Tạp Ghi

vuongquan
Posts: 270
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

SỐ PHẬN CỦA VIỆT NAM
SAU CƠN BÃO DONALD TRUMP

Suốt trên dưới hai chục năm qua, trước tham vọng bành trướng về kinh tế lẫn quân sự của Trung Quốc (TQ), ai cũng nhìn về phía Mỹ, hy vọng Mỹ sẽ làm một cái gì đó để ngăn chận, hay ít nhất kềm hãm một phần nào cuồng vọng của TQ. Ngoài Mỹ ra, không có nước nào đủ sức mạnh và ảnh hưởng để có thể chận đứng đế quốc đỏ Trung Hoa trong âm mưu thống trị thế giới, độc chiếm Biển Đông và thanh toán các nước trong vùng. Nhưng chuyến Á du vừa qua của TT. Trump, có thể nói hy vọng đó đã tiêu tan. TQ sẽ tự do thực hiện mọi tham vọng của mình mà không sợ ai cầm chân.

Việt Nam là nước chịu hệ quả trực tiếp, bị ảnh hưởng nặng nề trước mộng xâm lăng của TQ. Dù không thể nào chấp nhận chế độ CSVN, nhưng trước sự đe doạ của TQ, phần đông người Việt Nam (trong cũng như ngoài nước) ai cũng trông đợi Mỹ sẽ có hành động thích nghi có lợi cho hoà bình và sự ổn định trong khu vực. Ai cũng tin tưởng và vui mừng khi nghe Mỹ tuyên bố chống lại mọi âm mưu quân sự hoá con đường hàng hải quốc tế nầy của TQ. Sự xuất hiện thường xuyên của các tàu chiến, máy bay Mỹ trong khu vực đã đem lại niềm hy vọng cho con dân Việt Nam yêu nước, chống Tàu. Nhưng căn cứ vào những gì TT. Trump nói và làm trong chuyến viếng thăm Á Châu vừa qua, tình hình đã đổi khác, hy vọng đó đã trở thành hão huyền.

Về kinh tế, sau khi Hiệp Ước TPP được thành lập, do Mỹ đứng đầu, để cô lập TQ; lập tức TQ cho ra đời Hiệp Ước RECEP (Regional Comprehensive Economic Partnership/Hợp tác kinh tế toàn diện khu vực) để cạnh tranh, cạnh tranh cả kinh tế lẫn chính trị. Sau khi đắc cử, TT. Trump rút khỏi Hiệp Ước TPP, RECEP trở thành một mình một chợ. Hiện nay, RECEP đã có 16 thành viên trong khi TPP chỉ có 11 nhưng không có nước nào xứng tầm với TQ. Mỹ bỏ cuộc, TQ có được cơ hội ngàn vàng để gây ảnh hưởng đến các nước trong khu vực, trong đó có Việt Nam. Trong bối cảnh đó, Việt Nam khó thoát khỏi sự lệ thuộc toàn diện (vốn đang bị ảnh hưởng nặng nề) vào kinh tế của TQ. Lệ thuộc kinh tế thì phải lệ thuộc chính trị, Việt Nam sẽ bị gọng kềm của TQ siết chặt về mọi mặt.

Khi đến thăm TQ, TT. Trump đã được Tập Cận Bình (TCB) nghên đón hết sức trọng thể. Ai cũng thấy thế nhưng lý do của sự tiếp đón quá sức nồng hậu đó thì mỗi người nghĩ một cách. Người thì cho rằng TCB sợ Mỹ, nể mặt TT. Trump; kẻ khác ngược lại cho rằng TCB muốn ăn mừng vì “bất chiến tự nhiên thành”; hơn nữa, để trở ơn Donald Trump, người “đồng minh” đã giúp TQ thực hiện tham vọng bá quyền của mình. Ông Obama, “thủ phạm” chế ra TPP nên khi ông ta đến TQ vào năm 2016 bị TCB chơi đểu, không trải thảm đỏ để đón ông. Ông Trump rút khỏi TPP nên được TCB tiếp đón nồng hậu. Có qua có lại mà. TCB là một tay rất đáo để so với TT. Trump. Tôi sợ…

Tại Hội Nghị APEC Đàng Nẵng, TT. Trump kêu gọi hợp tác kinh tế song phương trong tinh thần bình đảng có qua có lại. Điều nầy rất đáng hoan nghênh, có thể làm cho Mỹ chấm dứt tình trạng thâm thủng mậu dịch bấy lâu nay. Những từ chối các hoạt động đa phương, kể cả hoạt động kinh tế, liệu TT. Trump có thể “Make America Great Again” được không? Để có được sự vĩ đại, ngoài sức mạnh kinh tế, Mỹ còn phải bao gồm những sức mạnh khác, trong đó vị trị đầu đàn của nước nầy trên thế giới đóng một vai trò hết sức quan trọng. Bất cứ nước nào, nếu biết làm kinh tế giỏi cũng có thể khiến cho dân giàu nước mạnh. Nhưng “dân giàu nước mạnh” chưa phải là một nước vĩ đại trong ý nghĩa thực sự và bao quát của nó.

Trong khi tranh cử, ông Trump đã lên án TQ rất mạnh mẽ làm cho nhiều người (đặc biệt người Việt Nam) hí hửng tin tưởng rằng ông Trump sẽ là người ra tay tiêu diệt TQ. Nhưng sau khi đắc cử, đặc biệt là trong chuyến viếng thăm TQ vừa qua, TT. Trump đã đổi giọng, không những không lên án mà còn khen TQ nữa. “I don’t blame China. “You have known to take advance to make your country rick and developed…”. Một số người Việt tin rằng các tổng thống tiền nhiệm, đặc biệt là hai tổng thống thuộc đảng Dân Chủ là Bill Clinton và Barack Obama đã bị TQ “mua” nên thả cho TQ tự do phát triển; bây giờ là lúc TT. Trump sẽ xuống tay tiêu diệt TQ! Không biết hiện nay họ còn tin như thế nữa không?!

Về sự phát triển thế lực quân sự ở Biển Đông, có thể nói TQ đang gặp thuận lợi chưa từng có. Lý do: Mỹ gần như phủi tay trước xung đột Biển Đông. Thời gian qua, sau khi chiếm đảo Hoàng Sa và một số đảo trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam, TQ cho tái tạo cơi nới, thiết lập sân bay và các căn cứ quân sự trên đó, đe doạ nghiêm trọng đến an ninh và chủ quyền của các nước trong vùng, nhất là Việt Nam. Với âm mưu nầy, TQ chỉ ngán Mỹ, nước duy nhất có thể cản đường họ. Tuy Mỹ (dưới thời ông Bush Con và Obama) chưa làm được trò trống gì, chỉ đưa tàu chiến, máy bay thám sát các nơi đó. Nhưng bà Hillary Clinton, Bộ trưởng Ngoại giao dưới thời ông Obama, đã tuyên bố “Biển Đông là quyền lợi cốt lõi của Mỹ”, trực tiếp thách thức âm mưu độc chiếm Biển Đông của TQ. Sự việc đang ở mức độ đó, nhưng dù sao TQ phải dè chừng, không dám công khai làm tới. Như vậy, từ trước đến nay, đặc biết là dưới thời hai tổng thống, một Cộng Hoà (George W. Bush), một Dân Chủ (Barack Obama), Mỹ là kẻ liên can trực tiếp đến xung đột Biển Đông. Nhưng, theo phát biểu của TT. Trump tại Hà Nội, Mỹ không còn là người trực tiếp liên can mà đã trở thành kẻ vô can. Trong khi nói chuyện với Chủ tịch Nước (VN) Trần Đại Quang, ông Trump đề xướng: “Tôi sẵn sàng làm trung gian hoà giải về vấn đề tranh chấp Biển Đông. Khả năng hoà giải của tôi cừ lắm”! Trước “thiện chí” của Tổng thống Mỹ, ông Trần Đại Quang không nói gì được. Ông ta “ngọng” vì chưa “nắm bắt” được “tấm lòng” cùng ý tưởng mới mẻ của ông tổng thống.

Phát biểu của TT. Trump chứng tỏ Mỹ không còn là đối lực của TQ, không còn coi lưu thông hàng hải tại Biển Đông là “quyền lợi cốt lõi” của Mỹ nữa. Thông điệp của TT. Trump là “Xung đột Biển Đông là chuyện của các anh, không phải của tôi”! Biển Đông coi như sẽ thuộc về TQ. Các nước trong vùng sẽ phải chịu sự chi phối của TQ về mọi mặt. Việt Nam chạy đi đâu cho thoát? Và việc dân tộc Việt Nam bị Hán hoá chỉ còn là vấn đề trước mắt.

Với chủ trương xoá bỏ mọi dấu ấn của người tiền nhiệm, TT. Trump xoay trục về Ấn Độ-Thái Bình Dương/ Indo-Pacific (thay ĐNA của Obama), bỏ ngỏ Biển Đông cho TQ thao túng. Vừa qua, tại TQ hai nhà lãnh đạo Mỹ/Trung đã cùng hào hứng tung hô: “Chúng ta sẽ cùng lãnh đạo. Chúng ta sẽ cùng vĩ đại”! Điều gì đã làm họ hào hứng như vậy? Mỹ và TQ đã có một thoả thuận, một sự chia chác ngầm về những quyền lợi nào đó chăng? Quyền lợi đó là gì? Rất có thể ông Trump giao cho TCB giải quyết vụ Bắc Hàn; đổi lại Mỹ sẽ để TQ làm chủ Biển Đông. Sau khi TT. Trump rời TQ, ngày 17 tháng 11 năm 2017 TCB liền cử một đặc sứ là ông Tống Đào (Song Tao) sang “thăm hữu nghị” Bắc Triều Tiên. Đây là dấu hiệu rất đáng được chú ý. Thời điểm “thăm hữu nghị” rất không bình thường, có thể là chìa khoá cho nghi án trao đổi/thoả thuận ngầm giữa đôi bên. Thảo nào mà mà hai đương sự cùng hò reo: “Chúng ta cùng lành đạo. Chúng ta cùng vĩ đại”. Sự đổi chác nầy, nếu có, lợi hại như thế nào đối với nước Mỹ chưa ai có thể nói được, nhưng chắc chắn TQ sẽ hưởng lợi rất lớn. Họ sẽ vung tay cướp thêm biển đảo ở Biển Đông mà không còn sợ ai.

Donald Trump đã bán Biển Đông cho TQ rồi chăng?
Chuyện đi đêm chính trị khó ai có thể xác quyết liền, phải đợi thời gian mới sáng tỏ được. Đây chỉ là dấu hỏi, là nghi vấn dựa vào những điều đáng ngờ. Đề nghị “trung gian hoà giải” của TT. Trump kéo theo việc TCB vội vã cử người đi Bắc Triều Tiên làm cho người ta nghĩ hai bên đang tiến hành thực hiện nghĩa vụ mà họ đã cam kết với nhau.
Từ khi ông Trump trở thành Tổng thống Mỹ, các cuộc hải hành tuần tra Biển Đông (Freedom of Navigation Operations/FONOP) không còn được thường xuyên như trước. Khi đến Á Châu, TT. Trump chỉ dự hội nghị APEC (kinh tế) tại Đàng Nẵng, thăm xã giao Việt Nam và Phi Luật Tân mà không dự Hội Nghị Đông Á, nơi thảo luận về vấn đề Biển Đông. Như vậy, an ninh Biển Đông không nằm trong sự quan tâm của chính phủ Trump. TQ đang mở cờ trong bụng, họ sẽ làm chủ Biển Đông, các nước trong vùng sẽ nằm trong vòng ảnh hưởng nặng nề của họ trong nay mai. Việt Nam chạy đi đâu cho thoát?
Số phận của DÂN TỘC VIỆT NAM đang bi thảm sẽ càng bi thảm hơn!!!
Trong bài diễn văn đọc tại Đà Nẵng, TT. Trump đã có lời chia buồn cùng nạn nhân cơn bão Damrey xẩy ra tại miền Trung Việt Nam trước khi ông đến. Nhưng chính ông lại tạo ra một cơn bão khác có sức tàn phá khốc liệt hơn nhiều cho toàn dân xứ Việt!

“Tân quan tân chế”, mỗi tổng thống (Mỹ) có đường đi nước bước riêng, không có gì lạ. Tôi thường nghe nói nước Mỹ có “Think Tank”, có “Hội Kín”, có “Thế Lực Đen”…với tầm nhìn xa, vạch ra sách lược cho Mỹ cả trăm năm hoặc lâu hơn nữa. Các tổng thống có thể có chiến thuật riêng nhưng tất cả phải đi đúng trọng tâm của chiến lược chung đó.
Với TT. Trump, liệu điều nầy còn giá trị, còn được quan tâm phục vụ không?!

CHỊU!!!

Mùa Thanksgiving, năm 2017
Định Nguyên
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image


Cuộc cách mạng văn hóa tâm thần
Đồ Hiếm
(Danlambao) - Hôm rồi báo Thanh Niên có đưa tin, Phó Giáo sư Tiến sĩ Bùi Hiền (Nguyên Hiệu phó trường ĐHSP Ngoại ngữ Hà Nội, nguyên phó Viện trưởng Viện Nội dung & Phương pháp dạy - học phổ thông) vừa giới thiệu cuốn sách Ngôn ngữ ở Việt Nam - Hội nhập và phát triển (tập 1) dày 2.200 trang, do nhà xuất bản Dân Trí phát hành. Đặc biệt trong sách có bài “Chữ quốc ngữ và hội nhập quốc tế” của ông Bùi Hiền với những đề xuất táo bạo cho những cải tiến chữ viết tiếng Việt, vì theo nhận định của ông Bùi Hiền thì tiếng Việt hiện tại có nhiều điều chưa hợp lý: “Từ năm 1924, khi toàn quyền Đông Dương ký nghị định cho phép dạy chữ quốc ngữ bắt buộc ở cấp tiểu học, trải qua gần một thế kỷ, đến nay chữ quốc ngữ đã bộc lộ nhiều bất hợp lý, nên cần phải cải tiến để giản tiện, dễ nhớ, dễ sử dụng, tiết kiệm thời gian, vật tư…”.

Dưới đây là một đoạn văn trích dẫn đã được “đổi” sang cách viết tiếng Việt của ông Bùi Hiền. Đồ tui đọc tới đọc lui cái đoạn văn ngắn ngủi chỉ 14 dòng của ông PGS-TS Bùi Hiền mà vã cả mồ hôi hột như hồi sau 75, thầy trò trong trường bị đày đi đào kênh thủy lợi trên nông trường Lê Minh Xuân, chỉ tiêu 3 mét khối mỗi ngày cũng chưa kinh hoàng bằng những cải tiến kiểu “đi đầu xuống đất” của ông Bùi Hiền.

Theo biện luận của ông Bùi Hiền, cách tân ngôn ngữ kiểu này sẽ giản tiện được bộ chữ cái từ 38 chữ cái chỉ còn 31 chữ cái mà thôi! Từ đó một bài viết trước đây cần khoảng 100 trang thì nay có thể giảm bớt thời gian đánh máy, nguyên vật liệu in ấn xuống 92 trang là đủ, tiết kiệm được 8 %. Khoan nói chuyện kinh phí ở đây, chỉ cần mời độc giả cùng nghiên cứu những cải tiến “rùng rợn” giữa cách viết cũ và cách viết mới là thấy hết bịnh té giếng của ngài giáo sư liền:

- Chữ C sẽ thay thế cho Ch, Tr.

Ví dụ hai chữ “cha, tra” đều sẽ viết là "ca", hay tổ chức = tổ cứk.

- D thay thế cho Đ/ Cái đèn = Kái dèn.

- G thay thế cho G, Gh/ Đánh ghen = Dán ̀ gen.

- F thay thế cho Ph/ Phúc đức = Fúk dứk

- K thay thế cho cả 3 chữ cái C, Q, K/ Con cái = kon kái, quốc gia = kuốc za, dạy học = zạy họk

- Q thay thế cho Ng, Ngh/ Ngã nghiêng = qã qiêq

- X thay thế cho Kh/ Khập khiễng = xập xiễq

- W thay thế cho Th/ Thẳng thắng = wẳq wắq

- Z thay thế D, Gi, R/ Giáo dục = záo zụk

- Vì âm “nhờ” (nh) chưa có kí tự mới thay thế, nên trong văn bản trên tạm thời dùng kí tự ghép n’ để biểu đạt/ Cái nhà = Kái n ̀à, nhà nước= n ̀à nướk

- Sẽ bỏ chữ Đ ra khỏi bảng chữ cái tiếng Việt hiện hành và bổ sung thêm một số chữ cái tiếng Latin như F, J, W, Z.

Ai trong chúng ta cũng biết chữ quốc ngữ đã có từ cả 300-400 năm nay. Theo http://www.taberd75.com/linh%20tinh/ChuQuocNgu.htm vào đầu thế kỷ thứ 17 các giáo sĩ Bồ Đào Nha đến Việt Nam với mục đích truyền đạo. Trong giới giáo sĩ Dòng Tên có một nhân vật xuất sắc về ngôn ngữ, đó là giáo sĩ Francisco de Pina. Năm 1617 ông Pina đến Đàng Trong truyền giáo và bắt tay vào dịch một số văn bản của Ki Tô giáo ra tiếng Nôm (một thứ chữ Hán được bản địa hóa), thế nhưng ông Pina nhận ra là vô cùng khó khăn khi học tiếng Nôm nên ông nghĩ ra một cách đơn giản là thử lắng nghe người Việt phát âm ra sao rồi dùng mẫu tự la tinh để diễn tả âm tiết theo cách mà tiếng Bồ Đào Nha thường làm. Nhờ thế, năm 1622 chữ quốc ngữ đã được ra đời.

Năm 1624 Francisco de Pina mở trường dạy tiếng Việt cho các nhà truyền giáo khác. Trong số người đến học với ông Pina có hai vị quan trọng, một người là António de Fontes, còn vị kia chính là Alexandre de Rhodes. Sau khi ông Pina bị tai nạn qua đời, các nhà truyền giáo Bồ Đào Nha vẫn tiếp tục hoàn thiện chữ quốc ngữ, và những nhân vật có công nhất chính là Gaspar de Amaral và Antonio Barbosa. Riêng Alexandre de Rhodes khi trở về La Mã vào năm 1651, ông đã cho xuất bản quyển Tự điển Việt-Bồ Đào Nha-La Tinh.

