Báo CS & Báo Việt Weekly:
Mở Lại Hồ Sơ Cũ
Ðại Nghĩa & Thanh Quang
Vào đầu tháng 6 năm 2007, tại Quận Cam ở Nam California, nổ ra vấn đề phản đối tờ Việt Weekly khi có Bản Lên Tiếng với trên 160 vị đại diện hội đoàn, đoàn thể đấu tranh, nhân sĩ, trí thức, ký giả, văn nghệ sĩ... và, được phổ biến rộng rãi qua cuộc họp báo vào chiều thứ Bảy, 16 tháng 6. Với những lý do chính đáng được nêu ra trong buổi họp báo nầy, giới truyền thông Việt ngữ tại Nam California tiếp tay hỗ trợ cho công cuộc chống tờ VW tuyên truyền cho Cộng Sản và tán trợ hành động khủng bố 9-11 năm 2001 tại Hoa Kỳ. Và cùng trong thời điểm Bản Lên Tiếng nầy, chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của ông Nguyễn Minh Triết. Chủ tịch nước trong hai ngày 22 và 23 tháng 6-2007 tại Dana Point, Nam California, dấy lên phong trào đấu tranh chống Cộng.
Buổi thỉnh cầu ý kiến vào chiều Chủ Nhật, 15 tháng 7 vừa qua tại phòng hội ở Civic Center Westminster với sự tham dự khoảng 800 người, gồm đại diện các hội đoàn, đoàn thể và đồng hương... tạo được khí thế sôi nổi để Liên Ủy Ban (Ủy Ban Ðặc Nhiệm Chống CS, Ủy Ban Bảo Vệ & Phát Huy Chính Nghĩa Quốc Gia, Nhóm Lên Tiếng Chống VW Thân Cộng) đi đến hành động biểu tình liên tục trước tòa soạn VW ở thành phố Garden Grove vào chiều thứ Bảy hàng tuần từ 3 giờ đến 5 giờ chiều mỗi tuần cho đến khi nào tờ báo tay sai của CS nầy không còn tồn tại.
Năm 1999, Trần Trường mở tiệm cho thuê video Hi Tek trong khu chợ ABC trên đường Bolsa, thành phố Westminster. Trần Trường chơi ngông khi treo hình Hồ Chí Minh trong cửa tiệm nên xảy ra cuộc biểu tình liên tục 53 ngày đêm cho đến khi chính quyền địa phương khám xét đương sự gian lận trong việc sang băng lậu để dẹp tiệm. Khác với cuộc biểu tình chống Trần Trường trước đây, Liên Ủy Ban đã xin phép thành phố Garden Grove chấp thuận trong 3 tháng để tổ chức cuộc biểu tình chống tờ VW ngay tại tòa soạn, góc đường Main và Acacia, có thời biểu và tổ chức chu đáo, quy củ, hợp pháp... vì đường đầu với thành phần ương ngạnh, bất hảo, bướng bỉnh, xuyên tạc méo mó trong tờ báo VW nầy nên thận trọng, đoàn kết, giữ vững lập trường, tỉnh táo và kiên trì đấu tranh. Thời điểm vụ Trần Trường, hệ thống internet chưa được phổ biến nên chỉ quảng bá ở địa phương nầy còn thời điểm hiện nay được phổ biến rộng rãi vì vậy có phần xôn xao trong dư luận ở hải ngoại và trong nước.
Bài Học Ðầu Ðời
Kể từ năm 1945, biết bao nhân sĩ, trí thức... vì lý tưởng, yêu dân tộc, đất nước đã dấn thân trong công cuộc kháng chiến chống Pháp, khi Cộng Sản nắm được quyền thống trị, họ phát hiện cá nhân nào chưa trung thành tuyệt đối, còn có ý kiến lệch lạc với đường lối của Ðảng, họ truy tìm lý lịch, gốc gác gia đình, tôn giáo rồi tìm cách triệt hạ. Sau năm 1954, hình ảnh nhiều nhân vật trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam bị triệt hạ và nhiều cán bộ tình báo CS nằm vùng bị nghi ngờ “gián điệp nhị trùng” nên có người bị thủ tiêu, có người được vinh danh rồi cô lập. Cho đến bây giờ, với CS, lý lịch là yếu tố quan trọng vì vậy những kẻ đón gió trở cờ chỉ là “nhân vật bung xung”, sử dụng tạm thời trong giao đoạn, và khi có “vấn đề” thì loại bỏ ngay.
Trở lại trường hợp tờ Việt Weekly, từ khi được móc nối qua các “sứ thần” ở Tổng Lãnh Sự, các tay nằm vùng để có nhịp cầu liên lạc, bộ ba Lê Vũ, Tưởng Mimi, Etcetera Nguyễn Quang Trường có dịp phỏng vấn vài giới chức ngoại giao của CS, cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Chủ tịch Nguyễn Minh Triết... tưởng rằng ta đây với “lý lịch trong sạch, chưa gây hận thù” nên bắt mối để làm ăn trục lợi.
Hy vọng chuyến viếng thăm Hoa Kỳ của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết, VW được phỏng vấn, được tiếp kiến, sẽ là cơ hội thuận lợi để ra mặt tuyên truyền dài dài trong tương lai. Phỏng vấn cựu Thủ tướng, Chủ tịch nhà nước CSVN thì bất kể nhân vật lãnh đạo nào của CSVN cũng sẽ được xuất hiện trên tờ VW.
Thế nhưng, “trời bất dung gian” trong lúc VW đang “hớn hở, hồ hởi” thì hình ảnh tháng ngày đấu tranh chống Trần Trường được khơi lại. Tổng thư ký VW Etcetera Nguyễn Quang Trường (chống của Chủ bút Tưởng Mimi) được đề cập với vài chục bức hí họa miệt thị Hồ Chí Minh vô cùng thậm tệ.
Xin trích lại trong bài viết Nhắn Gởi Việt Weekly: Làm Báo & Làm Người khi phái đoàn của Nguyễn Minh Triết vừa về lại Việt Nam: “Trong quá khứ, Etcetera với nhiều bức hí họa đã in thành sách Họa Etcetera, lên án chế độ Cộng Sản độc tài, dã man... nhất là hình ảnh Hồ Chí Minh qua nét vẽ trở thành tên hề, quái vật, bợm trợn, độc tài, láu cá, gian ác, đầy thủ đoạn... lên án những kẻ tay sai cho Sộng Sản.
... Nầy nhé, phải “nói có sách, mách có chứng”, trong quyển Họa Etcetera dày 436 trang, ấn hành năm 2000, ngay trang đầu (trang 19) hình Hồ Chí Minh trông thật gian manh với câu nói “...cái Tự Do Ngôn luận đâu có trong đầu tao”. Ðơn cử vài trang với chân dung HCM: 20, 21, 28, 35, 37... mặt chuột, mặt dơi trông dị hợm, trang 31 hình HCM với câu “một thằng già trong công viên (Ba Ðình)”... trang 240, 242, 243... trang 239 với hình ảnh HCM như ác quỷ với chữ “Sinh nhật Ác Hồ”, trang 235 thì HCM trông thật dâm đãng ôm hai bà với dòng chủ “Minh Khai và A Vàng”... trang 244 hình HCM đầu trâu với 2 cái sừng cong, mặt có vòi, trông như con quái vật! Về tự do ngôn luận, trang 27 trông rất thú vị với dòng chủ “Tống ngay nó về CS đặng đòi tự do ngôn luận”...”.
Bằng phương tiện internet hiện nay, phổ biến bài viết trên nhiều trang web và trang báo khắp nơi, phát pháo sơ khởi đó là cho giới lãnh đạo CS chưng hửng, té ta “thằng nhóc” là kẻ sớm đánh tối đầu, phản động đến thế!
Với CS, trong thời chiến, trong chiến trận khi đương đầu với kẻ thù và khi tàn cuộc chiến có thể dùng chiêu bài để giao du, “hòa hợp hòa giải” với nhau nhưng trong giai đoạn hiện tại, không có giới chức lãnh đạo CS nào lại muối mặt để giao du với kẻ đã “dày công” bôi nhọ lãnh tụ đang tôn thờ của họ.
Sau chuyến đi của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết, VW không còn phỏng vấn nhân vật lãnh đạo nào của CSVN để có cơ hội “nhai tới nhai lui” như bài viết về Võ Văn Kiệt.
“Lại” Bài Học Cho “Ðồng Chí Công An”
Qua 3 cuộc biểu tình vào chiều thứ Bảy, ngày 21, 28 tháng 7 và 4 tháng 8, chống tờ Việt Weekly đã được tường trình trên các cơ quan truyền thông Việt ngữ ở Nam Cali và hải ngoại. Sự hỗ trợ của tất cả cơ quan truyền thông Việt ngữ ở hải ngoại cùng giới dân cử gốc Việt ở Nam Cali đã tạo được niềm tin và thế đứng của Liên Ủy Ban cùng các hội đoàn, đoàn thể đấu tranh và đồng hương vững tin để duy trì công cuộc đấu tranh bảo vệ chính nghĩa, chống gian tà. Trong khi giới lãnh đạo CSVN im lặng thì có 3 tờ báo ở trong nước đả kích cuộc biểu tình nầy giống như luận điệu của tờ VW.
Ngày 24 tháng 7, 2007, bài viết của Trần Kiên Mỹ với tựa đề “Báo Việt Weekly bị chơi xấu ở Nam California (Mỹ)” đăng tải trên tờ Thanh Niên.
“Liên tiếp trong 2 ngày 21 và 22.7.2007 ở Little Sài Gòn, Nam California đã diễn ra hai cuộc biểu tình: Ngày thứ bảy 21.7 là “bao vây” tòa soạn tuần báo Việt Weekly ở đường Main, Garden Grove và ngày 22.7 thì “lên án” các doanh nghiệp đăng quảng cáo trên tờ tuần báo này.
Những người tổ chức biểu tình tuyên bố sẽ liên tục chống đối cho đến khi “loại hẳn tờ Việt Weekly” ra khỏi cộng đồng người Việt ở Nam California với lý do là tờ tuần báo này có lập trường thân cộng...”
Bìa vết cho rằng “Cạnh tranh không lành mạnh” vì “Cái mà tờ báo “sinh sau đẻ muộn” Việt Weekly đã làm được và dám làm thì các tờ báo “đàn anh đàn chị” không dám làm và không làm được. Ðó là việc Việt Weekly đưa phóng viên về Việt Nam phỏng vấn cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt. Bài phỏng vấn đó đăng lên làm các báo khác nóng mặt... Ðiểm cấp tiến ở chỗ, Việt Weekly đăng tải lại nguyên văn của những người mà mình phỏng vấn, tức nói lên sự thật, và rồi nếu có bài phản bác lại của người trong nước hay hải ngoại cũng được báo này cho đăng tải, không “dìm” ai cả.
Rồi kế đến là việc phóng viên báo này đàng hoàng có mặt tại Hội nghị APEC ở Hà Nội để tường trình “trực tiếp” cho bạn đọc của mình, trong khi các báo khác phải dịch lại báo Mỹ hay “xào” lại bài của báo Việt Nam. Việt Weekly cũng đã cử phóng viên đi lên cao nguyên Trung phần Việt Nam để tìm hiểu đời sống của đồng bào thiểu số mà tin tức ở Mỹ xuyên tạc là bị đàn áp... Khi Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đến thăm Nam California, báo này đã đề nghị và được Chủ tịch trả lời phỏng vấn. Toàn những việc làm táo bạo và tiên phong trong làng báo chí Việt ngữ hải ngoại. Những việc làm này bị các báo “đàn anh đàn chị” xem là “hỗn”, dám qua mặt họ.
... Thay vì cạnh tranh lành mạnh bằng nghiệp vụ báo chí, tất cả những “kẻ thù” của Việt Weekly đã gây áp lực nhằm hăm dọa các doanh nghiệp không quảng cáo trên Việt Weekly, các đại lý không phân phối báo Việt Weekly... Họ tìm mọi cách cô lập tờ tuần báo này, nhất là trước tin tức Việt Weekly sẽ ra báo ngày. Họ hè nhau “giết chết” tờ báo Việt Weekly chỉ vì một cái tội duy nhất là dám nói sự thật...”.
Bài viết của Trần Kiên Mỹ nằm trong mục Kiều Bào qua luận điệu y hệt như những bài viết trong tờ VW, có lẽ nhờ đất “phe ta” để cùng nhau “đánh trống thổi kèn”.
Ngày 1 tháng 8, tờ Tiền Phong đăng bài “Báo Viet Weekly đăng các bài viết có tiếng nói từ Việt Nam: Thế hệ người Mỹ gốc Việt trẻ muốn thiết lập lại quan hệ”.
“Hôm 28.7 vừa qua, tại Garden Grove lại diễn ra cuộc biểu tình của những người Mỹ gốc Việt chống tờ Viet Weekly, buộc tội tờ báo này chủ trương “thân cộng sản”. Những người tổ chức đe dọa tiếp tục biểu tình vào các cuối tuần tiếp theo. Tuy nhiên, cuộc biểu tình lần thứ hai không đông như lần biểu tình trước đó một tuần.
Ông Lê Vũ, chủ nhiệm tờ Viet Weekly, nói rằng mục đích chính của ông khi đăng những bài có tiếng nói từ Việt Nam là muốn tạo ra một diễn đàn để đối thoại, mở cánh cửa cho tranh luận đã bị khép lại nhiều thập kỷ trước. “Tất cả những gì chúng tôi cố gắng làm là nói lên câu chuyện của cả hai phía”.
... Một số thân chủ quảng cáo của Việt Weekly cho biết, họ đã bị áp lực từ phía các tác giả của “Bản Lên Tiếng” đe dọa họ phải ngưng đăng quảng cáo trên Việt Weekly...”
Cũng trong ngày nầy, báo An Ninh Thế Giới, số 676, đăng tải bài viết khá dài ký tên P.V với tựa đề “Vì sao một số người ở Mỹ chống báo Vietweekly (Tuần báo Việt)?”.
Mở đầu bài viết “Liên tiếp trong hai ngày 21 và 22-7-2007, rồi sau đó là ngày 28, tại thành phố Westminster, quận Cam, miền Nam bang California - Mỹ, đã nổ ra biểu tình của một nhóm người cực đoan trong cộng đồng người Việt hải ngoại, mà mục đích là “đánh cho sập” tờ Vietweekly (Tuần báo Việt) với lý do: Ðây là báo của... Cộng sản”.
Bai viết nêu ra 2 tiểu mục, với “Vài nét về báo chí người Việt trên đất Mỹ” nhưng chỉ nói dăm ba điều vớ vẩn khi nêu ra vài tờ báo ở Nam Cali và nêu ra danh tánh những nhân vật chống Cộng, những nhà dân cử ủng hộ lập trường chống Cộng... Bước sang tiểu mục “Vì sao một số người chống báo Vietweekly?”. Mở đầu tiết mục nầy, PV viết: “ Giữa năm 2003, Lê Vũ cùng Nguyễn Quang Trường cùng một nhóm bạn trẻ, đứng ra thành lập tờ Vietweekly (Tuần báo Việt). Là một họa sĩ, trước đó - năm 1999 - Trường (bút danh là Etcetera) chuyên về biếm họa cho báo Người Việt và một số tờ báo Việt ngữ khác...”. Tội nghiệp cho phóng viên của báo Công An, nhắc đến “tài hoa biếm họa” của Etcetera vào năm 1999 mà không biết “tài hoa” hiếm họa miệt thị Hồ Chí Minh nên mới có chỗ đứng trong làng báo Việt ngữ ở Nam Cali thì thiếu trung thực rồi đó “đồng chí”. Sau đó thì bài viết lấy những bài trong VW để xào nấu lại nên có sự vá víu những luận điệu đả kích rồi kết luận “Nhưng Vietweekly vẫn đứng vũng và vẫn tiếp tục xuất bản phục vụ cộng đồng người Việt ở Mỹ”.
Bài báo nầy được tuần báo Việt Tide ở Nam Cali trích đăng vài điểm chính trong số ra ngày 3 tháng 8.
Thời gian nầy, họa sĩ Gúc (Phạm Ðức Tiến) thay Etcetera vẽ biếm họa trên tờ VW, trở thành “đồng hội đồng thuyền” của bộ tứ nầy. Chiều ngày 4 tháng 8 vừa qua, trong cuộc biểu tình chống VW, nhận được tờ báo KBC Hải Ngoại cũ trong năm 2002 và tờ Việt Tide với lời nhắn “xem qua cho biết sự tình”. Và, không ngờ bài viết nầy được phổ biến trên trang web Cánh Thép vào ngày thứ Tư, 8 tháng 8 nầy của Không Quân Việt Nam (canhthep.com).
http://www.canhthep.com/modules.php?op= ... 1186571869.
Và trên mục Diễn Ðàn của trang web Take2tango.
http://www.take2tango.com/News.aspx?NewsID=5682
Sau khi phối kiểm cùng Ban Chủ Biên tờ KBC Hải Ngoại và mấy người bạn cùng Khóa 3 CTCT, minh xác tác giả Lâm Viên là họa sĩ Gúc tức Phạm Ðức Tiến. Trước đây, ông là người chống Cộng tận cùng, ông cũng đóng góp bài vở cho trang web Cánh Thép và ông có trang web về VNAF dù không liên quan gì đến binh chủng nầy. Bài viết của ông về cái chết của SVSQ và kẻ gây ra để lập công trạng đã gây xôn xao trong Tổng Hội của quân trường của ông là Trường Ðại Học CTCT Ðà Lạt qua bài viết trên tờ KBC Hải Ngoại, số ra tháng 11 nam 2002 với tựa đề “Mởu Hồ Sơ Cũ: Từ cái chết của SVSQ Sử Xuân Vĩnh Lộc đến mặt trận điệp báo CSVN”, tác giả Lâm Viên. Trong Lời Tòa Soạn đã ghi “Bài viết nầy do một cựu SVSQ/ÐH.CTCT và bạn bè đồng khóa của anh SXVL, gởi đến KBC Hải Ngoại như một chứng cớ “lật tẩy con bài” đã nằm ẩn trong Trường ÐH.CTCT, và theo tâm sự của tác giả “im lặng là đồng lõa với tội ác”- KBC Hải Ngoại”.
Khởi đầu bài viết, tác gỉa mô tả lại hình ảnh Trường Ðại Học Chiến Tranh Chính Trị tọa lạc trên ngọn đồi 4648, rất chi tiết với chương trình giảng dạy từng bộ môn và sinh hoạt của quân trường. Bài viết khá dài, có cả sơ đồ để minh xác, nên chỉ trích dẫn những phần chính.
Tác giả viết “Khóa 3 Nguyễn Trãi sau năm đầu đã có 1 SVSQ ra trường sớm với cấp bậc Trung Sĩ, sang năm thứ 2, bốn SVSQ khác ra trường với cấp bậc Chuẩn Úy. Tất cả đều vì điểm xấu kỷ luật. Xét như thế, khi tốt nghiệp, các SVSQ/CTCT sẽ trởu thành những Sĩ Quan văn võ song toàn đúng nghĩa của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Hơn thế nữa, ÐH/CTCT còn gián tiếp trao truyền các SVSQ một tâm tình dân tộc, với tinh thần tự chủ, tự lực, tự cường như một trang Tráng Sĩ thời xưa đi làm lịch sửu. Mỗi khi tan hàng, SVSQ chỉ huy phaủi hô khẩu hiệu và đoàn quân sẽ đồng thanh trảu lời: - Một đoàn thể: Quân Ðội! - Một lý tưởng: Quốc Gia! - Một ý chí: Chống Cộng! - Tan hàng: Cố gắng! Và trên quân kỳ của Trường, phất phới tung bay hàng chữ tâm niệm Trí, Nhân, Dũng,Thành (motto của ÐH/CTCT)”.
Tác giả đề cập đến phần qua trọng về “I.- Cái Chết Bí Ẩn Của SVSQ Sử Xuân Vĩnh Lộc”.
“...Hôm đó là ngày 29 tháng 3 năm 1973, còn chừng hơn 20 ngày nữa là khóa 3 Nguyễn Trãi của ÐH/CTCT sẽ làm lễ mãn khóa tốt nghiệp. SVSQ Sửu Xuân Vĩnh Lộc sẽ trởu thành một Thiếu Úy hiện dịch cuủa quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Lúc ấy vào khoảng hơn 10 giờ tối, giờ này là giờ tự do của các SVSQ. Những SVSQ có nhiệm vụ canh gác ngoài vòng đai quân trường đã ra hết các vọng gác chỉ định. Số SVSQ còn lại hoặc ởu thư viện hay câu lạc bộ SVSQ; một số đi ngủ sớm hay ởu trong phòng học bài, viết thư v.v..., vì thế doanh trại cuủa Liên Ðoàn SVSQ rất vắng. Ðột nhiên một tiếng nổ dữ dội vang lên từ phía doanh trại Liên Ðoàn. Khi các SVSQ chạy đến nơi phát ra tiếng nổ, họ chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng: SVSQ Sửu Xuân Vĩnh Lộc nằm chết trên vũng máu, nửa phần dưới thân thể anh banh nát vì sức công phá của lựu đạn, ba SVSQ khác bị thương nằm quằn quại rên la...
... Mấy ngày sau, trung đội 8, đơn vị tuần sự của đại đội D, trong quân phục đại lễ tiễn đưa linh cữu của SVSQ/SXVL từ chùa Linh Sơn lên quân xa, chở anh về nguyên quán... Sau đó ai nấy đều bận rộn tập lễ mãn khóa, chuẩn bị hành trang và tâm tư rời quân trường mẹ; không còn bận tâm về cái chết của anh...”
Phần II với “Mặt Trận Ðiệp Báo Của CSVN”, tác giả viết: “Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 chiếm trọn được miền Nam, vì tin rằng mục đích tối hậu đã đạt được, Cộng Sản Việt Nam không ngần ngại để những con trùng gián điệp lợi hại nhất đã cài trong mọi cơ cấu chính quyền Việt Nam Cộng Hòa được xuất đầu lộ diện. Một phần là để tưởng thưởng và tuyên dương công trạng các tên này. Mặt khác, chính những con trùng gián điệp này khi được dịp cởi bỏ những chiếc mặt nạ chúng phải mang ròng rã trong nhiều thập niên, đã hiu hiu tự đắc như khoe khoang, thỏa mãn cho cái tâm lý dồn ép bí mật mà chúng phải chịu đựng trong nhiều năm qua. Thực chất, bọn này chỉ là những là những tên bội phản, ởu thời đại nào, quốc gia nào cũng đều bị phỉ nhổ, vì không có luật lệ nào công nhận chúng như địch quân đối kháng trên chiến trường. Ðó chỉ là những tên phá hoại, khủng bố (terrorist). Nổi tiếng vì đã xâm nhập được các guồng máy cao cấp như Phủ Tổng Thống có Vũ Ngọc Nhạ, Huỳnh Văn Trọng, hoặc các cơ quan truyền thông quốc tế như Phạm Xuân Ẩn, trong giới Văn Nghệ có những tên như Vũ Hạnh, “Kiều Nữ” Kim Cương, Trịnh Công Sơn, Hoàng Phủ Ngọc Tường v.v...
Thành phần “cán bộ ba mươi”, trở cờ vào giờ thứ 25, có tên phi công Nguyễn Thành Trung (tên thật là Ðinh Khắc Trung) ai cũng biết. Còn biết bao nhiêu tên bội phản khác nữa ở nhiều đẳng cấp khác nhau mà chúng ta không biết đến, chỉ những kẻ trong cuộc có dịp đối đầu chúng mới biết. ÐH/CTCT cũng không nằm ngoài tai ương này, tình báo Cộng Sản đã gài tay sai của chúng theo học khóa 3 Nguyễn Trãi. Ðó là hai tên Phan Xuân Lâm và Lê Hùng Anh. Những điều ghi nhận sau đây là những sự kiện (facts) mắt thấy, tai nghe, được đối chiếu, hay khi có dịp đối chất do các cựu SVSQ/CTCT khóa 3 thu thập. Ðây không còn là vấn đề nghi ngờ, nghi oan, vu khống hay chụp mũ. Những ai vì tình “đồng đội”, muốn bênh vực, giải hóa cho hai tên gián điệp Cộng Sản này có quyền viết bài trần tình, phản bác, chúng tôi tin rằng bổn báo sẽ hoan hỷ đăng tải.
Phan Xuân Lâm (PXL) sinh ngày 9 tháng 3 năm 1949 tại Ninh Thuận, trước năm 1975 cư ngụ tại số 9 đường Phó Ðức Chính Saigon. Là một người Việt gốc Hoa, nên hắn theo học trường Trung Học Bác Ái (một trường Trung Học dùng toàn Hoa ngữ trong chương trình giảng dạy, dành cho con cháu các Hoa kiều Chợ Lớn). Trong thời gian theo học tại trường này, hắn được móc nối, hoạt động cho một tổ tình báo Trung Cộng, dưới quyền điều động của một nữ tổ trưởng cũng là một nữ sinh Trung Học Bác Ái. Y thị sau này kết hôn với PXL, và là người phối ngẫu của hắn cho đến ngày nay. Trong thời gian này, y thị đã bị cơ quan An Ninh của Việt Nam Cộng Hòa nghi ngờ, điều tra bắt giữ ít nhất hai lần, nhưng sau đó được thả ra. Vì là một tổ tình báo học sinh, nên hoạt động của nhóm này chỉ giới hạn trong công tác thu lượm tin tức, liên lạc, móc nối, kết nạp, vận động cảm tình viên, và trải truyền đơn chống chính phủ.
Năm 1970, PXL ghi tên thi tuyển, gia nhập ÐH/CTCT. Thời gian trong trường, PXL tham gia trong hệ thống Tự Chỉ Huy Liên Ðoàn SVSQ với chức vụ SVSQ Tiếp Vận Liên Ðoàn. Vì biết nói tiếng Quảng Ðông, hắn giúp Liên Ðoàn SVSQ mua chịu hàng hóa, bánh trái của các cửa hàng người Hoa tại thị xã Ðà Lạt. Nhờ thế phòng Văn Khang (một hình thức Câu Lạc Bộ tự quản của LÐ/SVSQ) từ tình trạng nợ nần (bankruptcy) do khóa NT 2 bàn giao, đã có thể hoạt động lại, thanh toán nợ nần các bạn hàng ngoài thị xã và thu nhập lợi tức cho LÐ/SVSQ. Với khẩu năng sửu dụng Hoa ngữ lưu loát, PXL thường đóng vai trò thông dịch viên, hướng dẫn các phái đoàn quân sự Trung Hoa Quốc Gia, khi các phái đoàn này viếng thăm doanh trại và hệ thống Tự Chỉ Huy LÐ/SVSQ. Vì thế PXL chiếm được cảm tình của hầu hết Sĩ Quan Cán Bộ, và được dành nhiều ưu đãi. Tuy nhiên đối với các SVSQ khác, PXL được nhìn như một trong những thành phần “nâng bi”. Ðể tránh vấn đề tai tiếng thiên vị, một số Sĩ Quan Cán Bộ sau đó tránh giao thiệp thân mật với hắn, và bớt sửu dụng hắn trong nhiều công tác. Ðây là khoảng thời gian cuối năm thứ hai, PXL cay đắng vì bị thất sủng.
Sau ngày ra trường, PXL về tiểu khu Phong Dinh và được cửu đi làm Phân Chi Khu Trưởng (Phân Chi Khu là một tổ chức quân sự nhỏ điều hành song song với tổ chức dân sự Ủy Ban Hành Chánh Xã). Vì Phân Chi Khu thường nằm ởu những vị trí thôn xóm hẻo lánh, hoạt động tình báo của PXL trong giai đoạn này bị bế tắc vì mất môi trường thu lượm những tin tức có giá trị. Nên sau đó hắn tìm mọi cách để chạy chọt về lại Tiểu Khu.
Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, PXL không phaủi đi “học tập cải tạo” một ngày nào. Ở Sài Gòn hắn làm ký dẫu cho nhật báo Sài Gòn Giải Phóng (ấn bản Hoa Ngữ). Ðây là thời gian hắn bị thử thách, trắc nghiệm lại. Sau đó làm việc cho tình báo công an với cấp bậc Thiếu Tá.
Sau ngày hiệp định Thương Mại Việt Mỹ được ký kết, ngành tình báo công an Cộng Sản được “dân sự hóa” qua hình thức hoạt động kinh doanh. Ðây cũng là một bức bình phong nhất cử lưỡng tiện, vừa ngụy trang cho những hoạt động tình báo, vừa là một bộ máy hợp kinh tài hợp pháp, tạo nguồn tài trợ vô tận qua những hợp đồng buôn bán hoặc tham nhũng.
Hiện nay PXL mang quân hàm Ðại Tá tình báo công an. Về mặt nổi, hắn là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu giày dép với hai ngàn nhân viên. Ði đâu cũng có tài xế đưa đón và ba cận vệ thân tín túc trực (chiêu dụ làm việc cho hắn từ các bạn đồng khóa cũ còn ởu lại VN). Với điện thoại cầm tay di động tiện lợi, ngày nay hắn có thể huy động thuộc cấp, và liên lạc phối hợp với tên Lê Hùng Anh cho mọi công tác tình báo một cách hiệu quảu và nhịp nhàng.
... Lê Hùng Anh, sinh ngày 10 tháng 10 năm 1951 tại xã Bình Liên, quận Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi, trước năm 1975, hắn cư ngụ tại 29A Tân Hòa Ðông Chợ Lớn. Thân phụ hắn là môt cán bộ tập kết ra Bắc. Nhờ đã được cha hắn gửi gấm Bác và Ðảng nuôi dưỡng ăn học đến nơi đến chốn, nên đến năm 19 tuổi, hắn thi đậu Tú Tài toàn phần, mặc dù trong giai đoạn này, hắn như kẻ mồ côi, vô gia đình, không họ hàng thân thích. Trong thời gian theo học khóa Nguyễn Trãi 3, LHA tham gia trong hệ thống Tự Chỉ Huy với chức vụ Ðại Ðội Trưởng Ðại Ðội A, Tiểu Ðoàn 1 SVSQ. Tuy LHA có bộ vó chỉ huy oai phong “ngon lành”, hô hoán dõng dạc, ăn to nói lớn, nhưng bản chất hắn chỉ là đứa hữu dõng vô mưu, lại thích khoa trương, nên không đạt được thành tích gì xuất sắc trong suốt 2 năm tại quân trường. Sau khi ra trường, LHA về Tiểu Khu Gò Công làm phòng Chính Huấn.
Sau khi miền Nam thất thủ, LHA không phải đi “học tập” một ngày nào. Ngược lại, trong giai đoạn này, hắn đi đến từng nhà cựu SVSQ /CTCT đồng khóa ở Saigon, vờ hỏi thăm nhưng thực ra để kiểm soát xem có ai trốn “học tập cải tạo” hay không! Sau đó hắn làm cán bộ “cung tiêu” (chuyên viên cung cấp vật liệu và tiêu thụ hàng sản xuất) cho một công ty xây cất. Với tư cách một cán bộ nhà nước, biết đường đi nước bước lách lòn, hắn thành lập một tổ hợp sản xuất ván sàn xuất khẩu. Trong suốt giai đoạn này, với những ai tỏ ý khuất phục, hắn làm bộ ân cần giúp đỡ. Nhưng với những người tỏ ý coi thường, laủng tránh, hắn buông lời thách đố đe dọa”...
Phần III với “Mở Lại Hồ Sơ Cũ” tác giả viết:
“Trở lại cái chết của SVSQ/SXVL, với hình tích thật sự của hai tên phản trắc kể trên, đây chính là những mắc xích thất lạc gần 30 năm có thể giải thích cho nghi vấn thứ ba mà chúng ta đã phân tích ở phần đầu. Và lời kết luận hợp lý, giờ đây dành cho chính bạn! Có lẽ sẽ không ai bới lại đống tro tàn, nếu hành động phản trắc của tên Phan Xuân Lâm và Lê Hùng Anh chỉ dừng lại sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, bàn tay nhuốm máu của chúng bắt đầu thò ra hải ngoại. Nhân đây, cũng nên nhấn mạnh và xác định lại: Ðối với những ai từng chọn võ nghiệp, họ sẽ hiểu rằng với hành động phản bội như trên, dù cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không còn tồn tại, hai tên phản tặc kia đương nhiên sẽ bị tước hết cấp bậc, tước hiệu, truyền thống, và huy hiệu mà QL/VNCH và ÐH/CTCT đã ban cho chúng. Và dĩ nhiên danh từ “đồng đội” không còn áp dụng đối với hai tên này, vì từ khởi thủy, chúng đã không bao giờ đứng cùng chiến tuyến với chúng ta.
Nhận thấy khối người Việt hải ngoại là một nguồn tài chánh ngoại tệ có giá trị vô tận, và cũng là một môi trường tình báo lợi hại để chúng có thể cấy người hoạt động lâu dài, gần đây bọn Bắc Bộ Phủ Hà Nội đã chính thức thành lập Bộ Kiều Vận với những kế hoạch và chiến thuật lớp lang, nhằm lũng đoạn và xâm nhập cộng đồng người Việt trên toàn thế giới, Với chỉ thị mới, tên Phan Xuân Lâm cũng đã bắt đầu rục rịch cho công tác thiết lập một một đầu cầu tình báo cuủa hắn tại hải ngoại.
Trước hết, đối với những anh em cũ còn kẹt ở quê nhà, PXL liên lạc và kết hợp thành một mạng lưới thân hữu, thông tin chặt chẽ. Dùng “tình xưa nghĩa cũ”, tỏ lòng trắc ẩn, mua chuộc những người thất thế và đói rách làm việc, phục dịch cho hắn như kẻ sai vặt, quản gia, tài xế, hay vệ sĩ (body guard).
Ðối với những người ở hải ngoại, hắn tìm cách móc nối liên lạc ban phát đặc ân. Nếu về thăm Việt Nam sẽ được hắn niềm nởu đón tiếp, quàng vai ba cổ, dẫn đi ăn nhậu thân thương như thuở nào. Khách không được phép trảu tiền cho bất cứ chi phí nào, và sẽ được bảo đảm an toàn trong suốt thời gian lưu tại VN. Nếu khách trở về vĩnh viễn để được nằm trong lòng đất mẹ, hắn sẽ xăn tay áo, kề vai vào khiêng quan tài từ tận phi trường. Nếu tang chủ lỡ đóng tiền hối lộ cho hải quan, hắn sẽ ra lệnh bọn này phải trả tiền lại (quyền hạn rất lớn!), và cho công an hộ tống quan tài người quá cố về đến quê nhà. Trên lộ trình, mỗi khi đi qua những nơi có bạn bè cũ, sẽ có người đại diện ra đón tiếp, đặt vòng hoa tưởng niệm. Khi đến nơi, quan tài sẽ được rước đi một vòng phố cũ, để người quá cố nhìn lại chốn xưa lần cuối cùng (Trần Ðộ khi chết cũng không được như vậy). Chỉ thiếu mỗi lá cờ đỏ sao vàng phủ trên quan tài là người quá cố đã nghiễm nhiên trởu thành... liệt sĩ”...
“...Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cộng Sản Việt Nam đã đoạt được tất cả mọi thứ, từ lãnh thổ, chính quyền, dân số, tài sản quốc gia v.v... Nhưng có một cái bọn chúng đã không thể nào đoạt được, vì chúng ta đã nắm giữ: Ðó là lòng người, là tâm tình Dân Tộc.
Ðó chính là yếu tố tối hậu để đưa cuộc đấu tranh giành Tự Do, Dân Chủ, Phú Cường cho dân tộc Việt Nam đi đến thành công. Và theo luật tiến hóa tự nhiên cuủa trời đất, chế độ Cộng Sản tại Việt Nam, một chế độ phi nhân, lỗi thời và lạc hậu, chắc chắn sẽ bị đào thải”...
Dĩ nhiên ông Phan Xuân Lâm đã biết rõ xuất xứ của bài viết nầy, là người trong cuộc, có những vấn đề “lấn cấn” phải không? Tờ An Ninh Thế Giới cũng ở trong ngành của ông, biết nói gì đây?
Kết Luận
Trong những năm qua, người Việt tỵ nạn rất ngại tình báo CS hoạt động mạnh ở hải ngoại nhưng suy cho cùng, còn yếu kém lắm. Những kẻ “ăn cơm QG thờ ma CS” thì bố láo bố lếu để khi đi về tán phét cho có điểm, những “sứ thần ngoại giao” nếu có hoạt động tình báo thì gốc gác mấy đời ở miền Bắc, sang hải ngoại như “cán ngố lạc thiên thai”, thu lượm tin tức ở những kẻ “ăn hại đái nát” nên khi phát hiện thì hỡi ôi! “be cái lầm”.
Cái mửng mình phỏng vấn mình, ném đá dấu tay như báo Việt Weekly học đòi ở trong nước cũng xưa rồi. Ðọc bài của P.V trên tờ An Ninh Thế Giới có đoạn “Ma giáo hơn, Phạm Phú Thiện Giao - một phóng viên của Người Việt, trong bài viết chống Vietweekly, đã lập lờ ký tên Mai Phương, rồi chạy tít là “Bài từ Việt Nam gởi qua. Hôm sau, nó được tờ Việt Tide, Take Tango đăng lại nguyên văn, được “nhà báo” Trần Phong Vũ tiêm mắm thêm muối trong mục “tản mạn”. Nếu đọc đoạn nầy cũng suy đoán tác giả P.V là (Phong, Phạm, Vũ) của tờ VW (?)vì cay cú hai bài viết của Vũ Xảo Trường Gian (Lê Vũ xảo quyệt, Nguyễn Quang Trường gian manh) vì VXTG lật tẩy tờ VW chôm chỉa bài viết trên hầu hết các trang web mà không lương thiện ghi nguồn gốc. Chỉ nêu ra một số báo, có vài bài chửi bới lèm bèm còn ba phần tư bài vở cũ mềm chôm chỉa trên trang web đẻ ịn vào theo lối “đột phá” hiện đại của giới trẻ làm báo hải ngoại! Bài viết ký tên Mai Phương viết rất nhẹ nhàng và lương thiện với cái nhìn của người trẻ, nó không hồ đồ, chụp mũ, bới móc, dựng đứng thì chuyện gì phải làm cái trò ném đá dấu tay. Có lẽ vì suy bụng ta ra bụng người quen rồi nên thấy ai cũng như nhóm VW cả.
Với VW, nếu mở lại “hồ sơ cũ” thì những bài viết, hình ảnh, phim, video... các “nhà truyền thông” của VW chống Cộng tới bến. Mới ngày nào đây mà “sớm đánh tối đội” nhanh thế. Nếu giới lãnh đạo CS sử dụng chiêu bài “đánh kẻ chạy đi, tung hô kẻ chạy lại” thì lại “bé cái lầm”. Nếu có những nhân vật, bài viết của những người chỉ trích đường lối độc tài, tham nhũng, thối nát, cửa quyền, thiếu tự do dân chủ... của CS rất đường hoàng “bài bản”, luận chừng rõ ràng... và, khi thấy có đường lối đổi mới, cải cách của chính quyền CS thực sự, nhận chân được giá trị của nó để “tiếp tay” thì mới có ý nghĩa. Còn những kẽ đá cá lăn dưa, chỉ cần “chi” một chút vội vàng chạy theo thì cũng “sớm đầu tối đạp” vì bản chất “sớm đánh tối đội” đã quen rồi. Cái mửng đựng đứng để bôi bẩn, miệt thị, xuyên tạc, kết án khi chống Cộng mà khi chạy lại thì “tung hô” thì hố rồi đó “đồng chí” chưa chui vào chăn của VW để thấy rận cấu xé ra sao.
Ðại Nghĩa & Thanh Quang