Bình Luận , Quan Điểm

bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Lèo lái cuộc điều tra

NGUYỄN ĐẠT THỊNH

Điều trần trước Ủy Ban Tình Báo Thượng Viện hôm thứ Năm, 8 tháng 6, ông James B. Comey -người vừa bị tổng thống cất chức giám đốc FBI- nói ông tin là tổng thống toan tính lèo lái cuộc điều tra hình sự công khai của cảnh sát liên bang (FBI) về việc vị cố vấn an ninh quốc gia của ông -ông Michael Flynn- thông đồng với người Nga.

Comey cũng lên án tổng thống nói dối dư luận về cá nhân ông, và về sở cảnh sát liên bang; ông dùng những chữ “nói dối trắng trợn và giản dị”- trong những lời giải thích về lý do Bạch Cung sa thải ông.

Không còn bị ràng buộc trong kỷ luật hành chánh của một công chức, Comey nói thẳng ra là ngay từ những ngày tổng thống chưa chính thức nhậm chức, ông đã thấy không thoải mái trong những giao tiếp với tổng thống.
Image
Comey điều trần
Một trong những giai thoại về cảm giác “không thoải mái” của Comey là trong bữa ăn tối 27 tháng Giêng 2017, ông là thực khách duy nhất được mời, tổng thống bảo ông nếu ông muốn ngồi yên trong địa vị giám đốc FBI, thì tổng thống cũng cần “loyalty” (lòng trung thành) của ông.

Nguyên văn tổng thống nói, “I need loyalty, I expect loyalty.” (Tôi cần sự trung thành, tôi kỳ vọng [được ông] trung thành.)

Comey kể lại, “Tôi chết cứng, im lặng, không cử động, không nói được tiếng nào cả, trong cố gắng giữ cho sắc mặt không thay đổi. Tôi nhìn thẳng vào mắt tổng thống và trả lời ông là tôi có thể hứa honesty (lòng trung thực). Tổng thống gằn lại honest loyalty? (trung thực thành thật à?), và Comey đáp, “Tôi sẽ làm như vậy.” Sau này ông Cò nói, ông nghĩ là tổng thống không hiểu hai chữ “honest loyalty” như ông hiểu.

Ký giả Matt Apuzzo nhận xét, “Chấm dứt buổi điều trần dài ba tiếng đồng hồ, ông Comey có vẻ thoải mái, nhũn nhặn, và tin tưởng vào dữ kiện; tuy nhiên, ông vẫn không dấu được cái hãnh diện của một cựu viên chức Hoa Thịnh Đốn thành công trong nỗ lực nói lên câu chuyện liên quan đến mình, và đạt được tối đa hiệu lực.”

Ông không tỏ ra hãnh diện về vai trò của mình trong câu chuyện, mà chỉ nêu lên nghi vấn “tổng thống có dụng ý ngăn trở pháp luật không, khi ông ta quyết định sa thải ông?”

Người phải trả lời câu hỏi khó đó, là công tố viên đặc trách Robert S. Mueller III, người đang điều tra về nghi vấn “thông đồng” giữa bộ tham mưu ứng cử của Tổng Thống Donald Trump và người Nga.

Comey nói ông đã trao cho ông Mueller toàn bộ tài liệu ông ghi nhận về nghi vấn đó; cách Comey trình bày câu chuyện mang ẩn ý nêu lên là nhân viên công tố đang điều tra về hành động của tổng thống.
Image
Công tố viên đặc trách Robert S. Mueller III
Comey còn nhấn mạnh, “Tôi tin tưởng là ông công tố viên đặc trách sẽ xúc tiến cuộc điều tra để tìm ra ý đồ thật sự và nhận định xem ý đồ đó có là một hành vi tội phạm không.”

Có thể chính tổng thống cũng không lường được hậu quả việc ông sa thải ông Comey; và Comey đang đổ thêm dầu vào đám cháy. Comey cũng không dấu việc ông nhờ một người bạn chuyển cho tờ The New York Times những tài liệu giúp tờ báo đặt lên nhu cầu chỉ định một vị công tố viên đặc trách để điều tra và tìm sự thật về việc nhân viên cao cấp trong chính phủ Hoa Kỳ thông đồng với chính phủ Nga.

Luật sư riêng của tổng thống -ông Marc E. Kasowitz- dứt khoát phủ nhận việc tổng thống gây trở ngại cho việc thi hành luật pháp; ông nói, “Tổng thống chưa hề chỉ thị hoặc ẩn ý yêu cầu ông Comey ngưng điều tra về bất cứ cá nhân nào.”
Image
Ông Marc E. Kasowitz
Dư luận truyền thông bình luận việc luật sư Kasowitz lên tiếng bào chữa cho tổng thống như một dấu hiệu tố giác những khó khăn chính trị và tư pháp của tổng thống.
Cuộc điều trần tại Thượng Viện không giúp giải tỏa áp lực đòi bạch hóa những liên hệ giữa bộ tham mưu của tổng thống với người Nga.

Tác phong nghiêm chỉnh và chừng mực của ông Comey là thành quả của nhiều năm dài phục vụ trong ngành cảnh sát, ông khéo léo trong việc gián tiếp buộc tội tổng thống, khéo đến mức vài nghị sĩ đã gọi đùa ông là “chính khách Comey.”

Một vài nghị sĩ nêu lên câu hỏi, “Sao ông không bảo thẳng tổng thống là ông không thể bỏ qua việc điều tra ông Flynn?” ngay khi tổng thống yêu cầu ông “bỏ qua”?

Comey đáp, “Tôi không dám nói là nghị sĩ rất oai hùng, nhưng quả thật tôi không đủ can đảm để bảo tổng thống là, Sir, thats wrong.” (Thưa tổng thống, điều đó quá bậy).

Comey giải thích thêm là tổng thống không hỏi ý ông xem có thể bỏ qua cuộc điều tra về việc ông Flynn thông đồng với Nga không, mà tổng thống ra lệnh cho ông “bỏ qua.” Thái độ của Comey ràng buộc kết tội tổng thống can thiệp để ém nhẹm một vụ điều tra hình sự tạo tức bực cho nhiều chính khách Cộng Hòa, và thân nhân của tổng thống.

Ông Donald Trump Jr. -con trai tổng thống- lên tiếng, "Tôi biết bố tôi rất rõ, ổng không quanh co, mà bảo thẳng mọi người là ổng muốn điều gì." Ông con viết quan điểm của mình lên Twitter ngay trong lúc ông Cò đang điều trần.
Image
Donald Trump Jr.


Cuộc điều tra của công tố viên đặc trách Mueller không chỉ giới hạn vào những liên hệ giữa ông Flynn và chính quyền Nga, mà còn mở rộng qua địa hạt tìm hiểu xem bộ tham mưu tranh cử của tổng thống có giúp người Nga tạo ảnh hưởng về cuộc tranh cử tổng thống 2016 hay không.

Ngoài ra Ủy Ban Tình Báo Thượng Viện sẽ phỏng vấn ông cố vấn Jared Kushner -con rể của tổng thống- về những liên hệ giữa ông ta và viên chức Nga.
Hôm thứ Sáu mùng 9 tháng Sáu 2017 -ngày hôm sau cuộc điều trần- tổng thống viết tweet khẳng định là ông đã được minh oan qua cuộc điều trần của ông Comey; Đảng Bộ Cộng Hòa Toàn Quốc cũng nhấn mạnh là chính Comey cũng xác nhận là tổng thống không hề minh bạch chỉ thị ông bỏ qua cuộc điều tra về vụ thông đồng với người Nga.

Hy vọng nghi án Thông Đồng Với Nga chấm dứt tại đây để cuộc “total and complete vindication” (cuộc minh oan hoàn toàn và đầy đủ) của tổng thống trở thành sự thật. (ndt)
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Image

Lật lại trang sử - Những gì sẽ xảy ra cho ngày mai?
Nguyên Thạch
(Danlambao) - Chiến lược toàn cầu cho một "Thế giới mới trật tự", những kế hoạch mà Trung Tâm Quyền Lực Thế Giới đã hoạch định, đã thực hiện... có khi hàng mấy chục năm sau mới được giải mã. Riêng về vấn đề Việt Nam, Trung tâm quyền lực này với những chiến thuật thật thâm hậu, họ đã cố tình cho đảng cộng sản VN thật nhiều dây thòng lọng để tự xiết cổ lấy mình, nghĩa là họ muốn thấy ĐCSVN phải chính mình tự sát qua việc đi quá xa vào con đường mụ mị dối trá...

Một mặt chính đảng sẽ treo cổ tự sát, một mặt bị dân chúng, những người bị lừa phỉnh xuyên suốt một quá trình thời gian dài sẽ bồi thêm vào đầu đảng bằng những phát súng ân huệ để bảo đảm rằng ĐCSVN thật sự đã được kết liễu và biến hẳn khỏi đất nước này.

Ngạn ngữ Việt Nam có nói: "Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi", cho nên "Nếu không muốn người biết thì tốt nhất là đừng làm" bởi lẽ không có bất cứ việc gì trên đời này được giữ trong vòng bí mật mãi mãi.

Đã hơn 42 lần của ngày 30 tháng Tư đã trôi qua, năm nào Bộ chính trị - ĐCSVN cũng luôn lặp lại cùng một giọng điệu trơ trẽn và lì lợm. Nào là: "Đảng cộng sản Việt Nam anh hùng đã đánh thắng hai đế quốc sừng sỏ nhất thế giới", nào là "đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào". Nào là tiến nhanh, tiến mạnh lên Xã Hội Chủ Nghĩa, một xã hội tự do tiến bộ gấp ngàn lần chế độ tư bản bóc lột và đang giẫy chết...

Hơn 70 năm cho xã hội miền Bắc, hơn 42 năm cho cả nước, học sinh từ lớp mẫu giáo cho đến sinh viên đại học đều bị nhồi nhét hình ảnh Hồ Chí Minh là một lãnh tụ vĩ đại, là danh nhân thế giới (Có những băng rôn đã ghi là: Bác Hồ là doanh nhân thế giới). Người dân cả nước đều bị cưỡng ép phải gọi Hồ Chí Minh là "Cha già dân tộc" hay "Bác Hồ kính yêu một đời hy sinh cho dân cho nước", "Bác đã có công giải phóng dân tộc thoát khỏi ách nô lệ" hoặc "Ai sai chứ Bác thì không sai"...

Cho đến ngày hôm nay của năm 2017, tức chỉ còn hơn 3 năm nữa là đến 2020, năn phải thực hiện "Mật Nghị Thành Đô 1990" mà các cựu Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đ M, và Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Phạm Văn Đồng đã cam kết với Giang Trạch Dân, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc cùng giới lãnh đạo nhà nước của Trung cộng rằng "Việt Nam xin được sáp nhập vào đại gia đình Trung Quốc như là một tỉnh lỵ tự trị".

Trích từ Wikileaks:

"Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây".

"Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN "giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc".

ĐCSVN là một lũ kém cỏi về tri thức nhưng mang thái độ ngạo mạn thì sao vượt thoát được những khối óc đầy trí tuệ của thế giới văn minh thông thái về khoa học và chiến lược toàn cầu. Chúng mang phận số của những con rệp núp trong bóng tối chờ đêm bò ra hút máu của những thân thể người Việt Nam gầy gò, khốn khó... loại rận ký sinh này sẽ bị toàn dân Việt Nam hòa cùng thế giới văn minh lần ra từng con mà đập cho tung tóe những thứ máu hôi tanh tởm lợm.

Xin đừng bỏ qua, mời bạn đọc hãy kiên nhẫn nghe hết đoạn video clip lịch sử sau đây để nắm bắt những bí mật đã được giải mã.

Cộng Sản Hà Nội đầu hàng Mỹ 1973.FLV

Nguyên Thạch
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Image

Đừng bao giờ tin lời người cộng sản!
Hồn Nhiên [/b]
(Danlambao) - Cái gọi là “uy tín” hay là “thiện chí” của đảng đã thể hiện quá rõ qua việc báo Pháp Luật đưa tin khởi tố xã Đồng Tâm: Khởi Tố Điều Tra Vụ Án Hình Sự. Trước đó, chữ ký của chủ tịch thành phố Hà Nội Nguyễn Đức Chung với bản cam kết dưới đây còn chưa ráo mực:

Image

Sau đó, một người dân ở xã Đồng Tâm là cụ Kình, đã gọi điện thoại chất vấn ông Nguyễn Đức Chung, thì ông ta trả lời tỉnh bơ: “Vì bản cam kết đó không có con dấu, thì lời cam kết coi như bất hợp lệ.” (!).

Có người cho rằng bộ CA Hà Nội vì muốn chơi gác ông Chung để làm ông Chung mất mặt, nhưng tôi thì nghĩ khác. Sở dĩ ông Chung xuống nước với người dân xã Đồng Tâm, chịu khó thân hành về tới nơi để nói những lời xoa dịu sự phẫn nộ của bà con là vì ông ta đã tính trước một nước cờ. Những ai đã từng sống với cs giai đoạn 1986-1988 thì sẽ rõ bản chất gian tà của chế độ này. Thời điểm cả nước rơi vào hố tuyệt vọng, tiếng hờn căm ai oán nổi lên khắp nơi, cộng sản khuyến khích người dân nói thẳng, nói thật, với lời hứa hẹn cam kết đổi mới. Thế là hàng loạt những bài viết của độc giả đưa lên các trang báo Văn Nghệ Tiền Phong, Người Lao Động, Pháp Luật, Nhân Dân v.v...

Trên tờ báo Văn Nghệ Tiền Phong, chắc mọi người còn nhớ bài “Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì…” của tác giả Phùng Gia Lộc. Tác giả đã phản ánh cuộc sống hiện thực của người dân thời ấy y chang thời còn sống trong chế độ của thực dân Pháp. Nỗi kinh hoàng của người trong gia đình khi nửa đêm nghe tiếng chó sủa, tiếng người đập cửa quát tháo, rồi thì bóng những người lính áo xanh áo vàng tràn ngập trước hiên, giống như tiếng lính lệ của quan đi đòi tiền thuế của tá điền. Mà đây là thời điểm cộng sản nắm quyền đó nhé, người cộng sản đã hứa hẹn sau này khi đánh Tây, đuổi Nhật xong thì nhân dân sẽ được làm chủ đất nước, không còn cảnh người bóc lột người, không còn cảnh sưu cao thuế nặng. Nhưng thực tế người dân có được thật sự làm chủ đất nước không? Có được tự do không? Suốt gần 80 năm lên cầm quyền, đảng cộng sản có để người dân được tự do nói lên điều mình nghĩ về đất nước, về tín ngưỡng tôn giáo của mình không? Có cho toàn dân làm chủ đất đai của chính mình cũng đã khó rồi, nói gì đến làm chủ đất nước! Như vậy đảng cs là vua nói dối, vua xạo, vua lừa!

Trở lại với ông Chung. Ông Chung đã lừa người dân Đồng Tâm một cú ngoạn mục. Vì đó là bản chất của chế độ cộng sản. Chỉ những ai còn tin vào chế độ này, còn tin vào sự lương thiện (nếu có) của đảng cộng sản nên mới cho rằng ông Chung bị chơi gác. Chuyện dân Đồng Tâm đối với tôi không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Tưởng cũng nên nhắc lại cái gọi là “thời kỳ đổi mới tư duy” ấy. Sau khi để cho người dân “nói thẳng, nói thật”, có nghĩa là cộng sản cho dân xả xú bắp hết ga, chừng như cộng sản sợ qua những phản ảnh trung thực này toàn dân sẽ thức tỉnh, nên bắt đầu siết lại. Điều dễ thấy nhất là “thuyên chuyển công tác” đối với một số tổng biên tập của các tờ báo đó. Nhà văn Nguyên Ngọc, tác giả của cuốn sách Đất Nước Đứng Lên cũng cùng chung số phận. Bây giờ ông ấy đã trở thành nhà đối kháng chế độ. Nhà văn Nguyên Ngọc từng nắm giữ chức tổng biên tập của tờ báo Văn Nghệ Tiền Phong mà tôi say sưa theo dõi mỗi số báo. Nhưng sau đó ông đã bị “thuyên chuyển công tác”, mà ai cũng biết đó là cách đuổi khéo của bộ 4T. Tôi mong càng ngày càng có nhiều người như nhà văn Nguyên Ngọc, để những tiếng nói thật không bị bóp nghẹt trong bóng tối khi sống trong chế độ siêu lừa này.

Lời của cố TT Nguyễn Văn Thiệu tuy có cũ nhưng đối với tôi, và có lẽ đối với rất nhiều người thì đó như là chân lý. Cuộc thảm sát Tết Mậu Thân cũng đã chứng minh sự dối trá, lừa gạt của người cộng sản. Chính người cộng sản đưa ra lời hưu chiến sẽ không động binh đao trong ba ngày Tết để người dân cả 2 miền được vui hưởng một cái Tết yên bình, nhưng đây là sự gạt gẫm của người cộng sản. VNCH nghe lý do hưu chiến rất chính đáng nên chấp nhận hưu chiến và không phòng bị. Lính tráng ai về nhà nấy lo việc Tết nhất, nhưng ai ngờ csVN lại bí mật âm thầm tấn công vào thành phố, đánh vào khu dân cư tàn sát những thường dân vô tội, gây ra những cái chết vô cùng thảm khốc. Quý vị có từng hát qua ca khúc “Chuyện Một Đêm” của nhạc sĩ Anh Bằng chưa? Ca khúc này miêu tả rất xác thực bối cảnh của cuộc thảm sát Tết Mậu Thân năm ấy.

Lời cuối cùng tôi muốn nói: Đừng bao giờ tin lời người cộng sản!

PS: Qua đây, nếu nhà văn Nguyên Ngọc có đọc được những gì tôi viết về trường hợp của ông, xin ông cứ mạnh dạn lên tiếng để xác minh sự việc trên. Xin kính chúc ông mạnh khỏe

California 15/6/2017
Hồn Nhiên
bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Từ 'ký không dấu Nguyễn Đức Chung', soi lại Hiệp định Paris

Nguyễn Tường Thụy

(Danlambao) - Việc chính quyền ký cam kết không truy cứu trách nhiệm đối với người dân Đồng Tâm nhưng chưa đầy 2 tháng sau lại khởi tố vụ án lập tức bị phản ứng. Nhà cầm quyền hẳn đã chuẩn bị trước lý lẽ để đối phó với dư luận. Tuy nhiên, dù ngụy biện cách gì thì cũng không thể che đậy được một thực tế hiển nhiên là họ đã lật lọng, bội ước đối với người dân Đồng Tâm. Một số luận điệu của dư luận viên hoặc của một vài quan chức, dân biểu bưng bô đã đành nhưng điều kỳ lạ là chính ông Chung cũng đưa ra những ngụy biện hết sức vớ vẩn.
Image
1. Trước hết, nói về tư cách của ông Nguyễn Đức Chung khi về làm việc với người dân Đồng Tâm. Ông Chung về Đồng Tâm làm việc với tư cách là Chủ tịch thành phố, đại diện cho chính quyền chứ không phải là ông Chung về thăm quê, đi họp lớp hay họp đồng hương. Đi theo ông còn có cả đoàn tùy tùng cho thêm phần long trọng. Trong đó có ông nghị Dương Trung Quốc và một ông dù không còn là nghị nhưng là Phó ban Dân nguyện Quốc hội Đỗ Văn Đương, toàn những ông nổi tiếng, tuy mỗi ông nổi tiếng một kiểu. Về mặt pháp lý, Bản cam kết là chính quyền cam kết với người dân Đồng Tâm chứ không phải cá nhân ông Chung. Vì vậy, việc làm của ông Chung nếu có sai thì chính quyền phải chịu trách nhiệm. Họ không thể đổ cho người đại diện của mình mà coi những gì người đại diện thỏa thuận là không có giá trị. Nếu ông Chung không có thẩm quyền để cam kết không truy cứu trách nhiệm hình sự người dân Đồng Tâm thì nhà cầm quyền vẫn phải thực hiện lời hứa ấy, còn sai thì nội bộ họ giải quyết, kiểm điểm với nhau, có thể kỷ luật hay cách chức ông Chung là việc của họ.

Xin liên hệ tới một giả dụ như sau: Ông Tổng bí thư ra nước ngoài ký văn kiện này, văn kiện khác không phải là văn kiện đảng mà là những nội dung thuộc chức năng của Nhà nước hay Chính phủ. Nếu những cam kết ấy gây thiệt hại nghiêm trọng cho Việt Nam về kinh tế, thậm chí về chủ quyền, biển đảo thì ông chủ tịch nước hay ông thủ tướng không thể nói rằng, ông ấy tổng bí thư nên chỉ có quyền ký các văn bản giữa 2 đảng thôi chứ không có quyền thay mặt cho Nhà nước, Chính phủ nên chúng tôi không thể thực hiện. Liệu lập luận ấy, nước đối tác có nghe không?

Ông Chung cho rằng quyền khởi tố là của cơ quan pháp luật chứ không phải của ông ấy. Xin hỏi ông, nếu xác định như vậy thì tại sao ông lại dám cam kết không truy cứu trách nhiệm hình sự đối với nhân dân Đồng Tâm? Với những cương vị ông đã và đang trải qua, không thể nói ông không hiểu biết về pháp luật. Bằng việc chối bỏ này, ông Chung đã tự vả vào mặt mình.

2. Thứ hai là ngụy biện chữ ký của ông Chung không có con dấu nên không có giá trị. Cần hiểu trong một văn bản, điều quan trọng nhất, mang giá trị pháp lý là chữ ký. Chỉ cần không phải là chữ ký giả, hoặc người ký xác nhận của mình là được. Trường hợp này, ông Chung không và sẽ không bao giờ nói đó không phải là chữ ký của tôi. Còn con dấu, nó có ý nghĩa xác nhận chữ ký của một ai đó mà thôi.

Xin mời tham khảo một bản Hiệp định. Văn bản Hiệp định Pari được ký bởi 4 bên. Thử hỏi trong 4 chữ ký của 4 ngoại trưởng, có chữ nào có con dấu? Không có con dấu nhưng không phải vì thế, Hiệp định Pari không có giá trị, không thể coi đó là mớ giấy lộn. Nếu bên nào vi phạm Hiệp định thì phải chịu sự lên án của công luận, bị quốc tế trừng phạt chứ không thể cãi chầy cối rằng, tôi ký nhưng có đóng dấu đâu nên tôi không có nghĩa vụ phải thi hành?
Image
Chữ ký ở Hiệp định Pari không có con dấu, ai bảo là không có giá trị?
Cũng không thể đổ cho bản cam kết viết trên giấy học trò. Nội dung gì thì viết trên giấy nào, đánh máy hay viết tay vẫn có giá trị như nhau. Không thể đổ cho người khác viết mà ông Chung chỉ việc ký nên không thể coi là ý ông Chung. Nếu thế, xin hỏi, quyết định bổ nhiệm cất nhắc một cán bộ dưới quyền do người khác đánh máy, in ra cho ông Chung ký thì có bị từ chối không hay là phải tự tay ông Chung viết mới được?

3. Thứ ba là ngụy biện tình thế của ông Nguyễn Đức Chung khi về làm việc với người dân Đồng Tâm bắt buộc ông phải cam kết như thế. Ông Chung có nói với ông Lê Đình Kình qua điện thoại rằng dân tự viết biên bản rồi ép tôi ký và lăn tay. Nếu lúc đó tôi không ký thì chỉ cần ai hô một câu thì hậu quả như thế nào cụ biết rồi. Với kiểu cãi cùn này, e rằng rồi đây toàn dân thủ đô sẽ bắt chước ông Chung mà thoải mái ký hợp đồng hay cam kết này nọ mà không sợ phải chịu trách nhiệm, chỉ cần đưa ra lý do tình thế của tôi lúc ấy nó như thế.

Tình thế khi ấy không phải là chuyện sống mái giữa người dân Đồng Tâm và chính quyền. Trước khi ông Chung về, người dân Đồng Tâm đã thể hiện thiện chí của mình: họ tuyên bố tin tưởng vào Đảng, 38 con tin được đối xử tử tế, đã nhiều ngày chờ đợi, mong mỏi đón ông Chung về làm việc.

Tình thế lúc ấy còn là cả hai bên đều muốn giải quyết xung đột. Phía chính quyền muốn thả nốt số con tin còn lại, còn người dân Đồng Tâm cũng không muốn và không thể giữ họ mãi. Cho dù ông Chung không cam kết cụ thể điều gì thì cũng không thể đến nỗi có ai “hô một tiếng” thì lập tức có chuyện gì ghê gớm lắm xảy ra được. Hơn ai hết, ông Chung là người hiểu rõ tình thế khi ấy.

Mặt khác, ông Nguyễn Đức Chung từng được ca ngợi là người có bản lĩnh. Có lần ông một mình vào gặp kẻ đang khống chế con tin để thuyết phục. Chỉ vài phút gặp đối tượng, kẻ khống chế đã đồng ý thả con tin, đi theo ông về trụ sở Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội.

Vì vậy, nói tình thế khi ấy bắt buộc ông Chung phải làm thế (tức cam kết đại) là không thể tin được.

4. Có một ngụy biện của một dư luận viên nào đó rằng, ông Chung hứa không truy cứu trách nhiệm đối với toàn thể dân Đồng Tâm, và căn cứ vào chữ “toàn thể” thì khởi tố một số người là không trái với cam kết. Chầy cối đến mức này thì không còn gì để mà nói nữa. Cứ theo lẽ đó mà suy, nếu Đồng Tâm có 8000 dân thì công an Hà Nội có thể có thể khởi tố 7999 người vẫn không lo trái cam kết vì 7999 người vẫn không phải là “toàn thể” nhân dân Đồng Tâm chăng?

*

Ấy là nói chuyện lý lẽ với nhau. Chứ với người đàng hoàng, một đảng phái hay một chế độ đàng hoàng thì chẳng cần phải giấy tờ, chẳng cần ghi âm hay ghi hình, chỉ cần lời nói thì vẫn phải giữ lấy lời. Chữ tín vô cùng quan trọng, là đức tính hàng đầu người quân tử phải giữ. Còn cam kết xong rồi cãi chày cãi cối dù không ai nói lại thì trong con mắt người đời, anh ta, đảng của anh ta hay chế độ anh ta phục vụ chỉ là những kẻ lừa đảo, không đáng tin cậy.

Phân tích như thế để rõ một điều rằng, không thể nói Bản cam kết Đồng Tâm không có giá trị pháp lý. Việc Công an Hà Nội khởi tố vụ án bắt giữ con tin là sự tráo trở đê hèn của nhà cầm quyền đối với người dân Đồng Tâm.

Uy tín của Đảng CSVN, của chế độ chưa bao giờ cạn kiệt như hiện nay. Phải chăng, khởi tố vụ án, lật lọng đối với người dân Đồng Tâm bất chấp dư luận chỉ nhằm giải tỏa tâm lý cay cú, muốn trả thù, rửa nhục vì họ không còn uy tín để mà mất.

Nguyễn Tường Thuỵ
bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »



Chiến Tranh Mỹ-CS Bắc Hàn?


Vi Anh

Một, dấu chỉ từ phía Mỹ. Tin RFI của Pháp, ngày 13-06-2017, “Lãnh đạo Lầu Năm Góc Hoa Kỳ Jim Mattis ngày 12/06/2017 báo động: Bắc Triều Tiên là mối đe dọa cấp bách nhất đối với hoà bình và an ninh quốc tế. Chương trình vũ khí của chế độ Bình Nhưỡng là «mối đe dọa rõ ràng và trước mắt» cho tất cả mọi người.

Theo bản phúc trình được gởi đến các nghị sĩ Mỹ trước cuộc điều trần về ngân sách bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, ông Mattis khẳng định Bắc Triều Tiên đang gia tăng tốc độ và quy mô chương trình vũ khí hạt nhân, trong bối cảnh lãnh đạo Bình Nhưỡng Kim Jong-Un đã tuyên bố một ngày nào đó sẽ có khả năng ném bom xuống lãnh thổ Hoa Kỳ.

Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ cũng cảnh báo về sự tái diễn của «cuộc cạnh tranh giữa các Đại Cường», với các nước như Nga và Trung Quốc đang ngày thêm quyết đoán về mặt quân sự và gây nguy hiểm cho các cơ chế bảo đảm an ninh toàn cầu vốn phải mất nhiều công sức mới đạt được từ sau Đệ Nhị Thế Chiến đến nay.”

Trong một diễn biến khác, Bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ James Mattis điều trần trước một ủy ban Hạ Viện, rằng chiến tranh với Bắc Triều Tiên sẽ là «thảm họa». Nạn nhân chủ yếu sẽ là «những người vô tội», đặc biệt là tại Nhật Bản và Nam Hàn đối với thủ đô Seoul của Hàn Quốc. Lãnh đạo quốc phòng Mỹ bày tỏ hy vọng là điều này sẽ không xảy ra, và khủng hoảng hiện nay sẽ được giải quyết bằng con đường «ngoại giao». Bộ trưởng Quốc Phòng Mattis cũng nhấn mạnh đến vai trò tích cực của Bắc Kinh trong việc ủng hộ một nghị quyết của Liên Hiệp Quốc hồi tuần trước, trừng phạt 14 quan chức Bắc Triều Tiên, có liên quan đến chương trình tên lửa và vũ khí hạt nhân.

Nhưng dàn xếp của Bắc Kinh không hiệu quả. Trung tâm tham vấn C4ADS, trụ sở tại Washington công bố ngày 13/06/2017 vạch trần thủ đoạn Bắc Triều Tiên sử dụng để né tránh các biện pháp trừng phạt quốc tế và có tiền tài trợ cho chương trình vũ khí. Bình Nhưỡng đã thông qua một hệ thống phức tạp các công ty bình phong ở ngoại quốc để gây quỹ và ký kết hợp đồng cần thiết cho các chương trình quân sự bị quốc tế nghiêm cấm.

Tin Reuters của Anh cho biết “FBI tố cáo một công ty Trung Quốc rửa tiền cho Bình Nhưỡng”. Rằng 16/06/2017, “công ty Trung Quốc Mingzheng International Trading, cơ sở ở Thẩm Dương bị tố đã lòn lách lệnh cấm vận Bắc Triều Tiên. Làm bình phong cho Ngân hàng Ngoại thương Bắc Triều Tiên, bị quốc tế cấm vận, công ty Mingzheng đã nhiều lần chuyển đô la của Bắc Triều Tiên sang Hoa Kỳ. Công tố viên và FBI đòi tịch thu tài sản của Mingzheng một số tiền 1,9 triệu đôla.

Nói tóm lại lịnh trừng phạt của Liên hiệp quốc ngăn chận nguồn kinh tài cung ứng cho chiến tranh của CS Bắc Hàn không hữu hiệu.

Hai, về phía CS Bắc Hàn. TT Obama nhiều lần vận động Hội Đồng Bảo an LHQ trừng phạt CS Bắc Hàn, bao gồm biện pháp đóng băng bất kỳ tài sản cá nhân nào có ở Hoa Kỳ và cấm công dân Mỹ kinh doanh với những người bị nêu tên, nhưng không hiệu quả, chỉ phủi bụi Kim Jong-un và cận thần thôi. Họ vẫn sống vương giả, tiếp tục chương trình hoả tiễn và nguyên tử rất tốn kém của họ. Chính TT Obama cũng “thực thà khai báo”. Ông nói vai trò của Mỹ chỉ có giới hạn, do Bắc Triều Tiên là một quốc gia với một triệu quân, Bình Nhưỡng lại có trong tay những kỹ thuật về hoả tiễn và nguyên tử. Hơn nữa, can thiệp quân sự vào Bắc Triều Tiên sẽ làm phương hại trực tiếp đến Hàn Quốc, đồng minh cốt lõi của Washington tại Châu Á. Giải pháp đối với Bắc Triều Tiên không thể là một giải pháp quân sự.

Còn bây giờ sau khi có tin CIA và NIS của Nam Hàn tổ chức ám sát Kim Jong Un, lãnh tụ độc ác, tàn bạo, hiếu sát, bạo sát nhứt, từng giết người thân gia đình, các tướng lãnh phò tá không gớm tay, lại thích kiểu giết người kỳ quặc làm trò vui như dùng pháo binh bắn nát thây, cho chó ăn thịt, nhưng y lại là kẻ sợ bị CIA ám sát, sợ chết, tố cáo tùm lum, tá la. Y cho Bà Choe Son-hui, vụ trưởng vụ Bắc Mỹ của CS Bắc Hàn qua dàn xếp của Trung Quốc đến Oslo, Na Uy ngày 8-5 gặp phái đoàn Mỹ là bà Suzanne DiMaggio, giám đốc New America, một tổ chức tư vấn có trụ sở tại Washington. Trang mạng Nikkei Asian Reviews cho biết Hoa Kỳ đã báo cho Trung Quốc biết về kế hoạch Washington hứa sẽ không làm gì có hại cho Kim Jong-Un nếu Bình Nhưỡng chấp nhận từ bỏ chương trình phát triển hoả tiễn và nguyên tử. Trước đó vào ngày 5 tháng 5, 2017, y đã cho Bộ An ninh của CS Bắc Hàn tố cáo CIA tình báo trung ương của Mỹ và NIS tình báo quốc gia của Nam Hàn mưu toan ám sát lãnh đạo tối cao nước này là Kim Jong-un. Thông báo của Bộ An ninh CS Bắc Hàn nói CIA và NIS của Nam Hàn đã "cài nhóm khủng bố mưu sát" xâm nhập Triều Tiên để tiến hành tấn công bằng hóa chất. Tuy nhiên, âm mưu này đã bị Triều Tiên phát giác. Nhưng thông cáo của Bộ An Ninh nhấn mạnh lại để hở một điều quan trọng, đó là đã nói phát giác rồi nhưng lại nói Bình Nhưỡng sẽ tìm ra và tiêu diệt không thương tiếc "những tên khủng bố" của CIA và NIS.

Báo cáo của tình báo Nam Hàn cho Quốc Hội mới đây nói Kim Jong-un đang sợ, nỗi sợ bi ám sát không rời y. Y hạn chế xuất hiện 32% dù tánh y rất thích xuất hiện khoa trương với cả đám tướng lãnh đi theo mỗi người phải cầm một cuốn sổ tay để ghi chép chỉ đạo của y. Y không đi chiếc xe Mercedes-Benz S600 duy nhứt dành cho y mà liên tục đổi xe, đổi giờ khởi hành, lộ trình di chuyển. Y chúi mũi vào tin tức “tuyệt mật” đặc trách theo dõi chiến dịch theo dõi âm mưu này. Nỗi lo sợ của y làm “tê liệt hệ thống chỉ huy và kiểm soát của Triều Tiên” vì y dành thì giờ theo dõi chiến dịch âm mưu ám sát y. Y cấm không cho máy bay không người lái làm công tác trinh sát, y sợ quân đội CS Bắc Hàn tổ chức sát hại y. Hạn chế ra ngoài, y thường thay đổi chỗ ở trong những tư dinh bí mật phòng vệ cẩn mật của y. Y dư thì giờ, ít làm việc nên ăn uống nhiều bữa, nhiếu sơn hào hải vị bổ dưỡng và lên cân đáng sợ. Theo báo chí ở Nam Hàn khai thác báo cáo của NIS, Kim Jong-un triền miên sống trong nỗi lo sợ bị ám sát và duy trì chế độ ăn uống quá đà tới mức đã tăng cân nặng từ 90 kg khi bắt đầu nắm quyền năm 2012 nay mới 33 tuổi, lên 130 kg như hiện nay, tướng tá như bao gạo chỉ xanh của VN vậy. TNS McCain, Chủ Tich Uỷ ban Quân vụ Thượng Viện của Mỹ gọi y là “thằng nhóc phì lũ”. Y lại còn sợ khi các tướng số người Tàu 33 tuổi là Nhan Hồi dễ chết yểu.

Ba và sau cùng, nỗi sợ bị ám sát không rời tạo thành bịnh tâm thần hoang tưởng, có thể một lúc lên cơn nào đó Kim Jong-un ra lịnh tấn công các chiến hạm Mỹ ngoài khơi Bắc Hàn và 28.000 quân Mỹ ở Nam Hàn. Không tướng lãnh, viên chức CS Bắc Hàn nào dám ngăn cản y, trước những cái chết của những người khuyên lơn y bị y giết một cách thê thảm như dượng rể của y. Mỹ sẽ phản công tức khắc vì sự sống còn của quân nhân cơ hữu và đồng minh và dân chúng Nam Hàn. Chiến tranh vì thế muốn hay không muốn cũng sẽ xảy ra./.(VA)
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Quan chức CSVN: Sợ dân hay sợ nhau?
Phạm Chí Dũng

Image
Phạm Chí Dũng

Đã đến lúc Luật Cảnh Vệ cần mở rộng tối đa, không chỉ 18 “đối tượng” được bảo vệ mà cho cả những ai đã thấm đủ sợ hãi vì “ân oán giang hồ.”

Có một câu chuyện nhỏ, tưởng như hài hước nhưng lại đặt dấu mốc thật sâu xa cho nỗi sợ hãi khôn nguôi ấy.

Từ thần hồn nát thần tính đến “cả ba bị bắn”

Tháng Chín, 2014, một vị tướng quân đội “phát hiện” trước nhà ông một hộp quà lạ. Không biết bởi tâm trạng bất an đến mức nào, vị tướng này đã triệu hàng chục binh sĩ công binh đến để xác minh. Báo chí cũng được nước đăng tải ồn ào như thể có “âm mưu khủng bố.” Nhưng rốt cuộc, kết quả được mở ra: đó chỉ là một gói quà trung thu bình thường, trong số hàng chục ngàn gói quà trung thu chuyển theo dạng bưu phẩm ở Việt Nam.

Chỉ vài tháng sau cơn sợ hãi thần hồn nát thần tính trên, nổ ra vụ “tau khỏe mà, có chi mô” của người sắp trở thành cố trưởng ban nội chính trung ương Nguyễn Bá Thanh. Những bóng ma lẩn khuất ở đầu giường bệnh nhân ung thư đã khiến báo chí nhà nước câm bặt trong cơn rùng mình lạnh buốt. Cho tới giờ, cái không khí tang tóc ấy vẫn chưa được “giải mật.”

Hai năm sau, bùng nổ Yên Bái. Dấu ấn của vụ này là thảm sát thực sự chứ không còn là âm mưu trong trí tưởng tượng bị ám ảnh suốt ngày đêm. Một dấu ấn nổi bật khác là vụ Yên Bái có “chủ thể” và khách thể” đều là giới quan chức – lần đầu tiên từ năm 1975 đã xảy ra vụ quan chức bắn nhau chết hàng loạt như thế. Nhưng cũng không thể bỏ qua dư luận về một dấu hỏi vô cùng lớn: “cả ba bị bắn.”

Chẳng biết có phải “thần giao cách cảm” hay không, nhưng chỉ trước vụ Yên Bái vài ngày, Quốc Hội đã bàn về Luật Cảnh Vệ. Theo đó, khá nhiều “yếu nhân” như nguyên tổng bí thư, nguyên ủy viên bộ chính trị, và đương nhiên tất cả các ủy viên bộ chính trị hiện nay đều được đặc ân có cảnh vệ bảo vệ. Nhưng chi tiết cần mô tả là trong cuộc họp bàn này, đã hiện ra lộ liễu nhu cầu cần được bảo vệ – không phải như một thời trang, mà là thực chất cần phải thế.

Không ai còn an toàn!

Bây giờ thì không còn quan chức nào an toàn. Sau những xung đột trầm kha trước đại hội 12 và vài cái chết không mấy rõ ràng trước đó, bầu không khí xung đột trong nội bộ đảng đã được “nâng lên một tầm cao mới.” Vụ bắn nhau của quan chức Yên Bái cho thấy tình đồng đội và từ cửa miệng “đồng chí” xưng hô với nhau đã bị đẩy vào vô thức, để thay bằng một ý chí sẵn sàng thanh trừng, loại trừ và diệt trừ nhau. Điều được gọi là “nhân học chính trị” ở Việt Nam đã tiệm cận giới hạn bùng nổ thảm sát cá nhân.

Bây giờ thì không còn quan chức nào an toàn. Thậm chí với một số “đồng chí ủy viên bộ chính trị,” phương án chuyển đổi chỗ ngủ đêm có thể trở thành một nhu cầu chính trị – tương đương với nhu cầu ăn uống.

Sau vụ Yên Bái, trong Quốc Hội, Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng “bỗng dưng” dậy lên những đề xuất, đề nghị là phải tăng cường lực lượng cảnh vệ, phải bổ sung trang thiết bị, và đồng thời gia tăng số đối tượng, thành phần được bảo vệ. Nghe nói một số ủy viên Bộ Chính Trị đã được tăng gấp đôi lực lượng cảnh vệ cùng quy chế bảo vệ rất nghiêm khắc.

Phía trước còn là cả một con đường “không biết đến cuối thế kỷ này có được chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay không.” Sẽ còn vô số cuộc xung đột và tranh giành quyền lực lẫn tiền bạc trong “chuyến tàu vét.” Sẽ không một quan chức nào an toàn. Chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Giờ đây, không một ai còn an toàn. Ở Việt Nam, không một địa phương nào là không có mâu thuẫn, thậm chí nhiều chính quyền địa phương xảy ra xung đột nội bộ rất nặng nề, đặc biệt về quyền lực và lợi ích nhóm. Sau vụ quan chức bắn nhau ở Yên Bái, điều được dự báo chắc chắn sẽ xảy ra đang dần ứng nghiệm: nhiều quan chức ở nhiều tỉnh thành khác đã đòi có cơ chế cảnh vệ bảo vệ mình, đồng thời sẽ ban hành cơ chế kiểm tra vũ khí, chất nổ… tại những cuộc họp quan trọng của thành/tỉnh ủy, ủy ban nhân tỉnh ; thành, thậm chí xuống cả cấp quận /huyện… Không khí họp hành có vẻ đang bước vào “thời chiến.”

Vào đầu năm 2017, Sài Gòn là địa chỉ đầu tiên công khai cơ chế kiểm tra người vào cổng theo sắc màu “xanh – vàng – cam – đỏ,” trong khi các trụ sở hành chính địa phương khác có thể đã âm thầm tiến hành việc này nhưng không công bố.

Chi tiết thú vị là “xanh – vàng – cam – đỏ” lại khá giống với các mức độ cảnh báo mà cơ quan hình sự quốc tế Interpol đặt ra trong việc cảnh báo và truy nã tội phạm. Phải chăng nhà cầm quyền thành phố Sài Gòn đang “học tập tấm gương” của Interpol?

Sợ dân hay sợ nhau?

Đến kỳ họp Quốc Hội Tháng Nam – Sáu, 2017, một đại biểu quốc hội còn gợi ý “cho thêm” các bí thư, chủ tịch tỉnh/thành vào đối tượng được cảnh vệ với lý do “khi có tình hình phức tạp ở địa phương thì có thể ảnh hưởng đến an toàn của một số cán bộ chủ chốt.”

Vậy là đã diễn ra một cuộc tranh luận quyết liệt về việc có nên bổ sung các bí thư, chủ tịch vào đối tượng được cảnh vệ để tránh bị “ám sát”?

Đề xuất “bí thư, chủ tịch vào đối tượng được cảnh vệ” chắc chắn đã xuất phát từ nỗi sợ hãi khôn nguôi của dàn lãnh đạo địa phương trước sự phẫn nộ của nhiều người dân bị cướp đất, nạn nhân ô nhiễm môi trường, nạn nhân bạo hành của công an trị…, lẫn sợ hãi lẫn nhau trong nội bộ “đồng chí.”

Tại sao họ lo sợ đến thế? Lẽ ra người lãnh đạo phải gần nhau, thật sự gần dân, óc nghĩ, mắt trông, tai nghe, chân đi, miệng nói, tay làm, nhưng lại xây dựng một hàng rào ngăn cách với dân.

Họ sợ dân hay sợ cái gì khác? Nếu là cái gì khác, có phải họ sợ chính nhau hay không? Có phải sợ trong chính nội bộ họ hay không?

Sợ dân đã nhiều, sợ nhau còn nhiều hơn.

Từ vụ Nguyễn Bá Thanh đến những cái chết lộ thiên kinh hoàng xảy đến với giới quan chức ở Yên Bái, cùng những hiện tượng “lãnh đạo bị đe dọa” trong thời gian gần đây, e rằng Luật Cảnh Vệ sẽ được đòi hỏi nới rộng hơn hẳn số lượng chính khách có cảnh vệ riêng. Còn dân chúng Việt lại phải chuẩn bị tinh thần để đóng thêm một khoản thuế nữa, dành cho việc bảo vệ các nhân vật lãnh đạo không chỉ cấp trung ương mà ở cả ở cấp địa phương.

Từ thói quen “ăn của dân không chừa thứ gì,” giờ đây các “đồng chí” lại tìm cách không chừa thứ gì để tự bảo vệ mình. Thêm một lần nữa, dân sẽ phải è cổ đóng thuế để phục vụ cho cái nhu cầu tham sống sợ chết ấy.
khieulong
Posts: 3552
Joined: Sat Jun 02, 2007 9:30 pm
Contact:

Post by khieulong »

HÌNH ẢNH HAI VỊ TỔNG THỐNG
PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.I.

ImageImage
Pháp là một dân quốc (Cộng Hoà) theo chế độ đại nghị. Hoa Kỳ là một dân quốc theo chế độ tổng thống.

Pháp là một quốc gia Thiên Chúa Giáo. Dưới chế độ quân chủ trước cách mạng 1789, khác với Anh, Pháp chưa hề có một vị Nữ Hoàng nào cả. Nước Pháp từng ngưỡng mộ nền dân chủ của Hoa Kỳ. Pháp quyên góp tiền để đúc tượng Nữ Thần Tự Do để tặng Hoa Kỳ nhân lễ kỷ niệm 100 năm ngày bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ chào đời. Trên hai thế kỷ nay Hiến Pháp Hoa Kỳ có tu chính nhưng không bị hủy bỏ. Trái lại đến năm 1958 Pháp đã có đến 05 nền Cộng Hòa. Tướng Charles De Gaulle lên cầm quyền năm 1944 sau khi Pháp được giải phóng. Ông có khuynh hướng sửa đổi hiến pháp tiến tới chế độ tổng thống. Nhưng ông sớm từ chức và Đệ Tứ Cộng Hòa (1946- 1958) được ra đời không như ước muốn của ông. Năm 1958 khi trở lại chánh quyền do những khủng hoảng do cuộc chiến tranh Algeria gây ra, tướng De Gaulle cho ra đời Đệ Ngũ Cộng Hòa Pháp. Hiến Pháp Đệ Ngũ Cộng Hòa Pháp dành cho tổng thống nhiều quyền hành như tổng thống Hoa Kỳ chỉ khác là quyền hành pháp có tổng thống và thủ tướng. Thủ tướng do tổng thống lựa chọn.

Trước kia nhiệm kỳ tổng thống Pháp là 07 năm. Không có giới hạn số nhiệm kỳ tranh cử của tổng thống đương nhiệm. Hiện nay nhiệm kỳ của tổng thống Pháp chỉ có 05 năm. Pháp là quốc gia đa đảng. Ứng cử viên tổng thống phải đạt trên 50% phiếu bầu mới được xem như đắc cử. Nếu trong vòng đầu không ứng cử viên nào đạt 50%+ 1 phiếu bầu thì hai ứng cử viên có nhiều phiếu nhất sẽ ra tranh cử trong vòng hai. Lúc ấy chỉ có hai ứng cử viên như ở Hoa Kỳ.

Trong kỳ bầu cử năm 2017 ứng cử viên đắc cử trong vòng hai là Emmanuel Macron. Ông Macron của đảng En Marche! (Tiến Lên!) đã thắng bà Le Pen của đảng National Front (Mặt Trận Quốc Gia) với tỷ lệ 66.1%- 33.9% (1.95 lần lớn hơn).

Giống như ứng cử viên Donald Trump, ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ năm 2016, bà Le Pen được tổng thống Nga là Putin ủng hộ. Tin tức của ứng cử viên Macron bị Nga tặc. Ở Hoa Kỳ ông Trump được đắc cử. Ở Pháp Le Pen được Putin công khai ủng hộ nên bị thất cử nặng!

Tổng thống Emmanuel Macron là vị tổng thống trẻ nhất của Pháp trải qua 05 nền Cộng Hòa Pháp. Napoléon Bonaparte làm đệ nhất Tổng Tài (Consul) năm 1799 sau một cuộc đảo chánh ngày 18 Brumaire (lịch Cách Mạng) tức ngày 09-11-1799. Lúc ấy ông mới 30 tuổi. Năm 1802 ông được 33 tuổi, ông xưng là Tổng Tài đời đời. Năm 1804 ông xưng là hoàng đế Napoleon I ở vào tuổi 35. Nhưng đây không phải là chức vụ dân bầu mà chức vụ được xây dựng trên đảo chánh và những chiến công quân sự.

Đối với Macron, đắc cử tổng thống vào tuổi 39 là một danh dự. Người Pháp theo đạo Thiên Chúa, tôn trọng sự bình đẳng giữa người và người, giữa nam và nữ. Thực tế nước Pháp không có nữ hoàng cũng không có nữ tổng thống dân bầu cho đến nay. Người Pháp trọng tuổi tác và kinh nghiệm. Thật là một danh dự cho một người 39 tuổi như ông Macron được bầu làm tổng thống trẻ vào năm kỷ niệm 100 năm ngày sinh của cố tổng thống John F. Kennedy, vị tổng thống trẻ tuổi nhất của Hoa Kỳ (43 tuổi khi đắc cử năm 1960).

Hoa Kỳ là một quốc gia trẻ. Người được đắc cử tổng thống ở Hoa Kỳ thường có những đặc điểm sau đây:

1. tướng mạo dễ nhìn
2. cao lớn; dồi dào sức khỏe
3. giàu có
4. có khả năng văn hóa cao như một sự đảm bảo của sự thành công trong việc lãnh đạo quốc gia.
5. Tuổi tác giữa 40- 65.

Giữa tổng thống Macron và tổng thống Trump có vài điểm khác biệt:

a. Ông Macron đắc cử ở tuổi 39. Ông Trump đắc cử ở tuổi 70.

b. Ông Macron (1977- ) có vợ lớn hơn ông 24 tuổi. Bà Brigitte Trogneux sinh năm 1953 là cô giáo của ông ở trường La Providence ở Amiens. Ông Macron yêu bà khi ông mới lên 15 tuổi trong khi bà có chồng và có ba con. Năm 2007 họ làm lễ cưới và sống êm ấm đến nay. Bà Brigitte giúp ích rất nhiều cho ông Macron. Các con của bà cũng thế. Ông Donald Trump ly dị hai đời vợ và hiện sống với bà Melania Trump (1970- ) trẻ hơn ông 24 tuổi.

c. Ông Macron học Triết Học ở Paris Nanterre Université, có Cao học chánh trị học (Science Po.) và tốt nghiệp ENA (École Nationale d’administration: Quốc Gia Hành Chánh nơi đào tạo nhiều nhà lãnh đạo nổi tiếng của nước Pháp). Ông có nhiều kinh nghiệm về kinh tế, tài chánh. Năm 2014 ông là tổng trưởng bộ Kinh Tế trong chánh quyền Xã Hội của tổng thống Hollande. Năm 2016 ông từ chức và lập ra đảng En Marche! (Tiến Lên!). Mục đích của đảng này là đoàn kết hai khuynh hướng đối nghịch Tả- Hữu. Đảng ra đời chưa đầy một tuổi nhưng đã giúp cho Macron thành công vẻ vang trong cuộc bầu cử vừa qua. Điều này chứng tỏ Macron thành công khi làm thanh tra tài chánh và tổng trưởng bộ Kinh Tế. Một người không giàu, nhưng trẻ, đẹp trai và tự tin đã chinh phục ba người con riêng của vợ ngang hàng tuổi với mình không phải là một chuyện dễ dàng! Đó cũng là một khía cạnh thành công và một triết lý sống của Macron vậy. Macron học hỏi kỹ thuật vận động bầu cử của Obama ở Hoa Kỳ. Chính cựu tổng thống Obama ủng hộ Macron. Tổng thống Trump ủng hộ cho Le Pen. Ông Trump có cử nhân về Kinh Tế trường The Wharton School of the University of Pennsylvania. Ông là nhà tỷ phú làm giàu bằng địa ốc và đồ trường. Ông hoàn toàn không có kinh nghiệm hành chánh, chánh trị và ngoại giao quốc tế, cũng không có chức vụ dân cử hay chiến công quân sự nào trước khi đắc cứ tổng thống Hoa Kỳ.

d. Với Macron nước Pháp già nua đã hóa trẻ. Với Trump nước Mỹ trẻ trung đã hóa già. Macron có đường lối gần với bà Merkel của Đức hơn là Brexit của Anh và ‘nước Mỹ trên hết’ của tổng thống Trump. Với đường lối của Trump và Brexit của Anh Quốc, Pháp và Đức phải đảm nhận trọng trách lớn đối với Liên Âu và NATO. Putin vui mừng vì NATO và Liên Âu không còn chặt chẽ như xưa. Nhưng Putin có vẻ trọng nễ Macron. Nga tìm cách hack tin tức của Macron để giúp cho Le Pen thắng cử mà Macron vẫn thắng cử vẻ vang. Việc Putin thăm viếng Paris vài ngày sau khi Macron nhậm chức cho thấy phần nào sự trọng nễ của ông ta trước vị tổng thống trẻ tuổi nhất của nước Pháp. Ông Trump chỉ tiếp ngoại trưởng Nga. Lavrov, và đại sứ Nga ở Hoa Kỳ, Kislyak, ở White House. Báo chí Hoa Kỳ không được tham dự để lấy tin và chụp hình. Nhưng phóng viên và nhiếp ảnh gia Nga được vào. Nhìn ảnh chụp người ta nhận xét hai ông Lavrov và Kislyak của Nga tươi cười hớn hở trong khi nụ cười của vị tổng thống Hoa Kỳ không được tự nhiên mà có vẻ héo hắt, ngượng ngập.

Bà Merkel là một đối thủ nặng cân đối với Putin. Bà từng là công dân Đông Đức trước kia, có nhiều kinh nghiệm về Cộng Sản trên quê hương bà dưới gọng kềm của Liên Sô. Bà đã biến nước Đức thống nhất thành một một cường quốc kinh tế ở Âu Châu khiến vai trò của Anh và Pháp bị lu mờ. Cả Pháp và Đức đều có nhiều kinh nghiệm về Nga mặc dù Đức và Pháp quá nhỏ đối với Nga về diện tích lẫn dân số.

Nước Pháp há không là xứ của ánh sáng đối với Nga vào thế kỷ XVII, XVIII? Napoleon I há không đưa quân tấn công Nga năm 1812? Giữa Pháp và Nga vẫn có truyền thống liên minh vào thập niên 1890, thập niên 1930 (hiệp ước hổ tương; Pháp ủng hộ cho Liên Sô gia nhập Hội Quốc Liên) và 1940 (sau khi Pháp được giải phóng trong đệ nhị thế chiến) thời Sô Viết.
Đức không xa lạ gì với nước Nga. Nữ hoàng Catherine II vào thế kỷ XVIII của Nga là người Đức. Hoàng hậu Alexandra Feodorovna (Alix of Hess) của Nga hoàng Nicholas II là người Đức. Bà có liên hệ huyết thống với nữ hoàng Victoria ở Anh mà bà gọi bằng bà. Hoàng hậu Alexandra có ảnh hưởng lớn ở Nga dưới triều Nicholas II. Gia đình hoàng gia bị Lenin ra lịnh tàn sát năm 1918. Đức há không tấn công Liên Sô trong đệ nhị thế chiến?

Pháp và Đức hiện nay nỗ lực giữ Âu Châu thành trung tâm chánh trị, kinh tế và văn hóa giữa Nga- Hoa Kỳ và Trung Quốc khi tổng thống Trump của Hoa Kỳ bắt đầu cả nễ Putin lẫn Xi Jinping (Tập Cận Bình) của Trung Quốc đã uể oải trong việc duy trì quan hệ mật thiết và hữu hảo với các cựu đồng minh. Nữ thủ tướng Đức Merkel thẳng thắn kêu gọi các nước Âu Châu đừng ỷ lại vào Hoa Kỳ mà phải tự lực cánh sinh. Tại hội nghị G-7 tổng thống Trump của Hoa Kỳ có vẻ cô đơn vì không có mẫu số chung với 06 cường quốc còn lại.

Có phải chăng người ta trông đợi Đức chống đỡ với Nga ở Âu Châu và Nhật chống đỡ Trung Quốc và Bắc Hàn ở Á Châu? Cả hai nước này có diện tích và dân số khiêm tốn nhưng có nền kinh tế phồn vinh. Chiến tranh sẽ chôn lấp sự phồn vinh kinh tế của các nước Âu Châu do Đức, Pháp đại diện và Á Châu do Nhật và Trung Quốc đại diện? Nếu thế giới thoát được đại chiến thì, với đường lối co cụm của tổng thống Trump, vai trò của Hoa Kỳ trở nên lu mờ trước Nga và Trung Quốc. Kinh tế Trung Quốc vươn lên mạnh mẽ ở Âu Châu nhất là ở Đức, thao túng ở Đông Nam Á vì Hoa Kỳ rút ra khỏi TPP và sắp nhảy múa sát nách Hoa Kỳ (Canada, Mễ Tây Cơ) nếu Hoa Kỳ rút khỏi NAFTA. Co cụm không có nghĩa là vĩ đại trở lại mà bị bao vây ngay trên lục địa Mỹ Châu. Chánh sách tự cô lập của ông Trump giúp ích cho sự bành trướng của Nga rất nhiều. Chủ nghĩa tự cô lập của ông Trump và Brexit của Anh đồng nghĩa với sự tan rã của NATO theo thời gian.

ISIS và Nga bên nào nguy hiểm hơn đối với Hoa Kỳ? Tổng thống Trump cho là ISIS. Nghị sĩ McCain cho là Nga. Đi xa hơn nếu Nga mạnh hơn Hoa Kỳ thì ảnh hưởng của Hoa Kỳ mất vào tay Nga và Trung Quốc. Ngay cả Alaska sẽ có vấn đề với Nga chăng?

PHẠM ĐÌNH LÂN, F.A.B.I.
bichphuong
Posts: 618
Joined: Mon Mar 14, 2016 4:13 pm
Contact:

Post by bichphuong »

Image

29.06.2017 - Phiên tòa kết án chế độ
Vũ Đông Hà
(Danlambao) - Khi đưa blogger Mẹ Nấm-Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ra tòa để "xử tội" bảo vệ môi trường thì bạo quyền cộng sản đã tự kết án họ là thủ phạm hủy hoại môi trường.

Khi kết án công dân yêu nước cầm bảng khẳng định "Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam", tập đoàn Ba Đình đã tự kết án chúng là bè lũ bán nước.

Khi kết án nỗ lực lên tiếng về thảm trạng người dân bị chết trong đồn công an, chế độ công an trị đã tự kết án họ là những kẻ thông đồng, dung dưỡng hay trực tiếp gây ra tội ác.

Khi kết án Mẹ Nấm giương cao khẩu hiệu "Bảo vệ ngư dân Việt Nam - China back-off" các thái thú Ba Đình lại tái khẳng định và tự viết bản án cho chính họ: Việt Gian, hèn với giặc ác với dân.

Khi kết án hành động tranh đấu bảo vệ và cải thiện nhân quyền của Mẹ Nấm, đảng và nhà nước cộng sản đã tự kết án họ trước công luận quốc tế: nhà nước CHXHCNVN - một thành viên của Hội đồng Nhân quyền LHQ - lại chính là một nhà nước chà đạp nhân quyền.

Tất cả những hành động bảo vệ nhân quyền, bảo vệ chủ quyền, bảo vệ môi trường của blogger Mẹ Nấm cũng như nhiều công dân yêu nước khác đã bị tà quyền cộng sản kết án bằng cụm từ "lợi dụng".

Lợi dụng bảo vệ môi trường để chống phá nhà nước.

Lợi dụng bảo vệ chủ quyền để nói xấu đường lối, chính sách của đảng.

Lợi dụng bảo vệ nhân quyền để xuyên tạc chế độ.

Tuy nhiên, công an với một bản cáo trạng dài 11 trang đã không đưa ra được một chứng cớ cụ thể nào, một hành động nào của Mẹ Nấm là chống phá chế độ sau khi Mẹ Nấm cầm bảng "Yêu cầu khởi tố Formosa" - trừ khi chủ trương của chế độ là ủng hộ thủ phạm gây ra thảm trạng cá chết hàng loạt.

Cũng không có một hành vi nào của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh chống phá chế độ được vạch rõ sau khi blogger này giương cao khẩu hiệu "Cá cần nước sạch - Nước cần minh bạch" - trừ khi chính sách của đảng là cá không cần nước sạch, cá đòi nước sạch là cá phản động và nhà nước cộng sản nhất định phải không minh bạch.

Chỉ một hành vi mà tự nó là thực sự chống phá nhà nước - đó là mặc chiếc áo T-shirt với hàng chữ "Phản đối Trung Quốc thành lập Tp Tam Sa", là chiếc áo "No-U" - nếu các thái thú Ba Đình tự thú nhận: nhà nước CSVN là nhà nước của Tàu và Hoàng Sa - Trường Sa, biển Đông không thuộc chủ quyền của Việt Nam.

Ngày 29 tháng 4, 2017 là ngày các cai tù cộng sản mặc áo quan tòa xử án Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Đó cũng là ngày mà đảng và nhà nước CSVN tự kết án họ là một tập đoàn bán nước, hủy hoại môi trường và chà đạp nhân quyền.

28.06.2017

Vũ Đông Hà

danlambaovn.blogspot.com
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Câu hỏi cho người bên lề

Trần Quốc Việt
(Danlambao) - Phiên tòa Mẹ Nấm cuối cùng đặt cho ta một câu hỏi mà chung cuộc quyết định số phận cá nhân và quê hương. Cái giá nào cho người đứng bên lề phải trả?

Người đứng bên lề dù muốn hay không là người tham dự vào cuộc xổ số của số phận. Giải nhất là chết trong đồn công an. Giải nhì là bị cướp ruộng đất nhà cửa. Giải ba là tuyệt đường sinh kế do thảm họa môi trường lan rộng từ biển cả đến đồng bằng. Các giải tư đồng hạng rất phong phú từ chết vì đụng xe, vì ung thư từ thực phẩm và sự ô nhiễm độc hại; đến hối lộ đủ loại "bánh mì" cho cảnh sát giao thông, thầy cô giáo, y bác sĩ, cán bộ hành chính địa phương... đến phong bì cho các quan chức. Cuối cùng vô vàn giải khuyến khích cho tất cả mọi người chọn đứng bên lề. Đó là vật giá phi mã, đường sá ngập lụt, chạy trường, chạy việc, tâm hồn băng hoại, lương tâm hoen ố, con cái nghiện ngập, nhân phẩm tan biến, hận thù lên ngôi, lòng người tan tác, chân thiện mỹ chẳng còn...

Vé xố xổ hằng phút, hàng giờ và hằng ngày. Tuy nhiên giải toàn quốc đặc biệt cho tất cả mọi người sẽ được công bố vào thời điểm chính trị thuận lợi mà có lẽ không còn xa lắm. Đó là ngày Việt Nam chính thức là phần của Tàu cộng.

Bạn phải nhận giải vì bạn để cho chế độ toàn trị chi phối toàn diện cuộc đời tinh thần, vật chất của bạn. Bạn xứng đáng tham gia vào cuộc xổ số này vì bạn từ bỏ vai trò của công dân có trách nhiệm. Bạn đứng ngoài chính trị nhưng chính trị không bao giờ đứng ngoài bạn dù bạn sống ở chân trời góc bể nào. Bạn phải nhận giải để cho chế độ toàn trị tồn tại.

Bạn càng sống lâu bạn càng nhận rất nhiều giải dọc theo đường đời bên lề. Bạn hãy suy nghĩ lời của triết gia Voltaire để nghiệm ra số phận cuối cùng bên lề của mình:

"Dưới một bạo chúa, tôi chỉ cần đứng thẳng tựa lưng vào tường khi tôi thấy y đi ngang qua; hay tôi nằm phủ phục, hay vập đầu dưới đất, tùy theo phong tục trong nước. Nhưng dưới đám đông có lẽ hàng trăm bạo chúa, tôi có thể bị bắt buộc lặp lại nghi lễ này cả trăm lần mỗi ngày; mà thật là khó nhọc cho những ai không nhanh nhẹn lắm."

Tất cả những gì bạn làm để nhận giải là im lặng và đóng thuế. Ngoài ra hãy cố gắng khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Thật lòng chúc bạn may mắn.

01.07.2017
Trần Quốc Việt
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Lịch sử tái diễn? – TT Nixon và TT Trump

Việt Nguyên

Sáu tháng đầu nhiệm kỳ của Tổng Thống Trump, nước Mỹ chia rẽ, Cộng Hòa – Dân Chủ chia rẽ hơn các nhiệm kỳ tổng thống trước, ngay đến đảng Cộng Hòa cũng không đoàn kết. Như thông lệ trong lịch sử cận đại sau kỳ bầu cử tổng thống, hai đảng phải mất một thời gian mới hàn gắn nhưng năm nay lý do chia rẽ một phần cũng từ Tổng Thống Trump. Thay vì cai trị nước, ông vẫn tiếp tục chính sách gây kích động như trong thời kỳ tranh cử. Cộng đồng Việt Nam cũng có phần chia rẽ vì ý thức hệ chính trị, đa số ủng hộ Tổng Thống Trump và đảng Cộng Hòa với lý luận đảng Cộng Hòa chống Cộng và vì đảng Dân Chủ mà 42 năm trước VNCH thua. Ý tưởng đảng Dân Chủ chủ bại in đậm vào óc người Việt hải ngoại.

Chiến tranh Việt Nam khởi đầu với Tổng Thống John F. Kennedy (Dân Chủ) với câu nói lịch sử: “Nơi nào có áp bức thiếu tự do nơi ấy người Mỹ sẽ có mặt.” Với lý tưởng tự do dân chủ ngăn chặn làn sóng Cộng Sản trong thời kỳ Chiến Tranh Lạnh, Tổng Thống Kennedy tăng số cố vấn quân sự Mỹ ở Việt Nam từ thời Tổng Thống Dwight Eiseinhower (Cộng Hòa). Chiến tranh Việt Nam gia tăng, Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị ám sát năm 1963. Sau đó, vài tuần sau, Tổng Thống Kennedy bị ám sát, Phó Tổng Thống Lyndon B. Johnson (Dân Chủ) lên thay. Nghị quyết Vịnh Bắc Bộ được Quốc Hội Mỹ thông qua năm 1964, cho tổng thống toàn quyền sử dụng quân đội Hoa Kỳ ở Đông Nam Á mà không cần tuyên chiến. Quân đội Hoa Kỳ tăng từ 16,000 lên đến 525,000 năm 1967 với những cuộc dội bom Bắc Việt. Sau Tổng Thống Johnson, Tổng Thống Richard Nixon (Cộng Hòa) tiếp tục chiến tranh Việt Nam với cuộc oanh tạc nổi tiếng “dội bom Giáng Sinh” năm 1972 nhằm đưa Bắc Việt đến bàn Hội Nghị Paris. Hơn 20,000 tấn bom dội xuống Hà Nội, Hải Phòng có thể kết thúc chiến tranh Việt Nam trong vinh quang cho phía Hoa Kỳ và VNCH, nhưng Mỹ bỏ bom chỉ để điều đình với Bắc Kinh đứng sau cuộc thương lượng. Ngoại Trưởng Henry Kissinger và Tổng Thống Nixon, sau chuyến thăm Bắc Kinh 1972, giải quyết chiến tranh Việt Nam bằng cách bán đứng VNCH qua Hiệp Định Paris, để 300,000 quân Bắc Việt ở lại miền Nam với sự bất đồng ý kiến của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Tổng Thống Nixon không can thiệp khi Cộng Sản Bắc Việt vi phạm Hiệp Định Paris. Ông tổng thống đảng Cộng Hòa đổ tội Quốc Hội do đảng Dân Chủ kiểm soát bó tay ông vì vụ Watergate. Ông Nixon từ chức vì vụ Watergate. Phó Tổng Thống Gerald Ford (Cộng Hòa) lên thay ông, chứng kiến miền Nam Việt Nam sụp đổ. Những cuốn sách viết về chiến tranh Việt Nam, ngay cả hồi ký Nixon và Kissinger, cho thấy người Mỹ không muốn thắng trong chiến tranh Việt Nam. Cộng Hòa và Dân Chủ đã đồng lõa chấm dứt chiến tranh Việt Nam vì quyền lợi của Hoa Kỳ. Chiến tranh Việt Nam và chiến tranh lạnh chấm dứt, Cộng Sản Liên Xô, Trung Quốc và Việt Nam vẫn còn đó, chỉ đổi hình dáng và màu sắc nhưng Watergate ám ảnh Nixon và đảng Cộng Hòa hơn 45 năm.

Những quan hệ rắc rối vẫn còn đang trong vòng điều tra giữa Tổng Thống Donald Trump và Tổng Thống Vladimir Putin của Nga qua vấn đề điện thư của bà Hillary Clinton và đảng Dân Chủ trong mấy tháng nhiệm kỳ đầu của ông Trump khiến người ta nghĩ đến xì căng đan Watergate vào cuối nhiệm kỳ Tổng Thống Nixon. Biến cố Watergate xảy ra khi tổng hành dinh đảng Dân Chủ đặt ở khách sạn Watergate, Washington, DC, bị xâm nhập vào ngày 7 Tháng Sáu, 1972. Chính quyền Nixon cố che đậy không cộng tác khi Quốc Hội điều tra. Tổng Thống Nixon dùng FBI, CIA và Sở Thuế IRS để “chơi” lại các nhóm đối lập.

Nền dân chủ Hoa Kỳ trên 200 năm với ba ngành hành pháp, lập pháp và tư pháp độc lập lẫn nhau, không để tổng thống độc tài. Biện pháp kết tội tổng thống khi có những bằng chứng cho thấy tổng thống lạm quyền đưa qua quốc hội biểu quyết dẫn đến cách chức tổng thống hay tổng thống từ chức là một quan niệm từ luật nước Anh với tác giả Edmund Burke, triết gia và luật gia. Quan niệm này dựa trên nguyên tắc ngăn ngừa tổng thống lộng quyền thành một tiền lệ gây ra một không khí độc tài. Năm 1781, ông Burke tìm đủ bằng chứng để buộc tội Thống Đốc Bengal Warren Hasting ra Hạ Viện. Ông Edmund Burke đã giải thích với quốc hội rằng: “Những nhà lãnh đạo quốc gia không thể lạm quyền để làm lợi cho cá nhân.” Đây là quan niệm dựa trên nền tảng đạo đức và trách nhiệm của người đại diện dân chứ không phải là ông chủ của dân.

Trong vòng bốn thập niên qua, hai tổng thống, Richard Nixon (Cộng Hòa) và Bill Clinton (Dân Chủ), bị buộc tội. Tổng Thống Nixon phải từ chức vì ủy ban điều tra có đủ bằng chứng cho thấy tay chân của ông xâm nhập tổng hành dinh đảng dân chủ, và ông dùng quyền tổng thống che đậy tội. Các bị cáo trong vụ Watergate bị buộc tội tham nhũng, nói láo, cản trở pháp luật, rửa tiền, ăn gian thuế, trốn thuế, phi tang bằng chứng, vi phạm luật bầu cử kể cả luật lệ tài chánh trong khi tranh cử. Ông Alexander Hamilton, một trong những tổ phụ sáng lập Hoa Kỳ, từng nhấn mạnh tổng thống phải tôn trọng Hiến Pháp. Buộc tội tổng thống là một hành động có tính cách chính trị, giống như buộc tội Tổng Thống Nixon năm 1974, là một biện pháp quan trọng nhất để ngăn ngừa lạm quyền đưa đến độc tài khiến tổng thống không làm tròn trách nhiệm như Điều 2 của Hiến Pháp quy định. Điều tra tổng thống như điều tra viên đặc biệt Robert Mueller đang làm không giống như điều tra tội ác thường lệ, cuộc điều tra nhắm vào những hành động của tổng thống để cách chức hay buộc tổng thống tội phản quốc, hối lộ hay các tội khác.

Vụ điều tra để tìm đủ bằng chứng buộc tội Tổng Thống Trump giống như điều tra Tổng Thống Nixon qua vụ Watergate cộng thêm những tội liên quan với Tổng Thống Vladimir Putin và Nga vi phạm luật bầu cử Hoa Kỳ, qua những tay chân bộ hạ nước ngoài, vi phạm luật cấm tham nhũng nhận tiền từ ngoài nước, nói láo với nhân viên điều tra liên bang, gián điệp, và phản quốc. Theo luật, ngay khi điều tra viên đặc biệt Robert Mueller không tìm thấy những bằng chứng trực tiếp từ Tổng Thống Donald Trump thì những bằng chứng, những lỗi lầm nặng của các cộng sự viên và phụ tá thân tín của tổng thống cũng đủ để buộc tội đưa ra Quốc Hội. Ông Lawrence Tribe, giáo sư luật đại học Harvard University, giải thích luật được áp dụng trong nhiệm kỳ tổng thống nhưng “những hành động tham nhũng, bí mật gian lận trong cuộc bầu cử trước khi tổng thống nhậm chức cũng được kể đến.”

Những nhân vật chính của Tổng Thống Trump liên quan đến Nga và Tổng Thống Putin giống như “Những nhân vật của tổng thống” (All the President’s men) của Tổng Thống Richard Nixon. Cựu Trung Tướng Michael Flynn là nhân vật nổi nhất và là vấn đề chính của Tổng Thống Trump. Ông Trump đã xem thường cảnh cáo của Tổng Thống Barack Obama và Thống Đốc Chris Christie, một Dân Chủ một Cộng Hòa, về những liên hệ với Nga khi ông Trump bổ nhiệm ông Flynn. Khi đổ bể, ông Trump đổ tội cho ông Obama như chiến thuật đổ thừa đánh lạc hướng thường lệ của ông. Bà Sally Yates, quyền bộ trưởng Bộ Tư Pháp, là người can đảm xem việc nước trọng hơn chức tước không quỵ lụy tổng thống đã cảnh cáo rằng ông Flynn đã thỏa hiệp với Nga. Ông Flynn nói láo với Phó Tổng Thống Pence về cuộc đàm thoại với Đại Sứ Nga Sergey Kislyak vào cuối Tháng Mười Hai, 2016. Tướng Flynn bảo đảm liên hệ Nga sẽ tốt đẹp hơn khi ông Trump làm tổng thống. Ông Trump bãi nhiệm tướng Flynn ngày 13 Tháng Hai khi bà Yates cảnh cáo trước báo chí, nhưng sau đó lại muốn mời ông Flynn trở lại.

Hai sự kiện lớn trong biến cố liên quan đến ông Trump, Nga, và ông Putin trong cuộc điều tra, xảy ra trong ngày 19 Tháng Năm, khi điều tra viên đặc biệt nhắm đến nhân vật quan trọng trong Tòa Bạch Ốc thân cận với tổng thống, sau đó được xác nhận là ông Jared Kushner, cậu con rể trẻ tuổi cố vấn tối cao của tổng thống, có vai trò như Henry Kissinger của Tổng Thống Richard Nixon (khác với Kissinger, ông cố vấn trẻ Kushner cũng gốc Do Thái, nhưng không có kinh nghiệm về ngoại giao, đã bị Kissinger chỉ trích nặng nề). Cuộc điều tra không còn chỉ nhắm vào một số nhỏ cộng sự viên và nhân viên không thân cận với Tổng Thống Trump như các ông Paul Manafort, chủ tịch ủy ban bầu cử tổng thống năm 2016; ông Roger Stone, cố vấn ủy ban bầu cử; và ông Carter Page, cố vấn chính sách ngoại giao của ứng cử viên Trump.

Ông Jared Kushner có nhiều điểm giống ông bố vợ Donald Trump. Cả hai là con nhà tỷ phú, thừa hưởng gia tài của ông bố, chuyển công ty thương mại của bố từ ngoại ô New York vào Manhattan. Cả hai vào Tòa Bạch Ốc chỉ biết thương lượng địa ốc không hề có kinh nghiệm về chính trị, cầm quyền, không rành luật pháp, Hiến Pháp, không suy nghĩ trước khi hành động, có quyết định vội vàng trước các vấn đề trọng đại, không nghe lời cố vấn. Ông Jared Kushner làm cho Tổng Thống Trump yếu thêm về mặt chính trị và cầm quyền, nhưng ông tổng thống ngạo mạn, nóng tính luôn luôn xem mình là nhất, cần cậu con rể vì chỉ có cậu con rể và cô con gái Ivanka có thể làm tổng thống bớt nóng giận, không nổi điên từng giờ trong Tòa Bạch Ốc. Cậu con rể đã cố vấn một cách thiển cận khi khuyên ông bố vợ cách chức Giám Đốc FBI James Comey vào hồi Tháng Năm, khiến giới điều tra FBI nghi ngờ thêm là ông Trump cố tình giấu diếm nhiều liên hệ với Nga và Tổng Thống Puttin. Tổng Thống Trump chạm trán điều tra viên đặc biệt Robert Mueller, tiền nhiệm của ông Comey. Dư luận đồn tổng thống sẽ cách chức ông Mueller, nhưng ông Trump đã học bài học của Tổng Thống Nixon. Khi cách chức công tố viên đặc biệt Archibald Cox, ông Nixon đã phạm thêm lỗi trầm trọng trong vụ Watergate.

Giáo Sư Lawrence Tribe thu thập các bằng chứng có thể buộc tội Tổng Thống Trump từ ngày đầu tiên: Hiếp Pháp Hoa Kỳ cấm ứng cử viên nhận tiền từ chính quyền nước ngoài. Các ngân khoản có thể làm hại đến quyền lợi quốc gia ví dụ như tiền các chính quyền nước ngoài trả cho công ty khách sạn Trump. Sau khi nhậm chức, Tổng Thống Trump vẫn không cắt những mối liên lạc với các chính quyền này và không bỏ tên ra khỏi các dự án thương mại trên khắp thế giới, vẫn làm chủ công ty Trump bất chấp luật lệ và Hiến Pháp. Ông Trump thách thức và đứng trên luật pháp giống như các nhà độc tài khác trên thế giới: “Sau hiến pháp là tôi!” Tổng Thống Trump bị xem là cản trở cuộc điều tra của FBI kể cả hành động cách chức Giám Đốc FBI Comey, bắt ông Comey phải thề trung thành với tổng thống và câu nói được ghi âm “tôi cảm thấy bị áp lực vì vấn đề Nga” với Ngoại Trưởng Nga Sergey Lavrov.

Tổng Thống Trump chối không thu băng cuộc đàm thoại với ông Comey, nhưng thói quen hay nói không suy nghĩ, nói nhiều là biết, không để ý đến câu hỏi và không thèm nghe người đối diện cộng thêm thói quen thay đổi câu chuyện qua Twitter, khiến Giáo Sư Tribe cho rằng ông Trump hay nói láo, khó tin. Nhờ những tiết lộ từ nhân viên Tòa Bạch Ốc, mặc dù tổng thống đa nghi luôn luôn nhắc nhở nhân viên phải trung thành, mà nhân viên điều tra FBI biết nhiều chi tiết. Các nhân viên làm việc với ông Trump, phải nghỉ hay bị đuổi, vì tổng thống nóng tính, la lối nhân viên, nạt nộ nói những điều họ không muốn nghe, đã tiết lộ các cuộc đàm thoại mật. Giới tình báo xem Tổng Thống Trump là mối đe dọa quốc gia, thiếu thận trọng như tiết lộ tin tình báo mật cho chính quyền Nga, không biết tin tức mật là điều có thể chấp nhận, nhưng biết là tin tức mật mà vẫn tiết lộ xem thường pháp luật là điều khó bào chữa.

Chức tổng thống của ông Trump có lung lay hay không tùy thuộc vào Quốc Hội. Giới quan sát chính trị chú ý đặc biệt đến Chủ Tịch Hạ Viện Paul Ryan, người có nụ cười khó hiểu, và Lãnh Tụ Đa Số Thượng Viện Mitch Connell, mặt mũi khó chịu, để xem khi nào hai ông quay mặt lại với tổng thống. Hiện nay, đảng Cộng Hòa đang kiểm soát Quốc Hội. Xác suất buộc tội 50% tùy thuộc vào sự kiên nhẫn của đảng viên Cộng Hòa trước sự kiện chia rẽ hỗn loạn của đảng hiện nay như dự luật y tế đưa ra Thượng Viện cho thấy đảng này không đoàn kết. Đảng viên Cộng Hòa phân vân giữa buộc tội đưa đến cách chức hay ép buộc tổng thống từ chức. Năm 1974, Tổng Thống Nixon bị đảng Cộng Hòa áp lực từ chức sau khi bị kết tội lộng quyền trong giai đoạn lưỡng đảng đoàn kết hợp tác trong không khí chính trị ngay thẳng công bằng. Tổng Thống Nixon có chủ thuyết Nixon trong khi Tổng Thống Trump không đưa ra chủ thuyết nào từ khi nhậm chức, không đạt được thành quả từ chính sách y tế đến chính sách thuế. Tự hào “chưa tổng thống nào trong lịch sử đã làm được nhiều như tôi” và được nội các ca tụng như các nịnh thần trong các triều đại quân chủ, nhưng Tổng Thống Trump chỉ đạt được “kỷ lục Tweet.” Ngoại giao dựa trên chính sách thực tiễn. Chính sách hoàn toàn là chính sách chống Obama và thuận lợi cho công ty Trump. Hủy bỏ chính sách bang giao với Cuba dựa trên nhân quyền trong khi các bạn của ông Trump như Trung Quốc, Việt Nam, Saudi Arabia, Ai Cập, là các nước vi phạm nhân quyền trầm trọng. Tiếp đón lãnh tụ các nước này ông Trump cho thấy ông không đặt vấn đề nhân quyền là quan trọng như các tổng thống tiền nhiệm. Năm 2016, trong thời gian tranh cử, khi được báo chí hỏi về thảm sát Thiên An Môn năm 1989, ứng cử viên Trump trả lời: “Thiên An Môn cho thấy chính quyền Trung Quốc là một chính quyền mạnh biết cai trị, Thiên An Môn do bọn phản loạn gây ra, phải có một chính quyền mạnh để dẹp bọn gây rối loạn.”

Ông Trump có chính sách thực tiễn và chính trị Hoa Kỳ từ trước đến nay cũng là chính trị thực tiễn. Một lý do ông Paul Ryan vẫn giữ im lặng là vì ông đang chờ đợi các chương trình của đảng Cộng Hòa sẽ được Tổng Thống Trump theo đuổi trong đó chương trình chính là chính sách giảm thuế của ông chủ tịch Hạ Viện. Tổng Thống Trump có lợi thế hơn Tổng Thống Nixon là ông biết nói cho dân Mỹ trắng nghe ông theo tinh thần quốc gia cực đoan.

Trong cuốn sách “Những người của tổng thống” (All the president’s men), nhà báo Bob Woodward cho thấy Tổng Thống Nixon là người cô đơn, luôn luôn cần cận thần. Cũng như Tổng Thống Trump, Tổng Thống Nixon đòi hỏi sự trung thành của các cộng sự viên. Ông Alexander Butterfield, phụ tá của Tổng Thống Nixon, giúp ông trong công việc hàng ngày, nhận những lệnh quái đản mà ông Nixon giấu kín các nhân viên khác. Khi ông Nixon phật ý, bực bội với ông Henry Kissingerm chỉ có ông Butterfield biết. Ông Butterfield là người phụ trách việc đặt máy nghe lén ở Watergate. Trung thành với tổng thống, một người bị xem là đáng ghét, không thích xã giao, kỳ thị chủng tộc, ghét người Do Thái, ông Butterfield lại khai hết tội của Tổng Thống Nixon.

Tòa Bạch Ốc của Tổng Thống Trump cũng có một không khí tương tự như thời Tổng Thống Nixon. Ông Trump gây ra lo âu hoang mang cho nhân viên, chỉ làm theo ý mình, không được các cộng sự viên kính trọng. Các cận thần của tổng thống: Steve Bannon, Kellyanne Conway, Jeft Sessions, Sean Spicer, và ngay cả Jared Kushner, cũng bị tổng thống la mắng chửi bới. Ông Jared Kushner có lúc bị mắng “thiếu khả năng.”

Năm 2018, Quốc Hội sẽ thay đổi bộ mặt sau bầu cử giữa nhiệm kỳ. Hiện nay, sau bầu cử đặc biệt ở Georgia, dù đảng Cộng Hòa thắng, chỉ có 40% dân Mỹ hài lòng với tổng thống, 50% muốn đảng Dân Chủ kiểm soát Quốc Hội để sân khấu chính trị cân bằng như trong các chu kỳ lịch sử hiện đại.

Ai sẽ là Butterfield của Tổng Thống Trump?
thienthanh
Posts: 3384
Joined: Thu Jun 07, 2007 4:14 pm
Contact:

Post by thienthanh »

Image

Xuân Phúc thua me gỡ bài cào

Năm Xích lô

(Danlambao) - Ông tưởng thú sau chuyến căn me G20 bị quê độ vì chỉ được chầu rìa nên qua chơi "theo lời mời của Thủ tướng Hà Lan" (người Việt nói là Hòa Lan, CS kêu là Hà lan) Mark Rutte nhưng tiếp đón trọng thị chỉ có Bộ trưởng Quốc phòng Jeanine Hennis.

Một nguyên thủ quốc gia đi đâu cũng được tiếp đón "trọng thị" thế sao? Nếu người viết là Xuân Phúc sẽ chui ống đồng theo Tôn Sĩ Nghị hoặc Thoát Hoan cho rồi. Tôn Sĩ Nghị hay Thoát Hoan là người "lạ" nên có chui ống đồng tạm thông cảm khi bị nhân dân Việt Nam rượt đuổi, ông là chính chủ đang ngồi đỉnh cao mà cứ cúi lòn với thế giới thì còn thua những tên bán nước. Nhục!

NXL thấy ông và hệ thống bán nước của ông đã không tôn trọng đất nước và dân tộc Việt Nam. Tại sao đám giùi của ông nó vô tích sự hay chính ông vô tích sự nên bộ giùi của ông chơi ông ra mặt? Ông có thấy nhục quốc thể không? Tôi nghĩ là ông chẳng hiểu thế nào là quốc thể nên vẫn nghiêng nghiêng cười, đó là nỗi nhục ông không biết. Ông về hỏi ba X, hắn còn có tư cách hơn ông.

Đám lề đảng của ông có khua chiêng gõ mõ cỡ nào vẫn không thể cho nhân dân nhìn khác hơn tư cách hèn hạ của ông. Một lời thực lòng của tôi là ông nên từ nhiệm, về đuổi gà cho vợ, may ra con cháu có nhớ những quá khứ lịch sử bán nước của đảng CSVN có tên ông nhưng biết mình sai trái nên hồi chánh. Ông có hiểu tôi nói gì không?

Ông càng làm bậy chỉ đem nỗi nhục cho đất nước. Ông (bà) đi đến đâu trên nguyên tắc là phải có người đồng vai tiếp rước nhưng hỡi ôi họ chẳng coi nguyên thủ Việt cộng là gì nên cho những người cấp thấp ra đón. Họ không nói thẳng nhưng mé mé chẳng lẽ không nhục? Tôi biết là ông bà chẳng quan tâm nhục quốc thể, quan trọng là gom đầy túi, đất nước không tan hoang vì ông bà mới lạ.

Kính thưa quý độc giả!

Năm Xích lô nói về ông Phúc có gì không đúng xin chỉ dẫn. Chúng ta tôn trọng nguyên tắc Dân chủ nên có gì nói đó chớ không sợ điều 88, 258 hay bất kỳ điều khoản nào của cộng sản. Đã nói Dân chủ thì không phân biệt đang nắm quyền hay công dân. Đảng CSVN đã sai từ căn bản khi ép điều 4 trong cái gọi là Hiến pháp. Khi đảng ép người dân phải "yêu" đảng, trong khi đảng ngoại tình bán đất nước cho Trung cộng sẽ giải thích ra sao? Có thể mới gạ bán đất nước cho Trung cộng nhưng bóp miệng nhân dân đủ nói lên tư cách của đảng.

Chúng ta, những người dân của đất nước phải nói những gì suy tư. Bạn đã từng nghe "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách"? Người viết nghĩ là đa số các bạn đang đọc đều ưu tư về đất nước nhưng chúng ta không phải dấn thân đến hy sinh cho đất nước. Đường đầu tranh Dân chủ không chỉ một hướng, ai cũng có thể đóng góp theo điều kiện và khả năng. Quan trọng là chúng ta có ý niệm và mong muốn thì đất nước dân tộc mình sẽ khởi sáng!

Năm Xích lô là người hành động nên không phải là nhà văn nên viết một cách bộc trực chẳng gãy gọn cao xa. Theo nhận định của cá nhân thì chế độ CSVN này phải hành động mới mong đất nước tươi sáng. Thế nào là hành động thì Năm Xích lô không nói nhưng hiểu ý. Năm Xích lô rất mong những chiến hữu cùng hành động với Năm Xích lô.

Kết luận bài viết về nguyên thủ đất nước một cách ngắn gọn là ông Xúc Phân và đảng của ông hãy chết đi cho đất nước đỡ nhục!

10.07.2017
Năm Xích lô
buikiem
Posts: 501
Joined: Sat Sep 22, 2012 12:45 am
Contact:

Post by buikiem »

Biển Đông Gay Cấn Hơn

Trần Khải
Trung Quốc ngày càng táo bạo thêm ở Biển Đông. Cùng lúc, nhà nước TQ bơm tiền khắp vùng Đông Nam Á để làm dịu các bước đi bành trướng cả ảnh hưởng và lãnh thổ.

Tạp chí Forbes hôm 3/7/2017 đăng một bài viết của Ralph Jennings cho thấy TQ đang bơm tiền cho nhiều dự án Đông Nam Á để làm nhiều chính phủ im lặng về các bước tiến hung hăng của TQ ở Biển Đông.
Bây giờ TQ tuyên bố chủ quyền 90% vùng Biển Đông, cùng lúc TQ bơm tiền để làm dịu bớt chống đối từ Khối ASEAN.

Mới tuần trước, TQ hứa viện trợ Philippines súng trường bắn tỉa và vũ khí khác để giúp chính phủ Manila dẹp loạn Hồi giáo ở Marawi, nơi gần 400 người đã chết trong giao tranh kể từ ngày 23/5/2017.
Cũng tại Philippines, TQ sẽ viện trợ giúp tuyến xe lửa 3.96 tỷ đôla nối Manila tới đảo Luzon Island và tuyến xe lửa trị giá 4.3 tỷ nối Mindanao.
TQ đang tràn ngập VN lượng du khách lớn, giúp ngành du lịch VN hiện chiếm 7% tổng lực kinh tế VN. Khoảng 2.2 triệu du khách TQ thăm VN từ tháng 1/2016 tới tháng 10/2016, và như thế VN là nơi thu hút nhiều du khách TQ nhất thơì kỳ đó.

Còn Malaysia đang xem TQ là nguồn đầu tư chính, trong đó TQ đã đầu tư 12.8 tỷ USD cho một tuyến xe lửa và sẽ lập một “liên minh cửa khẩu” với Malaysia.

Nhưng quyền lợi vẫn là quyêàn lợi...
Bản tin RFI hôm Thứ Tư cho biết rằng Việt Nam khoan dầu ở nơi Trung Quốc cấp phép cho một công ty Hồng Kông.

Các thông tin rò rỉ trong những ngày qua về việc Việt Nam đã tiến hành khoan dò dầu khí tại một lô trong vùng bị Bắc Kinh đòi chủ quyền vừa được giới công nghiệp dầu khí tại Singapore xác nhận. Trang mạng BBC Anh ngữ ngày 05/07/2017 trích dẫn nhiều nguồn tin tiết lộ rằng khu vực liên can cách bờ biển đông nam Việt Nam khoảng 250 hải lý.

Theo chuyên gia Ian Cross, thuộc hãng Moyes & Co tại Singapore, tàu khoan dò Deepsea Metro I đã bắt đầu hoạt động tại lô mang ký hiệu 136-03 từ ngày 21/06. Đây là một chiếc tàu được hãng Talisman-Việt Nam – công ty con của tập đoàn dầu khí Tây Ban Nha Repsol - thuê mướn để thực hiện công việc khoan dò.

RFI ghi rằng khu vực mà Hà Nội cho hãng Talisman thăm dò nằm trong một vùng bị Bắc Kinh đòi chủ quyền. Trung Quốc gọi khu vực đó là lô Vạn An Bắc 21 (Wan-an Bei), và đã từng cấp phép khai thác cho hãng Brightoil, trụ sở tại Hồng Kông. Hai trong số lãnh đạo của Brightoil lại là đảng viên cao cấp của đảng Cộng Sản Trung Quốc.

Theo giới quan sát, có lẽ việc Việt Nam khởi sự thăm dò tại lô 136-06 là nguyên nhân khiến quan hệ Việt Nam-Trung Quốc căng thẳng trở lại, và dường như có liên quan đến sự kiện tướng Trung Quốc Phạm Trường Long (Fan Chang Long), phó chủ tịch Quân Ủy Trung Ương Trung Quốc, rút ngắn chuyến thăm Việt Nam hồi tháng Sáu, và hai nước hủy bỏ chương trình giao lưu quốc phòng biên giới vào giờ chót.

Theo các nguồn tin từ ngành công nghiệp dầu khí, trong ba năm qua, chính quyền Việt Nam luôn luôn từ chối bật đèn xanh cho hãng Talisman-Việt Nam khoan dò tại lô 136-06 để tránh làm phật ý Trung Quốc. Việc Hà Nội lần này cấp phép có lẽ phản ánh thái độ bớt quan ngại của Việt Nam.
Giới phân tích cũng tự hỏi là nhân dịp ghé Tây Ban Nha trước lúc đến Việt Nam vào tháng Sáu vừa qua, phải chăng tướng Trung Quốc Phạm Trường Long cũng đã gây sức ép lên chính quyền Madrid và tập đoàn Repsol về dự án khai thác lô 136-06.

Một bản tin khác của RFI nêu vấn đề mới: Thất vọng Bắc Kinh, Washington đánh ván bài thách thức tại Biển Đông...
Vụ khu trục hạm Mỹ USS Stethem tiến sát đảo Tri Tôn ở Hoàng Sa hôm chủ nhật 02/07/2017, chỉ là tiếp nối một loạt sự kiện trong 6 tuần lễ gần đây sau cuộc gặp gỡ giữa hai nhà lãnh đạo Mỹ-Trung hồi tháng Tư năm nay ở Florida.

Vào ngày 25/05/2017, hải quân Mỹ tiến hành chiến dịch «Tự do hàng hải» lần đầu tiên thời tổng thống Donald Trump, ở Trường Sa trong mục đích phủ nhận trên thực tế những đòi hỏi chủ quyền của Trung Quốc tại Biển Đông.
Theo AFP, hành động biểu dương của hải quân Mỹ ở Hoàng Sa hôm chủ nhật, vài giờ trước khi tổng thống Mỹ điện đàm với chủ tịch Trung Quốc dường như xác nhận Mỹ chọn chiều hướng cứng rắn trong quan hệ với Bắc Kinh trên nhiều hồ sơ.

Trong tuần qua, Washington đã đưa ra một loạt biện pháp gây bất bình cho Bắc Kinh. Hôm thứ năm 27/06, chính quyền Trump bật đèn xanh bán cho Đài Loan 1,4 tỷ đô la vũ khí. Cùng ngày, Washington lần đầu tiên thông báo trừng phạt ngân hàng Trung Quốc Dandong, cáo buộc ngân hàng này vi phạm nghị quyết Liên Hiệp Quốc cấm vận Bắc Triều Tiên. Cũng trong ngày thứ năm, bộ ngoại giao Mỹ tuyên bố quan ngại các quyền tự do tại Hồng Kông không được Trung Quốc tôn trọng. Trước đó hai hôm, Mỹ đưa Trung Quốc vào danh sách đen các nước buôn người ngang hàng với Bắc Triều Tiên, Syria và Venezuela.

Trong khi đó, bản tin RFA nêu nhận xét từ một chuyên gia từ Hoa Kỳ...
RFA đã phỏng vấn giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng, chuyên gia về quan hệ quốc tế đại học George Mason, Hoa Kỳ, về những chuyện mới xảy ra trên Biển Đông, được nói:
“Trung Quốc muốn có vai trò trọng yếu toàn vùng Á Châu, mục tiêu của họ kiên trì lắm, họ cứ từng bước họ tiến hành. Trước hết họ xây những đảo nhân tạo có tính cách phòng thủ mà Mỹ và các nước khác đều phản đối. Họ thành công trong việc đó vì không có phản ứng mạnh. Chúng ta thấy ông Tillerson khi ra điều trần để quốc hội chấp thuận cho ông làm ngoại trưởng Mỹ, đã tuyên bố không cho phép tàu Trung Quốc đến những đảo nhân tạo đó. Ông nói vậy thôi chứ đâu có thực hiện được....

Đối với những lãnh đạo Á Châu thì họ rất lo vì một đằng thì ông Trump cứ lơ là, một đằng thì tổng trưởng quốc phòng với mấy ông cố vấn anh an ninh quốc gia đều nói chúng tôi cam kết với các ông. Bây giờ vạch ra là mình cứ dấn thân với Mỹ mà đùng một cái ông tổng thống làm cái “deal” với ông Tập Cận Bình chẳng hạn thì mình ngỡ ngàng bởi vì chính sách tay chân của Mỹ không phối hợp với nhau.”
Tình hình Biển Đông nóng lên rồi vậy...
bobinh
Posts: 221
Joined: Fri Feb 26, 2010 1:35 am
Contact:

Post by bobinh »

Tổng thống Pháp E.Macron hy vọng Mỹ thay đổi quan điểm đối với Hiệp định Paris

Image
Tổng thống Pháp Emmanuel Macron đã bày tỏ hy vọng Tổng thống Mỹ Donald Trump sẽ thay đổi quan điểm đối với việc Mỹ rút khỏi Hiệp định Paris về chống biến đổi khí hậu.

Báo Le journal du Dimanche số ra ngày 16/7 đăng phát biểu của ông Macron, theo đó nhà lãnh đạo Pháp cho biết Tổng thống Mỹ Donald Trump đã nói trong cuộc gặp vừa qua tại Paris, rằng ông Trump sẽ cố gắng tìm ra một giải pháp cho vấn đề này trong những tháng tới.

Hai bên đã thảo luận chi tiết những vấn đề để Mỹ có thể tham gia trở lại thỏa thuận toàn cầu lịch sử này.

Ông Macron đánh giá, điều quan trọng là duy trì đối thoại nhằm tìm ra những giải pháp phù hợp để nhà lãnh đạo Mỹ thay đổi quan điểm, tái tham gia cuộc chiến chống sự nóng lên của toàn cầu.

Trước đó ngày 13/7, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã để ngỏ khả năng đảo ngược quyết định của mình liên quan đến Hiệp định Paris về chống biến đổi khí hậu, 6 tuần sau khi ông tuyên bố rút Mỹ khỏi thỏa thuận toàn cầu lịch sử này.

Ông Donald Trump từng bày tỏ mong muốn đàm phán lại Hiệp định Paris vì cho rằng thỏa thuận này quá "nhẹ tay" với các nước phát thải khí hàng đầu thế giới như Trung Quốc và Ấn Độ, khiến ngành công nghiệp Mỹ gặp nhiều rủi ro.

Hiệp định Paris về chống biến đổi khí hậu là thỏa thuận toàn cầu đầu tiên về khí hậu, được 195 nước ký kết và có hiệu lực từ tháng 11/2016, nhằm hạn chế sự nóng lên của toàn cầu, với mục tiêu giảm 2 độ hoặc ít hơn vào năm 2100, chủ yếu thông qua những cam kết mạnh mẽ về cắt giảm lượng khí thải CO2 và các khí thải khác từ việc đốt nhiên liệu hóa thạch.

Mỹ hiện là nước có lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính lớn thứ 2 thế giới, sau Trung Quốc.

Việc Mỹ rút khỏi hiệp định này đã gây ra dư luận phản ứng mạnh mẽ trong nước và quốc tế.
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Tại sao người ta không chấp nhận cộng sản?
Đây là câu hỏi đã kéo dài hàng thế kỷ, và có cả triệu triệu câu trả lời giống nhau. Trong số những người trả lời, có nhiều vị từng là lãnh đạo tối cao của cộng sản như TBT. Mikhail Gobachev, TT Boris Yelsin, hay những nhân vật của thế giới hôm nay như thủ tướng Đức Angela Mirkel, TT Nga Mevedev, Putin và trước kia là TT. Ronal Reagan hay các vị Giáo Hoàng Pio XII, Gioan Phaolo Đệ Nhị…. Những vị này, không phải chỉ từ bỏ hay không chấp nhận cộng sản. Nhưng còn lên án cái lý thuyết hỗn độn, khởi nguyên từ gian dối này như là một nguyên do đem đến tai họa cho nhân loại, nên họ đã tích cực góp phần vào tiến trình tiêu diệt tà thuyết và đạp đổ chế độ vô đạo này.

Như thế, đối với xã hội loài người, từ Đông sang Tây, từ Á sang Phi, không phân biệt giai cấp, đều gặp nhau trong một kết luận chung là: Lý thuyết và sự gian dối của cộng sản không chỉ là một thảm họa, nhưng còn là kẻ thù của nhân loại. Một loại kẻ thù có khả năng dấu mặt len lỏi vào trong tất cả mọi mặt, mọi góc cạnh trong đời sống của cá nhân hay tập thể nhân loại với một mục đích duy nhất, làm băng hoại đời sống lương thiện của con người. Theo đó mọi người, không trừ ai đều có bổn phận phải diệt trừ chúng.


Tại sao cộng sản và tà thuyết này bị coi như là kẻ thù của nhân loại và mọi người phải có trách nhiệm loại trừ nó?


Trong một căn nhà, có một kẻ sống trong gian dối ( vợ hoặc chồng, con cái,) đều có khả năng phá nát đời sống yên vui, hạnh phúc của mái ấm gia đình. Một tổ chức, một đảng phái đặt nền tảng sinh hoạt cho tổ chức, bao gồm các thành viên (cán bộ, đảng viên) và các hoạt động bên ngoài của nó dựa trên nền tảng vô đạo, gian dối và bạo tàn. Khi nó có quyền lực trong tay thì sẽ là đại hoạ cho đất nước. Và nhiều đất nước có loại tổ chức này sẽ gây họa cho toàn thể nhân loại.

Có thể vì nhận thức được cái tính vong bản của cộng sản mà cựu Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Sô Mikhial Gobachev, cũng là lãnh tụ cộng sản quyền lực nhất thế giới lúc bấy giờ, thay vì gây họa, đưa nhân loại vào vòng huỷ diệt. Ông đã trở thành một ân nhân vĩ đại của loài người khi làm cuộc đổi mới và tuyên bố:” Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Hôm nay tôi đau buồn mà nói rằng, Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”. Từ ý niệm này, ông đã trực tiếp tháo gỡ cho không chỉ Liên Bang Sô Viết , nhưng nhiều quốc gia Đông Âu khác thoát khỏi tai ách cộng sản. Riêng tại cái nôi của cộng sản. Tổng Thống Boris Yeltsin đã mau chóng đứng lên đập nát chế độ cộng sản tai Liên Sô bằng một lời đanh thép: “Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải, đạp đổ”.

Trong khi đó, về phía tôn giáo thì Đức cố Giáo Hoàng Pio XII, không phải chỉ chống cộng sản mà thôi. Ngài còn ban hành sắc lệnh năm 1949 về tà thuyết này, trong đó có một điều khoản ngặt nghèo buộc các tín đồ Thiên Chúa Giáo thuộc giáo triều Rôma phải tuân thủ. Hơn thế, còn công bố áp đặt vạ tuyệt thông cho tất cả những người Công Giáo nào hợp tác với các tổ chức Cộng Sản. Như thế, tất cả những tín hữu nào bảo vệ hay cổ võ học thuyết Cộng sản thì “đương nhiên” bị khai trừ khỏi Giáo Hội.(*) Và Đức Phao Lô Đệ Nhị thì hỗ trợ nguời dân Ba Lan đứng lên đạp đổ chế độ cộng sản bằng một lời khích lệ nhẹ nhàng mà dũng mãnh : “đừng sợ hãi”. Thiết tưởng, đây là những lời chứng đầy khả tín khi người ta muốn có lời kết luận về cộng sản.

Theo đó, điều may mắn, không dành riêng cho liên bang Sô Viết khi có được Mikhail Gobachev và Boris Yelsin, nhưng còn cho cả thế giới. Đặc biệt là các quốc gia đang nằm trong sự thống trị của chủ nghĩa bạo tàn cộng sản biết nắm lấy thời cơ ấy, để chuyển đổi sang một thể chế nhân bản, đem lại hạnh phúc cho dân, cho nước của mình. Điển hình Ba Lan, Hungary , Romania , Nam Tư…. là những quốc gia đã mau chóng bắt kịp làn gió mơi này.

Riêng cái xã hội chủ nghĩa Việt cộng tại Việt Nam cũng như tại Trung Hoa, thay vì phải đi theo tiến trình nhân bản của xã hội để huỷ diệt tận căn gốc rễ chế độ cộng sản, chúng lại biến chất, trở thành một thứ di căn tồi tệ hơn. Về diện, tuy còn mang nhãn hiệu xã hội chủ nghĩa. Nhưng căn tính của nó là một loại chủ nghĩa “ bạo lực kiếm ăn gian dối”, hay “ bạo lực phi nhân” kiểu đầu ngô mình sở của một tập đoàn thống trị đảng. Chủ nghĩa này, không xây dựng trên một căn cơ nào khác ngoài một chủ trương chiếm đoạt toàn bộ tài sản nhân bản và vật chất của xã hội bằng gian dối, rồi chia phần cho những thành viên của mình bằng cái danh nghĩa nhà nước và chính quyền. Nó là một loại di căn của chủ nghĩa cộng sản đa trá, bạo tàn, như kiểu di căn cốt tính của ung thư nội tạng.

Tại sao tôi gọi chế độ xã hội chủ nghĩa Việt cộng tại Việt Nam là một loại di căn của ung thư cộng sản, hoặc gỉa, bảo chúng là chủ nghĩa ‘bạo lực gian dối kiếm ăn”?


Trước hết, về lý thuyết thì Lê dẫu chưa tàn, Mác cũng đã tiêu tan.


Trong thực hành thì từ 1989 hình tượng của Stalin, đã bị treo cổ và đạp xuống cống rãnh. Nên từ đó, ngay trong lòng đảng Việt cộng cũng không còn nói năng, nhắc nhở gì nhiều đến Mác, Lê nữa. Có chăng chỉ dùng nó như một loại nhãn hiệu cầu chứng để tiếp tục lừa đảo đám đoàn đảng viên được nhào nặn từ các cái lò đào tạo ấy với mục đích bảo vệ đảng, bảo vệ nhau để kiếm ăn một cách vô pháp vô cương mà thôi.

Rồi Mao cũng đi đường Mao để dành chỗ cho thế lực của Đặng tiểu Binhm một tân chủ thuyết bành trướng thực dụng kiếm ăn của Đại Hãn vươn lên. Họ Đặng muốn xâm nhập vào thế giới bằng một lý luận duy nhất. “Mèo trắng hay mèo đen cũng được, miễn là biết bắt chuột” Nghĩa là, tư bản hay công sãn không là vấn đề, miễn là kiếm ăn được! Như thế, cái lý thuyết cộng sản trong Đặng cũng không còn. Nhưng nhà cầm quyền Trung Hoa bên ngoài vẫn giữ cái dạng thức cộng sản. Bởi vì chính dạng thức và tổ chức cộng sản này đã giúp chúng tạo ra sự sợ hãi cho dân để nắm quyền, để kiểm soát và để kiếm ăn, nên chúng sẽ không từ bỏ nó. Hơn thế, nhà cầm quyền này còn nhờ cái tổ chức này để đi bắt chuột, cầu lợi cho mình. Việt Nam có là một con chuột cho Tân Đại Hãn hay không?

Đến tư tưởng Hồ chí… Phèo thì phát khiếp!


Trong kỳ đại hội của Vẹm vào năm 1951, Minh đã công khai tuyên bố đại ý “ Tôi chả có cái tư tưởng gì, tư tưởng là của Mác Lê Mao, tôi chỉ là người đi theo”. Nhưng khi hệ thống Mac- Lê sụp đổ toàn bộ ngay từ cái gốc sinh là Liên Sô, và kéo theo nguyên cả hệ thống của Đông Âu. Việt cộng tại Việt Nam ngơ ngác không còn lối thoát, nên đành quay về con đường lừa bịp đoàn đảng viên, và nhân dân Việt Nam bằng cái tư tưởng của Hồ chí… Phèo. Khi ấy, nhà nước Việt cộng thổi ống đu đủ cho Minh phình chương lên như là nhà tư tưởng. Tìm cách đưa Hồ chí Minh ra trước ánh sáng “ văn học” bằng ba tác phẩm “ vĩ đại”

1. “Ngục trung thư” , Một cuốn sách mà Hồ cầm nhầm, hay nhặt được của một người tù nào đó ở Trung Quốc và bảo là của mình sáng tác ở trong tù. Khi ra trước công luận, cuốn sách được chứng minh như sau: Bìa cuốn sách có đề năm tháng bị giam ở trong ngục từ 21-8-1932- đến 10-9-1933. Nhưng mãi đến năm 1943, nghĩa là 10 năm sau, Hồ chí Minh mới bị bắt và bị giam giữ ở đây. Như thế, chính đảng cộng sản Việt Nam đã có công tố cáo tội ăn cắp, hay cái gian dối của Hồ chí Minh trong vụ việc này.

2. “ Vừa đi đường vừa kể chuyện” Và “ Những mẫu chuyện về đời hoạt động của Hồ chũ tit” của Trần Dân Tiên và T. Lan. Đây là hai cuốn sách tác gỉa viết để thổi ống đu dủ cho Minh. Trước đây, người ta đã biết ngưòi viết là Hồ chí Minh vì cái tuồng tích chuyên bip bợm của Y. Đến năm 1989, vì nhu cầu thổi ống đu đủ cho Hồ, chính nhà nước Việt cộng lại lòi đuôi chuột ra khi minh xác Trần dân Tiên và T. Lan là hai trong số 26 bút danh của Hồ. Qua tiết lộ này, việc nhà nước Việt cộng muốn đưa tên tuổi của Hồ thành những nhà văn hóa thế giới đã không thành. Trái lại, hai cuốn sách ấy lại có đủ những bằng chứng, chứng minh cái đê hèn của tác giả là người tự cầm bút thổi ống đu đủ cho mình và khoác cho mình những cái mỹ danh xuẩn động “ cha gìa dân tộc”. Một việc làm vô liêm sỷ mà không có một người nào trên trái đất này dám làm. Nhưng Hồ dám làm và đảng Việt cộng dám ra rả tối ngày đánh bóng tư tưởng cho Hồ. Tuy thế, thế giới nào chấp nhận loại sách vở không phẩm hạnh ấy để đưa vào kho tàng văn hóa!

Như thế, trong thực tế, cái tư tưởng vĩ đại của Hồ chí Minh là cái tư tưởng của một kẻ trộm đạo. Nó được phát động và tuyên truyền trên hai diện chính: Với xã hội là cuộc phản bội, vô đạo. Vời gia đình là kẻ bất nhân, bất nghĩa.

· Với xã hội là cuộc phản bội và vô đạo.


Cuộc chiến theo chiêu bài “chống thực dân, phong kiến, chống đế quốc Mỹ để giải phóng dân tộc” do Việt Minh tuyên truyền và lôi kéo đồng bào Việt Nam tham gia, thực chất chỉ là cuộc chiến đánh thuê cho Nga Tàu để đưa Việt Nam vào vòng nô lệ cho cộng sản Nga Hoa trước kia và làm tên bồi, tên tay sai cho thế lực bành trường Bắc Kinh để có lợi nhuận cho một tập thể bạo tàn khác mà thôi. Thật vậy, dựa vào thế lực cộng sản, Việt Minh đã chiếm được miền bắc Việt Nam từ năm 1954, nhưng chưa thỏa cho cơn đói. Nên sau đó, chúng mở cuộc chiến tranh “ nghèo hèn phải đi ăn cướp” ở Mièn Nam Việt Nam . Cuộc chiến của đám nghèo hèn, chẳng có gì để mất này, đã gặp sung rụng vào ngày 30-4-1975 tại miền nam Việt Nam .

( xin mở một dấu ngoặc. Tại sao tôi gọi đây là cuộc chiến của đám nghèo hèn rủ nhau đi ăn cưóp của kẻ nhà giàu. Xin thưa, vì có cái gì của miền bắc dưới chế độ của cộng sản lại hơn miền nam đâu? Ở miền Nam , nhân bản, nhân quyền của con người được tôn trọng. Miền bắc thì làm gì cò nhân quyền? Có chăng là những cuộc đấu tố nhân quyền! Kinh tế và văn hóa, xã hội thì sao? Quả là thua kém rất xa nếu đem xo sánh với trình độ của miền nam trưóc 1975. Chuyện có thật là, tất cả những bộ com lê quan cán nhớn mặc trên người khi ra nước ngoài hay đi trình diễn trước năm 1975 đều là quần áo phải đi ký mượn tại cơ quan. Khi về phải đem trả lại, nếu có bị rách, bị hư hại bản thân người muợn phải làm báo cáo. Rồi từ sỹ quan cho đến binh lính của mỉền bắc sau ngày 30-4-1975 họ đem vào Sài gòn những câu chuyện cười ra nước mắt như đồng hồ hai cửa sổ, đồng hồ không người lái! Khi khoe về cái sang giàu ở ngoài bắc thì họ lên giọng cao mà bảo rằng: Ở ngoài bắc chẳng thiếu gì. Ti vi, máy rét ( tủ lạnh) chạy đầy đường! Nhưng nay, sau 36 năm chiếm đóng tại miền nam, Việt cộng đã làm cho miền nam gần bắt kịp cái nghèo hèn của cộng sản tại miền bắc rồi! Tôi sẽ trở lại vần đề này sau,)

Từ đó, sau 30-4-1975, chủ nghĩa kiếm ăn bằng phương cách gian dối và bạo tàn của Việt cộng đã thành công một cách vượt bực. Từ những anh lái lợn, du kích, cai cạo mủ cao su, đến những chính trị viên vô văn hóa và hàng trăm những cán cộng trong các bộ, ban ngành, hay trung ương đảng… cách đây hơn ba mươi năm, gia tài không có qúa hai bộ quần áo lành..Trong nhà có cái xe đạp theo tiêu chuẩn đã là sang trọng. Đến khi ngồi vào bàn ăn, vợ con chỉ cầu được bát cơm trắng, ăn cho no bụng. Mong chi đến thịt cá đầy bàn.

Nay sau ba mươi năm, lớp cán cộng này đã trở thành những tên đại phú với hàng tỷ, hàng trăm triệu đô la trong các ngân hàng ngoại. Đây là số tiền mặt lớn mà ngay cả những người giàu có nổi tiếng trên thế giới, dành dụm qua nhiều đời, cũng không có số tiền mặt lớn như thế để ký thác trong các ngân hàng. ( ngoại trừ những kẻ như Bin laden, Sadam Hussen, Mubarrak, Gadhafi không kể), nhưng cán cộng chỉ cần vài ba chục năm vơ vét là có. Cấp cán cao là thế, phần các quan cán tại địa phương cũng có luật lệ bao cấp riêng. Chỉ nắm cấp chi bộ thuộc cấp xã, phưòng, thôn, xóm, khu xóm đã là những đế vương của một vùng, một cõi. Muốn nắng có nắng , muốn mưa có mưa. Nhà của một huyện ủy sau mấy năm làm quan còn lộng lẫy, sang trọng hơn nhà của các bộ trưởng trong các chính phủ ở Mỹ, Úc, Anh… Đến khiếp! Khiếp là vì không ai dám đụng đến chúng. Trong khi đó một bộ trưởng cảnh sát ở Úc chỉ nhận 5000 đô hối lộ, được đổi lại 5 năm ngồi trong tù!

Tài sản ấy ở đâu ra? Tài cán và kinh doanh lợi nhuận thế nào để những cán cộng ấy có được số lượng tài sản như thế? Thưa tài sản ấy có là từ sự phản bội lòng hy sinh của dân tộc Việt Nam trong chiêu bài chống thực dân, chống đế quốc Mỹ, giải phóng dân tộc của Hồ chí Minh, mà bắt đầu từ lá thư này:” Thư của HCM đề ngày 31-10-1952 gởi cho Stalin để xin chỉ thị về việc cải cách ruộng đất, giết người ở miền bắc vào năm 1954: “Đồng chí Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam ( tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”* Kết qủa cùa lá thư xin chỉ thị này là 172,008 người Việt Nam đã bị giết trong khoảng 1953-1956 trong đó nhà nươc xác nhận có 122686 người bị giết oan. Tôi không tin như thế, vì hầu như tất cả đều chết oan. Và số người bị giết còn cao hơn số lượng được đưa ra trong tập sách này nhiều.( Lịch sữ kinh tế Việt Nam , tập 2, do đảng cộng sản xuât bản).

Ngày xưa người ta thường rỉ tai nhau về tội ác của Việt Minh đi giết ngưòi cướp của về đêm. Nay Hồ chí Minh mở đấu tố và giêt người giữa ban ngày. Con giun xèo lắm cũng quằn. Sau cú đánh này, toàn dân như rũ liệt gục xuống, mặt vàng như nghệ! Riêng bác đảng, đánh được người nên mặt đỏ như vang! Ối! đại chiến thắng !

Kế đến, tài sản ấy có được là do sung rụng tại miền nam, do bán bãi vượt biển. Bán đi một phần đất, một phần biển, một phần núi non của dân tộc Việt Nam trong các hiệp định về Hoàng Trường Sa và biên giới Việt Trung. Tiền dời cột mốc biên giới vào sâu trong đất liền củaViệt nam. Và tiền cho thuê rừng, cho Tàu mở căn cử, nơi trú quân dưới dạng khai thác Bauxite ở ngay giữa lòng của quê hương Việt Nam để làm đầu cầu chuyển bành trướng xuống phương nam. Và tiền cho chủ nhân Tàu trúng thầu các dự án gọi thầu béo bở để xây dựng cơ bản kinh tế như cầu đường, nhà máy điện… Ấy là chưa kể tới những Vinasin hay hàng trăm những dịch vụ tham nhũng khác nữa! Tưởng không có cuộc phản bội dân tộc nào sánh bằng.

· Với gia đình là bất nhân bất nghĩa.


Nay thì Hồ chí Minh nổi danh rồi. Nhờ có Vũ Kỳ dắt mối ( theo Dương thu Hương kể lại trong Ồ đen đít)) Hồ đã hủ hoá, hiếp Nông thị Xuân ngay từ khi em mới 16 tuổi. Hiếp đến mang bầu, đẻ con. Sau đó Hồ ra lệnh thủ tiêu Nông thị Xuân qua tai nạn đụng xe và ruồng bỏ chính con ruột của mình. Hùm dữ không ăn thịt con. Hồ giết vợ, trừ con, đấu tố hàng trăm ngàn đồng bào lương dân vô tội. Làm tan nhà nát cửa, băng hoại nền luân lý của gia đình, của xã hội và đầu độc nhiều thế hệ Việt Nam bằng nền văn hóa bất lương cộng sản. Là thứ văn hóa của bạo lực đấu tố. Là loại văn hóa của đảng dậy phải vu khống, phải bịa chuyện và đấu tố bố đẻ hiếp dâm con gái, con dâu. Thứ tư tưởng của Hồ dạy con trai chỉ vào mặt bố mẹ mà “đả đảo thằng bóc lột”. Có phải vì cái tư tưởng vô gia đình này mà suốt một đời Hồ chí Minh không bao giờ thắp cho cha mẹ một nén nhang? Hay tại vì Nguyễn tất Thành đã hô: “ đả đảo thằng bóc lột” ?

Có ngưòi lấy chuyện vua chúa, ngày xưa cũng từng giết vợ, triệt cung phi như là một ngụy chứng để che chở hay bỏ qua hành vi của Hồ trong vụ giết Nông thị Xuân. Tôi không hề bảo vệ cho cái tàn bạo của vua chúa ngày xưa trong những hành động giết hại cung phi hay dân chúng ( tôn giáo, sẽ dược nói tời trong bài khác). Nhưng đa phần những việc này được che đạy dưới hai hình thức.

1. Các bà hậu hay cung phi có tham dự vào trong các việc tranh dành quyền lực trong cung đình. Họ mua chuộc, vu khống, tố cáo nhau. Nên đưa đến những cái chết oan uổng như thế.

2. Những vua chúa u mê thường nghe theo những lời nịnh bợ xàm tấu mà giết bà này hay cung phi khác. Tuy nhiên, trên danh nghĩa, họ cũng tìm ra được một cái tội khi ra án tử cho bà hậu hay cung phi đề che mắt ngưòi ngoài. Từ xưa, không một vua chúa độc ác nào có hành vi đê hèn, bá đạo và bất nhân như Hồ chí Minh. Sai thủ hạ bóp cổ, đập chết người đã ăn ở và sinh con với mình, rồi quăng xác ra ngoài đường để gỉa như một tại nạn. Qủa là vĩ đại. Lịch sử kim cổ không có mấy tay!

Tóm lại, với những kịch bản đã diễn xuất ấy, duy vật biện chứng hay chủ nghĩa cộng sản đã cho thấy cái lý thuyết ấy chỉ là những gian dối, xảo trá ngay từ trong lập luận và nó tạo ra bạo tàn trong việc thực hành. Bởi lẽ, cộng sản, có nghĩa là tập trung tài sản của tất cả mọi người lại và giao cho nhà nước quản lý. Trong thực tế, việc “nhà nước quản lý” chỉ là một cụm từ chết, vô nghĩa. Bởi lẽ, “nhà nưóc” là một từ diễn đạt trừu tượng, không biểu lộ tính năng động, chủ thể tự vận hành, nhưng phải do con người là chủ thể vận hành cho cụm từ nhà nước có ý nghĩa. Theo đó, khi thu gom tài sản của đất nước lại và giao cho lớp cán bộ cộng sản nhân danh nhà nước đứng ra quản lý theo khẩu hiệu “ làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” là tức khắc có vấn đề:

1. Tạo ra một hàng ngũ bất nhân tự do vơ vét tài sản của công cho vào tùi riêng không đáy

2. Tạo ra một hệ chủ nhân bao cấp với quyền hành tuyệt đối trong các sự việc đứng ra phân phát sự sống, quyền sống, mức sống cho người dân theo một quy ước đầy nô lệ tính “hưởng theo nhu cầu”. Có nghĩa là người dân chỉ được hưởng những ân huệ, hay được ban phát cho một cái gì đó với điều kiện, thay vì, cái gì đó như là Tự Do, Nhân quyền, Công Lý là quyền của con người được luật pháp bảo vệ và trân trọng.

Đó là lý do tại sao người ta không bao giớ chấp nhận cộng sản. Trái lại, bằng cách này hay cách khác, phải đạp đổ và tiêu diệt chúng như Boris Yelsin đã làm” cộng sản không thể nào sửa chữa, nhưng phải đạp đổ, tiêu diệt chúng”

Nguồn: Bảo Giang, Đảng Thăng Tiến Việt Nam

https://baokhongle.wordpress.com/
nguyenvsau
Posts: 1134
Joined: Thu Jul 08, 2010 11:25 pm
Contact:

Post by nguyenvsau »

Image

Con sư tử đói thức giấc đang quậy phá khắp nơi


Nguyễn Cao Quyền

- Cách đây 200 năm (1816), Napoleon Bonaparte, vị hoàng đế trẻ nhất của nước Pháp đã nói về nước Tàu bằng một nhận xét như sau: “Hãy để con sư tử này ngủ yên, vỉ nếu thức tỉnh, nó sẽ làm cả thế giới run sợ”. Câu nói này ngày nay đã trở thành sự thật và sự thật đó sẽ được trình bày trong những đoạn viết tiếp theo với những hành vi của Tàu cộng.

Biến cải lục địa đen thành thuộc địa

Tàu cộng đang biến cải Phi Châu thành thuộc địa. Các lãnh đạo Tàu muốn Phi Châu là chư hầu ở xa để vừa giải quyết nạn nhân mãn vừa chiếm được tài nguyên thiên nhiên. Trong khi Hoa Kỳ và cả thế giới im lặng trước hành động này, Tàu cứ tiến tới.

Một triệu quân Tàu di chuyền ngang dọc Phi Châu và Nam Mỹ để chiếm các nguyên liệu chiến lược và chiếm các thị trường mới nổi, trước Mỹ, Nhật và Âu Châu. Thế giới cần phải coi chừng con sư tử đói thức giấc này.

Đế quốc Tàu là một nước tham lam vô độ. Nó tiêu thụ nửa số xi măng và nửa số thép của thế giới, một phần ba số đồng, một phần tư số aluminium, và những số lượng vĩ đại antimony, chronium, cobalt, lithium, zinc và gỗ.

Những nguyên liệu này, quốc gia nào trên thế giới cũng cần, nhất là Hoa Kỳ và các quốc gia kỹ nghệ Âu Châu. Bauxite và sắt của Guinea và Tanzania dùng để sản xuất phi cơ ở Seattle (Mỹ), đóng tàu ở Bath (Maine - Mỹ), đồng của Chile dùng làm giây điện, cobalt của Congo dùng trong các sở cơ khí ở Michigan (Mỹ), lithium của Bolivia dùng để chế tạo xe hơi, manganese của Gabon dùng trong kỹ nghệ nhựa, titanium của Mozambique, Madagascar, Paraguay dùng để sản xuất thép tốt trong kỹ nghệ máy bay, làm đầu gối và hông người nhân tạo trong y tế. Tàu cộng đang lăn xả vào các đống nguyên liệu này để giữ làm của riêng. Hậu quả sẽ không thể nào lường trước được cho các nền kinh tế khác ngoài lục địa Trung Hoa.

Thủ thuật cướp tài nguyên thiên nhiên bằng sức mạnh mềm

Việc khai thác dầu hỏa ở Phi Châu cần sự tiến bộ. Nhưng Tàu cộng đến đây không phải để giúp mà để cướp. Thủ thuật cướp bằng sức mạnh mềm là giơ cao tấm chi phiếu to và hứa hẹn cho vay rộng rãi với lãi xuất thấp để xây dựng hạ tầng cơ sở, hoặc dinh tổng thống, hoặc mua vũ khí AK47. Đổi lại phía đi vay chỉ cần chấp nhận hai điều kiện: 1/ thứ nhất, khi nhận tiền phải giao nộp ngay tài nguyên thiên nhiên; 2/ thứ hai, phải mở cửa cho hàng đã chế biến vào thị trường thuộc địa.

Thủ thuật này tạo công ăn việc làm cho đế quốc Tàu và giúp các công ty đế quốc thịnh vượng. Quảng Châu, Thành Đô, Thượng Hải tiếp tục phát triển trong khi các thuộc địa mới của Tàu tiếp tục lụn bại.

Sức mạnh mềm trở thành công cụ bành trướng

Ai đến Phi Châu cũng thấy ngay là toàn thể lục địa này đang bị Tàu xâm chiếm bằng sức mạnh mềm. Thủ thuật ngoại giao bằng sức mạnh mềm (nghĩa là cho vay) đang được Bắc Kinh áp dụng khắp mọi nơi trên mặt lục địa này. Angola trả nợ Tàu bằng dầu, Ghana trả nợ Tàu bằng hạt cacao, Nigeria trả nợ Tàu bằng khí đốt... Không một nước nào được hưởng lợi với đế quốc Trung Hoa.

Ở Zimbabwe, Tàu bóc lột còn tàn nhẫn hơn. Tàu bỏ ra 5 tỷ đô la mua một mỏ platinum đáng giá 40 tỷ đô la. Với 5 tỷ đô la đó, nhà độc tài Robert Mugabe xây lâu đài mới, mua trực thăng vũ trang và phi cơ phản lực cùng với rất nhiều vũ khí khác để đàn áp dân lành.

Hiện tượng này, không chỉ xảy ra tại Phi Châu mà còn ở khắp nơi trên thế giới. Tại Peru, Tàu cộng đã làm chủ một ngọn núi đồng. Tàu chỉ mua ngọn núi này với 3 tỷ đô la mà bây giờ đang hưởng lợi tới 2000%. Trong khi đó dân Peru vẫn tiếp tục đói khát, mù chữ và phải đối mặt với đủ thứ tai nạn lao động.

Khi Tàu cộng kiểm soát bauxite ở Brazil, Guinea, Malawi, đồng ở Congo, Kazahkstan, Namibia, sắt ở Liberia, Somalia, manganese ở Burkina Fasco, Campuchia, Gabon, chì ở Cuba, Tanzania, kẽm ở Algeria, Nigeria, Zambia... thì còn đâu cho các xưởng ở Cincinatti, Memphis, Pittsburg của Mỹ và các xưởng của các quốc gia khác như Đức, Nhật, Seoul.

Người ta có nhiều lý do để sợ rằng xe hơi tương lai sẽ sản xuất ở Lan Châu (Lanzhou) và Vũ Hồ (Wuhu) thay vì ở Detroit và Huntsville, máy bay sẽ sản xuất ở Binzhou và Thẩm Dương thay vì ở Seattle và Wichita, chip cho máy vi tính sẽ làm tại Đại Liên (Daliem) và Thiên Tân thay vì tại Silicon Valley, thép của thế kỷ 21 sẽ được sản xuất nhiều hơn tại Đường Sơn (Tangshan) và Vũ Hán (Wuhan) thay vì ở Birmingham. Alabama và Illinois của Hoa Kỳ.

Chắc chắn đây không phải là thị trường tự do và hợp tác thương mại quốc tế nữa. Ai cũng phải rùng mình với chuyện đang xảy ra này. Nhưng không hiểu sao trong các phòng họp chính trị ở Washington, Berlin, Tokyo các chính khách vẫn giữ thái độ “sống chết mặc bay” và chẳng thèm để ý.

Nếu cảnh này cứ tiếp tục thì rồi đây Tàu cộng sẽ ở vị thế độc quyền về tài nguyên với giá thấp nhất và như vậy Tàu có thể cạnh tranh với Mỹ và cả thế giới. Kế hoạch thâu tóm tài nguyên của Tàu tương đương với việc cấm vận tài nguyên đối với các quốc gia khác trên mặt địa cầu.

Một cuộc di dân trá hình

Trên thực tế không phải chỉ có kỹ sư và kiến trúc sư Tàu đến Phi Châu. Nông dân cũng đến luôn. Lúc đầu Tàu hứa hẹn cho vay tiền để xây dựng hạ tầng cơ sở, tạo công ăn việc làm cho người dân địa phương, nhưng khi khởi công xây cất thì Tàu lại mang cả triệu công nhân sang để mặc nhiên tranh chỗ. Tàu đưa dân mình qua tối đa và chỉ thuê dân địa phương ở mức tối thiểu. Cho nên người dân của các thuộc địa mới của Tàu như Angola và Zimbabue vẫn bị nghèo đói và thường bị nội chiến vì sự tráo trở của Tàu.

Ngoài mục đích thâu tóm tài nguyên và chiếm lĩnh thị trường mới, Tàu còn có kế hoạch xuất cảng nhiều triệu dân qua Phi Châu và Nam Mỹ để giải quyết nạn nhân mãn. Trên lục địa Trung Hoa có 600 con sông thì 400 sông đã kể như chết vì quá ô nhiễm. Wikeleaks tiết lộ Bắc Kinh muốn dời 300 triệu dân sang Phi Châu. Khi các chính quyền Phi Châu không thể trả nợ thì chắc chắn hiện tượng di tản này sẽ xảy ta. Mỹ hiện tại đang nợ Tàu khoảng hai ngàn tỷ đô la: các tiểu bang Montana và Wyoming vắng dân có thể đang là những điểm ngắm của Bắc Kinh.

Trong thập niên qua 700.000 dân Tàu đã định cư tại Phi Châu. Kế hoạch vẫn còn tiếp tục. Cờ Tàu bay phấp phới khắp mọi nơi trên lục địa đen. Các tòa đại sứ mới của Tàu đang tiếp tục được xây cất, các sân bay mới đang được hoàn tất.

Dân Tàu tràn sang Phi Châu như cơn nước lũ. Các khu đô thị biệt lập với hàng rào bao bọc mọc lên khắp nơi, nhưng không cho người da đen bén mảng. Hơn một triệu nông dân Tàu đang cày cấy đất Phi Châu, sản xuất thực phẩm để xuất cảng ngược về Hoa Lục trong khi dân địa phương vẫn thiếu thực phẩm tiêu thụ.

Theo tuần báo The Economist, Tàu đã chiếm bảy triệu mẫu dầu cọ (palm oil) của Congo để làm xăng hữu cơ. Hình thức “nông trại hữu nghị” đang được sử dụng tại các xứ Gabon, Ghana, Guinea, Mali, Mauritania và Tanzania.

Dùng gái đếm để thu hút di dân tới những nơi vắng vẻ

Tàu mang sang Phi Châu cả gái điếm, để họ kiếm ăn ớ những nơi xa xôi có những công trình của Tàu đang xây cất. Tại Cameroon gái điếm Tàu chỉ đòi có 2000 CFA (4.25 đô la) trong khi các cô gái địa phương thì nhất định đòi 5000 CFA mới chịu lên giường. Tại Congo Brazaville có một chuyện khá buồn cười cần kể lại. Các cô gái điếm khi được giải thoát lại không chịu trở về Trung Quốc. Lý do là ở lại đất Phi Châu các cô kiếm được nhiều tiền hơn và được đối xử tốt hơn là ở quê nhà tại Tứ Xuyên (Sichuan).

Hệ sinh thái của nước Tàu bi tàn phá khủng khiếp vì quá trình hiện đại hóa nhanh chóng. Giờ đây Tàu lại đang tàn phá hệ sinh thái của các nước chư hầu mới. Nỗi thống khổ của dân bản xứ nói sao cho xiết vì sư trân tráo của các nhà độc tài địa phương là vô giới hạn. Ngoài việc hệ sinh thái bị tàn phá, các khoản tiền khác kiếm được từ việc khai thác các mỏ kim cương và việc bán gỗ rừng đều đã được các nhà độc tài này dùng để mua vũ khí đàn áp dân lành, gây ra những cuộc nội chiến đẫm máu.

Quyền lực mềm của Tàu đang hoành hành cả tại Úc và Nam Mỹ

Trong số 640 triệu vũ khí nhẹ đang lưu hành trên thế giới thì 100 triệu lưu hành tại Phi Châu. Những chế độ độc tài khát máu như Angola, Sudan, Zimbabue là những chế độ đứng đầu bảng giết hại dân lành.

Có một lần, Ôn Gia Bảo tuyên bố ở nghị viện Gabon rằng: “Chỉ buôn bán thôi, không có điều kiện chính trị gì cả”. Với chủ trương này, Tàu làm ăn với bất cứ một chính quyền địa phương nào dù tàn bạo đến đâu, thối nát đến đâu. Trong khi các nước văn minh như Mỹ, Anh Pháp, cố gắng tạo áp lực lên bạo chúa, bạo quyền thì Tàu gian manh đi luồn cửa hậu.

Vào lúc này Tàu đang tìm cách tiếp cận với Úc để nâng cao các liên lạc ngoại giao. Tàu muốn đầu tư lớn vào nhiều khu vực khai thác mỏ ớ Úc. Điều đáng ngạc nhiên là các nền kinh tế có cơ cấu dân chủ như Úc, Brazil, Nam Phi... vẫn bị tiền Tàu cuốn hút.

Tại Úc trong vài năm qua một số công ty Tàu như China Minmetals, Hunan Valin Steel & Iron, Shangai Baosteel đã ký được những hợp đồng khai thác tài nguyên vĩ đại. Trong ngắn hạn vài trăm gia đình thượng lưu Úc sẽ giàu to, nhưng trong tương lai nước Úc sẽ lâm vào cảnh nghèo khó vì các mỏ bị vét sạch. Trong trung hạn sự thâm thủng mậu dịch với Tàu sẽ xảy ra vì Tàu dùng nguyên liệu của Úc rồi lại đem các chế phẩm hoàn tất bán ngược trở lại trên đất Úc.

Tại Brazil và Nam Mỹ Tàu cũng có những chính sách tương tự nhưng yếu hơn. Việc làm ăn giữa Tàu và Brazil được báo Washington Post mô tả như sau: “Trên bãi cát vàng dài 175 dặm ở bờ Đại Tây Dương, phía Bắc Rio De Janeiro, Tàu đang xây dựng một thực thể kinh tế mới. Tại đây người ta thấy những con tàu khổng lồ đang lấy quặng sắt hoặc lấy dầu trở về Bắc Kinh. Nhìn chung thành phố này lớn gấp đôi Manhattan với nhiều hãng xưởng hoạt động tấp nập...” Sự đầu tư của Tàu vào Brazil sẽ làm chậm sự phát triển của các công ty thuộc chính quyền địa phương.

Kết luận

Trong bàii diễn văn đọc tại Paris khi đến tham dự lễ kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Pháp-Trung, Tập Cận Bình có nhắc lại câu nói của Napoleon Bonaparte, nhưng y đã thêm một lời khuyến dụ như sau: “Con sư tử Trung Quốc giờ đây đã thức dậy nhưng đây là một con sư tử hòa bình, dễ mến và văn minh”.

Lời khuyến dụ của Đặng Tiểu Bình không được nhiều người tin tưởng. Giáo sư Jean Pierre Cabestan của trường đại học Hong Kong nhận xét: “Sư tử là một con vật to lớn, hoang dại, chuyên ăn thịt những con thú khác, khá giống Trung Quốc trong mối quan hệ của họ với các nước xung quanh”.

Nhà báo Trần Thế Diệu, chủ bút tờ Thế Giới Nhật Báo tại New York viết thêm rằng: “Rõ ràng câu nói đó chỉ dành cho người Trung Quốc nghe mà thôi chứ người ngoài không ai tin nổi”.

Giáo sư Richard Rigby của Đại Học Quốc Gia Úc tóm lược cách tiếp cận của Trung Quốc hiện nay là: “Cứ lấn tới ở bất cứ nơi nào chùng ta có thể”. Nhận xét này của Rigby cũng được giáo sư Hoàng Tĩnh của Đại Học Quốc Gia Singapore đồng ý và nói theo cùng một chiều hướng: “Họ là những người làm những gì có thể, bất kể là có nên hay không”.

Đã đến lúc Hoa Kỳ và thế giới dân chủ phải có thái độ và hành động quyết liệt hơn với cái đế quốc thực dân mới đang hoành hành như chỗ không người. Cái giây thòng lọng mà Bắc Kinh quàng vào cổ nền kinh tế thế giới đang từ từ siết chặt. Kinh nghiệm này Hoa Kỳ đã trải qua kể từ khi Washington lỏng tay cho Đặng Tiểu Bình tác yêu tác quái.

Bài này cũng viết cho người dân Việt Nam đọc để có một thái độ thích ứng và cương quyết với bọn tà quyền cộng sản Hà Nội. Lúc này là lúc mọi người Việt Nam yêu nước phải đứng lên đập bỏ cái cơ cấu độc tài toàn trị bán nước đang đưa dân tộc đến họa diệt vong.

Cái chiến lược “tầm ăn dâu” mà bọn Tàu nham hiểm đang áp dụng trên thế giới và cả tại nước ta, từ ngày hiệp định Thành Đô được ký kết, phải được dập tắt ngay.

Cả nước phải sáng suốt nhận định được thế nào là “họa cộng sản” và can đảm đứng lên làm cách mạng dân chủ nếu không tổ quốc sẽ tiêu vong. Thời gian để hành động không còn nhiều nửa. Cộng sản đã dồn dân tộc vào dưới chân tường và chiến trận này phải là trận chiến “một mất một còn”.

18.07.2017
Nguyễn Cao Quyền
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 1 guest