Tóm lại, tiếng Việt được hình thành và lưu truyền một cách vững vàn đến hôm nay chính là một công trình hợp soạn của rất nhiều nhà truyền giáo Bồ Đào Nha chứ không riêng gì Alexandre de Rhodes. Về sau, khi người Pháp đến VN, nhận thấy chữ quốc ngữ quá sức là thuận tiện trong việc mua bán giao dịch nên họ cho áp dụng chính thống chữ quốc ngữ trong hành chánh cũng như giáo dục. Từ năm 1924 chữ quốc ngữ trở thành chữ viết chính thức tại VN.

Không biết hôm nay, PGS-TS Bùi Hiền có bị... động mồ động mả hay không mà lên tiếng đòi thay đổi lại cách sử dụng của 11 chữ cái so với truyền thống đã ăn sâu vào bao thế hệ từ mấy trăm năm qua. Học theo lối mới này thì xem như cả nước ta 95 triệu người đều trở thành... mù chữ vì mọi quy tắc từ trước đến nay đều bị đảo lộn, vì không dựa trên một cơ sở lý luận hợp lý nào cả. Nếu theo cách sửa đổi của ông Bùi Hiền thì sách giáo khoa, sách văn học, tài liệu, thư viện, thư khố, bảng tên đường, giấy tờ tùy thân... phải bỏ đi để làm mới lại tất cả. Phải gọi đây là Cuộc cách mạng văn hóa tâm thần trong lịch sử VN. Không hiểu khi đưa ra mớ lý thuyết hầm bà lằng xắng cấu đó, chính bản thân ông Bùi Hiển có hiểu những gì ông muốn đề đạt hay không nữa.

Đồ tui đơn cử một phản biện nho nhỏ, ông Bùi Hiền dùng chữ X thay cho chữ KH, và bản thân chữ X vẫn là X, thế thì khi viết chữ XUÂN thì nên hiểu đây là mùa “xuân” hay “khuân” vác, tương tự, thấy chữ XÁK thì phải hiểu là cái “xác” hay cái “khác”? Ông Bùi Hiền muốn thay thế mẫu tự La Tinh vào như chữ W cho chữ TH, chữ Z thay cho chữ R, trong khi quốc tế người ta phát âm cả hai hoàn toàn khác biệt, thế thì làm sao mà gọi là hội nhập đây, thưa ngài PGS-TS?

Thường thì muốn đem cái mới thay thế cái cũ, cái mới phải đáp ứng các tiêu chí như về ngôn ngữ đơn giản, lược bỏ những rườm rà để dễ học hơn, về hình thức thì họa tiết hài hòa đẹp mắt hơn, được công chúng đánh giá cao chứ thay đổi theo như kiến nghị của PGS-TS Bùi Hiền thì chỉ thấy rối reng, trúc trắc, vô lý, đã vậy còn tốn kém hàng ngàn tỷ đồng công quỹ. Không làm cho tiếng Việt trong sáng mà còn u tệ hơn nhiều lần, thành ra thay vì “viết tiếng Việt” thì ông Bùi Hiền lại đi “giết tiếng Việt” ngay giữa ban ngày ban mặt.

Và Đồ tui bảo đảm người phản đối mạnh mẽ đề nghị cải tiến này chính là thủ tướng Ma-dzê in VN, vì tên của thủ tướng sẽ trở thành đề tài tiếu lâm muôn thưở trong cũng như ngoài nước:

“Nguyễn xuân Phúc = Quyễn xuân Fúk”

Rầu thiệt, đất nước thì lụn bại, tham nhũng không từ một thứ gì, ô nhiễm bịnh tật tràn lan, biển đảo đất liền bị giặc phương Bắc cướp đi trắng trợn thế mà hai mươi mấy ngàn giáo sư tiến sĩ sao không dùng uy tín của mình phát động rộng rãi cái gọi là văn hóa bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ kêu gọi tuổi trẻ VN thức tỉnh chống giặc ngoại xâm, như vậy có hơn là ngồi nghĩ ra những thứ kiến nghị vớ vẩn, tâm thần như thế này hay không?

28/11/2017
Đồ Hiếm
vuongquan
Posts: 270
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Image

Khuôn mặt phụ nữ đẹp nhất trong năm
Từ Thức
(Danlambao) - Người đàn bà tươi nhất trong năm không phải là một minh tinh màn ảnh vừa lãnh Oscar. Người đàn bà đẹp nhất trong năm không phải là người mẫu với thời trang đắt tiền. Khuôn mặt đàn bà tươi đẹp nhất trong năm là một phụ nữ với trang phục bình dị, tươi cười, bình thản đi vào hang cọp, lãnh án 10 năm tù. Nguyễn Ngọc Như Quỳnh.

Nhìn hai tấm hình, một, với Như Quỳnh tươi như một bông hoa giữa một lực lượng an ninh hùng hậu, và hai, bà phát ngôn viên Bộ Ngoại giao nhăn nhó tuyên bố phiên tòa diễn ra đúng tiêu chuẩn dân chủ, khó tưởng tượng ai là người sắp đi tù 10 năm, ai đang loan một tin đáng hãnh diện.

Image

Image
Phải chăng bởi vì một người biết mình sắp nói láo, và biết thiên hạ biết mình nói láo? Nietzsche: "Người ta nói láo bằng miệng, nhưng cùng lúc, với bộ mặt, người ta cũng để lộ sự thực" (1)

Phải chăng NNNQ có cái an tâm tự tại của một người biết mình có chính nghĩa, biết mình có lý, biết mình đã làm chuyện phải làm, đã gỡ danh dự cho hàng triệu người cúi đầu cam chịu?

Như Quỳnh bị y án 10 năm tù. Như người ta dự đoán. Ở VN ngày nay, có thể cướp của giết người, có thể hiếp dâm, miễn là đừng đụng tới Trung Quốc.

Trước Như Quỳnh vài ngày, Nguyễn Văn Hóa đã lãnh 7 năm tù vì đã khui vụ Formosa. Đã phạm tội "chống phá nhà nước". Hai mươi hai tuổi, vẫn chưa hiểu Formosa là nhà nước, nhà nước là Formosa.

Ở một xứ bình thường, đó là cái án dành cho những kẻ cướp của giết người.

Một lực lượng an ninh hùng hậu áp tải Mẹ Nấm, bao vây tòa án, đàn áp những người tới chứng kiến phiên tòa.

Bị can là một tên khủng bố nguy hiểm, đã ném bom, đặt mìn, đã cầm đầu một lực lượng võ trang lật đổ chính quyền? Không. Chỉ là một phụ nữ tay trắng, với hai đứa con dại. Mười năm tù, vì đã phạm cái tội nghiêm trọng nhất trong bối cảnh VN ngày nay. Đã gào thét Hoàng Sa, Trường Sa là của VN, Formosa đang giết dân Việt hãy cút khỏ VN.

Tàu nó chiếm từng tỉnh, từng vùng, thải chất độc giết dân, nhà cầm quyền không dám mở miệng. Một phụ nữ chân yếu tay mềm lên tiếng thay, đáng lẽ phải đội ơn, người ta tống vào nhà tù. Tuyên án 10 năm tù cho một người mẹ với hai đứa con còn nhỏ dại, chỉ vì cái tội có lòng với đất nước. Thản nhiên như búng tay kêu một ly cà phê, một tô phở.

Xin các nhà ngôn ngữ học, nhan nhản ở VN, đang thi thố tài năng trên TV, tìm một chữ gì thay cho chữ "tòa án, công lý" của người Cộng Sản.

Ở một xứ văn minh, quan tòa là người bảo vệ công lý. Ở VN, đó là một nhóm vệ binh ngồi xổm trên pháp luật, phóng uế trên lương tâm.

Có những buổi sáng, soi gương, thấy xấu hổ là người Việt Nam. Ra đường không dám ngửng nhìn thiên hạ.

Cái tươi cười, bình thản của một người đàn bà tay trắng, với lương tâm bình an, khiến lực lượng an ninh hùng hậu chung quanh trở thành lố bịch. Bạo quyền trở thành lố bịch. Trơ trẽn. Khả ố. Một hình ảnh nói nhiều hơn một trăm trang giấy.

(1) "On ment bien de la bouche, mais avec la gueule qu’on fait en même temps, on dit la vérité quand même". Nietzsche

2/12/2017

Từ Thức

danlambaovn.blogspot.com
vuongquan
Posts: 270
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Image

KHỐN NẠN VÔ CÙNG
Bùi Bảo Trúc
Giữa thế kỷ 19 Trung Hoa dưới triều nhà Thanh đã trải qua hai cuộc chiến tranh với đế quốc Anh. Trận Nha Phiến Chiến Tranh thứ nhất diễn ra từ năm 1840 đến 1843 và trận thứ nhì từ 1856 đến 1860. Trong trận thứ nhì, Anh còn được Hoa Kỳ, Pháp và Nga trợ chiến. Triều đình Thanh thua nặng nên đã phải ký với Anh một số hiệp ước bất bình đẳng, phải nhường một số đất đai cho Anh, phải mở cửa khẩu cho các nước ngoài tiến vào buôn bán và phải chấp thuận nhiều đòi hỏi phi lý ngay trên đất nước Trung Hoa.

Nguyên do đưa tới hai cuộc binh biến này là vì Anh muốn đem nha phiến do công ty Đông Ấn của họ sản xuất để bán tại Trung Quốc kiếm lời. Nhưng việc đưa nha phiến vào cũng khiến cho đông đảo người Trung Hoa mắc vào vòng nghiện ngập. Triều đình nhà Thanh nhìn ra những nguy hiểm này của nha phiến nhưng cũng không làm được gì. Nếu tình trạng nghiện nha phiến kéo dài và lan rộng khắp trong nước thì người dân Trung Hoa sẽ trở thành một dân tộc bạc nhược, yếu hèn. Họa diệt vong nhất định sẽ tới với nước Trung Hoa.

Người Nhật nhìn ra điều đó và thấy ngay người Hoa đang trên đường trở thành một dân tộc bạc nhược, bệnh hoạn, ươn hèn. Các võ sĩ Nhật thách đấu với võ sĩ Trung Quốc và đã thắng lớn trong nhiều cuộc tỉ thí nên người Nhật càng tin là Trung Hoa đang trên đường hủy diệt. Điều này được nhắc lại trong cuốn phim nhan đề “Tinh Võ Môn.” Trong phim, võ đường của Hoắc Nguyên Giáp, một võ sư tìm cách dấy lên phong trào dùng võ thuật để lành mạnh hóa đất nước Trung Hoa, bị một võ đường của người Nhật ở Thượng Hải hạ nhục bằng cách tặng cho bốn chữ “Đông Á Bệnh Phu,” người bệnh của Đông Á châu. Một võ sinh thuộc võ đường Tinh Võ Môn là Trần Chân (do Lý Tiểu Long thủ diễn) đã đến tận võ đường Nhật bản quăng trả lại bức hoành phi có nội dung nhục mạ người Hoa đó.

“Đông Á Bệnh Phu” là chữ Hán. Các quốc gia Tây phương thì gọi nước Trung Hoa là “the sick man of Asia.” Việc hạ nhục nước Trung Hoa như thế phần nào đã là nguyên do đưa tới cuộc nổi dậy phò Thanh diệt dương, đánh ngoại quốc giúp nhà Thanh, lôi kéo Trung Hoa vào những cuộc chiến khác.
Thực ra người Anh khi đưa nha phiến vào Trung Hoa là chỉ cốt làm tiền chứ cũng không nghĩ tới việc làm suy yếu đất nước và dân tộc Trung Hoa. Nhưng nha phiến thì lại tạo ra một thảm họa khác cho nước Trung Hoa. Chuyện nghiện ngập tạo ra những tác hại về sức khỏe, cho thể lực và tinh thần, ý chí của người dân Trung Hoa chỉ là cái phó sản của nha phiến. Người Anh khi đi chiếm thuộc địa thì cũng độc ác lắm nhưng trong trường hợp đưa nha phiến vào Trung Hoa thì họ không có chủ đích độc địa là muốn biến nước này thành một quốc gia có những người dân bệnh hoạn, bạc nhược cả thể xác lẫn tinh thần.

Tuy thế, nếu nha phiến đưa tới những hậu quả như thế thì cũng... chẳng sao.
Ngày nay những “bệnh phu,” những người bệnh ở Đông Á đang thấy dần dần xuất hiện.
Lần này, người Anh không phải là thủ phạm tạo ra những người bệnh này. Thế giới đã trải qua nhiều thay đổi. Thế giới không còn nước nào có những hành xử độc ác như cố tình gây ra những tai họa khủng khiếp cho những dân tộc, những quốc gia như hồi thế kỷ thứ 19 nữa.

Thì chúng ta vẫn tin tưởng như thế. Nhưng sự thực không đúng như vậy. Nếu chúng ta nhìn vào Việt Nam thì sẽ thấy ngay là người Việt đang trở thành những “Đông Á Bệnh Phu” của thế kỷ 21. Thủ phạm tìm cách biến người Việt thành “Đông Á Bệnh Phu” mới này là nước láng giềng với chủ trương đối với ViệtNam bằng 16 chữ vàng 4 chữ tốt, dựa trên tình đồng chí anh em, môi hở răng lạnh... Trung Quốc đang làm tất cả những gì làm được để đẩy Việt Nam vào tình trạng diệt vong. Các “Đông Á Bệnh Phu” mới này sẽ lôi đất nước và dân tộc đến chỗ hủy diệt trong một thời gian rất ngắn. Vào năm 2020, con số người Việt mắc bệnh ung thư sẽ là con số cao nhất thế giới.
Trung Quốc đang làm mọi việc để đưa tới thảm họa đó. Trung Quốc đầu độc người Việt bằng các sản phẩm mà họ bán sang Việt Nam và tràn ngập Việt Nam bằng các loại hàng hóa gây ung thư và nhiều thứ bệnh nan y khác cho người tiêu thụ Việt Nam, cho đó là những loại quần áo, đồ chơi trẻ em hay những nịt vú của phụ nữ... Tại sao những hàng hóa do Trung Quốc bán sang Việt Nam đều chứa những độc chất gây ung thư cho người dùng thì không ai có thể hiểu được. Gần như tất cả các sản phẩm Trung Quốc bán sang Việt Nam đều có các chất gây các bệnh độc địa mà nhiều nhất là bệnh ung thư.

Các loại thực phẩm mà Trung Quốc bán sang Việt Nam cũng chứa các độc chất gây ung thư. Từ trái cây đến các loại thịt đều được tẩm ướp các hóa chất mà quốc tế đã cấm dùng trong kỹ nghệ chế biến thực phẩm đều được Trung Quốc đưa sang ViệtNam. Những loại hàng không nhập cảng từ Trung Quốc và được sản xuất ở Việt Nam thì đều dùng các loại hóa chất sản xuất tại Trung Quốc bán đầy ở Việt Nam để chế biến, giữ cho tươi, không bị hư hỏng. Tất cả đều là những hóa chất độc hại có thể tạo hậu quả nguy hiểm cho người tiêu thụ ViệtNam. Luôn cả các thuốc Tây y cũng như các loại dược thảo do họ bán sang ViệtNam cũng có những tác hại nguy hiểm cho người dùng vì có thể là sản phẩm giả mạo hay cố tình bào chế bằng các loại chất độc. Tại một số thành phố, ngay cả Hà Nội và Sài Gòn cũng có các y sĩ giả Trung Quốc mở phòng mạch chữa bệnh “chui” cho bệnh nhân người Việt và kết quả ra sao thì ai cũng có thể đoán được.
Trung Quốc còn tung ra những hoạt động khác để giết cho bằng được dân tộc ViệtNam, trong đủ mọi lãnh vực nông nghiệp, kinh tế, xã hội...

Những trò thu mua chân bò, chân trâu, lông đuôi voi, ốc bươu vàng, đỉa... hay đặt mua hột điều, dưa hấu, thịt heo... rồi thình lình không mua nữa làm cho nông dân điêu đứng sống dở chết dở. Kỹ nghệ sản xuất cà phê của Việt Nam đang bị đe dọa trầm trọng vì một số khu vực trồng cà phê đang bị dẹp để trồng các loại cây khác qua kế hoạch độc hại của bọn thương lái Trung Quốc. Đó là trên cạn, trên đất liền còn ở ngoài biển thì tầu đánh cá của ngư dân Việt bị tầu Trung Quốc tấn công, cấm đánh cá ngay trong hải phận Việt Nam. Gần đây hơn là việc nhà máy thépFormosa thả độc chất xuống biển khiến cá chết ở khắp 4 tỉnh miền Trung. Đó là chưa kể những tàn phá tạo ra cho môi trường sống ở cao nguyên và nhiều nơi khác của Việt Nam. Và luôn cả vùng đồng bằng sông Cửu Long cũng đang bị bức tử vì những đập thủy điện trên thượng nguồn sông Mekong do Trung Quốc xây dựng. Nhiều diện tích trồng lúa và cây trái của Việt Nam đang bị đe dọa nghiêm trọng. Sản lượng lúa gạo sẽ giảm sút nặng.

Đất đai bị mất vào tay Trung Quốc bằng nhiều cách như ngụy trang bằng những bề ngoài hợp pháp hay bất hợp pháp. Nhiều khu vực chiến lược đã bị bán cho Trung Quốc. Người Hoa có mặt khắp nơi ở ViệtNam. Những khu phố Tầu mọc lên ở nhiều tỉnh, các bảng hiệu toàn viết bằng chữ Tầu, nhiều cơ sở thương mại không tiếp người Việt, chỉ nhận nhân dân tệ. Một vài nơi đã trở thành những tô giới hay nhượng địa tuy chưa chính thức trên giấy tờ. Những nơi ấy người Việt bị cấm ra vào. Cảnh sát cũng không được phép xâm nhập.
Người Việt đang trở thành những “Đông Á Bệnh Phu” mới về đủ mọi mặt cả về sức khỏe cũng như đời sống kinh tế. Nhưng khác với “Đông Á Bệnh Phu” ở Trung Hoa thời thế kỷ 19, các “Đông Á Bệnh Phu” ở Việt Nam đang được sự tiếp tay của chính nhà nước Việt Nam. Nhà nước không làm bất cứ gì để ngăn chặn các việc làm giết người Việt của Trung Quốc, để mặc và khuyến khích, tiếp tay với Trung Quốc kệ cho người Việt trở hành “Đông Á Bệnh Phu” của thế kỷ 21.
Khốn nạn vô cùng!

Bùi Bảo Trúc
MatVit
Posts: 1308
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Image

Điểm Sách Của Nhà Báo Anh Luke Harding: Collusion – Sự Thông Đồng

Trần Văn Ngà
Một cuốn sách “nóng hổi” Collusion – Sự Thông Đồng – của nhà báo Anh Luke Harding do nhà xuất bản Penguin Random House ở Anh quốc, vừa phát hành, được tờ nhựt báo lớn của Pháp Le Monde giới thiệu ngày 29.11.2017. Hiện Collusion có thể đã được bán trên Amazon – Sách dày 350 trang với giá bán 21 Euro.

Đây có thể nói là một vũ khí “giết người” hơn cả vũ khí hạt nhân của của Mr. Rocket Man – Bắc Triều Tiên làm cho TT Donald Trump bối rối và với hàng bao nhiêu chuyện đang làm cho Nội Các Trump thêm bất an và lung lay. Nay Collusion, tăng thêm thành công lực cực kỳ khủng khiếp có làm sụp đổ “thần tượng” của các cuồng Trump hay không? Hồi sau phân giải.
Người viết xin điểm qua vài tin quan trọng đang được phổ biến rộng rãi trên làng Net, TV, báo chí, các hảng thông tấn… trước khi nêu lên vài điểm chính trong Collusion có liên quan đến cuộc đời và sự nghiệp của Tổng Thống Donald Trump.

1- Tuần tới, nhiều Dân biểu thuộc đảng Dân Chủ đã hoàn tất thủ tục truất nhiệm TT Donald Trump, sẽ trình lên Hạ Viện “nghị sự” thảo luận. Điều đáng chú ý, muốn phế truất Tổng Thống phải qua cửa ải đầu tiên là Hạ Viện mà hiện nay Hạ Viện do đảng Cộng Hòa của TT Trump chiếm đa số (trên dưới 30 ghế) nên cửa ải này khó lọt qua. Trường hợp, nhiều Dân Biểu Cộng Hòa sợ mất ghế trong cuộc bầu cử lại tháng 11.2018, trở cờ nghe theo sự “chiêu hồi” của đảng Dân Chủ, đồng ý ủng hộ sự phế truất này mới thành công ở Hạ Viện và còn trình qua ải thứ 2 là Thượng Viện. Nếu được đa số đồng ý nữa mới được quyền truất phế TT. Cả 2 viện Quốc Hội , hiện nay do đảng Cộng Hòa chiếm đa số, nên dù có nhiều petitions đề nghị truất phế TT Trump cũng đều trớt quớt. Thật trăm ngàn lần khó, nhưng cái gì trên đời này cũng có thể xảy ra bất ngờ – ngựa về ngược, như cuộc bầu cử TT Mỹ năm 2016?

2- Tỷ phú Tom Steyer (một tỷ phú loại tép riu so sánh với Bill Gate – Buffet và cả Donald Trump… chi có tài sản $1,6 tỷ), chịu chơi, dám bỏ 20 triệu để vận động, xin chữ ký của cử tri Mỹ đệ nạp petitions lên Quốc Hội đề nghị “impeachment” TT Donald Trump cho bỏ ghét. Tin cho biết, đến nay, nhà tỷ phú này đã có cả triệu chữ ký rồi. Nhưng thời gian quảng cáo trên TV và các tờ báo lớn, radio hay các bảng quảng cáo dựng trên các thành phố lớn chưa chấm dứt, nên cũng chưa đi đến đâu. Ngòai ra, còn nhiều tổ chức khác nêu lên hàng trăm vấn đề cũng đề nghị xin phế truất TT Trump nữa, chờ xem coi có làm nên cơm cháo impeachment TT Trump được không?

3- Cuốn sách viết về Tổng Thống Donald Trump bị bịnh tâm thần và bịnh nói láo nặng của 27 bác sĩ tâm thần nổi tiếng tại các đại học hàng đầu của nước Mỹ đã chẩn đoán, như trong nội dung cuốn sách, xuất bản ngày 3.10.2017: The Dangerous Case of Donald Trump – Các bịnh tâm thần đó là hoang tuởng và ảo tuởng (paranoid & delusional) – bịnh vĩ cuồng (maglignant narcissism) và bịnh nặng nhứt là nói láo thường xuyên…

4- Tác giả (viết thuê) cho Donald Trump cuốn sách bán chạy nhứt của Trump là Tony Schwarts, TT Trump huyên hoang khoe khoang tài viết lách của mình: The Art of The Deal nên ông Tony “đồng tác giả” với Trump “sôi máu” nói huỵt toẹt, Trump đâu có khả năng viết sách mà chính ông là người viết qua bao nhiêu lần phỏng vấn tiếp xúc với Trump và có sự đóng góp ý tưởng và công sức của ông (dù có trả tiền công viết) nên cuốn The Art of the Deal mới được ra đời. Ông Tony đã hồi tưởng ghi nhớ, tổng hợp lại những gì Donald Trump nói với ông, ông tuyên bố như đinh đóng cột, Donald Trump bị “rớt đài” chỉ 1 năm đầu làm TT nước Mỹ mà thôi. Lời dự báo này của ông phù hợp với nhà tiên tri mù Vanga nổi tiếng thế giới, TT Trump cũng sẽ mất chức chỉ năm đầu. Chờ xem có đúng hay lại trật lất?

5- Những chuyện lùm xùm, lủng củng nội bộ, khi qua 9 tháng, Nội Các của TT Trump đã fired hoặc bị áp lực rời nhiệm sở, sơ sơ mới có 15 người thuộc giới cao cấp trong chánh phủ hay của Bộ Tham Mưu Nhà Trắng. Hiện nay, ông Rex Tellerson Bộ Trưởng Ngoại Giao, Cố Vấn cao cấp Bạch Ốc Jared Cushner (con rể TT Trump) cũng có tin đang bị áp lực buộc phải từ chức hay sẽ bị cách chức…

6- Nhiều giới chức cao cấp trong Uỷ Ban Vận Động tranh cử như ông Paul Manafort & Rick Gates đã từ chức từ lâu trước khi TT Trump tuyên thệ nhậm chức – Cố Vấn An Ninh Quốc Gia của TT Trump là cựu Trung tướng Michael Flynn cũng bị ép từ chức chỉ sau 1 tháng khi TT Trump đã vào Nhà Trắng, sau đó Cố Vấn về Chánh Sách Ngoại Giao của TT Trump, George Papadopoulos, cũng bị ép phải từ chức. Tất cả 4 nhân vật gần gũi tin cậy của ứng cử viên Trump: Manafort – Gates – Papadopoulos – Flynn, đã từng bị phanh phui có liên hệ với giới tình báo và chánh quyền Nga trong cuộc vận động bầu cử TT Mỹ năm 2016. Còn 3 con cá lớn khác là Jeff Sessions – Bộ Trưởng Tư Pháp, Jared Kushner – Cố Vấn cao cấp TT Trump và Donald Trump Jr. – đứa con trai yêu quý của TT Trump cũng nằm trong tầm ngắm của Công Tố Viên đặc biệt Robert Mueller vì vụ liên hệ với Nga trong cuộc bầu cử TT vừa qua.

7- Tổng Thống Trump, cuối tuần qua cũng vận động với các giới chức cao cấp Cộng Hòa của Thượng và Hạ Viện nhằm hủy bỏ 2 Uỷ Ban Điều Tra của Quốc Hội về các Cố Vấn và Ban Vận Động Bầu Cử TT liên lạc với ngoại bang giúp TT Trump đắc cử. Dư luận cho biết, “có tật giật mình” như trường hợp TT Trump từng sa thải ông Giám Đốc FBI Comey vì sợ ông Comey phanh phui sự thật, có phải TT Trump có thể “cản trở công lý”?. Hiện nay, có tất cả 3 Ủy Ban Điều Tra về vụ Ban Tham Mưu bầu cử của ỨCV Trump thông đồng với Nga “xía vô” cuộc bầu cử TT năm 2016. Hai Ủy ban Thượng Hạ Viện thuộc phe ta – đảng Cộng Hòa – TT Trump không phải lo sợ nhiều như Ủy Ban Đặc Biệt của ông Robert Mueller.

8- Tính cho tới ngày 1.12.2017, trong 4 nhân vật cao cấp bị Ủy Ban Điều Tra Đặc Biệt của ông Robert Mueller “sờ gáy” đã có 3 ông Flynn – Papadopoulos và Gates chánh thức nhận tội và xin hợp tác với Uỷ Ban Điều Tra Đặc Biệt “thành thật khai báo” để được khoan hồng giảm tội, nên không bị đóng tiền bail tại ngoại. Trường hợp ông Manafort, có chứng cứ rành rành vẫn còn chối nên muốn được tại ngoại phải đóng tiền thế chưn (bail) trên $11 triệu, chân bị đeo vòng kiểm soát đi lại cũng như passport bị giữ, tránh trốn ra ngoại quốc… Càng ngày, càng lộ rõ con đường điều tra vòng vèo của UB Điều Tra Đặc Biệt Robert Mueller đã được khai thông thành con đường thẳng, nay có thêm thành công lực thâm hậu của cuốn sách Collusion hỗ trợ, có thể sắp đến “đích ăn thua”, coi xem người trong cuộc có hề hấn gì không? Còn 3 nhân vật cận kề với TT Trump là đứa con trai Donald Trump Jr. – con rể Jared Kushner và Bộ TrưởngTư Pháp Jeff Sessions cũng được UB Điều Đặc Biệt chiếu cố.

9- Sự xuất hiện của cuốn sách 350 trang Collusion – Sự Thông Đồng, của tác giả người Anh Luke Harding có thể vén màn sương, chứa đến 350 tấn thuốc nổ đánh sập “thần tượng” Donald Trump hay chỉ trò “nhà báo nói láo ăn tiền”? Nội dung cuốn sách Sự Thông Đồng – Collusion, ai thông đồng với ai và làm chuyện gì ghê gớm mà nhà báo Luke Harding phải phanh phui sự thật trần truồng mà người ta cố ém nhẹm. Xin thưa, cuốn sách Collusion tiết lộ những tin động trời: các cuộc gặp, tiếp xúc bí mật cùng với các món tiền bẩn, làm cách nào để tình báo Nga giúp ứng cử viên Donald Trump đắc cử Tổng Thống Mỹ năm 2016… Nhà báo Luke Harding của tờ nhựt báo Guardian của Anh, có dịp sống và làm việc cho Guardian ở Mạc Tư Khoa (Moscow), thường trú rất lâu và ký giả này bị trục xuất ra khỏi nước Nga vì ông đã xuất bản cuốn sách bốc trần những mánh mung, bê bối, tội phạm của xã hội Nga dưới thời Tổng Thống V. Putin. Cuốn sách này với cái tựa đề rất hấp dẫn độc giả: Etat mafieux vituel – Nhà Nước (Nga) bị nghi là (nhà nước) Mafia, dưới thời TT Putin. Sau đó, Luke Harding xuất bản cuốn sách về Hồ Sơ của Snowden – The Snowden Files -Snowden tiết lộ những tin mật động trời của tình báo Hoa Kỳ CIA – cấm phổ biến, đã một thời làm rung chuyển dư luận thế giới, cũng như Snowden còn bôi nhọ, kể lại sự kiểm soát gắt gao của chánh phủ Mỹ đối với ngành truyền thông mạng. Những tin tình báo mật này của Hoa Kỳ, Snowden tuồn cho Nga và các nước khác cũng như phổ biến rộng khắp thế giới “làm nhục” Hoa Kỳ… Dư luận chung trên thế giới đánh giá cao về ký giả Luke Harding: một nhà báo thông minh, xông xáo, chuyên sưu tầm những tin tức giá trị xác thực. Những tin tức dù trung thực nhưng bất lợi cho chánh quyền Nga luôn bị cấm phổ biến. Luke có tay nghề cao về viết và lách, không sợ nguy hiểm vì tinh thần phục vụ nghề nghiệp… Trước mắt, cuốn Collusion giúp các UB Điều Tra có thêm manh mối để truy tầm sự thật về sự liên lạc của Ban Vận Động và các Cố Vấn của TT Trump với các giới chức Nga. Mục đích kế tiếp của Collusion là đánh động tầm nhìn, sự hiểu biết của các nhà chánh trị và nhân dân Mỹ quan tâm đến sự đắc cử vẻ vang của Donald Trump có thực hay không? Nếu đúng, ê kíp cố vấn và Ban Vận Động cho Donald Trump có vận động bàn tay lông lá của Nga dính vào, không những TT Trump bị truất nhiệm mà ngay cả ông Phó TT Mike Pence cũng bị vạ lây, vì cùng chung một liên danh cũng rất khó được đôn lên thay thế. Trường hợp này, nếu xảy ra, người kế vị lãnh đạo đất nước Mỹ cho hết nhiệm kỳ đến năm 2020 là Chủ Tịch Hạ Viện Paul Ryan, cũng của đảng Cộng Hòa… Bàn luận cho vui, chuyện truất phế (impeachment) Tổng Thống không phải là dễ. Nhớ lại, chuyện TT đảng Dân Chủ Bill Clinton để cho thực tập sinh xinh đẹp Monica Lewinsky “thổi kèn” dưới gầm bàn làm việc trong Tòa Bạch Ốc mà đã được Hạ Viện (Cộng Hòa chiếm đa số) biểu quyết chấp thuận luận tội truất phế, đưa lên Thượng Viện biểu quyết không đủ túc số truất phế (Nghị sĩ Dân Chủ chiếm đa số). Bây giờ, trường hợp của TT Trump, lại càng khó hơn, dù có bằng chứng ràng ràng có liên lạc với Nga trong cuộc bầu cử vừa qua cũng khó thông qua sự luận tội truất phế của cửa ải Hạ Viện và kể cả Thượng Viện nữa (Nghị Sĩ CH cũng chiếm đa số). Ví dụ có đưa lên Tối Cao Pháp Viện cũng sẽ không đi tới đâu vì 9 quan Tòa Tối Cao Pháp Viện có đến 5 ông thuộc đảng Cộng Hòa.

Người viết kết luận, chuyện điều tra, luận tội Tổng Thống Trump quả xa vời, vô cùng khó khăn, ngoại trừ có phép mầu của đảng Cộng Hòa nhúng tay vào mới thành công. Đảng Dân Chủ chỉ ứơc mong, sau cuộc bầu Quốc Hội giữa nhiệm kỳ TT, năm 2018, đảng Dân Chủ chiếm đa số lưỡng viện Quốc Hội, cơ may truất nhiệm TT Trump có thể xảy ra. Nay, các tổ chức, cử tri Mỹ dù có hàng triệu chữ ký qua nhiều petitions đề nghị QH truất nhiệm cũng chả đi đến đâu, chi có thể làm giảm uy tín lãnh đạo quốc gia của TT Trump không còn thể diện để “ăn nói” với các nhà lãnh đạo thế giới, điều hành tốt đẹp đất nước Hoa Kỳ, và không thể đắc cử thêm nhiệm kỳ thứ 2 (2020-2024). Nếu cuộc đời và sự nghiệp của TT Donald Trump đúng với các lời tiên tri của các thầy bói sáng mắt hay khiếm thị nói về TT Trump, không hoàn thành chức trách hết nhiệm kỳ 1, chỉ có TT Trump tự cảm thấy “xấu hổ” không xứng đáng, xin từ chức (khó xảy ra) hoặc bị bịnh hay chết bất đắc kỳ tử trước nhiệm kỳ (cũng khó xảy ra)? Chúng ta đã biết tính cao ngạo của nhà tỷ phú Donald Trump, làm sai, nói bậy không bao giờ biết xin lỗi, cứ cương tới bến. Vì vậy, nếu lưỡng viện Quốc Hội có đồng ý truất phế, TT Trump không dễ dàng chịu tuột xuống mà TT Trump của chúng ta có thể sẽ “quậy”, ra lệnh tấn công một nước nào đó như Bắc Triều Tiên hay Iran… khơi màu cho cuộc thế chiến thứ 3 làm điên đảo nước Mỹ và thế giới, như Nghị sĩ Corker từng đề cập tới, may ra ông thoát hiểm chăng? chưa chắc nghen!

@ Tổng hợp: Trần Văn Ngà (Sacramento ngày 2.12.2012)
– Tham khảo: nhiều tài liệu trên Net – nhà báo Bùi Tín ở Pháp – báo Le Monde – web Haingoạiphiếmđàm…
Đề nghị độc giả thử lên Amazon mua Collusion hay tìm đọc báo Le Monde… để có sự nhận định chính xác hơn (TVN).
dailien
Posts: 2451
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Image

Khi tổng bí thư phá luật chơi của đảng
Lê Minh Nguyên
(Danlambao) - Đảng CSVN có một quy luật bất thành văn nhưng vô cùng quan trọng để bảo vệ Đảng, nếu luật này bị hư hỏng thì đảng viên sẽ không còn tin vào Đảng và không còn lòng dạ nào để bảo vệ Đảng nữa, vì họ cảm thấy sự sinh tồn của chính họ bị đe dọa, họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào - đó là “đương kim trung ương ủy viên đứng trên luật pháp, không thể bị bắt” như ông Đinh La Thăng, trừ khi đã bị khai trừ ra khỏi Đảng. Ông Thăng là Phó trưởng Ban Kinh tế Trung ương, chỉ bị đình chỉ sinh hoạt đảng.

Chiều Thứ Sáu 8/12 tại Hà Nội, dưới sự chủ trì của CTQH Nguyễn Thị Kim Ngân, UB Thường vụ Quốc hội trong phiên họp bất thường, đã biểu quyết thông qua nghị quyết "Về việc khởi tố bị can, bắt tạm giam, khám xét và tạm đình chỉ việc thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn của đại biểu Quốc hội đối với ông Đinh La Thăng, Đại biểu Quốc hội khóa XIV". Đồng thời họ cũng biểu quyết như vậy cho ông Nguyễn Quốc Khánh nguyên là Chủ tịch Hội đồng Thành viên Tập đoàn Dầu khí Quốc gia VN.

Việc cho thôi đại biểu Quốc hội với ông Thăng, có nghĩa là về phía nhà nước (không phải phía Đảng) ông bị mất quyền miễn trừ dành cho đại biểu quốc hội, nên nếu ông trở thành thứ dân (bị Đảng khai trừ) thì sẽ bị xử bằng luật pháp.

Ông Herbert George Wells viết quyển The Island of Doctor Moreau (1896) và quay thành phim năm 1977, trong đó Dr. Moreau biến thú thành người bằng cách chích cho chúng một loại serum có chất gene con người và đặt ra cho chúng 3 điều luật bắt phải tuyệt đối tôn trọng: khi đã là người thì (1) không được đi bằng bốn chân, (2) không được ăn thịt người, và (3) không được giết người khác.

Nó giống như cộng sản, đã là ủy viên trung ương thì: (1) không được có cung cách bình dân vì đã là quan lớn, (2) không được đứng dưới pháp luật, và (3) không được bị bắt.

Luật này giúp cho bầy thú-người có hoà bình vì nếu con thú-người nào vi phạm sẽ bị trừng trị trong “căn nhà đau đớn” (house of pain) tức phòng lab của Dr. Moreau.

Nhưng một ngày kia, sau một cuộc cãi vã với người cộng sự viên, Dr. Moreau đã máu lạnh xách súng bắn chết người cộng sự viên này, làm cho bầy thú-người nổi loạn và giết ông vì Dr. Moreau đã vi phạm trầm trọng luật do chính ông đặt ra và bắt chúng phải tôn trọng.

Trở lại chuyện ông Đinh La Thăng, chỉ trong vòng vài ba tiếng đồng hồ chiều Thứ Sáu mà việc bắt ông xảy ra nhanh chóng làm cho phe ông Thăng không trở tay kịp, nhưng cũng chính vì thế mà Dr. Moreau-Trọng đã vi phạm điều cấm kỵ: vì ông Thăng vẫn còn là đương kim uỷ viên trung ương.

Sau khi bà Kim Ngân thông qua nghị quyết truất phế ông Thăng ra khỏi Quốc hội, Đảng ủy Công an TƯ, Ủy ban Kiểm tra Trung ương (Trần Đức Vượng) và Uỷ ban Tổ Chức TƯ (Phạm Minh Chính) liền ra quyết định: Đình chỉ sinh hoạt đảng, sinh hoạt cấp ủy đối với ông Thăng, do ông Chính ký.

Cùng lúc, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an thực hiện lệnh khám xét nhà riêng của ông Thăng tại tòa CT4, chung cư Sông Đà, Nam Từ Liêm, Hà Nội (BBC 8/12).

Ông bị truy tố theo quyết định khởi tố bị can số 522/C46 và lệnh bắt tạm giam số 134/C46 trong ngày, theo điều 165 (Cố ý làm trái quy định của Nhà nước...), điều 280 (Lạm dụng chức vụ...) gây thiệt hại 800 tỷ đồng trong việc góp vốn của PVN vào Ngân hàng Đại Dương, và điều 278 (Tham ô tài sản) xảy ra tại Tổng Công ty Xây lắp dầu khí (PVC).

TS Nguyễn Quang A nhận xét về việc vi phạm điều luật cấm kỵ này của ông Trọng “Trước kia thì đến quan chức cao cấp như vậy, bị bắt thì không có, mà là bị vô hiệu hóa, rồi về nhà ngồi chơi xơi nước, bị quản thúc tại gia thì có, chứ bị bắt một cách công khai thì không.” (RFA 8/12)

Nhân danh chống tham nhũng, ông Trọng tiêu diệt các đối thủ trong Đảng mà những khuôn mặt điển hình là Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Văn Bình, Đinh La Thăng, Trầm Bê, Trần Bắc Hà, Lê Thanh Hải...

Ông Trọng dùng mưu kế của binh thư Tôn Tử “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý" để lánh mặt nhiều ngày trước đó, đến độ có tin đồn là ông bị truỵ tim, rồi chỉ trong một ngày là ông Thăng hết đường chống đỡ, khi vừa quyết xong ở quốc hội là đọc lệnh bắt ngay. Ông Trọng sẽ tấn công lần đến ông Nguyễn Văn Bình, Trần Bắc Hà và ông Dũng. Với ông Dũng có lẽ ông Trọng sẽ lột hết chức tước giống như ông Vũ Huy Hoàng, không còn là “nguyên thủ tướng” để làm nhục thay vì bắt ông.

Trong cuộc họp quốc hội Thứ Sáu 8/12 trước khi bắt ông Thăng, nét mặt ông Nguyễn Xuân Phúc và Trần Đại Quang đều phờ phạt, đài VTV thì cứ cố ý chĩa máy quay vô mặt ông Phúc và ông Quang. Khi họp xong, ông Quang, ông Phúc và bà Kim Ngân qua họp Hồi đồng An ninh Quốc gia, đài VTV quay cận cảnh ông Phúc ngủ gục, có lẽ ông đã thức cả đêm để lo chữa cháy nội bộ trước đó(?) Ông Quang trong cuơng vị CTN chủ tọa Hội đồng An ninh Quốc, nhưng hình ảnh cho thấy ông không có hồn để điều khiển.

Dr. Moreau-Trọng đang hăm he tất cả các đồng chí của ông. Sáng cùng ngày, tại trụ sở Trung ương Đảng, ông họp Bộ Chính trị, nghe báo cáo tổng hợp kết quả 5 đoàn kiểm tra về công tác cán bộ, ông nói “Công tác cán bộ cực kỳ quan trọng... là nguyên nhân của mọi nguyên nhân, là gốc của mọi công việc, then chốt của then chốt...” - vietnamnet 8/12 (http://bit.ly/2BQrDCP)

Giữa hệ thống chính trị tốt (dân chủ, tam quyền phân lập, đa nguyên) có thể ngăn ngừa tham nhũng và hệ thống chính trị xấu khuyến khích tham nhũng như hiện tại thì ông chọn hệ thống xấu và hăm he cán bộ. Bản năng vị kỷ của con người thì ai cũng có lòng tham, ai cũng muốn “tích cốc phòng cơ” bằng con đường nhanh nhất nên dễ phạm vào tham nhũng, nếu như không có định chế tốt để điều tiết và ngăn ngừa. Quyết định duy trì định chế xấu và hăm he cán bộ, ông trở thành kẻ thù của tất cả đảng viên.

Hiện tại thì ông Trọng chưa dám đụng tới ông Quang vì ông Quang có lực lượng và nắm tình báo khi làm thứ trưởng công an, cho nên ông Quang có bùa để đánh phe ông Trọng về tham nhũng và các thứ dơ bẩn khác. Tuy nhiên, ông Tô Lâm chắc khó giữ được ghế bộ trưởng công an, có phần là ông Trương Hoà Bình sẽ tạm thời kiêm nhiệm. Ông Trọng có lẽ cũng không động đến các con của ông Dũng để tránh mang tiếng tiểu nhân trả thù vặt và để cho kế hoạch triệt ông Dũng không quá lộ liễu. Nhưng vì quá muốn triệt hạ phe Dũng mà ông Trọng dường như đã hy sinh 70,000 ngàn người Việt đang sống ở Cam Bốt, ông Trọng không can thiệp vào việc Hun Sen đuổi dân Việt, bù lại cho việc Hun Sen làm ngơ để ông Trọng bắt Trầm Bê (Bê mang hàm trung tướng Cam Bốt).

Điều khôi hài với ông Trọng là chính ông là người bao che và vuốt ve tham nhũng (http://bit.ly/2BODf9y) và chính ông cũng tham nhũng, ông đã từng nhận hằng triệu đôla trong vụ Ciputra năm 2002, nhưng lại thẳng tay trấn áp đối thủ trong Đảng bằng chiêu bài chống tham nhũng.

Trong Quy định xử lý kỷ luật đảng viên vi phạm (Quy định 102-QĐ/TƯ thông qua ngày 15/11/2017) do ông Trần Quốc Vượng thay mặt Bộ Chính trị vừa ký ban hành, theo Điều 33(1)(c) đảng viên dâm ô, sách nhiễu tình dục thì chỉ bị khiển trách, còn đảng viên nào đòi thực hiện xã hội dân sự sẽ bị khai trừ khỏi Đảng, nó đi ngược với sự trong sạch hoá guồng máy Đảng, mà chỉ là sự càng tập trung thêm quyền lực và sự trả thù. - vietnamnet 7/12 (http://bit.ly/2BPAXqH)

Dạo sau này sức khoẻ ông Trọng có vẻ suy yếu thấy rõ, ông đang đối diện với quá nhiều kẻ thù trong Đảng, chỉ cần ông bệnh liệt giường là kền kền sẽ mổ thịt ông ngay.

Phá luật chơi, Dr. Moreau trước khi bị bầy thú-người xé xác ông còn cầm roi quất chúng. Dr. Trọng liệu còn quất được bao nhiêu roi trước khi bị các đồng chí của mình ăn tươi nuốt sống?

8/12/2017
Lê Minh Nguyên
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Image

Sau Đinh La Thăng sẽ đến Nguyễn Tấn Dũng bị quả tó

Trần Đắng
(Danlambao) - Đinh La Thăng chỉ là bước đệm, là bậc thang, chứ không phải “cái ổ con chuồn chuồn”. Thêm nữa, Trọng “lú” sẽ học tập tên đàn anh khả ố Tập Cận Bình đòi xử tội cựu tổng bí Tàu Giang Trạch Dân. Bên cạnh đó, các bài học lịch sử cũng sẽ giúp ta soi rõ vụ việc này.

Trọng “lú” sành sỏi chính trường Việt Nam, biết đâu là chính, đâu là phụ, và biết phải “cầm tặc cầm vương” (bắt giặc bắt vua). Trong 10 năm làm thủ tướng, Dũng & băng đảng đã ăn cắp tiền từ bán dầu thô là 36 tỉ đô la. Trong băng đảng đó thì Thăng là phụ, là lót đường để dẫn tới kẻ thù chính mà thôi, Thăng không phải là mục tiêu chính. Mục tiêu chính đã làm ông ta nhức nhối, ông “nhè” là Dũng. Có đấu thì đấu với Dũng, không đấu với Thăng chỉ là hạng đàn em ong ve.

Trọng “lú” chiếm thế thượng phong, được Tàu “phù” nâng đỡ. Dũng, dù nói một cách cẩn thận, uốn lưỡi bảy lần thì cũng phải công nhận là Dũng thân Mỹ hơn, có con rể là Việt kiều Mỹ. Soi ngược lại thì thấy Trọng “lú” gần Tàu hơn, nên Dũng sẽ yếu thế hơn, do Tàu “phù” thọc bàn tay lông lá can thiệp vào chính trường Việt Nam.

Thiên tài trong sạch như Võ Nguyên Giáp, sau trận Điện Biên thì lu mờ, bị Lê Đức Thọ dọa cắt cổ mà Giáp im re, ấy do Duẩn & Thọ gần Tàu hơn Giáp, có Mao ủng hộ, mà Mao thì “vĩ đại” hơn Hồ, nhìn đó thì so Giáp & Dũng thì Dũng chả là cái gì cả. Tó Dũng, có gây xì căng đan thì chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Dũng là con đom đóm, bị hại cũng chả chết ai, so với Giáp sáng như trăng rằm mà các đồng chí đồng rận còn dám chơi sát ván, chơi cho lòi kèn ra.

Ngoài ra, Trọng “lú” thấy bên Tàu, người dân tầm thường nhất cũng có thể chửi, làm nhục tổng bí Giang Trạch Dân. Giang Trạch Dân dù quyền lực cao nhất cũng chả là cái gì, cũng bị hạ nhục như thường. Như thế, Dũng cũng vậy, không phải cứ cựu thủ tướng thì bất khả xâm phạm. Thực ra thì đã có “xâm phạm” rồi, nói về mặt đạo đức. Chả có ma nào là đồng chí viếng tang má Dũng hết cả! Dũng là người mà 4,5 triệu đảng viên tin là tài nhất, đạo đức nhất, dũng cảm nhất đồng ý chọn làm thủ tướng. Dũng nay chỉ là con hổ già rụng răng, cùn vuốt, tới con cáo nhỏ cũng dám giỡn mặt. Dũng nay “bình đẳng” với một đảng viên cấp thấp, không sai khiến ai được nữa, như ta thấy không ai viếng tang. Cho Dũng quả tó thì hệ thống chính trị, đảng, nhà nước cũng chẳng hề hấn gì mà hệ thống còn mạnh hơn như bên Tàu mà Trọng “lú” lại được trả thù cho hả cái dạ tiểu nhân của y.

Trong lịch sử Liên Xô, nguyên soái G.K. Zhucov (1894-1974), sau chiến tranh, bị đuổi việc chẳng vì tội lỗi gì cả, mà chỉ vì ông là thiên tài, là biểu tượng chiến thắng còn mạnh hơn quân đội, ông làm lu mờ các nhà lãnh đạo khác. Người Liên Xô tin cứ còn ông là Liên Xô còn chiến thắng. Con người vĩ đại được người dân cả nước yêu quý và được người các nước khác kính nể, khâm phục như thế còn bị ghét bỏ, bị giáng chức, huống hồ chi kẻ tài thì xoàng mà lòng tham thì lớn như Dũng. Dũng nay như con sư tử già lắm rồi, đầy bệnh tật, đi không nổi, đàn kền kền vây quanh chờ rỉa xác.

Chính từ Dũng, cấp cao nhất, mới sinh ra những Thăng, Trịnh Xuân Thanh chung tay đạo chích, ăn của nước, của dân hàng chục tỉ đô la Mỹ. Nếu Dũng thanh liêm thì quanh hắn có toàn là ê kíp, đàn em đức độ, đất nước này nở hoa từ lâu rồi. Chính Dũng vẽ đường cho hươu chạy, Dũng cầm đầu, Dũng làm vua tham ô mà mới sinh ra đám tham quan ô lại, nay chỉ bắt đàn em phụ thuộc, dưới tầm là không đúng lý. Tục ngữ Việt Nam có câu “Lớn thuyền, lớn sóng”, sóng đó là đòn đánh của Trọng “lú”, tương xứng với ngôi cao thủ tướng của Dũng.

Tóm lại, bắt Dũng là đúng với tâm lý đấu đá của “lú”, là đúng theo các bài học lịch sử, và không gây xáo trộn gì cho chính trường Việt Nam, cho đảng, cho nhân dân. Không bắt Dũng mới là chuyện lạ.

Xin các bậc thức giả bình luận, bổ sung, phản biện.

Thanh Hóa, 17-12-2017.


Trần Đắng
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Như có bác Hồ trong ngày vui Noel
Nguyễn Bá Chổi
(Danlambao) - Ngày lễ Noel mà nhắc tới bác Hồ là điều không “phải đạo” chút nào, nhưng nhìn cảnh hàng triệu (chỉ tính riêng nơi các thành phố lớn) người Việt không phân biệt tôn giáo trong nước đổ xuống đường mừng Chúa Giáng Sinh mà cầm lòng chẳng đặng, thấy tội nghiệp cho “bác” đã bỏ công ra đi tìm đường rước cái chủ nghĩa Duy Vật về để vô thần hóa dân tộc Việt Nam có truyền thống đạo giáo, có niềm tin mãnh liệt vào đời sống tâm linh.

Giá như có bác Hồ trong ngày vui Noel, chắc hẳn là bác ta phải rầu rĩ và “bức xúc” lắm. Khung cảnh lễ hội khắp nước tưng bừng “hoành tráng” nhất trong năm này đáng lẽ chỉ dành riêng cho dịp kỷ niệm ngày “bác” từ hang Pắc Bó chui ra lập nên nhà nước CS vô thần, và với câu châm ngôn thầy Lê-nin dạy “Tôn giáo là thuốc phiện”, “bác” đã có công biến các cơ sở tôn giáo, những nơi thờ phượng trên Miền Bắc thành nhà kho, chuồng bò hợp tác xã, hoặc cho ngày Bộ đội cụ Hồ hoàn thành nghĩa vụ quốc tế “Ta đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”- còn gọi là “Đại Thắng Mùa Xun 1975”- đem giang sơn về một mối khố rách áo ôm xã hội chủ nghĩa, dưới danh xưng “Vô Sản Chuyên Chính”.

Qua 80 năm tung hoành trên Đất Bắc và 42 năm lộng hành trên toàn cõi giang sơn Việt Nam, Bác và băng của bác đã chứng minh cho dân Việt thấy rằng, cái gọi là “Thiên đường CS” mới chính là thuốc phiện do Bác nhập lậu về để mê hoặc cả dân tộc này. Nhưng thứ thuốc phiện “ma- dze in” CS ấy đã chẳng có tác dụng với tất cả những người Việt còn lương tri, biết phân biệt được thiện ác, thật hư, tốt xấu…; chung quy CS là phường lưu manh, vô đạo, vô nhân, hại dân bán nước.
Image
Người đổ ra đường quanh khu vực nhà thờ Đức Bà Sài Gòn
trong đêm Giáng Sinh.
“Tối 24 Tháng Mười Hai, trời Sài Gòn khá mát. Dòng người từ khắp nơi đổ về trung tâm Sài Gòn đón Giáng sinh khiến các tuyến đường Lê Duẩn, Đồng Khởi, Lê Thánh Tôn, Nam Kỳ Khởi Nghĩa… tắc nghẽn… Dưới ánh đèn màu rực rỡ, các xe nối đuôi nhau nhích từng chút một. Càng về khuya, lượng xe càng đông. Các bãi giữ xe ở quận 1 nhanh chóng kín chỗ, có nơi thu đến 20,000 đồng một xe máy.”

Trên đây là trích nguyên văn từ VNExpress, báo của nhà nước XHCN của “bác”, chứ không phải của bọn “say tôn giáo” (thuốc phiện), mô tả cảnh dân thành phố “mang tên xác người” đổ ra đường mừng Lễ Chúa Giáng Sinh.

Còn gì “phản cảm” và mỉa mai cho “bác” hơn khi dòng người từ khắp nơi đổ về trung tâm thành phố mang tên Hồ Chí Minh, ông trùm chủ trương vô thần hóa dân Việt, bằng những con đường Lê Duẩn, Đồng Khởi, Nam Kỳ Khởi Nghĩa là những cái tên sặc mùi “kách mạng” vô sản vô thần, để đón mừng lễ Chúa Trời Giáng Thế.
Image
Giáng sinh 2017: Nhà thờ lớn Hà Nội chật cứng người,
nhiều đường phố xe cộ tắc nghẽn. (Hình: Soha news)
...

“Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”

hay là

Như có bác Hồ trong ngày vui Noel!

28/12/2017

Nguyễn Bá Chổi
dailien
Posts: 2451
Joined: Sun Jun 03, 2007 3:37 am
Contact:

Post by dailien »

Image

Phúc Niễng nghẹo đầu với phương hướng và niềm tin của dân

Tư nghèo
(Danlambao) - Hôm qua, 05 tháng 01 chú Phúc lò mò bò tới Hội nghị Ủy ban đầu sỏ của Mẹc trận Tổ cò để hà hơi cho cánh tay nối dài của đẻng và xách động đám dư lộn giống AK 47 ra sức bẹc cà na hột để "nhân dân đừng mất phương hướng, thiếu niềm tin".

Trong cuộc họp giữa thủ lãnh loài sản và đám cò này, thủ Phúc lôi ông Trời ra mà quy tội là thủ phạm cho cái gọi là "thiên tai" kỷ lục trong năm 2017 làm tình hình xã hội phức tạp. Phải chi Phúc ta mò xuống ruộng hỏi dân oan, bò lên thành hỏi dân chém mướn, chui vào rừng hỏi giới tặc lâm thì chắc cú rằng đứa nào cũng sẽ tỉnh bơ: "thiên tai" chơi được còn "đảng tai" mới phiền!

Coi chừng nhân dân mất phương hướng và thiếu niềm tin!?

Thôi đi cha nội! Coi chừng chính các quan to, cán nhỏ thì có. Cái đầu Chủ nghĩa Xã hội kiểu Tàu gắn cái đuôi Kinh tế thị trường kiểu Mỹ đã quẫy lung tung làm con thuyền rách cộng sản loạng quạng suốt mấy chục mùa thu lá rụng rồi, không thấy sao cha!? Toàn thể quan chức đảng viên mất bà nó cái phương hướng vô sản và sáng mắt dzọt theo con đường hoạn lộ, làm giàu bằng ăn cắp, ăn cướp, ăn... thì cái giống gì cũng ăn từ của Đất, của Nước, của Dân. Túm lại: ăn đến mức đám cá tra còn muốn kiện mấy chú ra tòa án quốc tế!

Phương hướng cái gì mà con cái của lũ quan bự, quan trung, quan vừa, quan nhí... đứa nào cũng tìm cách dzọt qua các xứ tư bản "giãy chết" để nếm mùi "địa ngục đế quốc" suốt quãng đời còn lại.

Ngày hôm nay đảng của mấy chú chỉ còn một phương và một hướng: phương kiếm tiền và hướng vái Tàu. Tiền là tiền nhiều, khi không mà có. Tàu là Tàu có nó mới làm vua. Phải không nè!?

Còn niềm tin?

Có đâu mà thiếu!

Nếu dân tin vào cái đảng cướp chính quyền, đảng sâu của Sang, đảng chuột của Trọng này thì làm cóc gì phải có điều 4 hiếp pháp, đẻ ra để hiếp dâm sự chọn lựa không thể có được của người dân?

Nếu muốn biết niềm tin của dân có hay thiếu thì chơi ngon làm một cuộc trưng cầu dân ý đi? Tổ cha đứa nào vỗ ngực huênh hoang về niềm tin của nhân dân vào đảng mà không dám làm.

Niềm tin của nhân dân vào đảng từ xưa tới giờ chỉ nằm ở cái còng và khẩu súng. Không tin vào 2 thứ này, nó nhốt và bắn cho bỏ mẹ đời. Và, niềm tin vào còng và súng của đảng thật sự không thiếu mà rất thừa. Thích không, Phúc Niễng?

“Để thực hiện phương châm xây dựng Nhà nước do dân, vì dân thì trước hết chúng ta phải lắng nghe ý kiến của dân” - Phúc Niễng đã gào lên trước những cái đầu ngủ gà ngủ gật của các khứa lão hội nghị tổ cò.

Nhưng nghe theo lời Phúc Niễng thì coi chừng cái vòng 258 nó tròng vào cổ. Làm gì có ý kiến của dân dưới cái thiên đàng XHCN quỷ sứ này. Chui lén vào mấy cái động "tiếp xúc cử tri" bảo đảm chỉ thấy toàn là thành phần đảng viên, mấy tên cắt mạng già nua, và côn an ngồi cả đống; chẳng có người dân thường nào. Ra ngoài đời tìm rát con người thì thấy chỉ có một đám người dân có ý kiến trung thực nhưng đã được "đảng ta"... tin yêu cho vào tù để tha hồ mà có ý với (bầy) kiến.

Và sau cùng Phúc Niễng tuyên bố: "Phương châm Chính phủ liêm chính, hành động, kiến tạo, phục vụ nhân dân, đưa đất nước tiến lên; Chính phủ phấn đấu không để người nào ở lại phía sau."

Đếch có tên nào đứng sau. Vậy đứa nào đứng trước đây? Cha nội?!

06.01.2018
Tư nghèo
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

42 năm vụt qua.
Từ một thiếu nữ tuổi teen, giờ tôi đã thuộc hàng U60, sắp đếm ngược những ngày còn lại. Nhìn lại ký ức, trông vào hiện tại, tại sao nỗi sợ hãi của tôi vẫn còn đó?

1. Tôi sinh ra và lớn lên ở ngoại ô Saigon, trước năm 1975 gọi là vùng Gia Định. Vào ngày 29/4/1975, mới 13 tuổi, tôi trở thành người lớn nhất trong nhà với 5 đứa em từ 6 tuổi– 11 tuổi, vì ba của tôi – vốn là một quân nhân quân đội Việt Nam Cộng Hòa
– D-ang ở trong doanh trại, còn mẹ thì nằm bệnh viện. Lúc đó, cả xóm tôi bấn loạn vì “Việt cộng sắp đến”. Mọi người tập trung ở nhà thờ cầu nguyện sau đó đổ xô đến một ngôi nhà – nơi có hầm trú ẩn lớn nhất trong xóm. Không có ba mẹ, thật khó khăn khi tôi bồng đứa nhỏ nhất trên tay và cố lùa 4 đứa còn lại chạy đến gian hầm trú ẩn đó, bởi lũ em tôi hồn nhiên: đứa leo lên cây cố hái cho hết xoài, đứa đập ống heo gom hết tiền… vì sợ trộm vào lấy thì uổng! Tôi đã trải qua những giờ phút lo lắng hồi hộp khi ngồi cùng các em trong gian hầm trú ẩn. Trong khi mọi người sợ Việt cộng sẽ nã súng nã bom vào hầm thì tôi sợ lỡ ba mẹ tôi không về nữa thì tôi sẽ làm thế nào để nuôi các em?

May thay, xóm tôi “được giải phóng” êm đềm, không có quả bom pháo nào ghé đến và khi các chú bộ đội tiến vào cũng là lúc mọi người ai về nhà nấy.
Mãi cho đến chiều tối, ba tôi mới trở về nhà trong áo may-ô và quần đùi với dáng điệu xơ xác. Quá sợ hãi, ông đã cởi bỏ bộ quân phục và chạy bộ ra khỏi doanh trại về nhà. Hôm sau khi đã bình tĩnh lại, ông vội vã đến bệnh viện kiếm mẹ tôi. Trong lúc ông đi, thì mẹ tôi lại lội bộ về nhà.
Ngày “giải phóng” đối với gia đình tôi thế là may mắn. Và tôi nhớ mãi những buổi tối đầy căng thẳng giữa ba tôi và những người họ hàng – cũng tham gia quân đội Việt Nam Cộng Hòa với cấp bậc cao hơn. Tất cả người lớn trong nhà tôi đều lo lắng, phỏng đoán đủ thứ điều có thể xảy ra, trong khi tôi và các em hồ hởi đi “xem” các chú bộ đội.

*
2. Mùa khai giảng đầu tiên sau ngày đất nước thống nhất, tôi phải chuyển từ ngôi trường trung học thân yêu trên thị trấn về ngôi trường cấp 2 gần nhà vì nơi đó chỉ dành cho học sinh cấp 3. Năm học đầu tiên ở ngôi trường “làng”, tôi có một người bạn gái thân tên V.N. N. cũng là chị hai giống tôi, với 4 đứa em mỗi đứa cách nhau một vài tuổi. Điều khác biệt là ba N. là sĩ quan nên ông phải đi học tập cải tạo. Còn mẹ N. là người phụ nữ đẹp nhất vùng tôi ở lúc bấy giờ. Bà vừa đẹp vừa tài giỏi với tiệm may thêu lớn trong vùng. Khi tôi đến nhà N. chơi, tôi thường thấy các chú bộ đội tụ tập ở nhà N. để sửa quần áo nhưng trên hết, họ say sưa với những câu chuyện của mẹ N. – một phụ nữ miền nam ăn nói nhỏ nhẹ rất dễ thương.

Vào một ngày khi tôi đến chơi, đứa em trai út của N. lúc đó khoảng 5-6 tuổi chạy ra khoe với tôi: Em sắp có em rồi! Khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì mẹ của N. đã gọi tôi vào phòng riêng và kể cho tôi nghe câu chuyện tình yêu của bà. Hóa ra, bà vừa phát hiện mình có thai với chú T. – chú bộ đội đẹp trai nhất trong nhóm bộ đội thường hay đến nhà N. Với vẻ rạng rỡ, bà kể tôi nghe chú T. mới là tình yêu đích thực của đời mình vì bà lấy ba của N. theo lời khuyên của gia đình. Nhìn vẻ mặt bà, tôi tin bà nói thực. Vài ngày sau, tôi nghe tin chú T. phải trở về quê nhà ở phía bắc với lời hứa hẹn sẽ sớm quay vào sống bên cạnh mẹ con của N. Cả N, cả tôi và mẹ của N. đều tin chú T. nói thật. Thời gian trôi qua, mẹ N. không nhận được tin tức gì từ chú T. Các chú bộ đội đến nhà N. ít dần đi vì mẹ N. không còn vui vẻ như trước. Không khí gia đình N. càng ngột ngạt hơn khi ba N. đột ngột trở về vì “học tập cải tạo tốt”. Tôi ít đến nhà N. chơi hơn, khi nhìn thấy vẻ bình thản đến lạ của ba N. và vẻ lo lắng sợ hãi của mẹ N. Mọi người xung quanh nhà N. thì thào với nhau: Sao không thấy ba N. nổi giận với mẹ N.?

Mùa hè năm 1976, mẹ N. chuyển dạ sanh con. Ba N. đưa bà đến bệnh viện chu đáo như mọi ông chồng khác nhưng đến ngày xuất viện, họ trở về nhà không có đứa bé trên tay. N. bảo tôi ba mẹ N. đã quyết định cho đứa bé ngay tại bệnh viện. Chuẩn bị vào niên học mới cuối cấp 2, N. chia tay tôi để cùng gia đình trở về quê nhà của mẹ. Kể từ đó, chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc, thế nhưng bi kịch của gia đình N. ám ảnh tôi rất nhiều năm sau đó.

*
3. Sau 1975, xóm của tôi nhiều người dọn đi kinh tế mới. Họ hàng nhà tôi có ba người cấp bậc sĩ quan phải đi học tập cải tạo ở nơi tít mù khơi nào đó. Ba tôi không còn “lương lính” nữa phải xoay đủ thứ nghề, từ buôn bán dạo, về quê làm rẫy phụ bà con và sau cùng chạy xe lam. Mẹ tôi vẫn buôn bán nhưng tất bật hơn và ngày càng thắt chặt chi tiêu. Đồ đạc quý trong nhà như tivi, xe máy, tủ chè… bị bán lần lượt. Tôi thường phải đi chợ nấu ăn cho cả nhà, kiêm luôn việc đi nộp sổ xếp hàng chờ đợi mua dầu hôi, gạo, bột mì, bánh mì, thịt, vải may đồ, vỏ xe đạp… theo tiêu chuẩn. Rồi sau đó, gia đình tôi chỉ còn một bữa cơm trong ngày vào buổi tối, hai buổi còn lại ăn độn đủ thứ, có bữa toàn khoai hoặc toàn bo bo.
Bên cạnh đó, vì khan hiếm dầu hôi, chị em chúng tôi phải đi vào những cánh đồng và rẫy xa nhà vài cây số để mót củi, xin gốc rạ, bã mía, các gốc cây cà chua… về phơi khô để đun nấu. Chúng tôi lớn lên trong cảnh đủ no là may, không quan trọng là đang ăn cái gì. Quần áo toàn mặc lại đồ cũ của họ hàng, có được cái xe đạp vào năm lớp 10 – ráp nối từ đủ thứ đồ gom nhặt được – cũng đã là sang.
Ấn tượng sâu đậm nhất với tôi vào thập niên 80 chính là sự vượt biên của bạn bè, đặc biệt là những bạn người gốc Hoa. Mặc cho những tin tức về những bạn mất tích trên biển, có những bạn bị cướp biển hãm hiếp… thế nhưng người bạn gái thân nhất của tôi những năm cuối trung học vẫn vài lần ra đi mà không thành công. Vào thời gian đó, tôi cũng ước nhà mình giàu có để vượt biên. Nhìn những gia đình có thân nhân nước ngoài được đi lãnh đồ ở bưu điện Saigon, đứa nào cũng thấy ham.

*
4. May mắn hơn các bạn con sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa, lý lịch có cha là “lính nguỵ” và gia đình Thiên Chúa Giáo không cản trở tôi vào đại học. Nhưng năm đó, dù tôi đạt điểm cao so với tiêu chuẩn thì vẫn không được chọn đi du học nước ngoài giống như mấy bạn con nhà cách mạng cùng mức điểm.
Khi ra trường, nộp lý lịch xin vào làm ở một tờ báo thì tôi không được nhận do là “lý lịch không đỏ”. Sau 6 năm tốt nghiệp cử nhân ngành khoa học xã hội, tôi trải qua đủ thứ nghề, từ mài tượng thạch cao, xếp kho sách, nhân viên thư viện đến thư ký cho một nhà văn… Mãi đến những năm đầu thập niên 90, khi đổi mới, kinh tế thị trường ập đến như một cơn lốc, các tòa soạn báo nổi tiếng ở Saigon không còn câu nệ lý lịch đỏ hay vàng nữa, tôi mới được tiếp nhận vào đội ngũ các nhà báo ở Saigon, sau hai năm thử việc không lương.

Những năm cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, tôi luôn tự hào với nghề nghiệp của mình: một cái nghề phù hợp khả năng, giúp ích được cho xã hội, cho người dân và giúp tôi nuôi sống được gia đình nhỏ của mình. Vai trò nhà báo trong thời gian đó được chính quyền và người dân coi trọng, cho đến khi vụ PMU 18 nổ ra, hai nhà báo của Tuổi Trẻ và Thanh Niên bị tống giam, Tổng biên tập của Tuổi Trẻ và Thanh Niên lần lượt ra đi. Tuy làm việc ở một tòa soạn nhỏ hơn, tờ báo của tôi cũng có thay đổi về đội ngũ lãnh đạo… Những tin/bài phản biện xã hội thường bị gác lại. Và mỗi lần có một tin bài nào đó bị “cấp trên” phê bình, phóng viên viết bài đó sẽ bị tổng biên tập mới làm khó dễ chứ không có chuyện bênh vực, che chắn phóng viên như các sếp cũ ngày trước. Mất môi trường làm việc tốt, tôi nghỉ việc ở tòa soạn đó và sang làm ở báo Sài Gòn Tiếp Thị - một tờ báo có nhiều bài phản biện nhất thời kỳ đó.
Sau hơn 20 năm chính thức làm nghề báo, tôi buộc phải nhận quyết định nghỉ việc từ quyền tổng biên tập Nguyễn Xuân Minh khi Sài Gòn Tiếp Thị (địa chỉ 25 Ngô Thời Nhiệm, phường 6 quận 3) bị rút giấy phép ra báo vào ngày 28/2/2014. Hơn 100 lao động làm việc tại báo Sài Gòn Tiếp Thị phải tan tác ra đi tìm công việc khác để sinh sống.
Vào thời khắc đau lòng đứng nghe quyền tổng biên tập Nguyễn Xuân Minh đọc quyết định đóng cửa báo Sài Gòn Tiếp Thị, tôi biết niềm tự hào nghề báo của mình ở Saigon đã hết.

*
5. 42 năm sau ngày thống nhất đất nước, tôi có một nỗi sợ hãi thường trực: lo mình bệnh hoặc người thân bệnh phải vào bệnh viện.
Sống ở một thành phố có đóng góp lớn nhất vào ngân sách trung ương, bên cạnh sự căng thẳng thường trực về môi trường ô nhiễm (bụi, khói xe, tiếng ồn, rác thải…), tôi không chỉ nơm nớp lo sợ cảnh trời mưa nước ngập, an ninh đường phố ngày càng kém, thực phẩm không an toàn… mà còn sợ không có tiền để vào bệnh viện (BV).
Nỗi sợ này ngày càng tăng lên khi tuổi tác ngày càng lớn mà tiền làm ra ngày càng eo hẹp. Chung quanh tôi, người bị bệnh ung thư ngày càng phổ biến. Thỉnh thoảng gặp bạn bè, hỏi ra nhà nào cũng có người bị bệnh ung thư. Đau lòng nhất là những đứa trẻ bị bệnh ung thư. Cả miền Nam chỉ có BV Ung Bướu TP HCM có khoa ung thư nhi nhận chữa tất cả bệnh ung thư theo tiêu chuẩn bảo hiểm y tế. Các BV khác chỉ nhận chữa một loại ung thư cho bệnh nhi như BV Truyền Máu & Huyết Học nhận chữa ung thư máu, BV Chấn Thương Chỉnh Hình chữa ung thư xương, BV Nhi Đồng 2 nhận chữa các khối u cứng… với giá thỏa thuận theo từng phác đồ.
*
Nói chung, dù là trẻ em hay người lớn, khi vào BV Việt Nam, cảm giác thật bất an. Dù có thẻ bảo hiểm y tế thì luôn luôn vẫn phải có tiền mặt để đóng tiền cọc thì các biện pháp chữa trị mới được tiến hành. Không chỉ có tiền, người bệnh ở Việt Nam phải có mối quen biết với các y bác sĩ, nếu không… thì phó mặc cho may rủi!

Sắp sửa lại đến ngày 30/4 – đúng 42 năm. Tôi không quan tâm đến lễ diễu binh, không quan tâm đến các tấm pano mô tả chiến thắng, không quan tâm đến pháo bông sẽ bắn ở đâu, khi nào. Ước mơ về một môi trường sống tốt hơn cũng thật xa vời vợi. Nhìn vào thực tại, tôi chỉ có một cầu mong: Nếu bị bệnh, xin chết ngay tại nhà và không phải vào BV (để khỏi làm phiền người thân và bản thân không bị hành)!

--Thiên Thanh
Tác giả từng là một nhà báo, đang sinh sống ở Sài Gòn.
vuongquan
Posts: 270
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:15 pm
Contact:

Post by vuongquan »

Chúng nó, chúng tôi
Trương Duy Nhất

Image
Hình từ trái sang hàng trên: Blogger Nguyễn Hữu Vinh và cô Nguyễn Thị Minh Thúy, blogger Trương Duy Nhất
Hình từ trái sang hàng dưới: Blogger Trương Duy Nhất, blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Hình từ trái sang hàng trên: Blogger Nguyễn Hữu Vinh và cô Nguyễn Thị Minh Thúy, blogger Trương Duy Nhất Hình từ trái sang hàng dưới: Blogger Trương Duy Nhất, blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
Courtesy AFP, blogger Trương Duy Nhất
Thấy nhiều người lên tiếng đòi tháo còng cho Đinh La Thăng.

Tại sao trước đấy, không nghe ai lên tiếng đòi tháo còng cho chúng tôi, những Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Hải Điếu Cày, Cấn Thị Thêu, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh… và mới đây là Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Hoá…?

Thậm chí như phiên xử tôi, còn bị còng giật cánh khuỷu (bẻ quặt hai tay phía sau như… súc vật vậy). Phiên phúc thẩm, chúng còn còng xích cả hai chân tôi.

Nhưng tất cả chúng tôi, vẫn đạp trên mọi xiềng xích để ngẩng đầu trước toà. Còn họ, không, tôi phải gọi họ là chúng nó, tại sao chúng nó lại rúm ró cúi đầu trốn tránh ống kính phóng viên?

Ai mới là “đối tượng nguy hiểm”, chúng tôi hay chúng nó mới là kẻ đáng bị còng? Nhân danh đạo đức và cái lẽ công bằng chi chi đó đòi tháo còng cho chúng nó. Còn chúng tôi thì sao?

Hỡi những nhà đạo đức đang khóc ướt bàn phím cảm thương cho những Đinh La Thăng – Trịnh Xuân Thanh... Các vị có biết, trong tù chúng nó sống thế nào không? Mùa đông chúng nó có chăn bông, vạt giường, mùa hè chúng nó có máy lạnh, thức ăn chúng nó thừa vứt cho chuột, chó.

Còn chúng tôi bị ngược đãi thế nào? Giữa những ngày tê cóng này, trong khi chúng nó có chăn bông, vạt gỗ, thì những bạn tù của tôi, những Trần Huỳnh Duy Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài… đang co ro trên sàn xi măng lạnh cóng.

Không ai bị coi là có tội, khi chưa có một bản án kết tội hiệu lực của toà. Vâng. Nhưng có phiên xử nào của chúng tôi, bị cáo và luật sư được tranh tụng thoải mái như các phiên xử chúng nó? Các vị đòi hỏi lẽ công bằng trong giam giữ, dẫn giải, xét xử, tranh tụng. Nhưng tại sao, những công bằng đó lại chỉ dành cho chúng nó, còn chúng tôi thì không?

Thưa thật, nếu các phiên toà xử chúng tôi, cho tranh tụng một cách công minh, sòng phẳng thì chúng tôi xử toà chứ làm sao toà xử được chúng tôi.

Cùng là tù nhân, nhưng chúng tôi là tù khác. Còn chúng nó là loại tù nhục tù ô. Trả lời RFA về việc Đinh La Thăng bị còng tay lôi ra toà, tôi gọi đó là hình ảnh ô nhục. Nó khác, rất khác với những hình ảnh trước toà của chúng tôi. “Có loại tù làm người ta nhục nhã, nhưng có loại tù chỉ khiến họ vinh quang”. Câu ấy, tôi nói trước toà, và được khắc ngay trên bức tường buồng giam B14. Nơi luật sư Nguyễn Văn Đài và nhiều bạn tù bất khuất của tôi đang bị giam giữ.

Ừ thì nhân đức. Nhưng lòng nhân ấy, nếu còn, tôi dành cho những bạn tù bất khuất của tôi, để góp chút hơi ấm đến những Trần Huỳnh Duy Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Văn Đài, Cấn Thị Thêu… chứ không phải chúng nó, những Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và cả một lũ X khốn kiếp kia!

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Hãy xóa bỏ “biểu tượng bất chính” của các quan tham và cái "hố xí vĩ đại"

Dân Đen
(Danlambao) - Tòa “Keangnam Tây Bắc” là một “địa danh” ít người dân Việt biết đến. Thế nhưng nó đang gây sự chú ý đáng kể trên những trang báo sản cũng như lề dân. “Keangnam Tây Bắc” là một tòa nhà cao 7 tầng đang xây dở dang nằm sừng sững giữa vị trí hết sức nổi bật của huyện Mộc Châu, tỉnh Sơn La. Chủ nhân của nó là Tráng A Tàng, được biết đến với độ giàu có bậc nhất của địa phương. Ngoài “địa danh” nói trên, Tráng A Tàng còn sở hữu những ngôi nhà sang trọng cùng những siêu xe sang trọng như Lexus, BMW…

Ý tưởng xây dựng “tòa Keangnam Tây Bắc” xuất phát từ một chuyến đi Hà Nội làm ăn của Tàng. Ngưỡng mộ tòa tháp cao nhất của Việt Nam là Keangnam Landmark, Tang tuyên bố sẽ xây một công trình cao và sang trọng nhất nhì Tây Bắc để làm khách sạn. Tuy nhiên tòa “Keangnam giữa đại ngàn Tây Bắc” đang trong quá trình hoàn thiện thì Tráng A Tràng đã vướng vòng lao lý với tội danh buôn bán ma túy. Đến lúc này nhiều người mới biết đến Tàng là một tay buôn ma túy khét tiếng của vùng miền núi Tây Bắc.

Tráng A Tàng đã bị kết án vào tháng 8/2015. Tuy nhiên “di sản” của trùm ma túy vẫn “hiên ngang” đứng giữa đại ngàn Tây Bắc cùng nhiều điển tích thêu dệt tạo nên “địa danh” “tòa Keangnam Tây Bắc”. Cho đến ngày 14/1/2018, UBND huyện Mộc Châu thực hiện theo quyết định của UBND tỉnh phá hủy tòa nhà 7 tầng trị giá hàng chục tỷ trước sự chứng kiến của nhiều người dân tỉnh nghèo Sơn La. Mục đích nhà cầm quyền Mộc Châu, Sơn La san bằng tòa Keangnam của Tráng A Tàng nhằm xóa bỏ hoàn toàn “biểu tượng bất chính” của một trùm ma túy vùng Tây Bắc.

Việc phá hủy tòa nhà tiền tỷ của một tay buôn ma túy xem ra nhà cầm quyền Mộc Châu, Sơn La đã phần nào moi móc niềm tin của một bộ phận không trong quần chúng. Vì dẫu sao thì tòa nhà đó được xây dựng bằng những đồng tiền có được từ việc buôn “cái chết trắng” cho nhiều người. Nhưng xem ra “biểu tượng bất chính” Tráng A Tàng chẳng là gì so với những biệt thự, biệt phủ của nhưng con buôn chổi đót, của những kẻ làm thối móng tay, hay của những tên nuôi heo nhà sản.

Vì là người nhà sản nên những cán bộ đảng luôn siêng năng, cần kiệm theo tư tưởng đạo đức của con ma họ Hồ. Dẫu cho lương cán bộ chỉ đủ “sáng ra Ba Đình ăn phở, chiều về thành Hồ uống cà phê” nhưng các đảng viên nhà sản chưa khi nào đói khát. Tất cả quan chức nhà sản đều dồn quyết tâm vào việc trở thành “đầy tớ” để đè đầu cưỡi cổ ông chủ “nhân dân” mà đòi phục vụ. Bên cạnh đó, tính cách siêng năng chăm lo làm ít ăn nhiều đã khẳng định “đỉnh cao trí tuệ của loài khỉ động Ba Đình” nhà sản. Từ đó, ngoài việc sáng xách cặp táp đến cơ quan ngồi, chiều về dẫn “cơm đi ăn phở”, các đảng viên nhà sản không quên tối về chạy xe ôm, buôn chổi đót, hốt phân lợn đến thối móng tay.

Nhưng một khi đã sống và làm việc theo tư tưởng của con ma họ Hồ thì ách có ngày gặt hái thành công. Bằng chứng là hàng chục biệt thự, biệt phủ tiền tỷ của cán bộ nhà sản đã được xây dựng mà không cần quan tâm đến giấy phép của đám đồng chí, đồng rận. Từ bắc chí nam, không khó để tìm đến biệt thự của nguyên tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền hay biệt phủ siêu khủng của giám đốc sở Yên Bãi, Phạm Sĩ Quí v.v... Thành quả như thế là nhờ “ớn đoảng, ơn bác” mà quan chức cộng sản có được.

Nhưng khi cái đám đồng chí, đồng rận mà không phải đồng bọn ngứa tai, gai mắt dùng bàn tay thối bới móc mấy cọng chổi đót trong đống phân heo thì vỡ lẽ mọi chuyện. Chẳng có đoảng nào ban ơn, chẳng có thằng bác nào cho tiền để xây biệt thự, biệt phủ cả. Tất cả là do khả năng đục khoét dự án, cướp bóc của dân, tham nhũng ngân sách mà quan chức nhà sản mới có được sự giàu sang tột độ như ngày hôm nay. Vì thế những kẻ không phải đồng bọn đã bày ra cái trò thanh tra, thanh trừng nhằm cướp lại khối tài sản khủng mà bao năm làm đầy tớ của dân để vơ vét mới có được. Chúng làm thế chẳng qua cũng chỉ để thể hiện cái thói ghen ăn, tức ở tạo sự chia rẽ tình đồng chí đồng rận của đảng viên. Chúng đòi truy đến cùng nguồn gốc tài sản để thu hồi vì chúng cho rằng đồng rận, đồng bọn trong đảng trở nên giàu có một cách bất chính.

Mấy bữa nay chúng lại dùng lều báo của đảng lu loa phá hủy tòa nhà 7 tầng ở Tây Bắc để xóa bỏ hoàn toàn “biểu tượng bất chính”. Phải chăng chúng định dọn đường dư luận nhằm thực hiện ý đồ cưỡng chế biệt thự, biệt phủ của quan chức nhà sản đảng cộng nô. Nếu những kẻ đồng đảng nhưng không cùng đồng bọn muốn phá hủy hoàn toàn biệt thự, biệt phủ của đồng chí, đồng rận nhà sản thì trước tiên chúng phải ra Ba Đình để thực hiện âm mưu đó. Bởi lẽ “biểu tượng bất chính” lớn nhất của nhà sản cộng nô chính là động Ba Đình, nơi đang giam giữ cái xác khô của con ma họ Hồ. Và chính con ma họ Hồ là kẻ đã cướp chính quyền, sau khi chết còn cướp luôn cái hang Pắc Pó. Chưa hết, con ma họ Hồ còn giành giật cả ngàn hecta đất ở Ba Đình để xây cái động chứa xác cho mình nhằm củng cố “biểu tượng bất chính”.

Vậy nên làm ơn xóa đi những “biểu tượng bất chính” của đám quan tham. Và quan trọng hơn cả là phá hủy toàn bộ cái “biểu tượng bất chính vĩ đại” là cái lăng của cáo hồ DT.

19.01.2018
Dân Đen
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Nguyễn Phú Trọng xử Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh: Ai thắng ai?

Đốc Nguyễn
(Danlambao) - Sau đại hội đảng XII TBT Nguyễn Phú Trọng đề ra chủ trương chống tham nhũng với tuyên bố: Lò nóng rồi củi tươi, củi khô gì cũng phải cháy. Thế nhưng theo Bí Thư thành ủy TP.HCM Nguyễn Thiện Nhân nhận định chỉ đem lại kết quả cấp trên "Đốt lò", cấp dưới "chậm đốt lửa" hoặc "đốt lửa nhỏ".

Sở dĩ có tình trạng trên bởi một số lý do như sau:

1) Chống tham nhũng đi vào ngõ cụt:
Thật vậy ông Nguyễn Phú Trọng chống tham nhũng nhưng không dám nhìn vào sự thật tham nhũng do đâu mà có để đưa ra những quyết sách để cho tình trạng tham nhũng không tái phát trở lại sau khi chống tham nhũng. Như vậy, cuộc chiến chống tham nhũng hiện nay chỉ là cuộc chiến chống thằng tham nhũng cũ để thay thằng tham nhũng mới kinh nghiệm ăn bạo hơn mà thôi.

2) Chống tham nhũng có chọn lọc: những đối tượng đang là nạn nhân của cuộc chiến chống tham nhũng hiện nay đều là phe địch của Nguyễn Tấn Dũng như Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng, còn những tên tham nhũng cỡ bự đã bị lộ nhưng thuộc phe ta như khu “biệt phủ” của nguyên Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường Phạm Sĩ Quý, vụ án VN Pharma bán thuốc ung thư giả liên quan đến bộ trưởng y tế Nguyễn Thị Kim Tiến vụ Hải Phòng... Thì không đả động đến.

3) Chống tham nhũng bất công: Thật vậy có những vụ tham nhũng lớn, thiệt hại hơn nhiều như:

Như nhà máy Sản xuất xơ sợi Đình Vũ, Dự án Nhà máy Bột giấy Phương Nam, Dự án Nhà máy Gang thép Thái Nguyên giai đoạn 2, Nhà máy Nhiên liệu sinh học Bio-Ethanol Dung Quất, Dự án Nhà máy Đạm Ninh Bình, Dự án Nhà máy Đạm Hà Bắc, Nhà máy Đạm DAP 1 Lào Cai, Nhà máy Đạm DAP 2 Hải Phòng, Dự án Ethanol Bình Phước, Dự án Ethanol Phú Thọ, Nhà máy Đóng tàu Dung Quất, Dự án Liên doanh giữa đối tác mỏ Quý Sa và Nhà máy Gang thép Lào Cai, v.v...

https://baomoi.com/12-du-an-nghin-ty-da ... 075898.epi

Những “quả đấm thép” như Vinashin, Vinalines, v.v... Vụ án Bau Xít đang thua lỗ triền miên.

Làm cho nền kinh tế nước nhà bị kiệt quệ, làm cho nợ công chất chồng như núi. Đến nay “mỗi đứa trẻ sinh ra đã phải gánh nợ nần ông cha để lại” (thơ cô giáo Trần Thị Lam). Vậy mà chẳng mấy khi Đảng đưa được những kẻ phải chịu trách nhiệm chính ra tòa để trả lời về những sai phạm của mình.

Tất cả vụ án trên so với vụ án Đinh La Thăng chỉ gây thiệt hại 119 tỷ và Nguyễn Xuân Thanh thiệt hại 4 tỷ cho thấy là một sự bất công không thể chối cãi.

Với những lý do đầy tính thuyết phục trên cho thấy cuộc chiến chống tham nhũng của Nguyễn Phú Trọng chỉ là cuộc chiến tranh ăn phe nhóm trong nội bộ đảng mà thôi chứ không có lợi ích gì cho dân cho đất nước cả.

I/- Vụ án Đinh La Thăng:

Vụ án cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng theo quy định tại Điều 165 – Bộ luật Hình sự.

Nội dung vụ án xoay quanh việc chỉ định thầu, ký hợp đồng, cấp tạm ứng trái luật của các lãnh đạo PVN với PVC tại Dự án Nhà máy nhiệt điện Thái Bình 2, dẫn đến hơn 1.115 tỷ đồng bị sử dụng sai mục đích, gây thiệt hại 119 tỷ đồng và vụ tham ô 13 tỷ đồng tại PVC.

Vấn đề tranh cãi pháp lý ở đây là ông Đinh La Thăng chỉ định thầu có cố ý làm trái quy định của nhà nước hay không?

Tại tòa án Hà Nội, ông Đinh La Thăng với tư cách bị cáo đã khẳng định việc chỉ định thầu đối với các đơn vị thành viên của PVN là “do chủ trương của Bộ Chính Trị”.

Thời Đinh La Thăng làm Dầu khí, Bộ chính trị có 16 vị như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh, Trần Đại Quang, Lê Thanh Hải, Tòng Thị Phóng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Thiện Nhân, Nguyễn Sinh Hùng v.v…. và đứng đầu là tổng bí thư Nông Đức Mạnh. Trong bộ chính trị phân công nhau nắm từng mảng kinh tế, thí dụ Nguyễn Thiện Nhân nắm mảng kinh doanh chùa chiền, Nguyễn Tấn Dũng nắm về khoáng sản, Tư Sang nắm về mảng dệt may, Tòng Thị Phóng nắm về kinh doanh giáo dục, Trần Đại Quang nắm về kinh doanh ngành công an v.v… và chính tổng bí thư nắm mảng dầu khí. Bộ Chính trị làm việc theo đa số ra biểu quyết. Mọi hoạt động của ngành dầu khí khi Đinh La Thăng trình lên đều được Bộ chính trị đưa ra họp bàn và quyết định.

Điểm lưu ý: Tội phạm này đã xảy ra công khai và hoạt động dưới sự lãnh đạo trực tiếp hằng ngày của bộ chính trị và đảng ủy cơ quan trải qua suốt hai đời tổng bí thư Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng đã đạt được thành tích:

Trong 2 năm liền, từ 2009-2010 của Tổng công ty cổ phần Xây lắp Dầu khí (PVC) 2009, cũng là đơn vị phạm tội: nhận Huân chương Lao động hạng nhì, năm sau (2010) lên luôn hạng nhất, rồi ngay sau đó, vẫn trong một năm (2010) lại được nhận danh hiệu Đơn vị Anh hùng thời kỳ đổi mới. Dưới thời TBT Nông Đức Mạnh, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng ủy viên Bộ Chính Trị.

Tên tội phạm Đinh La Thăng cũng đã được Nguyễn Phú Trọng chấp thuận để trở thành ủy viên bộ chính trị và làm bí thanh thành ủy TP.HCM. Đinh La Thăng ngồi cùng chiếu với Nguyễn Phú Trọng trong cương vị lãnh đạo thuộc bộ chính trị.

Bây giờ chính Nguyễn Phú Trọng quyết định truy tố tội phạm Đinh La Thăng có thể nào nói Nguyễn Phú Trọng, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng là người không liên quan đến vụ án?

Cuối cùng Đinh La Thăng không nhận tội nhưng vẫn chấp nhận xin "nhận trách nhiệm của người đứng đầu" .

II/- Vụ án Trịnh Xuân Thanh:

Khởi đầu Trịnh Xuân Thanh Phó chủ tịch UBND Hậu Giang, từng lãnh đạo ở PVC đi xe tư nhân hạng sang nhưng gắn biển xanh (nhà nước)… chủ tịch hội đồng quản trị Công ty xây lắp dầu khí thuộc Tập đoàn dầu khí quốc gia PVN.

Trịnh Xuân Thanh mất tích gởi lại đơn xin ra khỏi đảng phổ biến công khai trên internet với nội dung: (trích nguyên văn)

- Tôi đã tự ra khỏi đảng (Tr.1 giòng 7)

- Tố cáo: TBT Nguyễn Phú Trọng và Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương Đảng đã dựng lên câu chuyện và tự kết luận kỷ luật tôi vô căn cứ, không có trách nhiệm, áp đặt và không tôn trọng pháp luật và những quy định hiện hành (Tr.1 giòng 11)



Tại cuộc họp của Ban Bí thư Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng chủ trì. Ông Trịnh Xuân Thanh chính thức bị khai trừ Đảng sau 100% phiếu biểu quyết

Cuộc họp hôm 8/9/16 khẳng định ông Thanh có trách nhiệm cho các khoản thua lỗ hơn 3.200 tỷ đồng khi là Chủ tịch HĐQT Tổng Công ty cổ phần xây lắp dầu khí Việt Nam (PVC) từ 2007 đến 2013.

Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam, ông Nguyễn Phú Trọng, nói rằng sớm hay muộn thì chính quyền Việt Nam sẽ bắt được ông Trịnh Xuân Thanh hiện trốn ở nước ngoài.

Ông Tổng bí thư nói như thế trong một cuộc gặp cử tri quận Long Biên, thủ đô Hà Nội vào ngày hôm nay thứ Ba 6/12/2016.

Trịnh Xuân Thanh làm đơn xin tỵ nạn ở Đức tại thời điểm đang có cuộc hẹn với cơ quan di trú để cứu xét. Theo thông tấn xã Việt Nam Trịnh Xuân Thanh đã vượt qua hai rào cản biên giới Đức và Việt Nam (mà không bị phát hiện) và đích thân đi đến công bộ công an để đầu thú. Chấp thuận chịu sự xét xử công bằng theo luật pháp Việt Nam.

Như vậy Trịnh Xuân Thanh đã ghi được một điểm son để xét giảm khinh vì đã tự nguyện đầu thú (?) Đảng luôn rêu rao đánh kẽ chạy đi chớ không bao giờ đánh kẻ chạy lại

Ra tòa theo cáo buộc của Viện Kiểm sát Trịnh Xuân Thanh chịu trách nhiệm làm thất thoát chỉ có 4 tỷ thay vì 3.200 tỷ so với cáo buộc ban đầu của Nguyễn Phú Trọng. (Một vụ án đầu voi đít chuột nhắc) Điều này cho thấy Trịnh Xuân Thanh đã tố cáo đúng Nguyễn Phú Trọng (theo trong đơn xin ra khỏi đảng đã trích ở trên) tạo dựng câu chuyện, vô căn cứ, không có trách nhiệm trả thù cá nhân là đúng.

Bị cáo Trịnh Xuân Thanh không nhận tội nhưng sẵn sàng chịu trách nhiệm của người đứng đầu.

Gia đình Trịnh Xuân Thanh cho biết Trịnh Xuân Thanh xác nhận không nhận tội vì có yếu tố ngoại phạm, nhưng gia đình Trịnh Xuân Thanh sẵn sàng đóng góp khắc phục hậu quả là 4 tỷ với điều kiện Trinh Xuân Thanh vô tội như đã cáo buộc.

Đây cũng là điểm son thứ hai chứng minh những hành vi được cho là cố ý làm trái quy định của Nhà nước nhưng không gây hậu quả gì cho xã hội.

Điểm lưu ý quan trọng ở đây: Viện Kiểm sát đã không đưa ra được bằng chứng Trịnh Xuân Thanh tham ô tài sản (Viện kiểm sát quá yếu)

Trịnh Xuân Thanh không thừa nhận tội “Tham ô tài sản” (mà hậu quả có thể lên đến án tử hình), trong khi luật sư của ông Thanh nói nếu chỉ dựa vào lời khai “mờ nhạt, mâu thuẫn” của nhân chứng mà không có chứng cứ thì không đủ căn cứ xác định ông Thanh tham ô.

Trả lời luật sư, Viện Kiểm sát nói đây là án truy xét, thời gian xảy ra đã lâu nên có những khó khăn nhất định trong việc thu thập chứng cứ ông Thanh từ túi 4 tỷ đồng, nhưng sau đó vẫn khép ông này vào tội “Cố ý làm trái” và “Tham ô tài sản” và đề nghị án tù chung thân.

Trước khi kết thúc vụ án, tại phiên tòa đã có một cơn lên đồng khóc tập thể van xin người khuất mặt khuất mày trong phiên tòa là TBT Nguyễn Phú như là:

Vũ Đức Thuận (Nguyên TGĐ PVC): Bố tham gia kháng chiến. Bố vợ là liệt sĩ. Khóc hơn 1 phút. Hối hận.

Nguyễn Mạnh Tiến (Nguyên Phó TGĐ PVC): Sức khỏe vợ không tốt, hai lần lên bàn mổ. Con mắc bệnh hiểm nghèo.

Phạm Tiến Đạt (Nguyên kế toán trưởng PVC): Bố mất sớm. Mẹ suy giảm sức lao động, suy thận, mắt kém. Vợ hai lần mổ, sức khỏe yếu.

Nguyễn Anh Minh (Nguyên Phó TGĐ PVC): Con nhỏ dại. Một anh trai vừa mất. Một anh trai khác hiếm muộn. Không còn cơ hội phụng dưỡng bố mẹ già. Khi cải tạo về sợ hai con không nhận ra bố.

Nguyễn Quốc Khánh (Nguyên Phó TGĐ PVN): Bản thân nhiều bệnh tật. Là con duy nhất. Mẹ già 80 tuổi. Xin được tại ngoại ăn tết với mẹ.

Bị cáo nữ duy nhất trong phiên tòa Lê Thị Anh Hoa, khi được nói lời cuối cùng dù vẫn nghẹn ngào, lại không xin giảm án cho mình, mà xin giảm cho chồng.

Đinh La Thăng (Nguyên Chủ tịch PVN): Vợ đẻ hai con cũng không có nhà vì đi công trường. Tết luôn phải đi công trường. Bố bị bệnh hiểm nghèo. Cháu ngoại hỏi ông sao chưa về. Xin về nhà ăn Tết và chăm sóc bố.

- Riêng bị cáo Trịnh Xuân Thanh (Nguyên chủ tịch PVC) đã khóc như mưa:

"Cháu muốn gởi lời xin lỗi đến bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, mong bác tha lỗi cho cháu, coi cháu như người con người cháu trong gia đình tạo điều kiện để cháu được gặp bố mẹ, vợ con.”

Bị cáo Trịnh Xuân Thanh là một người rất có kinh nghiệm trong chiến trường pháp luật và đã đi tham vấn rất nhiều văn phòng luật sư quốc nội cũng như quốc tế về nội vụ. Đã dũng cảm công khai tố cáo TBT Nguyễn Phú Trọng chà đạp pháp luật (như đã trích dẫn trên), phải chăng Trịnh Xuân Thanh đã đầu hàng và nhũn như con chi chi hèn hạ xin xỏ như bất cứ con vật hạ đẳng nào khác?

Không! Không! Trước tòa là cuộc đấu trí so găng không có chuyện khóc lóc xin xỏ tình cảm. Ở đây Trịnh Xuân Thanh đã lật tẩy xả láng đấu với Nguyễn Phú Trọng qua thông điệp ẩn tàng trong lời nói sau cùng như sau:

1) Xin được gặp vợ con ở Đức là điều không tưởng đối với luật pháp Việt Nam, như vậy chứng tỏ Trịnh Xuân Thanh đột ngột về đầu thú tại Việt Nam mà chưa hề có lời từ giã vợ con và chính phủ Đức, chưa hề có một sự sắp xếp cuộc sống cho vợ con trong tương lai trước khi ra đầu thú. Điều này gián tiếp tố cáo trước công luận quốc tế rằng Trịnh Xuân Thanh đã bị bắt cóc chứ không có chuyện đầu thú gì cả.

2) Cháu muốn gởi lời xin lỗi đến bác tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng là một người KHUẤT MẶT KHUẤT MÀY tại tòa. Đây chính là tín hiệu của Trịnh Xuân Thanh muốn gởi đến cộng đồng quốc tế phiên tòa này không xét xử dựa trên chuẩn mực luật pháp mà theo đúng sự chỉ đạo trực tiếp của người khuất mặt khuất mày tại phiên tòa chính là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

3) Lời nói "Bác tha lỗi cho cháu xem như con cháu trong nhà". Một lần nữa Trịnh Xuân Thanh xác nhận đây không phải là một phiên tòa đúng nghĩa mà là một hội đồng kỷ luật gia tộc trong nội bộ đảng CSVN xét xử đứa cháu cứng đầu không chịu phục tòng.

Lời xin tha lỗi này là một lời thấu cáy đầy thách thức với Nguyễn Phú Trọng vì rằng Trịnh Xuân Thanh không nhận tôi, viện kiểm sát không chứng minh được bằng cớ phạm tội, gia đình Trịnh Xuân Thanh đã khắc phục hậu quả, và cố ý làm trái qui định nhà nước nhưng không gây thiệt hại gì cả. Lại có thêm hai điểm son như đã trình bày trên là tự ra đầu thú và đã khắc phục hậu quả.

Kết quả phiên tòa:

Với chứng cớ và lý lẽ đầy thuyết phục trước tòa như đã trình bày trên, một bản án bỏ túi tuyên bố người khuất mặt khuất mày tại tòa thắng cuộc với tỷ số:

1. Đinh La Thăng (nguyên Chủ tịch Hội đồng thành viên PVN): 13 năm tù, (VKS đề nghị 14- 15 năm tù về tội cố ý làm trái)

2. Trịnh Xuân Thanh (nguyên Chủ tịch HĐQT, TGĐ Tổng công ty Cổ phần xây lắp Dầu khí Việt Nam PVC): 14 năm tù về tội cố ý làm trái, tù chung thân về tội tham ô tài sản, tổng hợp hình phạt là chung thân.

Đến đây chúng tôi tôi xin tổng kết cuộc chiến ai thắng ai như sau:

1. Bị Cáo Đinh La Thăng luôn luôn chấp hành đúng theo quyết định của bộ chính trị và đảng ủy cơ quan, dũng cảm chịu trách nhiệm trong phạm vi quyền hạn của mình. KHÔNG THAM Ô TÀI SẢN (?), bị tội cố ý làm trái quy định nhà nước gây thiệt hại 119 tỷ DVN 13 năm tù.

2. Bị Cáo Trịnh Xuân Thanh: luôn luôn chấp hành đúng theo quyết định của bộ chính trị và đảng ủy cơ quan, dũng cảm chịu trách nhiệm trong phạm vi quyền hạn của mình. bị tộ cố ý làm trái quy định nhà nước gây thiệt hai 4 tỷ DVN, đã khắc phục hậu quả, bị tuyên án 14 năm tù nặng hơn Đinh La Thăng 1 năm tù (trong khi mức thiệt hại ít hơn và đã được khắc phục).

Trong vụ án hoàn toàn không xét đến yếu tố tự nguyện đầu thú. Điều này bản án đã xác quyết một cách gián tiếp Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc theo như cáo buộc của nhà cầm quyền Đức. Tội tham ô tài sản nhưng viện kiểm sát không chứng minh được bằng chứng cụ thể vẫn bị án chung thân

3. TBT Nguyễn Phú Trọng: chính là người khuất mặt khuất mày tại tòa:

- Lừa gạt cộng đồng thế giới bằng một vụ cáo gian cho Trịnh Xuân Thanh vụ án tham ô 3.200 tỷ. Thực tế chỉ là vụ án tham ô 4 tỷ.

- TBT Nguyễn Phú Trọng người lãnh đạo trực tiếp, từng bưng bê chấp thuận cho bị cáo Đinh La Thăng vào ngồi chung chiếu bộ chính trị. Cũng chính là người khuất mặt truy tố đồng chí đồng bọn đồng thuyền với mình.

- Là người hoàn toàn vô can trong vụ án (?)

- Bất chấp luật pháp quốc tế tổ chức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh về xử bởi một vụ cáo gian như đã nói trên.

- Ngồi xổm trên luật pháp, và hiến pháp để cho ra bản án bỏ túi không căn cứ trên bằng cứ và lý luận tại tòa.

- Phiên tòa thực chất là hội đồng kỳ luật trong nội bộ đảng gia trưởng là Nguyễn Phú Trọng con cháu là Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, con cháu đã hạ mình nhũn như con chi chi. Gia trưởng vẫn hẹp hòi giơ cao đánh mạnh đánh cho chết mày.

- Trả giá cho vụ bắt cóc và cáo gian này là hiệp định thương mại Việt Nam và EU và những hệ lụy ngoại giao, an ninh quốc phòng khác.

Qua bản án rút ra được bài học gì?

Hỡi tất cả đảng viên đảng cộng sản từ thành viên bộ chính trị cho đến loại đảng viên lòng tong lục chốt. Hôm nay đảng viên tuyệt đối trung thành với đảng thông qua bộ chính trị được thổi ống đu đủ khen tặng danh xưng anh hùng lao động, ngày mai bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước thẻ đảng trở thành bị cáo trước tòa về tội cố ý làm trái quy định, được xét xử bởi người khuất mặt khuất mày cũng chính là đồng chí cấp trên lãnh đạo của mình.

Đó là bài học xương máu của người cộng sản trong thời bình xây dựng đất nước tiến lên chủ nghĩa xã hội.

Để kết thúc bài viết này một câu hỏi được đặt ra là:

Với loại tổng bí thư có tư cách và khả năng rác rưởi như thế này trước công luận quốc tế cũng như quốc nội, liệu đảng CSVN có thể tồn tại và phát triển trong tương lai hay không?

Câu trả lời đang chờ đợi phía trước.
Đốc Nguyễn
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »


Image

Một giai thoại nhỏ, một bài học lớn
Từ Thức
(Danlambao) - Văn phòng giám đốc đại học Harvard, một ngày cuối thế kỷ 19. Một cặp vợ chồng rụt rè xin gặp ông giám đốc.

Cô thư ký nhìn vẻ quê mùa của hai người khách, chiếc quần sờn gấu của ông và bộ quần áo bình dân của bà, trả lời: ông giám đốc rất bận, chỉ tiếp khách có hẹn. Đúng ra, ông chỉ quen tiếp những trí thức danh tiếng, những người gia thế, có vai vế trong xã hội.

Hai người khách nhất định xin được ở lại chờ, vì có chuyện muốn nói. Xế chiều, ông giám đốc Harvard mới hết khách, xách cặp ra về. Cặp vợ chồng xin được thưa chuyện vài phút.

Ông bà cho hay người con trai duy nhất của họ, sinh viên năm đầu của trường, vừa chết vì bệnh thương hàn, và muốn dựng một cái gì để tưởng nhớ đứa con.

Ông giám đốc thông cảm cái đau buồn của khách, nhưng trả lời: ông bà thử tưởng tượng, nếu mỗi gia đình có tang xây một mộ bia, bồn cỏ nhà trường sẽ thành một nghĩa trang.

Ông khách nói: chúng tôi không muốn xây mộ bia. Chúng tôi muốn nhân danh con, xây tặng một giảng đường, hay một nhà nội trú.

Ông giám đốc nhìn bộ quần áo bình dân, vẻ quê mùa của khách, mỉm cười: ông có biết xây một giảng đường tốn hàng trăm ngàn Mỹ kim?

Bà khách nhìn chồng, nhỏ nhẹ: Nếu chỉ có vậy, tại sao mình không dựng luôn một trường đại học?

Hai ông bà ra về. Ít lâu sau, trường đại học Stanford ra đời và trở thành một 3 đại học uy tín nhất thế giới. Ông giám đốc Harvard không biết mình vừa tiếp hai vợ chồng tỉ phú Stanford, vua xe lửa, sau này trở này trở thành Thống đốc California.

Trả lại cho xã hội


Giai thoại trên đây về Leland và Jane Stanford được kể đi kể lại, nói lên nhân sinh quan đặc biệt của người Tây Phương, nhất là ở những xứ ảnh hưởng văn hóa Tin Lành (1), với phương châm được dạy dỗ và thấm nhuần từ nhỏ: trả lại cho xã hội những gì đã nhận được của xã hội.

Khía cạnh văn hóa đó giải thích tại sao ở Hoa Kỳ và Bắc Âu có những nhà tỷ phú như Bill Gates, Warren Buffett, Zuckerberg dành những ngân khoản khổng lồ làm việc từ thiện, tài trợ những dự án có công ích, trong khi ở những xã hội khác, những người giầu có, nhất là mới giầu, chỉ biết khoe của, phung phí một cách lố bịch, nham nhở.

Những ông bà hoàng dầu lửa, keo kiệt, tàn nhẫn với gia nhân, nhất là di dân lao động, không biết dùng tiền bạc làm gì hơn là phòng tắm, cầu tiêu bằng vàng, xây cất những trường đua ngựa vĩ đại với bồn cỏ xanh giữa sa mạc, ở một xứ Hồi giáo cấm cờ bạc, cấm đánh độ.

Những tỷ phú Tàu xây lại lâu đài Versailles hàng trăm phòng cho hai vợ chồng với một cậu cả.

Những ông trời con, những cô bồ nhí của quan lớn ở Việt Nam làm thang máy bằng vàng, xây dinh thự xanh đỏ, Tây không ra Tây, Tàu không ra Tàu, lấy tiền gấp tàu giấy cho con thả chơi.

Những nhà độc tài Phi châu dựng lại nhà thờ Vatican giữa một biển nghèo đói, dùng máy bay riêng chở thợ may, thợ đóng giầy nổi tiếng từ Paris, từ Rome (Roma) tới may bộ quần áo giá cắt cổ thứ 200, hay áo lông (fourrure) cho các mệnh phụ sống ở những xứ nóng như lửa.

Hai tư duy khác nhau, đưa tới hai xã hội khác nhau: một bên thịnh vượng, tiến bộ, một bên nghèo đói, lạc hậu.

Từ kinh doanh tới việc nghĩa


Những nhà triệu phú Mỹ, khi kinh doanh, không ngần ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để thành công, kể cả đánh gục đối thủ cạnh tranh, để chiếm độc quyền. Đó cũng là một khía cạnh của văn hóa Tin lành: không có mặc cảm với tiền bạc, với thương mại.

Đó là một yếu tố văn hoá, nhưng nó giải thích phần nào cho sự thành công kinh tế của những nước như Hoa Kỳ, Bắc Âu. Văn hoá Tin Lành đã tạo ra những xứ tư bản Tây Phương.

Người Tin lành không che dấu chuyện đã làm ra tiền, coi đó là dấu hiệu của thành công. Gặp người Mỹ, vài giờ sau biết họ lãnh bao nhiêu dollars mỗi năm, có bao nhiêu cái nhà, cái xe

Văn hoá Thiên Chúa giáo có mặc cảm với tiền bạc. Không bao giờ người Pháp nói về lương bổng của mình, ít khi phô trương, gần như muốn che dấu nếu thành công trong đời.

Người Mỹ áp dụng những phương pháp hữu hiệu để kinh doanh, để làm giầu, nhưng khi đã thành công rồi, nghĩ tới việc trả lại cho xã hội những gì đã nhận của xã hội.

Khi Bill Gates trình bày với vợ, con về dự án dùng trên 40 tỷ dollars cho Foudation Bill & Melinda Gates, và quyết định chỉ để lại cho mỗi người con 10 triệu (ít quá, khó thành công; nhiều quá, chỉ làm hư con cái), cả bà vợ và các con đều vui vẻ chấp nhận. Bởi vì họ được dạy dỗ, thấm nhuần văn hoá đó từ nhỏ.

Khi Bill Gates nói về dự án của mình, Warren Buffet đã hưởng ứng ngay, đóng góp phần lớn gia sản kếch sù cho Foudation Gates. Trên 50 tỷ phú, đa số là người Mỹ, đứng đầu là Zuckerberg, đã noi gương Bill Gates

Các trường đại học Mỹ hay Anh đều giầu có, với những ngân sách khổng lồ, ngang với ngân sách một quốc gia nhỏ, mà nhà nước không tốn một xu, bởi vì những cựu sinh viên khi đã thành công ngoài đời đều quay lại, tự nguyện đóng góp. Đối với họ, đó là một chuyện tự nhiên, khỏi cần ai kêu gọi. Không làm, mới là chuyện bất bình thường.

Đơn giản như vậy, nhưng đem áp dụng ở những nước khác, rất khó. Phải bắt đầu bằng sự thay đổi văn hóa, thay đổi tư duy. Và văn hoá, không phải chuyện một sớm một chiều. Đó là chuyện của hàng thế hệ.

Tinh thần "trả lại cho xã hội" giải thích tại sao vai trò của xã hội dân sự cực kỳ quan trọng trong các xã hội Tây Phương. Nó nhân bản hóa các xã hội tư bản.

Ở Hoa Kỳ chẳng hạn, tiêu biểu cho chế độ tư bản, nó xoa dịu những bất công của một xã hội cạnh tranh, mạnh được yếu thua. Đó là hai khuôn mặt mâu thuẫn của tư bản Tây Phương. Mâu thuẫn hay bổ túc lẫn nhau.

Những foundations tư nhân, nhan nhản khắp nơi, với những số tiền nhận được ở khắp nơi gởi giúp, trợ cấp học bổng, chữa bệnh, nghiên cứu khoa học, phát triển nghệ thuật văn hoá, giúp đỡ người nghèo, người sa cơ lỡ vận.

Truyền thống bác ái

Tại Pháp, nơi người Tin Lành chỉ chiếm trên dưới 3 %, cái tinh thần "trả lại cho xã hội" không mạnh như ở Hoa Kỳ hay các nước có văn hoá Tin Lành ở Bắc Âu. Những trường đại học lớn, uy tín nhất của Pháp, những năm gần đây kêu gọi các cựu sinh viên đã thành đạt đóng góp cho trường, nhưng kết quả rất khiêm nhượng.

Không phải một sớm một chiều người ta có thể tạo một truyền thống.

Mặc dầu vậy, tinh thần bác ái ăn sâu tại các nước Thiên Chúa giáo như Pháp, Ý, Tây Ban Nha (Espagne, Spain) đã thúc đẩy các xã hội dân sự hoạt động tích cực.

Tại Pháp chẳng hạn, tổ chức Resto du Cœur mỗi năm tặng thực phẩm, bữa ăn cho hàng triệu người. Emmaüs, một tổ chức thiện nguyện do linh mục Pierre lập ra không những giúp đỡ người nghèo, còn tạo công ăn việc làm cho hàng trăm người. Một trong những hoạt động của Emmaüs: nhận bàn ghế, TV, tủ lạnh, computers, quần áo cũ của thiên hạ gởi tặng, sửa lại, bán rẻ lấy tiền làm việc nghĩa. Nhân viên của Emmaüs đều là những người gọi là SDF (Sans Domicile Fixe, Không nhà không cửa, homeless), theo nguyên tắc dạy người ta câu cá hơn là cho tiền mua cá. Những người điều hành là những người có dư khả năng làm lương lớn trong các hãng tư, nhưng muốn làm việc công ích để đóng góp cho xã hội.

Từ gia đình tới xã hội

Người Tây Phương, có tinh thần cá nhân chủ nghĩa, nhưng không ích kỷ như chúng ta nghĩ.

Rất nhiều người tích cực và nghĩ đến người khác, coi việc giúp đỡ người khác, cải thiện xã hội là một bổn phận.

Người Việt hy sinh, nghĩ tới người khác nhiều hơn chính mình, nhưng "người khác" chỉ luẩn quẩn trong nhà, cha mẹ, vợ chồng, con cái, không ra khỏi ngưỡng cửa gia đình. Gia đình VN chặt chẽ, nhưng xã hội VN lỏng lẻo. Gia đình Tây Phương lỏng lẻo, nhưng xã hội của người ta chặt chẽ. Chữ liên đới, bác ái, huynh đệ không phải là những danh từ trống rỗng trên cửa miệng

Người Việt dành trọng tâm đời mình cho gia đình. Tai họa xẩy ra cho người thân làm tiêu tan luôn đời mình. Mất một người thân, cuộc đời kể như chấm dứt. Ngồi rầu rĩ thương thân, oán phận

Thái độ của người Tây Phương tích cực hơn. Họ nghĩ tới xã hội. Họ không bi quan yếm thế. Tại họa cá nhân không đánh gục họ, trái lại, trở thành một động lực khiến họ lao đầu vào việc cải tiến xã hội.

"Our children"

Hai ông bà Stanford, khi cậu con cưng chết, quyết định: từ nay, tất cả những đứa con California sẽ là con mình. "The children of California shall be our children".

Ở Pháp, những bà mẹ có con thơ ấu chết vì tai nạn xe hơi, thay vì ngồi than trời oán đất, hay oán thù người gây tai nạn, đã thành lập một hội rất thế lực, Ligue Contre La Violence Routière (Hội chống lại bạo lực lưu thông) hoạt động tích cực đòi quốc hội, chính phủ ban hành những luật lệ hạn chế vận tốc, kiểm soát, trừng phạt những người lái xe sau khi uống rượu, hút cần sa ma túy, mở những lớp về an ninh lưu thông, hỗ trợ các gia đình nạn nhân.

Các nạn nhân khủng bố lập những hội tương trợ các nạn nhân như mình. Một phụ nữ Pháp, thoát chết trong cuộc khủng bố Hồi giáo ở Paris, nói: chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn, vì có một gia đình trên 200 người.

Có người trong gia đình chết vì ung thư, họ lập những hội giúp bệnh nhân ung thư.

Những người cựu SDF, khi có công ăn việc làm, mở hội giúp những người vô gia cư.

Người có con chết vì ma túy, gia đình tan nát vì rượu chè, bỏ tiền bạc, giúp những người nghiện ngập. Họ làm việc đó tận tụy, âm thầm, coi như chuyện đương nhiên, ngạc nhiên khi có người ngạc nhiên trước các nghĩa cử đáng khâm phục đó

Những thí dụ đó nhan nhản, ở mỗi góc phố, đếm không xuể.

Thí dụ điển hình nhất là tổ chức Téléthon. Một số gia đình có con bị các thứ bịnh hiếm, không có thuốc điều trị vì không có hãng bào chế thuốc nào bỏ ra những ngân khoản khổng lồ để tìm kiếm, sản xuất thuốc cho một số rất ít bệnh nhân, đã thành lập Téléthon, mỗi năm vận động quyên góp được hàng trăm triệu euros. Với số tiền đang kể đó, họ lập tuyển dụng các y sĩ, các chuyên viên y khoa nổi danh, mở những laboratoires tối tân để nghiên cứu phương pháp chữa trị, tìm tòi thuốc men. Tiền đóng góp từ khắp nơi gởi về, thường thường là của những người lợi tức thấp, nhưng sẵn sàng giúp người thiếu may mắn hơn mình. Và những người hoạt động tích cực nhất là những người có con cái đã chết vì bạo bệnh, hoạt động để tránh cho người khác thảm kịch của chính mình.

Không quay đầu về quá khứ, tiến về phía trước, nghĩ đến việc cải thiện xã hội, đó là những yếu tố khiến xã hội Tây phương thành công. Cả về kinh tế lẫn chính trị. Bởi vì dân chủ không phải chỉ xây dựng trên giấy tờ, qua hiến pháp, bầu cử, luật lệ. Nó phải được thực thi, bảo vệ, nuôi dưỡng bởi xã hội dân sự.

Cha chung không ai khóc


Người VN hy sinh cho gia đình, đó là một đức tính đáng cảm phục. Đó là một điều may, khiến xã hội VN không hoàn toàn băng hoại. Hay xã hội đã băng hoại, nhưng vẫn còn những ốc đảo là hàng triệu gia đình, đang âm thầm cố thủ.

Người Việt hết lòng với gia đình, nhưng hoàn toàn thờ ơ với xã hội.

Phương châm của người Việt: vườn ai nấy rào. Người ta đốn cây, tôi mặc kệ, vì là cây ngoài đường. Người ta xẻ núi, phá rừng, xây chung cư, khách sạn, tôi ngoảnh mặt đi để tránh vạ lây. Hậu quả là VN được trời cho một giang sơn gấm vóc, ngày nay bị tàn phá một cách thô bạo. Nha Trang, Đà Lạt, Sapa…, những thắng cảnh tuyệt vời đang trở thành những đống xi măng, cốt sắt thô kệch, trước sự thờ ơ của mọi người. Cha chung không ai khóc.

Tại các nước Tây phương, các di tích lịch sử được bảo trì một phần lớn nhờ các foundations, các tư nhân. Ở VN, ngược lại, người ta biến của công thành của riêng, không nương tay tàn phá di sản của đất nước để làm giầu, để trục lợi.

Khi nào tình thương, sự liên đới, lòng bác ái, tinh thần trách nhiệm của người Việt ra khỏi ngưỡng cửa gia đình, lúc đó VN sẽ có một xã hội lành mạnh, lạc quan, tích cực. Đủ lành mạnh, lạc quan, tích cực, để xây dựng một chế độ dân chủ đích thực. Để xây dựng lại đất nước đang băng hoại.

(1) Bài này không có dụng ý ca ngợi đạo Tin Lành. Tôn giáo nào cũng có ưu và khuyết điểm, sẽ đề cập trong một bài tới

(Paris, tháng 1/2018)


Từ Thức
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »


Image

Một nhân vật đáng kính nể


Lê Phan

February 3, 2018
Trong bài diễn văn về tình trạng liên bang đọc hôm tối Thứ Ba, 30 Tháng Giêng, Tổng Thống Donald Trump đã nhận là nhờ ông mà Hoa Kỳ đã có thành tích mạnh mẽ về tạo công ăn việc, lương bổng tăng, và mức thất nghiệp thấp nhất trong nhiều năm.

Trong khi đó, Tiến Sĩ Janet Yellen, người thực sự chịu trách nhiệm cho những thành quả này, đang chuẩn bị rời bỏ chức vụ là chủ tịch của Hội Đồng Dự Trữ Liên Bang, tức là thống đốc Ngân Hàng Trung Ương Hoa Kỳ.

Hôm Thứ Tư vừa qua, bà chủ trì phiên họp cuối của Ủy Ban Chính Sách của Ngân Hàng Trung Ương Hoa Kỳ, và hôm Thứ Sáu, 2 Tháng Hai, là ngày cuối của bà ở Ngân Hàng Fed.

Sáng Thứ Hai tới, ông Jay Powell – một nhân vật Cộng Hòa, một giám đốc ngân hàng đầu tư, và đương kim thành viên của Hội Đồng Fed – sẽ tuyên thệ nhậm chức lên thay thế bà.

Trong một thế giới công bằng hơn, bà Yellen đáng lẽ phải được mời tiếp thêm nhiệm kỳ bốn năm thứ nhì, như hầu hết các người tiền nhiệm thuộc nam giới của bà. Nhưng vào cuối năm ngoái, ông Trump đã quyết định thay thế bà.

Sau khi đã trải qua 14 năm ở Fed, và là người phụ nữ đầu tiên lãnh đạo ngân hàng trong suốt lịch sử 105 năm, bà Yellen – một giáo sư kinh tế học nổi tiếng thông minh với bằng tiến sĩ kinh tế của Đại Học Yale – ra đi với một thành tích đáng kính nể.

Khi nhận chức vụ chủ tịch, bà nhanh chóng chứng tỏ nắm vững những phương cách khéo léo về truyền thông và chính trị cần thiết để điều hành một định chế như Fed. Trong các bài diễn văn và ở các cuộc họp báo, bà giải thích sự suy nghĩ của Fed rõ ràng và cẩn thận, tìm đủ mọi cách để không sử dụng những danh từ chuyên môn vốn được các kinh tế gia thường dùng.

Các bạn đồng nghiệp thích bà nhưng họ cũng kính nể bà, và bà cũng đã được lòng một số những nhân vật quan trọng bên Cộng Hòa ở Quốc Hội. Nhờ vậy mà những kêu gọi mới đây, từ một số nơi của đảng Cộng Hòa, đòi tổ chức một cuộc kiểm toán Ngân Hàng Fed có tính xoi mói, đã bị bác bỏ.

Bà cũng chơi được cả với ông Trump, vốn cùng là người New York.

Bà Yellen lớn lên ở Brooklyn. Hồi Tháng Mười Một năm ngoái, khi ông Trump loan báo là ông sẽ chỉ định ông Powell thay vì giữ bà Yellen một nhiệm kỳ thứ nhì, ông đã tuyên bố “Bà là một người phụ nữ tuyệt vời vốn đã làm một công tác thật rất tốt.”

Lời tuyên bố đặt câu hỏi tại sao ông ta không giữ bà Yellen lại. Nó được rộng rãi giả định là chính trị đảng phái đóng một vai quan trọng: Bà Yellen là một người Dân Chủ, và Tổng Thống Barack Obama chỉ định bà năm 2013. Nhưng cũng còn có một lý do có thể khác. Ông Trump có thể tin là với Tiến Sĩ Yellen không còn tại chức, nó sẽ dễ dàng hơn cho ông “nhận vơ” một số những thành quả của bà.

Những thành quả này bao gồm việc trông nom cho một giai đoạn lịch sử tạo công ăn việc làm. Nhà bình luận Heather Long chỉ ra là “Dưới bà Yellen, mức thất nghiệp của Hoa Kỳ đã giảm xuống nhất trong tất cả các vị lãnh đạo Fed trong thời hiện đại.”

Vào Tháng Hai, 2014, khi bà Yellen nhậm chức, mức thất nghiệp là 6.7%; ngày nay mức thất nghiệp là 4.1%. Và gần ba phần tư sự giảm mức thất nghiệp này đến trước khi ông Trump nhậm chức.

Cũng phải ghi nhận thêm là, khi bà Yellen nhậm chức, hầu hết các kinh tế gia tin là một mức thất nghiệp dưới 5%, hay khoảng đó sẽ dẫn đến lạm phát. Những cuốn sách dạy kinh tế nói là nếu thất nghiệp xuống dưới một mức nào đó, giá cả sẽ tăng. Để chặn một vòng xoắn leo thang lạm phát, Fed phải can thiệp vào và tăng lãi xuất nhanh chóng – và một hành động như vậy sẽ có nguy cơ dẫn đến suy thoái.

Tiến Sĩ Yellen đã không chấp nhận lập trường máy móc này. Dẫn sự việc là nhiều triệu người đã không đi kiếm việc nữa trong và sau cuộc đại khủng hoảng năm 2007-2009. Bà lý luận là mức thất nghiệp là một thước đo không đủ cho tình trạng của thị trường lao động, và rằng có những thước đo khác, như là mức độ tham gia thị trường lao động, cũng cần phải được tính đến.

Còn gây tranh cãi hơn nữa, bà còn lý luận là có thể có những lợi ích quan trọng nếu Fed điều hành “một nền kinh tế áp lực cao,” trong đó mức thất nghiệp được giữ thấp và chủ nhân khó tìm người. Trong tình trạng đó, bà Yellen dự đoán, trong một bài diễn văn hồi năm 2016, là các công nhân vốn đã bỏ thị trường lao động sẽ bị lôi cuốn trở lại, các công ty sẽ có khuyến khích để đầu tư, nhu cầu nói chung của nền kinh tế sẽ cao hơn, và tăng trưởng lương cũng như năng suất – vốn đã mãi không tăng – sẽ tăng.

Các kinh tế gia thì bảo lập luận này đã trở lại với những lập luận của thời thập niên 1960 bởi một thế hệ các kinh tế gia theo trường phái Keynes. Với sự thăng tiến của trường phái tân cổ điển thì lập luận này không còn hợp thời trang nữa. Nhưng như bà Yellen đã nhận thấy, nó có thể giữ chìa khóa cho việc vượt ra khỏi các chiều hướng tăng trưởng chậm, đầu tư ở mức thấp, và lương bổng không tăng.

Kinh nghiệm của tám năm qua cho thấy là cần phải có một sự sụt giảm mức thất nghiệp đáng kể cho lợi tức trung điểm của các gia đình hồi phục sự mất mát mà họ đã chịu trong cuộc suy thoái. Chỉ khi thất nghiệp xuống đến dưới mức trước kia được coi là an toàn thì lương mới tăng hơn lạm phát. Bà Yellen đã chào đón phát triển này và tìm cách khuyến khích thay vì là làm thui chột tăng trưởng quá sớm. Ngay cả bây giờ, gần chín năm hậu cuộc hồi phục năm 2009, lãi suất của Fed mới chỉ có 1.5%. Với lạm phát cũng ở mức 1.5 (theo cách đo mà Fed lựa chọn) – dưới mức chính thức của Fed là 2%.

Nó cũng có thể lý luận là – và đã được lý luận như vậy – là với mức lạm phát thấp như vậy, Fed không có lý do tăng lãi suất, ngay cả từ từ. Tuy nhiên ngược lại người ta cũng có thể lý luận là chính sách của Fed đã dẫn đến một cuộc tăng trưởng kinh hồn của thị trường chứng khoán mà nay đang có vẻ trở thành một cái bong bóng. Biết cả hai sự chỉ trích này, bà Yellen đã rút lui kích thích kinh tế từng bước một.

Nhờ Tổng Thống Trump và bên Cộng Hòa, Fed nay đối diện với một thách thức mới, trong hình thức thêm một kích thích cho nền kinh tế bằng cắt giảm thuế nhưng là cắt giảm ngay tức thời rồi từ từ rút. Liệu Fed có nên theo đuổi lập trường hiện nay và tìm cách thích ứng với kích thích này hay không? Hay là nên tăng lãi xuất nhanh hơn.

Bà Yellen nay không còn phải đưa ra câu trả lời cho bài toán đó nữa. Cái bài toán nhức đầu đó nay sẽ là của ông Powell, người hẳn biết là bất cứ chỉ một dấu hiệu nào là Fed có một lập trường diều hâu hơn là sẽ bị tấn công bởi những tràng pháo kích Twitter từ tổng thống – kể cả sự có thể gây xáo trộn cho thị trường chứng khoán nữa.

Bà Yellen đáng được thêm một nhiệm kỳ nữa, nhưng bà thực sự đã ra đi thật đúng lúc.

(Lê Phan)
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests