Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có dậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?"
-- Không, từ ân ái lỡ làng,
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao?
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
Cô đơn buồn lại thêm buồn,
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
Nguyễn Bính
Last edited by tiendung on Thu Aug 02, 2007 7:31 am, edited 1 time in total.
Chùm phượng vĩ ai treo bên thềm hạ
Cho em chiều nay bối rối bước tan trường
Nghe rưng rức tiếng buồn vương ngọn lá
Nhớ nhung gì hoa đỏ một trời thương?
Tán bàng xanh rồi sẽ thành kỷ niệm
Nơi người ấy giả vờ đánh rơi bài thơ
Em cúi nhặt bâng khuâng màu mực tím
Biết lòng mình ai đó đã giăng tơ.
Hàng cây biếc phố quen chiều tan học
Bước chân ai theo sau xao xuyến đến nao lòng
Tà áo em cứ vờn bay cuống quít
Gió không ngừng xao xác phía chờ mong.
Phượng yêu ơi! Đừng chói chang đến thế
Hãy để dịu êm trang lưu bút giã từ
Mai xa lắc có một người lặng lẽ
Dưới cội bàng nhặt lá đẫm tương tư
Quốc Học chi mô - sao lạ rứa
Mà răng - sao cứ nghễ tui hoài
Lẻo đẻo theo tui như đỉa đói
Làm tui bủn rủn cả chân tay
Cặp sách tui ôm - như muốn rớt
Bạn bè tinh nghịch phá đùa thêm
Ôi chao con nhỏ làm thơ ấy
Lọt mắt anh chàng xứ Quảng Nam
Lại nữa - thư tình còn dám viết
Dám nhờ tụi bạn nó giùm trao
Trời ơi - tụi nó đồn um cả
Tui dị quá chừng - Ấy nghĩ sao
Văn chương Ấy viết - ừ hay thiệt
Đọc mãi - tui càng thấy dễ thương
Lại khéo nịnh đầm khen đẹp nữa
Lòng tui xao xuyến nghĩa yêu đương
Một ngày ai vắng bến Vân Lâu
Sông-nước-trời-mây nhuốm vẽ sầu
Tui giả hồn nhiên như mọi bữa
Nhưng trong - ai biết tui buồn đâu
Bỗng dưng - tui sợ mùa Hoa đến
Sẽ vắng người ta - chắc quá dài
Phượng vĩ nở đầy sân Quốc Học
Ve sầu Đồng Khánh nhớ thương ai
Chưa chi - tui biết yêu rồi đó
Cứ viết thư tình - cứ gặp tui
Tụi bạn chung Trường ai cũng biết
Tình yêu ai dám nở ngăn đôi
&&&
&
Lời thơ xứ Huế ngày xưa
Làm tôi một thuở dại khờ yêu em
Thế rồi hoàn cảnh trái ngang
Tình kia duyên nọ lỡ làng cả đôi
Bay chừ cách trở đôi nơi
Trùng dương diệu vợi nhớ thương vơi đầy
Tình yêu tuổi trẻ thơ ngây
Làm sao sống lại những ngày thần tiên
Hỡi người em gái Thần kinh
Cho tôi nhắc lại mối tình ngày xưa
Mối tình như thể lời thơ
Khắc sâu tâm khảm chưa mờ nhớ thương
Kiếp nầy chưa trọn yêu đương
Kiếp sau tôi quyết tìm đường gặp em
Tình trai xứ Quảng mông mênh
Cho dù lãng mạn đa tình - chẳng sao!
Vô Tình
(Trích trong NHỮNG NHÁNH SÔNG QUÊ HƯƠNG Thi Tuyển)