từ chối ông Trump khi được đề nghị. Bản năng của họ đã đúng. Những người phục vụ trong chính quyền của ông Trump đều bị mất uy tín vì các hành động của ông hay vì họ mạnh mẽ phản đối tổng thống. Gần như tất cả những người bị sa thải hoặc buộc phải ra đi đều đã phải chịu đựng những dòng tweet đầy thành kiến của ông Trump trên Twitter.

Ông Trump tấn công những người mà ông ghét đang phục vụ ông trong chính phủ. Ông đã không biết rõ về người mà ông bổ nhiệm. Ông không có tổ chức chính trị nào để kiểm tra sự ủy nhiệm dành cho họ. Ông đã nhầm khi chọn những người cực đoan hay nổi tiếng, thay vì chọn các chuyên gia, nhà quản lý hay các nhà hoạch định chính sách tài năng.

Nhiều người ông bổ nhiệm đã làm việc cho ông trong lĩnh vực tư nhân trước đây, nhưng không có kinh nghiệm nào trong việc điều hành chính phủ, hay thậm chí chẳng có kinh nghiệm gì hữu ích. Tệ nhất là ông đưa cả các thành viên thân thiết trong gia đình mình vào chính phủ.

Những người cực đoan. Sai lầm lớn nhất của vị tổng thống “tập sự” Trump là việc bổ nhiệm Steve Bannon làm cố vấn chính trị cấp cao. Ông Trump chỉ biết ông Bannon một vài tháng trong chiến dịch tranh cử. Ông Bannon – từng là Giám đốc Breitbart News, một trang mạng chống chính phủ, chống nhập cư và đề cao người da trắng – đã thuyết phục ông Trump ngả sang cực hữu về chính trị.

Các quan điểm khác. Các tổng thống thường dựa trên những người ủng hộ mình để áp dụng chính sách. Trong chính quyền Trump, các quan chức cấp cao thường mâu thuẫn với Tổng thống. Rex Tillerson đã bị sa thải sau khi tiếp tục bày tỏ quan điểm trái ngược với ông Trump trong chính sách đối với vấn đề vũ khí hạt nhân của Triều Tiên. Ông Trump đã rất bực mình, đến nỗi ông tuyên bố sa thải vị ngoại trưởng đầu tiên của mình… trên Twitter.

Chủ nghĩa gia đình. Jared Kushner, con rể của ông Trump, được bổ nhiệm làm người phụ trách các quan hệ đối ngoại liên quan đến xung đột Israel – Palestine, dù chẳng có chút kinh nghiệm nào về lĩnh vực này. Kushner sau đó tiếp tục can dự với các quan chức khác trong Nhà Trắng, bí mật tìm cách làm giảm uy tín của họ. Kushner thường vi phạm các quy tắc tiêu chuẩn, vượt mặt nhân viên cấp cao và trực tiếp thảo luận với bố vợ về các vấn đề chính sách.

Những người nổi tiếng. Ông Trump đã bổ nhiệm những người nổi tiếng vào các vị trí quan trọng. Thái quá nhất là trường hợp của Anthony Scaramucci, một tỷ phú ăn chơi, vào vị trí Giám đốc Truyền thông. Ông này đã lật úp Nhà Trắng bằng “hành động lừa đảo”. Ông đã bị sa thải trong vòng 6 ngày. Sau đó được thay thế bởi một cựu người mẫu. Cô này cũng buộc phải từ chức do bê bối câu kết với người Nga. Một giám đốc truyền thông khác, Omarosa Manigault Newman, cũng đã bị sa thải khi ông Trump biết cô này từng tham gia chương trình truyền hình thực tế “Người tập sự” của ông. Khi được hỏi, chẳng nhân viên nào trong Nhà Trắng biết công việc của cô này là gì.

Những người lưu nhiệm từ nhiệm kỳ trước. Vì ông Trump không có siêu cấu trúc tổ chức nào nên ông rất chậm chạp trong việc bổ nhiệm nhiều vị trí cấp cao. Khi ông đưa ra bổ nhiệm nào đó, những “Người chống cư” trong Quốc hội và truyền thông ngăn chặn họ nhậm chức. Hậu quả là, các quan chức dưới chính quyền tiền nhiệm của Tổng thống Barack Obama được lưu nhiệm.

Ông Trump đã sa thải Phó Giám đốc FBI Andrew McCabe vì là một nguồn rò rỉ cho giới truyền thông và câu kết chống lại ông, và giúp chiến dịch của bà Hillary Clinton. Không thể bổ nhiệm lãnh đạo cấp cao của Bộ Ngoại giao, ông Trump sa thải toàn bộ đội quản lý dưới thời Obama, khiến ông Rex Tillerson gần như phải làm việc một mình trong Bộ.

Những người không có năng lực. Cũng có những người giỏi làm việc cho ông Trump nhưng bên cạnh đó là vô vàn những người không có năng lực, lẽ ra không nên hiện diện trong chính phủ. Giám đốc nhân sự Reince Priebus chẳng hạn. Vị trí của ông Priebus có quyền lực nhất trong Nhà Trắng, nhưng ông lại để cho ông Trump dắt mũi, mất khả năng kiểm soát tổ chức và đã bị sa thải.

Những kẻ phá hoại. Tình trạng rò rỉ tin tức ra truyền thông đã và đang là vấn đề lớn nhất đối với bất cứ chính quyền nào gần đây. Một số tin tức rò rỉ đã hủy hoại ông Trump. Nhiều tin tức khác thì làm mất uy tín đối thủ của ông. Ngoài ra còn có những người tiết lộ những việc làm sai lầm trong một tổ chức cho công chúng hoặc cho những người có trách nhiệm liên quan. Hầu hết các rò rỉ là phạm pháp. Một số người đã bị sa thải vì cố ý gây hại cho ông Trump.

Tác động

Một bài học lớn rút ra là người Mỹ có lẽ nên lường trước sự rối loạn khi họ bầu chọn những người “ngoài tổ chức” chỉ vì hứa hẹn cải cách hệ thống chính trị hay biến đổi nó một cách cực đoan.

Điều không được nói đến chính là việc này đang có lợi cho ông Trump. Ông sa thải nhân viên, hoặc buộc phải sa thải họ – những người ngăn cản chính sách của ông. Các bổ nhiệm thay thế của ông đang ngày càng phù hợp với các mục tiêu của ông hơn.

Tuy nhiên, tin xấu là “Người chống cự”, dù loại bỏ được các bổ nhiệm của ông Trump, lại có nguy cơ tạo ra một chính phủ khiến họ lo sợ nhất. Ông Trump đã sa thải những nhân vật ôn hòa như Tillerson hay McMaster. Thế vào đó, ông đưa ra các đề cử là những nhân vật “diều hâu” cực đoan về an ninh quốc gia.

Đây không phải là chính quyền mà Mỹ cần trong thời kỳ toàn cầu có nhiều biến động lớn.

Terry F. Buss,
nguyên Hiệu trưởng Trường Chính sách công, ĐH Carnegie Mellon

http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam/tie ... 39973.html
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Rối như canh hẹ!

Hưng Yên

- Thật đấy các vị, "đảng ta" đến ngày mạt rệp rồi hay sao mà càng ngày nó càng rối tinh rối mù lên không biết đàng nào mà lần y chang như một nồi canh hẹ! Các vị biết không? Việt Nam ta có câu thành ngữ "Rối như canh hẹ" để chỉ việc nọ xoắn với việc kia, không thể tách rời nhau ra được, sao mà nó giống với "Đảng ta" lúc này thế không biết! Bác Tổng Trọng đốt lò thiêu mấy thằng tham nhũng. Mới đầu tưởng chỉ có mấy anh như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và một đám lóc nhóc khác, không ngờ chúng ló đầu ra một lô một lốc coi bộ còn nặng ký hơn Đinh La Thăng với Trịnh Xuân Thanh nhiều!

Mới đây báo chí ồn lên cái vụ mấy vị Tướng công an - những thanh bảo kiếm bảo vệ Đảng - cũng bị Bác Tổng Trọng lôi cổ ra tòa vì tội "ăn bẩn và làm đầu nậu cờ bạc hàng ngàn tỉ" thế thì còn trời đất nào nữa, báo chí đăng rõ ràng chứ không phải chúng tôi đặt điều nói xấu "Đảng" đâu đấy nhé. Xin các vị cứ đọc đoạn trích dưới đây thì rõ.

Trích:

Bộ Công an Việt Nam chính thức xác nhận một trong những tướng công an nổi tiếng nhất Việt Nam, đã nghỉ hưu, bị khởi tố vì liên quan đường dây đánh bạc ngàn tỉ.

Trang web Bộ Công an cuối ngày 6/4 cho hay ông Phan Văn Vĩnh đã bị công an tỉnh Phú Thọ khởi tố bị can, bắt tạm giam bốn tháng.

Cùng ngày 6/4, Chủ tịch nước Việt Nam đã ký Quyết định tước danh hiệu Công an nhân dân đối với ông Phan Văn Vĩnh.

Ngưng Trích

Phan Văn Vĩnh là trung tướng công an đã một thời lập được nhiều công trạng, được báo chí của Việt cộng hết lòng khen ngợi, đưa lên đến tận mây xanh. Mà cứ theo quy định của Đảng thì tất cả, từ bé đến lớn, từ chú công an giao thông đứng đường đứng chợ lên đến ông Chủ Tịch Nước đều phải là đảng viên của "đảng ta" mới được, còn nếu không thì đi chỗ khác chơi! Thế rồi "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý"... Chịu khó suy nghĩ một chút ta lại thấy "Đảng" với "Nhà nước" cũng chỉ là các hắn với nhau chứ ai vào đấy phải không các vị? Cuối cùng ta ngộ ra được một điều cái "Đảng" này nó xảo trá và tham lam vô cùng vô độ các vị ạ. Hai tay nó "ôm" lấy tất cả nhưng mồm lại thơn thớt: "Nhân dân làm chủ". Làm chủ gì mà ruộng vườn, đất đai của người ta tự dưng nó thu hồi với quy hoạch? Mới đây ông "Thủ Tướng ma de in" của các hắn còn mầu mè kêu lên:

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu xử lý nghiêm người đứng đầu buông lỏng quản lý đất đai: Chỉ thị mới về chấn chỉnh, tăng cường công tác quản lý đất đai và xây dựng hệ thống thông tin đất đai, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu chủ tịch Ủy ban Nhân dân các tỉnh, thành phố chịu trách nhiệm tập trung chỉ đạo rà soát, đánh giá đầy đủ tình hình triển khai thi hành pháp luật về đất đai ở các cấp, các ngành, trên cơ sở đó có kế hoạch, biện pháp cụ thể để chấn chỉnh, xử lý, khắc phục kịp thời những tồn tại trong việc thực hiện từng nội dung nhiệm vụ quản lý đất đai ở địa phương....

Một cái "lệnh" vừa mập mờ, vừa chung chung chẳng có gì dứt khoát rõ ràng cả, phải không các vị?

Đất đai, ruộng vườn của người ta do bao nhiêu đời ông cha để lại, bây giờ tự dưng các anh tuyên bố làm chủ tập thể do các anh quản lý. Thế rồi nay các anh đòi "thu hồi" chỗ này, mai các anh tuyên bố "quy hoạch" chỗ kia... Cuối cùng là các anh đem bán cho bọn tư bản nước ngoài. Của người ta đáng giá 100 đồng, các anh thí cho 1 đồng, còn bao nhiêu các anh bỏ túi. Cuối cùng là người dân chết đói, còn các anh thì cứ giầu lên ú ụ. Rõ ràng Toàn là một lũ ăn cướp, ăn bám!

Cũng trên Net chúng tôi còn đọc được một đoạn trong một bài viết như thế này. Lại xin trích ra đây để mọi người cùng đọc và cùng đánh giá.

Trích:

Những ông tướng Phan Văn Vĩnh, Nguyễn Thanh Hoá trượt ngã vào thời điểm khá điển hình, khi toàn Đảng toàn Dân đồng tâm hiệp lực đấu tranh bài trừ giặc nội xâm; khi lò lửa đốt cháy tham nhũng, tha hoá, tiêu cực đang đến độ; khi cán bộ chiến sỹ toàn lực lượng công an ngày ngày học tập và làm theo tấm gương đạo đức, tư tưởng Hồ Chí Minh, thấm nhuần 6 điều Người căn dặn công an nhân dân... Đây cũng là giai đoạn xảy ra nhiều vụ án sử dụng công nghệ cao để đánh bạc, lừa đảo, rửa tiền khiến nhiều gia đình tiêu tán, xã hội bất an.

Ngưng trích

Ừ, bậy nhỉ, khi cán bô chiến sĩ toàn lực lượng công an ngày ngày học tập và làm theo, tư tưởng Hồ Chí Minh thì cái đám to đầu ngồi tít trên cao: Toàn các đồng chí bộ chính trị, uy viên trung ương đảng, bí thư nọ, chủ tịch kia... thi nhau vơ vét! Có đúng thế không hay bắt chúng tôi phải kể ra từng tên một? Những vị mới đây bị Bác Tổng Trọng xách cổ lôi ra tòa khóc khóc mếu mếu ai cũng biết cả rồi. Nhưng còn thiếu gì các vị khác nữa như... Đồng chí Ba Ếch đấy thì sao, của cải đâu ra mà lắm thế, chỉ nguyên một cái "nhà thờ tổ" thôi đã đủ để được kể vào hàng phú gia địch quốc rồi. Kế đến là anh con ngoại hôn của Chủ tịch vĩ đại sống mãi trong quần chúng ta là đồng chí Nông... văn phu. Đồng chí về vườn đã lâu rồi mà còn tiếp khách ngồi trên những cái ghế như "ngai Vua" đấy thì đã sao? Bác Tổng Trọng giỏi làm gì thì làm đi?!

Nghe Bác Tổng Trọng "đe" không chỉ những tay còn đang tại chức mà dù đã về hưu lâu rồi, thậm chí đã "ngỏm củ tỏi" rồi mà có tội cũng vẫn cứ bị dựng đầu dậy lôi ra tòa như thường! Nghe câu này sao chúng tôi thấy "hồ hởi phấn khởi" quá sức. Nghĩ ngay đến sẽ có một ngày cái lão đang "mơ màng giấc điệp trong cái được gọi là "lăng" ở công viên Ba Đình đấy bị xích tay lôi ra tòa vì "lão" này mới thực sự là "Chúa đảng". Bao nhiêu những khốn khổ, khốn nạn của nhân dân ta suốt từ Bắc chí Nam đều từ lão này mà ra cả. Nào là cái đợt gọi là "Cải cách ruộng đất" ở miền Bắc nước ta năm 1954. Biết bao người bị quy cho cái tội là địa chủ bóc lột rồi bị bắn chết, bị chôn sống. Ngay cả một người lý ra được kể là người có công với cách mạng vì đã cúng cho Bác nào vàng, nào tiền vẫn bị lôi ra đấu tố như thường. Lang thang trên Net, chúng tôi đọc được một bài có đoạn viết như thế này, xin trích ra đây để mọi người cùng đọc:

Trích:

“Nguyễn thị Năm tức Cát Thành Long có một người con làm trung đoàn trưởng ở cục chính trị của Văn Tiến Dũng. Gia đình bà trong dịp Tuần lễ Vàng có hiến 100 lượng vàng. Bà còn tham gia công tác của Hội Phụ nữ từ năm 1945 đến 1953. Tôi chưa đến đó lần nào, các anh Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ thường hay ăn cơm ở nhà bà. Gia đình Nguyễn thị Năm cũng giống như các gia đình Đỗ Đình Thiện, Trịnh Văn Bô giúp đỡ nhiều cho cách mạng. Chọn địa chủ Nguyễn thị Năm để làm trước là do có người mách cho cố vấn Trung quốc. Họp bộ chính trị bác nói: “Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy lại cũng giúp đỡ cho cách mạng. Người Pháp nói không nên đánh đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa”. Sau cố vấn Trung quốc là La Quý Ba đề nghị mãi, bác nói:“Thôi tôi theo đa số, chứ tôi vẫn cứ cho là không phải”. Và họ cứ thế làm. Thuyết của họ là không dựa vào tổ chức cũ mà tổ chức lại một số tổ chức khác của đảng, họ phủ nhận hết các tổ chức khác như chính quyền, các đoàn thể. Ai lãnh đạo cách mạng tháng 8 thành công, ai lãnh đạo cuộc kháng chiến từ năm 1945 đến năm 1953. Thế mà họ thẳng tay bỏ hết, trong đó mấy ngàn người bị xử tử. Mục đích của họ không phải là CCRĐ mà là đánh vào đảng ta. May mà đến năm 1956 ta kịp thời dừng lại…

“Đánh thuế công thương nghiệp, cải tạo tư sản cũng là do Trung quốc đề ra. Hậu quả là hơn một triệu người di cư vào Nam. Ta đổ tội cho Pháp, Mỹ, điều đó chỉ đúng một phần nào, còn là do ta làm vội, làm ẩu, đánh tràn hết. Không phải địa chủ mà phú nông, thậm chí trung nông cũng đánh. Đảng viên nhiều người tốt cũng bị đánh. Kết quả của những chính sách, cải cách lúc đó là như thế”. (Đàn chim Việt online ngày 4-7-2010)

Ngưng trích

Viết đến đây chúng tôi xin được đặt một câu hỏi: Như thế là Bác Hồ có tội hay có công? Đảng cộng sản có tội hay có công? Trước 1975: Toàn miền Bắc - Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa - lạc hậu, nghèo đói đã rõ ràng quá rồi. Đến sau 30 tháng Tư 1975 lại gây cho Miền Nam điêu đứng. Không kể hàng trăm ngàn người già có, trẻ có, cũng tạm gọi được là thành phần ưu tú của xã hội phải vào tù cải tạo. Ngoài ra thì dù người nghèo nhất cũng chưa đến nỗi phải ăn độn. Chỉ sau 30 tháng Tư 1975 thì cả nước khoai mì, khoai lang, bo bo cũng không đủ để mà ăn. Bất kể lớn, bé, già, trẻ tiêu chuẩn mỗi ngày được bao nhiêu gờ ram gạo, bao nhiêu gờ ram khoai... Đi đâu thì cha mẹ. con cái phải bọc theo phần ăn của mình, không ai ăn lấn sang phần của người khác được... Thấy sao nó bần tiện quá sức! Vậy mà ngày còn ở trại tù cải tạo Z30C Hàm Tân, Thuận Hải chúng tôi đã đọc được một cái "băng rôn" đỏ viết chữ vàng căng ngay ở cổng trại như thế này: "Vẻ vang thay đảng cộng sản Việt Nam, người đã tổ chức và lãnh đạo thành công cuộc cách mạng Việt Nam"! Tôi nghĩ bụng đúng là bọn Việt cộng dốt nát, mặt trơ trán bóng, khoe khoang thế mà không biết nhục! Đang mặc quần áo đàng hoàng nay chỉ còn có cái khố mà vẻ vang cái gì?!!!

Hôm nay đã là 24 tháng Tư, chỉ còn 6 ngày nữa đã là 30 tháng Tư, ngày đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi viết bài này đê tưởng nhớ đến những người đã khuất vì biến cố 30 tháng Tư 1975 và tưởng nhớ những bạn bè của tôi đã chết trong các trại tủ cải tạo. Sau là cầu xin Liệt Tổ Liệt Tôn sớm hiển linh dẹp đi cái đám bất nhân thất đức này giúp cho cuộc sống của con cháu sớm được bình an. Mong lắm thay!


Hưng Yên
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

30/4/2018: Những Ý Nghĩ Vụn Về Quê Hương
TS.Phạm Đỗ Chí

Thế rồi 43 năm cũng trôi qua như một giấc mơ từ ngày chia ly đó. Ở tuổi này, như nhiều người Việt khác ở hải ngoại, tôi không tin nổi đã qua hơn 2/3 đời mình ở xứ ngoài.

Đã định chui vào nếp sống bận rộn thường lệ hàng ngày để quên đi tháng tư này, nhưng cái Ti vi oái ăm và đài CNN ra rả suốt vài ngày qua về chuyến thăm khu phi quân sự của hai nhà lãnh đạo Bắc và Nam Hàn để có cuộc gặp gỡ lịch sử lần nữa, mưu cầu đạt đến hiệp ước hòa bình, chính thức chấm dứt tình trạng chiến tranh từ 1953, và mưu cầu bán đảo Triều Tiên phi hạt nhân hóa, nhất là mong cam kết của Bắc Hàn ngưng thử các hỏa tiễn hạt nhân và liên lục địa. Nhưng cái bắt tay đầu tiên ở dải bê tông đơn giản ngăn cách hai xứ của hai ông Moon và Kim, đã gây cho tôi những xúc động mãnh liệt và xúc cảm trào dâng của một người xa xứ gốc Việt mong một giây phút tương tự cho Việt Nam!

Xem tiếp những cảnh khác sau đó trong suốt ngày 27/4, từ cuộc thương nghị chính thức trong phòng họp của hai bên đến những phút hai ông đi dạo tâm sự, ôm chầm nhau sau khi ký thông cáo chung, hay cảnh hai bà vợ nắm tay nhau tung tăng, đến buổi tiệc tối do bên Nam đãi với các món ngon vật lạ từ nhiều miền, nhất là ông Kim cầu kỳ bắt đoàn mình nấu riêng món mỳ lạnh miền Bắc đem đến buổi tiệc. Chi tiết nhỏ thôi nhưng cho thấy họ cầu kỳ sửa soạn cho lần họp mặt và muốn tỏ thiện chí cho bên kia thấy dễ chịu hơn.
Thông cáo chung chỉ cho thấy thiện chí muốn thương thảo tiếp, còn các kết quả hòa đàm lớn hơn hay tế nhị hơn vẫn còn được giữ kín bên trong, và nhất là còn tùy thuộc cuộc gặp gỡ vào tháng 5-6 giữa TT Trump và ông Kim nếu còn được giữ, cũng như các cuộc tiếp xúc chắc chắn có giữa Bắc Hàn và Trung Quốc trong vài tuần tới. Tóm lại là vấn đề bắt tay giữa hai nước Hàn cũng chỉ mới bắt đầu và còn tùy thuộc nhiều biến chuyển có thể ảnh hưởng đến chính trị và hòa bình toàn cầu trong những năm tháng tới.

Trở về giấc mơ thầm kín của một ngày bắt tay giữa hai bên thắng cuộc và thua cuộc ở nước mình (theo cách gọi mới thời thượng, khá phổ biến của tác giả Huy Đức--trong quyển sách “Bên Thắng Cuộc”), quả thấy thật xa vời dù chỉ trong tưởng tượng.

“Bên Thắng Cuộc” gồm hơn 3 triệu đảng viên kể cả guồng máy quân sự và an ninh lớn mạnh và toàn trị, lại thêm đông đảo nhóm hậu thuẫn nắm đặc quyền và đặc lợi kinh tế, từ sức mạnh chung ý thức hệ ngày trước chuyển sang quyền lợi chính trị và nhất là quyền lợi kinh tế chung bây giờ phải bảo vệ, không dễ gì muốn đối thoại (và có lẽ không có lý do gì để đối thoại) với nhóm “bên kia”—Phe Thua Cuộc.

Trong đất nước có gần 90 triệu người do Bên Thắng Cuộc kiểm soát chặt chẽ, cũng khó biết có bao nhiêu người chia xẻ thật sự chủ nghĩa và chế độ cai trị của giới cầm quyền. Qua các sách báo và tiếp xúc hàng ngày, nhất là những lúc tâm sự thật lòng, nhiều quan sát viên có thể nhận ra nhiều tầng lớp dân chúng trong miền Nam vẫn mơ về những ngày cũ với “Bên Thua Cuộc” hay ít nhất là lý tưởng của họ. Ngay ra ngoài Bắc, nơi cốt lõi của Bên Thắng Cuộc, không ít thanh niên bây giờ hay ngay cả bô lão còn khen tụng thăm hỏi về những cái hay cũ của VNCH, nhất là thời vàng son của miền Nam 1956-62 dưới nền Đệ nhất Cộng hòa!

Ẩn số lớn nhất là thành phần 15-40 tuổi bây giờ chiếm 40% trong dân số, không ai hiểu nhóm người trẻ đó đang thật sự nghĩ gì và vào tuổi lãnh đạo đất nước Việt Nam trong 10-20 năm tới, họ sẽ hành động chọn lựa ra sao? Ngoài ra, thành phần trung lưu đang lớn mạnh theo cấp số nhân với những quyền lợi và tài năng kinh tế đáng kể, thêm vào kiến thức toàn cầu rộng rãi qua mạng Internet mê say đời sống tân tiến và dân chủ của các xã hội Tây phương, liệu có chấp nhận mãi sự kềm kẹp tư tưởng và hành động của họ? Đây là hai thành phần không giáo điều sẽ quyết định tương lai của đất nước và xã hội Việt Nam trong 3--4 thập niên tới? Nếu có cơ hội, nhóm này kết hợp với nhóm tinh hoa cùng tuổi ở hải ngoại sẽ tạo dựng cột trụ phát triển cho một Việt Nam phú cường trong tương lai!

“Bên Thua Cuộc” cũng gồm gần 3 triệu người gốc Việt ở hải ngoại, đang có mặt trên 120 quốc gia, là một khối đông nhiều tài năng và tinh hoa, nhưng tương đối “thầm lặng” vì hoàn cảnh phải ở tản mác và đa số bận rộn với cuộc mưu sinh hàng ngày, không có thì giờ để theo dõi ngay cả tin tức những biến cố trong nước, đừng nói gì đến việc kết nối tổ chức thành một lực lượng có tiếng nói để mong đối thoại với trong nước. Ngoài ra phải nhận thực, sự chia rẽ xâu xa của cộng đồng hải ngoại! Nhiều thành phố lớn đông người Việt có 2-3 hội đại diện, ngay cả các tôn giáo dễ đoàn kết cũng chia làm nhiều nhóm lãnh đạo, ngay cả vài hội cựu học sinh của vài trường lớn cũ ở miền Nam cũng chứng kiến sự hiện diện của vài nhóm “ly khai” muốn tranh quyền là tiếng nói đại diện. Tình trạng này cho thấy một nhóm nhỏ đại diện cho khu Bolsa bên California, Eden Center ở Virginia, hay Bellaire ở Houston Texas, khó có tư cách hay khả năng đối thoại nếu có một ngày “bên trong nước mời về”!

Những lãnh đạo ở ngoài có tinh thần “quốc gia” dạo các năm 1975-80 ở tuổi 30-55 còn tràn đầy tài năng và lý tưởng mong ngay trở về, giờ đây sau 43 năm đã phần đông nằm xuống hay trong các nhà dưỡng lão. Nhiều thanh niên 18-30 thuở đó tràn đầy nhiệt huyết và hiểu biết về quê hương nay đã về hưu và muốn sống cuộc đời trầm lặng bên cạnh con cháu và vui hưởng an nhàn. Thế hệ trẻ 1-15 tuổi dạo đó thì bây giờ trưởng thành và nhiều người thành công trong các xã hội mới nhưng lại không hiểu tiếng Việt và với họ, Việt Nam cũ chỉ như tờ giấy trắng vì phần lớn đã không biết gì về quê hương cũ của cha ông?! Những chuyến ngắn về thăm quê hương của gia đình hay với bạn bè cho họ cảm giác của một xã hội Việt Nam tân tiến hơn với nhiều cảnh du lịch đẹp hay các món ăn ngon!

Bên Thua Cuộc cũng có thể mong mỏi nơi cảm tình xưa cũ của nhiều tầng lớp dân chúng miền Nam và tầng lớp trẻ miền Bắc bây giờ, như nói ở trên, nhưng làm sao để các giới đó có tổ chức và tiếng nói mạnh mẽ hơn trong bối cảnh chính trị như hiện nay, ngoài mong mỏi theo thời gian, giới có tuổi bảo thủ sẽ chui vào sau sân khấu chính trị, nhường chỗ cho các thế hệ trẻ hiện tại. Và lại còn sự xung đột khốc liệt với thế hệ các “Thái tử Đảng” bây giờ sẽ tiếp nối ôm chặt quyền bính và đặc quyền đặc lợi kinh tế, nhất là các tài sản nhà đất đã lấy được thừa hưởng từ cha ông trong 40-50 năm qua?

Câu trả lời, nếu có, đúng là Việt Nam tôi ơi, tất cả tùy vào vận nước vận nhà do hồng phúc tiên tổ để lại, sau mấy chục năm chinh chiến hận thù làm rách nát đất nước, và đang để lại một gia tài tụt hậu bây giờ và trong vài chục năm nữa?! Niềm hy vọng còn lại chỉ mong ở sự kết hợp của hai thế hệ trẻ rường cột trong và ngoài nước, như đã nói ở trên. Có ai nghĩ đến điều đó trong ngày 30/4 năm nay, ở cả hai bên thắng và thua cuộc?!
dailien
Posts: 2451
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Nén hương lòng nhân ngày 30 tháng Tư

Image
Một phần Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, nơi an nghỉ của nhiều ngàn quân nhân VNCH.
Ngày kỷ niệm 30/4/1975 – 30/4/2018 đã tới.

Tôi viết bài báo ngắn này như thắp một nén hương lòng, đầy trĩu lo buồn vì từng là một nhân sống tại chỗ cho sự kiện lịch sử 30/4/1975, nhưng 43 năm qua tình hình đất nước xấu đi trông thấy về mọi mặt, chính trị lạc hậu, Nhà nước tham nhũng, đảng Cộng San thoái hóa suy thoái thê thảm, Công an và Quân đội mất phương hướng phục vụ nhân dân, xã hội băng hoại, đạo đức suy đồi, nền giáo dục vỡ trận.

Cuộc hòa giải dân tộc tùng hứa hẹn đã bị cố tình lãng quên và phản bội. Các lời cam kết long trọng ghi trên giấy trắng mực đen « tôn trọng quyền tự quyết của nhân dân miền Nam Việt Nam » và « không dùng vũ lực để thôn tính nhau » đã bị xâm phạm thô bạo vì đường lối đấu tranh giai cấp Mác-xít coi bạo lực luôn đồng nghĩa với cách mạng.

Đã có lời kêu gọi tâm huyết của Giáo sư đảng viên Đào Công Tiến, nguyên hiệu trường Đại Học kinh tế phía Nam từ năm ngoái là nên tổ chức một cuộc đại Cầu siêu, đại Sám hối nhân dịp này, tổ chức thăm viếng thắp hương, dâng hoa… tất cả các nghĩa trang lớn nhỏ, phần mộ các liệt sỹ hy sinh và mất tích thuộc tất cả mọi bên trong chiến tranh, phía Quân đội Nhân dân cũng như phía Quân đội Viềt nam Cộng hòa, các nghĩa trang của các đạo Phật giáo, Cao Đài, Hòa Hảo, Tin lành… cũng như các nghĩa trang quân đội Hoa kỳ, Canada, Tân tây lan, Úc, Thái lan… nếu còn có trên đất nước ta.

Trong dịp tháng Tư này mà có nhiều văn phương Tây gọi là « tháng Tư Đen », « tháng Tư độc Ác » – « Le Noir Avril », « Le Cruel Avril », rất nên chính quyền trong nước cùng toàn dân cùng tổ chức khắp toàn quốc những cuộc tưởng niệm tại mọi nghĩa trang, tu bổ các nghĩa trang to nhỏ không phân biệt, tại bàn thờ các gia đình có con em là liệt sĩ hy sinh, bị mất tích (Bộ quốc phòng cho biết con số này lên đến 300.000 ).

Tinh thần bao trùm của cuộc đại Tưởng niệm là một cuộc Đại Sám hối của toàn dân tộc nhận với Tổ tiên, Tiền Nhân, là đã phạm tội lỗi chung để cho cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn ác liệt kéo dài giữa hai miền Nam Bắc, tiếp theo cuộc chiến tranh giành độc lập.

Mục tiêu cuộc Đại Tưởng niệm, Đại Sám hối là Hòa giải Hòa hợp dân tộc thật sự, từ nay Nam Bắc là anh em ruột thịt, không còn gọi nhau là « Việt gian », « quân ngụy », là « giặc Mỹ xâm lược », là « tay sai quốc tế Cộng sản ».

Rất tiếc là sáng kiến quý báu mạnh dạn của Gs Đào Công Tiến chưa kịp phổ biến rộng rãi, thảo luận rộng khắp sôi nổi để hình thành một đồng thuận chung trong ngoài nước.

Tuy ngày 30/4/2018 sắp qua, chúng ta còn thời gian để trao đổi thực hiện ý đồ đẹp đẽ cao quý này với tinh thần trách nhiệm, đoàn kết, bao dung, các bạn blogger tự do, các tổ chức dân sự tham gia hăng hái, đạt đến một đồng thuận dân tộc cao nhất, không đạt năm nay thì kéo dài thêm chút ít thời gian, miễn là đạt đến mục đích tốt đẹp chung cuộc mà mọi người mong đợi.

Đây sẽ là niềm hạnh phúc cao quý nhất của cả hơn 90 triệu dân Việt ta, nắm chặt tay nhau đi tới trước, mở đầu cho một thời kỳ lịch sừ, phát triển mạnh mẽ về mọi mặt và thành quả sẽ được toàn dân chung hưởng một cách bình đẳng, công bằng.

Tôi tin rằng lẽ phải, sự công bằng, sự hòa hợp dân tộc thiêng liêng cuối cùng phải thắng vì hợp chân lý, hợp thời đại, hợp lòng dân luôn yêu hòa bình chuộng công lý, dân chủ và tự do, hướng tới tương lai phát triển mạnh mẽ và phồn vinh hạnh phúc cho toàn dân cùng chung hưởng.

Đây sẽ là câu trả lời đanh thép đích đáng cho bọn bành trướng phương Bắc luôn có âm mưu khuất phục nước ta.

Bùi Tín
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests