KHÚC PHIM BUỒN.

Quân sử, những bài viết, ký sự, ...
Post Reply
dutu
Posts: 204
Joined: Sat Sep 19, 2009 8:19 pm
Contact:

KHÚC PHIM BUỒN.

Post by dutu »

Image

KHÚC PHIM BUỒN.

NGUYỄN ĐỊNH
Hằng năm cứ mỗi lần đến ngày 10 tháng 3, Hải không dấu được nỗi cảm xúc của mình, có những khi cảm xúc kéo dài đến hàng tuần, và những lần như vậy, anh cơ hồ đi lại những khu phố thân quen của Banmethuột một thời thơ mộng và đáng yêu.

Thoảng chốc mà đã mấy mươi năm, tóc anh đã điểm bạc, bạn bè trang lứa biết bao nhiêu kẻ đã ra đi, nhưng trong lòng anh, khi nhớ về quê hương cũ, vẫn nghe lòng sục sôi thời tuổi trẻ, trong huyết quản anh, giòng máu luân lưu cuồn cuộn như thủa trai tráng một thời, và bao mến yêu nơi quê hương ấu thơ đó hiện ra mồn một trong tâm trí anh.

- Này, ông đã nghe tin gì chưa vậy?
- Thì tụi nó đang di chuyển về Banmethuot cấp Sư đoàn và là tụi chính quy, có phải ông muốn nói về tin này không?
- Ừ phải rồi, bên Cảnh sát cũng đã được chủ nhân của 7 chiếc xe cần câu tới khai báo là xe của họ đi làm rừng đã bị tụi nó tịch thu ở khu vực Đức Lập vùng Tây Bắc , và khu Băng Đon cũng bị 3 chiếc.
- Không Trợ đã chụp được không ảnh hoạt động của tụi nó, đã gởi công điện cho Quân Đoàn và các đơn vị liên hệ rồi.
- Cũng mong là không có gì.
- Dĩ nhiên là không có gì, vì nơi đây là quê hương của tôi mà! Hải vừ nói vừ cười.

Đó là khoảng thời gian cuối tháng 2 năm 1975, anh và Chi nói chuyện với nhau 3 tuần trước ngày 9 tha'ng 3 năm 1975, ngày Việt cộng tràn ngập Chi Khu Đức Lập thuộc Tỉng Quảng Đức, và đêm hôm ấy, lúc 2 giờ 20 sáng ngày thứ 2, 10/3/1975, cộng quân pháo kích thị xã Banmethuot, mở đầu cho trận tấn công vào thị xã này.

Sáng ngày 10 tháng 3, lúc 6 giờ 30 sáng, tại Ngã Sáu, trước nhà thờ Chính Tòa Banmethuot, khi xe của Ty Thông Tin còn loan đi lời kêu gọi đồng bào “ai ở yên nhà nấy, tình hình thị xã vẫn còn yên tĩnh”, thì bộ binh của cộng quân đã tràn chiếm góc Tây Bắc của Phi Trương L 19 và xâm nhập khu vườn cà phê cuối đương Phan Chu Trinh, đồng thời các chốt điểm trọng yếu của Cảnh Sát ở mặt Nam Thị Xã đã phải xin lệnh rút để tránh bị tiêu diệt.
Tình hình Thị xã từ đường Võ Tánh, Phan Chu Trinh, chay. xuống Nguyễn Tri Phương keo’ dài cho đến Suối Đốc Học và Khu Buôn A Lê A, A lê B vẫn còn trong sự kiểm soát, nhưng rải rác một vài nơi như khu vực Trần Hưng Đạo, (Ty Ngân Khố đi vào) và khu Kim Mai đã có những gia đình bồng bế con, gồng gánh chạy vào trung tâm thị xã, đến nương náu trên đường Lý Thừơng Kiệt, khoảng giữa Ama Trang Long, và Quang Trung, chen chúc nhau vào ẩn náu trong tiệm Bi da Thanh Sơn.

7 giờ 30, sáng ngày Thứ Hai, 10 tháng 3, 1975, bộ binh của cộng quân đã từ khu vườn cà phê sau lưng Tòa Giám Mục, theo đường Phan Chu Trinh xậm nhập thị xã và chiếm khuôn viên Nhà thờ Chính Tòa, ở Ngã Sáu.
Rồi tất cả như một khúc phim lần lượt hiện ra trông trí Hải . Khu nhà anh ở bị trúng đạn bốc cháy, nhà hàng Hòang Vinh, khói lửa cuộn vòng dâng cao, thành phố náo loạn trong chốc lát, từng nhóm người tụ tập từng góc phố, từ đường Y Yut', Khu Trường Tàu, Chùa Khải Đoan, cho tới Khu Hoàng Diệu - Lê Văn Duyệt, Phạm Phú Quốc - Hàm Nghi, . . .

Một số dân cư từ Buôn A lê A, khu Suối Đốc Học . . . lại gồng gánh, bồng bế nhau đổ về Trung tâm thị xà và ẩn náu trong khu chợ, sau nhà hàng Vĩnh Thuận . . .

Cho đến lúc này, người dân thị xã vẫn chưa tin Banmethuột sẽ mất, vì Hậu cứ Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh còn đó, Tiểu Khu còn đó, Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát còn đó, và nhất là tin truyền miệng cho biết Biệt Động Quân đã vào Trường Trung Học Tổng Hợp, đang di chuyển về Ngã Sáu Thị xã, và Khu Tư Dinh Tư Lệnh Sư Đoàn 23 BB.

Nhưng rồi người dân thị xã đã tuyệt vọng khi hay tin đơn vị Biệt Động Quân xâm nhập thị xã chỉ để đưa gia đình tướng Tường, Tư lệnh Sư Đoàn 23 BB ra khỏi thị xã mà thôi . . .
- 11giờ 20, sáng ngày 10 tháng 3, 1975, 1 chiếc T54 của cộng quân bị bắn hạ trước cổng tiểu Khu, đường Thống Nhất.-
- 1 giờ chiều ngày 10 tháng 3 1975, Trung tâm Hành Quân Tiểu Khu bị pháo sập, mọi liên lạc bi gián đoạn,
- 2 giờ 20 chiều ngày 10 tháng 3 năm 1975, Tiểu Khu di tản ra Trung tâm huấn luyên của Trung Đoàn 45 BB, cây số 5.
- 3 giờ 40 chiều cùng ngày, Bộ Chỉ Huy Cảnh Sát Quốc gia di tản khỏi thí xã,
Và Banmêthuột lọt vào tay quân cộng sản.

Tất cả những sự kiện ấy, và hình ảnh tan hoang của phố thị hay Cuộc Cảnh Sát Quốc Gia Xã Lạc Giao, Tòa Hành Chánh, các khu công sở . . . mãi mãi như vết tích hằn sâu trong tâm trí Hải. Những cuộc trả thù cá nhân, những người làm chỉ điểm viên cho cộng quân lục soát tư gia của Sĩ quan, viên chức chính phủ, những hành động trả tư thù man rợ đến nay đã 38 năm nhưng vẫn như mới xảy ra đâu đây, ở hôm qua hay tuần trước trong trí óc anh!
Bao nhiêu sách vở, giấy tờ, văn khế, văn bằng, đều đem đốt hết hay bị đốt sạch, nhất là các sách ngoại ngữ, Anh Văn, Pháp Văn, Tự điển Anh Pháp hay Hán tự đều đốt hết.

Duy chỉ một thứ không đốt đó là gạo, cộng quân sau khi chiếm thị Xã, đã phá kho dự trữ lương thực Trung ương, trực thuộc Phủ thủ tướng lấy hết gạo chất lên các xe mô-lô-tô-va chở về hướng Băng Don, các dụng cụ y khoa, dược phẩm của các Bảo sanh viện,, bệnh viện, và các tiệm thuốc Tây, đều bị cộng quân hốt hết chở vô rừng.

Nỗi kinh hoàng và tình trạng khủng bố qua những việc lục soát, truy bắt, và thanh lọc xảy ra trên các khu phố, hay Chùa Khải Đoan, Trường Tàu ở đường Y Ýut, đường Nguyễn Tri Phương, Nguyễn Trãi, Võ Tánh, Hàm Nghi . . . mãi mãi là hình ảnh khủng khiếp, và hoang mang hằn sâu trong tâm trí những người dân thị xã, nhất là các gia đình sĩ quan cùng viên chức chính phủ, binh lính, cảnh sát hay Nghĩa quân và Nhân Dân tự vệ.

10 giờ 30 sáng ngày 11/3/1975, Hậu cứ Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 23 Bộ Binh bị cộng quân tràn ngập, và thị xã Banmethuot hoàn toàn lọt vào tay cộng quân.
Từ đó, cảnh thê lương hoang tàn càng bi thảm hơn, nhưng trong lòng người dân vẫn còn nuôi hy vọng Banmêthuột nhất đinh sẽ được giải cứu, vì 4 Quận và 4 Chi Khu trực thuộc vẫn còn nguyên ven. Các vị Quận trưởng kiêm Chi Khu trưởng đều là những sĩ quan cấp tá giày dạn chiến trường, thêm vào đó, Liên đoàn 21 Biệt Động Quân, Trung Đoàn 44BB, 45 BB chưa hề chạm trán với địch quân.

Người dân thị xã lúc này lại cố gắng thoát khỏi thị xã để tránh bom đạn khi có lực lượng Tổng trừ bị đến giải tỏa. Hy vọng vẫn còn đây . . . ! Cho đến một ngày, ngày định mệnh của Banmêthuột và cũng là ngày mà những người lính anh dũng, thiện chiến của các đơn vị Biệt Động Quân, Sư đoàn 23 BB cũng như các đơn vị trực thuộc Quân đoàn II bị bức tử, đó là ngày người ta nhận được tin Quân đoàn II di tản, và ngày 17 tháng 3 năm 1975, Phòng tuyến Phước An bị chọc thủng, tất cả đã tiêu tan.

Hải bắt đầu cuộc chạy trốn sự truy lùng của cộng quân và các tên chỉ điểm, đám công an 30, len lỏi từng khu ngoại ô, Trần Hưng Đạo, Suối Đốc Học, đến Suối Bà Hoàng, lần ra hướng Nhà Thờ Phú Long rồi đi về hướng Quốc lộ 21, mà lòng thầm tiếc nuối bỏ lại tình yêu và kỷ niệm một thời thơ ấu, một khoảng đời oanh liệt nơi vùng đất chôn nhau cắt rún, đã nuôi dưỡng anh từ thủa ấu thơ cho đến tuổi trưởng thành..

Từ đây, Hải thất lạc với Chi và bao nhiêu đồng đội cùng đơn vị.
Và cuối cùng anh bị bắt ở khu rẫy Buôn Kô Ta, bị dẫn bộ qua đường rừng đến Thanh An, một Quận thuộc tỉnh Plei Ku. Đoạn đường rừng mà sau nay mỗi khi nhớ lại, hay lúc kể chuyện tù cải tạo cho bạn bè nghe, anh gọi đó là đoạn đường "thương khó". vì mỗi lần bước chân đi là in nguyên dấu chân máu trên đường, da bàn chân bị lột hết, cộng quân đã bắt cởi dày đeo lên cổ, đi chân đất trên suốt quảng đường dài từ Buôn Kô Tam, Banmethuột đến Thanh An, Pleiku .

Ở Thanh An một năm đi hái trà làm cỏ chung với công nhân và dân địa phương, tù nhân luôn luôn được cán bộ vổ về "Đảng và nhà nước không cho các anh về, chỉ vì sợ nhân dân quá thù hận các anh, sợ họ giết các anh để trả thù" Trong khi đó, hàng ngày đi làm chung với dân, anh và các bạn tù luôn tìm thấy cá khô nướng, và khoai lang nấu sẵn dấu dưới các cội trà phủ lá "Các bác ở nhà cũng không no đâu, nhưng chia sớt cho các con mà thôi"! Câu nói làm rơi nước mắt những người tù, nên có những lần quá cảm động, anh và các bạn tù đã không nỡ lấy cá, chỉ lấy khoai mà thôi. Và đó chính là lòng thù hận của nhân dân Miền Nam dành cho Ngụy quân, ngụy quyền mà cán bộ trại tù quen nói.

Khoảng tháng 9 năm 1976, anh được đưa về trại tù Mê Van, một mật khu của cộng quân nằm về phía Bắc Tây Bắc Thi xã Banmethuột, cách thị xã khoảng 60 km đường chim bay. Tại đây, anh gặp lại những khuôn mặt thân quen ngày cũ như Đại Úy Nghĩa (Phụng Hoàng), Đại Úy Long (An ninh Quân Đội ), Sơn, Tế (Quân Báo . . . Một số viên chức Hanh Chánh như anh Tăng (Ty Xã Hội), Anh Khôi, Anh Tín . . . va` Chi, người bạn nối khố của anh, Quốc Anh, người bạn học thời Đệ Nhất.

Sáu tháng sau, anh được lệnh chuyển trại cùng với 12 phạm nhân khác,(Phạm nhân là cách xưng của nhà tù Mê Van). Ngày chuyển trai thật cảm động, đó là giờ cơm trưa, cán bộ võ trang đến từng trại đọc tên những phạm nhân chuyển trại và ra lệnh "Ai có tên trong danh sách này, phải thanh toán nợ nần với bạn bè, ai mắc nợ những phạm nhân được lệnh chuyển trại này cũng phải thanh toán cho họ, sau khi ăn cơm xong, 1 giờ trưa, các anh tập họp trước văn phòng trại". Rồi bạn bè trong trại, người gói cho mấy miếng đường thẻ, nắm thuốc lào, chén gạo nếp. . . là những thực phẩm rất quí của đời tù. Anh còn nhớ Trị đến thì thầm bên tai anh "Hãy nhớ giữ gìn sức khỏe và can đảm, tất cả đều là thánh ý mà thôi", rồi đút túi cho anh 4 viên đường thẻ, trước khi anh kịp mang ba lô bước ra khỏi trại.

Bẳng đi một thời gian rất lâu, anh mất hết tin tức các bạn bè cũ, cho đến ngày được tha, về Sàigòn những người đầu tiên mà anh găp lại đó là Nguyễn bá Trí (Đốc sự Hành Chánh), Hồ Sĩ Thái (Nông cơ BanmêThuột) tại nhà thờ Chúa Cứu Thế trong buổi chầu chiều thứ 7, sau giờ chầu, 3 anh em rủ nhau đạp xe theo Nguyễn Thông Nối dài để dến Lê Văn Duyệt ở Cống Bà Xếp. Từ đây đạp đến chợ Bến Thành, qua Câu Lạc Bộ Học sinh Sinh Viên Nghệ Tĩnh Bình, 370 Lê Văn Duyệt, nơi mà 3 anh em một thời đã làm sinh viên nội trú suốt 4 năm, bây giờ căn nhà xây mặt tiền đã làm Tòa soạn báo Công Giáo Dân Tộc của Linh mục Trương Bá Cần.

Ở đây còn chôn đầy kỷ niệm của đời làm "pre'cepteur" và thầy giáo dạy giờ ở các tư thục. Đời sinh viên quả thật là thơ mộng, Tuy nghèo, nhưng tâm hồn lúc nào cũng thanh thản nhẹ nhàng, đầy phóng khoáng, có những lúc anh em gặp nhau, bàn tán về người đẹp, nhưng giai không phải là học trò của mình mà là hai chị em cô chủ quán "Thạch Chè" nổi tiếng nằm cùng dãy với Câu Lạc Bộ, cách một con hẻm và 4 căn phố.

Nói tới con hẻm này, lại nhớ tới xe Đậu Đỏ Bánh Lọc thêm dầu Chuối ngon nổi tiếng nhất nhì của Thành Đô một thủa, ai ăn rồi đều muốn được ăn lại.
Sài Gòn bây giờ mang nỗi buồn thảm đạm, như xác người còn đó mà hồn phách đã tản lạc nơi đâu, những căn lầu hai bên đường đều phơi đầy quần áo đủ loại đủ màu trên ban-công, phố xá buồn thiu, mang nét hoang tàn, xác xơ như những phiên chợ chiều 30 Tết ở phố Quận ngày xưa.
Chợ Bến Thành sầm uất và phồn thịnh thủa nào, nay xơ xác còn thua một chợ nhỏ ở các tỉnh lỵ miền núi ngày trước, Quanh chợ toàn là những mặt hàng của Khu Dân Sinh, quần áo củ, vải miếng, dép da, bata . . . Đúng là thảm trạng.

Con đường Huỳnh Thúc Kháng đã thành khu chơ Trời nổi tiếng, danh vang đến tận miền Tây, bán đủ các mặt hàng, từ áo lọt đến áo dài, nhưng toàn là đồ cũ, dân Saigòn hết tiền đem áo quần ra bán, rồi bàn ghế, đồ gia dụng, cho đến đồng hồ, dây chuyền . . . nghĩa là từ thượng vàng đến hạ cám đều có đủ, chỉ ngặt một nỗi là đồ đã được dân Saigon xài rồi đem bán lại, mà khách mua dĩ nhiên gia đình cán bộ hoặc cán bộ!

Một chợ trời nổi tiếng khác là khu chợ Nguyễn Thông, chuyên bán thuốc Tay, bia và rượu ngoại.
Chợ trời có khắp nơi trên đất Saigon, Tân Bình, Chợ Thiếc, Tân Định, Thị Nghè, Bà Chiểu . . . Ở đâu cũng là quần áo cũ và hàng tiêu dùng.
Có những ngày nhàn nhạ, Hải lang thang đến các khu chợ ĐaKao, Bà Chiểu... nhìn người mua kẻ bán, để nghe những câu hỏi của khách mua,
- “Khoai mì này có nở không chị!”
- “Bo bo này có bị sượng không chị!”
Có nhiều ngày, chợ không có khoai mì, không có bo bo, người ta ăn cháo rau muống! Và xếp hàng chờ mua khoai mì sượng của Hợp Tác Xã bán ra, hay bo bo mốc của Cửa Hàng Nhà nước.

Sàigòn hoa lệ, Hòn Ngọc Viễn Đông, bây giờ là một bãi rác, và bổng nhiên mùi chợ cá ở đường Trần Quốc Toản ngày nào đã không còn nghe lại nữa!
Ngôn ngữ ngoài chợ ở Saigòn bây giờ là , "đổng hai cửa sổ, không người lái”, “cái ồi ngồi trên cái cốc”, “Thuốc lá có cán”, “đồ rỡm, báo cáo, đảm bảo . . . “ nghe rất lạ tai và đôi khi không hiểu đến ngớ ngẩn!

Số phận những người đi tù cải tạo về lại thê thảm hơn, chế độ quản lý người tù cải tạo trở về, hết sức tùy tiện, tùy từng phường , từng Quận. Có những Phường, người tù cải tạo được tha về, được công an Phường phát cho một cuốn tập có đóng dấu trên đâu mỗi trang, yêu cầu tù cải tạo phải viết vào đó công việc hàng ngày của mình, đi đâu, làm gì ở đâu . . . rồi mỗi sáng thứ 2 hàng tuần đem đến trình cho công an Phường, và dầu được tha về ở tại nhà mình với vợ con, vợ vẫn phải làm đơn bảo lảnh cho chồng xin tạm trú tại nhà của chính mình, và câu cuối cùng của tờ bảo lảnh tạm trú luôn luôn là "Tuyệt đối chấp hành lệnh của chính quyền địa phương và sẵn sàng đi Kinh Tế Mới khi được chính quyền địa phương bố trí ".

Những tù cải tạo không thể nào xin được việc làm, vì công an không bao giờ chứng nhận bản sơ yếu lý lịch cho tù, vì họ không có thường trú, nghĩa là không có tên trong tờ Hộ Khẩu của gia đình, ngoại trừ những người tốt nghiệp đại học hoặc trên đại học, tức là có Cử nhân, nhưng cử nhân Văn Khoa, Luật Khoa, nghĩa là các khoa thuộc khoa học Xã hội, lại không được hưởng theo chỉ thi 8 của Võ Văn Kiệt, Bí thư Thành Ủy ký ban hành lúc bấy giờ .

Tháng 8, 1992, Hải theo diện HO qua Mỹ, cuốn phim xưa gác lại trong Hải, nhưng vẫn còn tiếp nối cho những người bất hạnh còn lại trên Việt Nam.
Đã 38 năm rồi, nỗi đau quay quắt chưa hề nguôi, niềm hy vọng đã trở thành mơ ước như bao chuyện thần thoại trong đời, và bao nhiêu đồng đội một thời đã rủ nhau lần lượt ra đi trong ngậm ngùi tức tưởi, mang hờn oan đến chốn tuyền đài chưa dễ tiêu tan, và trong lòng chắc vẫn thầm thương cho những người nuôi ong tay áo, những tên nội thù hay những kẻ hèn hạ đâm sau lưng chiến sĩ, mà chưa biết bao giờ họ tỉnh ngộ để hiểu được thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa Xạo Hết Chổ Nói.

Hải cúi xuống, dấu đi dòng lệ lưng tròng, cố xua đuổi những hình ảnh tang thương ngày ấy và lẫn trốn khúc phim xưa đang cuộn cuộn đi về trong trí óc anh.
Post Reply

Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 0 guests