Đời sống quanh ta

bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Tình yêu và sự chấp nhận
Buổi sáng ở một bịnh viện nhỏ, ông cụ khoảng 80 tuổi nói mình cần phải cắt chỉ khâu vết thương ở ngón tay. Ông nói với chúng tôi là ông đang rất vội vì ông có một cuộc hẹn đầu giờ chiều.

Tôi mời ông ngồi và nhận thấy ông có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tôi biết rằng ông sẽ trể hẹn vì hôm nay bệnh nhân rất đông mà một số y tá lại nghỉ phép. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ và rất kiên quyết không một chút do dự.

Khi đó, tôi quyết định sẽ xem vết thương cho ông trước các bệnh nhân khác. Vết thương ở ngón tay ông đã lành. Tôi nhờ một bác sĩ khác mang đến cho tôi những dụng cụ cần thiết để cắt chỉ khâu và băng ngón tay lại.

Trong lúc làm việc tôi và ông trò chuyện với nhau. Tôi hỏi ông tại sao lại vội vã như vậy khi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ. Ông cụ nói với tôi là không phải vậy, chỉ vì ông cần đến một bịnh viện tư để ăn sáng cùng với vợ của mình.

Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông kể với tôi, bà đã ở đó lâu lắm rồi vì bà bị bệnh mất trí nhớ. Cuối cùng khi băng xong vết thương cho ông, tôi hỏi :”Có lẻ bà đang rất lo lắng cho ông vì ông đến trể thế nầy“.

Ông nói rằng bà đã không còn nhận ra ông và không biết ông là ai đã 6 năm nay rồi. Tôi ngạc nhiên: ”Ông vẫn đến bệnh viện vào mỗi sáng mặc dù bà không biết ông là ai sao?“. Ông cụ mĩm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi rồi từ tốn trả lời: ”Bà ấy không biết tôi nhưng tôi vẫn còn biết bà là ai!“.

Ông cụ ra về. Tôi đứng đó cảm thấy người mình run lên và tôi cố ngăn những giọt nước mắt đang muốn trào ra. Bất chợt tôi nghĩ: ”Trong cuộc sống của mình, mình cũng cần một tình yêu như vậy!“ Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không phải là sự lãng mạn. Đó chính là sự chấp nhận với những cái đang có, đã có, sẽ có và sẽ không có.

KaLua st
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Insulin cứu người và giết người!

Chu Nguyễn


Image
Carla Smith, 30
Cơ thể học cho biết, con người có một tuyến quan trọng gọi là tuyến tụy. Tuyến tụy (tụy tạng) là một cơ quan ở bụng là một phần của hệ tiêu hóa và hệ thống nội tiết. Nó dài khoảng 15,24 cm, hình chữ nhật, và bằng phẳng, đôi khi được mô tả là như chữ J. Đó là một cơ quan dạng tuyến tạo thành như một hệ thống ống dẫn. Nó có chức năng vừa là tuyến nội tiết và ngoại tiết. Trong bệnh tiểu đường, thì tuyến tụy (pancreas) ngừng hoặc yếu, trong việc tiết ra chất hóc-môn insulin (hormone insulin) là chất rất cần để điều hòa số lượng đường (glucose) có trong máu trong việc dinh dưỡng cơ thể, vì máu thừa chất đường quá nhiều (hyperglycemia) có thể dẫn tới hiện tượng hôn mê và gây ra tử vong nếu không trị liệu kịp.

Người bình thường, nếu bị tiêm một liều lượng quá nhiều insulin cũng có thể gây ra tử vong, vì chất này làm giảm đột ngột tỷ lệ đường trong máu xuống dưới mức trung bình. Việc giảm này nguy hiểm, gây ra bệnh thiếu đường trong máu với các triệu chứng như: bàng hoàng, co giật, nôn mửa, bực bội khó chịu, ra mồ hôi quá nhiều và sau cùng là hôn mê.

Được biết, Insulin là một kích thích tố được phát kiến năm 1921 và trở thành liều thần dược trị bệnh tiểu đường. Tuy nhiên, insulin nếu dùng để giết người thì lại là một khí giới tương đối hoàn hảo vì khoa học pháp y dù tiến bộ tới đâu cũng khó lòng mà chứng minh một cách đầy thuyết phục thủ phạm đã dùng chất này để lấy mạng nạn nhân. Kể từ 1921, đã có nhiều vụ án mà nghi can bị truy tố về tội dùng insulin để giết người nhưng chưa có vụ nào nổi tiếng bằng vụ nữ triệu phú Martha “Sunny” Von Bulow ở Mỹ phải nằm liệt trong hơn 27 năm trời trong tình trạng hôn mê mà người ta ngờ rằng bị người chồng cũ là Claus Von Bulow tiêm chất insulin vào cơ thể với mục đích sát hại để hưởng gia sản. Vụ án Von Bulow được xử nhiều lần ở Mỹ trong thập niên 80 và có tiếng vang khắp thế giới. Tuy nhiên nếu kể tới thủ đoạn sát nhân bằng insulin đầu tiên gây nhiều tranh cãi phải kể tới vụ án Elisabeth Barlow ở Anh vào năm 1957.

Năm 2017 vụ một bà mẹ chích insulin cho bạn trai khiến anh ta tử vong đã được tòa mang ra xét xử.

Phải chăng vì đùa giỡn với người tình nên mang án giết người?

Nguồn tin ngày 17 tháng 5, 2017, cho biết tòa án Leeds Crown Court, đã xét xử một vụ án do insulin gây ra. Bạn tình bị sát hại vì bị tiêm insulin quá liều, phải chăng kẻ dùng insulin làm “vũ khí” thực sự muốn sát hại người yêu hay chỉ vì đùa dại gây nên bi kịch?

Bị truy tố ra trước tòa là Carla Smith, một bà mẹ 30 tuổi. Carla có bạn tình là Jake Davenport, 24. Họ thường hú hí ban đêm tại căn hộ ở Amley, Leeds. Ngoài việc cùng nhau hít cocaine, họ còn bày trò vật lộn hay “song mã tranh châu”(horseplay) làm vui. Trong lúc vui đùa, Carla thường bị chàng tuổi trẻ khống chế trong vòng tay và thường cợt nhả thách đố bạn tình làm cách nào thắng anh ta.

Nào ngờ vui quá hóa buồn, tử thần xuất hiện vào sáng sớm 15 tháng 11, 2015, khi bị khống chế, Carla đã thủ sẵn cây bút, thứ dụng cụ dùng để chích insulin (insulin pen) mà đứa con trai của cô ta bị chứng tiểu đường loại I (Type 1 diabetes) phải sử dụng hàng ngày. Thế là trong lúc bất ngờ nàng chích cho chàng ba liều insulin. Cả hai có lẽ trong lúc “yêu cuồng sống vội”chẳng mảy may quan tâm tới “việc nhỏ” như gãi ngứa này nên ngủ thiếp đi.

Vào lúc 5:30 sáng, Carla Smith lay bạn tình dậy thì chàng đã sùi bọt mép và bất động. Sau khi lấy dụng cụ thử máu cho nạn nhân và thấy lượng đường xuống thấp quá mức, lúc đó Carla mới nhận ra tình trạng nguy hiểm của bạn tình nên tìm cách cứu chữa nhưng vô hiệu. Xe cấp cứu được gọi tới nhưng nạn nhân đã không thoát khỏi tay tử thần.

Trong phiên xét xử, chánh án cũng như công tố viên đều cho rằng hành vi của Carla là chơi dại không hề nghĩ tới hậu quả (‘It was done for a laugh, apparently, and with little or no thought for the consequences) nên gây án mạng nên bị cáo chỉ lãnh án tù 40 tháng về tội ngộ sát.

Nữ y tá giết chồng bằng insulin?

Gây án mạng bằng cách sử dụng insulin thường gây tranh cãi. Khó biết chắc chắn, nạn nhân do bị chích insulin gây ra mức đường huyết hạ thấp dẫn đền tử vong hay tại cơ thể nạn nhân vào một lúc nào đó tuyến tụy tiết ra quá nhiều insulin dẫn tới mức hạ đường huyết và bệnh nhân vong mạng?

Bị cáo trong vụ án giết chồng là nữ y tá Deborah Winzar, thường được gọi là Dee. Dee làm việc tại bệnh viện Kettering General Hospital, có chồng là Nic (Dominic – ‘Nic’ – McCarthy). Họ gặp nhau nơi làm và bén duyên sau đó.

Nic vốn là một tay yêu chuộng thể thao và thể lực rất tốt nhưng không may sau một tai nạn xe hơi đã trở thành bán tàn phế vào năm 1984. Sau tai nạn suýt chết, Nic phải đi xe lăn nhưng vẫn năng nổ hoạt động để thích nghi với hoàn cảnh mới.

Gia đình bên ngoài xem ra đằm thắm vì vợ đi làm, còn chồng ở nhà và có nhiệm vụ đưa con trai ba tuổi tới trường mẫu giáo.

Nhưng rồi bi kịch xảy ra. Do thiên tai hay nhân họa?

Vào ngày 30 tháng 1, 1997, Dee tham dự một bữa party của một bác sĩ tại bệnh viện nên không về nhà mà đêm mà ngủ lại tại nhà một người bạn vì sáng sớm hôm sau có “ca” trực tại bệnh viện.

Sáng hôm sau vào lúc 9 giờ Dee, từ sở làm, gọi điện thoại cho chồng vì mấy ngày trước chồng không khỏe nhưng không ai bắt máy. Dee cũng phôn tới trường mẫu giáo nơi con nhỏ ba tuổi được gửi học, thì được trả lời là bé không được đưa tới lớp như thường lệ.

Thấy Dee tỏ ra lo lắng, nên bà hiệu trưởng trường mẫu giáo, Jane Lancaster-Adlam tình nguyện tới nơi nhà Dee ở để xem tình trạng bé thơ ra sao. Sau đó bà cho biết bé thơ an toàn nhưng bố nó thì hấp hối. Dee vội gọi cho số khẩn cấp 999 chở Dee tới bệnh viện và lái xe về nhà.

Hậu quả: Dee chết tại bệnh viện vì đường huyết hạ thấp đột ngột, rơi vào tình trạng “coma” không phương cứu chữa. Xét nghiệm máu (immunoassay test) thấy mức đường hạ thấp bất thường gây ra hiện tượng hạ đường huyết (hypoglycaemia) do chất insulin đột ngột tăng gây ra. Từ đó cái chết của Nic trở thành nghi án vì chàng trai tuy tàn phế nhưng khỏe mạnh sao đột nhiên đường huyết hạ thấp dẫn tời tử vong? Lập tức Dee bị nghi ngờ là kẻ âm mưu, trong đêm lấy cớ là ngủ tại nhà bạn, sáng sớm đã lén lái xe về nhà chích insulin cho chồng chỉ vì đã chán cảnh “chồng bệnh con thơ.”

Vụ án gây ra tranh cãi vì không có bằng chứng trực tiếp Dee đã gây ra cái chết của Nic, mà chỉ do suy luận, cho thấy Dee có thể làm việc này trong cái đêm oan nghiệt ở nhà chỉ có đứa trẻ ba tuổi không thể thuật lại những gì xảy ra giữa mẹ và cha dẫn tới cái chết của cha nó!

Kết quả vào năm 2000 Dee lãnh bản án tù dài hạn dù sau đó đã mấy lần chống án nhưng thất bại.

Chồng giết vợ bằng insulin?

Ngày 3 tháng 5, 1957 có người gọi điện thoại báo cho cảnh sát Bradford biết ở khu phố Crescent có một phụ nữ là Elizabeth Barlow, 30, bị chết đột ngột trong buồng tắm.

Hiện trường là một căn nhà bình thường như mọi căn nhà khác, bếp ở tầng dưới, phòng ngủ và buồng tắm ở lầu hai. Bác sĩ đợi nhân viên điều tra ở cầu thang với một người đàn ông còn trẻ. Người đó là Kenneth Barlow 33 tuổi, chồng của Elizabeth Barlow, một y tá tại bệnh viện St Luke’s ở Huddersfield, một thị trấn gần Bradford.

Cảnh sát nhận thấy, xác một phụ nữ khoảng 30 tuổi, nằm nghiêng trong bồn tắm đã tháo hết nước. Trước khi chết nạn nhân bị nôn mửa. Điều tra viên thấy hai đồng tử của người chết giãn rất nhiều. Điều tra viên ghi lại những gì mà Barlow thuật lại đại khái như sau:

“Elizabeth làm công trong một hiệu giặt ủi. Cả hai vợ chồng cùng được nghỉ một ngày. Sau khi uống trà hồi 5 giờ chiều, vợ ông đi nằm, nhưng nói với ông đánh thức bà lúc 7 giờ tối để xem TV. Khi đang xem, vợ ông thấy khó chịu vội đi nằm và bị nôn. Thay khăn trải giường xong ông cũng đi nằm. Một lúc sau, vợ ông kêu nóng quá, người ra nhiều mồ hôi và đi tắm. Khoảng 11 giờ đêm, ông tỉnh dậy, không thấy vợ ở giường mà buồng tắm có điện sáng. Ông ngồi dậy chạy vào phòng tắm thấy vợ nằm mê man bất tỉnh trong bồn tắm. Ông cố gắng đưa vợ ra khỏi bồn tắm, nhưng nặng quá không nâng nổi nên đành tháo nước của bồn tắm và làm hô hấp nhân tạo.”

Điều tra viên xem xét trong phòng. Một chi tiết làm anh ta chú ý: quần áo ngủ mà Barlow mặc trên người khi làm hô hấp nhân tạo cho vợ vẫn khô nguyên. Ngoài điều này không có chi tiết nào khác đáng khả nghi. Mọi điều ăn khớp với lời khai.

Nhưng tại sao bộ quần áo của người chồng vẫn còn khô ráo?

Cảnh sát trưởng Harrogate nghi ngờ nên đích thân tới hiện trường để nghiên cứu.

Có một số chi tiết mà điều tra viên ban đầu không để ý lại làm cho cảnh sát trưởng phải suy nghĩ. Ví dụ, nếu Barlow đã thực sự tìm cách đưa vợ ra khỏi bồn tắm, thì tại sao buồng tắm vẫn khô, không có một giọt nước nào hay một vũng nước nào trên nền phòng tắm?

Hơn nữa, lòng bàn tay của nạn nhân ướt, chứng tỏ lời của Barlow khai đã làm hô hấp nhân tạo cho vợ là không đúng. Sau đó, cảnh sát còn phát hiện có hai ống tiêm ở góc nhà bếp, trong đó có một ống còn dính chất lỏng. Khi hỏi về điểm này, Barlow trả lời đó là dụng cụ nghiệp vụ y tá để chữa nhọt cho bản thân chứ không tiêm gì cho vợ.

Việc đồng tử mắt người chết giãn ra làm cho các nhà điều tra nghi ngờ lời khai của Barlow. Họ quyết định chuyển tử thi nạn nhân về phòng thí nghiệm Harrogate ở Norh Yorkshire.

Tại đây, các bác sĩ tiến hành mổ tử thi khám nghiệm. Xét cơ thể, không thấy có triệu chứng gì giải thích cho cái chết đột ngột của nạn nhân. Tim và các bộ phận khác của nạn nhân đều bình thường, các tuyến giáp, tuyến tụy, tuyến yên đều hoạt động tốt. Cơ thể cũng không bị nhiễm trùng. Việc phân tích tìm vi khuẩn ở phủ tạng và lá lách đã chứng minh đều đó. Nạn nhân có mang thai hai tháng và sức khỏe tốt.

Ngày 4 tháng 5, nhóm điều tra gửi tóc, máu, gan, phổi và óc cho các chuyên gia hóa học, phân tích xét nghiệm. Các chuyên gia đã dành rất nhiều thời gian phân tích, tìm nguyên nhân nhưng không đạt kết quả. Tất cả các phương pháp đem ra áp dụng để xác định tử thi có dấu vết thuốc độc hoặc những chất thuốc khác mà người ta đã biết nhưng vẫn không đem lại kết quả gì. Phân tích chất cặn trong ống thuốc mà Barlow đã dùng thì thấy đúng là chất hắn đã khai: chất trụ sinh.

Ngày 8 tháng 5, nhóm điều tra quyết định tìm xem trên tử thi có vết tiêm không? Một chuyên gia đã dùng một ngọn đèn thật sáng soi tử thi rồi dùng kính lúp kiểm tra từng mi-li-mét. Sau hai lần kiểm tra ông phát giác ở mông trái và mông phải của Elizabeth có hai vết tiêm. Khi mổ xác khám nghiệm, các bác sĩ thấy nạn nhân có bệnh ngoài da, nên bề mặt của da sần sùi các mụn nhỏ. Tại chỗ có vết tiêm, chuyên gia rạch một đường nhỏ qua phần cơ bắp và phần mỡ, thấy cơ ở đó hơi tấy lên, chứng tỏ vết tiêm còn mới.

Như vậy tên Kenneth Barlow đã man khai việc hắn tiêm cho vợ một chất nào đó, và chất này rất có thể đã gây ra tử vong mà hiện nay chưa đủ chứng cứ để kết luận.

Sau phát giác điều trên, cảnh sát trưởng Bradford, quyết định tạm thời không tiếp tục thẩm vấn Barlow nữa, và cũng không cho hắn biết có vết tiêm ở hai mông tử thi.

Trong thực tế, người chồng là y tá có quyền tiêm cho vợ, miễn là thuốc tiêm đó không nguy hại đến sức khỏe hay sinh mệnh của vợ. Nếu hắn thú nhận đã khai man vì sợ bị nghi ngờ thì điều này cũng không giúp ích gì nhiều cho sự tiến triển của công cuộc điều tra. Barlow cũng có thể bịa chuyện nói rằng hắn chỉ tiêm thuốc bổ cho vợ, một chất thuốc vô thưởng vô phạt.

Trong lúc này, vấn đề là làm sao biết được hắn dùng chất gì để tiêm cho vợ. Liệu các chuyên gia về chất độc, hóa học có tìm ra được bí mật không? Mặt khác, cảnh sát ra lệnh tiếp tục theo dõi kẻ bị tình nghi, đồng thời đích thân đến bệnh viện St. Luke nơi hắn làm việc để tìm hiểu thêm về hắn và những loại thuốc men mà bản thân hắn được quyền tiêm hay cho bệnh nhân uống khi đã có đơn của bác sĩ điều trị.

Ngày 8 tháng 5, chuyên gia pháp y cắt 3 miếng thịt nhỏ của tử thi, cạnh chỗ có vết tiêm, với hy vọng dù là rất mỏng manh, tìm ra dấu vết của chất đã dùng để tiêm cho nạn nhân. Những miếng thịt rất nhỏ đó được cắt cẩn thận để đi xét nghiệm. Nếu sử dụng những phương pháp không thích hợp xét nghiệm những miếng thịt đó sẽ gây lãng phí, vì vậy cần giới hạn những phân tích xét nghiệm để đạt được kết quả mong muốn.

Một hội nghị chuyên đề có tính chất chiến lược, bao gồm các chuyên gia hàng đầu được mở ra ở Bradford. Cuộc trao đổi của họ xoay quanh một vấn đề: chất thuốc hay chất độc nào đã gây ra triệu chứng đối với người phụ nữ có mang này?

Bằng cách loại trừ dần dần, các chuyên gia đã đi đến thống nhất: Trong máu nạn nhân thiếu chất đường có thể bị tiêm một liều lượng quá nhiều insulin cũng có thể gây ra tử vong, vì chất này làm giảm đột ngột tỷ lệ đường trong máu xuống dưới mức trung bình. Việc giảm này nguy hiểm, gây ra bệnh thiếu đường trong máu với các triệu chứng như: bàng hoàng, co giật, nôn mửa, bực bội khó chịu, ra mồ hôi quá nhiều và sau cùng là hôn mê.

Điều tra nghi can Barlow thì thấy một số chi tiết đáng kể: Elizabeth là người vợ thứ hai của hắn. Vợ trước của hắn chết năm 1956, lúc 32 tuổi. Cho đến bây giờ chưa ai xác định được lý do đã làm cho bà ấy chết. Theo lời khai của nhân viên bệnh viện, Barlow chỉ được giao có một công việc, đó là tiêm thuốc insulin cho bệnh nhân, theo đúng đơn bác sĩ điều trị. Có người cho biết: “Barlow đã từng làm việc trong một trạm điều dưỡng. Một hôm hắn nói với một bệnh nhân: tiêm một liều lượng thích hợp insulin vào cơ thể một người, có thể giúp người đó sang bên kia thế giới một cách chắc chắn. Vào dịp lễ Phục sinh năm 1955, Barlow cũng đã nói với bạn đồng nghiệp là nếu có chất insulin, ta có một cách giết người thật hoàn hảo. Theo hắn, chất insulin không để lại dấu vết gì, vì được máu tiêu hóa ngay…”

Nhưng phải làm gì để chứng minh có chất insulin trong cơ thể nạn nhân.

Các chuyên gia lấy chất chiết từ ba miếng thịt nhỏ ở chỗ bị tiêm trên mông tử thi vào các con chuột thí nghiệm với mỗi lần một liều lượng khác nhau.

Trong khi điều trị những người mắc bệnh tiểu đường mỗi liều lượng nhất định nào đó được gọi là “đơn vị”. Tùy theo số đơn vị tiêm cho chuột, các con chuột đó có những triệu chứng khác nhau như thân thể run lẩy bẩy, bị co thắt, bồn chồn, suy sụp rồi hôn mê.

Phản ứng của các con chuột khi bị tiêm bằng chất chiết ra từ vết tiêm ở mông nạn nhân, cũng có phản ứng như khi tiêm insulin trước đó: sau khi bồn chồn, chúng hôn mê rồi chết.

Một hiện tượng cũng khá lạ lùng được ghi lại: các chất chiết tiêm vào các con chuột, lúc thì gây phản ứng mạnh mẽ, lúc thì yếu. Những chất chiết lấy từ mông trái tử thi có tác dụng mạnh hơn chất chiết lấy từ mông phải. Điều này có nghĩa là mông trái tử thi nhận được nhiều insulin hơn. Giả thuyết được đặt ra mông trái được tiêm sau cùng và những mũi tiêm đó tiến hành ngay trước khi nạn nhân chết.

So sánh phản ứng của các con chuột khác nhau khi bị tiêm chất insulin hay chất chiết gây tác dụng tương đương với 80 đơn vị insulin. Vì cơ thể hấp thụ chất này rất nhanh, nên có thể cho rằng chất insulin tiêm vào nạn nhân còn tăng gấp bội.

Ngày 27 tháng 7 năm 1957, Kenneth Barlow bị bắt giữ vì tội giết người bằng chất insulin.

Trong phiên xử Kenneth Barlow trong năm 1957 chánh án Diplock tuyên bố: “Vụ án này đã cho chúng ta một bài học có giá trị rất lớn… Mọi người đều biết thủ đoạn giết người khi tiêm quá liều lượng chất insulin. Hiện nay chúng ta có đầy đủ bằng chứng kết luận chính tên Kenneth Barlow đã đích thân tiêm liều lượng cao nhất chất insulin để giết người và người đó lại chính là vợ của hắn ta”.

Sau khi luận tội, bồi thẩm đoàn đồng thanh kết luận Kenneth Barlow phạm tội cố sát.

Chánh án Diplock kết luận: “Các vị đã lên án một vụ giết người tàn ác, dã man, có chủ tâm. Và nếu không có những nỗ lực phi thường của các chuyên gia, của cảnh sát hình sự chúng ta, thì kẻ phạm tội rất có thể thoát khỏi sự trừng phạt của công lý…”.

Cuối cùng, Kenneth Barlow bị xử phạt tù chung thân.

Chu Nguyễn
MatVit
Posts: 1308
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:10 pm
Contact:

Post by MatVit »

Vì sao thành phố New York có biệt danh 'Quả Táo Lớn'?


Danh hiệu “Quả táo lớn” (Big Apple) ra đời lần đầu gắn với trò đua ngựa, sau đó là nhạc jazz và cuối cùng trở thành hình ảnh đại diện cho chiến dịch quảng bá du lịch của thành phố New York .

New York là nơi trồng nhiều táo thứ hai nước Mỹ, chỉ sau bang Washington. Thế nhưng, biệt danh “Quả Táo Lớn” (Big Apple) lại không liên quan đến việc trồng hoa quả. Trên thực tế, cái tên này xuất hiện lần đầu gắn với trò đua ngựa.

Năm 1920, John Fitz Gerald, phóng viên đến từ New York nghe thấy một số người trông chuồng ngựa người Mỹ gốc Phi ở New Orleans nói họ chuẩn bị tới “Quả Táo Lớn” như một cách ám chỉ thành phố New York, nơi có những trường đua ngựa hàng đầu thế giới. Từ đó, Fitz Gerald bắt đầu đề cập đến cụm từ “Big Apple” trong các bài báo của mình.

Năm 1930, các nghệ sĩ nhạc jazz cũng bắt đầu sử dụng thuật ngữ này để ám chỉ New York là quê hương của những câu lạc bộ âm nhạc xuất sắc nhất.
Image
Cái tên “Quả táo lớn” ra đời lần đầu gắn với trò chơi đua ngựa. Ảnh: History.
Về sau, tên gọi này dần bị phai nhạt và chỉ trở lại vào những năm 1970 như một phần trong chiến dịch quảng bá du lịch cho New York. Thời điểm đó, thành phố đông dân nhất nước Mỹ đang phải trải qua khủng hoảng kinh tế với tỷ lệ tội phạm tăng cao.

Charles Gillett, chủ tịch Sở Hội nghị và Khách thăm quan New York đã có công trong việc tạo ra chiến dịch quảng cáo này. Ông là một người mê nhạc jazz và hiểu rằng biệt danh “Big Apple” - cái nôi của những điều vĩ đại, là thứ khiến cho thành phố được tôn trọng.

Hình ảnh quả táo được in trên khắp huy hiệu, áo phông và nhiều mặt hàng khác, đồng thời khách du lịch cũng được mời ăn táo miễn phí. Lần này, danh hiệu “Big Apple” đã thực sự đọng lại trong tâm trí mọi người và được sử dụng cho tới ngày nay.
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Yêu Thương Từ Những Điều Giản Dị
30 tuổi, đi học, đi làm nếm trải đủ thứ khó khăn của 12 năm rời khỏi vòng tay mẹ, tôi đủ lớn để hiểu có những yêu thương chẳng cần nói, cũng chẳng ngọt ngào, có yêu thương phải bằng đòn roi, và cả yêu thương vốn xù xì nhưng không xấu xí. Bởi mẹ không nói, nên tôi cũng sẽ không nói, mà sẽ về nhà, mùa Vu Lan tới rồi. Vậy những người con như tôi sẽ làm gì để đền đáp công ơn bố mẹ?

Sống trên quả đất này đã chừng ấy năm, tôi đã gặp đủ thể loại người, chứng kiến các kiểu yêu thương và báo hiếu. Có những người cho rằng họ phải giỏi, kiếm được bội tiền để biếu cha mẹ. Lại có người tin rằng họ cần ở bên cha mẹ để quan tâm chăm sóc. Hay có người nghĩ chỉ cần ngày lễ, Tết biếu quà cha mẹ là được. Mỗi người đều có lý lẽ, suy nghĩ và cách thể hiện khác nhau. Tất cả đều chính đáng và cần được tôn trọng. Tuy nhiên tôi lại cho rằng tình cảm không nằm trong những món quà vật chất hàng hiệu đắt tiền.

Tôi đã chứng kiến một người cha già yếu sống trong viện dưỡng lão, các con ông đến thăm đều đem hoa quả, sữa, đưa tiền rồi lại nhanh chóng rời khỏi để lao theo dòng đời vội vã. Không một ai ở bên cạnh chăm nom ông lão, dù cụ đã hơn 90 tuổi và đang bị tai biến. Tôi còn nhớ rõ khi ấy, cụ đã nói với cô con út mà mình cưng chiều nhất:
- "Con ơi, ngày xưa bố nuôi các con cũng vất vả, lo lắng chăm sóc các con từng li từng tí. Bây giờ bố ốm nặng, sợ không qua khỏi, con thương bố, con có thể ở lại đây giúp bố được không?".
- "Bố già rồi ốm là đương nhiên. Con ở lại chăm thì bố cũng có khỏe lên được đâu" , cô con út trả lời.
Image
Người cha không nói gì nữa, nín thinh chỉ để lại hai dòng nước lặng lẽ lăn tăn trên gò má đã nhăn nheo. Phải ở đó và chứng kiến cảnh tượng đó mới thấm thía được cái khổ, cái đau của người già. Cô con gái đó hẳn đã tin mình đã báo hiếu cha mình. Nhưng cô đâu biết, người cha không cần món quà đó và chắc cũng chưa bao giờ cần. Cái họ cần là được con cái quan tâm, dù chỉ bằng một góc nhỏ mà họ đã từng dành cho con cái thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Đôi khi chỉ là bón cháo cho cha khi ốm, đó cũng là báo hiếu rồi.

Yêu thương vốn không xa hoa và cũng sẽ không bao giờ như thế. Quan trọng là khiến cha mẹ cảm nhận được tình cảm chân thành của con cái. Và tôi nghĩ việc báo hiếu cha mẹ vào những ngày, lễ Tết, mùa Vu Lan là chưa bao giờ đủ, họ xứng đáng được nhận nhiều hơn thế, xứng đáng được nhận sự quan tâm hằng ngày, có khi đơn giản chỉ là một cuộc điện thoại, một lời hỏi thăm, một cốc nước rót vội. Bản thân tôi chỉ mong sao tất cả bậc cha mẹ trên thế gian đều được con cái quan tâm, chăm sóc. Mong sao ngày nào cũng là ngày lễ Vu Lan.
bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

Lời Nói Thực Tế Của Một Nhóm Người Già

Có một tổ ấm của riêng ta, chưa đến lúc chết, xin nhớ muôn ngàn lần chớ bỏ mất nó đi.
Có một người bạn đời thân thiết, phải cùng đối đãi và chăm sóc tốt cho nhau,
Có một cái thân thể, tự mình phải biết bảo trọng, có một cái tâm thái tốt, tự mình vui sướng!
Chúng ta đã già rồi! Nhưng mà hiện tại sức khoẻ vẫn còn tốt, đầu óc hãy còn minh mẫn, già rồi trông cậy vào ai! Phải phân chia ra nhiều giai đoạn mà nói.

Giai đoạn thứ nhứt

Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình.

Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng. Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta.

Giai đoạn thứ hai

Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi.
Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã.

Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình!
Đừng nên đi "quán xuyến" việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa.

Cần phải biết "ích kỷ" một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình.
Mọi việc phải biết để cho nó hoà theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khoẻ của mình được lâu dài hơn.

Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không?

Giai đoạn thứ ba

Sức khoẻ đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này.

Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người.

Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu.
Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp.

Nguyên tắc là chẳng nên "làm khổ" con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình.

Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua.

Giai đoạn thứ tư

Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích.
"Già rồi" trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình.

Già rồi thì phải làm sao?

Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt
Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả.

Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm.
Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc.
Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp.

Lời kết luận:
Câu nói đúng của tục ngữ:"biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn". Chúng ta với tư cách là lão niên "dự bị quân" đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa?
Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều.

Thứ nhất: Lão Kiện

Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến "tam dưỡng":
1-ăn uống dinh dưỡng,
2-chú trọng bảo dưỡng,
3-phải biết tu dưỡng.

Thứ hai: Lão Cư

a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằng
b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt.

Thứ ba: Lão Bổn

- Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản.

Thứ tư: Lão Hữu

- Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh.
Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người.
Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm.
Có được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con cái.

Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ là chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi.

Xin đừng có "nhân tại thiên đàng, tiền tại ngân hàng", cái gọi là "một mình rất buồn tẻ", "già rồi mà chẳng có ai phục dịch", những tín hiệu phiến diện v.v và v.v ... đã là những câu nói lỗi thời từ lâu rồi.

Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh, cuộc sống mới đúng là cái toàn diện của đời người,

Hãy là cái người "vui sống hưởng thụ cái cảnh già độc thân", thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình.

Có đủ sức độc lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho mình cái công đức tối đại vậy.

Tác giả - không rõ tính danh
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Đời người có 4 nỗi khổ lớn nhất, làm cách nào giải trừ phiền muộn?

Image
Có câu: “Đời là bể khổ”, người ta sinh ra đã phải chịu lắm nỗi bi thương. Nhưng rốt cuộc bi thương nào mới là lớn nhất, đó là điều không ai dễ giải nói.

Bạn có thể nhìn thấy giọt lệ đọng nơi khóe mắt, vết sẹo ở trên thân nhưng không nhất định hiểu được nỗi đau buồn và bi thương ở trong tâm hồn. Có người cho rằng đó là nỗi khổ cơm áo gạo tiền hay bệnh tật ốm đau. Nhưng thực ra tâm bệnh mới chính là bi thương lớn nhất đời người.

1. Nhìn không thấu chính mình

Người ta cứ tưởng bản thân mình hiểu mình rõ nhất, thực ra là hoàn toàn trái lại. Nhìn thấu phần sâu thẳm nhất của sinh mệnh cá nhân vốn là điều khó khăn nhất.

Trong những bão giông cuộc đời, có nhiều điều khiến bạn không thể nhìn thấy hoàn cảnh của chính mình. Bạn không nhìn thấy được bản thân đang lạc vào một vòng luẩn quẩn, không thấy vết thương sau mỗi lần tranh đấu, không thấy nơi yên bình phía sau sự phồn hoa, tấp nập.

Bạn cũng không thể nhìn thấy đường về sau cả một kiếp nhân sinh mỏi mòn, mệt mỏi, không thấy được niềm vui đằng sau những nỗi buồn, không thấy được tấm chân tình giữa biển người xa lạ bao la.

Trên đời, không nhìn thấu được chính mình chính là nỗi khổ lớn nhất.

2. Cứ hoài luyến tiếc

Người ta rất dễ bị quá khứ đeo đuổi, nhất là khi nhìn lại những ngày tươi đẹp từng có. Ta luyến tiếc kỷ niệm dù kỷ niệm chỉ còn như sương khói, luyến tiếc những điều chưa thể làm dù chẳng còn cơ hội. Ta luyến tiếc danh tiếng, những tiếng vỗ tay đắc thắng dù nó chỉ là thứ hư vinh.

Sống trong luyến tiếc, cả đời sẽ không yên. Ngày hôm qua chỉ là một cơn mưa, mưa mãi rồi cũng tạnh. Ngày hôm qua cũng chỉ là cuốn phim, xem qua rồi cũng hết. Còn luyến lưu nghĩa là còn một ngày day dứt.

Rất nhiều khi bạn phải chấp nhận rằng có những thứ không thể vãn hồi, có những chuyện không thể thay đổi, có những lời nói ra rồi không thể thu lại. Mãi luyến tiếc quá khứ chính là phủ một lớp mây mù ảm đạm lên chính hiện tại và tương lai của bạn.

3. Không thể đứng dậy sau thất bại

Thất bại là chuyện thường trong đời mỗi người. Ai dám nói mình chưa từng gục ngã? Những người thành đạt nhất, trái lại chính là những người vấp ngã nhiều nhất.

Vấp ngã rồi nằm mãi ở nơi đó than thân trách phận, bạn đang đợi ai đến dang tay cứu giúp đây? Cuộc đời là do chính bạn quyết định, con đường là do chính bạn đi. Nếu không biết đứng dậy thì cũng đừng hy vọng đi cho tốt quãng đời phía trước vốn đầy hứa hẹn.

Tào Tháo, một nhà chính trị, quân sự lỗi lạc, sống cách đây gần 2000 năm có một câu tâm đắc thế này: “Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh“. Nói được câu đó ra là không hề đơn giản.

Trong cuộc đời binh nghiệp của mình, ông cũng từng bại trận rất nhiều, có lúc chỉ còn vài binh tốt, thất thểu, khổ cực không sao kể xiết. Thế nhưng sau mỗi lần bại trận ông đều vực dậy rất nhanh, hoàn toàn không day dứt, oán trách, chỉ nhìn về phía trước, nỗ lực không ngừng, bù đắp cho thất bại bằng ý chí của bậc quân tử không nản lòng.

Cuối cùng, thời Tam Quốc, thiên hạ chia ba, Tào Tháo đã chiếm hai phần, hoàn thành bá nghiệp, cuối đời làm đến vương công, vô cùng hiển hách. Bài học “Thắng không kiêu, bại không nản” ấy chính là còn nguyên ý nghĩa suốt ngàn thu.


4. Không thể buông bỏ

Buông bỏ ở đây không phải về vật chất, bạc tiền mà là cái tâm sầu não, phiền muộn. Nếu bạn không thể buông bỏ được chúng, những loại nghi tâm ấy dần dần sẽ đầu độc tâm hồn bạn, khiến bạn chẳng có ngày nào yên.

Buông bỏ cũng là cách mà Phật gia giảng để con người có thể rũ sạch trần ai, trở về với bản tính thuần hậu, lương thiện nhất của mình. Không thể buông xả cũng giống như người lữ hành đi đường vạn dặm mà trên lưng vẫn cõng theo cả một tảng đá nặng.

Làm sao bạn có thể đi đến đích cuộc đời nếu cứ chấp nhất, đem những ràng buộc trói buộc bản thân đây?

***

Bất kỳ ai cũng có những nỗi buồn đau ẩn chứa, những nỗi thống khổ không thể nói nên lời. Chỉ cần bạn luôn nhớ rằng:

Khi lạnh hãy mặc thêm áo khoác.

Khi đói hãy mua cho mình một chiếc bánh.

Khi đau đớn hãy tự cho mình thêm một chút kiên cường.

Khi thất bại hãy nhìn về phía trước, quãng đường còn xa, gian khó còn nhiều và bạn không thể ngừng lại chỉ vì một lần vấp ngã.

Mấy ai đong đếm được đau khổ trên đời, mấy ai biết được mình bị bao nhiêu thương tổn? Nếu nước mắt không đọng lại trên gương mặt thì không ai biết được nó lạnh giá đến chừng nào. Nếu cái đau đớn không nằm trên thân thể thì chẳng thể biết nó khó chịu ra sao.

Hạnh phúc là sự gom góp từng chút, từng chút những niềm vui bé nhỏ mỗi ngày. Đừng bao giờ làm tổn thương người yêu mến bạn, cũng đừng khiến người bạn yêu mến chịu tổn thương.

Đời người tựa như một cánh cung, kéo quá cỡ sẽ mệt mỏi, còn kéo không đủ đà sẽ tụt lại phía sau.

Đời người cũng tựa như một căn phòng. Người bi quan nhìn vào thì thấy bên trong tối om, người trầm lặng thì thấy tĩnh mịch, người ưu sầu thì chỉ đứng bên ngoài chẳng bước vào, đứng bên ngoài và muốn trải nghiệm cảm giác của gió tuyết, mưa rơi.
bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Thay tã cho bệnh nhân cao tuổi,
y tá ra tay đấm vào mặt ông cụ liên tiếp 11 lần

06/07/2017 08:17 AM

Image
Camera ghi lại cảnh một nhân viên y tế đấm liên tiếp 11 lần vào mặt một bệnh nhân già đã khiến nhiều người phẫn nộ.

Thay tã cho bệnh nhân cao tuổi, y tá ra tay đấm vào mặt ông cụ liên tiếp 11 lần
Nhân viên chăm sóc người già Jie Xiao vừa bị bắt và buộc tội hành hung người khác sau khi đoạn video anh này tấn công cụ Georges Karam, 89 tuổi, được công khai.

Gia đình cụ Karam phát hiện nhiều bất thường trong quá trình cụ an dưỡng tại viện chăm sóc sức khỏe Garry J Armstrong ở Ottawa, Canada. Họ quyết định lắp camera có độ phân giải cao trong phòng của cụ để theo dõi quá trình chăm sóc của các nhân viên y tế.


Sau khi xem lại băng hình, cháu nội của cụ vô cùng sốc. " Tôi đang đứng thì ngã quỵ xuống, chân bủn rủn và choáng váng không thốt lên lời ’, Daniel Nassrallah, cháu cụ Karam, kể lại.

Nam nhân viên hung dữ không ngần ngại tung nắm đấm liên tục vào khuôn mặt đầy sợ hãi của cụ Karam. Cuối cùng, anh này giơ tay dọa cụ vài lần trước khi bỏ ra ngoài phòng.

Gia đình cụ Karam vô cùng kinh ngạc khi xem đoạn video, thậm chí khi biết rằng Xiao có thể đã biết trong phòng cài camera.
Image[/img]
Viện chăm sóc sức khỏe Garry J Armstrong ở Ottawa, Canada.

" Chúng tôi lắp thiết bị ghi hình, nhưng điều đó không ngăn được nhưng hành vi bạo lực của anh ta. Tôi nghĩ anh ta mất trí rồi ", cháu cụ Karam nói.
Gia đình cụ vội vã đến viện sau khi xem đoạn video và liên hệ với cảnh sát ngay trên đường đi. Xiao hiện bị cảnh sát bắt giữ và đã nhận tội. Nam nhân viên này sẽ bị kết án vào cuối năm nay.

Cụ Karam được đưa đến bệnh viện để chụp cắt lớp và may mắn không bị thương nặng. Cảnh sát đang tiếp tục điều tra xem có trường hợp nào tương tự hay không.

Janice Burelle, người phụ trách các dịch vụ xã hội ở Ottawa, cho hay sự an toàn và hạnh phúc của người dân là ưu tiên hàng đầu.
" Chúng tôi cam kết làm việc nghiêm túc vì sự an toàn của người dân ", Burelle nhấn mạnh.
hoanghoa
Posts: 2253
Joined: Wed Jun 06, 2007 11:50 pm
Contact:

Post by hoanghoa »

Image


Mùa hè ăn đậu tốt hơn ăn thịt, tạm biệt bệnh tim mạch và thêm nhiều lợi ích khác
Mùa hè nóng bức, ăn cá ăn thịt không bằng ăn đậu. Lý do là vì đa số thực phẩm họ đậu vốn có tác dụng kiện tỳ lợi thấp, còn giàu vitamin nhóm B và khoáng chất, rất hiệu quả để bổ sung chất dinh dưỡng bị thất thoát qua đường mồ hôi.
July 16, 2017

Mùa hè nóng bức, ăn cá ăn thịt không bằng ăn đậu. Lý do là vì đa số thực phẩm họ đậu vốn có tác dụng kiện tỳ lợi thấp, còn giàu vitamin nhóm B và khoáng chất, rất hiệu quả để bổ sung chất dinh dưỡng bị thất thoát qua đường mồ hôi.

Các loại đậu khác nhau có hiệu quả dưỡng sinh khác nhau, ví dụ, ăn đậu đỏ tiêu thũng, ăn đậu tương non bổ tâm, ăn đậu nành giảm mỡ, mùa hè ăn nhiều loại đậu, vô cùng tốt cho cơ thể!

1. Đậu tương non: Bổ tâm hạ áp

Đậu tương non chứa nhiều chất dinh dưỡng đạm thực vật, kali, magie, vitamin nhóm B và xơ thực phẩm… đồng thời còn chứa thành phần bảo vệ sức khỏe như saponin, axit phytic, oligosaccharides… rất tốt cho tuần hoàn tim não và kiểm soát huyết áp.

2. Đậu đỏ: Kiện tỳ tiêu thũng(phù thũng)

Đậu đỏ tính bình, có thể thanh nhiệt giải độc, kiện tỳ ích vị, lợi niệu tiêu thũng. Đến mùa hè nóng bức, cơ thể rất dễ xuất hiện thủy thũng, uống một bát nước đậu đỏ thì có thể có tác dụng hoãn giải thủy thũng.

3. Đậu xanh: Thanh nhiệt giải độc

Đậu xanh có thể thanh nhiệt ích khí, giải độc lợi thủy, mùa hè có thể ăn nhiều hơn một chút.

Từ góc độ Trung y mà giảng, đậu xanh tính mát vị ngọt, vốn có tác dụng nhuận hầu chỉ khát, thanh nhiệt ích khí, giải độc lợi thủy… Ngày hè oi bức, hơi nóng quấn người, uống một bát nước đậu xanh, lập tức tỉnh táo con người. Ngoài ra, đậu xanh còn có thể thanh nhiệt của trường vị.

4. Đậu đen: Bổ thận kháng lão hóa

Đậu đen đi vào thận, bổ thận (Ảnh minh họa: Internet)

Trung y cho rằng, sắc đen vào thận, do đó hay ăn đậu đen tốt cho tạng thận. Ngoài ra, trong vỏ đậu đen giàu anthocyanin, có thể thanh trừ gốc tự do trong cơ thể, chống lão hóa. Ngoài ra, anthocyanin còn có tác dụng bổ mắt.

5. Đậu nành: Giảm mỡ chống ung thư

Thường xuyên ăn đậu nành có thể giúp giảm thấp tỷ lệ mắc bệnh tim mạch.

Protein và sterol trong đậu nành, đều có thể cải thiện mỡ máu và cholesterol, từ đó giảm thấp nguy cơ mắc bệnh tim mạch. Ngoài ra, trong đậu nành còn chứa lượng lớn phytoestrogen, có thể giảm thấp tỷ lệ ung thư có liên quan đến hooc-môn ở nữ giới. Nếu bạn có được loại đậu bình thường, không phải sản phẩm biến đổi gen (GMO) là tốt nhất.

6. Đậu trạch (đỗ leo): Giảm béo và tăng cường trao đổi chất

Đậu tây dinh dưỡng phong phú, protein, canxi, sắt, vitamin nhóm B hàm lượng đều rất cao. Đáng để chú ý là, chất saponin trong đậu tây có thể thúc đẩy trao đổi chất béo, trong đó còn chứa thành phần có thể ngăn chặn hấp thụ đường, là một trong những thực phẩm giảm béo lý tưởng.

7. Đậu ngũ sắc (cháo ngũ bảo): tư dưỡng ngũ tạng

Đậu đỏ: (đỏ nhập tâm) thanh tâm dưỡng thần, kiện tỳ ích thận, đồng thời chứa xơ thực phẩm, có thể thông tiện, nhuận tràng, giảm huyết áp.

Đậu xanh: (xanh nhập can) thanh nhiệt giải độc khư hỏa, giảm cholesterol.

Đậu nành: (vàng nhập tỳ) giàu saponin có thể kích thích tiêu hóa, kiện tỳ vị, ăn lâu dài có thể làm chậm lão hóa.

Đậu trắng: (trắng nhập phế) có nhiều loại globulin, có thể tăng cao khả năng miễn dịch, phòng chống các bệnh về đường hô hấp.

Đậu đen: (đen nhập thận) chứa các chất chống oxy hóa isoflavones, anthocyanins, thúc đẩy tạng thận bài xuất độc tố, an thần minh mục (sáng mắt).

Theo secretchina
Liên Hoa
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Đừng vội !!!



Mặc dù Tô-Đông-Pha là một nhà thơ nhà văn nổi tiếng, làm quan thời Bắc- Tống của đất nước Trung-Hoa! Nhưng ông là một người rất hiểu lễ nghĩa, nhân từ và dân dã, ông thường ăn mặc giản dị, đi ngao du sơn thủy và đàm đạo với các vị tăng nhân khắp nơi!!!

Một ngày nọ, trên đường ngao du đến Hàng Châu, vừa khát vừa mệt nên thấy có một ngôi chùa, Đông-Pha liền bước vào để xin chén nước uống và nghỉ ngơi!

Phương-Trượng của ngôi chùa ra tiếp, thấy Đông-Pha ăn mặc bộ đồ cũ, đầy bụi đường xa, không thấy có gia nhân ngựa xe đi cùng! Nên nghĩ đây là một người khách hành hương bình thường, nên tỏ ý không coi trọng! Nhưng vì đã ra đến nơi, nên vẫn phải tiếp mặc dù trong bụng không muốn!!!

Vị Phương-Trượng chỉ cái ghế ngay sân nói:

- Ngồi!

Rồi quay sang Chú Tiểu đứng cạnh bảo:

--Trà!

Chú Tiểu bưng lên cho Đông-Pha một chén trà pha từ bao giờ nguội ngắt!

Sau khi ngồi nói một vài câu chuyện, Vị Phương-Trượng mới thấy Đông-Pha không phải người tầm thường như lúc đầu ông ta nghĩ, vì thấy ăn nói hoạt bát, hiểu biết, càng nhìn lại càng thấy phong thái đĩnh đạc, phi phàm! Liền mời vào trong một gian nhà gần đấy ngồi, bảo cho đỡ nắng!!!

Vào phòng, Vị Phương-Trượng chỉ ghế nói:

- Mời ngồi!

Lại nói với Chú Tiểu:

- Mời trà!

Sau khi trò chuyện, Vị Phương-Trượng kinh ngạc khi biết vị khách này chính là đại thi-nhân tiếng tăm lừng lẫy Đông-Pha cư-sĩ, thì liền mời ông vào một căn phòng rộng lớn trong điện và không ngớt cúi đầu nói:

- Kính mời ngồi!

Và nói với Chú Tiểu:

- Kính trà thơm!

Chú Tiểu mang lên chén trà nóng thơm ngào ngạt!!!

Ngồi nói chuyện thêm một hồi, Đông-Pha xin cáo từ, Vị Phương-Trượng liền xin Đông-Pha để lại bút tích bằng thơ để kỷ niệm ngày ông ghé thăm chùa!!!

Đông-Pha mỉm cười, rồi viết 2 câu:

Tọa, Tỉnh tọa, Thỉnh thượng-tọa!

Trà, kính trà, kính hương trà!

Dịch là:

"Ngồi, mời ngồi, kính mời ngồi!

Trà, mời trà, kính trà thơm!".

Vị Phương-Trượng xem xong xấu hổ đỏ bừng mặt không nói được lời nào! Từ lúc ấy không dám phân biệt khách khi tiếp đón nữa!!!

Đông-Pha cư-sĩ đã để lại cho hậu thế hai bài học lớn:

* Thứ nhất: Người thông minh, hiểu biết không nhìn vẻ bề ngoài, mà đánh giá người khác!!!

* Thứ hai: Người có đạo đức, tu dưỡng thì không sợ người khác đánh giá sai mình! Càng không tức giận khi bị coi thường và không quan tâm đến thái độ của người khác! Ngọc sáng thì tự nó sẽ luôn tỏa sáng!!!

Con người ta bình thường vẫn quen vội vàng đánh giá người khác qua dáng vẻ bề ngoài, rồi dựa theo thân phận mà đối nhân xử thế! Đối với người danh phận tầm thường, thì tỏ vẻ coi thường ngạo nghễ! Còn với ai có danh phận cao quý tiếng tăm, thì mới tỏ vẻ quý phục! Làm một người tu luyện như Vị Phương-Trượng kia cũng không từ bỏ được cái tâm phân biệt này!!!

Cho nên, đừng đánh giá con người chỉ qua dáng vẻ bên ngoài! Mà hãy nhìn vào bên trong tâm hồn họ! Chúng ta cần có thời gian, không thể vội vàng!!! Một cái nhìn thật sâu sắc, thật khách quan! Giúp chúng ta không đánh giá sai và để mất đi những người bạn quý giá!!!

SƯU-TẦM
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Người Việt lọt vào top 10 trong danh sách quốc gia nước ngoài mua nhà tại Mỹ

Image
Căn nhà số 636 South Halliday Street, Anaheim, CA 92804
được Nguyễn Xuân Phúc mua khi còn là phó Thủ tướng
Bạn đọc Danlambao - Theo một báo cáo của ban nghiên cứu thuộc Hiệp hội Địa ốc Quốc Gia Hoa Kỳ thì Việt Nam lọt vào hàng thứ 9 trong số những quốc gia mua nhà nhiều nhất tại Mỹ.

Kể từ tháng 4/2016 đến tháng 3/2017, người dân nước ngoài đã bỏ ra tổng cộng 153 tỉ để mua 284,45 căn nhà tại Mỹ - giá trung bình của một căn nhà được mua là $536,852

Trong danh sách top 10 này đứng đầu là Trung cộng, chiếm 14% với tổng số tiền bỏ ra mua nhà là 31,7 tỉ USD. Tiếp theo là Canada, Mexico, India, Britain, Brazil, Venezula, Germany, Vietnam và Japan.

Image
Khách hàng đến từ Việt Nam bỏ ra khoản 3,06 tỉ đô để mua nhà Mỹ, chiếm 2% số lượng đến từ các quốc gia.
Chỉ trong vòng 1 năm, số lượng nhà tại Hoa Kỳ được mua bởi người từ Việt Nam đã gia tăng gấp đôi.

Trong số những quốc gia này thì người mua đến từ Trung Quốc thường luôn trả tiền mặt. Trong khi đó thì người dân Ấn mượn ngân hàng để trả góp. Không có thống kê về người mua từ Việt Nam.

Nguồn tham khảo:

https://www.nar.realtor/reports/profile ... g-activity


Bạn đọc Danlambao
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Cô Y Tá Trẻ Và Ông Bác Sĩ Già

Trong một ca phẫu thuật, cô ý tá trẻ tuổi lần đầu tiên được tham gia ca mổ đã nói với bác sĩ phẫu thuật khi ông đang chuẩn bị khâu vết mổ lại: "Bác sĩ, chúng ta còn một miếng gạc chưa lấy ra khỏi bệnh nhân".

Ông bác sĩ, khá lớn tuổi, nói một cách quyết đoán: "Tôi đã lấy hết toàn bộ số gạc ra rồi. Chúng ta bắt đầu khâu vết mổ lại!".
Cô gái vẫn cương quyết: "Không được! Chúng ta đã dùng hết mười hai miếng gạc, trong khi mới lấy ra mười một miếng".
Bác sĩ nghiêm khắc nói với cô: "Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! Khâu vết mổ lại!"
Cô lập tức kêu lớn lên: "Bác sĩ không được làm như vậy! Ông phải có trách nhiệm với bệnh nhân chứ!"

Bác sĩ lúc này mới mỉm cười, ông mở bàn tay mình ra với miếng gạc thứ mười hai đang nằm ở đó, rồi nói: "Cô đã chính thức trở thành phụ tá phẫu thuật của tôi rồi đó".

Ông đã thử thách sự chân chính của cô y tá trẻ, và cô đã có được điều ấy.
Kinh Thánh đã nói:
"Hãy là đứa con trong sạch của Chúa Trời. Điều này sẽ giúp các con không bị chỉ trích và luôn thành thật trong thời đại phức tạp này".
Thật vậy, trong cuộc sống, cũng còn biết bao người đang sống "mũ ni che tai" cho yên phận, mà không đủ dũng cảm như cô y tá trẻ tuổi kia, để có thể kiên trì với bản thân, để có thể làm việc trong danh dự, để có thể dám mạo hiểm trước các thách thức của cuộc sống và đủ bất khuất để theo đuổi các mục tiêu của mình.

Sưu tầm
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

TỈNH GIÁC VỀ CÁI CHẾT

dalailama
Mọi người cần phải tỉnh giác về cái chết, đó là việc suy ngẫm rằng mình sẽ không sống lâu trên cõi đời này. Nếu không có ý thức về sự chết, người ta sẽ không biết lợi dụng kiếp người đặc biệt này mà mình đang có được. “Nhất thất nhơn thân, vạn kiếpbất phục”, có nghĩa là một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được. Nên kiếp làm người này là có ý nghĩa vì do sống trong đời này con người có thể thành tựu được kết quả quan trọng mà mình mong muốn.


Phân tích sự chết không có nghĩa là để mình sợ chết, mà là để biết giá trị của đời người quý báu này, trong khi sống người ta có thể thực hành nhiều pháp môn quan trọng. Thay vì sợ chết, bạn cần phải suy ngẫm rằng khi cái chết đến gần, mình sẽ mất cơ hội tốt để tu tập. Như vậy suy ngẫm về sự chết sẽ mang lại thêm năng lực cho việc tu tập của bạn.

Bạn cần phải chấp nhận rằng sự chết là điều tất yếu trong cuộc đời này. Đức Phật đã khẳng định rằng
“một nơi không có sự chết, là nơi không có thật, không có trên hư không, không có trong biển cả, cũng không có cả trong núi rừng”.

Nếu chấp nhận rằng sự chết là một phần của đời sống thì khi cái chết đến gần, bạn sẽ có thể đối diện nó dễ dàng hơn.

Khi mọi người biết một cách sâu xa ngay trong tâm mình rằng sự chết sẽ đến nhưng tránh suy nghĩ đến nó, rõ ràng là không hiểu biết và không có lợi ích. Điều này cũng đúng khi mọi người chấp nhận rằng tuổi già là một phần của cuộc đời, không muốn có tuổi già và tránh nghĩ về nó. Thái độ như vậy đưa đến sự không chuẩn bị về tâm trí và khi tuổi già đến, mọi thứ sẽ rất khó khăn.

Nhiều người đã già rồi nhưng vẫn làm như là mình còn trẻ lắm. Nhiều lần khi gặp lại những người bạn lâu năm, thí dụ như một số nghị sĩ ở những nước như Hoa Kỳ, tôi nói “chào ông bạn già”. Ý của tôi là chúng ta đã biết nhau từ lâu chứ tôi không nói tới chuyện ‘già nua’. Nhưng khi tôi chào như vậy, một số người đã chỉnh lại tôi một cách mạnh mẽ: “chúng ta không có già, chúng ta là bạn lâu năm”. Thực sự họ đã già, với những sợi lông đang mọc ra ở hai lỗ tai, một dấu hiệu của tuổi già, nhưng họ khó chịu với tuổi già. Như vậy là thiếu suy nghĩ về sự đời.

Tôi thường nghĩ về cuộc đời tối đa là một trăm năm của một đời người, mà so với tuổi thọ của trái đất này thì đời sống của con người có là bao. Trong một đời ngắn ngủi này, con người nên cố gắng sống cẩn thận không gây ra khổ đau cho mình và người khác. Đời sống này rất quý báu không nên tạo ra sự hủy diệt mà nên được dành cho những hoạt động có tính cách xây dựng, hay ít nhất cũng không làm tổn hại đến người khác hoặc gây khổ đau rắc rối cho họ. Như vậy những tháng năm ngắn ngủi của chúng ta như một du khách trên hành tinh này sẽ có ý nghĩa.
Nếu một du khách đến thăm một nơi nào đó trong một thời gian ngắn mà gây ra nhiều rắc rối, như vậy là sai lầm. Nhưng nếu như một du khách, bạn làm cho người khác hạnh phúc trong khoảng thời gian hạn hẹp này, như vậy là khôn ngoan, và bạn rời khỏi nơi này để đến nơi khác bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nếu bạn quậy phá, dù chính bạn không gặp khó khăn nào trong thời gian ở nơi này, nhưng bạn sẽ tự hỏi chính mình trong thời gian ở nơi đây mình đã làm được cái gì.

Cuộc đời một trăm năm, phần đầu là trẻ thơ, phần cuối là tuổi già, thường giống như một con vật, chỉ có ăn và lăn ra ngủ. Khoảng giữa kéo dài vài chục năm có thể sống một cách có ý nghĩa. Đức Phật nói:
“Nửa cuộc đời người ta ngủ. Mười năm sống trong tuổi thơ. Hai mươi năm sống trong tuổi già. Trong mươi năm còn lại, đau buồn, than thở và lo nghĩ, chiếm nhiều thời gian, và hàng trăm thứ bệnh tật lấy đinhiều thời gian hơn nữa”.

Để làm cho cuộc đời có ý nghĩa, hãy vui vẻ chấp nhận tuổi già và cái chết như một phần của cuộc đờimình. Mọi người gặp khó khăn nghĩ đến cái chết nhưng lại dễ dàng trong tham lam, gây thêm rắc rối, và có ý làm tổn hại người khác.

Chúng ta thấy những con người được xem là những nhân vật lớn, như các bậc vua chúa, xây những lâu đài và những tòa nhà cao ốc, chúng ta thấy rõ ràng trong tâm trí của họ cho rằng họ sẽ sống mãi trong cuộc đời này. Hậu quả của sự tự lừa dối này là có thêm đau khổ và thêm rắc rối cho nhiều người khác.

Đối với những người không tin có đời sống tương lai, việc suy ngẫm về thực tại cũng có ích lợi và có tính khoa học. Vì con người, tâm trí cũng như tất cả những hiện tượng đều có nhân duyên khác cùng thay đổi trong từng phút giây, điều suy ngẫm này dẫn đến khả năng phát triển bản thân theo hướng tốt. Nếu đời sống này không bao giờ đổi thay thì chúng ta sẽ mãi mãi chịu sự khổ đau. Khi ta biết rằng vạn vật luôn biến đổi thì dù ta đang trải qua một giai đoạn rất khó khăn, ta vẫn có thể tìm thấy niềm an ủitrong sự hiểu biết rằng tình trạng đó sẽ không như vậy mãi mãi. Vì vậy không có việc gì phải tuyệt vọng.

Vận mạng tốt cũng không trường cửu, và như vậy khi sự việc tốt đẹp đến với mình, mình không nên tham muốn quá nhiều. Ý tưởng cho rằng mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi là một sai lầm tai hại.Thí dụ, dù ta chấp nhận là có những kiếp sau, ta chỉ nghĩ đến hiện tại và xem tương lai ít quan trọng hơn. Như vậy ta sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt khi cuộc sống của ta đang có thời giờ rảnh rỗi và những điều kiện thuận lợi để tu tập những pháp môn lợi ích. Sự hiểu biết rõ ràng về giáo lý vô thường luôn là điều tốt cho chúng ta.

Do nhận thức được đời sống là vô thường, con người có ý thức về kỷ luật và có sự nhiếp phục tâm trícủa mình. Kỷ luật hay tu luyện không có nghĩa là cấm kỵ, mà có nghĩa là có sự giằng co giữa lợi ích dài hạn và lợi ích ngắn hạn, bạn hy sinh ích lợi ngắn hạn và chọn lợi ích dài lâu về sau. Đây là sự tự kỷ luật phát xuất từ sự có ý thức về luật nhân quả nghiệp báo. Thí dụ để cho bao tử của tôi hồi phục sau cơn bạo bệnh mới đây, tôi tránh dùng những thức ăn có chất chua và đồ uống lạnh dù những món này có vẻ ngon miệng và hấp dẫn. Loại kỷ luật này có mục đích phòng vệ. Cũng như giống như vậy, việc suy ngẫm về sự chết đưa đến sự tự kỷ luật hay tự kiềm chế, tự phòng vệ, chứ không phải là sự trừng phạt.

Loài người có đủ tiềm năng để tạo ra những điều tốt, nhưng để có thể sử dụng trọn vẹn tiềm năng này, cần phải có sự tự do. Chủ nghĩa độc tài là chướng ngại cho sự phát triển này. Để bổ túc, tự do cá nhâncó nghĩa là bạn không trông cậy vào một cái gì từ bên ngoài và không đợi chờ hiệu lệnh của người khác, mà bạn tự có sáng kiến. Vì vậy Đức Phật thường nói đến “giải thoát cá nhân”, có nghĩa là tự giải thoát, không qua một tổ chức nào. Mỗi cá nhân phải tạo dựng tương lai tốt đẹp cho chính mình. Tự dovà chủ nghĩa cá nhân đòi hỏi phải có sự tự kỷ luật. Nếu những điều này bị lợi dụng cho những cảm xúcphiền não thì sẽ có những hậu quả tai hại. Tự do và sự tự kỷ luật phải đi đôi với nhau.

Mở rộng tầm mắt

Theo Phật Giáo thì mục tiêu cao nhất của mọi hành giả là đắc thành Phật quả để có năng lực cứu độchúng sanh. Tuy nhiên, một mức thành tựu trung bình có thể giải thoát hành giả khỏi chu trình sinh, lão, bệnh và tử, đầy đau khổ, một mức thành tựu thấp hơn nhưng vẫn có giá trị ở chỗ làm cho các kiếp sống tương lai của hành giả thuận lợi hơn. Từ việc làm thay đổi các kiếp sống của mình cho tốt hơn, hành giảcó thể đạt được giải thoát để rồi cuối cùng sẽ chứng thành Phật quả.
bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Cẩn-thận! Các Bạn Già, Nên Đọc Bài Nầy!!!

Bác-sĩ Bùi-Văn-Rậu

Các bạn thân mến, trước hết tôi xin cám ơn tất cả các bạn bè xa gần đã lo lắng, thăm hỏi qua điện thoại, e mail, thăm viếng cùng chúc lành cho tôi trong những ngày qua!

Có lẽ một số các anh chị đã thắc mắc chuyện gì đã xảy đến cho tôi vậy? Tôi xin tóm lược diễn tiến sau đây.

Số là vợ chồng chúng tôi đã cùng một số bạn rủ nhau đi du lịch Nhật-Bản bằng tàu. Vào ngày thứ hai của chuyến đi, chúng tôi đến cư ngụ tại một khách sạn nằm dưới chân núi Phú-Sĩ, chờ sáng hôm sau lên thăm núi. Tối hôm đó từ phòng tắm đi ra, vì phải bước qua cái ngạch cửa hơi cao tôi bị rượt chân nên ngã bật ngửa ra sau, đầu đập vào ngạch cửa! Tôi nằm im cố kiểm soát ngũ quan, tứ chi xem có bị gì không thì bà xã tôi thấy động vào nâng tôi dậy! Thấy máu chảy lênh láng trên sàn, vội dùng khăn băng đầu tôi lại để cầm máu rồi nhờ một anh bạn cùng đoàn sang khám cho tôi! Anh bạn này là chuyên khoa cấp cứu của các nhà thương ở California. Sau khi khám xong thấy tôi không có triệu chứng gì, chỉ bị nứt da sau ót thôi, nên anh an ủi bà xã tôi và dặn chỉ canh chừng tôi mà thôi, sau đó tôi hoạt động như thường, vẫn theo đoàn đi tiếp! Sáng hôm sau, chúng tôi lên núi Phú-Sĩ… Sau đó chúng tôi lên tàu đi Osaka và Kobe…

Rời Kobe tàu ghé Nagasaki… Rời Nagasaki tàu chúng tôi ghé Shanghai…Chúng tôi rời Okinawa để đến Taipei… Sau hai ngày ở Taipei tàu ghé Hong-Kong là trạm chót của chuyến hải hành. Tại Hong-Kong… Chúng tôi rời Hong- Kong bay tới Tokyo đổi máy bay để về thẳng Mỹ! Về đến San Jose, tôi đã trở lại công việc thường ngày, đi làm như thường, vẫn không có triệu chứng gì, không thấy nhức đầu, chóng mặt, nôn mửa!!! Cho đến chủ nhật 23 tháng 11, tức là 4 tuần sau ngày xảy ra tai nạn, tôi bắt đầu thấy hơi bị chúi về phía trước mỗi khi di chuyển, qua thứ hai tôi gọi cho bác sĩ gia đình xin đi chụp CT scan đầu. Tuy nhiên cơ quan Xrays hẹn vào chiều hôm sau, vì không có chỗ! Buổi chiều hôm ấy trên đường về nhà thấy tôi đi hơi loạng quạng, bà xã tôi đã nhất định chở tôi đến phòng cấp cứu mặc cho tôi nói rằng hãy chờ đến ngay mai chụp hình xong mới tính!

Tại phòng cấp cứu sau khi khám và chụp hình bác sĩ cho biết là có máu trong đầu, bác sĩ liền cho nhập viện và sắp xếp cho giải phấu vào sáng hôm sau. Cuộc giải phẫu kéo dài khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy bác sĩ giải phẫu cho biết là ông đã khoan hai lỗ trên đầu của tôi và đã hút được hơn 200 ml máu! Ông đã đặt hai ống để rút máu bầm ra!!! Sau khi mổ, tôi cả thấy nhẹ nhõm, không còn thấy chóng mặt, nhức đầu gì cả! Nói tóm lại là cuộc mổ thành công!!! Sau ba đêm nằm bệnh viện, hai ống hút trên đầu được tháo ra và tôi đã được cho xuất viện vào ngày lễ tạ ơn!!!

Tới đây thì có lẽ nhiều bạn đã thắc mắc tại sao tôi không đi chụp hình ngay sau khi bị tai nạn! Xin thưa với các bạn là trong cơ thể học, não bộ chúng ta được bao bọc bởi màng óc và được bảo bọc bằng hộp xương sọ! Khi lớn tuổi thì não bộ của chúng ta bị teo nhỏ lại, do đó được treo lơ lửng bằng những mạch máu nhỏ, khi bị chấn động mạnh như bị đánh vào đầu, hay té ngã! Não bộ bị giao động và vì thế có thể một hay vài mạch bị đứt, máu bị chảy ra tuy nhiên vì mạch quá nhỏ! Nên máu chảy rất chậm, rất ít, chỉ vào khoảng gần 1 /12 tới 2 ml mỗi giờ, lúc này nếu làm CT scan cũng không thấy gì cả! Chỉ khi nào lượng máu đủ đế ép vào não bộ, thì lúc đó triệu chứng mới xảy ra!!! Chuyện này thường xảy ra khỏang từ 4 tới 12 tuần sau khi bị chấn động như trong trường hợp của tôi. Bác sĩ cho biết với số lượng máu nhiều như thế, người trẻ tuổi có lẽ đã bị hôn mê, não bộ đã bị thương tổn rồi! Thật là may mắn cho tôi, đã được bình phục hoàn toàn, không hề có dư chứng gì cả!!!

Qua kinh nghiệm bản thân, tôi khuyên các bạn là ở vào tuổi của chúng ta, nên cố gắng tránh tối đa các tai nạn! Ttuy nhiên, nếu có tai nạn xảy ra nên cho người thân biết để theo dõi, người có khả năng nhất là người bạn đời của ta, không ai săn sóc ta, hiểu ta hơn chính ta bằng bà xã của ta! Câu này rất đúng với trường hợp của tôi!!! Xin được cám ơn em, người bạn đời! Nếu không có em, chưa chắc tôi có thể viết được những dòng chữ này!!!

BVR
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Tai biến mạch máu não - Xin nhớ ba chữ: C.N.G.


Image
Một người bàng quan có thể nhận diện được tai biến mạch máu não, bằng cách hỏi nạn nhân ba câu đơn giản: C. N.G. - ẢNH: Internet

Một chuyên viên điều trị nói rằng: Nếu ông ta có thể đến với bệnh nhân tai biến mạch máu não trong vòng 3 tiếng đồng hồ, ông ta có thể hoàn toàn đảo ngược ảnh hưởng của tai biến…

NHẬN DIỆN TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO

Trong bữa tiệc BBQ, một người bạn bị mất thăng bằng suýt ngã, bà ta trấn an mọi người là bà không sao cả, chỉ bị trượt trên gạch vì đôi giày mới… Vài người đã giúp phủi bụi cho bà (thay vi kêu xe cứu thương) và làm cho bà một đĩa thức ăn mới. Bà Ingrid tiếp tục cuộc vui cùng bạn bè cho đến hết buổi chiều.
Mọi người mới về đến nhà, thì nhận được điên thoại của chồng bà Ingrid, báo tin là vợ ông đã đuợc đưa vào bệnh viện lúc 6 giờ chiều, và đã qua đờí vì tai biến mạch máu não trong bữa tiệc BBQ. Nếu có người biết cách nhận ra triệu chứng tai biến mạch máu não, có lẽ bà Ingrid có thể vẫn còn sống với chúng ta hôm nay.

XÁC ĐỊNH TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO

Hệ thần kinh não bộ của nạn nhân tai biến mạch máu não, có thể bị tàn phá nhanh chóng và kinh khủng, khi những người chung quanh không phát hiện ra được các triệu chứng của tai biến mạch máu não. Thực ra, một người bàng quan có thể nhận diện được tai biến mạch máu não, bằng cách hỏi nạn nhân ba câu đơn giản:

C.N.G.
C. Yêu cầu người đó Cười
N. Yêu cầu người đó Nói
G. Yêu cầu người đó Giơ tay lên


Nếu người đó bị trở ngại bất cứ điều nào kể trên, bạn hãy gọi xe cấp cứu ngay tức khắc.
Ghi chú: Còn một dấu hiệu khác về tai biến mạch máu não là lưỡi của nạn nhân bị cong, hoặc bị ngả về một bên. Đó cũng là triệu chứng của tai biến mạch máu não. Nếu mỗi người đọc được bài này, và chia sẻ cho 10 người, thì ít nhất có một mạng người được cứu sống.

Chỉ với một cây kim, ta có thể cứu được mạng người.

Chỉ cần một ống tiêm thuốc (loại dùng xong rồi phế thải, bằng nhựa), hoặc một cây kim may, là chúng ta có thể cứu mạng một bệnh nhân đang bị chứng tai biến mạch máu não (stroke). Việc cứu chữa thật đơn giản và dễ dàng một cách lạ lùng, nhưng có thể mang đến những kết quả cũng không kém lạ lùng và hữu hiệu. Chúng ta chỉ cần một phút để đọc tài liệu này, và các điều ghi trong tài liệu quả là những hướng dẫn tuyệt vời.

Cô Irene Liu kể chuyện: “Cha tôi bị tê liệt và chết sau đó vì ông là nạn nhân của bệnh tai biến mạch máu não. Ước chi tôi biết được thủ thuật này từ trước. Khi tai biến mạch máu não xảy ra, tất cả những tia huyết quản nhỏ trong não bộ sẽ từ từ vỡ ra sau đó”.

Khi có bệnh nhân bị tai biến mạch máu não, chúng ta phải giữ bình tĩnh, đứng cuống quít. Điều quan trọng nhất là ĐỪNG BAO GIỜ DI CHUYỂN NẠN NHÂN, bất kỳ là họ đang bị nạn ở đâu. Vì nếu nạn nhân bị di chuyển, các tia huyết quản trong não bộ sẽ vỡ ra. Từ từ giúp bệnh nhân ngồi thẳng dậy, và chúng ta có thể bắt đầu công việc “rút máu”.

Nếu quí vị có sẵn một ống tiêm thuốc, thì tốt nhất, nếu không thì một cây kim may, hay một cây kim gút, cũng có thể giúp chúng ta được.

1- Trước hết, chúng ta hãy hơ nóng kim bằng lửa (bật lửa, đèn nến) để sát trùng, rồi dùng kim để chích trên mười đầu ngón tay.
2- Chúng ta không cần tìm một huyệt đặc biệt nào cả, chỉ cần chích vào đầu ngón tay, cách móng tay độ 1 ly (1 milimet).
3- Chích kim vào cho đến khi có máu rỉ ra.
4- Nếu máu không chảy, nên nặn đầu ngón tay cho đến khi thấy máu nhỏ giọt.
5- Khi máu đã chảy từ cả mười đầu ngón tay, thì chờ vài phút, bệnh nhân sẽ tỉnh dậy.
6- Nếu mồm bệnh nhân bị méo, thì chúng ta phải nắm hai (lỗ) tai của bệnh nhân kéo mạnh, cho đến khi hai tai đều ửng màu đỏ.
7- Châm vào dái tai hai mũi mỗi bên cho đến khi máu nhỏ giọt từ mỗi dái tai. Sau vài phút, bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Chúng ta hãy kiên tâm chờ cho đến khi bệnh nhân hoàn toàn hồi tỉnh và không có một triệu chứng nào khác thường mới mang bệnh nhân đến bệnh viện.

Vì nếu nạn nhân được chuyên chở vào bệnh viện sớm hơn có thể những dằn xóc của xe cứu thương sẽ làm cho các mao quản (capillaries) trong não bộ bị vỡ ra. Nếu sau khi đó mà họ còn có thể đi đứng được, thì đúng là do phúc đức của tổ tiên họ.

Cô Liu nói tiếp: “Tôi học cách cứu chữa qua cách làm xuất huyết này từ một Đông y sĩ tên Hà Bảo Định (Ha Bu-Ting). Ngoài ra, tôi còn có cơ hội áp dụng phương pháp này nữa. Vì thế, tôi khẳng định là phương pháp hữu hiệu 100%. Năm 1979, tôi đang dạy tại Đại học Fung-Gaap tại Đài Trung. Một buổi trưa nọ, tôi đang giảng bài trong lớp, thì một giáo sư khác chạy xổ vào lớp học của tôi, vừa thở vừa nói ‘Cô Liu, đến gấp dùm, ông Giám sự của chúng ta đang bị tai biến mạch máu não’.

Tôi chạy lên lầu 3 ngay tức thì và thấy ông Giám sự của chúng tôi là Trần Phúc Tiên, mặt mày nhợt nhạt, tiếng nói ngọng nghịu, và mồm thì méo xệch qua một bên, ông hội đủ tất cả những triệu chứng của một người đang bị tai biến mạch máu não. Tôi bảo một người sinh viên đang thực tập tại Đại học, đến Dược phòng bên ngoài mua cho tôi một ống tiêm, và dùng kim tiêm để châm đầu mười ngón tay của ông Trần, cho đến khi mỗi đầu ngón tay có một giọt máu cỡ hạt đậu. Sau vài phút, mặt ông Trần đã nhuận sắc trở lại, và mắt ông cũng đã bắt đầu có thần. Nhưng mồm ông thì vẫn méo, nên tôi kéo hai tai ông cho đến khi hai tai đều đỏ vì máu đọng, rồi châm vào mỗi bên dái tai hai mũi để hai giọt máu tươm ra.
Khi hai giọt máu hai bên dái tai được rỉ ra, một phép lạ đã xảy ra. Chỉ nội trong vòng từ 3 đến 5 phút, mồm ông ta đã từ từ trở lại hình dạng nguyên thủy, và tiếng nói của ông cũng trở lại bình thường. Chúng tôi để ông nghỉ ngơi một lúc, rồi rót cho ông một tách nước trà nóng rồi đưa ông đi đến Bệnh viện Ngụy Hoa gần đó. Ông nghỉ ngơi tại bệnh viện một đêm, rồi hôm sau lại trở về nhiệm sở làm việc. Sau đó, mọi việc đều bình thường. Ông không có triệu chứng nào nguy hại sau đó. Trái lại, các nạn nhân của bệnh tai biến mạch máu não thường khó trở lại bình thường, vì các tia máu trong não bộ bị vỡ trong khi xe cứu thương di chuyển họ đến bệnh viện. Kết quả là không thể làm cho họ vãn hồi lại trạng thái cũ”.

Theo các thống kê, hiện nay, bệnh tai biến mạch máu não là nguyên nhân giết chết người vào hàng thứ nhì. Những người may mắn thì có thể sống còn, nhưng phải mang tật nguyền suốt đời. Đó là một tai họa khủng khiếp có thể xảy đến cho một cá nhân. Nếu chúng ta có thể ghi nhớ phương pháp cho xuất huyết trên đây, để có thể giúp đỡ những nạn nhân của căn bệnh quái ác này, để áp dụng tức thời trên nạn nhân, thì chỉ trong một thời gian ngắn, bệnh nhân sẽ tỉnh lại và được phục hồi 100%.
Hy vọng tài liệu này được phổ biến để bệnh tai biến mạch máu não không còn là một căn bệnh giết người như hiện nay nữa.

Theo faecbook N.C.K
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Đừng sớm vội xét đoán.

Hai bà tiên một già một trẻ theo lệnh của thượng đế hạ trần để thăm dân cho biết sự tình. Tối hôm đó đến xin trọ qua đêm tại một nhà phú hộ keo kiệt, thay vì mời khách vào ngủ trong phòng khách, tên này chỉ cho ngủ nhờ trong một nhà kho. Nhìn thấy một lỗ hổng trên vách tường, bà tiên già liền dùng phép mầu lấp kín lại, bà tiên trẻ nêu thắc mắc và được trả lời:

-“Sự việc xảy ra đôi khi chưa chắc đã đúng như thế đâu”

Đêm hôm sau 2 bà tiên đến tá túc tại một căn lều lụp sụp của cặp vợ chồng người nông phu nghèo nàn nhưng giầu lòng bác ái, họ được mời dùng cơm tối, sau đó còn được nhường giường của chủ nhà để ngủ cho ngon giấc. Sáng hôm sau thấy vợ chồng người nông dân khóc sướt mướt vì đêm qua con bò, nguồn lợi tức duy nhất của họ đã chết tự bao giờ. Bà tiên trẻ rất bất bình hỏi:


-“Tại sao bà lại có thể nhẫn tâm như thế? Tên phú hộ bần tiện thì giúp đỡ, trong khi bỏ mặc cho con bò của vợ chồng người nông phu nghèo khổ chết đi là nghĩa lý gì?”

-“Sự việc xảy ra đôi khi chưa chắc đã đúng như thế đâu: Khi chúng ta ngủ trong nhà kho của người phú hộ, ta đã thấy một đống vàng nằm sâu tận bên trong vách tường, chỉ vì họ tham lam, ích kỷ nên ta đã lấp kín đi cho chúng nó không bao giờ tìm ra. Đêm hôm qua thần chết lảng vảng tìm đến muốn bắt đi người vợ, ta đành phải hiến con bò thế mạng cho bà ta mà thôi”.

DoDom st
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests